Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 78: Tha Thứ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Suga mới cười buồn lên tiếng:

-"Em muốn nói gì với anh thế?"

-"Em tha thứ cho anh! Tất cả những chuyện trong quá khứ em đều tha thứ hết cho anh. Anh không cần phải tiếp tục vướng bận quá khứ, tự chịu đựng cảm giác tội lỗi nữa. Em không trách cứ gì anh, anh cũng không cần phải trách bản thân mình."

Junghyun cười một nụ cười như có như không nhìn Suga, làm anh nhớ lại hình ảnh ba năm về trước khi nói lời chia tay với anh, cô cũng cười một nụ cười như vậy.

-"Sao đột nhiên em lại..."

Anh nhất thời không biết phải phản ứng thế nào trước sự tha thứ đột ngột này của cô.

-"Em nghĩ kĩ rồi, giữa chúng ta không nên tồn tại mối quan hệ nhập nhằng mãi như vậy. Em tha thứ cho anh cũng là muốn cả anh và em đều buông bỏ quá khứ, anh không cần vì cảm thấy có lỗi với em mà lầm tưởng tình cảm anh dành cho em là tình yêu, đó chỉ là cảm giác tội lỗi và muốn chịu trách nhiệm thôi. Anh hãy cứ quên đi đoạn tình cảm trước đây của chúng ta, hãy quen một cô gái mà anh có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên, em sẽ thành tâm chúc phúc cho anh."

Dưới ánh đèn vàng từ chùm đèn xa hoa trên trần nhà hắt xuống, nụ cười của Junghyun như nhuốm màu bi thương. Cũng đã đến lúc cô quay về với hiện thực, mối quan hệ nhập nhằng giữa cô và anh nên chấm dứt từ lâu, chỉ là cô cứ cố chấp muốn níu kéo chút ngọt ngào từ anh, nên đến tận bây giờ mới dám nói lời tha thứ.

Suga lặng người nhìn Junghyun, thì ra cô vẫn luôn cho rằng anh kiên trì tìm kiếm cô suốt ba năm rồi lại mặt dày đeo bám gần hai tháng là vì anh muốn làm giảm đi cảm giác tội lỗi trong lòng, vì anh muốn nhận được sự tha thứ từ cô. Cô vẫn không hề tin tình cảm anh dành cho cô là thật, hay nói đúng hơn là cô không dám tin. Nhưng anh có thể làm gì được? Anh là người đã đánh mất niềm tin của Junghyun, là người đem lại tổn thương và đau khổ cho cô, là người phá vỡ cuộc sống bình lặng của cô thì anh có quyền gì yêu cầu cô phải tin anh, có tư cách gì cầu xin cô quay trở về bên cạnh anh!?

Suga yên lặng tháo chiếc vòng cổ anh đã đeo suốt ba năm xuống, lấy một chiếc nhẫn in mặt nổi dấu vô cực, trên mặt dấu có đính rất nhiều viên kim cương nhỏ, nhẹ nhàng đặt nó vào lòng bàn tay Junghyun:

-"Anh luôn mang lại nỗi buồn và sự tổn thương cho em, còn em luôn mang đến niềm vui và sự hạnh phúc cho anh. Nên anh sẽ không níu kéo tình cảm của em và cầu xin em trở lại bên cạnh anh nữa. Anh sẽ luôn chờ đợi, chờ đợi một ngày em có thể hiểu được tình cảm anh dành cho em to lớn nhường nào, chờ đợi một ngày em đủ tin tưởng và quay về bên anh."

Suga nhẹ nắm bàn tay đang cầm chiếc nhẫn của Junghyun lại, nhìn đôi mắt đang hoe đỏ của cô, nụ cười của anh càng bi thương hơn, anh dịu dàng vuốt tóc cô an ủi:

-"Đừng khóc, thứ đó vốn thuộc về em mà. Anh chỉ cất giữ nó giùm em ba năm thôi, bây giờ vật hoàn về chủ. Em muốn làm gì nó cũng được."

-"Tại sao ba năm trước anh không đuổi theo em!!?"

Junghyun nắm chặt lấy chiếc nhẫn, chạm vào nó mọi cảm xúc của cô như vỡ òa, cô không thể kiềm nén thêm được nữa liền hỏi câu hỏi mà cô đã tự hỏi bản thân hàng trăm hàng ngàn lần.

Suga thật sự không biết phải trả lời cô như thế nào, anh không thể nói vì Jungkook đưa anh bài hát của cô, anh cảm thấy mình không xứng với tình cảm cô dành cho anh nên mới do dự không đuổi theo, đến khi nỗi sợ mất cô lấn át tất cả anh mới chạy đi tìm nhưng muộn rồi, cô đã hoàn toàn biến mất, anh có muốn cũng không tìm được cô nữa. Những lời này sao anh có thể nói với cô? Nó có khác gì một lời biện minh anh đem Jungkook ra làm cái cớ để bao che cho sự do dự của mình năm đó!? Anh không thể làm như thế được.....

