Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52: Giải quyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền ôm một bụng tức giận trở về chỗ Lý Tú Anh, nữ nhân cùng ba nam nhân khác vẫn đứng chờ một mình cậu, Bạch Hiền không nhanh không chậm tiến lại gần Lý Tú Anh, tay đem theo ba phần lực phát ra một tiếng “ba” chói tai, để lại trên gương mặt xinh đẹp tia đỏ hồng. Mọi hành động của Bạch Hiền diễn ra thực khiến mọi người quá bất ngờ, nằm mơ cũng không ngờ Bạch Hiền có thể thô bạo đến vậy. Bất quá nói thô bạo cũng chưa hẳn là đúng, rõ ràng cậu còn chưa dụng hết lực, sức của nam nhân cũng đủ làm cho Tú Anh phải sưng mặt, chỉ phiếm hồng thế kia còn quá nương tay đi.

– Sao cậu dám?

– Tối có gì mà không dám. Mẹ kiếp ả đàn bà như cô tại sao có thể khi dễ một đứa nhỏ.

– Tôi không bắt nó liệu các người có ngoan ngoãn cùng tôi lên đến đây không.

– Cô con mẹ nó muốn dở trò gì đừng phiền phức mà lôi trẻ con vào. Lão tử trước này không đánh đàn bà nhưng tại đây tôi nhất định phải đánh cô. Cái tát vừa nãy tôi vì Lam Hàn mà đánh cô, cái tát này tôi dành cho bảy năm…

Bạch Hiền giơ tay lên cao chuẩn bị giáng xuống gương mặt Lý Tú Anh, cô cũng theo đó mà nhăm mắt chờ bàn tay kia giang xuống nhưng chờ đợi rất lâu vẫn cảm thấy bản thân an ổn, Tú Anh khẽ mở mắt, Phác Xán Liệt từ khi nào đã đem cổ tay Bạch Hiền năm lấy.

– Cậu náo thế đủ chưa? Thân là nam nhân lại đi đánh nữ nhân tuy rằng có lí do nhưng loại chuyện bại hoại như vậy làm sao có thể?

Bạch Hiền khẽ cứng đờ người vì đụng chạm của Xán Liệt. Cậu chần chừ một lúc rồi mạnh mẽ giằng tay ra khỏi hắn, ánh mắt lạnh lẽo khẽ liếc qua Lý Tú Anh rồi nhanh chóng rời đi. Phác Xán Liệt nhìn cậu khẽ thở dài, đối với con người này hắn không cách nào xuống tay, đối với kẻ khác dám động vào nữ nhân của hắn chỉ một sợi tóc thôi hắn nhất định sẽ đánh cho không ra hồn người nhưng cậu trai bé nhỏ này, có thứ gì đó khiến hắn dung túng cậu.

– Có chuyện gì mau nói.

Tử Thao mất bình tĩnh mà lên tiếng thanh âm rõ ràng là bị chọc cho có chút không vui.

Lý Tú Anh điều chình lại tư thế, hít một hơi thật sau che giấu đi sự thất thố ban nãy.

– Chuyện của năm người chúng ta tại sao không tại đây làm cho thực rõ ràng, cứ giằng co như vậy các người không cảm thấy quá mệt mỏi hay sao?

– Lý tiểu thư, là chuyện của ba người cớ sao lại lôi tôi cùng Tử Thao vào.

Ngô Phàm im lặng hồi lâu cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Bản thân Hoàng Tử Thao, Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt nghe hắn nói vậy không hẹn mà cùng giật mình.

– Ngô tổng, anh cùng Biện Bạch Hiền thực không can hệ?

Lý Tú Anh hỏi mà như khẳng định, mắt nhìn của cô không phải là tệ hại, việc Ngô Phàm đối với Bạch Hiền có gian tình cô nhìn vẫn ra. Nhưng đáp lại nghi vấn của Lý Tú Anh, Ngô Phàm chỉ nhàn nhạt:

– Vậy Lý tiểu thư nói xem tôi cùng cậu ấy có quan hệ gì?

– Ngô tổng đừng bức tôi trước mặt Hoàng tổng phải nói trắng ra chứ.

Ngô Phàm vẫn giữ im lặng, hắn muốn chờ xem rốt cục nữ nhân kia sẽ nói gì còn có Hoàng Tử Thao sẽ phản ứng ra sao. Lý Tú Anh trong lòng không khỏi phát sinh ra tia kì quái, bốn đại nam nhân này thực phức tạp, cuối cùng vẫn là đem nghi vấn trong lòng nói ra:

– Ngô tổng không phải cùng với Biện Bạch Hiền phát sinh tư tình hay sao?

Mặt Hoàng Tử Thao thoáng đen lại nhưng rất nhanh chóng liền trở lại lãnh đạm như thường bất quá dù rất ngắn ngủi nhưng Ngô Phàm cũng kịp nhìn thấy thoáng đớn đau trên gương mặt cậu. Hắn khẽ mỉm cười, như vậy tiểu tổ tông nhà hắn khẳng định là đối với hắn còn tình cảm. Tuyệt đối không để cậu phải ủy khuất trong lòng, hắn lập tức lên tiếng:

– Ai nói như vậy? Bất quá cho dù có đúng là như vậy thì cũng là chuyện của quá khứ.

