Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

part 9 :

CHƯƠNG 6: THỜI GIAN NHƯ NƯỚC TRÔI

Chương 6.1: 

   Tối hôm ấy, lần đầu tiên hai người có hành vi thân mật, quan hệ giữa hai người cũng trở nên huyền diệu hơn. Hai người đều không phải là thiếu niên trong trắng, dĩ nhiên cũng nghĩ đến chuyện ấy, nhưng dù trong ý nghĩ tỉ mỉ đến từng chi tiết nhưng muốn hành động thì lại là chuyện khác. Huống hồ chuyện đính hôn của họ bắt nguồn từ đầu óc không mấy minh mẫn của Yuri. Hay nói cách khác là không có cơ sở của tình yêu, mà làm chuyện ấy mà không có cơ sở của tình yêu thì theo quan niệm truyền thống là vô đạo đức. 

  Yuri hoàn toàn không nghĩ đến điều này. Anh tin rằng trên thế giới này không có chuyện gì là tiền không thể giải quyết được. Dù là sau này anh có hủy hôn thì chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thêm bao nhiêu con số trên tờ ngân phiếu, làm sao có thể làm khó anh được? Bây giờ anh có chút tình cảm với cô. Ngay cả bản thân anh cũng thấy ngạc nhiên. Dĩ nhiên rồi, trong mắt người ngoài, hai người họ không quan hệ với nhau mới là chuyện lạ. Họ sống chung trên một tầng, một người ngủ trong phòng ngủ, một người ngủ ở phòng khách, vì không gian quá rộng, trong đêm tối nhìn thấy hai cánh cửa màu đỏ thẫm cách nhau một khoảng cách khá xa, cảm giác rất xa vời. Thời gian nghỉ ngơi của hai người cũng cách nhau khá xa, giống như là cả hai cố tình tách ra, tránh chạm mặt nhau. 

   Buổi sáng Yuri dậy đi làm thì chắc chắn Sica đang ngủ rất ngon. Buổi tối anh phải đi tiếp khách còn Sica thì lại vô cùng căm ghét chuyện ấy. Hơn nữa cũng vào dịp cuối năm nên quả thực anh rất bận rộn. Sica yên phận một vài ngày lại muốn rục rịch hành động. Trước tiên cô hẹn gặp Im Jihoon, nhờ ông ta xử lý căn hộ trên đường Anh Hoa, đồng thời giải thích qua về chuyện đính hôn để thỏa mãn những nghi vấn và tò mò của ông ta. Việc đã đến nước này, Im tổng cũng chỉ biết chúc phúc. Sau đó hai người cùng ăn trưa, trong lúc nói chuyện, không thể thiếu được chuyện ở bữa tiệc từ thiện trước. Nhắc đến chuyện ấy Sica lại thấy ức chế. Chưa nói đến chiếc áo ấy, quan trọng nhất là thái độ của nhân viên phục vụ, quả thực là rất bực mình . Họ là những người không hiểu biết, cô không cần thiết so đo, tất cả nợ nần dồn lên đầu Goo Hara. Trái đất tròn, chắc chắn sẽ có ngày gặp lại. Im tổng nghe xong đầu đuôi câu chuyện cũng thấy tức thay. Từ đó về sau, chiếc thẻ khách vip của hội quán Hồng Nhật cũng trở thành bù nhìn, tất cả những hoạt động tổ chức ở đó ông đều không tham gia. Ông là người làm ăn đã có tuổi nên giải quyết chuyện gì cũng rất cẩn trọng. 

   Nhưng Yuri thì khác. Hội quán Hồng Nhật nhận được điện thoại gây khó dễ của thư ký của anh ta. Giám đốc ở đó mặt mày tái nhợt. Đúng là đời người khó đoán, ai mà biết được người phụ nữ ấy trong nháy mắt bỗng trở thành vợ sắp cưới của cậu con trai thứ hai nhà họ Kwon. Đến ngày thứ hai, thẻ khách vip của hội quán Hồng Nhật được đưa đến văn phòng giám đốc Bắc Thần. Yuri tiện tay vứt vào ngăn kéo. Đến tận chiều thứ sáu mới chợt nhớ ra. Ngày hôm ấy ở công ty cũng không có việc gì nên anh về nhà sớm. Lúc ấy là hơn bốn giờ chiều, Sica không có nhà. Lái xe nói với anh rằng cô Jung đến cuộc bán đấu giá đồ cổ. Anh hỏi địa chỉ rồi lái xe đến đó. Anh không hề biết cô có hứng thú với đồ cổ. Yuri tìm thấy chỗ, vừa mới giảm tốc độ quay xe thì nhìn thấy Sica đeo cặp kính râm rất to, gần như che kín nửa khuôn mặt, đang đứng nói chuyện với một người đàn ông. Lúc ấy thời tiết không tốt lắm, trời âm u, gió thổi quật chiếc ác khoác mày xanh đậm của cô ấy . 

