Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 15 -> 19 END

Chap 15:

Từng tia sáng yếu ớt len qua lớp màn dày soi sáng căn phòng âm u, ánh sáng lan đến đâu thì khung cảnh nơi đó hiện ra chẳng khác nào một bãi chiến trường thực thụ. Sự tan hoang của căn phòng làm chẳng ai nhận ra trước đó một ngày nó còn sạch sẽ ngăn nắp đến thế nào.

Từng mảnh vụn quần áo rơi trên sàn nhà, cả những mảnh thủy tinh vỡ, đồ trang trí ở gần giường đều rơi gãy vỡ nát nằm ở khắp nơi, cả lông vũ trong gối cũng bay tán loạn dưới cái ánh sáng mờ mờ của buổi sáng sớm.

Cái không gian này nó tĩnh mịch đến mức tiếng nghiến răng và tiếng khớp xương của Yuri dãn ra cũng có thể nghe thấy được. Trong cái căn phòng đó chất đầy sự phẫn nộ của Yuri, cả cái sát ý khủng khiếp cũng làm cho không khí như nằng nề thêm. Trong lòng Yuri chẳng biết đã nguyền rủa biết bao nhiêu lần Jung Hyung Dong, không biết bao nhiêu lần cô tự nguyền rủa mình...

Là bất cẩn của Yuri, là sơ suất của Yuri...

Tất cả đều là lỗi của Yuri... Chính cái chuyện này...

Joo Hyun trong vòng tay cô vẫn co người ngủ say, dấu vết của nước mắt trên gương mặt thiên thần đó vẫn còn đọng lại, bây giờ đến nhìn cô bé đó Yuri cũng không có can đảm. Khuôn ngực nhẹ nhàng phập phồng trong vòng tay Yuri thỉnh thoảng lai rung lên như một tiếng nấc. Yuri cố giả vờ như không biết, nhưng những chuyện đó chỉ vừa xảy ra làm sao có thể quên được...

"Công chúa, bác sĩ Kim đem thuốc tới." Tiếng gọi bên ngoài vang lên, Yuri nghe thấy tiếng lách cách mở ổ khóa... Bọn chúng khóa trái cửa từ bên ngoài. Cơn giận dường như bùng nổ, với tay lấy cái áo choàng khoác vào, Yuri nhảy khỏi giường và mở toang hai cánh cửa phòng ra để cho bọn người bên ngoài có thể thấy toàn bộ khung cảnh bên trong. Ngay cả Tae Yeon cũng phải giật bắn người hoảng hốt với cái biểu tình trên mặt Yuri và cả cái khung cảnh trong phòng. Yuri tránh người sang một bên để Tae Yeon có thể đi vào phòng đồng thời cái ánh mắt căm hận của cô nhìn đám vệ sĩ và người hầu bên ngoài cũng khiến cho chúng khúm núm lui đi. Những kẻ còn nán lại để chờ khóa cửa thì không dám nhìn thẳng vào mặt Yuri.

"XÉO NGAY!" Hai tiếng vừa phát ra khỏi miệng Yuri như sấm vang giữa trời quang mây tạnh. Bọn chúng không lui đi nhưng lại cúi đầu chăm chăm nhìn vào bàn chân mình. Nếu Tae Yeon không ngăn lại chắc Yuri đã ra tay đánh bốn tên vệ sĩ bên ngoài phòng rồi.

.

.

.

"Chuyện quái gì vậy Kwon Yuri?" Mọi chuyện ổn thỏa thì cũng là lúc Tae Yeon bắt đầu hỏi Yuri về cái sự tình xảy ra trong phòng này. Đáp lại là cái sự im lặng nặng nề chỉ có khi Yuri thật sự tức giận. Những lúc này đúng là chỉ nên để cho cô gái đó ở một mình... Thay vì chờ câu trả lời trong vô vọng thì Tae Yeon bắt đầu quan sát xung quanh để đoán xem chuyện gì đã xảy ra...

Nói là đoán thì cũng thật quá đáng, chỉ cần nhìn bộ dạng của Yuri, tình trạng của giường chiếu và một cô gái hoàn toàn kiệt sức nằm trên giường cũng biết chuyện gì xảy ra. Chỉ là không hiểu tại sao Yuri lại phát cáu như vậy.

"Mãnh liệt quá vậy?"

"Cậu thử uống thuốc xem có mãnh liệt như vậy không?" Yuri hằn học lên tiếng, cô cố gắng giảm âm lượng của giọng nói mình xuống hết mức có thể. "Tớ quá bất cẩn không thể nghĩ được bọn chúng lại dùng cái cách này để chơi tớ." Yuri cười nhạt, vùi mặt vào hai lòng bàn tay mình. Tae Yeon biết điều này nghĩa là gì, Yuri rất ít khi tự đổ lỗi cho chính mình, nhưng mà chuyện Yuri đã nhận lỗi thì rõ ràng Yuri hối hận...

"Hắn bỏ thuốc cậu sao?"

"Cả tớ và Hyunie." Ngắn gọn, Yuri cười khẩy rồi dời mắt mình khỏi cái giường khổng lồ, hay chính xác hơn là người ở trên đó. "Rượu của tớ và bằng cách nào đó với Hyunie."

"Vậy không trách ai được rồi. Chỉ là cậu đã làm gì cô bé?"

"Quá tay." Yuri trừng mắt nhìn bạn mình rồi bật ra hai chữ làm cô gái kia suýt chút ngã khỏi ghế.

"Vậy hóa ra cái đống bề bộn này là do hai người giành quyền kiểm soát với nhau gây ra à?" Cái chủ đề nhạy cảm này dường như là điều duy nhất làm cho Tae Yeon cảm thấy thích thú nhưng càng nói thì Yuri càng nhanh quên đi sự bực bội để chuyển hết thành cái cảm giác muốn tương cho Tae Yeon bẹp xác. Rõ ràng nếu Tae Yeon còn xàm ngôn câu nào nữa thì chắc chắn cô sẽ phải tự chữa thương tích cho mình ngay trong 3 giây sau đó.

"Được rồi, tớ tìm cậu để đưa cho cậu mớ thuốc mà hôm qua tớ quên với lại tớ cũng nhắc luôn. Cậu coi chừng chết trong tay người mà cậu không ngờ nhất đấy." Tae Yeon ném cho Yuri một bọc thuốc cùng với nụ cười khẩy quái dị. Hơn ai hết Yuri hiểu rằng bạn mình đang muốn cảnh báo cô đừng quá tin vào Joo Hyun, và cũng như đừng quá tin vào cái người đang nói chuyện với mình.

"Nếu lại bất cẩn nữa thì tớ cam tâm tình nguyện chết. Hối hận cũng muộn." Yuri nhe răng cười, cùng lúc có người mở cửa đi vào, chỉ nhờ vào ánh mắt của người đối diện Yuri cũng biết được người đứng sau lưng mình lúc này là ai. Nụ cười khinh miệt hiện lên gương mặt của cô...cái sự đáng sợ tản mát đi khi nói chuyện với Tae Yeon đã tập trung trở lại trong cái nụ cười khách sáo trên mặt Yuri. Cười tủm tỉm nhưng có cảm giác là nụ cười đó lúc nào cũng có thể rách toạt ra thành gương mặt ác quỷ rồi nuốt trọn người đối diện vào bụng vậy.

"Ngài Jung hôm nay dậy sớm thế? Đêm qua ngài không ngon giấc à?" Yuri đứng bật dậy dùng giọng điệu khách sáo nhất có thể để nói, cũng như kìm nén cơn giận của mình trước cái ánh mắt hài lòng của Jung Hyung Dong khi trông thấy Joo Hyun nằm trên giường và cái tràng cảnh xung quanh thì kẻ ngu cũng biết là do đâu mà ra.

"Ta không được vui vẻ như công chúa đêm qua. Người có hài lòng với sự phục vụ của đám người hầu này không?" Cái giọng điệu khách sáo của hai người này đối với nhau thật sự làm những kẻ xung quanh phải run lẩy bẩy vì sợ. Ném chuột vỡ đồ, một trong hai người ra tay hù dọa người kia thì cũng sẽ ảnh hưởng đến đám tay chân xung quanh.

"Có lẽ là đủ rồi nhưng sức ta có hạn không thể nhận lễ vật này của ngài hàng ngày a." Yuri cười cười đáp lại, Tae Yeon dám chắc là bây giờ nếu có một khẩu súng trong tay Yuri thì chắc chắn là tên Jung Hyung Dong kia não cũng phải có ít nhất mười mấy hai mươi lổ thủng. Yuri nổi điên như vậy không phải vô cớ, đêm qua ngoài những chuyện Yuri đã nói ra chắc hẳn phải còn chuyện gì động trời với cô gái kia thì Yuri mới phản ứng mạnh đến như vậy.

Jung Hyung Dong cũng cười cười ra vẻ đang đùa nhưng thật ra cục tức trong lòng hắn sắp dằn xuống không được rồi. Hắn muốn bằng vào việc này bức Yuri đau lòng vì chính mình làm cho người mình yêu đau đớn, bức tinh thần thép của Yuri phải nhão ra như bùn để hắn có thể dễ dàng uy hiếp dễ dàng điều khiển. Dễ dàng...

Đúng là dễ dàng thật, nhưng là với người khác. Không phải với Kwon Yuri...

Tae Yeon thề là nếu cô kề tai vào quai hàm Jung Hyung Dong thì tiếng nghiến răng của hắn có thể làm thủng màng nhỉ của mình. Ánh mắt hắn nhìn Yuri đầy giận dữ rồi cũng bật ra một câu khách sáo cuối cùng, "Ta thấy có vẻ không phải công chúa không đủ sức mà là người tình của công chúa không chịu nổi sự chinh phạt mạnh mẽ của công chúa thì phải. Chỉ cần công chúa muốn ta có thể đưa đến cho công chúa vài người khác để công chúa có thể tùy tiện giải tỏa căng thẳng." Hắn vừa dứt lời thì Tae Yeon lại nghe thấy Yuri lầm bầm một câu chửi gì đó không được tế nhị cho lắm. Ngay sau đó thì Jung Hyung Dong cũng đi ra ngoài để cho một đám người làm tạp vụ đi vào dọn dẹp.

