Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7:Hi vọng cuối cùng

- Oh cute boy, cậu trông vẫn rất tuyệt trong hình dạng này!

Judi mở cửa, vẫn giọng cười rất đặc trưng và gương mặt chẳng có chút gì giống như một thành viên FBI lừng lẫy. Cô xoa đầu cậu như lúc cậu vẫn còn là Conan, làm mớ tóc vốn dĩ đã rối ( lại hôi ) kia càng thêm rối hơn.

Shinichi khá lúng túng, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ nghiêm trọng ban đầu.

- Chị đã bắt liên lạc với CIA giùm em chưa?

Cô nháy mắt, tinh nghịch:

- Xem em kìa, lúc nào cũng hấp tấp vội vàng, nhưng cũng thật đáng yêu.

- Chị Judi, em đang gấp thật đấy...- Cậu gắt lên một chút, sau đó theo tay Judi nhìn vào phòng khách.

Và cậu sững người lại.

Ở đó có Shuiichi Akai.

Và.... Vermouth- Elena Vineyard Miyano.

Judi đưa một ngón tay lên miệng, ra hiệu cậu vào trong trước khi cậu ta định hét lên vì vui sướng.

- Bình tĩnh đi, Kudou. Shuiichi và..cô Elena đã ở đây từ sớm rồi. Chỉ còn chờ cậu tới thôi.

Vẻ mặt Shuiichi vẫn lạnh tanh và u ám như bình thường, nhưng Elena thì ko như vậy.

Cô ngồi đó, hai tay khoanh trước ngực, bắt chéo chân và đôi mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ. Mái tóc dài vàng óng xoã từng lọn qua bờ vai thanh mảnh cũng nhuốm vẻ ưu tư.

Shinichi bước vội vào trong, khẽ gật đầu đáp lại ánh mắt băng giá của Shuiichi, và tiến đến trước mặt Elena.

- Bà là...Elena Miyano? Mẹ của Shiho thật sao?

Elena chầm chậm quay lại nhìn cậu, đôi mắt trong xanh vừa như tức giận vừa rất bi thương.  Nhưng bà đáp lại bằng một giọng mỉa mai ngọt ngào:

- Tôi ko nghĩ là cậu ko biết đọc chữ, cậu Kudou.

- Vậy thì...tại sao bà ko đến bệnh viện? Bà biết rõ cô ấy là con gái bà, sao ko đến cứu cô ấy? - Shinichi gần như hét lên.

- Cute boy, nếu ko vặn nhỏ volume lại thì cậu sẽ làm phiền hàng xóm đấy.

Cô Judi ấn cậu xuống ghế, vỗ nhẹ vào vai cậu thì thầm.

- Con gái tôi ra nông nỗi đó ko phải vì cậu ư, Shinichi Kudou? - Giọng bà lạnh lẽo như băng giá nhưng ko giấu được sự căm hận.

Đôi mắt Elena xuyên thẳng vào con ngươi đang mở to vì bàng hoàng, vì đau đớn..của Shinichi. Bà tiếp tục nói, vẫn chất giọng trong veo như thuỷ tinh mà sắc lạnh như dao bén ấy.

- 2 đứa con gái ngốc nghếch của ta, lại vì 2 gã đàn ông -chẳng-xứng-đáng với chúng một chút nào, mà cam chịu đau đớn, hi sinh, thậm chí là ôm về mình cái chết.

Ánh mắt lạnh buốt tiếp tục lướt qua gương mặt u ám của Shuiichi, dừng lại.

- Akemi đã chết vì cậu....

Và bà quay sang Shinichi, đôi mắt hằn lên vẻ đau khổ lẫn bất lực.

- Và bây giờ là Shiho, vì cậu.

Bàn tay Elena nắm chặt lại, tựa như muốn giáng một cú vào giữa 2 gương mặt một đang nhăn nhó khổ sở, một thì âm u tối mịt kia.