-"Anh đã đuổi theo... nhưng không kịp. Đến nhà em đã không còn thấy em ở đó nữa..."

"Nói dối..." Junghyun cười tự giễu, năm đó cô không hề đi quá nhanh, nếu anh lập tức đuổi theo cô hoàn toàn có thể đuổi được rồi. Rốt cuộc thì anh cũng không dám nói thật lý do anh không đuổi theo cô, phải chăng là vì tình cảm khi đó anh giành cho cô không đủ để anh níu kéo cô, mãi sau này cảm giác tội lỗi đè nặng trong lòng, anh mới nghĩ đến việc tìm cô xin sự tha thứ.

-"Em hiểu rồi. Những lời cần nói em cũng đã nói hết. Chúc anh về Hàn bình an, có dịp tổ chức concert ở LA em sẽ đến xem mọi người, tạm biệt anh!"

Junghyun gạt đi giọt nước đang đọng trên khóe mắt, cố gắng cười thật tươi chìa một bàn tay ra trước mặt Suga. Nụ cười của cô như mũi dao găm sâu vào tim anh, cả cơ thể anh chạy dọc một cơn đau nhói, anh cũng cố gượng cười, đặt tay mình lên bàn tay cô:

-"Tạm biệt em, mỗi ngày anh sẽ cầu nguyện để em có thể luôn hạnh phúc, cầu nguyện để có thể ghi nhớ được nụ cười của em."

Suga đứng dậy rời đi, để lại một mình Junghyun ngồi lặng lẽ trong phòng, thời gian hai tháng là quá ngắn đối với họ, nhưng nó cũng đủ dài đối với một giấc mơ. Một giấc mơ họ có thể vui cười hạnh phúc ở bên nhau, một giấc mơ giúp họ giải tỏa hết những khúc mắc trong lòng để khi quay về hiện thực, cả hai sẽ tiếp tục tiến lên phía trước mà không gặp bất cứ trở ngại nào của quá khứ. Đi qua nhau vẫn có thể nở một nụ cười và chào nhau như những người bạn... nhưng, đó có thật sự là những gì họ muốn?

Junghyun không biết mình trở về nhà bằng cách nào, cô chỉ biết khi cô tỉnh táo lại đã thấy bản thân đang ngồi trên giường, lớp trang điểm vẫn chưa được tẩy sạch, dưới mắt lem nhem vệt đen do mascara nhòe ra, bộ dạng trông thật kinh khủng. "Thì ra mình đã khóc nhiều như vậy sao?"

Nhìn lên đồng hồ treo trên tường đã điểm 12 giờ, Junghyun mệt mỏi đi vào phòng tắm, cả người cô chẳng còn chút sinh lực. Không nghĩ đến lần thứ hai nói lời tạm biệt với Suga lại khiến cô kiệt sức như thế. "Hay là dư chứng của việc ngã hồ bơi ban nãy nhỉ?" Junghyun vuốt những làn nước trên mặt suy ngẫm, chắc giờ anh cũng đã về khách sạn rồi. Không biết anh có mệt mỏi như cô không? Mà thôi, cô không nên tiếp tục nghĩ tới anh nữa, chính cô là người đã đẩy anh đi, bây giờ lại cảm thấy hối tiếc là thế nào? Rốt cuộc cô còn muốn tự dày vò bản thân đến bao giờ nữa đây!?

Thật may anh chị cô cũng không chất vất gì nhiều, hoặc có thể họ đã chất vấn nhưng do mải chìm trong thế giới riêng của mình nên Junghyun không nghe được. Đi ra khỏi phòng tắm, kiểm tra điện thoại không thấy có tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Jungkook, bình thường chắc chắn cậu sẽ tò mò những việc xảy ra khi cô và Suga ở lại phòng riêng mà gọi ngay cho cô hóng chuyện, nhưng hôm nay lại chẳng thấy gì cả. Có lẽ cậu đã đoán ra được gì đó qua nét mặt của anh nên không muốn gọi cho cô, sợ động đến vết thương trong lòng cả hai. "Có một người bạn biết nghĩ cho mình như vậy thật tốt!" Junghyun cười buồn nằm xuống giường, cô cố gắng dỗ bản thân vào giấc ngủ nhưng không cách nào ngủ được, trong đầu ngổn ngang nhiều suy nghĩ, cứ thế trằn trọc đến tận sáng mới chợp mắt được một chút.

-"Anh quyết định về luôn ạ? Sao anh bảo sẽ về sau tụi em một tuần cơ mà!?"

V ngồi trên giường nhìn Suga gấp quần áo e dè hỏi.

-"Đã có chuyện gì xảy ra khi bọn em rời khỏi phòng vậy hyung?"

