Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 17.1

Warning: NC17 (very slightly to be honest =)) )

JunHyung có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực vấn vít trên gương mặt, giống một liều thuốc gây mê mạnh nhất khiến anh hoàn toàn mất đi lý trí. Tay đặt trên eo YoSeob, anh mạnh mẽ đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt có phần kích thích của cậu, rồi nhanh chóng chiếm lấy phần chủ động.

Đây không phải lần đầu tiên JunHyung hôn người khác, nhưng cảm giác lạ lẫm này khiến anh bắt đầu mất tự chủ. Bờ môi nồng nàn áp lên môi anh, đôi mắt nhắm khẽ khiến anh gần như phát điên. Nụ hôn kéo dài như rút cạn hết dưỡng khí trong phổi, YoSeob dừng lại, tách môi mình ra khỏi môi anh. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt gần đến nỗi anh có thể thấy rất rõ mình trong đôi mắt đen ấy.

- Đừng có làm loạn – JunHyung cố gắng tỉnh táo nói, nhận thấy tay cậu dần đổi vị trí từ eo lên khuôn ngực anh, dường như trong người có một luồng điện chạy dọc sống lưng – Tôi đã nói đừng có làm loạn rồi.

YoSeob càng áp sát mình vào người anh, ánh mắt đầy phức tạp. Cơn say khiến cậu không thể giữ vững nổi lý trí nữa, càng không thể nhận thức được bầu không gian hiện tại ám muội đến mức nào.

Nắm chặt lấy tay cậu, mắt JunHyung tối sầm lại, hơi thở dồn dập.

- Yang YoSeob. Cậu nên hiểu rằng cho đến lúc này, tôi còn có thể dừng lại.

Não bộ không còn vận hành được nữa. Hình ảnh người trước mắt YoSeob bỗng trở nên nhòe nhoẹt. Người thanh niên trẻ với cánh môi mỏng, đôi mắt tĩnh lặng, sống mũi cao và mái tóc dựng màu vàng… cùng hình ảnh một người nào đó mà cậu không thể định hình được, chỉ biết người đó rất quen thuộc… Bên tai dường như mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng. Mùi hương tuyết tùng len lỏi vào khoang mũi, YoSeob như rơi vào mê cung, dù cho JunHyung có giữ tay cậu lại, cậu cũng đưa tay lên cố chạm vào ảo ảnh trước mặt.

- Tôi đã cảnh cáo cậu rồi.

Giọng trầm khàn của JunHyung cất lên, anh kéo mạnh YoSeob vào lòng, cuồng nhiệt hôn lên môi cậu. Chút tỉnh táo cuối cùng còn lại cũng bị quét sạch, đến lúc này thì JunHyung không thể kiềm chế được nữa.. Xúc cảm bùng cháy như ngọn lửa dữ, sự đụng chạm không chỉ đơn thuần như lúc ban đầu. Hai bờ môi cứ thế quấn lấy nhau, thân thể cọ xát gấp gáp, cả hai dường như bị ngọn lửa dữ dội làm cho điên đảo lý trí. Khéo léo cắn nhẹ cánh môi dưới, nhân lúc YoSeob mở miệng, JunHyung đẩy lưỡi vào, bàn tay đặt nơi eo cũng vô thức mà xiết mạnh. Giữa nụ hôn sâu, YoSeob hoàn toàn mê muội, một tay anh đang giữ chặt sau lưng cậu khiến hai cơ thể gần như áp sát vào nhau, không có lấy một kẽ hở. Cậu nhắm mắt đáp trả lại nụ hôn triền miên, chỉ vài phút sau, cả hai đổ ập xuống nệm giường trắng muốt trong căn phòng khách sạn. JunHyung nằm đè lên trên người cậu, lưỡi anh thâm nhập trong khoang miệng cậu, vờn nhẹ trên đôi môi lạnh. Cậu gần như rơi vào trận địa của anh, thân thể bỗng dưng không còn chút sức lực nào, để mặc mình cuốn trôi trong nụ hôn mãnh liệt ấy. Khi YoSeob gần như đã mất hết dưỡng khí, anh mới tiếc nuối rời môi mình khỏi môi cậu, ánh mắt mê man nhìn người nằm dưới. YoSeob hé miệng thở dốc, cùng tiếng thở hổn hển của anh, không khí nóng lên cực độ.