Anh thấy người đàn ông kia quen quen, vì anh ta đứng chếch, nên nhìn không rõ lắm. 

Anh đỗ xe rồi bước thật nhanh về phía họ, vừa đi vừa gọi: “Jessica”. 

Nghe thấy tiếng gọi, cả hai người cùng quay mặt lại. 

   Sica không chuẩn bị trước cho sự xuất hiện của anh ta nên thấy hơi ngạc nhiên, làn da trắng mịn dưới cặp kính râm bỗng tái nhợt, đôi môi xinh đẹp nhếch lên, coi như là đáp lại anh. Người đàn ông ấy khá cao, khuôn mặt hơi gầy, đôi mắt dài, khóe mắt hơi chếch lên, trông có vẻ hơi giống con gái. Yuri nhìn hai người, sau đó hướng ánh nhìn về phía người đàn ông đó và hỏi:

“Người này là…” 

“Chào giám đốc Kwon”. Sica chưa kịp nói gì thì người đàn ông ấy đã lên tiếng trước: “Tôi là Ok Taecyeon của tập đoàn bất động sản Viên Thị”. 

“À, Ồ, phó giám đốc Ok…” Cuối cùng Yuri cũng nhớ ra, anh đưa tay ra bắt tay với anh ta. 

Yuri hỏi: “Hai người quen nhau à?” 

Taecyeon liếc nhìn Sica rồi mỉm cười và nói: “Dĩ nhiên, trên báo có đăng ảnh mà”. 

   Câu nói ấy khiến Yuri rất hài lòng. Bây giờ Sica là vợ sắp cưới của anh. Chắc chắn là tay phó giám đốc Ok này muốn làm thân. Thế là anh buột miệng hỏi:

“Phó giám đốc là người yêu thích đồ cổ?” 

Taecyeon lại cười: “Dù có sở thích tao nhã như vậy thì tôi cũng không có đủ tiền. Tôi chỉ thay mặt giám đốc thôi, ông ấy đi công tác, không biết lấy thông tin từ đâu mà đặc biệt gọi điện về, dặn tôi nhất định phải mua được chiếc bình hoa mai đời Minh. May mà cô Jung nhường lại…” 

“Vậy à?” Yuri cười rồi quay lại nhìn Sica 

Sica im lặng đứng bên, lúc ấy mới nói: “Nhìn thời tiết chắc là sắp có tuyết rồi. Chúng ta về nhà thôi. Tạm biệt anh”. Nói xong cô cũng không nhìn Taecyeon mà quay người đi trước. 

Yuri và Taecyeon bắt tay chào tạm biệt. 

Một lúc sau, chiếc xe phóng ra khỏi bãi đỗ xe, Yuri nói: “Thì ra em thích đồ cổ”. 

Sica cười nhưng tâm trí thì đang ở nơi nào đó. 

“Nếu em đã thích chiếc bình ấy thì việc gì phải nhường cho anh ta?” 

“Cũng không phải là tuyệt phẩm gì, em chỉ xem cho vui thôi mà”. 

Nghe cô nói vậy, Yuri thấy dường như cô rất có con mắt thưởng thức. Nhưng chiếc bình mà ngay cả giám đốc Viên muốn có được thì chắc chắn không phải là rẻ. Cô ấy có rất nhiều tiền sao? 

Từ hồi quen nhau đến nay, đây là lần đầu tiên anh nghĩ đến vấn đề ấy. Chắc là do thói quen, anh không bao giờ quan tâm đến thu nhập của phụ nữ, bởi vì anh hoàn toàn không có gánh nặng về tiền bạc. Bây giờ anh không khỏi cố gắng nghĩ lại chuyện quá khứ. Quần áo, trang sức của Sica không hề xa xỉ, dường như cô ấy không đeo trang sức quý giá nào, cái kẹp áo mà anh tặng cô cũng chưa thấy cô đeo bao giờ.