Mọi thứ tưởng chừng như yên ổn vì Yuri chỉ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ như một cái tượng sáp bọc da người, Tae Yeon đã quá quen với cảnh này rồi nên cũng làm theo Yuri. Mặc kệ cho Yuri đang nghĩ cái gì trong đầu, tàn ác kế sách gì thì cũng không liên quan đến cô. Chuyện cô đang nghĩ là...

Một vài thứ mà cái linh tính của một bác sĩ mách bảo.

Đám người dọn dẹp phòng cũng phát hoảng trước cái trạng thái hóa thạch của Yuri mà không dám gây ra tiếng động mạnh. Những tiếng loạt xoạt cũng nhỏ nhất có thể...nếu lỡ gây ra tiếng động mạnh làm cho người đang ngủ trên giường thức dậy không biết họ sẽ gặp chuyện gì. Với tính khí của Yuri, bọn họ hiểu không được năm phần thì cũng là ba phần nắm chắc. Bị quát tháo là nhẹ nhất...

Một tiếng rên khe khẽ vang lên và ngay lập tức cái ghế của Yuri bị đẩy ra phía sau gần cả mét tạo nên một tràng âm thanh khó chịu. Chẳng qua là vì người kia đã thức rồi, cô gái đó đã thức dậy rồi nên Yuri cũng chẳng cần giữ im lặng làm gì nữa.

Yuri cũng như hôm trước cuốn chặt cô gái còn đang mơ màng kia trong tấm chăn rồi ôm vào phòng tắm, cùng lúc đó Tae Yeon kịp liếc mắt nhìn sơ qua để đánh giá về độ mãnh liệt của đêm qua... Đánh giá cũng xong, cô cũng chẳng còn gì làm ngoài việc chán chường nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù ngoài đó chỉ là một đống cây cỏ đang trổ bông xanh tươi mơn mởn...

"Có cách nào kiềm chế dược lực của thuốc đó không?" Đột nhiên tiếng của Yuri vang lên làm cho Tae Yeon đang mơ màng cũng phải giật bắn người, Yuri giỏi gì thì Tae Yeon không chắc, nhưng dọa người thì Yuri là số một. "Quả thật tớ không nghĩ là hắn chỉ dùng chiêu đó một lần, vì không thể sống mà không có nước được." Yuri thở dài, lần này đúng là cô vô phương nghĩ ra cách gì để giải quyết, có thể uống nước sống trong vòi nước ở phòng tắm, nhưng đó không phải là cách lâu dài bởi vì Yuri dù cho được gọi là quái vật thì cũng không thể chứa được hàng tấn thuốc tẩy nước trong bụng được.

"Vậy...cậu cứ thả dàn mà hưởng thụ đi." Tae Yeon hững hờ buông một câu để rồi lãnh một đợt tóc tai dựng ngược vì cái ánh mắt 'ngọt ngào' của Yuri dành cho mình.

"Tốt nhất là nếu cảm thấy thuốc bắt đầu phát tác thì...uống thuốc ngủ vào. Nhưng mà cái thứ quái vật như cậu thì tớ không nghĩ được thuốc ngủ mất bao lâu mới thấm, làm sao để không bị chai tác dụng của thuốc, làm sao để cậu không quá liều rồi chết trong êm ái..." Tae Yeon nhún vai, rồi tiếp tục công việc ngắm nhìn gió thổi cỏ lung lay, cây rung rinh...

"Vậy chuẩn bị thuốc mê cho tớ đi." Yuri ngáp dài một cái rồi cũng ngồi xuống làm theo Tae Yeon. Nhưng thay vì là mơ mộng như ánh mắt cô đang biểu hiện thì trong đầu Yuri chẳng biết có bao nhiêu kế hoạch đang được sắp xếp...

"Tớ biết cậu điên, nhưng tớ không có nhiều thuốc tới vậy. Tốt nhất cậu hãy thoát khỏi nơi này cho sớm đi..."

"Sắp rồi..." Yuri nói, dường như không phải nói, chỉ là tiếng thở hơi mạnh mà thôi, có lẽ Tae Yeon đã tưởng tượng ra đó là những gì cô vừa nghe được.

Chap 16:

Nếu đối với ai đó bị nhốt là một cực hình thì đối với Yuri nó quá bình thường, vì nếu không bị người khác nhốt thì Yuri cũng đã tự giam cầm mình trong cái biệt viên âm u đó rồi. Người ở bên cạnh cô cũng không quá phiền vị bị giam lỏng trong cái căn phòng này....

"Hyunie..." Bàn tay Yuri lay nhẹ người cô gái đang ngồi thẩn thơ với mấy quyển sách văn học chán ngắt mà Yuri đã nhai nuốt sạch từ lâu... Cô gái đó vẫn bình thường như mọi khi, nhưng Yuri vẫn cảm thấy có chuyện gì đó rất lạ... Joo Hyun không đáp lại mà chỉ mỉm cười hàm ý hỏi Yuri có chuyện gì. "Em thích đánh cờ không?"

Joo Hyun gật đầu nhanh chóng với vẻ háo hức, nhưng Yuri ngược lại, thay vì hào hứng (theo một nghĩa nào đó trong hằng hà sa số những biểu cảm của Yuri) thì cô lại nhíu mày nhìn Joo Hyun, "Để em lấy bàn cờ." Joo Hyun khẽ nghiêng đầu nhìn lại Yuri rồi rời khỏi giường, chân cô vừa chuẩn bị chạm dắt thì bàn tay Yuri đã giữ lại ra hiệu để Yuri lấy. Không biết từ lúc nào Yuri đã bắt đầu san bằng vị trí của hai người với nhau, cô không còn ép buộc Joo Hyun theo ý mình nữa, chuyện gì cũng hỏi ý Joo Hyun trước.

"Cờ vua đã quá quen thuộc rồi. Xem ra tên họ Jung này cũng là loại chịu động não. Tôi sẽ dạy em chơi cờ tướng... Không cần chơi lâu năm, nhưng chủ yếu là chiến thuật." Yuri cầm đến một cái bàn cờ cùng hai hộp quân cờ một trắng một đen. Bàn cờ có sáu mươi bốn ô vuông xếp thành hình vuông, theo dạng một lược đồ, mỗi bên ngang tám dọc bốn, phân cách bởi một dải trống như là chiến tuyến... Gương mặt của Yuri khác hẳn khi tập trung vào bàn cờ và từng quân cờ. Khác với cờ vua từng quân cờ có hình thù xác định với tên gọi, món cờ này tất cả đều là hình tròn và trên đó có khắc tên của bảy loại quân trên bàn cờ theo hai cách viết khác nhau của chữ Hán.

Giản thể và Phồn thể. Quân đen được viết theo kiểu giản thể, mà Yuri lại thích gọi là bàn cờ hắc ám, còn quân trắng với cách viết rườm rà hơn và mềm mại hơn lại được Yuri gọi là bàn cờ vô mưu. Joo Hyun cảm thấy rất kì lạ khi dường như Yuri hoàn toàn không hề ưa thích gì quân cờ được viết bằng dạng phồn thể. Tất cả bắt đầu bằng việc học tên quân cờ và cách sắp xếp, cũng khá là đơn giản vì gần như đó là những điều tự nhiên...

Quân Tốt sẽ là tiên phong ở hàng đầu thế trận, là quân cờ thí. Joo Hyun hiểu như thế nhưng Yuri lại bật cười và bảo rằng, "Quân Tốt tưởng chừng vô dụng, là cờ thí nhưng có khi lại là sát thủ không ngờ đến." Năm quân tốt, năm cơ hội ám sát Tướng địch. Joo Hyun không hiểu lắm về những gì mà Yuri nói, nhưng cô cũng hiểu rằng bất cứ quân cờ nào trên bàn cờ đó đều có công dụng riêng và một mức độ nguy hiểm khác nhau. "Vì là cờ thí nên không quan trọng tính mạng, có thể bỏ bất cứ lúc nào. Nhưng một bước tiến của quân tốt là không thể rút lại được." Giọng của Yuri nhàn nhạt vang lên khi cô xếp năm quân tốt của mỗi bên vào những vị trí được đánh dấu sẵn trên bàn cờ. Hiển nhiên Yuri dùng quân cờ màu đen cho mình. />

Vì là cờ thí nên không cần quan tâm...

Quân cờ hữu dụng nhất trên bàn cờ, tưởng chừng như uy lực nhất và tự do nhất là quân Xa, trên chiến trường khi xưa là chiến xa, tốc độ tấn công nhanh và sức công phá mạnh... Nhưng cũng là quân cờ dễ khiến người ta chần chừ không quyết, lúc nào cũng muốn giữ mạng của mình vị tự tôn mà quên đi mạng chủ soái.

Joo Hyun lần lượt trông thấy từng điểm yếu điểm mạnh của quân cờ, thấy từng cái sự quái dị của Yuri trong cách dùng từng quân cờ, dù Yuri không thật sự đánh cờ với mình thì Joo Hyun vẫn thấy được cách Yuri quý trọng từng quân cờ nhỏ bé mà bỏ qua đám quân cờ lợi hại...

"Thú vị chứ?" Yuri đột nhiên nhoẻn miệng cười và nhìn Joo Hyun. Nhưng cô gái kia vẫn đang còn luẩn quẩn trong cái vòng rối rắm của những quân tượng và quân mã. Từng nước cản, từng bước tiến quái lạ... "Thật ra, cái gì nó truyền thống quá cũng thiếu đi tính hấp dẫn." Đột nhiên Yuri bật cười khi trông thấy gương mặt đăm chiêu của cô gái kia, "có một loại cờ thú vị hơn..."

Yuri úp tất cả những quân cờ xuống, cả cờ trắng lẫn đen khi úp xuống đều chỉ còn lại một phần lưng màu đen óng ánh. Màu chữ trên quân cờ đều bị bàn cờ che mất. Lúc này Joo Hyun mới hiểu vì sao cờ tướng lại được Yuri sử dụng như chiến lược của mình. Trong bàn cờ tướng, khi mà đã ẩn dấu thân phận thật thì tất cả các quân cờ đều như nhau, là một điều bí ẩn. Cũng như con người nếu không xét đến địa vị và thân phận thì tất cả đều là những sinh vật giống nhau thôi, đều sinh ra một lần và chết đi một lần.