JunHyung không kiềm chế nổi bản thân, lại một lần nữa chiếm lấy môi cậu, bàn tay đã không còn yên phận lướt nhẹ trên lớp áo sơ mi trắng mỏng manh. Vừa hôn, anh vừa đưa tay cởi bỏ hai cúc áo đầu tiên, không khí lạnh đột nhiên ùa vào khiến YoSeob có chút không quen. Cầm tay cậu đặt lên ngực, anh miệt mài tận hưởng vị ngọt ngào êm ái từ nụ hôn, cảm nhận thấy cậu cũng đang đưa tay lên tháo bỏ cúc áo sơ mi anh đang mặc. Rất nhanh chóng, hai chiếc áo sơ mi rơi xuống đất, JunHyung say đắm hôn môi cậu, rồi trượt dần nụ hôn xuống. Môi anh dần rời xuống cổ, cắn nhẹ như muốn đánh dấu sự sở hữu, rồi dần di chuyển xuống khuôn ngực.

 - YoSeob…

Giọng anh trầm khàn gọi tên cậu cất lên giữa tiếng thở dốc của YoSeob. Mặt thắt lưng màu bạc lành lạnh áp lên da thịt nóng bỏng vừa lưu lại sự tiếp xúc giữa hai người khiến cậu vặn vẹo cơ thể, vô hình chung càng kích thích anh. Không quá khó khăn để cởi thắt lưng, cuối cùng, không còn gì ngăn cách giữa hai người, JunHyung đè lên người cậu, miệt mài để lại dấu hôn. YoSeob vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn ngực rắn chắc của anh, trước mặt, hình ảnh mờ ảo lúc đầu hình như đã hòa làm một, chính cậu cũng không biết, ảo ảnh đó rốt cuộc là gì, để rồi mơ hồ cất tiếng:

- Tôi thích anh.

JunHyung sững người lại, vị ngọt trên bờ môi quấn quýt thân thể người con trai nằm phía dưới bỗng tan biến chỉ trong giây lát, vị đắng ngắt lan tỏa từ đầu lưỡi đến cuống họng, người anh khẽ run lên, một tay xiết chặt chiếc chăn mỏng màu trắng.

Câu nói này, hoàn toàn không dành cho anh. Cậu ta đang nghĩ đến…

Thế nhưng, khi bàn tay YoSeob lướt nhẹ từ ngực anh xuống phía dưới gần sát eo, mọi suy nghĩ đều trở nên đứt đoạn.

JunHyung hoàn toàn bị nhấn chìm trong cơn sóng mãnh liệt, anh gạt bỏ tất cả, đắm mình trong cảm giác mê muội nhưng đầy khao khát này. Mặc kệ cậu yêu ai, mặc kệ anh yêu ai, mặc kệ quá khứ, mặc kệ tương lai. Chỉ trong giây phút này thôi, thành thực với bản thân một chút. Chỉ lúc này thôi.

Mặc kệ tất cả. Anh không thể dừng lại được nữa.

Tách tay YoSeob ra, anh thuận thế kéo ngược lên phía trên đầu, nhấn mạnh trên lớp ga trải giường trắng muốt. Ngón tay thon dài lồng vào tay cậu, bàn tay còn lại đi đến giới hạn cuối cùng. YoSeob không kìm được tiếng rên nhẹ, một luồng cảm giác kích thích truyền đi từ những sợi dây thần kinh mẫn cảm nhất ngay khi cảm nhận được đầu ngón tay anh đang di chuyển.