Chương 6.2: 

   Hai người về nhà ăn tối, khó khăn lắm mới có chút thời gian riêng bên nhau, Yuri rất muốn ngồi với cô thật lâu trong căn phòng ấm áp, thưởng thức khung cảnh tuyết rơi bên ngoài, chẳng kém phần lãng mạn. Nhưng không ngờ từ đầu đến cuối Sica đều để tâm trí tận đâu đâu, điều ấy khiến anh thấy mất hứng. Nghĩ vậy, tâm trạng vui vẻ ban đầu cũng tiêu tan, anh lầm lì đi lên tầng. 

   Sica ngồi một mình trên sofa rồi cũng đứng dậy đi lên tầng, khi đi qua cửa thư phòng, bỗng nhiên nghe thấy Yuri nói: “Này…”, giọng điệu như đang muốn nổi cáu với ai đó. 

Sica dừng lại, thò đầu vào hỏi anh: “Có chuyện gì à?” 

Yuri đi vòng qua bàn đọc sách, đưa cho cô tấm thẻ và giải thích: “Bọn họ cảm thấy rất xin lỗi về chuyện đó”. 

Sica nhìn thấy hai chữ “Hồng Nhật” trên tấm thẻ lập tức hiểu ra vấn đề, cô cười khẩy và nói: “Thẻ hội viên của hội quán hạng ba, em không thèm”. 

Yuri giật mình, cảm thấy hai chữ “hạng ba” nghe rất chối tai. Anh cố kiềm chế, cố ý cười và nói: “Thế theo em, thế nào mới được gọi là hội quán hạng nhất?” 

Sica nói: “Hội quán riêng của bố anh có thể coi là hội quán hạng nhất?” 

Yuri không nói gì, rồi thấy cô nói tiếp: “Hara lấy áo khoác của em. Tấm thẻ hội viên này coi như xong sao? Hứ, dù cô ta tặng em cả cái hội quán Hồng Nhật ấy thì em cũng không thèm”. 

Yuri không biết đó là những lời nói trong lúc tức giận hay chiếc áo khoác ấy thực sự quý giá nên hỏi: “Chiếc áo khoác đó có ý nghĩa đặc biệt sao?” 

Sica nói: “Không. Nhưng dù nó có rách nát thì cũng có ý nghĩa hơn tấm thẻ này”. 

Yuri không còn gì để nói. 

Cô tức giận bổ sung thêm một câu: “Em quyết không bao giờ đến hội quán ấy nữa”. 

Yuri mỉm cười vì những lời nói trẻ con của cô, anh nói: “Nhưng những người trong giới của chúng ta hầu như đều đến đó chơi…” 

“Em không có hứng thú với những người trong giới của anh”. Sica ngắt lời anh, xua tay chúc ngủ ngon. 

  Mặt Yuri biến sắc, câu nói ấy chẳng khác nào em không có hứng thú với anh. Anh tự cho rằng mình là người rất biết cách ứng phó với phụ nữ, nhưng cứ nói chuyện với cô là không biết làm thế nào, dù là người phụ nữ cao ngạo đến đâu thì trước mặt anh cũng phải nhún nhường vài phần, chỉ có Sica là ngoại lệ. Tâm trạng vui vẻ của anh tan biến như mây khói, anh cảm thấy ức chế. Đã đính hôn với người ta rồi còn nói không hứng thú, nói những lời ấy không sợ đã quá muộn rồi sao. Chính vì những điều này mà đêm ấy anh mất ngủ. 

  Cứ đến cuối năm, Bắc Thần lại tổ chức rất nhiều bữa tiệc, Sooyoung phải chuẩn bị cho Sica mấy bộ váy dạ hội, nhân tiện thuyết phục cô thường xuyên xuất đầu lộ diện. Sica khịt mũi, nói với anh bằng giọng điệu không tử tế gì: “Nhà thiết kế Choi, anh biết có bao nhiêu người tặng quần áo miễn phí cho tôi không?” 

Sooyoung gườm gườm nhìn cô: “Tôi không chỉ tặng cô quần áo mà còn tặng cô tiền đấy”. 

Sica cười phá lên: “Thôi đi, tôi có thấy xu nào đâu”. 

Sooyoung cũng cười, chỉ vào đống vải cao cấp và hai chiếc váy dạ hội đang may dở và nói: “Lẽ nào những thứ này không phải là tiền sao? Chỗ vải ấy đắt lắm đấy. Cô là người hiểu rõ nhất, cất chúng trong tủ quần áo là hành vi vô đạo đức”. 