Những quân cờ được úp xuống và Yuri bắt đầu trộn quân cờ hai bên vào nhau, lúc này Joo Hyun hiểu ra, sự phức tạp của thế giới tranh đấu này, rồng cá lẫn lộn, chả biết đâu là địch đâu là bạn. Ngay cả khi mình đang ở trong giới phận của quân địch thì vẫn bị đồng tộc giết chết.

Cũng có khi người thân cận ngay bên cạnh mình, quân Sĩ luôn thủ vệ cũng có thể trở thành kẻ ám sát chủ công.

"Em hiểu thế nào là chết trong tay người mình tin tưởng nhất không Joo Hyun?" Bàn tay Yuri khẽ với đến mái tóc đang xõa tung trước mặt Joo Hyun và vén nó lên để có thể nhìn rõ mặt cô bé. "Là cam tâm tình nguyện chết.." Từng tiếng từng tiếng một khẽ vang lên bên tai, và đôi môi của Yuri liền áp lên môi cô cuốn vào một nụ hôn nồng nàn...

Bàn cờ đó, vẫn có một quy tắc mà ít người nhớ đến... Hai quân Tướng đối mặt nhau, kẻ nào đến lượt sẽ là người giết chết chủ quân đối phương...

Vấn đề chính là phải liều mạng thế nào, hi sinh bao nhiêu để hai quân tướng đối mặt nhau vào lượt của mình.

.

.

.

"Kwon Yuri, Kwon Yuri. Đúng là một kẻ khó xơi, con bé đó ra nông nổi như vậy mà ngươi vẫn còn vui vẻ đối đáp với ta." Jung Hyung Dong đi tới đi lui trong căn phòng bốn bề là thép lạnh, trước mặt hắn vẫn là một người im lặng, tất cả sự tập trung của người đó đều dồn vào li rượu nhỏ trên tay mình, dường như kẻ đó đang rất đắc ý. "Ngươi còn cười?"

"Ta đã nói, ngươi chọn Kwon Yuri làm đối thủ thì đúng là chọn nhầm người rồi. Ả ta không phải là một con đàn bà bình thường. Sư tử hà đông chuyển thế đấy." Kẻ im lặng kia rốt cuộc cũng lên tiếng, vừa mở miệng ra đã chửi Jung Hyung Dong, "Ngu đúng là ngu không ai bằng." Khóe miệng nhếch cao để lộ ra hàm răng trắng đều bên trong, cái vẻ nham hiểm hiện rõ trong từng nét cười. Đầu óc kẻ này xoay chuyển còn nhanh hơn cả Jung Hyung Dong, có thể đảo ngược thế cờ, đổi trắng thay đen nhanh chóng...

Chỉ cần nhìn được hai bước tiếp theo của Kwon Yuri thì ả có thể tính trước cho mình bốn năm bước đón đầu.

Kwon Yuri và kẻ này so với nhau, còn chưa biết ai hơn ai...

"Dù sao ta vẫn còn một quân Sĩ chờ lệnh..." kẻ đó nốc một hơi hết cả li rượu trên tay, đôi mắt lóe lên ánh nhìn kì dị cùng với sự thâm độc. Không biết được trong đầu hắn đã tính được đến bước thứ mấy để đối phó với Kwon Yuri kia rồi...

Một bàn cờ...có rất nhiều cách đánh...

Dĩ nhiên kết quả không giống nhau... Chỉ có kẻ điên mới đánh nhiều lối đánh khác nhau mà vẫn dẫn đến một kết cục như nhau.

Phá được cái kết cục như nhau đó dù là thua cuộc cũng đã rất vẻ vang rồi...

Nhất là khi khiến cho Kwon Yuri phải đứng ở lưng chừng bờ vực thất bại.

.

.

.

Tại một căn phòng khác, không gian tịch mịch, tối đen như mực đó là lúc mà bước tiếp theo trong kế hoạch của nhân vật đó được bắt đầu. Một nước cờ đã được bố trí ngay từ đầu. Một quân xe trắng ở vị trí của quân sĩ đen.

"Công chúa, để ta xem người đối phó thế nào với cái ván cờ này. Đã đến lúc rồi...bao nhiêu năm qua để xem sự hi sinh của ta có ích hay không..." Hắn thở dài đồng thời ánh mắt nhìn sang người ngồi đối diện với mình trong căn phòng đó.

Ánh mắt dịu dàng đến lạ, cũng giống như ánh mắt của Yuri khi nhìn Joo Hyun vậy. Khi một tảng băng đột nhiên trở thành một khối nham thạch nóng chảy...

Cái ánh mắt ẩn chứa thứ tình cảm ôn nhu và sự hối hận đau đáu. Nhưng người ở bên kia chả đáp lại gì với người đó về thứ cảm xúc ẩn chứa đó mà chỉ nhìn hắn vô cùng lạnh lùng, không những thế mà dường như còn có cả sự căm hận lẫn vào trong đó nữa. "Tôi đã làm theo lời cô, tôi đã chịu đựng, đã vượt qua.. và bây giờ tôi đã rơi vào cái hố sâu mà mình chả bao giờ lường trước được.. Tôi chưa bao giờ nghĩ, cô sẽ làm như vậy với tôi." Giọng nói của cô gái đối diện vang lên cùng với sự giận dữ.

Sau đó chỉ là một cái sự im lặng đáng sợ, rồi chỉ còn lại một người trong căn phòng tối tăm.

Dường như những kẻ có đầu óc không bình thường đều thích bóng tối...

Sống trong cái không gian che đậy cõi lòng mình, cái không gian lạnh lùng đến mức trái tim con người cũng phải đóng băng.

Giữa quyền lực và tình cảm. Không thể trọn vẹn cả hai được...

Cùng một mối tình cũng một cương vị...

Nhường nhịn nhau thì song phương cùng có lợi, tranh giành nhau thì ngọc đá cùng tiêu.

Tất cả những người đứng trên đỉnh cao quyền lực đều biết rõ cái điều này. Kwon Yuri không ngoại lệ, con người này cũng không.

Cô gái này đã từ bỏ tình cảm cá nhân...

Kwon Yuri thì sao?

.

.

.

.

Lại một căn phòng tối, lại một người nằm im trong bóng tối, cái không gian này rất hoàn hảo, hoàn hảo để che đậy mọi mưu đồ của con người. Che đậy mọi cảm xúc và mọi sự thật... Đêm đen là bạn thân của những nỗi sợ hãi, của sự lén lút và những sự thật đau lòng...

Yuri siết chặt vòng tay mình quanh cơ thể của cô gái kia, người đó khẽ rùng mình rồi rúc sát hơn vào vòng tay Yuri, từng hơi thở đều đều phả nhẹ lên hõm cổ cô gái da ngăm... Bàn tay nghịch ngợm trên tấm lưng trần lại tiếp tục ve vuốt...

Ngày hôm sau là một sự chuyển biến không ai ngờ...

Là cả một bước đảo ngược thế cờ...

Chap 17:

"Công chúa, có lẽ người nghỉ ngơi cũng đủ rồi nhỉ?" Giấc ngủ trưa mơ màng của Yuri bị chất giọng khàn khàn của Jung Hyung Dong phá hỏng, linh cảm của Yuri không sai... Chỉ là sự việc này xảy ra trễ hơn cô nghĩ, và có lẽ...có điều gì đó vượt quá tầm kiểm soát này.

Yuri nhìn vào những kẻ đi theo Jung Hyung Dong, cô chờ đợi tìm thấy một dấu hiệu kế hoạch đã đi đúng đường...

Có cái gì đó không phải, nhưng bình tĩnh vẫn là điều cần thiết...

"Ngài Jung có vẻ hấp tấp quá rồi... Ta vẫn chưa thấy khỏe hẳn." Ngồi dậy với vẻ lười biếng, Yuri đối đáp với Jung Hyung Dong cũng bằng cái giọng khách sáo vô cùng, mặc cho kẻ thù của mình đã bắt đầu có dấu hiệu trở mặt. Tất cả, đều đã có trong kế hoạch. Nhưng mà với số lượng vệ sĩ hắn dẫn theo thì dường như...

Tất cả mọi thứ từ ban đầu đều là một màn nhỏ nằm trong kế hoạch của Yuri, nhưng có lẽ đến lúc này thì...

"Kwon Yul, tớ đã bảo từ đầu cậu đừng làm nhiều chuyện rắc rối rồi mà không nghe!" Giọng của Tae Yeon vang lên ngay khi Jung Hyung Dong vừa tránh sang một bên, cô gái nhỏ người đó bị trói gô đem vào như một tên tội phạm, bởi vì Tae Yeon xuất hiện ở đây không phải là điều nằm trong kế hoạch của Yuri, nhưng chuyện hắn trói gô Tae Yeon đến đây để làm gì thì Yuri có thể hiểu được.

Một người tự cao tự đại như Yuri chắc chắn sẽ vô cùng nhục nhã khi để bạn của mình trông thấy cảnh cô quỳ xuống xin tha hay là trông thấy Yuri cúi đầu khuất phục...

Hoặc là trông thấy vị công chúa lúc nào cũng đè đầu cưỡi cổ thiên hạ bị người khác lăng nhục, sống không bằng chết.

"Ngươi muốn ta nhục nhã trước mặt những người quen của mình sao?" Yuri cũng bắt đầu thay đổi cách nói chuyện, Joo Hyun ở sau lưng Yuri cũng cảm nhận được sự nguy hiểm bởi vì Kwon Yuri chưa bao giờ biểu hiện sự căng thẳng thật sự ra mặt thế này. Nhất là đứng trước kẻ thù của mình, không bao giờ Yuri để lộ sơ xuất...

