Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Longfic|NonSA][K][BaekHyun,fictional girls]Đắng

Author : Jin
Casting : Biện Bạch Hiền (BaekHyun) do fic lấy bối cảnh ở Trung Quốc ,fictional girls
Disclaimer: Các nhân vật trong fic không thuộc về Jin và Jin viết fic hoàn toàn với mục đích phi lợi nhuận.
Rating : K
Category : Jin chưa biết biết nó sẽ như thế nào nên đến đâu thì đến . 
Note : Fic dành tặng đứa bạn thân cuồng anh Baek . Đây là fic thứ 2 của mình , tự thấy trình độ còn thấp nên mọi người đọc và comt nhận xét để Jin rút kinh nghiệm . Cảm ơn ah~

  Đắng

 

CHAP 1 

Tuyết rơi phủ trắng con phố về đêm .

Gió rít từng cơn qua khe cửa sổ cũ kĩ của một căn trọ cấp 4 .

Khẽ rùng mình trước cái lạnh , Bạch Hiền nheo mắt nhìn bầu trời ảm đạm bên ngoài . Xám , cái màu sắc chỉ mới nhìn thôi đã gợi cho con người ta bao cái bất hạnh của cuộc đời .
Là do tâm trạng không tốt hay là bản thân vốn đã ghét cái màu sắc lạnh lẽo kia , Bạch Hiền cũng không rõ .
Chợt tự cười mỉa mai .
Bản thân anh phải chăng cũng là một bất hạnh ?

Biện Bạch Hiền , mồ côi cha mẹ khi mới 4 tuổi , lớn lên trong sự ghẻ lạnh của gia đình họ nội . Năm 18 tuổi , một mình xách ba lô lên Bắc Kinh kiếm sống . Trong cái sầm uất của thành phố rộng lớn đông dân , anh , không tiền , không danh vọng cao sang , chỉ mang trong mình ước mơ đơn giản là có một cuộc sống ổn định , không cần lo nghĩ gì .

Nhưng có lẽ anh đã quyết định sai .

Chấp nhận thuê một căn nhà trọ khuất trong một góc tối tăm của cái thành phố xa hoa này , sáng sớm đi giao báo , trưa đi giao cơm , tối lại làm chân lau dọn cho một quán rượu . Cuộc sống qua đi với những sáng mùa đông lạnh cắt da cắt thịt , những trưa hè nắng gắt như đổ lửa và những đêm mất ngủ bởi đôi chân đau ê ẩm vì bị hành hạ cả ngày .

Vậy mà anh vẫn sống được , với cái niềm hi vọng vào một tương lai mờ mịt , tự lừa dối bản thân là một việc , đối với anh ,hình như còn một ánh sáng nhỏ bé mỗi ngày vẫn le lói để bản thân anh , một cách ngốc nghếch vẫn tin và cảm thấy hạnh phúc .


Hoàng Gia Nghi , may mắn hay xui xẻo , lại trở thành cái lí do cho chàng trai 18 tuổi năm nào tin vào cái tốt đẹp của thế giới này .

Ngày đầu tiên anh gặp cô chính là ngày đầu tiên anh đặt chân tới Bắc Kinh , lúc anh đang chen chúc giữa dòng người tấp nập qua lại trước bến xe , một bóng người vụt qua , huých cả vào người anh , giật lấy cái ba lô đang hờ hững đeo trên vai anh rồi chạy mất . Hoảng hốt muốn đuổi theo , nhưng cái bóng đó đã nhanh chóng biến mất trong đám đông .
Ngán ngẩm nghĩ đến cái sự kém may mắn của mình , anh lách qua chỗ đông người , lững thững đi qua những con phố , cũng chẳng rõ đôi chân đã dắt mình đến đâu , anh chợt khựng lại trước một con hẻm tối , có tiếng cãi cọ .

-…Tao nuôi mày sau ngần ấy năm để mày suốt ngày đi ăn cắp ăn trộm thể hả?