Thân ép sát thân, anh gọi tên cậu một lần nữa:

- YoSeob…

Khi JunHyung tiến vào, mọi thứ thực sự mơ hồ như ảo ảnh. Đau đớn theo đó xâm nhập, nhưng dường như xen kẽ nỗi đau đớn đó là một cảm giác kỳ lạ không tên khác len lỏi, trong một phút chốc, hai cơ thể dường như đã hòa làm một.

Chỉ là khoảng cách giữa hai trái tim vẫn là hai đường thẳng song song. Chỉ cần một bên cố tìm đến, một bên lại tận lực tránh xa.

Đêm rất dài, như vô tình kéo xa khoảng cách giữa hai người. Khoảnh khắc JunHyung đổ ập mình lên người cậu, kéo sát cậu vào lòng, anh bỗng nhận ra một điều: Thì ra có những loại cảm giác lại chỉ có giá trị trong một thời điểm đến vậy, thì ra hơi ấm này lại quen thuộc và dễ chịu đến thế. Vì vậy, anh sẽ không trốn tránh. Vì thời hạn chỉ là một đêm, không cần nghĩ đến ngày mai ra sao, chỉ cần là giây phút này, khoảnh khắc này, anh khao khát cậu.

Có lẽ, JunHyung cũng thực sự say rồi.

***

Ánh sáng mặt trời len lỏi qua cửa kính báo hiệu một ngày mới.

Căn phòng chìm trong yên tĩnh.

Ánh nắng vờn nhẹ trên mi mắt người con trai với mái tóc đen khiến cậu cau mày, từ từ mở mắt.

YoSeob cảm thấy hơi đau đầu. Nhìn xung quanh, cậu biết mình vẫn đang ở trong phòng khách sạn. Có lẽ hôm qua thực sự cậu đã uống say rồi, bây giờ không còn nhớ nổi gì nữa.

Đột nhiên, cậu nhận ra mình không đang nằm trên giường một mình.

YoSeob đang gối đầu lên tay JunHyung, lớp chăn mỏng trên người cả hai, một tay JunHyung đang ôm lấy cậu. Cả hai đều không mặc áo. Cảm giác trống trải khắp toàn thân, đống quần áo vứt dưới giường, ga trải giường nhăn nhúm. Kẻ ngốc cũng biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Nghiêng đầu nhìn người đang nằm ngủ, tuyệt nhiên trong lòng YoSeob không có một chút tức giận nào. Gương mặt JunHyung khi ngủ thực sự rất hiền hòa, lại có chút vẻ lạnh lùng kỳ lạ, không giống với phong cách đào hoa của anh bình thường, khiến bao cô gái sẵn sàng ngã vào lòng vô điều kiện. Đôi mắt nhắm, bờ môi mềm, sống mũi thẳng, tóc mái rối tung trước trán. Người này đêm qua…

Nhìn anh ngủ, cậu luôn cảm giác yên bình. Không hiểu sao, đột nhiên YoSeob muốn thời gian ngừng lại.

Đúng lúc đó chiếc điện thoại trên mặt bàn rung nhẹ. YoSeob mở máy, thấy tên người gọi, lập tức nhấn nút từ chối.

Chỉ vài giây sau, tin nhắn được gửi tới khiến cậu sững sờ mất hồi lâu trước khi định thần lại được. Liền sau đó, cậu cựa mình ngồi dậy, một cơn đau từ hạ thân truyền tới khiến YoSeob không khỏi choáng váng. Cầm quần áo đi về phía phòng tắm, nhìn JunHyung vẫn đang say giấc, cậu không khỏi nhếch môi cười đau đớn.

“Yong JunHyung… là tôi nợ anh, hay anh nợ tôi?”

***

Chuyến bay từ Busan đến Thượng Hải, Trung Quốc.