"Chính xác là ta muốn hành hạ người cho đến khi người phủ phục trước mặt ta van xin và đồng ý từ bỏ chính trường..." Jung Hyung Dong nở một nụ cười hung ác, hắn lại một lần nữa lách người sang để cho một người từ phía sau bước đến trước mặt Yuri. Cùng lúc đó thì quai hàm của Tae Yeon dường như rơi xuống đất còn Yuri thì nhíu mày suy nghĩ... Chỉ có Joo Hyun là để lộ ra sự giận dữ của mình, cái sự giận dữ chưa bao giờ cô để lộ ra ngoài, cái thứ cảm xúc mà Joo Hyun cho rằng không tốt cho con người...

Cuối cùng cũng đến lúc rồi...

Một cô gái, xinh đẹp với gương mặt ngây thơ và đôi mắt trong vắt...

Cô gái xinh đẹp đó bước vào khiến cho không chỉ Yuri và hai cô gái kia ngạc nhiên mà cả bọn vệ sĩ xung quanh cũng giật mình kinh hãi...

"Yoona! Em thông đồng với bọn họ Jung này sao?" Tiếng thét của Tae Yeon là phản ứng đầu tiên của mọi người sau cái sự im lặng đáng sợ kia. "Yuri là chị gái của em mà!"

"Em gái... Là người của Hoàng tộc thì phải có tham vọng chứ..." Yuri đột nhiên bật cười ha hả, cười đến độ gập cả người lại... Cái phản ứng này làm cho bọn người xung quanh còn ngạc nhiên hơn cả khi cô gái kia bước vào phòng. "Chỉ đáng tiếc cho một con rắn độc lại dẫn một con rắn độc về làm thủ hạ cho mình."

"Công chúa có hơi nhiều lời rồi đấy. Ta có mấy tên vệ sĩ dạo này bị cấm túc nên bọn chúng hơi thèm khát..." Jung Hyung Dong vừa lên tiếng thì Yuri liền cảm thấy có chuyện không đúng. Bởi vì cái ánh mắt quỷ quyệt của Jung Hyung Dong không tập trung lên Yuri mà là cô gái sau lưng Yuri. Người mà Yuri có bỏ mạng cũng phải bảo vệ.

"Tên điên nhà ngươi muốn giở trò gì?" Tiếng nghiến răng ken két phát ra từ quai hàm Yuri cùng với từng tiếng một vang lên, đủ thấy được Yuri đang nổi điên đến mức nào. Ánh mắt cô dán chặt lên em gái mình đang đứng sau lưng Jung Hyung Dong nhưng miệng thì đang nguyền rủa tên mập đó.

"Có lẽ công chúa cũng sẽ không tiếc một người như cái cô gái đã cố gắng để giết người đúng không?" Jung Hyung Dong cười sằng sặc đồng thời hắn hướng ánh mắt dọc theo thân thể Joo Hyun mà săm soi, "mời công chúa lên ghế ngồi xem phim đi." Hắn phất tay ra lệnh, Yuri ngay lập tức kéo Joo Hyun ra sau lưng mình và giữ chặt tay cô bé cũng như Joo Hyun cố hết sức giữ Yuri lại.

"Ngươi dám!" Yuri gầm lên một tiếng, liền ra tay đấm vỡ mặt hai tên vệ sĩ vừa xấn tới định kéo cô ra khỏi Joo Hyun. Những người còn lại đều đứng xem với vẻ tò mò hoặc là háo hức, chỉ có Yoona, em gái của Yuri là trầm ngâm, không biểu hiện bất cứ một biểu cảm nào trừ đôi mày nhíu chặt còn Tae Yeon thì muốn giãy dụa hay lên tiếng cũng không thể vì miệng cô đã bị dùng băng keo bịt chặt lại.

Sau một hồi chống cự thì Yuri bị bảy tám tên vệ sĩ lực lưỡng xúm vào đánh như một cái bao cát, Joo Hyun cũng như Yuri ra sức đánh trả nhưng thay vì bị đánh cho tả tơi như Yuri thì quần áo của cô bị xé rách một cách tàn bạo, mọi cố gắng chống trả đều vô dụng, Joo Hyun cố gắng che thân thể mình lại bằng hai tay nhưng dường như là vô dụng trước hai tên đàn ông cao to. Thân hình hoàn mĩ chẳng mấy chốc bị phơi ra không thương tiếc.

Yuri bị đè sát xuống đất bởi ba tên vệ sĩ đến vùng vẫy còn không được, chỉ có thể khản cổ gào lên gọi Joo Hyun, đôi mắt của nàng công chúa tự cao tự đại này đỏ ngầu một màu giận dữ, cả nước mắt cũng tuông ra như suối. Là hối hận, là căm phẫn hay là đau đớn?

"Khốn kiếp! Tránh xa khỏi Hyunie của ta!" Yuri gào lên, tiếng cô khản đặc như không thể cất tiếng được nữa. "Tốt nhất là giết ta đi đừng để ta còn sống để ta có thể biến các ngươi thành thịt vụn!" Từng lời đe dọa như của một tên hung thần ác sát vang lên, làm cho hai tên vệ sĩ đang thèm thuồng nhìn cơ thể cô gái kia cũng phải ngập ngừng quay lại nhìn Yuri. Trong mắt bọn chúng hiện rõ lên sự sợ hãi.

Ai ai cũng biết Kwon Yuri nói được làm được. Dù cho đang bị khống chế nhưng...

Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra?

"Công chúa điện hạ, ta dư biết nếu có làm gì ngươi thì cũng chẳng có tác dụng, thứ quái vật như ngươi đã chẳng biết đau đớn thể xác là gì nữa... Vậy để ta cho ngươi xem thế nào là đau đớn tận tâm can, thế nào là bất lực ngồi nhìn người mình yêu thương bị vùi dập." Jung Hyung Dong lúc này thư thả ngồi xuống cái ghế bành, bắt chéo chân thật thoải mái rồi nhìn cảnh mà hai tên vệ sĩ của mình chuẩn bị làm nhục cô gái kia...

Hắn hoàn toàn không biết ngoài ánh mắt đỏ ngầu của Yuri đang nhìn mình còn có một ánh mắt khác lạnh lùng như băng giá cứ như muốn cắt đứt cuống họng hắn.

"Hai tên chết tiệt các ngươi! Tránh ra khỏi cô gái đó!" Yuri gào lên lần nữa nhưng nhanh chóng bị một cú đạp thẳng lên đầu khiến cho mặt cô đập xuống sàn, một dòng máu tươi chảy dọc xuống mặt.

"Yuri!" Joo Hyun dù đang trong tình cảnh chẳng tốt đẹp gì nhưng trông thấy cảnh đó cũng không thể kìm lòng mà hét gọi tên Yuri.

"TRÁNH RA!" Ngau khi bàn tay của hai kẻ đó vừa chạm vào thân thể trần trụi của Joo Hyun thì chất giọng khản đặc của Yuri vang lên, không phải gào lên trong tuyệt vọng mà là đầy sự uy hiếp. Dù vẫn bị đè nghiến xuống mặt sàn bằng đá lạnh băng nhưng cái ánh mắt đỏ ngầu cùng với dòng máu tươi trên mặt thì quả thật Yuri trông rất đáng sợ.

"Ngươi thật sự muốn cứu kẻ muốn giết ngươi sao Kwon Yuri?" Jung Hyung Dong cười sằng sặc trước cái sự im lặng của đám thủ hạ, hắn bước đến trước mặt Yuri và vỗ vỗ vào mặt cô như vỗ vào mặt một con chó. "Bây giờ kí tên vào cái tờ giấy trước mặt ngươi đi, chuyển lại toàn bộ quyền điều khiển chiến dịch cải cách cho ta. Sau đó ngươi và cô gái đó sẽ được yên ổn."

"Ta khinh! Ngươi thả ta ra ngay lúc này và để yên cho Joo Hyun thì ngươi còn được chết tốt. Nếu không, đừng trách ta cho ngươi sống cuộc sống như em trai ngươi." Yuri nghiến răng ken két, gằn từng tiếng một như phỉ nhổ vào mặt kẻ đáng khinh trước mặt mình.

"Ngươi cứu con bé đó không sợ nó sẽ giết ngươi sao? Nó là tay trong của ta đấy." Jung Hyung Dong nắm tóc Yuri và giật ngược đầu cô về phía sau,

"Joo Hyun... sẽ không giết ta..." Yuri cười sằng sặc đáp lại, hai tên vệ sĩ đang kiềm kẹp Joo Hyun cũng như đóng băng lại trước cảnh đối thoại của hai người đứng đầu đầy nguy hiểm này. "Hyunie, em sẽ không giết tôi đúng không?" Một nụ cười ngọt ngào trên môi Yuri khi ánh mắt của cô chuyển sang cô gái kia...

Một nụ cười đáp lại dành cho Yuri, ngay lúc đó một tiếng hừ lạnh kèm theo tiếng răng rắc của xương gãy và tiếng hét đau đớn của Yuri vang lên. Jung Hyung Dong đã dậm lên cánh tay Yuri... Cùng lúc hắn ra lệnh cho hai tên vệ sĩ của mình tiếp tục việc làm dang dở...

"Yoon Ah! Chết tiệt, em cũng yêu Joo Hyun mà! Tại sao không làm gì đi chứ?" Yuri gào lên trong đau đớn khi mà hai tên kia bắt đầu 'tác nghiệp' với đồ lót trên người Joo Hyun. Lúc này Yuri thật sự bất lực, hoàn toàn bất lực khi một cánh tay như đã bị phế, toàn thân thì bị sức mạnh của ba tên đàn ông giữ lại. Lúc này cô chỉ còn hi vọng vào người duy nhất có thể giúp cô lúc này.

Yoon Ah!

Ánh mắt cầu khẩn của Yuri chuyển sang em gái mình, cô gái kia lặng lẽ khép mắt lại.

"YOONG!"

Một tiếng 'chát' giòn giã vang lên, Yuri cảm thấy khóe miệng mình rỉ máu, dấu năm ngón tay của Yoon Ah hằn rõ lên mặt cô. "Joo Hyun là người tôi yêu, chị đã cướp đi người con gái của tôi... Cái tát này là tôi lấy lại những gì đã bị chị cướp đi." Lại một tiếng chát nữa vang lên, Yuri cảm thấy dường như mặt mình cũng đã rách hai ba đường do dấu móng tay của Yoona gây ra. "Còn đây là tôi trả cho chị sự ưu ái của cha mẹ."

"Còn về chuyện quyền lực và những gì chúng ta đã từng nói với nhau..." Yoona đứng thẳng lên và đá một cú vào bụng Yuri, lúc này cô chẳng còn được bao nhiêu tỉnh táo để biết được mình đau đến thế nào, chỉ biết là trong cổ có một dòng chất lỏng vừa tanh vừa nóng trào ngược lên và chảy ra nơi khóe miệng. "Chị quả thật giành được quá nhiều cái lợi trong giao ước đó..."

"Công chúa! Đừng đánh Yuri nữa!" Tiếng Joo Hyun gào lên từ phía sau lưng làm cho Yoona ngừng lại. Khóe môi cô chuyển thành một nụ cười, một nụ cười cam chịu...

Cay đắng thay khi người mà mình yêu lại trở thành người của chị gái mình. Cay đắng thay khi mà chính mình đã khiến cho chuyện đó xảy ra...

"Y-oong..." Một tiếng rên khẽ vang ra từ miệng Yuri. Gần như đó là sức tàn của cô rồi...

Yoona đứng thẳng người và quay đi khỏi Yuri, ánh mắt cô quét lên Yuri một lần cuối rồi chuyển sang Joo Hyun...

Sau cùng đôi mắt đẹp đó khép lại cùng với một tiếng thở dài...

Chap 18:

"Chị gái, chúng ta từ lâu đã có giao ước rồi. Em sẽ không bao giờ giúp người ngoài giành quyền lực của hoàng tộc chúng ta đâu." Giọng của Yoona đều đều vang lên, cùng lúc hàng chục tiếng lên đạn lách cách vang vọng khắp căn phòng.

Một tiếng 'pụp' rất nhỏ vang lên, khẩu súng trên tay Yoona còn đang xì khói, thân hình đồ sộ của một trong hai tên vệ sĩ đang khống chế Joo Hyun liền ngã xuống, máu loang khắp mặt đất, chỉ một giây sau tên còn lại cũng cùng chung số phận. Mất hơn mười lăm giây nữa những tiếng pụp liên tục vang lên và toàn bộ tay chân của Jung Hyung Dong đều trở thành những cái xác không hồn. Cả tên béo phị đó cũng bị gí hơn chục họng súng vào người ngồi im như tượng trên cái ghế bành.

Yuri ngay khi vừa được thả ra thì thân thể mềm oặt như một con búp bê rách liền bật dậy chạy đến bên cạnh Joo Hyun đang run rẩy nằm co người trên giường. Mặc cho cánh tay đã bị gãy, Yuri liền chộp lấy tấm chăn trên giường quấn quanh người Joo Hyun rồi ôm chặt lấy cô gái đó, ngồi im như si ngốc, chỉ có đôi cánh tay siết mỗi lúc một chặt hơn quanh cái cơ thể đang run lên từng hồi trong vòng tay mình.

"Xin lỗi Joo Hyun! Xin lỗi..." Yuri cứ lặp đi lặp lại hai chữ đó với đôi mắt vô hồn... Mặc cho đám người của Yoona dọn dẹp bãi chiến trường xung quanh và Tae Yeon nằng nặc đòi kiểm tra thương tích trên người mình, cô vẫn ôm chặt Joo Hyun cho đến khi thân thể kia không còn run rẩy nữa... cho đến khi Joo Hyun cất tiếng gọi mình...

"Yuri hãy để bác sĩ Kim kiểm tra đi..." bàn tay của Joo Hyun khẽ quét qua vầng trán đã vương đầy máu của Yuri, kéo những lọn tóc lòa xòa sang một bên để lộ ra gương mặt xinh đẹp nhưng đầy thương tích kia.

Đến lúc này ánh mắt của Yuri mới thu lại nhìn gương mặt Joo Hyun, nhìn thật lâu cho đến lúc trấn tĩnh lại, khi này mới phát hiện ra cánh tay phải của mình đã chẳng còn cảm giác gì nữa.

"Đồ quái vật, cậu không biết đau à?" Một cốc nước lạnh buốt tạt thẳng lên mặt Yuri làm cô rùng mình gần như là tỉnh táo lại nhìn sang Yoona đã đứng nhìn mình từ rất lâu ở góc phòng, rồi nhìn sang Joo Hyun đang lo lắng nhìn mình.

"Cậu gọi tớ là quái vật cũng đủ rồi, cậu quên là dây thần kinh đau của tớ có vấn đề à?" Yuri cằn nhằn, rồi vung mạnh tay như thể muốn tán thẳng vào mặt Tae Yeon một cú, nhưng đáng tiếc là xương cốt trên người cô dường như chẳng còn chịu nghe lời nữa, chỉ nghe tiếng nghiến răng ken két vì đau của Yuri vang lên thôi.

"Cậu chịu đau giỏi thôi, chứ có phải cậu không biết đau đâu?" Tae Yeon cười cười sau khi làm cho Yuri mắt ngân ngấn nước vì vừa bị nắn xương vừa bị đánh lén, đối với Tae Yeon việc làm cho Kwon Yuri sống dở chết dở là cả một khoái cảm tội lỗi tuyệt vời.

"Chết tiệt, bạn mình thì bạo hành mình, em gái thì suýt chút phản bội mình..."

"Cậu nên biết là đứa em gái xinh đẹp trắng trẻo đáng yêu của cậu cũng có cái đầu bá đạo tương tự cậu... Và con bé xinh đẹp dễ thương đó không có cái điểm yếu chí mạng của cậu." Tae Yeon lầm bầm đủ cho người trong cả căn phòng đó nghe trong khi dùng thuốc sát trùng lau khắp những vết thương trên mặt Yuri làm cho nàng công chúa kia cứ suýt xoa mãi không thôi, có lẽ Kwon Yuri sẽ hét tướng lên và mắng chửi Kim Tae Yeon vì dám làm cô đau nếu Kim Tae Yeon không phải là Kim Tae Yeon.

"Nó không có điểm yếu chí mạng à?" Yuri đưa tay xoa trán rồi nhìn sang Joo Hyun đang lo lắng nhìn mình nhưng lại không dám nhìn trực diện mà cứ lãng đi ánh mắt của Yuri. "Ừ, có lẽ không có thật."

"Chị gái, giả ngu đủ rồi. Chắc chẳng bao giờ kế hoạch của chị thất bại đâu nhỉ?" Yoona đột nhiên lên tiếng, cô bước đến trước mặt Yuri đứng một cách hiên ngang như người vừa chiến thắng trong cuộc đấu trí. "Chưa bao giờ chị bị mất quân Tướng dù cho có đem ra thí mạng biết bao nhiêu lân đi chăng nữa." Cô gái đó thở dài, trầm ngâm nhìn người chị đang cắn răng chịu đau của mình và nhìn sang cô gái trong vòng tay chị mình, cô gái đó đang nhìn cô với tất cả mọi sự phẫn hận.

"Kế hoạch của chúng ta, sẽ dẫn đến kết quả mà cả hai chúng ta đều muốn. Chúng ta giả ngu cũng đủ lâu rồi, nhưng tham vọng của em cũng nên dừng ở vị trí người thứ hai sau người thừa kế thôi." Yuri buông ra một câu lấp lửng làm cho Tae Yeon cũng phải trố mắt nhìn cô. Nhân vật quyền lực thứ hai lúc này là Yuri, nhưng ý lại bảo Yoona nên chịu dừng lại ở vị trí người thứ hai...

"Em sẽ lật đổ chị Yuri à, dù cho Kwon Yuri là bất bại, em nghĩ... cũng sẽ có lúc chị cần nhìn lại xem cái gì là quan trọng nhất đối với mình." Ánh mắt của Yoona vô tình lướt sang Joo Hyun rồi lại quay trở về với Yuri. "Còn cái đám cặn bã ở đây, cho chị tùy tâm giải quyết." Yoona ngáp dài một hơi rồi xoa xoa cái bụng đang kêu lên những tiếng thảm thiết vì đói của mình. Cái bóng người đó khuất sau cánh cửa cũng là lúc đội vệ sĩ của Yuri tiến vào.

"Hai tên ở đằng đó, biến bọn chúng thành thịt vụn hoặc một đống máu thịt bầy nhầy đi. Để ta không bị thất hứa, còn Jung Hyung Dong, cứ biến hắn thành cái thứ phế nhân giống như Jung Yong Hwa là được." Yuri lảo đảo đứng dậy bằng sự giúp đỡ của Tae Yeon và Joo Hyun rồi sau đó cũng rời bỏ cái hiện trường máu me đầm đìa đó.

Đấu trí, cũng như vậy là kết thúc...

Kẻ thật sự là túi khôn của thiên hạ cũng chỉ là một trong hai chị em công chúa này mà thôi. Hơn thua nhau là ở lòng của ai sắt đá hơn...

Yoona chưa đủ, Yuri thì đang bị bào mòn...

Thật sự là Yuri chưa bao giờ ngờ rằng mình lại có thể rơi vào cái tình thế như ngày hôm đó, dù cho là cô biết mình sẽ rất bất lợi nếu như bọn người họ Jung lợi dụng Joo Hyun để uy hiếp mình, nhưng cô thật không ngờ là bọn người đó lại bẩn thiểu đến mức sử dụng cái cách đê hèn đó áp bức cô. Nếu thật lúc đó Yoona trở mặt thành thù thì Yuri cũng đành tự sát thay vì trông thấy Joo Hyun bị bọn bẩn thỉu đó làm nhục.

Ít nhất, Yuri biết được em gái cô sẽ không làm như vậy... Bởi vì từ lần đầu tiên cô trông thấy ánh mắt của Yoona nhìn Joo Hyun thì rõ ràng đã có một cái gì đó không bình thường phát sinh giữa chị em cô rồi.

