Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Chap 4-Oan gia ngõ hẹp]

Author: Nai Dẹo Quốc Dân

PLEASE TAKE OUT WITH FULL CREDIT

***

Và cái gì đến cũng đến thôi. Cổ nhân có câu "Oan gia ngõ hẹp" mà... À, cái này là Song Jihyo sắp đặt, lừa hoàng thân nai tơ vô tròng mới đúng.

-Cái gì? Bà chằn lửa?!?- Jihyo trợn trừng mắt.

Gary cứng đờ người "Gary ơi là Gary, nhịn, phải nhịn. Nếu không chết như chơi đấy." Nuốt nước bọt cái ực, ưỡn lưng, dõng dạc nói

-A..haha..ha... Xin...Xin lỗi. Tôi ra ngoài ngay đây...- Hmmm, dõng dạc đây hả? Mặt hiện lên nguyên chữ "hãi hùng".

Jihyo nhíu mày, rồi cố nhịn cười. Nhìn khuôn mặt tên ngốc kia, nhịn cười được chính là một sự vĩ đại lớn lao. Mà bản tiểu thư đây, đang nhịn cười muốn chết đây.

*vâng, chị vĩ đại quá*

-Làm gì lúng búng như gà mắc tóc thế? Hôm ăn cướp to miệng lắm mà... - Jihyo nói thủng thẳng

Gary tròn mắt. Tiêu hóa mãi mới biết Jihyo đang móc mỉa có nghệ thuật. Gary nghiến răng, nói "Cô...Cô..."

-Tôi làm sao? - Jihyo tỏ ra ngây thơ. Rất dễ chọc tức, khiến bản tiểu thư cảm thấy có chút thành tựu ngaaa!!

Gary cố nuốt 3 chữ "Đồ bỉ ổi" nhưng kìm lại, cười ngọt ngào

-Ahahaha... hôm đó chỉ là hiểu lầm.

Jihyo hừ nhẹ qua mũi, liếc Gary từ đầu đến chân, dũa dũa móng tay, nói giọng hờ hững

-Đến đây làm gì đấy?

Chị à, hoàng thân của em khí thế ngất trời thế, mà bắt bạn ấy nói ra ba chữ "làm osin" thật ác độc nga. Huống hồ chị biết rồi mà? Thật quá thâm!

Gary thấy cả khuôn mặt nóng như lửa đốt...

-Đến "giúp" cô...

-Aaaaa... osin hả???

-Không phải osin, mà là... ummm... Giúp!!

-Vậy là không cần trả lương??! - Jihyo khúc khích

-Á... không! Là... là osin! - Gary nén nhục nhã, khóc thầm...

Jihyo khoái trá trong lòng. Thực rất thỏa mãn, muahahahaha...

Mmm...

-Tiểu thư, cô không ăn sáng sao? - Quản gia Kim lễ độ nói

-Ăn sáng???????? - Gary mắt chữ A mồm chữ O nhìn con vật trắng muốt kia lồm ngồm bò dậy. Ăn sáng?? Giờ này, chính là trưa đó cô nương... Errr, cô ta ngủ giờ mới dậy??

-Đứng ngây ra đó làm gì? - Jihyo nguýt Gary.

-Gì cơ??! - Gary đơ như cây cơ hỏi cô

-Cậu là osin riêng của tôi còn gì?

-À à à... Đi, đi thôi...- Gary gật gù, lẽo đẽo đi theo ( ̄- ̄)

Tầng ăn của nhà nàng to oành, khiến người ta có cảm giác dễ rơi vào trạng thái cô độc không rõ lí do. Bàn ăn,rèm cửa màu đỏ, ánh đèn chùm màu vàng mị hoặc, hai bên đường đi vào là 2 hàng osin đứng nghiêm túc thẳng tắp.

Mmmm... Song Jihyo,cô còn sang hơn công chúa! - Gary nhủ thầm

Jihyo ngồi ngay ngắn, nhìn miếng bít tết ngon lành trước mặt, một chút cũng không muốn ăn.

-Osin- nàng hạ giọng gọi

Gary lớ ngớ chạy tới, vâng vâng dạ dạ như đúng rồi.

-Cắt bít tết đi. - Nàng nghiêng đầu, nói.

À à... Gary cầm dao với nĩa, vật lộn kịch liệt để cắt, mồ hôi nhễ nhại. Còn nhân vật thâm độc kia ngồi vắt chân uống sữa. Ai trong phòng cũng thấy sốt ruột thay cho Gary. Sau 6,9 phút thì Gary cũng cắt xong.

Jihyo nghiêng đầu muốn nhìn. Thề có chúa, nàng thật can đảm lắm mới dán ăn cái thứ đó!!

-Cắt kiểu gì đấy?

Gary tần ngần, rồi gãi muốn rách đầu rách tai vẫn chưa nghĩ ra. Đang im lặng, bỗng lại...

-Hình zíc zắc...

-...

-...

-Muahahahahahahahahahaha... - Jihyo cười phá lên, đám người hầu ngơ ngác. Lần đầu tiên thấy cô cười ngặt nghẽo như thế, còn chảy cả nước mắt.

Gary mặt biến sắc. Hết đỏ rồi lại trắng. Phụ thân đại nhân, mẫu hậu phu nhân, con muốn về Josun = ̄ω ̄=

-Tiểu thư, để tôi mang cái khác lên. - Quản gia Kim vừa nói vừa hích hích một nhỏ osin khác.

Đĩa khác lập tức được mang lên và Jihyo hắng giọng, phía Gary, nói

-Nhìn mà học hỏi.

Rồi nàng tao nhã dùng dao và nĩa cắt, chưa đầy 2p, đĩa bít tết đã xong, vô cùng kích thích vị giác.

Gary cảm thấy máu đã dồn lên tới não. Cái con người chết tiệt này... Gân xanh trên trán nổi lên, giật giật.

-Không ăn nữa. - Jihyo hờ hững buông nĩa.

-Ơ... còn chưa đụng đũa mà?? -Gary ú ớ

Jihyo không dừng bước, tiến thẳng lên lầu. Cô thật sự chán ngán mấy thứ sơn hào hải vị này rồi...

Gary cũng không ý kiến. Hồi ở Josun, anh cũng hay bỏ mứa như vậy mà. Một lúc đói ngay ấy... Con hồ ly vẫn ngoe nguẩy đi lên lầu bỗng khựng lại.

-Còn đứng đấy nhe răng cười?? - Nàng nói

-Chả lẽ tôi phải khóc??! - Gary không suy nghĩ xem ai là người nói, đốp lại luôn...

-Nói chuyện với ai đó? - Giọng nàng đậm mùi thuốc súng

-Hahaha...Ha! - Gary gượng gạo nặn ra nụ cười giả lả

-Lại đây- Nàng cười "dịu dàng_____

Gary thấy nụ cười của nàng mà lạnh hết sống lưng. Bản vương như ta mà cũng có lúc nhục nhã như thế này...

-Không... - Gary chu mỏ, nói. Rất có nghĩa khí nha.

-Lên không? - Jihyo lườm một cái sắc lẹm

-Khô...ông...gg- Gary cố gắng giữ bình tĩnh... vẫn rất có chí khí nha. *thiếu nữ Josun chuẩn bị treo lại ảnh của bạn hoàng thân*

-Lần cuối, có lên không? -Nàng mỉm cười, gằn từng tiếng đe dọa.

-Không! À lên liền - Gary khóc thầm. Mẹ ơi, nhìn cái mặt đằng đằng sát khí mà vẫn xinh đẹp kia, ai mà kháng nổi? Có uống sữa zi e lắc tăng sức đề kháng thì cũng thế thôi! Hồ ly! Đúng là hồ lyyyyy!!!!

End.

*

*

*

*

*

*

*

Hừ, không có chút nghĩa khí, không có chút tiền đề. Xin thông báo là bạn hoàng thân chính thức bị gái Josun ghẻ lạnh.

*thiếu nữ Josun xé ảnh xuống, dẫm dẫm xé xé cào cào*

-Hừ. Lên phòng. - Jihyo thu lại ánh mắt băng lãnh, quay người bước đi.

Gary lại thẫn thờ. Bóng lưng đó, có phải, rất cô đơn hay không? Cô đơn?! Anh vừa nghĩ gì nhỉ? Jihyo có tất cả. Tiền tài, dang vọng, sắc đẹp. Vậy không thể cô đơn được... Gạt suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu, Gary ngoan ngoãn đi theo Jihyo.

