Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 22.2

Hai ngày sau.

Trong hơi sương buổi sớm, căn biệt thự màu trắng dường như mờ đi giữa một biển khói mênh mông mơ hồ, ảm đạm vắt qua vài tia nắng tươi sáng nhưng yếu ớt, đọng lại trên những ô kính của khu phòng phía Đông. Nắng nhẹ nhàng xuyên chiếu rồi vội vã hắt lên gương mặt DooJun đang lặng lẽ đứng bên cửa sổ,  ánh mắt phức tạp thường ngày không hiểu vì sao bỗng trở nên thật xa xăm. Hắn cứ đứng đó như thế, tấm lưng lạnh lùng chẳng hề dịch chuyển cho tới khi cảm nhận được hương café đã tràn ngập khắp không gian, mới chậm rãi nâng chiếc tách sứ màu nâu sẫm lên miệng.

Đúng lúc đó có tiếng kêu phát ra từ máy bộ đàm đặt trên bàn.

- Gì thế?

- Báo cáo, đối tượng đã có bước di chuyển! Theo như thông tin mới nhận được từ hệ thống định vị, dự đoán Colleen hiện đang ở trên một phương tiện chạy với vận tốc 110km/h theo hướng Đông Bắc…

Hắn chợt nhướn mày, khóe môi hơi nhếch lên.

- Nối máy với Kir hộ tôi.

Trên đường cao tốc vần vũ những cơn gió lạnh buốt thổi vô phương hướng, chiếc xe chở nhân chứng vừa vượt ra khỏi địa phận Seoul. Ngồi trong thùng xe, Colleen lãnh đạm nhìn hai nhân viên FBI đang thực hiện nhiệm vụ áp tải, trong mắt chợt lóe lên những tia nhìn phức tạp. Nơi cổ tay trái, chiếc vòng kim loại có gắn con chip định vị vẫn không ngừng phát đi tín hiệu. Cách đó không xa, màu xanh đen của chiếc Ferrari đôi lúc bị nhấn chìm giữa dòng chuyển động xuôi ngược nhưng vẫn liên tục bám sát phía sau, và ánh mắt của người ngồi trước tay lái cũng vậy, không hề xê dịch dù chỉ một tích tắc.

Kế hoạch này, JunHyung sẽ không để nó thất bại.

Không gian rộng lớn gói gọn trong một màu xám buồn, gió vần vũ tạo thành những xoáy lốc bé xíu cuốn theo cả dòng xe với tốc độ khủng khiếp. Bầu trời đầu đông trắng lạ lùng, song là cái màu trắng đục lúc nặng trĩu như đá tảng, lúc mờ ảo như làn khói trên sông. Đưa tay chỉnh lại gương chiếu hậu, JunHyung giảm ga để chuyển làn, đột nhiên có tiếng động khiến anh giật mình quay đầu sang.

Một chiếc xe gắn máy phân khối lớn bất ngờ phóng lên, lao tới như một con mãnh thú đang bắt đầu chuyến đi săn của mình. Dường như vượt ra khỏi dòng chuyển động đều đều tẻ nhạt, chiếc xe xé gió lách qua những khoảng hẹp, bánh xe quét một đường dài kiêu ngạo và tuyệt đối không đứt quãng, ngang nhiên tạt đầu ba chiếc xe vận tải liên tiếp để chuyển ra làn ngoài cùng. Hai tên áo đen ngồi trên xe có lẽ chỉ là hai kẻ liều mạng không hơn không kém, và JunHyung với suy nghĩ đó cũng sẽ lờ đi nếu như anh không kịp thời đoán ra mục tiêu tiếp cận của bọn họ.

Áp sát chiếc xe chở nhân chứng, ngay khi đạt đến ngang tầm cửa xe bên ghế lái, tên ngồi sau bất ngờ rút súng ra.

- Hạ xuống 90km/h và giữ nguyên tốc độ, cấm không được manh động. Còn nếu muốn ăn kẹo đồng thì cứ việc.  

Dường như đã lường trước được tình huống, nhân viên FBI đang cầm lái tỏ ra tương đối bình tĩnh, lập tức nghe theo chỉ thị của hai tên áo đen. Rất nhanh sau đó, một chiếc xe bốn chỗ màu đen khác đột ngột vượt lên, liên tục bám theo ở một khoảng cách gần. Ngồi trên ghế phụ, sau khi quan sát tình hình, người thanh niên đeo kính đen khẽ nhếch môi cười, tay thắt chặt sợi dây quấn quanh bụng:

- Hành động thôi.