- Elena, cô chờ cậu ấy đến đâu phải để trách móc đâu, đúng chứ?

Judi nhẹ nhàng lên tiếng, cố xua đi bầu không khí căng thẳng.

- Làm ơn, hãy cứu cô ấy...

Cuối cùng, Shinichi thở hắt ra và thấp giọng, như khẩn khoản. Cậu nhìn thẳng vào Elena, giọng cương quyết.

- Sau khi cứu đc cô ấy, bà muốn trừng phạt tôi thế nào cũng đc...

- Trừng phạt cậu? - Elena khom người về phía Shinichi, một tay nâng gương mặt cậu lên- Cậu nghĩ...có hình phạt nào tương xứng với những gì cậu đã đem đến cho con bé sao, Shinichi Kudou?

- Ko phải lúc nói chuyện đó đâu, bà Miyano - Cuối cùng, Shuiichi cũng cất giọng nói khàn khàn của mình lên- Shiho đang chết dần ở bệnh viện và nếu ko nhanh lên...

- Tôi ko cần anh dạy tôi, tôi tự biết làm thế nào thể cứu con gái mình.

Giọng Elena sắc lạnh, cắt ngang lời của Shuiichi. Bàn tay bà vẫn ko rời chiếc cằm của Shinichi. Cậu khẽ nhăn mặt vì móng tay bà cấu vào.

- Đau à? - Bà cười vẻ khinh miệt- Con gái ta đã chịu đau đớn gấp trăm ngàn lần như thế này, Kudou.

- Thôi được rồi mà, Elena- Judi cúi xuống, nắm lấy tay Elena một cách nhẹ nhàng.- Việc quan trọng là cứu cô bé, phải ko. Những chuyện khác chúng ta sẽ nói sau nhé.

Và Judi hất đầu ra hiệu cho Shinichi. Cậu bật ra những tiếng nói một cách khổ sở.

- Tôi biết, bà có thể cứu cô ấy bằng loại thuốc đó...

- Thuốc à? Tất nhiên- Elena buông Shinichi, ngã người ra sau ghế, trong khi Shuiichi vẫn như bức tượng đá ngồi bất động. Trái tim anh đang giằng xé những kỷ niệm về cô gái anh yêu thương ngày xưa.

- Nhưng cậu đã đọc những tác dụng phụ của loại thuốc ấy chưa hả, Shinichi?

  Elena nhìn cậu, cay đắng lẫn lạnh lùng. Cậu đã ko đọc hết tập hồ sơ đó. Khi ý nghĩ về con đường cứu sống Shiho loé lên, cậu đã quẳng cả xấp tài liệu ấy lại và phóng ngay đến đây. Và bây giờ Shinichi biết hình như có chút hối hận về hành động nóng nảy đó.

- Cậu và con bé đều là người có cơ địa đặc biệt, nên dễ dàng chịu tác động với phản ứng phụ của APTX 4869, chúng tôi gọi nó là APTX đời F1. Điều có có nghĩa là khả năng con bé gặp phải phản ứng phụ của APTX F2 là 99%.

Elena lia ánh mắt ra ngoài bầu trời đang ngả dần sang màu đỏ hoàng hôn.

- Phản ứng phụ của APTX F2?

Judi nhìn sắc mặt khó coi của Elena, đành lên tiếng:

- Để tôi nói cho. APTX nói chung đều có chung một qui trình hoạt động, đó là đi ngược lại quá trình lão hoá của tế bào, ngăn chặn quá trình đó phát triển. Nhưng điểm khác biệt là, APTX đời F1 sau khi ngăn chặn các tế bào lão hoá thì phân huỷ hoàn toàn các tế bào đang sống, biến nó thành 1 loại thuốc độc chết người. Chỉ có người có cơ địa đặc biệt, và một chút may mắn, thì quá trình phân huỷ này chỉ xảy ra ở thời gian ngắn đủ để khiến họ teo nhỏ lại thành trẻ con- như cậu và Shiho.

