Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 11

Ánh sáng mặt trời làm Jiyeon chói mắt. Cô he hé nhìn ra bên ngoài. Đoàn người cứu hộ bắt đầu đến. Cô gượng dậy dù toàn thân đau ê ẩm. Jiyeon nhìn sang người bên cạnh mình. Cô kinh ngạc

- Taewon , sao lại là anh ?

Taewon khẽ nâng Jiyeon ngồi dựng dậy. Anh mỉm cười tươi tắn

- Em ngủ ngon chứ ? Em làm anh lo đến thế nào có biết không hả ?

Trong đầu Jiyeon trống rỗng, cô chẳng còn nghe thấy những lời Taewon nói. Cô đưa mắt khắp nơi tìm Eunjung – người đêm qua đã mang tới cho cô một giấc mơ ngọt ngào mà 7 năm rồi cô mới có

- Chị ấy đâu ?

- À, gần sáng nay chị ấy có gọi cho anh nói rằng em gặp tai nạn ở đây. Chị ấy còn cho anh địa chỉ rõ ràng. Chị ấy nói quá biết em gặp tai nạn nhưng bận không thể tới được. Anh đã phải lao như bay tới đây đó. Cả đêm qua mọi người nháo nhác tìm em. Tới nơi thấy em ngủ ngon lành trong xe, anh nhẹ cả người. Anh không dám đánh thức em dậy vì sợ em mệt. Cố gắng chịu đau một chút, về tới thành phố, anh sẽ đưa em tới bệnh viện để điều trị

Sự dịu dàng của Taewon lúc này chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa. Jiyeon bần thần như kẻ mất hồn

Taewon bế cô ra khỏi xe và di chuyển một đoạn dài để tới xe cứu hộ. Nằm trong vòng tay người đàn ông nâng niu, coi trọng mình, nước mắt Jiyeon không ngừng tuôn rơi. Cô mang máng nhớ lại câu nói mơ hồ nghe thấy trong lúc đang thiếp đi về mệt: Nếu em còn nghe theo lời chị nói, thì những gì đã có giữa chúng ta... hãy quên đi mà sống !

- Ham Eunjung ! Nhất định phải tàn nhẫn với em đến thế sao? Chuyện tình của chúng mình, nhất định cứ phải tan vỡ theo cách nghiệt ngã đến thế này ư?"

Từ phía một góc khuất của bìa rừng, Eunjung nín lặng nhìn người con gái mình yêu nằm gọn trong vòng tay người khác. Chị mỉm cười chua chát

- Chẳng thể nào để em biết sự nghiệt ngã của cuộc đời, thế nên, em chỉ cần biết sự nghiệt ngã của chị thôi. Như thế, sẽ tốt hơn cho em gấp bội... Biết đâu chừng, chỉ ngày mai thôi, em sẽ không còn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy yêu thương đó, em sẽ nhìn tôi hận thù. Vậy thì chi bằng, bây giờ, để tôi giúp em quen dần với cảm xúc đó. Nỗi đau này, em sẽ qua nhanh thôi

Nhìn những tia nắng hắt bên song cửa, Eunjung nheo mắt lại. Thế giới bên ngoài kia, đã 1 tuần rồi, nó vẫn hối hả với vòng quay của riêng mình. Chỉ có Eunjung là thấy cuộc sống của mình như ngưng lại...

Chị uể oải ngồi dậy và cảm thấy toàn thân đau nhức. Dưới nền nhà, vỏ lon bia, rượu... mọi thứ hỗn độn. Chị đã uống nhiều tới mức say mèm... Những cơn say qua đi lại là lúc Eunjung phải đối diện với nỗi đau. Chị lại uống... Eunjung không hiểu mình đã sống sót thế nào trong một tuần trời ngập trong rượu ấy

Từ dưới khe cửa của căn nhà, chiếc phong thư được ai đó đẩy vào tự bao giờ. Xé bỏ vỏ phong thư, Eunjung lặng người khi thấy dòng chữ: "Giấy mời về dự Ngày kỉ niệm thành lập trường..."

Kí ức của những tháng ngày tươi đẹp nhất lại ùa về trong chị . Rõ ràng, cuộc đời này là thế. Trừ khi chị tắt đi hơi thở, bằng không, chừng nào còn sống, dù chị có vùi mình vào những cơn say, khi tỉnh dậy, chị vẫn phải đối diện với thực tế. Dù là thực tế phũ phàng.

Eunjung đứng dậy, chị mở tủ, lựa bộ đồ lịch sự nhất và nhìn mình trong gương. Chị thắt chiếc cà vạt chỉn chu

- Như thế đủ rồi... Bước ra ngoài và làm nốt việc của mày đi

Khuôn viên nghĩa trang một ngày cuối tuần vắng vẻ. Eunjung lặng người nhìn hai ngôi mộ... Chị đặt lên đó những bó hoa

- Ba, mẹ... Con đã thành công quá nửa rồi. Mẹ từng nói, khi làm được điều này, nhất định con sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều khi thay cha làm được cái điều dang dở ấy. Nhưng sao thế hả mẹ? Sao lúc này lòng con nặng trĩu và chỉ có nỗi đau bủa vây lấy? Con không muốn yếu đuối như thế này? 7 năm qua con đã kiên cường và mạnh mẽ để sống và thực hiện tâm nguyện của mẹ... Nhưng... dù con có nói dối thì mẹ vẫn cảm nhận được sự yếu đuối lúc này của con đúng không? Con thừa nhận, con gần như mất hết lí trí khi gặp lại người con gái đó. 7 năm qua, con đã tưởng mình quên hoặc chí ít làm cho nó không nhức nhối trong lòng. Nhưng giờ, mái tóc của cô ấy, mùi hương của cô ấy, cái nhìn oán hận, nụ cười, bờ vai, dáng đi... và cả những giọt nước mắt. Tất cả những gì thuộc về cô ấy đều làm con như muốn phát điên lên. Con không còn kiểm soát được mình. Bất cứ lúc nào con cũng muốn lao đến bên cô ấy dù chỉ là nhìn thấy cô ấy từ phía sau, dù chỉ là được thấy cô ấy cười hiền lành. Phải làm sao hả mẹ? Phải làm sao khi con muốn từ bỏ mọi thứ vì một người con gái? Tại sao cứ phải là cô ấy...

Những giọt nước mắt chảy trên gương mặt người tưởng chừng như chẳng có nỗi đau nào lớn hơn bi kịch của một gia đình. Vậy mà hôm nay, Eunjung bật khóc như một đứa trẻ

- Con có nên đi không mẹ? Con biết, đi là sẽ làm cho kí ức ấy sống dậy trong mình... Con biết đi là sẽ gặp người con gái đó. Con cũng không biết mình sẽ làm gì, có giữ nổi mình hay không nữa nhưng... con không muốn dừng lại. Có thể nào như thế được không mẹ? Con có thể nào một lần được sống thật với cảm xúc mà 7 năm qua con cứ phải gác lại này hay không?".

Bóng chiều bảng lảng... Những giọt nắng hắt hiu cuối ngày còn sót lại trên con đường mà Eunjung đi. Chính chị cũng hoang mang về cái đích mà mình đến. Chị đã bỏ lại sau lưng quá nhiều thứ nhưng lại chẳng biết mình đang muốn bước về đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top