Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Lam Trạm, trước khi gả cho Trạch Vu quân, ngươi không định chơi trò kim ốc tàng kiều một lần à?

Nguỵ Vô Tiện vẫn một bộ dạng ngả ngớn ngồi trong Tĩnh thất vừa uống Thiên Tử Tiếu vừa nói. Lam Vong Cơ điềm tĩnh ngồi uống trà ở phía đối diện, mặt không nhìn ra cảm xúc, giọng nói không mang theo ngữ khí thốt ra hai chữ:

- Vô vị!

Tuy nhiên, tối hôm đó, Lam Vong Cơ lại theo lời tri kỷ, đến Hàn thất để qua đêm cùng huynh trưởng kiêm vị hôn phu của y. Lúc y đến, Lam Hi Thần vẫn chưa về. Y bèn trốn sau bình phong, định cho hắn một bất ngờ. Thế nhưng hắn vừa về đến liền có một đệ tử vào bẩm báo:

- Trạch Vu quân, tiên sinh đến.

Lam Hi Thần nghe nói thúc phụ sắp đến liền chuẩn bị tiếp đón. Lam Vong Cơ đành tiếp tục nấp sau bình phong. Lam Khải Nhân bước vào, Lam Hi Thần quy củ hành lễ với ông rồi đi đến vị trí ngồi của khách, nhường cho ông vị trí của chủ. Sau khi hai người nhập toạ, Lam Khải Nhân hỏi:

- Hi Thần, đối với yêu cầu của Ôn Nhược Hàn, con định làm thế nào?

- Thúc phụ, cho dù phải đối địch với Kỳ Sơn Ôn thị, Hi Thần sẽ không gả Vong Cơ cho hắn. Tuy thế lực của Cô Tô Lam thị hiện nay không lớn mạnh bằng Kỳ Sơn Ôn thị, nhưng chúng ta có thể liên thủ cùng các đại thế tộc khác chống lại chúng.

- Nhưng với tình thế bây giờ, các đại gia tộc đều lo giữ mình, đối với Kỳ Sơn Ôn thị mười phần kiêng kỵ, chỉ sợ không có ai nguyện đứng ra hiệp trợ. Tính toán này của con, liệu nắm chắc bao nhiêu phần thắng?

- Dù thế nào thì Hi Thần cũng phải thử một lần, thưa thúc phụ.

- Lời của lão phu chỉ đến đây thôi. Con tự mà lo liệu.

Dứt lời, Lam Khải Nhân liền đứng dậy, rời khỏi Hàn Thất. Lam Hi Thần kính cẩn hành lễ với ông. Lam Khải Nhân vừa đi khỏi, Lam Hi Thần liền ngồi mệt mỏi ngồi xuống bàn, chống tay lên trán thở dài, vẻ mặt phiền luỵ. Lam Vong Cơ ở sau bình phong lặng lẽ lau nước mắt, tự hỏi nam nhân của y rốt cục còn phải gánh vác bao nhiêu thứ nữa. Y chầm chậm bước ra, lặng lẽ đến sau lưng Lam Hi Thần, vòng tay ôm lấy hắn, giọng run run:

- Trạm nhi không biết huynh trưởng đã phải gánh vác những gì. Trạm nhi không muốn mãi mãi nép trong vòng tay huynh trưởng, để huynh trưởng bảo bọc. Để Trạm nhi cùng huynh trưởng gánh vác mọi thứ, bảo bọc huynh trưởng, được không?

Lam Hi Thần quay lại nhìn Lam Vong Cơ, đôi mắt nâu thẫm đượm vẻ ưu sầu vẫn ánh lên những tia nhìn dịu dàng yêu thương vĩnh viễn không đổi nhìn nam tử trước mặt. Hắn áp một tay lên má y, cất giọng nhẹ nhàng ôn tồn:

- Trạm nhi, huynh trưởng chỉ muốn đệ ở bên huynh trưởng một đời, không sầu không lo.

