Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 12 : Ham Eunjung của 7 năm về trước

Khuôn viên của trường được trang trí hoành tráng chẳng khác nào một bữa tiệc dành cho các bậc thương lưu. Kể cũng phải, năm xưa nó vốn đã là một trường dành cho con nhà giàu... Bao năm qua rồi, những người thành đạt từ ngôi trường này không phải ít. Ai cũng có một bệ phóng quá tốt để bước đi, thế nên sự thịnh vượng này cũng chẳng có gì là lạ

Giữa những cái bắt tay, những cái ôm chào hỏi, những lời bả lả làm quen và những tiếng hét lên vì thích thú khi gặp lại... Eunjung rảo mắt nhìn khắp nơi. Chị tìm kiếm trong dòng người đông đúc này một bóng hình quen thuộc

- Rốt cục em có đến hay không? Rốt cục thì em đã quên những kí ức này hay em còn nhớ? Tôi muốn nhìn thấy em, dù chỉ là điều mong manh đó thôi cũng được. Em ở đâu? Jiyeon ?

Những câu hỏi cứ chờn vờn trong đầu Eunjung . Chị đi khắp nơi, gạt những người quen thuộc để tìm một người tri kỉ trong tim chị ... Nhưng... Jiyeon không ở đó. Trong cái dòng người đang dành cho chị nụ cười thân thiện vì gặp lại bạn cũ ấy, không hề có Jiyeon – cô gái mà chị yêu.

Eunjung lững thững bước về phía cuối hàng lang... Nơi đám đông ở lại phía sau với những âm thanh huyên náo... Chị tìm về trốn kỉ niệm của riêng mình, nơi chị đã từng lấy hết can đảm để hôn một người. Nơi chị từng nói ra lời thề ở tuổi 17 mà đến giờ chị vẫn khắc ghi

Dãy hành lang vắng lặng. Kí ức năm xưa dội về làm tim chị nhói buốt. Giá mà có thể quay ngược được thời gian... Chị ước những gì của 7 năm qua đừng xảy ra, xin hãy cứ ngưng đọng lại ở cái khoảnh khắc chị liều mình đặt lên môi Jiyeon nụ hôn ngọt ngào đó. Rồi thời gian ngưng lại... Giá mà chị có thể...

Từ một góc cuối hành lang, giọng nói đó vang lên nghẹn ngào:

- Em đây... Em tới nơi rồi. Em về dự thành lập trường, buổi kỉ niệm diễn ra hai ngày. Thời gian gần đây có một số chuyện... nên em muốn đi cho khuây khỏa... Lời đề nghị của chị... em nhất định sẽ suy nghĩ. Em sẽ cho chị câu trả lời khi em quay về

Giọng nói đó... nó không vọng về từ kí ức. Nó vang lên ở thực tại. Eunjung quay người lại. Là Jiyeon... Cô đứng ngay sau lưng chị . Đôi vai gầy mỏng manh e ấp trước gió. Là Jiyeon thanh tao tựa sương mai mà mỗi lần nhìn thấy chị lại muốn ôm cô vào lòng.

Jiyeon quay lại và giật mình khi nhìn thấy Eunjung . Trong khung cảnh này, mọi thứ vẫn như xưa, chỉ có lòng người là đổi khác. Chị chẳng còn là người năm nào, dám nắm lấy tay Jiyeon, kéo cô vào một góc để rồi hôn cô bằng bờ môi ngọt lịm. Giữa hai người, một bức tường vô hình nào đó được dựng lên. Vì cái gì? Câu trả lời chỉ riêng mình Eunjung biết. Chỉ có nỗi đau là chung.

Nước mắt Jiyeon tràn ra khóe mi. Cô mặc chiếc váy màu trắng, nhẹ nhàng... Gương mặt được trang điểm nhạt và mái tóc bồng bềnh. Con gió thổi nhẹ tà váy... Ánh mắt, bờ môi, đôi má hồng.. Jiyeon đứng đó như một nỗi khắc khoải khôn nguôi trong lòng Eunjung.

Cô vội vã quay người đi. Cô sợ cứ phải thêm một lần đối diện với người đó. Điều đau khổ không phải là chia ly mà là không rõ ràng. Jiyeon không biết mình là ai trong lòng Eunjung ? Nếu chị có thể cho cô một câu trả lời rõ ràng, thì ngày mai, dù giữa họ sẽ mãi mãi là quá khứ cô cũng dám đương đầu. Nhưng lần nào cũng vậy, Eunjung luôn để cho Jiyeon hi vọng rồi chị lại buông tay giữa cái lúc cô tưởng mình vừa nắm được hạnh phúc.

Nhìn theo những bước chân của Jiyeon, Eunjung có cảm giác mình sắp ngưng thở. Chị quên hết mọi thứ, những dự định, những kế hoạch và tham vọng... Lúc này, ngay bây giờ, trong tim chị chỉ có một thôi thúc duy nhất: "Xin em đừng đi"

Eunjung không thốt được nên lời. Chị chạy theo kéo bàn tay Jiyeon lại. Cái giật thật mạnh khiến Jiyeon nằm trọn trong vòng tay Eunjung . Chị bất chấp tất cả . . Eunjung đẩy Jiyeon bức tường. Chị nâng gương mặt của Jiyeon lên và... chạm vào môi cô.

Nụ hôn này này... cay đắng! Nó là những nỗi đau giằng xé và nuốt vào trong suốt 7 năm qua. Là những nhớ nhung đến cồn cào... là những tủi hờn không thể nói được bằng lời

Jiyeon bật khóc. Cô đẩy Eunjung ra như đẩy khỏi cuộc đời mình một nỗi đau dai dẳng. Cô muốn trốn chạy thứ hạnh phúc ngắn ngủi mà cô chỉ vừa kịp cảm nhận trong vòng giây. Nhưng nỗi sợ nhiều hơn là niềm vui. Cô sợ chỉ sau nụ hôn sâu đến tận tim ấy, chị lại ra đi và họ chỉ còn là hai người xa lạ...

Jiyeon vùng chạy, bỏ lại sau lưng tình yêu mà cô luôn ao ước chạm vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top