-Nuôi tôi sao?Bà cho tôi ăn được mấy bữa , mua cho tôi được mấy tấm áo tấm quần mà tự nhận là đã nuôi tôi . Nếu không có đồng tiền tôi ăn cắp về thì bà lấy đâu ra rượu mà uống !

-Mày … mày , tao đáng ra không nên đẻ ra đứa con gái như mày .


-Phải đấy ! Nếu đã biết là không thể cho nó cuộc sống tốt đẹp hơn thì đừng sinh nó ra làm gì .

Tiếng cãi cọ vừa dứt , một bóng con gái lao ra khỏi con hẻm , do không chú ý mà va vào người Bạch Hiền đang đứng như trời trồng ở đó , mất đà , cả hai ngã xuống đất .

Bạch Hiền đau điếng từ từ mở mắt nhìn , đối diện là một đôi mắt sâu , đen láy cùng ánh nhìn sắc lạnh tưởng chừng có thể nhìn thấu tâm can kẻ khác nhưng lại thu hút người đối diện , không thể rời mắt khỏi nó .
Anh ngây người trước vẻ đẹp ấy mà không nhận ra người kia đứng dậy từ lâu và cũng đưa mắt nhìn anh khó hiểu .
Sực tỉnh khi nhận ra chiếc ba lô quen thuộc đang ở trên tay người nọ , Bạch Hiền nhanh chóng giật lại thứ đồ rồi lục lọi xem có mất gì , thực ra ngoài mấy bộ quần áo thì cũng chẳng có gì giá trị trong đó . Lúc ngước lên thì người kia đã đi xa được một đoạn . Mái tóc đen để xõa dài quá vai , tuyết đã bắt đầu rơi phủ trắng trên tóc và vai người đó .

Bạch Hiền anh là đã bị cái bề ngoài cô độc ấy làm mềm lòng , là đã ngu ngốc quên đi mình vừa bị người đó giật đồ mà đuổi theo , lấy chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu cô gái rồi mỉm cười không chút nghĩ suy trước ánh mắt xa lạ không chút cảm xúc của ai kia .

Hoàng Gia Nghi , lớn hơn anh 2 tuổi , sống bằng việc trộm cắp vặt và đó cũng là tất cả những gì anh biết về cô .

Bạch Hiền cũng chẳng mong gì hơn , tin rằng rồi theo thời gian người con gái ấy sẽ mở lòng , chỉ cần anh luôn ở bên , quan tâm và dành cho cô tình cảm chân thành nhất .

Ngoài thời gian đi làm , anh luôn cố tìm đến cô , mặc dù luôn giữ khoảng cách với anh nhưng cô chưa lần nào từ chối việc có anh bên cạnh .
Bạch Hiền giống như một tia nắng ấm áp , nhẹ nhàng đến bên cô , khiến cô thấy những năm tháng tuổi trẻ này không đến nỗi quá tệ .
Nhưng đối với Gia Nghi , con người đã mang quá nhiều hận thù , hạnh phúc phải chăng là điều quá xa vời ?

-Nếu một ngày tôi rời xa cậu , cậu sẽ hận tôi chứ ?

Gia Nghi bật chợt hỏi khi cả hai đang ngồi hóng gió bên bờ sông . Bạch Hiền hơi ngạc nhiên quay sang nhìn cô , cô vẫn đang đưa mắt nhìn xa xăm vào đâu đó .
Anh im lặng chút như cố tìm hiểu suy nghĩ của người bên cạnh nhưng rồi chợt bất lực thở hắt ra :

-Sao em lại hỏi như vậy ?

Khẽ xoa hai bàn tay đang dần ửng đỏ vì lạnh vào nhau , cô đáp lại :

-Điều đó rất có thể xảy ra …nên tôi muốn biết nếu nó đến thật , cậu sẽ làm gì ?

