Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1

Reng reng reng ~

Tiếng chuông vang lên cũng là lúc mọi người ai ai cũng vui vẻ ra mặt, 1 tay xách cặp, 1 tay ôm vai bá cổ đứa khác ra về.

Trong khi đó, ở phía bàn đầu dãy trong cùng có hai con người vẫn ko rời bàn, 1 người thì đang nằm ườn ra còn 1 người hai tay vẫn gõ phím laptop ko ngừng.

-"Mệt quá đi à, nghe giảng buồn ngủ thật sự mà cái con người này lại chọn bàn đầu để ngồi. Nó tứk cái mik á " - uể oải là thế nhưng Wendy vẫn ko quên cằn nhằn con người bên cạnh-

-" Nhưng nó tốt cho khoá luận mà" seulgi vừa gõ bàn phím vừa trả lời.

-" Thôi bỏ đi, chiều nay thế nào giáo sư cũng bắt mày ngồi bàn đầu, mà chắc chắn là mày sẽ lôi tao lên ngồi cùng. Gấu à, làm bạn vs mày khổ quá điiiii"

Lúc này, seulgi mới nhẹ nhàng đóng laptop, bỏ vào cặp rồi nói:

-"Vậy à, giờ tao lại muốn mời bạn tốt đi ăn đây, thế có đi ko thì bảo???

-Đi chứ, đi chứ yêu gấu nhất trần đời *moa moa*

Au(-_-): giới trẻ gọi đấy là lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng .

Quán ăn mà seulgi chọn có thể nói là vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

Quen ở đây là nó ngay đối diện trường thôi, còn lạ là tại vì trong 3.5 năm theo học , hai bạn trẻ mới có đúng 1 lần vào quán  khi đi ăn sinh nhật hội trưởng- 1 rich kid thứ thiệt vì quán này nổi tiếng là sang chảnh chanh sả bla bla ....

-Wao, hôm nay bn tôi trúng số à ???

-Vớ vẩn, gọi món đi.

- Ko thế thì sao??? Aaaaaaaa, hì hì quên mất. Sao ko để dành đi, học bổng cũng hiếm lắm ấy chứ, được phải tiết kiệm làm mấy việc khác, tao thì ăn đâu chẳng được.

Miệng thì nói vậy, NHƯNG TAY ĐANG CHỈ MENU LIÊN TỤC KIA KÌA.

Seulgi*cạn ngôn*

Order xong, cả hai bắt đầu dùng bữa, con sóc chuột ấy thấy toàn thứ mình thích thì dành hết tâm tư vào đó chẳng để ý xung quanh . Seulgi thì vẫn vậy, vừa ăn vừa tập trung nhìn vào màn hình laptop.

Được một lúc thì cảm thấy mỏi mắt, cô bỏ kính, đưa tay lên dụi dụi sau đó nhìn đồng hồ, "cũng gần đến giờ vào lớp chiều rồi"- seulgi nghĩ-.Rời mắt từ đồng hồ về phía cổng trường thì chợt bất động khi nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đen quen thuộc.

Wendy thấy bạn mình hơi lạ cũng nhìn theo, lập tức gương mặt trở nên khó chịu, lại nhìn về phía bạn mình nhẹ nhàng lên tiếng:

-Seulgi...

Lúc này như chợt bừng tỉnh, seulgi nhìn wendy mỉm cười nhẹ:

-Ko sao đâu, mày ăn nhanh đi sắp đến giờ học rồi.

Nói xong, cô tiếp tục cầm chiếc sandwich lên cắn nhưng ... haizzzz vị chẳng còn ngon nữa rồi.
______________________________________

Au (-_-)*cúi đầu xin lỗi*: xin lỗi wanwan nhiều :(((, vì mạch truyện nên buộc phải viết ra một wanwan lười học, chứ thực ra ko đùa đc vs sự học của wanwan đâu.

Cũng là Au: đoán xem ai là chủ nhân của chiếc Ferrari đó nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top