-Bò hay sao mà lâu vậy?

-Không. Tôi lết. - Gary tỉnh bơ nói.

Jihyo nghiến răng. Cái tên chết tiệt này...

-Đi nấu thứ gì cho tôi ăn đi. Tôi mà không vừa miệng... Thì...

-...

-Tội sống khó miễn, tội chết khó tha. - Nói xong còn cười rất thân thiện.

Gary định cãi. Nhưng mà... cãi làm sao? Anh là osin!!!!

Thất thểu như một kẻ bại trận... Lết xuống bếp. Hừ, anh có biết dùng cái thứ phát ra lửa này đâu?? Nghĩ một lúc, Gary nắm miếng bùa trong tay

-Ô mô cái bô lô tô. Dày bay dép bay guốc bay. Seung Gi mau tới đây...

*vụt* Seung xuất hiện.

-Hoàng thân. Có chuyện gì? À mà chỉ cần nói "Seung Gi đến đây" là được mà! Gì mà ô mô... gì gì đó?

-Ờ ờ ờ... Chỉ tôi dùng cái này đi! - Gary nói, chỉ chỉ cái bếp

-Như này... như này... bla bla bla____ - Seung Gi nói một thôi một hồi - Hiểu chưa? - Seung Gi vuốt mồ hôi, hỏi

-Mmmm... Chưa.

-...- Seung Gi đứng hình- &-@&@&- Bắt đầu nổi quạu.

-Hihi... Xin lỗi. Nói lại đi!

Một thôi một hồi sau, Gary rốt cục cũng hiểu. Hmmm. Cũng tương đối dễ sử dụng.

-Vậy tôi đi nhé? - Seung Gi mừng rỡ nói

-Uhm, đi đi. Cảm ơn.

Gary loay hoay. Mở tủ lạnh lấy trứng, thả tõm tõm vô nồi nước rồi ngồi đực mặt chờ trứng chín.

-Jihyo, đi ăn thôi.

Trên bàn, mấy quả trứng trắng nõn và bát muối.

-Trứng luộc? - Cô tròn mắt nhìn Gary

-Tôi chỉ biết làm món đó thôi ... - Gary cười giả lả

Hmmm. Gary ngồi xuống. Cầm quả trứng chấm miếng muối rồi không thả tọt vô miệng.

-Ăng i, ở ây ông ai ánh á ô ăn ế ào âu. (Ăn đi, ở đây không ai đánh giá cô ăn thế nào đâu) - Gary nhồm nhoàm nhai, nói. Rồi hướng phía Jihyo, chìa quả trứng ra.

Jihyo cầm lấy. Chấm muối, cắn thử. Nước mắt rất muốn trào ra.

-Sao vậy??! - Gary hoảng hốt

-Không. Trứng... nó nóng quá - Jihyo cười buồn, nói...

Ừm... Gary cầm quả trứng, thổi phù phù.

-Tại sao ăn trứng cũng rất ngon? - Cô bâng quơ hỏi

Gary mỉm cười, đáp

-Bởi vì cô ăn sơn hào hải vị quá nhiều, không đụng đến món như thế này bao giờ. Vả lại, ăn một mình rất buồn, có người ăn cùng sẽ vui hơn. Có hiểu không?

Jihyo sững người. Ánh sáng hắt vào cửa sổ, chiếu lên người Gary, rất đẹp. Cô cũng từng ăn với Kwang Soo, nhưng, cảm giác ấm áp như thế, đã bao lâu nàng chưa cảm nhận lại?

-Nhìn gì? Tôi đẹp trai quá sao???-Gary mặt dày nói...

Bạn hoàng thân, bạn thật là vô vị, tôi muốn cẩu xực bạn quá. Không khí đang lãng mạn như thế, mà bạn lại nói một câu trời ơi đất hỡi như thế...

-Nhà không có gương? - Jihyo lườm, nói.

Bạn Jihyo à, bạn là diễn viên, diễn không ít phim tình cảm ướt át, mà một câu thoại lãng mạn cũng không lọt vào đầu cô sao???

-TBC-

Các bạn có muốn đọc Gió mùa Seoul năm ấy không?? ≧﹏≦ ≧﹏≦

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: