Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối.

Nhà của Hokage chưa bao giờ ồn ào như lúc này. Tiếng ly tách chạm vào nhau, tiếng nói cười hồ hởi,… như một phép đối lập hoàn toàn với màn đêm tĩnh mịch bên ngoài. Naruto ngồi bên cạnh Hinata, tay nắm tay cô không rời. Hinata từ tốn gắp thức ăn cho Naruto, trên môi vẹn nguyên một nụ cười viên mãn.

Những bộ đôi hoàn hảo vẫn hoan hỉ trong niềm hạnh phúc. Sasuke với Sakura vẫn trao nhau ánh mắt tình tứ. Ino tựa đầu vào vai Sai. Shikamaru vẫn nhìn trộm Temari mỗi lúc cô nàng gắp thức ăn cho chàng. Còn Tenten vẫn ngồi giữa Neji và Lee như năm nào. Kiba thì luôn kè kè với Akamaru không rời. Choiji ngồi bên Shino nhiệt tình “tia” những món khoái khẩu của mình. Kankuro và Gaara dính với nhau như hình với bóng.

Naruto ngập tràn trong hạnh phúc. Cậu nhìn ngắm những gương mặt bạn bè của mình, lòng trào phúng một niềm vui khôn tả.
Cậu mở lời:

-Mọi người, hôm nay thật cám ơn đã dành thời gian đến chúc phúc cho tớ và Hinata.

Shikamaru phẩy tay:

-Cái tên ngốc này, ơn huệ gì chứ…- Shikamaru vừa dứt lời, Temari đã “tặng” ngay cho chồng mình một cái nhìn tóe lửa.

-Naruto, không phải là tên ngốc như ngày xưa, địa vị cũng đã thay đổi. Đừng thất lễ! - Temari nhắc nhở. Bóng hồng kiêu sa của sa mạc vẫn xinh đẹp như ngày nào, dù rằng cô có cau mày nhíu mặt thế nào đi chăng nữa.

Naruto mỉm cười:

-Temari-chan đừng nói vậy! Hôm nay tôi mời mọi người đến đây, trên cương vị là một Uzumaki Naruto, là tên ngốc ngày nào trong kí ức xưa cũ. Nếu gọi tôi là Hokage hay Ngài Uzumaki, tôi sẽ thấy gượng gạo lắm! Mà sự gượng gạo không thể tạo nên những tràng cười thoải mái, phải không?

Naruto vừa dứt lời, Shikamaru vỗ đùi:

-Chỉ có tên ngốc này là hiểu ý ta!- Quay sang Temari, bị cô vợ lườm ngúyt, Shikamaru chán nản chống cằm.

Gaara vẫn quan sát tỉ mỉ từng hành động của Temari dành cho Shikamara. Cuối cùng, Temari- đồng đội tin cậy và cũng là người chị gần gũi bên cạnh cậu- đã tìm được bến đỗ bình yên, Gaara phần nào cũng đã bớt gánh nặng trách nhiệm. Nhưng cậu còn một “gánh nặng” nữa, Gaara quay sang nhìn Kankuro.  “Haiz, đến khi nào mới vứt được cái tên này cơ chứ!”- cậu nghĩ bụng.
Đáp lại ánh nhìn của Gaara, Kankuru bực dọc:

-Nhìn cái gì mà nhìn?

Gaara mỉm cười. Đúng là tên ngốc!

Tenten ngồi giữa Neji và Lee, khó khăn khi dịch chuyển qua lại. Nhìn món bánh bao nằm chỏng trơ phía trước mặt, cô muốn với tay ôm trọn cả cái đĩa. Ngặt nỗi, khi nhón lên lấy bánh, cô sẽ chạm vào cả Neji lẫn Lee. Tenten đành ngậm ngùi...mút đũa.

-Tenten, sao không ăn? Bánh bao kìa? - Ino hơi bất ngờ. Tại cô biết Tenten cực kì thích ăn bánh bao, nên đã tiện tay nhào thật nhiều bột, làm nhiều bánh cho Tenten. Ấy vậy mà cô không hề đụng đũa. Ino hơi phật lòng.