Hoàng Tử Thao cuối cùng cũng không giữ nối bộ mặt bình thản, cậu khẽ nhăn mi tâm, gương mặt xinh đẹp giờ này trở nên thực khó coi. Tâm can Tử Thao bị câu nói kia của hắn dọa cho rối mù.

Biện Bạch Hiền một bên cuối cùng cũng không chịu nổi chất vấn của Lý Tú Anh mà tức giận lên tiếng:

– Mẹ kiếp, chuyện tình cảm của Ngô Phàm cô có gì liên quan? Mặc kệ cô muốn làm rõ chuyện gì nhưng trước tiên tôi phải làm sáng tỏ trước một điều.

Bạch Hiền cũng không ngờ ngày hôm nay cậu có thể chửi bậy nhiều như thế, rõ ràng là bị nữ nhân kia làm cho mất kiên nhẫn. Bốn người con lại cũng rất hợp tác mà im lặng nghe cậu nói. Bạch Hiền hít một hơi thật sâu, ánh mắt không tự chủ được mà trộm liếc nhìn Phác Xán Liệt, lát sau cậu mới lên tiêng, thanh âm không rõ là vui hay buồn chỉ là có chút miễn cưỡng:

– Tử Thao, Ngô Phàm, hai người có thế lánh đi một lúc hay không?

Hai nam nhân còn lại nghe vậy rất nhanh liền rời đi, để lại không gian riêng cho ba người bọn họ tự giải quyết việc của mình.

.

.

– Phác Đầu Bò… anh còn nhớ cái tên này chứ?

Phác Xán Liệt trong tâm can tràn lên một gợn sóng, tim hắn chợt thắt lại đau đớn, hình ảnh Biện Bạch Hiền ngồi trong lòng hắn lại hiện về, những ngày tháng hạnh phúc trong kí ức giờ đây lại trở thành nỗi ám ảnh của hắn. Cậu từng là Tiểu Bạch của hắn, hắn từng là Phác Đầu Bò của cậu. Tại sao lại đau đớn xót xa đến thế. Rõ ràng quá khứ đã qua đi nhưng nỗi đau thì vẫn còn ở hiện tại. hắn lặng im không nói vì bản thân hắn cũng không biết phải nói gì, thừa nhận hắn còn rung động trước Biện Bạch Hiền và bỏ rơi Lý Tú Anh đã ở bên cạnh hắn bảy năm hay nói rằng hắn không có chút hoài niệm nào về cậu, nếu như một chẳng phải đem trái tim hắn cùng cậu bóp nát hay sao? Một bên là tình một bên là nghĩa, hắn có chọn thứ gì thì vẫn có người chịu tổn thương.

– Tôi không biết cậu muốn nói gì và cũng không muốn biết nhưng chuyện cậu dẫn con đến phá đám cưới của tôi cùng Xán Liệt tôi…

– Câm miệng.

Không để Lý Tú Anh nói hết câu, Bạch Hiền lập tức gầm lên với cô.

– Biện Bạch Hiền, cậu đối với Tú Anh không nên thiếu tôn trọng như vậy.

– Anh còn dám chỉnh tôi sao? Tôn trọng? Anh muốn tôi phải tôn trọng ả đàn bà vừa bắt con chúng ta hay sao?

Phác Xán Liệt tựa như bị sét đánh ngang tai, hắn khẽ cau mày, là hắn nghe nhầm hay Biện Bạch Hiền nói nhầm?

– Con chúng ta?

– Xán Liệt, tuyệt đối đừng nghe cậu ta xàm ngôn. Biện Bạch Hiền, bảy năm qua cậu không xuất hiện tại sao vào lễ kết hôn của chúng tôi lại rắp tâm phá hoại.

Bạch Hiền khinh thị mỉm cười lãnh mạc, vẻ mặt tỏ rõ chán ghét, thanh âm mang theo vài phần căm tức.

– Cô dám nói tôi không đi tìm hắn? Đừng tưởng rằng tôi không biết là cô luôn ngăn cản hắn đến gặp tôi. Phác Xán Liệt, bảy năm qua có phải vào ngày 15 tháng 8 hàng năm anh đều nhận được một cuộc hẹn nhưng chưa bao giờ đến đúng không?

Phác Xán Liệt lục lại trí nhớ, hắn cũng không quá để ý loại chuyện như thế, hắn có biết bao cuộc hẹn gặp một tuần chứ đừng nói là cả năm nhưng hắn chắc chắn ngày 15 tháng 8 không hề có cuộc hẹn gặp nào cơ bản vì đó là ngày sinh nhật Lý Tú Anh. Vì thế hắn không khỏi nghi ngờ Bạch Hiền.

– Không hề.

– Đó là sinh nhật Lam Hàn. Anh có biết sinh nhật hằng năm có nó đều là ở quán cà phê ngày đó tôi vào anh gặp nhau để chờ cha nó không? Nó đều kiên trì chờ đợi như vậy nhưng anh lại không một lần xuất hiên. Vì vậy bảy năm rồi, Lam Hàn không có lấy một cái sinh nhật hoàn chỉnh. Lý Tú Anh không phải cô giở trò thì là ai?