Jungkook lo lắng nhìn Suga. Không hiểu anh và Junghyun đã nói gì với nhau mà sau đó anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ gửi tin nhắn "anh về trước, hai đứa cứ ở lại chơi!" cho cậu và V rồi cứ thế rời đi. Bọn cậu cảm thấy kì lại liền đi tìm Junghyun thì bắt gặp cô đang ngồi thẫn thờ trong phòng nghỉ ban nãy, mascara ướt nhòe, nhìn là biết vừa mới khóc xong. Cả hai cố tình mở cửa thành tiếng mà cô chẳng nhận ra, họ quyết định không tiếp tục bước vào mà đi tìm Hyunjung và Yubin, nhờ hai người chăm sóc và để ý Junghyun rồi cùng nhau ra về.

Vừa xuống taxi, V và Jungkook đã sốt sắng chạy tới phòng Suga, họ chỉ sợ tâm trạng anh bất ổn sẽ đi lung tung nhưng thật may là anh vẫn ở đó, bình tĩnh thu dọn quần áo. Anh thấy họ mở cửa chỉ thờ ơ nhìn một cái sau đó lại tiếp tục gấp quần áo bỏ vào vali, vẻ mặt không một chút cảm xúc khiến họ không đoán ra được chuyện đã xảy ra giữa anh và Junghyun.

-"Anh nói gì đi chứ!!"

Jungkook sốt ruột. Tại sao chỉ sau một cuộc trò chuyện chưa đầy 20 phút ngắn ngủi, bạn thân và anh trai của cậu, một người đáng nhẽ sẽ vô cảm với tất cả lại khóc tới thất thần, một người chỉ cần dính dáng tới người kia sẽ không giấu nổi cảm xúc lại bình tĩnh đến đáng sợ như thế này!?

-" Junghyun tha thứ cho anh rồi."

Suga không nhanh không chậm trả lời, giọng bình lặng tới nỗi không nghe ra được anh đang vui hay buồn.

-"Đó chẳng phải là chuyện tốt sao? Tại sao anh lại không có vẻ gì là đang vui vậy hyung?"

V nghiêng đầu khó hiểu. Suga lại tiếp tục im lặng, từ chối cho câu trả lời. Jungkook thấy vậy liền hỏi tiếp:

-"Nếu điều anh nói là sự thật thì đáng lẽ anh phải tiếp tục ở lại LA, chứ không phải là sắp xếp hành lí rời đi gấp thế này. Tại sao vậy hyung?"

-"Anh không còn lí do gì tiếp tục ở đây nữa, cũng không có tư cách để tiếp tục ở đây..."

Suga bỏ chiếc áo cuối cùng vào vali, đứng dậy đi thu dọn những vật dụng cá nhân rải rác trong phòng.

Nghe câu trả lời của anh, Jungkook và V lại càng thêm mờ mịt, nhìn bộ dạng không muốn tiếp tục trò chuyện của Suga, cả hai chỉ biết lặng lẽ thở dài, giúp anh đóng gói hành lí.

-"Bao giờ thì anh bay!?"

V chuyển chủ đề.

-" 1h đêm nay, hai đứa cứ ở lại chơi thêm mấy hôm, tuần sau hãy về. Hiếm có dịp được đi du lịch riêng."

Suga cho những đôi giày của mình vào túi zip.

-"Để tụi em đưa anh ra sân bay, nếu anh về thì em với Taehyung cũng về luôn, nhưng bây giờ mà book vé chắc không kịp, nên để chủ nhật tụi em về sau vậy!"

Jungkook xếp từng túi zip đựng giày vào vali.

-"Mấy đứa không cần lo cho anh, cứ tận dụng thời gian chơi thêm đi, đừng vì anh mà phải về sớm."

Suga thấy áy náy, vội khuyên ngăn.

-"Không phải vì anh đâu, đằng nào thì Bang PD biết anh về trước chả nổi điên lên gọi điện sang giục tụi em về nên thôi để tụi em tự giác, tránh lại chịu một trận lôi đình từ ông ấy."

V bỏ bàn chải đánh răng của Suga vào hộp diệt khuẩn.

-"Cảm ơn hai đứa..."

Suga nhẹ mỉm cười, nụ cười duy nhất từ lúc anh về nhà đến giờ.

-"Giữa chúng ta đâu cần khách sáo như thế hyung!"

Jungkook khoát tay. Mặc dù trong lòng cậu và V có thật nhiều thắc mắc muốn nói ra nhưng cả hai vẫn kiềm nén lại. Họ biết, đây không phải là thời điểm thích hợp để giải đáp những thắc mắc đó, chờ thêm một thời gian nữa tâm trạng Suga ổn định hơn, lúc đó đi hỏi anh cũng chưa muộn.

Dọn dẹp xong hành lý cũng gần 12h đêm, cả ba cùng nhau đón taxi ra sân bay. Dõi theo Suga đi vào khu vực cách li, Jungkook và V lại thở dài, mang tâm trạng nặng nề trở về khách sạn. "Có lẽ buổi đi công viên ngày mai phải hủy rồi!"

Truyện mới đã lên sàn, m.n nhớ theo dõi nhé ☺️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top