Hạ cửa kính xe, Kir khéo léo lách người ra ngoài. Gió vẫn rất mạnh, lạnh lùng khuấy đảo và táp vào da mặt anh tê buốt. Không quá khó khăn để anh tìm được chỗ đứng thăng bằng nơi đầu xe, bất chấp tốc độ lao vun vút lúc này khiến anh cảm thấy khô rát nơi cổ họng. Bên trong xe, hai tên nữa cùng lúc nhô đầu ra ở hàng ghế sau, trên tay cầm hai cây súng dài loại AR-15 ngắm thẳng về phía cửa thùng xe. Ra hiệu cho xe tăng tốc độ, tới khi khoảng cách chỉ còn là một cánh tay, Kir đột ngột rút súng bắn vỡ ổ khóa bên ngoài. Cửa xe bật mở, những người bên trong giật mình kinh hoàng nhìn ra.

- Cũng khá đấy, nhưng hỏa lực bọn này mạnh hơn nhiều.

Kir cười khẩy, giọng điệu đầy thách thức khi thấy hai nhân viên FBI vừa vội giơ vũ khí lên. Nhìn xuống nơi những khẩu súng đang tự tin chĩa tới mình, khuôn mặt hai người dường như tím tái hẳn lại, mặt cắt không còn giọt máu. Giữ chắc sợi dây đang giữ lấy mình, Kir hất hàm về phía Colleen đang ngồi đó. Hiểu ý, gã ngay lập tức đứng lên, từng bước chậm rãi tiến về mép sàn xe.

Đúng lúc đó, khi mà không ai ngờ nhất…

…chiếc xe bất ngờ tăng tốc độ, quét nhẹ vào đầu một chiếc xe con khác đang đi kế bên do chuyển vào làn trong mà không báo trước.

- Chết tiệt!

Ánh mắt trong tích tắc chợt đen lại, Kir tức tối bóp cò. Loạt đạn bay thẳng về phía cánh cửa xe mà hai nhân viên FBI vừa kịp thời khép lại, tiếng nổ liên tiếp vang lên lạnh lùng xé toạc không gian, nghe như âm thanh chiếc bình thủy tinh bất ngờ rơi xuống đất vỡ vụn thành hàng nghìn mảnh nhỏ. Kinh hoàng nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, các phương tiện xung quanh đột ngột phóng vội đi, để lại con đường cao tốc ngày một vắng vẻ. Do những chuyển động không thể lường trước, Colleen bị mất thăng bằng suýt nữa rơi ra ngoài. Hai tay bị còng cố giữ lấy một bên cửa còn lại, hắn gắng gượng bám trụ nhưng dường như tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian.

Đột nhiên.

Cảm thấy một luồng gió lạ chợt ùa tới, Kir vội quay đầu nhìn sang. Chiếc xe mui trần nào đó bất ngờ phóng lên trước sự kinh ngạc của anh, ngay sau đó nhanh chóng bắt kịp xe chở người của FBI phía trước. Một sợi dây thừng được ném sang và Colleen lập tức bắt lấy. Trong tích tắc, hắn nhoài người nhảy mạnh xuống mui xe, khó nhọc leo vào trong trước khi chiếc xe ấy lao đi, chớp nhoáng như khi nó xuất hiện vậy.

***

- Tình hình thế nào rồi?

Không giữ nổi bình tĩnh, HyunSeung cất tiếng hỏi ngay khi anh vừa lao vào phòng. Bên chiếc bàn gỗ kê sát cửa sổ, JunHyung ngồi đó, khóe miệng hơi nhếch lên và đôi mắt không rời khỏi màn hình máy tính trước mặt.

- Mục tiêu đã ngừng di chuyển từ hai giờ trước. Có lẽ việc xác định địa điểm cụ thể chỉ còn là vấn đề thời gian.

Gõ gõ ngón tay lên chấm đỏ nằm giữa những đường màu xanh đậm, anh hơi nhướn mày. Đôi mắt nâu dường như sáng hơn hẳn, thoáng trong đó một vẻ hài lòng hiếm hoi. Cố tình để xổng Colleen trong phi vụ vừa rồi nhưng anh đã sớm cài đặt con chip định vị lên người gã nhằm tìm ra manh mối về trung tâm đầu não của tổ chức, cái chính là gậy ông đập lưng ông.

