Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8 : Chờ đợi ? 7 năm ? Vô nghĩa cả !

Jiyeon đi lững thững dưới những khu nhà đang xây dựng ở công trường . Bất giác cô ngoái lại một lần nữa nhìn đám công nhân đang hân hoan sau màn gặp mặt với giám đốc . Tự nhiên, Jiyeon thấy vui trong lòng . Có lẽ cô đã làm được một điều gì đó để lấy lại niềm tin nơi họ sau sự cố vừa rồi

Jiyeon rảo bước trên công trường. Bóng tối buông dần nhanh . Cô nhìn đồng hồ trên tay mình , đã hơn 7h tối. Có lẽ giờ này Eunjung cũng về rồi ... Dù sao chị cũng bận rộn , mà ... biết đâu chừng , chị cũng phải đi hẹn hò

- Cẩn thận

Tai Jiyeon ù đi vì sau câu hét đó , cô nghe thấy những tiếng rầm liên hồi và người mình thì đau buốt , mất vài phút Jiyeon mới mở được đôi mắt và cảm nhận thấy đống đổ nát quanh mình

Eunjung áp sát cô vào phía tường . Chị dùng thân mình để che cho cô đám tường vừa ập xuống. Chỉ thiếu chút nữa nó đã đè lên người Jiyeon nếu không có chị kịp thời kéo và che chắn.

Khoảnh khắc đó, giống hệt như năm xưa... khi mà chị kéo cô vào khu cuối hành lang, dùng tấm thân mình để che chắn và đặt lên môi cô nụ hôn đầu vụng dại. Eunjung đang áp sát cô, mặt đối mặt gần trong gang tấc... Hơi ấm của chị , bờ môi cận kề... Nhịp đập trái tim chị và cô cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng. Nước mắt Jiyeon cứ thế trào ra. Cô muốn ôm chặt lấy chị cho thỏa những tháng ngày chờ đợi

- Cô không sao chứ? Ở công trường nhiều khu đang đập phá, xây dựng, không thể tùy tiện bước vào được đâu... Tốt nhất cô nên đi theo tôi ra ngoài thay vì lang thang như thế

Eunjung buông bỏ vị trí. Chị quay mặt đi lạnh lùng dù vai trầy xước

- Có thể nào dừng lại, cho em vài phút, chỉ vài phút thôi ...

Eunjung đứng lại sau câu nói nghẹn ngào của Jiyeon

- Bây giờ không phải là lúc, chỗ này nguy hiểm lắm

- "Em không quan tâm, em mặc kệ... Chị nói chị là thần hộ mệnh của em cơ mà, có thần hộ mệnh bên cạnh em chẳng sợ gì cả... Nếu ngày hôm nay em không nói được với chị những lời này, thì em sẽ không rời đi đâu. Có thể với chị nó chỉ là chuyện của thời con nít, nhưng với em nó là cả quãng đời tươi đẹp nhất mà em trân trọng và là 7 năm tuổi xuân mà em chờ đợi. Chị có thể coi nó là vô nghĩa nhưng với em là vô giá. Ngày hôm nay, em cần một câu trả lời

Jiyeon khóc nấc lên... làm Eunjung nhói đau trong lòng. Chị quay lại đối diện với Jiyeon

- "Em muốn nghe điều gì từ tôi?"

Nước mắt Jiyeon xen lẫn vào lời cô nói

- "Ngày đó chị từng nói với em những gì, anh còn nhớ chứ? Chị nói em tuyệt đối không được phép rời xa chị. Chị nói nhất định sẽ cưới em... Vậy tại sao chị lại đột nhiên bỏ đi, 7 năm trời không một lần liên lạc. Chị có biết những tháng ngày sau khi chị đi em phải sống như thế nào không? Em đã bấu víu vào niềm hạnh phúc và những lời chị hứa để sống cho đến giờ và chờ đợi chị... Hãy cho em một lời giải thích

- Tôi cũng có cuộc sống của riêng mình. Tôi có những mục đích mà tôi cần phải thực hiện... Có thể năm xưa tôi đã từng nói với em những lời đó. Tôi xin lỗi vì làm em tin vào lời của một con nhóc mới chỉ 17 tuổi. Nhưng thực sự, tôi thậm chí chẳng còn nhớ mình đã từng nói thế. Nếu em đang tin vào những điều ấy, bây giờ em có câu trả lời rồi đấy. Em quên mọi chuyện của quá khứ đi và sống cho thực tại. Ngày đó em 15 tuổi, còn tôi 17 , em đánh cược cả đời mình vào một lời thề đó làm chi? Sau em, tôi cũng đã từng nói yêu một vài cô khác nữa. Nhưng đến giờ, thậm chí gương mặt họ thế nào tôi cũng không nhớ

Nước mắt Jiyeon tuôn trào. Lồng ngực cô như có ai đó đang bóp nghẹt khi nghe những lời Eunjung nói

- Chị nói dối... Nếu chị không còn nhớ về quá khứ, tại sao trên cổ chị vẫn đeo chiếc nhẫn mà năm xưa chị tháo nó ra từ tay em

Jiyeon bước tới và kéo mạnh sợi dây gắn nhẫn trên cổ của Eunjung. Chị cúi xuống nhìn rồi bật cười

- Giám đốc Park à, em đang có một cuộc sống tốt và có thể cái mà em coi trọng là câu thề của những ngày bồng bột ấy. Còn tôi, cái mà tôi coi trọng lúc này là cơm áo gạo tiền cho hàng trăm công nhân dưới quyền tôi. Tôi đã hứa lo cho họ cuộc sống đầy đủ. Nếu em cứ thế này, em sẽ làm ảnh hưởng tới công việc của tôi và hàng trăm người khác cũng vì thế mà ảnh hưởng. Tôi không có thời gian để nhớ mình đã từng nói yêu ai đó từ năm 17 tuổi. Em và tôi, chúng ta đang sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Còn cái vật này ư, nó đơn giản là một thói quen

Eunjung giật phắt chiếc dây từ cổ mình và quăng xuống nền đất... Chiếc nhẫn cũng văng đâu đó trong mớ hỗn độn của gạch đá... Chị vừa ném đi chút niềm tin cuối cùng của cô

Trời ập tới cơn mưa... Cơn mưa như trút nước... Jiyeon vẫn đứng đó, bần thần... Eunjung tiến nắm lấy tay Jiyeon kéo đi

- Về thôi, trời mưa rồi. Tôi sẽ đưa cô về

- Buông tay ra...

Eunjung nhìn Jiyeon ướt sũng nước mưa và đôi mắt cô đỏ lên

- Em có thể tự về được... Nếu không thể đưa em đi tới hết con đường như lời chị từng hứa, thì hãy quay mặt bước đi và để mặc em... Đừng đưa bàn tay ra nắm lấy nhau để rồi lại rời đi để lại nỗi đớn đau...

Jiyeon một mình băng màn mưa ra về. Cô chạy như đang trốn tránh cả thế giới này để trở về với nơi chỉ có riêng mình. Nơi mà cô có thể vật lộn với nỗi đau chỉ riêng mình cô biết

Eunjung đứng lại nhìn người con gái mà hơn 7 năm qua chị chưa từng một ngày thôi nhung nhớ. Eunjung không dám đuổi theo bởi chị hiểu, trên đời này, đôi khi một tình yêu mãnh liệt là thứ tình yêu dám buông bỏ mơ ước của mình để người kia hạnh phúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top