Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1

Trong căn phòng vắng lặng , bản nhạc " Loving you " vang lên đầy da diết .

Jiyeon áp chiếc điện thoại lên tai mà chẳng màng tên người gọi . Đôi mắt cô vẫn dán vào màn hình máy tính với những dãy số dài .

- Cô Park, không biết tôi có thể vinh hạnh được mời cô một bữa tối không ?

Jiyeon mỉm cười , cô dừng công việc lại , tựa lưng vào thành ghế , gương mặt có đôi chút thẹn thùng . Giọng nói quen thuộc đó khiến Jiyeon không cần phải nhìn tên cũng cũng có thể nhận ra . Sự hóm hỉnh của anh lúc nào cũng khiến Jiyeon bất ngờ và thú vị .

-  Taewon , anh về nước khi nào thế ?

- Cũng mới thôi , vừa đủ để đặt bàn và xin em một cái hẹn cho bữa tối ?

- Em ...

- Anh chắc chắn là em chưa ăn tối , vì thế đừng khiến anh vượt hàng ngàn km đây phải thất bại dù chỉ muốn ăn với em một bữa tối

- Em không có ý định từ chối , chỉ là... em đang nghĩ nên ăn món gì cho một buổi tối đặc biệt thế này mà thôi . Anh ở đâu để em qua ?

- Phía sau cánh cửa này thôi

Taewon khẽ gõ cửa và chờ đợi . Jiyeon  vén lọn tóc vương trên gương mặt mình , tiến tới cánh cửa

- Xin chào cô gái xinh đẹp nhất thế giới ? Chúng ta đi thôi

Taewon đưa một bó bông hồng lên ngang gương mặt thanh tú của Jiyeon và chờ đợi một nụ cười . Đôi mắt Jiyeon long lanh. Khoảnh khắc đó cô trở nên cuốn hút lạ thường . Jiyeon vốn dĩ luôn khiến những gã đàn ông nhìn cô dường như chỉ muốn chết chìm trong đôi mắt mất cả ngàn đêm cũng không thể nào hiểu hết được ấy. Và giây phút này Taewon càng cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình rộn ràng hơn gấp bội khi nhìn vào đôi mắt đó .

Jiyeon đưa mắt nhìn không gian của nhà hàng , lắng nghe bản nhạc nhẹ nhàng vang lên và ánh nến lung linh trước mặt mình

- Nhà hàng có vẻ vắng hơn so với sự hấp dẫn của nó nhỉ ? Không phải anh đã bao hết nhà hàng này đấy chứ , Taewon ?

- Không , anh đã cầu xin họ đừng tới vì anh sợ có một vài gã đẹp trai nào xuất hiện trong nhà hàng này và em sẽ không để ý tới anh nữa . Em thích không gian này chứ ?

Jiyeon bật cười

- Em thích nhà hàng này và cũng thích anh

Taewon nâng ly rượu lên , ghé sát gần gương mặt của Jiyeon

- Chỉ thế thôi sao ? Anh đã mong một điều gì đó nhiều hơn là thích

Jiyeon bối rối, cô chạm nhẹ chiếc ly mời Taewon rồi nhấp môi vị rượu vang chát nồng

- Lần này bên tập đoàn của anh lại có dự án gì trong nước hay sao? Anh về nước lâu không ? Jiyeon cố đưa câu chuyện sang một hướng khác

- Ừ , một dự án mà với anh là lớn nhất từ trước đến giờ . Anh cũng chưa biết là bao giờ mới xong , anh không tự quyết được

- Dự án lớn như vậy mà trong nước im ắng quá... Sao em không biết nhỉ ?

- Vậy theo em, liên quan đến hạnh phúc của cả đời mình có phải là một dự án lớn không ?

Một lần nữa Jiyeon lại bị đẩy vào thế bí . Cô mỉm cười gượng gạo

- Ra là thế ! Vậy anh sẽ phải vất vả rồi. Chừng nào thành công , nhớ báo em biết với nhé

Taewon uống cạn ly rượu . Anh đưa đôi mắt nhìn ra ngoài không gian thành phố với ánh đèn sáng rực

- Em hiểu mà... Chỉ là anh không hiểu em cứ định như thế mãi tới bao giờ?"

Jiyeon im lặng . Không gian trở nên ngột ngạt và bế tắc . Taewon nhìn nét mặt đượm buồn , ánh mắt vương vấn những nỗi niềm khôn tả của Jiyeon mà bối rối:

- Anh xin lỗi... Cuộc sống của em dạo này thế nào ? Ổn chứ ?

Như được gỡ bỏ gánh nặng trong tâm hồn , Jiyeon mỉm cười và hào hứng với câu chuyện

- Em mới chuyển sang nhận chức Giám đốc công ty Jiwish được 2 ngày . Chú Donggun làm sai nhiều cái quá , dù không muốn nhưng ba em buộc phải cho nghỉ . Anh trai em thì đang đảm đương bên công ty Jiwosh nên ba điều em sang chịu trách nhiệm bên này. Thực sự còn nhiều cái em chưa quen. Trước giờ em vốn chỉ làm thư kí cho ba... Nhưng giờ ba yếu, cần em gánh vác việc của gia đình nên em không thể từ chối

- Cuối cùng thì chú Donggun cũng bị cho nghỉ việc rồi à ? Có đôi lúc anh cũng ngạc nhiên vì không hiểu sao ba em lại giữ một người như thế ở lại làm quản lý công ty

- Ba em nói vì tình nghĩa không muốn phũ phàng với chú ấy quá . Nhưng tại chú vẫn tiếp tục lặp lại các sai phạm nên ba em mới buộc phải làm thế . Em mới nhận công việc, thậm chí còn chưa biết nhân viên của mình có những ai nên mọi thứ cứ rối tung lên..."m

Taewon nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Jiyeon và nhìn cô đầy trìu mến:

- Không sao đâu cô gái, anh tin em sẽ làm tốt mà. Nếu có gì cần anh giúp đỡ, hãy gọi cho anh, đừng ngại nhé

Jiyeon mỉm cười dịu dàng và ngọt ngào quá đỗi

- Cảm ơn anh , Taewon . Anh lúc nào cũng tốt với em !