Im lặng một lúc như để suy nghĩ thật kĩ , Bạch Hiền nắm lấy bàn tay lạnh buốt của

Gia Nghi , thổi hơi ấm vào nó rồi trả lời chắc chắn :

- Nếu vậy , anh nhất định sẽ rất hận em .

Ngước nhìn khuôn mặt kiên định của anh , cô nhếch mép cười như không cười , vẫn để nguyên tay mình trong tay anh , Gia Nghi khẽ cất giọng gần mà xa :

-Mọi việc ở đời đều có lúc này lúc nọ , đôi lúc nó khiến ta thấy mọi thứ xung quanh trở nên thật đẹp , ngọt ngào như một viên kẹo nhưng có khi nó lại tồi tệ đến mức khiến ta cảm thấy vị đắng , hơn cả cái mùi vị tầm thường của cà phê …

Bạch Hiền anh , lúc ấy là ngu ngốc hay giả vờ không hiểu điều cô nói ?

Một ngày mùa đông của cái tuổi 23, anh trên đường đi làm thêm về , hí hửng cầm trên tay đóa hoa hồng mà anh đã mua bằng số tiền lương mới nhận . Gia Nghi thích hoa hồng mà, anh đã cất công gõ cửa ba tiệm hoa giữa đêm tối chỉ để mua thứ cô thích về cho cô . Hơn nữa , mua hoa hồng cũng là có lí do , hôm nay anh sẽ cầu hôn cô . Khẽ đưa tay lấy ra từ túi quần một chiếc nhẫn bạc , anh mỉm cười nhìn nó , đấy là tình cảm suốt năm năm trời cũng là món đồ quý giá nhất mà anh đã mua . Chợt nghĩ đến cảnh sẽ được đeo chiếc nhẫn này lên tay cô , anh lại thấy hồi hộp , muốn chạy thật nhanh đến bên cô.

Từ xa , bóng dáng quen thuộc của Gia Nghi đang ôm lấy một người đàn ông , bên cạnh là một chiếc ô tô lớn màu đen . Bạch Hiền đưa tay dụi mắt như không tin nổi sự việc đang diễn ra , càng đến gần họ bước chân càng nhanh hơn .
Phát hiện người đến gần , Gia Nghi khẽ đẩy người kia ra rồi thì thầm vào tai ông ta trước khi đối mặt với Bạch Hiền . Cô nhìn anh cùng ánh mắt xen lẫn bao cảm xúc hỗn độn , là tổn thương , kinh ngạc , tức giận , đau đớn .
Bất chợt anh vòng tay ôm chặt lấy cô . Cô bị bất ngờ nhưng rồi dùng tất cả sức lực đẩy anh ngã xuống đất , cầm đóa hoa quất mạnh vào mặt anh rồi lạnh lùng quay gót tiến đến chiếc xe màu đen đã mở sẵn cửa .

Bạch Hiền đau khổ hét lên :

-Nếu em bỏ đi , anh sẽ hận em thật sự đấy Hoàng Gia Nghi !

Cô dừng lại , không thèm quay đầu nhìn , nói :

- Vậy cứ hận tôi đi , tôi cũng thật sự muốn biết cậu có thể làm gì đó Biện Bạch Hiền !

Dứt lời cô bước lên xe . Chiếc xe vụt đi để lại màn đêm cái tĩnh mịch vốn có và những bông tuyết đầu tiên rơi xuống .


Một ngày khi tuyết không chỉ còn mang màu trắng đơn thuần đẹp đẽ , màu xám của bầu trời không chỉ gợi đến bao bất hạnh của cuộc đời …
Một ngày anh bừng tỉnh khỏi giấc mơ mà anh tự huyễn hoặc bản thân rồi vùi mình trong đó suốt năm năm …
Cái ngày anh cảm nhận được vị đắng của cuộc đời mà có lần cô đã từng cảnh báo cho anh …




Phải , thật sự rất đắng …Cảm ơn em , Hoàng Gia Nghi vì đã cho anh biết thử cái mùi vị khác của cuộc đời , mùi vị của hận thù !

-------TBC------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top