- Tốt, tôi sẽ sớm cử người tiến hành rà soát khu vực này – HyunSeung gật đầu tỏ ý đã hiểu –  Kế hoạch bước đầu đã thành công rồi, cậu nên về nhà nghỉ ngơi đi. Đã hơn 9h rồi đấy!

- Còn một vài việc vặt nữa, có lẽ tôi sẽ ngồi lại giải quyết nốt – gấp máy tính lại, JunHyung đứng dậy vươn vai – mà khoan đã…anh vừa nói bây giờ là mấy giờ?

- 9h, chính xác là 9h10. Có chuyện gì à?

Chiếc Ferrari phóng như bay trên đường, như thể kẻ đang lái nó là một thằng say rượu thứ thiệt. Trên thực tế thì không, JunHyung hiện giờ tỉnh táo hơn bao giờ hết, bởi thế anh mới có thể chạy xe cả quãng đường dài nửa giờ đồng hồ từ trụ sở tới tháp NamSan mà không hề phanh lấy một lần. Ngày hôm nay, anh đã quên mất cái hẹn với YoSeob.

Vội vàng xuống xe, JunHyung đưa mắt nhìn quanh. Giữa dòng người đông đúc ngập tràn tiếng cười ấm áp, anh bỗng thấy lòng mình trống rỗng kỳ lạ. Hơi thở gặp khí lạnh ngay lập tức ngưng tụ thành làn khói trắng trong không khí, anh thất vọng nhìn đồng hồ. Đã muộn hơn gần hai tiếng so với giờ hẹn, trong di động cũng không thấy báo cuộc gọi nhỡ nào, có lẽ cậu ấy đã giận quá mà bỏ về từ lâu rồi. Hơi mím môi, anh quay người toan mở cửa xe thì đột ngột ngừng lại, bàn tay chẳng biết tại sao bỗng cứng đờ.

Dưới ánh sáng lung linh của những dải đèn lấp lánh chăng đầy trên các cành cây dưới chân tháp Namsan, chàng trai trẻ trong chiếc áo khoác mỏng màu đen đang đứng đó, mong manh và mơ hồ tựa một giấc mơ không có thật, nhưng cũng vì vậy mà đẹp đến độ ngây người. Một cơn gió chợt thoảng qua chẳng báo trước, nghe rõ tiếng gió xào xạc trong đêm nhịp nhàng như hơi thở, để rồi mặt đất ngỡ ngàng đón lấy những bông tuyết đầu tiên, trắng muốt và tinh khiết. Cũng giống như YoSeob lúc này, khi cậu nhẹ nhàng đưa tay phủi một hạt tuyết vừa vương lại trên tóc, cùng với thứ hào quang ẩn hiện nhẹ nhàng tỏa ra xung quanh, thật sự cậu còn đẹp hơn cả bông tuyết đầu mùa trắng và tinh khiết nhất.

- Tại sao lại mặc ít thế này?

Tiếng nói bất ngờ vang lên sau lưng khiến YoSeob hơi bất ngờ, nhanh chóng quay đầu lại. Nhận ra JunHyung, khóe môi không tự chủ rất nhanh vẽ lên một nụ cười dịu dàng.

- Anh đến rồi? Cứ tưởng anh không đến nữa đấy.

- Trả lời đúng câu hỏi, tại sao mặc phong phanh như vậy?

- Này, anh đang cáu đấy à? Đáng lẽ người nổi giận phải là…

Đột nhiên, YoSeob không thể kết thúc câu nói được nữa.

Trong khoảnh khắc, JunHyung bất ngờ kéo cậu vào lòng ôm chặt. Vùi mặt lên bờ vai anh, áp đôi môi lạnh lên cổ anh và cảm nhận đôi môi anh run khẽ trên tóc mình, cơ thể cậu chợt mềm nhũn. Anh vẫn luôn như vậy, vững chãi và ấm áp tới mức ngây ngất, tới mức cậu thấy mình bỗng hóa thành bé nhỏ chỉ muốn được anh ôm mãi vào lòng, không còn lo âu hay sợ hãi nữa.

- Đồ ngốc. Tuyết bắt đầu rơi rồi, thấy không…?

Ghì chặt đôi vai bé nhỏ đã thấm lạnh từ lúc nào, JunHyung thở mạnh hơn như thể điều đó đang khiến lồng ngực anh bị bóp nghẹt.

- …YoSeob, sau này sẽ không để em phải đợi nữa, nhất định thế.

Giọng nói của anh cứ thế vang lên bên tai cậu nhẹ nhàng, ngân nga như hồi chuông kỳ diệu trong đêm Giáng Sinh, nhưng YoSeob không còn nghe thấy rõ nữa. Cảm giác tê liệt lan rộng tới từng giác quan, máu trong cơ thể đột nhiên dồn hết về nơi trái tim đang đập từng nhịp vội vã đầy bất thường. Người con trai mím môi khẽ nhắm mắt lại, hàng mi cong gặp bông tuyết lạnh chợt rung khẽ, tựa cánh hoa gặp gió bỗng lìa cành rồi rơi.

- flashback -

Dưới chân cầu, nơi hạ nguồn con sông Hàn sắp đổ ra biển lớn, hai người trẻ vừa bước ra khỏi chiếc xe mui trần mới đỗ lại. Nắn bóp cổ tay vẫn còn hằn đầy những vết đỏ do chiếc còng sắt, Colleen thoải mái hít một hơi dài, đoạn quay sang nhìn người đang đứng bên cạnh.

- Cảm ơn nhé, Bronx. Anh xuất hiện quả thật không thể đúng lúc hơn.

- Không có gì.

YoSeob đáp, đôi mắt đen chợt ánh lên tia nhìn mơ hồ đầy khó hiểu. Tựa người vào đầu xe, cậu lặng lẽ lôi từ đai quần lên khẩu súng ngắn màu bạc. Colleen thoáng nhíu mày, trước đây chưa bao giờ thấy Bronx sử dụng nó, mặc dù đã nhiều lần gã nhìn thấy nó đâu đó trong phòng để vũ khí của cậu. Nghe nói đó là một món quà.

- Một thông tin quan trọng, tên cớm đó, cái tên vẫn liên tục bám đuôi chúng ta… - rút một điếu thuốc ra châm lửa, Colleen chậm rãi đưa lên miệng - …tên hắn là Yong JunHyung, thành viên trụ cột của lực lượng FBI Hàn, xuất hiện trong rất nhiều vụ va chạm trước đây với tổ chức. Nếu tôi nhớ không nhầm, hắn ta cũng chính là một trong những phóng viên tài năng số 1 tòa soạn Vogue, có lẽ anh đã từng tiếp xúc với hắn…

-…

- Bronx, anh nghe tôi nói chứ?

Cảm nhận được một sự im lặng kỳ lạ, điều gì đó mách bảo Colleen quay đầu nhìn sang. Nét mặt vẫn hờ hững như thế nhưng ánh mắt khi này đã có sự biến chuyển, YoSeob thản nhiên lên đạn, đột ngột hướng thẳng khẩu súng về phía gã.

- Hey hey khoan đã…những gì tôi biết về hắn không có nghĩa là tôi đã khai với hắn bất cứ thông tin mật nào của tổ chức…

Colleen lắp bắp, nỗi sợ hãi thấm qua cả giọng nói run rẩy cùng sự kinh hoàng trên gương mặt. Dường như bỏ qua điều đó, YoSeob đứng dậy khỏi đầu xe, mục tiêu mà khẩu súng trên tay đang nhắm tới vẫn không hề thay đổi.

- Đó…đó là sự thật. Bọn chúng chưa khai thác được gì cả, anh thấy không, thậm chí tôi còn không bị tra tấn, làm sao mà…

Đoàng.

Colleen đã không thể nói hết câu, trước khi dòng máu đỏ tươi đột ngột bắn ra nơi ngực trái và ngay lập tức hắn ngã xuống. Máu nhanh chóng thấm thành một vệt dài trên nền đất bụi, loang khắp chiếc áo màu ghi hắn đang mặc trên người. Chỉ còn đôi mắt trắng dã mở trừng, hắn đã quá ngạc nhiên khi cái chết đến với hắn nhanh và đột ngột như thế.

Xin lỗi, vấn đề là do anh đã biết quá nhiều, vậy thôi. Còn tôi thì nhất định phải bảo vệ người đó, cho dù có phải đánh đổi cả mạng sống…

- end flashback -

YoSeob cắn chặt môi mình tới mức bật máu. Đêm tuyết rơi đầu tiên, dưới ánh sáng mờ ảo đang bao trùm, cậu run rẩy vòng tay ra sau ôm lấy anh. Ôm anh như thể cậu đã suýt mất anh, ôm anh để biết rằng anh vẫn còn ở bên cậu, ôm anh để không cho phép anh rời xa cậu nữa.

Trong tích tắc ngắn ngủi ấy, một giọt nước khẽ trào ra nơi khóe mắt, rơi xuống mặt đất vỡ tan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top