- Mình về thôi. Ở đây cũng gần nhà em, chúng mình đi bộ về nhé . Lâu rồi anh không đi dạo . Hơn nữa , anh cũng muốn ghé vào chào ba em một câu

- Dạ vâng !

------

Con đường nhỏ nằm ẩn mình giữa con phố sầm uất, nếu không đặt chân vào không gian bình yên này, người ta khó có thể hình dung giữa cái thành phố ồn ào, náo nhiệt này lại có một góc lặng thầm đến thế.

Hơn 20 năm qua, mỗi lần đặt chân đi trên con đường nhỏ dẫn về nhà , Jiyeon lúc nào cũng có một cảm giác thật đặc biệt . Bao năm rồi, ba của Jiyeon cũng không rời khỏi căn nhà quen thuộc dù cho tầm thế của tập đoàn mà gia đình cô sở hữu đã trở nên nổi danh khắp nước

Jiyeon bật bài hát quen thuộc rồi bước những bước nhẹ tênh trên con đường về nhà . Trong lòng cô mênh mang những kỉ niệm... Mọi thứ đầy ứ trong tim... Nỗi nhớ khác khoải

Taewon bước chậm lại , bản nhạc cứ văng vẳng bên tai . Anh nhìn theo cái bóng dáng nhỏ bé chênh vênh của Jiyeon đang tiến những bước cứ mỗi lúc một xa dần . Cô thậm chí còn không nhận ra rằng Taewon đang lùi lại phía sau . Jiyeon cứ bước trong vô thức , như một thói quen muốn quay ngược về quá khứ

- Jiyeon !

Jiyeon giật mình dừng lại. Cô thấy một khoảng cách lớn giữa mình và Taewon

- Anh sao thế ?

- Em luôn không thấy anh đúng không ?

Jiyeon im lặng

- Cho dù anh ngồi trước mặt em , cho dù anh sánh vai em hay ngay cả khi anh lùi lại để nhìn em từ phía sau thì em vẫn luôn không nhận ra sự tồn tại của anh bên cạnh em đúng không ? Em nói đi , cho tới chừng nào em mới trút bỏ cái quá khứ đó . Ngày hôm qua là thứ em không bao giờ quay lại được , em còn định như thế đến bao giờ ?

Taewon bước đến nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Jiyeon . Anh nhìn cô cương quyết và cũng đầy giận dữ

Tiếng chuông điện thoại vang lên bất ngờ, Jiyeon lặng lẽ tháo bàn tay của Taewon ra khỏi tay mình

- Trợ lí Kim , có việc gì thế , tôi nghe đây

- Giám đốc Park , không ổn rồi . Công trường xây dựng dự án Kinkey gặp tai nạn sập giàn , công nhân đang bị vùi dưới đống đổ nát . Báo chí không hiểu vì sao đã nghe thấy thông tin và vây kín bên ngoài . Một số bảo vệ đang cố ngăn họ lại bởi vì chưa biết nguyên nhân vụ tai nạn từ đâu, nếu thực sự có lỗi từ phía công ty thì vụ này báo chí sẽ không để yên và làm chúng ta lao đao. Nhưng sợ rằng bảo vệ không ngăn được lâu . Giám đốc tới công trường đi, tôi cũng đang trên đường tới nơi .

Jiyeon lo lắng

- Cho tôi địa chỉ, tôi sẽ tới ngay. Hiện tại ở công trường có ai rồi ?

- Mới chỉ có toàn bộ công nhân và đội trưởng Ham , người trực tiếp chỉ huy đội ở đó thôi . Báo chí thì đang vây kín bên ngoài mong có được thông tin để viết bài

- Được rồi, tôi tới ngay, nhắn cho tôi địa chỉ luôn. Cố gắng báo với đội bảo vệ ngăn không cho phóng viên báo chí vào khu vực hiện trường tác nghiệp vì vừa nguy hiểm vừa có thể gây bất lợi cho chúng ta. Tôi sẽ xử lí sau khi có mặt ở đó .

Taewon nôn nóng khi thấy Jiyeon có vẻ gấp gáp như vậy

- Sao thế em ? Có chuyện gì hả

- Công trường xây dựng xảy ra sự cố, phiền anh đưa em tới đó với nhé. Em đang rất vội, vòng về công ty lấy xe không tiện

- Em lên đi, anh sẽ đưa em đi

Cả hai vội vã quay trở lại xe. Nhìn gương mặt đầy lo âu của Jiyeon, Taewon thấy xót xa. Trái ngược với cảm giác bất an đó của anh, Jiyeon lại có vẻ rắn rỏi và mạnh mẽ lạ kì. Cô mở túi lấy dây thun cột tóc lại. Điều kì lạ hơn là Jiyeon lôi từ túi ra một đôi giày đế bệt. Jiyeon tháo giày cao gót từ chân mình ra.

- Em làm gì thế ?

- Tới công trường không thể tóc tai lòa xòa và đi đôi giày cao lênh khênh được, như thế chẳng hợp mắt chút nào. Anh đi nhanh lên, em muốn đến đó sớm nhất có thể

Sự nhanh nhẹn và tư duy của Jiyeon khiến Taewon càng thêm khâm phục cô gái bé nhỏ này hơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top