- Còn APTX đời F2 đã hoàn chỉnh hơn. Nó có thể khôi phục các tế bào đã chết, giống như...đuôi con thằn lằn vậy, nó cũng có cùng một nguyên lý. Nó phân huỷ các tế bào chết, đã bị lão hoá, sau đó chọn một tế bào gốc mạnh khoẻ trong cơ thể và tự phục hồi lại. Theo nguyên lý đó, con người có thể giữ mãi sắc đẹp và tuổi trẻ của mình, thậm chí có thể cứu sống cả những trường hợp nội tạng cơ thể bị phá hoại hay tổn thương nặng.

Ngừng một chút lấy hơi, Judi tiếp tục câu chuyện trong sự sửng sốt của Shinichi.

-  Nhưng chúng ta sẽ không biết thời gian của sự "tái sinh" này là bao lâu. Như cô Elena chẳng hạn, lần đầu khi dùng thuốc, cô ấy gần 50 tuổi...ờ, nhưng sự chuyển hoá của thuốc lại diễn ra suốt gần 3 năm sau mới có tác dụng...

- Đi vào vấn đề chính đi, Judi.- Elena cất giọng lạnh lẽo.

- À..ờ,  thì cũng từ từ giải thích cho cậu ta hiểu chứ- Judi bối rối- Nhưng..tác dụng phụ của nó lại khá nguy hiểm... Cậu biết đấy, quá trình phân huỷ rồi phục hồi lại diễn ra trong thời gian khá lâu, nên sẽ dễ dàng mắc một số sai sót... Chính xác là, nó có thể gây tê liệt hoàn toàn một số dây thần kinh cơ động, đặc biệt vùng tuỷ sống..Đó là nơi phức tạp nhất và rất dễ bị phản ứng phụ nhất.

- Chính xác là..?- Shinichi lờ mờ nhận ra vấn đề. Gương mặt cậu méo đi một cách đau khổ.

- Nghĩa là, từ phần thắt lưng trở xuống, nguy cơ tổn thương các cơ năng là 99%. Đặc biệt là đôi chân. Ngoài ra cũng sẽ ảnh hưởng đến một số chức năng khác, ví dụ như...khả năng làm mẹ chẳng hạn...Nó có thể gây ra rất nhiều tác dụng lên buồng trứng, và có khả năng gây vô sinh hoàn toàn, đối với phụ nữ lẫn đàn ông.

Elena khẽ run người, rất nhẹ, nhưng đủ để Shuiichi cảm nhận được. Anh cúi đầu, hai mắt tập trung vào khoảng không vô định giữa hai lòng bàn tay mình.

Không gian đột nhiên im lặng. Mỗi người đeo đuổi một ý nghĩ riêng, nhưng ai cũng biết rõ họ đang nghĩ về điều gì. Nhẹ nhàng nhất là mất đôi chân, nặng hơn nữa..là bán thân bất toại, là vĩnh viễn mất đi chức năng thiêng liêng nhất của người phụ nữ. Chúa ơi!

Rồi chính Shinichi là người phá vỡ không gian trầm mặc đó. Giọng cậu ta rất khẽ, nhưng rất cương quyết.

- Chỉ cần cô ấy còn sống, là đc rồi.

Elena quay phắt lại, giận dữ nhìn cậu.

- Chỉ cần còn sống? Tất nhiên, chỉ cần con bé còn sống là cậu chẳng cần lo gì hết, có thể vui vẻ sống tiếp cuộc sống hạnh phúc của cậu, chạy nhảy,đi lại, cưới vợ và sinh con. Nhưng còn con bé thì sao đây? Cậu có hiểu tâm trạng của nó ko chứ?

- Chỉ cần cô ấy còn sống...- Shinichi ngẩng lên nhìn sâu vào đôi mắt của Elena- ..thì cháu sẽ trở thành đôi chân của cô ấy, mãi mãi!!!

......................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #fanfiction