Nhờ có Yuri nên Sica đã sớm nghe nói về danh tiếng keo của Sooyoung vì vậy không đấu khẩu với anh ta nữa, đưa tay ra nhìn đồng hồ và nói: “Không còn sớm nữa, tôi phải về rồi”. 

Sooyoung nói: “Đợi nửa tiếng nữa tôi đưa cô về”. 

Sica vội nói: “Không cần, tôi bắt taxi”. 

Sooyoung tỏ vẻ nghi ngờ nhưng vẫn quyết định hỏi: “Sao cô không mua xe? Yuri không đến nỗi…” 

“Anh ấy tặng rồi nhưng tôi không đi”, Sica mỉm cười và nói. 

“Vì sao?” 

“Dù sao cũng không chạy theo thời gian mà…” Sica cười. 

Cô thậm chí không có điện thoại…” Cuối cùng thì Sooyoung cũng có cơ hội để hỏi điều mà anh ta muốn biết từ lâu. 

Tôi nghĩ rằng mọi người nên giữ chút khoảng cách. Bây giờ thông tin vô cùng phát triển như vậy, không có di động, chẳng phải anh vẫn tìm được tôi sao?" Sica mỉm cười. 

“Đây là thời đại thông tin, cô sẽ vì thế mà bỏ lỡ rất nhiều cơ hội”. 

“Chuyện gì cũng có hai mặt của nó. Chỉ có điều xem anh nhìn từ góc độ nào mà thôi. Tôi hy vọng có được cuộc sống như người cổ. Bây giờ việc gì cũng đạt được một cách quá dễ dàng, niềm vui cũng giảm đi. Hơn nữa, anh biết đấy…” Cô hạ thấp giọng, chớp mắt một cách bí hiểm và nói: “Những cô gái xinh đẹp như tôi thế này, cơ hội được người ta hỏi số điện thoại sẽ vô cùng nhiều. Nếu không cho thì có lúc khó tránh khỏi đắc tội với người khác. Chi bằng không có, đỡ phiền phức”. 

Sooyoung cười phá lên: “Ai dám không tự lượng sức mình, dám nghĩ đến chuyện đó”. 

Ý nói là có ai có thế tài lực hùng hậu hơn nhà họ Kwon. Dĩ nhiên, Sica hoàn toàn không phải là một cô gái xuất thân nghèo khó. Cô cũng không yêu Yuri sâu sắc. Vì vậy cô chỉ cười như không có chuyện gì xảy ra, lấy mũ áo trên giá, rồi mặc nghiêm chỉnh, sau đó xua tay chào tạm biệt Sooyoung

Bây giờ là bốn hơn, chỉ cần nửa tiếng nữa là giao thông của thành phố này sẽ khiến người ta khó lòng tưởng tượng được. Cô đứng chờ đèn xanh đèn đỏ, cảm xúc dâng trào trong tâm trí. Đèn xanh ở trước mặt bật sáng một lúc lâu cô mới chợt nhận ra, vội vàng bước nhanh qua đường, chưa kịp đứng vững thì một chiếc xe bỗng nhiên phóng vọt qua người cô, cô giật nảy mình lùi sau hai bước, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Nào ngờ, chiếc xe đó lại dừng lại trước mặt cô, chiếc cửa kính màu tối hạ xuống, để lộ ra một khuôn mặt anh tuấn của một người đàn ông trung niên. Ông ta nhìn cô và cười: “Để tôi đi cùng cô một đoạn”.

Chương 6.3: 

   Dù thế nào thì Sica cũng không ngờ được rằng sẽ gặp Kwon Sung Min - bố của Yuri, cô đứng bất động. Ông ta mở cửa xe, mỉm cười nhắc nhở cô: “Ở đây không tiện đỗ xe”. 

Đầu óc Sica vẫn chưa kịp phản ứng nhưng hai chân đã quyết định trước. Kwon tổng chuyển vị trí nhường chỗ cho cô, cô ngồi xuống chỗ mà ông ta vừa ngồi. Lái xe nhanh chóng phóng xe đi. 

Tuy ông ta nói là đi cùng cô một đoạn nhưng không hề hỏi xem cô đi đâu, chỉ hỏi bâng quơ: “Sao không lái xe đi?” Tư thế của ông ta có vẻ khá tự nhiên, các ngón tay đan vào nhau đặt trước ngực, khuôn mặt rạng ngời. 