Người thanh niên với mái tóc đen mặc chiếc áo layer dài chăm chú theo dõi quyển catalogue, thoải mái ngả người lên ghế. Ngón tay thon dài lần lượt lật từng trang, những đường nét thanh tú trên gương mặt khiến từ cậu toát lên một phong thái trẻ trung lịch thiệp.

- Anh có muốn uống một ly café không?

Nữ tiếp viên hàng không nhẹ nhàng nói. Có lẽ đây đã là người thứ năm rồi.

Người thanh niên rời mắt khỏi quyển sách, trong lòng không khỏi bực bội vì đã bị làm phiền quá nhiều lần, nhưng vẫn mỉm cười trả lời lịch sự: “Không, cảm ơn.”

Ngay khi nữ tiếp viên đó vừa rời khỏi, MinHyuk thở dài, gập catalogue lại, quyết định rửa mặt một chút. Chuyến đi Thượng Hải này đối với anh thực sự là khá đột ngột, khi mà HyunSeung nhận được tin mật từ gián điệp tại Trung Quốc rằng boss của tổ chức đang tiến hành một vụ trao đổi hàng cấm ở đó, lệnh cho cậu và JunHyung ngay lập tức sang Trung Quốc hợp tác với CIA tóm gọn mạng lưới hoạt động nguy hiểm này, đồng thời tiếp tục điều tra tổ chức. Tuy nhiên ngay sáng hôm đó cậu gọi điện cho JunHyung, tâm trạng anh có vẻ không tốt lắm, nói năng cũng lộn xộn, hình như cần giải quyết vấn đề gì đó nên sẽ sang Thượng Hải sau. Có thể vụ việc Vogue còn nhiều nghi vấn, JunHyung vẫn chưa tìm hiểu cụ thể.

Trên đường trở về chỗ ngồi, MinHyuk va phải một người con trai khác.

- Xin lỗi, là tôi vô ý.

- Không có gì.

Ngay khi người con trai đó đi lướt qua, MinHyuk đột nhiên dừng chân, ngoảnh đầu lại nhìn. Người vừa rồi…

***

Vừa xuống sân bay, việc đầu tiên YoSeob làm là bắt taxi tới thẳng khu nghỉ dưỡng cao cấp ở gần bến Thượng Hải.

- Nanhuayuan, please.

Nới lỏng chiếc caravat trên cổ, cậu mệt mỏi ngả người ra phía sau, chăm chú nhìn khung cảnh đường phố thay đổi liên tục qua ô cửa kính nhỏ. Cảnh sắc Thượng Hải không tệ, không thua kém Bắc Kinh là bao, một thành phố phồn hoa tấp nập. Chỉ có điều lúc này cậu không còn tâm trí để thưởng thức cảnh đẹp đó.

.

Sau khi trả tiền taxi, không đợi lấy tiền thừa, YoSeob lịch sự nói cảm ơn rồi xách chiếc va li nhỏ bước vào đại sảnh của khu nghỉ dưỡng. Chào đón cậu là một người Trung Quốc với đôi mắt híp dài và giọng tiếng Anh khá chuẩn.

- Xin chào quý khách. Chào mừng quý khách đến với khu nghỉ dưỡng Nanhuayuan. Quý khách đi một mình hay có bạn đi cùng? Quý khách đã đặt phòng trước chưa ạ?

- Rất xin lỗi, tôi tới đây để tìm người.  – YoSeob lạnh lùng nói, nhấn mạnh từng chữ – Yoon.Doo.Joon.

Gã hơi giật mình, đuôi mắt khẽ giật, nhưng ngay sau đó lấy lại vẻ tự nhiên ban đầu. “Rất xin lỗi, trong danh sách những người sử dụng dịch vụ nghỉ dưỡng của chúng tôi không có ai tên như vậy.”