– Lam Hàn… thực sự là con tôi?

– Mẹ kiếp nếu không anh nghĩ là con ai? Con của Ngô Diệc Phàm sao?

Bâu không khí im lặng bao trùm lấy ba người, từng giây từng phút nặng nề trôi qua ngay cả thở cũng khó. Phác Xán Liệt hiện tại chính là người bị làm cho quay cuồng nhất, đến khi thanh tỉnh lại định mở miệng nói gì đó nhưng lại bắt gặp Lý Tú Anh đang…

Hắn vội vàng thét lên ngăn cản:

– Tú Anh, xin em, bình tĩnh lại cho anh.

Lý Tú Anh nhìn xuống dưới, cô đứng ở tầng thứ năm nếu giờ phút này nhảy xuống, đảm bảo có chết cũng không toàn xác.

– Ngày hôm nay nếu Lý Tú Anh này không được cùng Phác Xán Liệt kết hôn, vậy để em chết đi.

– Vì một nam nhân không yêu mình, cô nói có đáng không?

Bạch Hiền so với đám hỗn loạn phía dưới vẫn hết sức bình thản. Cậu khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy thách thức nhìn Tú Anh.

– Đứng tiến về phía em. Còn lại gần em lập tức nhảy xuống.

Phác Xán Liệt đứng quá xa Lý Tú Anh, vốn muốn lại gần nhưng Tú Anh lại lùi lại. Đối giày cao gót phản chủ mà khiến Tú Anh bị trượt, cô chỉ kịp kêu lên một tiếng thất thanh. Bạch Hiền theo phản xạ đưa tay bắt lấy cánh tay Tú Anh. Cậu thực không ngờ nữ nhân nhỏ bé như vậy cũng khiến cậu mất sức đến thế, thiếu chút nữa cậu cũng bị cô kéo xuống theo rồi.

– Anh còn đứng đó làm gì, mau kéo cô ta lên.

Phác Xán Liệt cuống quít chạy đến, Từ sau lưng Bạch Hiền vòng tay bắt lấy cổ tay bé nhỏ của Tú Anh. Bạch Hiền bị hắn ôm trong lòng, lồng ngực phản chủ mà đập dữ dội, gương mặt vì thế mà điểm lên vài tia hồng nhạt. Có phải hay không Bạch Hiền sinh ra ảo giác, cậu mơ hồ cảm nhận được lồng ngực phía sau lưng cũng chung nhịp đạp với cậu. Không phải, nhất định là hắn quá lo lắng cho Lý Tú Anh mà thôi. Bạch Hiền im lặng dụng thêm chút lực, cánh tay cũng vì thế mà nảy sinh cảm giác đau đớn, mày liễu khẽ nhăn lại nhưng cậu cũng không hé răng nửa lời.

Khó khăn mãi cuối cùng hai người cũng lôi được nữ nhân từ cõi chết trở về. Những người phía dưới cũng nhanh chóng chạy lên tầng thượng. Lý Tú Anh vừa trở lại mặt đất liền lập tức xà vào lòng Phác Xán Liệt bật khóc nức nở, sự việc vừa rồi dọa chết cô rồi. Bạch Hiền một bên hơi thở có chút hỗn loạn, trên gương mặt trắng nõn lấm tấm mồ hôi. Mặc kệ đám đông xì xầm thành một mảng, cậu dường như chỉ nhận thấy hai thân ảnh gắt gao siết chặt lấy nhau. Thực tốt, nguy hiểm như vậy vẫn có nhau, thực khiến người ta cảm động, Bạch Hiền mỉm cười tự giễu, trong lòng cậu có một tia bức bối khó nói.

– Các con rốt cục xảy ra chuyện gì? Tú Anh con có làm sao không? Còn không mau nói? Hại ta lo lắng đến chết.

Phác mẫu lo lắng gần như quát lên. Khoảng khắc nhìn thấy Tú Anh lơ lửng trên không tim bà như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Bàn tay vì thế mà siết chặt bàn tay nhỏ nhắn nộn nộn của Tiểu Hàn. Không hiểu sao, nắm tay đứa trẻ này khiến bà cảm thấy tạm thời bình yên, cảm giác rất giống khi nắm tay Phác Xán Liệt.

– Mọi chuyện đều đã ổn rồi. Phác mẫu thực không cần phải lo lắng. Đã làm phiền mọi người rồi. Vậy cháu xin phép trước.

Bạch Hiền nói rồi lập tức nắm lấy tay Lam Hàn dẫn đi. Phác mẫu không khỏi cảm thấy lòng bàn tay trống vắng, trong lòng dấy lên một cỗ luyến tiếc. Phác Xán Liệt một tay đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh, tay còn lại khẽ vỗ nhè nhẹ tấm lưng run rẩy trong lòng. Ánh mắt hắn lại không kìm được mà nhìn theo bóng lưng nhỏ gầy dần rời xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top