Sica không hiểu vì lý do gì mà mỗi lần gặp ông ta đều cảm thấy có chút bất an. Để tránh kéo vấn đề đi quá xa nên quyết định nói dối, cô mỉm cười và nói: “Tôi không biết lái xe”. 

Câu trả lời ấy khiến Kwon tổng cảm thấy bất ngờ, ông hỏi: “Nếu cô biết lái xe thì chắc sẽ không ngồi ở đây”. Nói xong lại cười như không có chuyện gì xảy ra, tỏ vẻ rất thẳng thắn vô tư. 

Sica nghe vậy chỉ thấy rất khó xử, hai má nóng bừng cả lên. 

   Dù như vậy, cô vẫn không kìm được quay sang nhìn ông ta. Ông ta cũng đang nhìn cô, vì mỉm cười nên để lộ những nếp nhăn nhỏ trên khóe mắt, tuy nhiên không vì thế mà mất đi sức hấp dẫn. 

Đôi mắt của ông ta như một cái giếng sâu, như muốn hút người ta vào trong. 

Sica nhìn một cái rồi lập tức quay đầu lại, nhìn thẳng về phía trước, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong xe rất yên tĩnh, cô nghi ngờ không biết ông ta có nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch không, cô không khỏi cảm thấy vừa ngượng vừa bực. 

“Nếu không có việc gì gấp thì cùng ăn bữa tối được không? Tôi đang có chuyện muốn nói với cô”. 

Sica hít một hơi, cố tỏ vẻ bình tĩnh và nói: “Xin lỗi ngài, tôi còn có việc”. 

Ông cười và chậm rãi nói: “Vậy có thể cho tôi số điện thoại của cô được không? Chúng ta hẹn dịp khác”. 

Sica không khỏi cảm thấy khó xử, nhưng cũng chỉ biết nói sự thực: “Tôi không có điện thoại”. 

   Cô không nhìn Kwon tổng, cũng không biết lúc ấy nét mặt của ông ta thế nào, chỉ nghe thấy tiếng soạt soạt, sau đó là một mẩu giấy đặt trước mặt mình. Giọng của Kwon tổng vô cùng ấm áp, ông ta mỉm cười và nói: “Đây là số điện thoại của tôi. Nếu tiện thì cô có thể gọi cho tôi”. 

Sica không thể không ngưỡng mộ phong độ của ông ta, cô đưa tay cầm lấy mẩu giấy. 

Bây giờ, điện thoại trở nên phổ biến, trở thành công cụ thông tin không thể thiếu đối với người hiện đại, nhưng Sica lại nói là không có, quả thực khiến người ta khó mà tin được. 

Ông cất giấy bút đi và hỏi: “Cô đi đâu?” 

Sica vội đáp: “Đến phía trước thì dừng xe ạ”. Cô chỉ tay về phía tòa nhà khá cao ở phía bên phải. 

Kwon tổng im lặng một lúc rồi khẽ mỉm cười. Một người đã bước sang tuổi năm mươi mà vẫn có sức hút khiến một cô gái trẻ đẹp phải đỏ mặt, tim đập thình thịch thì quả là một chuyện đáng tự hào. 

   Cảm giác lúc nãy có chút thất lễ. Dù sao đi nữa thì ông ta cũng là bố của Yuri, cùng ông ta ăn bữa cơm cũng không chết được, cùng lắm là khó tiêu hóa. 

Ông ta muốn nói chuyện gì với cô? Cô bắt đầu thấy tò mò. Cô hòa cùng dòng người, nhân tiện ăn tối ở một quán ven đường. Ở quảng trường gần đó có đoàn người đội gió rét tổ chức hoạt động, mời đoàn văn công hát những bài hát cổ xưa, hát rất hay nhưng vì thời tiết lạnh giá nên rất ít người xem. Cô đứng đó nghe rất lâu, khiến người hát chính cứ ngước mắt nhìn cô cô mãi mới lưu luyến rời đi. Lúc cô về đến nhà thì đã hơn mười giờ. Yuri mặc comple lịch sự đứng trong phòng khách, sắc mặt rất không tốt. Sica lập tức nhận ra điều gì đó không bình thường, không có cớ gì mà ở nhà vẫn ăn mặc chỉnh tề như vậy. Anh không có thói quen ấy. 

“Em đã đi đâu?” Yuri tỏ vẻ lo lắng, giọng không bình thường chút nào: “Sooyoung nói hơn bốn giờ em đã về rồi, vì sao muộn thế này mới về nhà?”

