Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1.2

“Bộ sưu tập thời trang phong cách đông xuân của nhà thiết kế Yang YoSeob mới đây đã chính thức xuất hiện trên sàn catwalk với sự góp mặt của rất nhiều người mẫu nổi tiếng. Lại một lần nữa, nhà thiết kế Yang chứng tỏ khả năng vượt trội ở lĩnh vực thời trang, tiến tới trở thành một trong bốn tên tuổi thiết kế nổi tiếng nhất châu Á. Với phong cách luôn luôn thay đổi và xu hướng thẩm mỹ theo kịp thời đại, việc tập đoàn Evex tiến tới tấn công thị trường châu Âu sẽ không còn xa. Với tư cách là nhà thiết kế độc quyền của Evex, Yang YoSeob…”

Giọng nữ phóng viên bất chợt im bặt. Căn phòng nhỏ bỗng dưng trở nên yên tĩnh hẳn. Quẳng điều khiển sang bên, YoSeob tiếp tục chú tâm vào tập bản vẽ phác thảo trên bàn, lâu lắm rồi mới có cảm hứng sáng tác nghệ thuật đến thế.

Những vệt chì được đưa đi đưa lại trên giấy, từng đường nét dần dần hiện lên, khắc họa bức tranh một chàng trai với cách ăn mặc trẻ trung, sơ mi trắng buông hai cúc đầu, ống tay áo xắn lên quá khuỷu tay, quần kaki đen, trên cổ lủng lẳng sợi dây đeo máy ảnh. Nhìn qua có vẻ rất bình thường nhưng nếu sửa đổi một vài chi tiết, chắc chắn sẽ tạo nên một bộ sưu tập với phong cách rất độc đáo.

Cửa phòng mở, một người thanh niên khác với mái tóc nâu bước vào, lặng lẽ cúi chào:

- Cậu Yang, việc chuyển nhà tôi đã thu xếp xong. Cuối tuần đặt cọc và sang tuần cậu có thể dọn nhà.

YoSeob lặng yên không nói, cũng không buồn ngẩng đầu lên. DongWoon chẳng lấy làm lạ nữa. Làm vệ sĩ của YoSeob gần ba năm, cậu hiểu rõ tính cách của người ngồi trước mặt mình đây, luôn kiệm lời, chỉ khi cần thiết lắm mới lên tiếng. Thậm chí cậu còn hoài nghi cho rằng, có lẽ mỗi lúc phỏng vấn hoặc họp báo là khi mà YoSeob nói nhiều nhất. Mới đầu DongWoon còn không quen, cho rằng cậu là mẫu người kiêu ngạo, nhưng dần dần tiếp xúc lâu, mới biết đó là tính cách của con người, khó lòng thay đổi.

- Sang tuần còn có một buổi họp báo và phỏng vấn riêng với ký giả tạp chí Vogue, cậu có muốn tìm hiểu trước? Chỉ sợ là gián điệp hoặc sát thủ trà trộn…

YoSeob khoát tay, giọng có chút bực mình:

- Không cần thiết.

- Nhưng lệnh trên đưa xuống…

- Không cần quá lo xa như vậy, tôi tự biết lo cho sự an toàn của mình.

DongWoon lặng lẽ thở dài. Thêm một điều nữa, tính của YoSeob, đã quyết định thì không thể thay đổi được. Biết có nói gì cũng vô ích, cậu đành im lặng lùi về phía sau, ánh mắt chợt lướt qua bản phác thảo trên bàn, buột miệng hỏi:

- Cái này…

YoSeob nhướn mày thắc mắc.

- Không, không có gì. – DongWoon xua tay, có chút ngập ngừng – Vậy tôi xin phép.

Nói đoạn, cậu bước ra ngoài.

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy hơi thở đều đều vang lên. YoSeob nghiêng đầu, tập trung hoàn thiện nốt bức vẽ. Cậu say mê chăm chú với từng đường nét, cho đến khi nét bút cuối cùng dừng lại, cậu nhìn tổng thể tác phẩm của mình.

Rất đẹp.

***

JunHyung dạo một vòng quanh khu chung cư cao cấp Shinagawa tại khu Gangnam, cảm thấy vô cùng hài lòng. Kiến trúc và cơ sở vật chất bố trí ở đây quá hợp lý, HongKi giới thiệu chỗ này quả thật rất có mắt nhìn, lần đầu tiên anh cảm thán năng lực của cậu ta tới vậy.

Nữ thư ký đi bên cạnh không ngừng giới thiệu cho JunHyung về khu chung cư, liên tục thuyết phục anh chọn mua một căn hộ ở đây. Cố làm ra vẻ nghĩ ngợi nhưng kỳ thực, anh đã quyết định từ trước đó rồi. Vậy nên khi anh gật đầu, cô gái trẻ mừng như bắt được vàng, lập tức đưa quyển catalogue đã chuẩn bị để JunHyung chọn phòng.

- Tôi muốn phòng có view nhìn thẳng ra tháp NamSan. – JunHyung đưa ra yêu cầu.

- Hoàn toàn không thành vấn đề. – MinAh chỉ tay vào bức ảnh một căn hộ. – Kiểu phòng này là nơi duy nhất có view nhìn thẳng ra phía trước tháp NamSan, bất kể xuân, hạ, thu, đông đều có cảnh đẹp. Có điều loại phòng này sẽ có hai phòng ngủ nhỏ, đối với người ở một mình như anh cũng có chút bất tiện, nhưng không phải là rắc rối lớn.

- Không sao. Chưa biết chừng sau này tôi lập gia đình vẫn sẽ sống ở đây, haha. – JunHyung cười. – Nhưng tôi có yêu cầu, tôi muốn ở tầng 13, đó mới là nơi có view nhìn tháp NamSan đẹp nhất, chắc không sao chứ?

- Xin lỗi, để tôi kiểm tra lại một chút…

Trong lúc chờ thư ký kiểm tra số liệu trên máy tính, anh đảo mắt nhìn khắp tầng một của khu chung cư một lần nữa. Tuy kiến trúc bên ngoài rất hiện đại, nhưng nội thất bên trong lại theo phong cách nhã nhặn cổ điển. Quả nhiên rất ấn tượng.

Bất chợt bên cạnh vang lên tiếng nói dè dặt, JunHyung quay đầu nhìn sang.

- Thật sự xin lỗi, căn hộ đó đã có người hỏi mua từ trước, anh có thể ở tầng 12, sự chênh lệch không quá lớn.

- Vậy sao? – JunHyung cau mày – Người đó đã đặt cọc chưa?

- Hình như là cuối tuần này. Nhưng một tiếng nữa cậu ta sẽ tới đây để xem xét lại.

- Ồ, như chưa có gì gọi là chính thức, không phải chúng tôi có quyền hạn ngang nhau sao? – Anh nhếch môi cười.

- Việc này…

Cầm quyển catalogue trên tay, lật thêm vài trang nữa, JunHyung quả quyết nói:

- Tôi chỉ yêu cầu căn hộ đó ở tầng 13, nhưng để không làm khó cho bên cô, liệu có thể sắp xếp cho chúng tôi một cuộc thương lượng riêng?

Một tiếng sau, đúng hẹn, chiếc xe Lamborghini trắng đậu trước cổng chính tòa nhà chung cư. YoSeob bước vào, DongWoon cùng đi theo phía sau.

Liếc nhìn đồng hồ, đã quá giờ hẹn gần năm phút nhưng giám đốc quản lý vẫn chưa xuất hiện. Hơi bực mình, YoSeob chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, lãnh đạm gọi một ly café trong lúc chờ đợi, tiện thể thấy cuốn catalogue trên bàn cũng lật lật vài trang.

Ngay từ khi mới biết đến khu chung cư Shinagawa này, cậu đã không còn ý định tìm ở đâu khác một chỗ ở tốt nữa. Có thể hơi xa công ty một chút nhưng khuôn viên thì tuyệt đẹp, hơn thế lại có căn hộ đặc biệt ở tầng 13 cửa sổ hướng thẳng ra tháp NamSan, toàn Seoul không một nơi nào có căn hộ như vậy.

Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, đoán chắc là vị quản lý, YoSeob vẫn tính cách cố hữu như ngày thường lạnh lùng lên tiếng:

- Tôi không nghĩ bên các ngài lại hay trễ hẹn như vậy.

Bước chân khựng lại, người vừa bước tới có vẻ như choáng váng lắm, một lát sau giọng nói mới cất lên:

- Xin lỗi, chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?

YoSeob ngẩng đầu lên. Khi mặt đối mặt với quý – ngài – lịch – sự đang đứng đó, cậu không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Ánh mắt anh ta đầy phức tạp, và cũng không kém phần bất ngờ.

- Cái gì? Tên nhóc bất lịch sự, là cậu hả?! – JunHyung trợn mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top