- Nói với Colleen rằng Bronx đến.  – Nhìn vẻ mặt sửng sốt của gã mắt híp, cậu cười khẩy – Sao? Đừng nói rằng không có ai tên là Colleen đang ở đây.

Gã mắt híp e dè nhấc máy bấm số, sau khi trao đổi một vài câu bằng tiếng Trung Quốc, gã cúp máy kèm theo một câu nói: “Xin quý khách đợi một chút.”

.

Colleen dẫn YoSeob đi thẳng tới khu nghỉ cao cấp đặc biệt của Nanhuayuan.

Khi cậu bước vào, DooJoon đang đưa một mũi tên lên cung, hơi nheo mắt lại nhắm bắn vào hồng tâm. Mũi tên xé gió lao đi, cắm thẳng vào vị trí mà người bắn muốn.

- Chắc anh không bất ngờ khi thấy tôi tới đây – Cậu lãnh đạm nói.

Đưa cung tên cho Colleen, DooJoon ra lệnh cho đám thuộc hạ lui hết. Hắn khẽ nhếch môi ngạo mạn: “Tôi biết đám người của Colleen không qua được mắt cậu.”

- Anh thực sự không tin tưởng tôi như vậy?

Nhìn cái nhíu mày đầy phức tạp của YoSeob, DooJoon phá lên cười.

- Tôi vẫn rất tin tưởng cậu mà? – Ngay lập tức, ánh mắt hắn thay đổi đầy đe dọa – Nên mới để cậu tự đến đây để giải thích cho tôi vụ việc ở sở điện tín Evex.

YoSeob thở dài. 

- Kẻ đó là một đặc vụ FBI.

- Tên?

- Tôi không biết.

Câu trả lời ngắn gọn khiến DooJoon hơi bất ngờ, hàng lông mày rậm cau lại nhìn cậu.

- Cần gì phải biết tên kẻ sắp chết? – Cậu thản nhiên cất tiếng, giọng lạnh lùng đến đáng sợ.

DooJoon, có lẽ không ngờ rằng câu trả lời của YoSeob như vậy, mỉm cười hài lòng nhìn người con trai trước mặt. Hắn chưa bao giờ hối hận vì đã đưa cậu vào tổ chức và huấn luyện cậu trở thành một sát thủ chuyên nghiệp, vì YoSeob sinh ra đã có tố chất. Cậu dễ dàng thuộc lòng những điểm tử trên cơ thể chỉ trong vài giờ đồng hồ, sử dụng súng thành thạo và điều chỉnh hướng bắn như thể là người có kinh nghiệm hàng chục năm. Chỉ có điều… người con trai có gương mặt thiên thần nhưng ẩn chứa sự nhẫn tâm của ác quỷ này là một quân cờ đắc lực mà nguy hiểm. Không phải hắn không tin YoSeob, nhưng với một kẻ quá giỏi như cậu, hắn cần phải đề phòng.

Cầm khẩu súng đặt trên bàn lên, giọng hắn rất bình tĩnh: “Nói xem, hướng súng như thế nào thì trúng?”

YoSeob hơi nheo mắt.

- Nòng súng hướng lên trên 8 độ thì sẽ xuyên trúng hồng tâm.

DooJoon nhếch môi cười, điều chỉnh nòng súng.

ĐOÀNG!

Viên đạn xuyên qua chính giữa. Gương mặt YoSeob thoáng vẻ phức tạp khi nghe hắn nói: “Sai rồi, chỉ là 7 độ thôi.”

-…

- Cậu hiểu chứ? 1 độ đó, cậu không bao giờ vượt qua nổi. Đó là lý do cậu cần biết điều hơn một chút, Bronx.

Giọng nói của DooJoon khiến cậu bỗng cảm thấy choáng váng, bàn tay vô thức nắm thật chặt.

Nếu cậu không thể vượt qua sự chênh lệch đó, cậu sẽ chết. Người đó, cũng sẽ chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top