Cả Yuri lẫn Yoona đều lăm le cái vị trí quyền lực cao nhất dưới quyền người cai trị đất nước, cả hai lại cùng yêu một cô gái...

"Yoong, Joo Hyun đã từng yêu em phải không?" Yuri nhếch mép người, cánh tay lành lặn của cô vung một phát và ném đi một viên đá dẹt làm cho nó chạy dài trên mặt hồ phẳng lặng bằng những bước nhảy cách xa nhau. Để rồi chìm hẳn xuống dưới đáy hồ, trả lại sự yên tĩnh.

"Mất pháo." Yoona ngáp dài bóc một miếng snack bỏ vào miệng và đồng thời quân xe của cô cũng làm thịt quân pháo của Yuri. "Là em dùng mỹ nhân kế để chiêu dụ đấy." một nụ cười nham nhở của Yoona hiện lên làm cho Yuri bật cười khanh khách, cô trầm ngâm nhìn thế cờ 50:50 của mình và Yoona, không có mảy may một chút cơ hội thắng nào, mà cũng không thể bị thua.

"Trả con mã bù cho quân pháo đi." Yuri cũng nhanh tay lụm một quân mã của Yoona bằng quân tốt của mình. "Nhan sắc của em... Cũng được đấy. Nhưng nếu chỉ dựa vào nhan sắc, không tin được." Yuri bỏ quân mã trắng của Yoona sang một bên rồi thuận tay bóc một miếng snack thì liền bị Yoona giật lấy cho vào miệng mình.

"Đừng có giành đồ ăn với em, chị sắp phát phì rồi kìa." Yoona nhanh chóng kéo quân tượng tiếp theo trong tương lai sẽ bị Yuri nuốt về sau, rồi đồng thời dùng ánh mắt hằn học nhìn Yuri. "Chị biết rồi còn hỏi sao."

"Vậy...kế hoạch của chúng ta, chỉ còn một bước cuối cùng phải không?" Yuri tiếc nuối nhìn bọc bánh bị Yoona ôm chặt trong lòng, thuận tay Yuri đẩy quân pháo còn lại của mình vào cái thế chiếu tướng, bắt xe. Yoona chọn tướng sẽ mất quân xe, chọn quân xe thì sẽ thua cuộc.

"Yuri ơi là Yuri, chị lúc nào cũng đẩy em vào thế khó xử này cả. Bất quá, em sẽ không bỏ tướng giữ xe như chị." Nụ cười ranh mãnh hiện rõ trên mặt Yoona, đồng thời cô thủ cho quân tướng và bỏ quân xe của mình.

"Chiếu! Tiếp tục chỉ thêm mệt mỏi mà thôi." Yuri cười khẩy, bóng người từ phía xa đi tới làm cho nụ cười trên môi cô chợt khác đi. "Cố giành giật thì trước sau cũng cùng chết...tại sao không nhường nhịn nhau?"

"Tiếp tục thủ, không chạy là không chạy." Yoona nghiến răng nghiến lợi, nhai rau ráu mấy miếng snack trong miệng, "Joo Hyun sắp tới rồi. Nhanh đi nào."

"Vậy xin thêm quân sĩ." Yuri cười khanh khách, nụ cười mà ai cũng phải sợ, chỉ trừ cái người đang cùng cô đấu cờ là ngoan cố trừng mắt nuốt trọng đống snack trong miệng xuống và sau đó lại vui vẻ nhảy sang đớp trọn khẩu pháo còn lại của Yuri, bằng quân tướng của mình.

"Không còn cái gì kiềm kẹp em nhé." Yoona cười tinh ranh sau khi nốc hết một cốc nước đầy tráng miệng. Nhưng đột nhiên mặt cô biến sắc, đống nước vừa nuốt vào dường như trào ngược lên làm cô ho sặc sụa...

"Cẩn thận tí là được rồi, và cũng nhớ đừng có ham ăn quá. Nghẹn chết hay là sặc chết có ngày đó." Yuri cười hề hề rồi quay sang Joo Hyun, người vừa bước đến trước mặt cô. Hai quân tướng vẫn đối mặt nhau ở hai bên chiến tuyến, Là lượt của Yuri...

"Đến giờ uống thuốc rồi. Chị về đây." Yuri nhếch môi cười đểu với Yoona đồng thời bóc miếng bánh nguyên vẹn cuối cùng cho vào miệng mình nhau rau ráu, bỏ lại cô em gái vẫn còn đang ngồi ho khù khụ vì sặc nước.

Joo Hyun dường như cũng hết hiểu được hai chị em này...

Từ sau khi Yuri quay trở về thì đối với Yoona liền cởi mở hẳn ra, chơi đùa với nhau như hai chị em thật sự chứ không phải gặp một lần lườm nhau một lần, gặp mặt hai lần cương nhau hai lần. Trước đây Joo Hyun cảm thấy có cái gì đó kì cục giữa hai cô gái này, điều đó cho đến bây giờ cô mới hiểu rõ ra chính là cái cõi lòng của họ thật sự cô độc hệt như nhau, nhưng cách đối nhân xử thế của cả hai lại trái ngược hoàn toàn. Cả đầu óc của cả hai cũng chẳng xê xích là bao...

Nhưng cái ván cờ vừa rồi... Yuri có đến ba nước cờ thắng, nhưng lại duy nhất chỉ sử dụng một nước cờ thí oan mạng nhiều quân của mình nhất...

Là vì lí do gì?

"Là vì em." Yuri đột nhiên vòng tay qua vai Joo Hyun, bàn tay thon dài của cô gái kia giữ thật chặt lấy vai cô rồi kéo vào lòng mình, từng hơi thở nhẹ nhàng của Yuri thật sâu, như thể muốn lưu giữ hương thơm từ mái tóc Joo Hyun vào sâu trong phổi mình, để không thể nào quên được.

Nước cờ cuối cùng, không thể thất bại được.

Đã hạ thủ, thì không thể rút lại được nữa.

Hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành của khu vườn này, bàn tay Yuri đan chặt vào tay Joo Hyun rồi cùng quay bước đi.

Chap 19:

Part1:

"Bây giờ em phải cảm kích hay là tức giận với chị đây Yuri?" Thừ người bên bàn cờ gỗ, Yoona thở dài nhìn hai quân tướng đối mặt nhau, cô đã thua, thua một cách tâm phục khẩu phục. Yuri nắm quá rõ tâm tình của Yoona, lòng dạ của cô đều bị Yuri lôi tuột ra rồi đọc đi đọc lại cho đến thuộc lòng sau đó vận dụng nó để áp bức ngược lại.

Trong khi cõi lòng của Yuri lúc nào cũng mờ mịt, Yoona chưa một lần thật sự hiểu Yuri nghĩ gì trong đầu, kể cả khi cô là người thân tín nhất của Yuri, mọi kế hoạch của Yuri đều đã bàn bạc tỉ mĩ với cô từng bước một dù cho là nhỏ nhất...

Nhưng tuyệt nhiên cái đầu của người chị đó...vẫn là một đám sương mù dày đặc. Không ai nghĩ ra được Yuri tranh đấu để làm cái gì, giành giật để làm gì, chưa kể còn liều cả cái mạng của mình...

Để đạt được đỉnh cao rồi hờ hững nói một câu...

"Quyền lực có để làm gì chứ?"

Yoona đôi khi cũng tự hỏi, mình muốn đạt được cái đỉnh cao đó, nhưng để làm gì? Để chứng tỏ sao?

Yuri đã chứng tỏ mình là thiên tài điên khùng nhất mọi thời đại, cho đến cả Yoona cũng chẳng thể thắng Yuri dù là một ván cờ nho nhỏ hay là một cuộc thí mạng to lớn...

Cô đều thua...thua đến không thể không phục...

Thua luôn cả mối tình mà cô ôm ấp biết bao lâu nay...

"Cô độc hả?" Yoona quay phắt đầu lại thì trông thấy Tae Yeon đã chiễm chệ gác một chân lên ghế làm ra vẻ đại ca với mình từ lúc nào không biết. Lặng lẽ gật đầu, đó là điều duy nhất cô biết, cô độc thật...

"Thật ra thì Yuri cũng đã từng cảm thấy như vậy khi đứng ở đỉnh cao quyền lực, ít ra em còn có những người xung quanh không kì thị rằng em là kẻ điên. Còn Yuri do quá bốc đồng tự ngạo...cô độc hơn em gấp trăm lần." Tae Yeon với tay cầm quân tướng màu đen lên săm soi thật kĩ...

"Tại sao Yuri lại thích quân cờ đen nhỉ?" Yoona bật ra một câu hỏi, có thể cho là ngớ ngẩn nhất mà cô có thể hỏi được.

"Cái này...có lẽ vì da cậu ấy đen. Còn lại, chắc em phải hỏi Joo Hyun hoặc Yuri rồi."

"Đơn giản, hắc ám..." Yoona bật cười ha hả lên, cuối cùng cô cũng hiểu cái gì là quân cờ hắc ám mà Yuri từng nói với mình. Dùng một cái đầu không giống ai và một lối chơi đơn giản. "Khi nào thì nước cờ cuối cùng được đặt xuống?" Giọng của cô trầm lại, ánh mắt dời sang đôi mắt đang nhìn xa xăm của Tae Yeon mà hỏi.

"Khi hai cô nàng ngoại giao kia trở về với kết quả không chê vào đâu được."

"Về rồi..." Yoona bật cười, một tiếng cười chua chát. Sau đêm nay cô thật sự trở thành người lĩnh nhận toàn bộ quyền lực của Yuri bàn giao cho mình. Đêm nay cô sẽ trở thành vị công chúa độc nhất có thể điều hành toàn bộ mọi thứ...

"Sớm quá...."

.

.

.

Thân người trong vòng tay Yuri khẽ run lên, một bàn tay liền kéo tấm chăn dày lên che lại hai thân người trần trụi...