Lam Vong Cơ hôn nhẹ lên môi Lam Hi Thần rồi cầm tay hắn, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay, nói:

- Huynh trưởng xưa này làm gì cũng đều đảm bảo cho tông tộc. Liên kết các đại thế tộc chống lại Kỳ Sơn Ôn thị, quyết định một việc không hề nắm chắc phần thắng, mạo hiểm như vậy, đây không giống với cách làm của huynh trưởng.

Lam Hi Thần ôm Lam Vong Cơ vào lòng, đôi tay dịu dàng đặt lên lưng y, khẽ khàng âu yếm, nói:

- Ta sẽ không vì đổi lấy sự bình an cho tông tộc mà để nam tử ta yêu phải hi sinh thân mình.

Lam Vong Cơ nép trong lòng huynh trưởng thật lâu, lặng yên cảm nhận từng nhịp tim đập mãnh liệt trong lồng ngực vững chãi của hắn, hít thật sâu, thu đầy buồng phổi hương ngọc lan an tĩnh trên người hắn. Một lúc sau, y ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói:

- Huynh trưởng, để Trạm nhi đến tiên phủ của Kỳ Sơn Ôn thị làm gián điệp.

Lam Hi Thần lắc đầu, cầm tay y, cất tiếng:

- Không. Huynh trưởng không đồng ý. Trạm nhi, đệ là bảo vật vô giá của ta. Làm sao ta để đệ dấn thân vào chốn hang hùm miệng rắn như thế được.

Lam Vong Cơ đặt tay lên mu bàn tay hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt quả quyết, giọng thành khẩn:

- Huynh trưởng, tin đệ. Đệ có cách để giữ mình, sẽ không để thiệt thân.

- Nhưng Ôn Nhược Hàn không phải dễ đối phó. Lỡ như đệ có điều gì bất trắc, huynh trưởng phải làm sao đây?

- Huynh trưởng yên tâm. Đến lúc nguy hiểm, Trạm nhi tự biết thoát thân.

Lam Hi Thần thở dài cảm khái rồi ôm đệ đệ vào lòng, âu yếm xoa lưng y.

- Huynh trưởng không nỡ.

Lam Vong Cơ dụi mặt vào ngực huynh trưởng, hai tay vòng quanh eo hắn siết chặt, trong giọng nói điềm tĩnh khiến người ta có cảm giác lạnh lùng thường ngày lúc này lại mang theo chút cố chấp cùng ý tứ nũng nịu mà chỉ Lam Hi Thần mới nghe ra:

- Trạm nhi chỉ muốn bảo vệ người Trạm nhi yêu nhất đời này.

Thế rồi tin tức Lam Vong Cơ sắp gả cho Ôn Nhược Hàn truyền đi khắp giới tu chân. Ngày Lam Vong Cơ làm lễ xuất giá, trưởng bối của Cô Tô Lam thị có mặt đông đủ tại Nhã thất. Lam Vong Cơ đứng cạnh Lam Hi Thần, hành lễ trước mặt tất cả các trưởng bối trong gia tộc, đường đường chính chính tuyên bố:

- Các vị trưởng bối, Cô Tô Lam thị xưa nay chưa từng khuất phục trước bất cứ kẻ thù nào. Nay Kỳ Sơn Ôn thị hung tàn buộc Vong Cơ gả cho Ôn Nhược Hàn làm thiếp, nếu không sẽ sang bằng Vân Thâm Bất Tri Xứ. Như nay, Kỳ Sơn Ôn thị đối với Cô Tô Lam thị đã là kẻ địch. Binh bất yếm trá, Vong Cơ muốn mượn việc này đến Bất Dạ Thiên làm gián điệp, tuyệt đối không làm điều bất trung bất nghĩa. Mong các vị trưởng bối chứng giám cho.

Phải nói rằng Lam Vong Cơ là một hậu bối rất được các trưởng bối Lam gia tán thưởng. Lời y vừa nói ra, tất cả các vị trưởng bối có mặt ở đó không một lời chất vấn, đều nhất trí đồng tình. Một vị trưởng bối râu tóc bạc phơ, có vẻ là người cao tuổi nhất ở đó khẽ gật đầu, cất giọng thâm trầm từ tốn nói:

- Vong Cơ vì Lam gia không ngại dấn thân vào chốn nguy hiểm, lòng trung trinh của con, ta và các trưởng bối đều đã rõ. Con có làm gì, bọn ta đều ủng hộ, tuyệt đối không nghi ngờ.

Lam Vong Cơ vòng tay, hơi cúi người trước các trưởng bối, nói:

- Đa tạ các vị trưởng bối đã đồng tình. Vong Cơ một khi đã vào sào huyệt của kẻ địch thì sinh tử khôn lường. Đời này Vong Cơ chỉ có một tâm nguyện là được làm thê tử của huynh trưởng. Trước khi đi, vẫn mong các trưởng bối giúp Vong Cơ hoàn thành tâm nguyện, tại nơi đây làm chứng cho Vong Cơ và huynh trưởng bái đường thành thân.

Như thế, hôn lễ của Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đã diễn ra trong bí mật, không lễ đường rực rỡ, không kèn trống vẻ vang, không hỷ bào lộng lẫy, chỉ có hai tấm lòng son. Lam Hi Thần cầm tay Lam Vong Cơ, cả hai cùng thốt lời thề son sắt, nguyện yêu thương nhau trọn đời, chung thuỷ không hai lòng, sau đó cùng nhau hoàn thành tam bái dưới sự chứng kiến của các trưởng bối Lam gia.

Ngày hôm sau, một đoàn người mang sính lễ nối hàng dài đến Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Vong Cơ khoác lên mình hỷ phục màu đỏ rực rỡ, an tĩnh ngồi trong Tĩnh thất chờ đoàn rước dâu đến. Lam Hi Thần ngồi bên cạnh y không nói một lời, từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm tay y. Tiếng trống chiêng vang lên từ xa báo hiệu đoàn người rước dâu của Kỳ Sơn Ôn thị đã đến. Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn Lam Hi Thần, gương mặt vẫn điềm tĩnh đến lạnh lùng, nhưng Lam Hi Thần lại nhìn thấy trong mắt đệ đệ sự lưu luyến khôn cùng. Hắn ôm y vào lòng thật chặt cho đến khi có một môn sinh vào bẩm báo:

- Nhị công tử, đoàn rước dâu đang đợi bên ngoài.

Lam Vong Cơ áp tay lên má Lam Hi Thần, nói:

- Trạm nhi đã bái đường cùng huynh trưởng, đời này là thê tử của huynh trưởng, sau này dù có làm lễ cùng ai cũng không tính.

Nói rồi, Lam Vong Cơ bước ra ngoài, theo đoàn người của Kỳ Sơn Ôn thị đến Bất Dạ Thiên. Vì là thiếp, y không được nhập phủ bằng cửa chính mà phải vào từ cửa bên, sau đó làm lễ bái lạy tổ tiên Ôn gia liền xem như xong. Suốt cả quá trình đó cũng không thấy Ôn Nhược Hàn xuất hiện lấy một lần. Làm lễ xong, y được hạ nhân đưa về biệt viện. Từ miệng của hạ nhân, y biết được Ôn Nhược Hàn có một chính thê và vài người thiếp, mỗi người đều có biệt viện của mình. Buổi tối, Ôn Nhược Hàn muốn người nào hầu giường sẽ cho gọi người đó đến phòng ngủ của hắn. Sau khi hầu giường xong phải quay về biệt viện ngủ, không người nào được phép ngủ lại phòng hắn để đề phòng có kẻ mưu đồ ám sát.

Tối hôm đó, sau khi Lam Vong Cơ tắm rửa, có hạ nhân đến thông báo Ôn Nhược Hàn cho gọi y hầu giường. Y theo gia nhân đến phòng Ôn Nhược Hàn, sau khi thông báo và được hắn cho phép, y bước từng bước khoan thai vào trong, quy củ đến trước mặt hắn hành lễ. Mặc dù biểu hiện quá đoan trang không khiến người khác yêu thích, nhưng tìm khắp người y cũng không tìm thấy lỗi sai nào. Ôn Nhược Hàn một lúc lâu sau mới miễn lễ cho y rồi lệnh cho y tiến lại gần. Y vừa đến gần, hắn liền đè nghiến y xuống giường, không nói không rằng mở tung y phục của y. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top