“Em đi dạo phố”. 

“Không mua gì mà đi dạo năm, sáu tiếng đồng hồ? Em đừng để người khác phải lo lắng cho mình…” 

“Em đã đủ mười tám tuổi, có thể tự lo cho mình”. Sica ngắt lời anh, thản nhiên nói: “Hơn nữa pháp luật cũng không quy định, đi dạo phố là phải mua đồ”. 

“Chí ít thì em cũng nên gọi điện thoại về nhà”. 

“Anh biết từ trước tới nay em không nhớ được số điện thoại mà”. 

Yuri ghét nhất là cách ăn nói ấy của cô, nghe rất chối tai, ngọn lửa tức giận vốn sắp được dập tắt trong lòng bỗng bùng lên, anh cười khẩy và nói: “Vậy sao? Nhưng em có thể nhớ được số bí mật của thẻ tín dụng”. 

Sica cảm thấy rất bất ngờ, sự việc đã bắt đầu trở nên nghiêm trọng, cô khẽ cười và nói: “Chỉ là đi dạo thôi mà, anh việc gì phải quan trọng hóa vấn đề như thế”. 

Cô tự thấy mình đã nhẹ nhàng hơn rồi nhưng Yuri không nghĩ vậy, giọng điệu bất cần như thế rõ ràng là không tôn trọng sự nghiêm túc của anh, càng muốn kích anh, khiến anh tức điên lên. Anh nghiêm mặt, gằn giọng nói: “Anh không quan trọng hóa vấn đề. Nếu không có việc gì thì tốt nhất em đừng nên đi ra ngoài”. 

Giọng điệu ấy khiến Sica nghe mà không khỏi chau mày, nhưng vì có Park quản gia đứng đó nên cố gắng nín nhịn, không biểu lộ ra ngoài, mà bước chân đi lên tầng. Cô không có thói quen cãi nhau trước mặt người dưới. Không ngờ hành động ấy của cô khiến Yuri tức đỏ cả mặt, anh rảo bước đứng chặn ở cửa cầu thang và quát lên: “Anh đang nói chuyện với em, em có thái độ như thế là ý gì?” 

Sica im lặng một lúc, bỗng nhiên mỉm cười và nói: “Thái độ của em là em thích dạo phố, ngày mai em vẫn sẽ đi dạo phố”. 

Yuri chưa bao giờ gặp người nào bướng bỉnh như thế, anh tức đến nỗi không nói được câu nào. 

Sica nói tiếp: “Em muốn lên phòng, xin anh tránh đường”. 

Yuri tức điên lên, anh nói: “Không có sự cho phép của anh, ngày mai em không được đi đâu. Đây là quy định của nhà họ Kwon”. 

Sica cười khẩy: “Họ Jung nhà em không có quy định như thế”. 

Yuri lạnh lùng nhắc nhở cô: “Nhưng bây giờ em đang đứng trong nhà họ Kwon”. 

Sica không nói gì. 

Không gian yên lặng đến ngạt thở, im lặng một lúc lâu, Sica nói: “Vậy được, em không ở nhà họ Kwon nữa”. 

Cô nói là làm, xách túi quay người bước đi. 

   Yuri nhất thời tức giận, nói năng không chú ý, vừa nói xong lại thấy ân hận.Vốn dĩ anh có ý tốt, lo cô xảy ra chuyện, chỉ có điều vì quá lo lắng, không cẩn thận lời nói mà để mọi chuyện thành ra thế này. Thấy cô ấy đi thật nhưng lúc ấy cũng không muốn nhượng bộ. Tức giận đi đi lại lại trong phòng một hồi lâu, nhưng nghĩ đêm hôm khuya khoắt không an toàn, vội gọi lái xe đến, chỉ bảo anh ta lái xe đi, nhưng còn về việc đi đón cô về hay đưa cô đi thì anh ta cũng không rõ. 

sau một hồi nhìn thấy Sica lên một chiếc taxi phóng vọt đi. Anh ta do dự một lúc nhưng vẫn quyết định bám theo, nếu không sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ tối nay. Mười phút sau, taxi đỗ trước cửa khách sạn Thời Quang, Sica xuống xe, bước vào chiếc cửa xoáy sang trọng và biến mất. 

P/s: mấy bữa nay mình bận học nên ko up fic lên cho mọi người đọc được, mình sẽ cố gắng up đều đặn ^^. I hope to enjoy the fic ~^^~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top