"Nếu cho em cơ hội...em có giết tôi không Joo Hyun?" Một câu hỏi hờ hững buông ra từ bờ môi Yuri cùng một nụ hôn lên trán cô gái bên cạnh mình. Hỏi một câu như thế sau trận mây mưa hoang đường vừa rồi thì thật sự là rất lạ, không hề giống Yuri một tí nào. Bàn tay trên lưng Joo Hyun vẫn vuốt ve đều đặn như trấn an cô gái, nhưng nhịp tim của Joo Hyun mỗi lúc một nhanh hơn, nhanh đến độ cô có thể tưởng tượng được cảnh tim mình rơi khỏi lồng ngực và nứt toác ra trước mặt mình...

Cái cảm giác sợ hãi này lần đầu tiên Joo Hyun cảm nhận được, lần đầu tiên Joo Hyun cảm nhận được nó khủng bố thế này. Joo Hyun đã từng mất Yuri một lần, đã từng trông thấy 'Yuri' ngã xuống trước mặt mình một lần... Những tưởng cái cảm giác đó đã không bao giờ quay trở lại...

Thế nhưng lúc này Yuri lại khơi gợi lên cái kí ức đó, cái dư âm cùng với sự kinh hoàng đó càng làm cho Joo Hyun sợ hơn, thậm chí còn làm cho Joo Hyun gần như hoảng hốt... Vì Yuri hỏi rằng, 'em có giết tôi không?'...

Giết Yuri sao?

Đó là điều không thể, gần như là bất khả thi... Chưa tính đến việc, liệu Joo Hyun có dám xuống tay với Yuri hay không? Và...liệu trái tim cô có cho phép hay không?

"Tôi biết em muốn giết tôi từ rất lâu rồi..." Yuri kéo sát người Joo Hyun vào lòng mình, để cho nhịp tim của cô gái kia áp sát vào lồng ngực mình cùng với hơi ấm mà cô yêu thích... "Lần đầu tiên trông thấy em, tôi nhận ra sát ý lẫn sự tò mò trong mắt em. Đến khi em trở thành vệ sĩ của tôi thì tôi phải nén cười vì tại sao một người muốn giết mình lại muốn làm vệ sĩ cho mình?" Một tiếng khì nhỏ vang lên, Joo Hyun cảm thấy như lòng mình bị khoang thủng một lỗ thật to... Và Yuri đang vừa lấp đầy vừa phá cho nó rộng ra thêm...

"Em có nghĩ là em sẽ yêu tôi không?" Một nụ cười hiện lên trên gương mặt sắc sảo của Yuri, "Việc tiến triển tới ngày hôm nay thì hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi, chuyện có tình cảm với một người là điều tối kị với tôi... Vậy mà bây giờ, lại bị cái sự cứng đầu có hạng của em làm cho lao đao." Cô gái kia chuyển người lên nằm bên trên Joo Hyun cố gắng nhìn thẳng vào đôi mắt giả vờ nhắm chặt của Joo Hyun. "Tôi biết em làm việc cho ai..."

"Yuri biết tại sao em muốn giết Yuri?" Sau một hồi nhìn đăm đăm thì Yuri cũng thu được kết quả, Joo Hyun cuối cùng cũng chịu mở mắt ra và đối mặt với cô. Nhưng đôi mắt của cô gái đó lại ngân ngấn nước, thay vì ngồi thẳng dậy để tiếp tục nói chuyện thì Yuri lại nằm hẳn lên ngực Joo Hyun, vẫn ngóc đầu lên nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp kia.

"Biết chứ." Nụ cười gian xảo lại xuất hiện trên mặt Yuri, thật sự không ai có thể biết được cô gái này đang nghĩ cái gì trong đầu, trong cái tình huống này mà vẫn có thể...

"Yuri không muốn giải thích sao?" Joo Hyun cố gắng đẩy Yuri ra khỏi cái tư thế ngủ yêu thích để có thể hỏi cho rõ ràng...

Thế nhưng, vô vọng vẫn là vô vọng...

Cô gái kia không trả lời, mà chỉ nằm ngủ một cách ngon lành, vòng tay vẫn giữ chặt người Joo Hyun không để cô bé đó rời khỏi vòng tay mình, không để cho cô gái đó có thể thoát khỏi mình...

Ấm áp là thế, an toàn là thế...

.

.

.

Trong một căn phòng tại tư dinh của Yoona, cùng lúc diễn ra một hội nghị mật... Chỉ có bốn người, họ nhìn nhau với ánh mắt vô cùng cẩn trọng cho đến khi điện thoại của Tae Yeon vang lên tiếng chuông khẩn cấp gọi từ số điện thoại của Yuri...

Mặt mũi Yoona tối sầm lại và cô quay đi...

Tae Yeon chỉ thở dài rồi bắt máy, giọng nói hoảng hốt ở bên kia đầu dây đủ cho Tae Yeon biết chuyện gì đã xảy ra. Kwon Yuri là quái nhân, những chuyện cô gái đó làm họa chăng chỉ có trời đất với cô ta hiểu.

"Xong rồi. Tớ sẽ sang chỗ Yuri một lát, mọi người chuẩn bị đi."

Part 2:

Thật ra cũng chẳng có gì khác biệt cho lắm từ ngày Tae Yeon nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ Joo Hyun bảo rằng Yuri đột nhiên hôn mê bất tỉnh.

Cái bộ não thiên tài đó cũng đã mệt mỏi rồi...cũng đã đến lúc nghỉ ngơi rồi. Rất may là Yuri không phát điên lên như bọn chính trị gia tài trí hơn người ở đâu đó ngoài kia... Cái căn bệnh lạ được Tae Yeon dự đoán trước cuối cùng cũng đến với Yuri. Đơn giản, rất nhẹ nhàng mà cũng chẳng ai cảm thấy khó chịu cả...

Kể cả Joo Hyun, dù cô không còn được thấy một Yuri tài hoa hay là mưu lược, thì cô vẫn vui vì giờ đây Yuri cũng chịu an nhàn nghỉ dưỡng trong căn nhà âm u của mình. Yuri như hoàn toàn trở thành một người khác, đôi mắt không còn mưu tính xa xăm, không còn cái sắc lạnh kinh người, cũng chẳng toát lên cái vẻ uy quyền khuất phục người khác...

Đôi mắt đó chỉ còn sự tĩnh lặng, một màu đen thuần khiết nhìn về xa xăm, nụ cười ngây ngô như đứa trẻ và những cái cau mày hồn nhiên... Chỉ có một điều duy nhất không đổi đó chính là cái tính ghét ánh sáng và chỉ cho Joo Hyun đến gần mình.

"Đại não của cậu ấy gặp một vài vấn đề... Trí nhớ có thể bị đảo lộn, nhưng mà cháu dám bảo đảm rằng, Yuri vẫn là Yuri. Nhưng có lẽ đây là Yuri của hơn mười năm trước, một đứa trẻ thật sự." Tae Yeon thở dài thường thượt khi ngắm Yuri ôm chặt một tập giấy vẽ và hí hoáy vẽ lên đó những thứ kì lạ.

"Ta hiểu, cám ơn com Taengoo. Con cũng tốn nhiều công sức khi theo nó suốt mấy năm nay chỉ để canh chừng rồi. Bây giờ thì cũng không thể nào tìm lại được đứa trẻ thiên tài đó nữa... Cứ để nó sống như vầy, có lẽ còn tốt hơn." Một hơi thở dài thượt vang lên. Vị vua đó, cuối cùng cũng đành chấp nhận sự thật là đứa con gái thiên tài đó đã thật sự phát bệnh rồi... "Rất may, nó không nổi điên như ta sợ. Vầy cũng rất tốt rồi, có thể quên những thứ không cần phải nhớ..."

"Người đi cẩn thận." Tae Yeon cúi đầu tiễn bố của Yuri ra khỏi nhà và đồng thời cô cũng nhìn về hướng Joo Hyun đang đi tới bên cạnh Yuri, đem theo mấy món đồ ăn mà Yuri thích nhất...từ bé.

"Chỉ tội cho Joo Hyun, bây giờ lại trở thành bảo mẫu bất đắc dĩ cho con gái ta."

"Gọi là nhũ mẫu thì đúng hơn, nhưng mà Joo Hyun thích như thế mà bố." Giọng nói của Yoona sang sảng vang lên, đồng thời cô cũng xuất hiện ngay bệ cửa, nhìn vào Yuri đang nghịch ngợm trét đầy kem lên mặt Joo Hyun... "Thì ra Yuri unnie khi bé quậy như thế." Yoona thoáng rùng mình, cái khung cảnh đó làm cô phát hoảng lên được.

Với cái thân thể người lớn này, Yuri mà nhảy lên bắt ai đó ẵm mình như một đứa trẻ năm tuổi thì chắc có án mạng xảy ra. Nhưng rất may là Yuri lại thích bôi kem trét kẹo lên mặt Joo Hyun hơn. Thỉnh thoảng lại còn khóc nhè...đòi ngủ...vì 'thiếu hơi'. Cái điều kì lạ ở đây là Yoona không ngờ cho đến lúc chỉ là một đứa trẻ năm tuổi thì Yuri vẫn thích....úp mặt vào ngực người khác để ngủ.

"Có thiệt thòi cho con bé quá không?" Bố của Yuri và Yoona liền quay mặt đi khi trông thấy Yuri bắt đầu liếm đi lớp kem trên mặt Joo Hyun, hai tay thì bắt đầu...tìm hơi mẹ.

"Không cần đến bố quyết định đâu, nếu Yuri unnie có thể là thái tử thì Joo Hyun đã là thái tử phi từ lâu rồi."

Yoona ngáp dài rồi bắt đầu bước đi khỏi cái chỗ không dành cho trẻ em đó, nơi có một 'đứa trẻ' to xác vài ba tuổi được một 'nhũ mẫu' tuổi còn nhỏ hơn mình chăm sóc cùng sống.

"Vậy con mau mau tìm thái tử phi cho anh trai con đi, cả con nữa. Ta muốn có con dâu, nhưng Yuri như thế này thì..." Lão vương thở dài rồi nhìn sang cô con gái xinh đẹp đứng bên cạnh mình. So với cô gái cứ nhách miệng cười suốt ngày thì khác hẳn, gương mặt Yoona lúc này hằn đầy vẻ mệt mỏi cùng với sự cau có, dù đã cố gắng giấu hết khi đứng bên cạnh ông nhưng cái áp lực đó thì làm sao một người đã từng đứng ở đỉnh cao quyền lực như ông lại không hiểu chứ?

