Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chùm pháo hiệu màu lam quen thuộc của Cô Tô Lam thị rực sáng trên bầu trời. Một nhóm tu sĩ của Cô Tô Lam thị đang đi săn đêm nhìn thấy liền theo phương hướng phát ra tín hiệu mà bay đi, bay một lúc lại dừng ngay trước cổng Bất Dạ Thiên. Nhác thấy một bóng người khoác trên mình bộ đạo bào màu trắng quen thuộc, trên lưng đeo thất huyền cầm, ba người dẫn đầu trong nhóm tu sĩ liền đi đến. Người ở giữa hỏi:

- Vong Cơ sư đệ, có chuyện gì sao?

Lam Vong Cơ hành lễ với ba người, nói:

- Đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh, xin đưa Vong Cơ về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lúc này, Ôn Nhược Hàn rốt cục cũng đuổi theo đến nơi, dáng vẻ hốt hoảng chạy về phía Lam Vong Cơ, vừa chạy vừa liên lục gọi tên y. Y lập tức rút Tị Trần ra khỏi vỏ một tấc, linh lực quanh thân kiếm cuồn cuộn, khí thế bức người cùng ánh mắt quyết liệt của y khiến Ôn Nhược Hàn không thể không chùn bước. Hắn chỉ đành đứng yên tại chỗ, đưa hai bàn tay ra trước, thái độ cực kỳ nhún nhường mà nói:

- Vong Cơ, bình tĩnh. Là ta không đúng, ta không nên vì tức giận mà tát Vong Cơ.

Ba vị sư huynh của Lam Vong Cơ lúc đầu khi vừa trông thấy y cũng không phát hiện trên mặt y có dấu vết gì, bởi với tu vi của y, vết hằn đó có thể lặn rất nhanh, thế nhưng lúc này ba người họ vừa nghe nói sư đệ của mình bị tát, tay cầm kiếm liền run lên bần bật, thanh kiếm như chực chờ bay ra khỏi vỏ. Lúc này, Lam Vong Cơ lại lạnh lùng lên tiếng:

- Sư huynh, đi thôi.

Ba vị sư huynh của Lam Vong Cơ nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, lập tức ngự kiếm đưa y về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Trên đường đi, đại sư huynh của y không nhịn được, bèn hỏi:

- Ôn Nhược Hàn thường xuyên đối xử với đệ như vậy sao?

Lúc này Lam Vong Cơ mới bình thản đáp:

- Không có. Tình báo đã thu thập xong, không thể rời đi quá bất thường.

Ba vị sư huynh của y nghe xong liền gật gù tỏ vẻ thán phục. Quả nhiên sư đệ của bọn họ hành sự cẩn thận. Tin tức cần lấy đều đã lấy nhưng vẫn diễn thêm một màn kịch để đối phương cảm thấy sự rời đi của y là hợp lý, không một chút nghi ngờ. Chỉ là màn kịch này cũng khiến y chịu khổ rồi.

Lúc này Lam Hi Thần ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đã nhận được tin tình báo từ Lam Vong Cơ, biết được y sẽ trở về trong ngày, sớm đã đứng ở trước cổng tiên phủ chờ. Từ xa đã thấy một tốp tu sĩ đạo bào màu trắng, ba vị sư huynh đi đầu, Lam Vong Cơ theo sau. Ánh mắt của Lam Hi Thần vừa nhìn qua liền phát hiện ngay vị trí của đệ đệ hắn trong tốp tu sĩ, không đợi bọn họ tiến vào liền bước ra ngoài, trước hết là hướng đến ba vị sư huynh kính cẩn hành lễ. Dù sao bọn họ cũng là những đệ tử lâu năm của phụ thân hắn, theo ông từ trước khi hắn ra đời, hắn đương nhiên cung kính với họ. Ba vị sư huynh dường như cũng hiểu được tâm tình của đôi phu thê lâu ngày xa cách, chỉ cười cười, không nói gì thêm, lập tức dắt tốp tu sĩ rời đi. 

Tốp tu sĩ vừa rời đi, Lam Hi Thần lập tức bế bổng Lam Vong Cơ lên bằng cả hai tay, mang y về Hàn Thất. Lam Vong Cơ chẳng nói chẳng rằng, hai tay vòng lên cổ hắn, môi mềm áp lên môi hắn hôn đắm đuối. Bàn tay y vòng ra sau gáy hắn, kẹp lấy đuôi mạt ngạch của hắn giữa những ngón tay, quấn liền ba vòng quanh bàn tay y. Lam Hi Thần cảm ứng được đuôi mạt ngạch của chính mình được đạo lữ quấn chặt như vậy liền kích động. Hắn nghiêng đầu đáp lại nụ hôn của y cực kỳ nồng nhiệt, vừa hôn vừa bế y đi, hai chân bước vẫn cực kỳ vững vàng, một chút cũng không xiên lệch. Hắn vừa bước vào Hàn thất, cánh cửa sau lưng liền đóng sập. Hắn ôm y ngồi xuống chiếc sập nhỏ ở giữa gian phòng, để y ngồi trên người hắn, tiếp tục hôn y mê say. Đôi tay dịu dàng của hắn ở trên lưng y nhẹ nhàng ve vuốt. Lam Vong Cơ ngửa cổ thở ra những tiếng cực kỳ thoải mái rồi rúc đầu vào ngực Lam Hi Thần, đem mũi dụi cùng khắp vòm ngực rộng lớn của hắn, tham lam hít một hơi thật dài, đưa mùi ngọc lan quen thuộc tràn vào đầy buồng phổi rồi mới thỏa mãn thở ra một hơi. Lam Hi Thần đặt nhẹ một tay lên sau đầu y, đem đầu y ấp vào ngực mình, lúc này mới thâm tình cất tiếng:

- Trạm nhi, đệ về rồi. Ta nhớ đệ!

Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần, mỉm nhẹ, nói:

- Không chỉ có Trạm nhi trở về.

Nói rồi, y cầm tay Lam Hi Thần đặt lên chiếc bụng phẳng phiu của mình, lại nói tiếp:

- Còn có hài nhi của chúng ta.

Lam Hi Thần vừa mới vui mừng đón đệ đệ về nhà, lại bất ngờ tiếp nhận thêm một tin vui nữa, không phải nói, hắn mừng muốn ngất xỉu. Cả người hắn run lên nhè nhẹ, khó lòng kìm được sự phấn khích trong hắn lúc này. Ngay đến thở hắn cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ trong một hơi thở, tất cả trước mắt đều bay biến hết. Bàn tay hắn khẽ khàng xoa nhẹ bụng Lam Vong Cơ, trên gương mặt không giấu nổi niềm hạnh phúc đang trào dâng lên cả bờ môi, khóe mắt. Lam Vong Cơ trông thấy vẻ mặt hạnh phúc của phụ thân đứa nhỏ mà y đang mang trong bụng, lòng y tràn lấp ngọt ngào. Lúc này, đôi con ngươi nâu thẫm của hắn lại nhìn thẳng vào mắt y cực kỳ thâm tình. Hắn áp tay lên má y dịu dàng xoa nhẹ rồi nói:

- Bảo bối, cảm ơn đệ!

Dứt lời, hắn liền đặt lên môi y một nụ hôn dịu ngọt. Lam Vong Cơ khép nhẹ hai mắt, thư thái hưởng thụ nụ hôn của huynh trưởng. Đúng lúc này, có tiếng của môn sinh từ ngoài cửa Hàn thất truyền vào:

- Bẩm Trạch Vu quân, Ôn tông chủ đã đến trước cổng, nói là muốn gặp Hàm Quang quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top