-À! - Tenten như được “gãi đúng chỗ” , nhìn Ino cầu cứu, mong rằng cô nàng sẽ với tay đẩy cái đĩa bánh về phía mình. Nhưng Ino không hiểu ý, sau khi hỏi han Tenten, lại quay sang mỉm cười với Sai. Tenten ngậm ngùi nhìn những chiếc bánh bao trắng trên đĩa, mà không sao với tay lấy được. “Cũng tại tên Lee này ngồi quá "ý tứ", khiến mình chỉ có thể ngồi nghiêng một bên, nếu không…” –Tenten nghĩ bụng.
Bỗng nhiên, Neji đổ người về phía trước, dùng đũa xiên chiếc bánh bao, đặt vào chén Tenten. Tenten bất ngờ đến thẫn thờ. Mọi người cũng thẫn thờ đến bất ngờ, cứ như họ vừa chứng kiến một con chim cánh cụt biết bay.
Neji bình thản:

-Không ăn sao?

Cô vẫn chưa lấy lại được cân bằng trong nhịp tim, chỉ ngờ nghệch nhìn thẳng vào cậu. Thấy mọi việc có vẻ gương gạo, Naruto buông một câu đùa:

-Neji à, không ngờ cậu đã trưởng thành.

Neji trừng mắt, mặt cậu đỏ gay. Cả bọn giả ngu nói lảng:

-Này, sao thầy Gai và thầy Kakashi chưa tới?

Bên ngoài, một giọng nói vọng vào, đáp trả câu hỏi:

-Tình yêu sẽ nuôi dưỡng nhiệt huyết tuổi trẻ, cậu xem tôi nói phải không Kakashi?

Thầy Gai và Kakashi bước vào. Trên tay Gai là một giỏ hoa đa sắc tuyệt đẹp. Kakashi vẫn mang cái mặt nạ kín đáo, đôi mắt nở nụ cười nhìn Naruto, rồi liếc sang Sasuke và Sakura.
Thầy Gai pha trò:

-Ta và Kakashi đặc biệt chuẩn bị bó hoa này, tính mang đến tặng Naruto và Hinata. Nhưng mà ta thấy nên trao nó cho Neji thì hơn.

Neji nhíu mày. Tenten đổ mồ hôi. Cô thấy không khí bức bách quá, mọi người dường như quyết dồn cô và Neji vào đường cùng. Tenten đang định mở miệng thanh minh, Neji bỗng nhiên đứng phắt dậy, dõng dạc:

-Tôi… cần thở một chút. –Nói rồi cậu cất gót rời tiệc, bỏ lại Tenten và những ánh mắt dán chặt sau lưng.

Tenten giấu giọt nước mắt sau nụ cười gượng gạo. Cô tỏ vui vẻ, bảo:

-Bây giờ thì thoải mái chỗ mà ngồi! Tôi sẽ không nể nang nữa! - Nói đoạn, cô với tay lấy liền hai, ba cái bánh bao đặt vào chén, ăn lấy ăn để.
Mọi người lo rằng, hành động vừa nãy của Neji sẽ làm cô đau lòng. Nhưng khi thấy Tenten hả hê bên những chiếc bánh bao trắng sữa ấy, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như cô nàng không nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng, cũng có vẻ như không ai biết một thoáng buồn đọng lại nơi đáy mắt Tenten khi cô dõi theo bóng Neji khuất hẳn.

Tenten vừa cắn miếng bánh đầu, cô bỗng cảm thấy xót trong dạ. Dường như, có một cái gì đó không tên nhói trong tim, làm cô đau quá! Là giọt nước mắt chảy ngược vào trong, là một nỗi chờ đợi mỏi mòn, là thứ tình cảm ngây ngốc, đơn phương vô vọng. Tenten thầm nghĩ : “Miếng bánh này dở tệ, không còn ngon như ban đầu. Chắc do đã nguội.” Nhưng trong dòng suy tưởng mông lung, một câu hỏi chợt vụt qua đầu cô: “Đích thực là bánh không ngon hay do lòng người quá nhiều vị đắng để có thể cảm nhận được cái ngọt bên trong ruột bánh?”
Sau khi rời khỏi nhà Naruto, cậu lang thang trên phố. Lúc này cậu không muốn về nhà của mình-cái ngôi nhà cậu đã mua bằng chính tiền công từ những nhiệm vụ cấp A nguy hiểm và vị trí đội phó Anbu đầy áp lực. Cậu đã có chỗ đứng trong giới ninja. Duy chỉ có một điều Neji không thể làm, đó là: xóa bỏ lệ đặt dấu ấn phong ấn trên trán ở những thế hệ sau của phân gia tộc Hyuuga. Cậu không muốn nhìn thấy những đứa con của mình suốt đời mang thân phận là kẻ phục dịch cho bổn gia, cũng không muốn người vợ tương lai phải chịu sự bó buộc, hà khắc của gia tộc. Nếu không muốn để những người cậu yêu thương phải đau khổ, cách tốt nhất là không gặp, không yêu.

Chuyển dòng suy nghĩ, Neji ngước mắt lên nhìn những vì tinh tú trên cao. Những vì tinh tú lung linh, lấp lánh như ánh mắt, nụ cười của một người con gái trong tim cậu. Neji khẽ chạm vào lồng ngực mình, cảm nhận rõ nhịp đập của trái tim đã hỗn loạn. Cảm giác mà Neji dành cho người con gái đó, dường như vượt qua lằn ranh mong manh giữa tình yêu và tình bạn. Khi cậu cất bước khỏi buổi tiệc, bằng thuật Byukugan vượt trội, cậu đã thâu trọn được ánh mắt thoáng buồn của người con gái đó, dù cậu đối lưng với cô. Ánh nhìn bi sầu khiến tim Neji thắt lại. Cũng là một cảm giác nhói. Rất nhẹ nhưng cũng rất đau.
Neji ngước lên bầu trời đêm lung linh những vì tinh tú, rồi lặng lẽ lưu lại giọt lệ mặn nơi đường phố cô liêu, cất gót cùng một nỗi niềm gói trọn trong tim không thốt thành lời.

Bình minh ló dạng xuyên thủng màng sương giăng giăng ảo mờ. Những tia nắng nhảy múa trên đừơng phố, hòa mình vào cái nhộn nhịp, tràn đầy sức sống của dân làng.
Nắng trải lên mái nhà của Neji, đánh thức giấc ngủ của cậu. Đêm qua tản bộ đến khuya, khiến đôi chân cậu mỏi nhức. Cộng thêm vài ly rựơu ở nhà Naruto, đầu óc Neji ong ong, đôi mí mắt trĩu nặng. Khi ánh nắng trở nên bất lực trong nhiệm vụ gọi cậu thức dậy, phía dưới hiên nhà cậu, tiếng Lee í ới:

-NEJI!!! DẬY MAUUUUU!!! THẦY KAKASHI VÀ ĐỘI ANBU ĐANG CHỜ ĐẤY!!!

Sau một hồi bị làm phiền, Neji uể oải vươn vai, làm vệ sinh cá nhân rồi cùng Lee đến phòng nội vụ. Trên đường, Lee không ngừng liếng thoắng:

-Neji, hôm qua cậu bỏ đi sớm quá, không nhìn thấy trận đấu gay cấn giữa Tenten và Choiji.

-Hai bọn họ đánh nhau à? - Neji vừa ngáp vừa hỏi.

-Không! Bọn họ ĂN ĐUA! - Lee hồ hởi. - Cậu có biết ai thắng không?

-Choiji. – Neji trả lời.

-Sai. Là Tenten!-Lee đắc chí khi thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của người đồng đội, bèn phân trần.

- À, cũng không hẳn. Tại trước đó Choiji đã ăn khá nhiều rồi. Đến khi cả hai cùng ăn đua cà-ri thì tỉ số nghiêng về Tenten. Choiji ăn được bốn đĩa trong 3 phút. Còn Tenten ăn được bốn đĩa và một phần ba đĩa thứ năm.

Neji cười khẩy. Lại cái trò trẻ con này…

-Mà cậu cũng nên đến thăm Tenten. Hôm qua cô ấy có vẻ buồn - Lee hừ mũi.

-Liên quan gì đến tôi. -Neji lạnh lùng.

Lee cũng chẳng còn ngạc nhiên trước thái độ của đồng đội mình, vì từ trứơc đến nay cậu ta lúc nào cũng vậy. Mặc kệ, Lee vẫn liếng thoắng:

-Hôm qua, nghe nói sau khi ăn xong, cô ấy còn nốc cả hai chai rượu, say bí tỉnh. Thầy Gai phải đỡ về. Mà này cậu có nghe không vậy?

Neji im lặng, sải bước dài hơn, bỏ lại Lee cùng tiếng gọi phía sau lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top