Yoona không trả lời mà chỉ ngửa mặt lên trời cười khùng khục, miệng ngoác rộng hết mức có thể làm cho bố cô cũng phải nhíu mày nhìn cô, như ông đã nhìn Yuri khi cô gái kia đang lớn dần trong chính trường.

Con trai của ông không hứng thú với chính trị còn hai người con gái lại là nhân vật khủng bố đối với những kẻ chống đối. Có ngang trái quá không?

Yuri đã hóa ra một đứa trẻ vui vẻ với 'nhũ mẫu' của mình, Yoona thì lại bước lên con đường của Yuri, con đường từng bước từng bước là một khoảng cách lớn để rồi một cái dốc thẳng đứng đang chờ cô gái đó ở sau một bước chân nào đó...

Yuri, cuối cùng em cũng biết cái cảm giác cô độc là như thế nào khi đứng trên đỉnh cao của quyền lực. Những kẻ theo sau em cũng không còn dám đến gần em như lúc trước, họ sợ em như thể họ trông thấy chị ngày xưa vậy. Em ước gì mình đã không chọn quyền lực...

Em ước gì mình đã không đẩy Joo Hyun đi để giành lấy quyền lực...

Em ước gì mình điên thật...

Điên để đủ tỉnh táo mà chọn một đường lui sáng suốt cho bản thân giống như chị.

Có những lúc đã sai rồi thì không thể sửa lại được nữa...

"Đã lỡ bước rồi nhóc, bọn này sẽ giúp em hết mình mà, còn có nhân vật đặc biệt kia nữa. Chỉ có điều em đừng chơi những trò đau tim như cái tên điên da đen kia là được. Yuri đã dọn sạch cả đường đi cho em rồi... Phần còn lại phải do em tự tráng đường mà đi thôi." một bàn tay cốc lên đầu Yoona làm cô giật thót cả người quay sang dự định sẽ rủa một trận cho kẻ nào cả gan...

"Kiếm người yêu cho em đi." Yoona liền làm mặt mếu máo khi trông thấy những người vừa giỡn mặt với mình là ai, "em muốn có người yêu đối với em giống như Joo Hyun đối với Yuri vậy." Cô liền vòng tay qua cổ Tae Yeon thít thật chặt vào và lắc người cô gái kia như một con búp bê size khổng lồ trong tay mình.

"Em giết Taengoo mất Yoong à, nếu em muốn tìm được người hợp với em như vậy thì điên theo cách của mình đi." Bốn cánh tay khác liền can thiệp vào cuộc vật lộn không cân sức khi thấy rằng vị bác sĩ tài giỏi Kim Tae Yeon sắp bị siết cổ tới chết bởi tay em gái của bệnh nhân mình, đồng thời cũng là bệnh nhân tương lai của mình...

"Điên?" Yoona nghe thấy thế liền nhìn về phía căn nhà ở sau lưng mình, mặt mũi cô như tối sầm lại trời đất gần như đảo lộn cho nhau...

"ÔI TRỜI ƠI! ĐI NGAY KHỎI CÁI CHỖ NÀY!"

.

.

.

Bộ não con người là một thứ gì đó rất bí ẩn, cả khoa học cũng không giải thích được... Nhưng nếu hiểu được một vài điều về nó, cũng như cách làm sao diễn biến ra những căn bệnh thì cũng là cả một lợi thế rất lớn, hơn người.

Kim Tae Yeon là một bác sĩ giỏi, Kwon Yuri là một người đầy mưu ma chước quỷ trên người...

Hai bộ não này có thể lừa cả bộ não sáng suốt nhất.

Việc giả vờ làm bản thân khi năm tuổi không có gì quá khó khăn với một người luôn hoài niệm về quá khứ của mình như Yuri, giả vờ mắc bệnh nặng hay bất tỉnh cũng không quá khó khăn khi được cung cấp mọi thông tin từ một bác sĩ đại tài như Tae Yeon...

"Joo Hyun... tôi muốn ngủ..." sau một hồi ăn kem như một đứa trẻ chán chê, đôi môi đã dính đầy chocolate của Yuri liền tìm đến môi Joo Hyun, cố gắng liếm sạch phần kem còn lại ở đó... Không biết là vô tình hay cố ý mà Yuir đã kéo Joo Hyun vào một nụ hôn không thấy hồi dứt, cô cố gắng đẩy đứa trẻ quậy phá trên người mình đi và kéo Yuri vào phòng tắm nhưng dù cho với đầu óc một đứa trẻ thì Yuri vẫn mạnh như cũ và cái cách chạm vào người cô cũng điệu nghệ như thế.

"Y-Yuri, phải súc miệng đã." Joo Hyun vừa nói dứt lời thì nghe tiếng Yuri ừ hử và kéo cô vào phòng tắm, làn khói mờ tỏa ra từ bồn nước nóng khiến cho không gian trở nên kì quái, Joo Hyun dám thề rằng cô đã thấy nụ cười của Kwon Yuri, Kwon Yuri hai mươi ba tuổi.

"Giúp tôi đi." Một giọng nói trầm ấm vang vọng trong lòng Joo Hyun, một hơi thở nhẹ phớt qua vành tai cô, khác hẳn với hơi ấm của nước nóng trong phòng tắm. Một nụ cười rất trẻ con của Yuri hiện ra trước mắt, Joo Hyun bất giác đưa tay lấy cái bàn chải trên bệ ở sau lưng Yuri đồng thời nhìn cho thật kĩ đứa trẻ năm tuổi trước mặt mình có thật là năm tuổi hay không.

"Không cần đâu, ý tôi là như thế này này." Một tiếng phì rõ to phát ra từ miệng Yuri, tiếp sau đó là một nụ hôn thật sự đặt lên môi cô, trong khoang miệng Joo Hyun liền bị cái lưỡi tinh nghịch của Yuri chọc cho đến ngạt thở, nồng nhiệt quá, quen thuộc quá...

Hai cánh tay không kém phần nghịch ngợm kia cũng nhanh chóng thanh toán quần áo của Joo Hyun như cách mà Yuri vẫn thường làm trước đây. Nói cho chính xác là xé không thương tiếc và ném đi xa nhất có thể.

"Y-Yuri?"

Chưa kịp hoàn hồn thì Joo Hyun đã cảm thấy ầm một tiếng và xung quanh mình toàn nước nóng, môi cô thì vẫn bị môi Yuri khóa chặt lại, món đồ cuối cùng trên người Joo Hyun cũng rơi xuống đất cái cảm giác khó chịu do kem quết lên người cũng không còn nữa, vì ngay khi cơ thể cô vừa rơi vào bồn tắm thì hai bàn tay của người kia cũng nhanh chóng sờ soạng khắp người cô, điều tiếp theo Joo Hyun biết là một làn da ấm xuyên qua lớp áo ướt chạm vào da thịt cô.

"Nhớ tôi không?" Yuri tha cho Joo Hyun trong chốc lát rồi cũng nhanh chóng tấn công dọc theo từng đường mạch máu nơi cổ khiến cho cô gái kia chưa kịp nhận ra chuyện gì thì lại tiếp tục bị cảm giác trêu ghẹo này làm cho đầu váng mắt hoa. "Không cần trả lời, tôi sợ bị đánh lắm, nhũ mẫu!"

Gương mặt Joo Hyun đỏ bừng ngay khi cô phát hiện ra ẩn ý của Yuri là gì, một phần là ngại, phần còn lại...

"Em thích...phòng tắm hay phòng ngủ hơn?" Một câu hỏi lấp lửng phát ra từ bờ môi Yuri kèm theo tiếng thở dốc và một tiếng rên thỏa mãn từ môi Joo Hyun. "Em sợ lạnh nhỉ?" Yuri tiếp tục một nụ hôn khác và tay cô bắt đầu du ngoạn đến vùng đất hứa, "nước ấm có lẽ sẽ kích thích thần kinh của em phản ứng nhanh hơn đấy. Đừng quá bàng hoàng như vậy mãi, Kwon Yuri dù là năm tuổi hay hai mươi ba tuổi, vẫn tràn đầy ham muốn thôi, bởi vì cái cơ thể này đã nghiện em mất rồi."

"Láu-cá!" Hai tiếng cuối cùng vang lên mở đầu cho cả một đêm dài đằng đẵng với những người rình mò xem cảnh nóng, những âm thanh lạ lẫm khác nhau vang lên từ phòng tắm, có người nghe như rằng đó là tiếng gọi tên Yuri, có khi lại giống như tiếng nước tràn khỏi bồn tắm...

Lại có người bất tỉnh nhân sự vì đau lòng...

Kwon Yuri đã trả thù, trả thù vì Joo Hyun dám gọi cô là đồ láu cá, cô còn trả món nợ mà cô khiến cho Joo Hyun lo lắng trong suốt thời gian hiển hiện của Kwon Yuri năm tuổi...

Vòng luẩn quẩn cũng kết thúc...

Kẻ làm vua người hữu tình...

Khao khát điều gì đều đạt được điều mình mong ước.

Kwon Yuri hiểu rõ Yoona có thể trụ vững trên vũ đài chính trị nên cô đã để cho Yoona thay mình trở thành người quyền lực nhất đất nước, một người với tinh thần luôn bị ảnh hưởng bởi tình cảm như cô sẽ không thể trụ vững được bao lâu nữa...

Yoona cũng biết chỉ có Kwon Yuri mới có thể bảo vệ được Seo Joo Hyun, và chỉ có Kwon Yuri mới có thể yêu Seo Joo Hyun hết lòng, cũng là người mà Seo Joo Hyun đã chấp nhận đánh đổi cả tính mạng để được ở bên cạnh. Tình yêu của Yoona đối với chính trị quá lớn, cô không thể là người yêu lí tưởng của Seo Joo Hyun được. Cho dù cô có cân nhắc lại, cũng đã muộn... Huống hồ...

Đã là em gái của Kwon Yuri thì sẽ không hối hận vì việc mình đã làm!

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: