Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn cơm xong, Tiffany chào tạm biệt ông Hwang. Cô muốn về ở một mình trong căn hộ mà mẹ để lại cho cô.

Cô nói đã quen sống một mình, mà khu trung tâm thành phố cũng tiện cho công việc của cô.

Ông Hwang vốn muốn để con gái ở bên mình, đã sai người chuẩn bị sẵn phòng cho cô trong biệt thự nhưng trải qua chuyện đêm nay, chỉ có mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà ông đã không muốn giữ cô ở lại nữa.

Có lẽ là do già rồi, rất ghét cảm giác người nhà cãi cọ ồn ào, trong nhà không được yên ổn, cũng không còn sức đâu mà đi trách móc dạy dỗ đứa con gái không thể làm người ta yên tâm này.

Cho nên việc Tiffany xin được rời khỏi nhà, ở một mình cũng không bị ngăn cản gì, ông Hwang chỉ mệt mỏi xua tay, ném cho cô một câu: "Tùy con!", sau đó thì chắp hai tay ra sau lưng, cùng Taeyeon và trợ lý Yang rời khỏi nhà ăn.

Kang Chul muốn đưa Tiffany vào thành phố thì lại bị ông Hwang sai trợ lý Ahn gọi lại, nói là có chuyện công ty cần dặn dò.

Và đương nhiên ông Hwang cũng không chu đáo đến mức sắp xếp tài xế đưa Tiffany về nhà. Mấy chuyện vụn vặt này trước nay đều do Han Jihyo phụ trách.

Dĩ nhiên, chắc chắn Han Jihyo cũng sẽ bất cẩn quên sai tài xế đưa Tiffany về.

Vì thế, cũng như khi đến, lúc này Tiffany cũng phải một mình kéo hành lý rời khỏi biệt thự nhà họ Hwang.

Thật mỉa mai làm sao. Cô từng là nàng công chúa duy nhất được mọi người trong nhà họ Hwang nâng niu trân trọng, còn bây giờ chỉ là một vị khách cô độc không được hoan nghênh.

Đây là khu dân cư cao cấp ở ngoại ô, trên lưng chừng núi, lại là ban đêm nên rất khó bắt xe. Tiffany chỉ còn cách men theo con đường từ từ đi xuống núi, hy vọng đến dưới chân núi là có thể đón được taxi về lại thành phố.

Đã vào đầu thu, đêm vắng lành lạnh, Tiffany kéo chặt chiếc áo khoác, cảm thấy may mà vali của mình cũng không lớn chứ nếu là mấy vali to đùng như trước kia thì một mình cô không biết phải làm thế nào.

Nghĩ như thế, cô lại không nhịn được mà bật cười. Trước kia mỗi khi du lịch cô đâu cần phải quan tâm đến hành lý của mình, trước đây cũng chưa từng xuống núi một mình. Trên thực tế, cô chưa bao giờ đi bộ trên con đường này. Cảm giác ngồi trên xe ngắm phong cảnh xẹt qua hai bên cửa sổ và một mình lẻ loi bước đi trên con đường này rốt cuộc có gì khác nhau? Tiffany tự an ủi mình, coi như đây là một trải nghiệm mới lạ, thế thôi!

Một cơn gió ùa qua, cũng có lẽ bị đuôi tóc quẹt qua, Tiffany bỗng nhiên cảm thấy sau gáy ngứa râm ran. Cô không nén được định đưa tay lên gãi vài cái nhưng vừa giơ tay lên thì đã thấy cổ tay mình đã bắt đầu xuất hiện những vết đỏ lấm tấm.

Tiêu rồi! Tiffany thầm kêu không ổn. Cô bị dị ứng.

Từ nhỏ Tiffany đã bị dị ứng với đậu phộng, nặng hay nhẹ là tùy vào cô đã ăn nó bao nhiêu.

Nhẹ thì nổi ít mẩn đỏ xong là thôi, nhưng nếu không cẩn thận ăn nhiều, bị nặng thì sẽ dẫn đến khó thở, hôn mê.

Tiffany đành phải tạm dừng lại bên đường, bắt đầu suy xét đến tình cảnh của mình lúc này.

Đường xuống núi còn bao xa, Tiffany nhớ đi xe thì chỉ khoảng năm ba phút nhưng đi bộ thì phải mất bao nhiêu, Tiffany hoàn toàn không biết.

Lần này rốt cuộc bị dị ứng có nặng lắm không, có đến mức phải gọi xe cấp cứu không?

Rốt cuộc thì cô đã ăn bao nhiêu đậu phộng, ăn trong tình huống nào? Là thức ăn trên máy bay ư? Chắc không phải, đã ăn rất lâu rồi mà. Trong bữa tối ư? Thường thì người trong nhà đều biết cô hai không ăn được đậu phộng mà. Nhưng đó là bình thường, giờ người làm trong nhà gần như đã bị đổi hết, mà ba thì chắc không chú ý căn dặn mấy chuyện ăn uống nhỏ nhặt này, người làm không cẩn thận bỏ thêm ít đậu phộng cũng rất có khả năng.

Nhưng Tiffany nghĩ kỹ lại thì mấy món trong bữa tối đâu món nào có đậu phộng. Thậm chí Tiffany không ngửi hay nếm thấy mùi đậu phộng trong bất kỳ món ăn nào.

Nếu kỹ lưỡng đến mức cô hoàn toàn không phát hiện ra, vậy lẽ nào là cố ý? Là độc chiêu của Han Jihyo? Không, bà ta không nhàm đến vậy. Chuyện này ngoại trừ việc khiến Tiffany cảm thấy không thoải mái thì không hề có lợi cho bà ta.

Có lẽ là Hwang Bomi, đây giống trò đùa ác ý của con nít hơn.

Tiffany nghĩ đến đây thì không thấy tức giận mà ngược lại còn yên tâm. Nếu cố tình trộn lẫn vào trong thức ăn, lại khiến cho cô không thể phát hiện ra bằng vị giác thì có lẽ lượng đậu phộng không nhiều lắm, suy ra dị ứng sẽ không quá nghiêm trọng, có lẽ chỉ nổi mẩn đỏ, ngứa ngáy chút đỉnh mà thôi, nói không chừng ngồi bên đường nghỉ một lát thì sẽ khỏi.

Nhưng tình hình lại không được lạc quan như cô nghĩ. Cảm giác ngứa trên người ngày càng dữ dội, khi đi đường chỉ cần quần áo cọ vào người là đã thấy khó chịu.

Cô không nhịn được muốn đưa tay gãi, nhưng cô biết như thế sẽ chỉ khiến cảm giác ngứa càng dữ dội hơn, hơn nữa lỡ như gãi rách da thì càng không ổn.

Tiffany khoanh hai tay ôm người mình, ngăn bản thân dùng tay gãi ngứa. Cô nghĩ mình phải nghĩ cách nhanh chóng gọi xe về lại thành phố, mua thuốc mỡ trị ngứa vì dị ứng.

Nhưng làm sao gọi được xe đây? Tra số điện thoại của công ty taxi để gọi xe? Hay là tải xuống phần mềm gọi xe gì gì đó? Nhưng tra cứu hay gọi điện đều phải có tiền trong tài khoản, cô vừa về nước nên chưa làm thẻ tín dụng nội địa, thậm chí ngay cả sim điện thoại còn chưa kịp mua, hơn nữa ở lưng chừng núi thế này, tốc độ internet chắc cũng không nhanh hơn tốc độ con rùa bao nhiêu.

Trong lúc Tiffany còn đang suy nghĩ đối sách thì một chiếc xe Tesla lặng lẽ dừng lại bên cạnh cô.

Tiffany bất ngờ bị ánh đèn làm chói mắt, cô nghiêng đầu qua, tay phải yếu ớt nâng lên che trước mắt.

Sau đó, có thể là xe điều chỉnh độ sáng của đèn, hoặc là do mắt cô dần thích ứng với ánh sáng, cô nhìn thấy bóng một người bước xuống xe. Không, người ấy không giống như vừa bước xuống xe mà giống như chậm rãi bước ra từ một mảng tối đen kịt. Ánh mắt Tiffany bị người đó thu hút, cuối cùng phải ngửa đầu lên nhìn gương mặt khiến cô mãi mãi không thể nào quên.

Kim Taeyeon.

Trong bóng tối, Tiffany không nhìn rõ vẻ mặt cậu, mà cô cũng không muốn suy nghĩ xem tại sao cậu lại dừng xe bên cạnh mình.

Cô trốn ra nước ngoài bảy năm, né tránh Taeyeon bảy năm, và cũng không ngại phải trốn tiếp. Taeyeon là một giấc mộng cô mơ thấy thời niên thiếu. Mộng đẹp cũng được, ác mộng cũng thế, cuối cùng cũng phải biến mất giữa dòng chảy của thời gian.

Tại sao vừa ăn cơm xong cô đã vội vàng bỏ đi. Ngoài lý do không muốn ở chung một nhà với mẹ con Han Jihyo, lý do quan trọng nhất là cô muốn nhanh chóng cách xa Taeyeon.

Chẳng phải trước kia Taeyeon ghét cô lắm sao? Thậm chí có đôi khi cô còn nghĩ lung tung rằng cho dù nhìn thấy cô bị xe đụng bên đường thì có lẽ Taeyeon cũng sẽ không thèm nhìn một cái mà vòng xe đi đường khác.

Nhưng hôm nay, ngày đầu tiên về nước sau bảy năm, tại sao cậu lại hạ mình, dời gót ngọc xuống xe để xem cô?

Taeyeon không hề cho Tiffany nhiều thời gian để suy nghĩ về động cơ của mình. Cậu liếc nhìn cô một chút, sau đó đôi mày khẽ cau lại, tiếp đó cúi người xuống, đưa tay nắm lấy cằm của cô, nâng mặt cô lên, nhìn thật kỹ. Lúc đầu Tiffany chưa kịp phản ứng lại, ngạc nhiên để mặc cho Taeyeon nắm lấy cằm của mình. nhưng rồi cô phát hiện tư thế này quá ám muội, không nên xuất hiện giữa mình và Taeyeon cho nên lập tức quay đầu đi, tránh khỏi bàn tay cậu.

Taeyeon cũng thuận theo đó thả tay ra, có điều ngay sau đó lại kéo tay Tiffany, muốn vén ống tay áo của cô lên để xem cánh tay cô.

Lúc ấy Tiffany mới ý thức được rằng Taeyeon không hề có ý gì thất lễ với cô, chẳng qua là phát hiện cô bị dị ứng nên đang kiểm tra xem mẩn đỏ nổi nhiều hay ít, tình hình nghiêm trọng thế nào.

Cô hơi ngại ngùng vì ý nghĩ tiểu nhân của mình nên ngượng ngập nói. "Tôi nghĩ có lẽ trong bữa cơm tôi không cẩn thận nên ăn phải đậu phộng nên bị dị ứng. Cô cũng biết bệnh cũ ấy mà, có lẽ lát nữa là khỏi thôi. Yên tâm đi, không có gì to tát đâu."

Taeyeon không thèm để ý đến lời của cô mà quay người kéo cửa xe ra, nói một câu thật ngắn gọn. "Lên xe, tôi đưa cô đi bệnh viện."

"Không cần đầu, thật sự không sao cả mà. Tôi lớn bằng này, đã bị dị ứng vô số lần, không cần làm phiền cô đâu. Hơn nữa vừa nãy tôi đã gọi xe rồi, lát nữa taxi sẽ đến đây đón tôi." Tiffany từ chối theo phản xạ. Cô không muốn có liên quan gì đến Taeyeon nữa.

Taeyeon bất ngờ quay đầu lại, nhướng mày lên, nhìn Tiffany từ trên xuống dưới, như đang nghiền ngẫm độ chân thật trong câu nói của Tiffany.

Trên thực tế, có lẽ đây là lần đầu tiên cô từ chối cậu từ khi hai người quen biết nhau. Đây coi như một sự tiến bộ của cô sao? Cũng tốt, có lẽ như thế sẽ thú vị hơn đôi chút.

Thời gian phảng phất như dừng lại giữa hai người. Tiffany hơi hoảng loạn và bất an nhìn Taeyeon, không biết cậu nhìn mình như thế là có ý gì.

Nhưng sau đó, Taeyeon bất ngờ bế thốc cô lên, nhét cô vào trong xe, cũng không quên đưa một tay ra che đầu cho cô, để cô khỏi bị đụng đầu vào thành xe.

Tiffany thất thanh kêu lên. "Oh my god, Taeyeon, cô định làm gì thế?"

Cô ra sức giãy giụa, hai tay cố gắng mở cửa bên kia ra. Nhưng Taeyeon chỉ cần dùng một ánh mắt là trợ lý Yang đằng trước đã nhanh chóng hiểu ý khóa cửa xe lại, dù Tiffany có mở thế nào cũng không ra.

Tiffany tức giận mắng chửi. "Kim Taeyeon, cô có biết mình đang giam giữ người trái phép không? Cô dựa vào đâu mà hạn chế tự do của tôi? Mẹ nó, cô cút ngay cho tôi! Đồ khốn..."

Taeyeon lại ung dung mỉm cười. Ánh mắt châm chọc kia như đang nói: Nhìn xem, Tiffany, đây mới là con người thật của cô, cả buổi tối giả vờ nhẫn nhịn làm thục nữ gì chứ?

Cậu mặc cho Tiffany mắng mỏ, chỉ cuối người xuống cài dây an toàn cho cô. Ghế sau của xe Tesla vốn đã nhỏ hẹp, hai người cách nhau gần như thế, lồng ngực của cậu cọ vào bộ ngực mềm mại của cô, hơi thở dịu nhẹ thoang thoảng hương bạc hà của cậu xộc vào khứu giác của cô, thậm chí Tiffany còn cảm nhận được môi cậu thỉnh thoảng vô tình thoáng lướt qua gò má cô. Cô cảm thấy ngọn lửa giận dữ đang bùng cháy trong mình đã bị sự tiếp xúc ấy dập tắt ngay tức khắc.

Hay nói khác hơn không phải là dập tắt mà là nhen lên một ngọn lửa khác, âm ỉ, dụ hoặc và ám muội.

Tiffany cảm thấy mình đột nhiên líu lưỡi lại, không thể mắng tiếp được nữa.

Thế mà lúc này Taeyeon lại dùng cả thân mình để đè lên người cô, thì thầm vào tai cô thật khẽ. "Cô Hwang, không phải cô không biết tình hình dị ứng của mình chứ. không chỉ là nổi mẩn đỏ đâu mà sẽ nhanh chóng phát sốt, khó thở, nói không chừng còn hôn mê. Lát nữa cô ngất bên đường thì làm sao bây giờ? Trước nay cô là đại tiểu thư kiêu căng hay làm bậy, không lo nghĩ chuyện gỉ khác nhưng tôi lại không phải kẻ máu lạnh thấy chết mà không cứu. Xin cô đừng gây thêm phiền toái cho người khác nữa mà hãy ngoan ngoãn theo tôi đi khám bệnh, lấy thuốc."

Giọng nói thì ngọt ngào mềm mỏng như người yêu nhưng nội dung thì lại cực kỳ châm chích mỉa mai.

Nói xong, khi dây an toàn của Tiffany được gài lại, Taeyeon lập tức nhích xa khỏi người cô, ngồi ngay ngắn, không để ý đến cô nữa mà chỉ lo thắt dây an toàn cho mình.

Lúc này trợ lý Yang cũng xách hành lý của Tiffany bỏ vào cốp xe phía trước. Taeyeon ra hiệu cho trợ lý Yang lái xe đi, giọng rất bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mà chút cảm giác ám muội không biết vô tình hay cố ý bị Taeyeon nhen lên của Tiffany cũng bị đóng băng ngay tức khắc, cô lập tức im lặng, bình tĩnh lại, bởi vì câu nói của Taeyeon làm cô nhớ đền bảy năm trước.

Khi đó cô cố tình làm cho mình bị dị ứng vì muốn Taeyeon ở bên cạnh chăm sóc mình. Để diễn tốt khổ nhục kế này, cô đã nói quá lên tính nghiêm trọng của bệnh dị ứng này, còn chỉ trích Taeyeon là kẻ máu lạnh thấy chết mà không cứu. Mỗi một câu trước đây Taeyeon đều ghi nhớ và hôm nay trả lại cho cô không sót chữ nào.

Tiffany há miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng cảm thấy hình tượng mình trong mắt Taeyeon đã sớm tồi tệ, nói nhiều cũng vô ích.

Tối hôm nay có quá nhiều cảm xúc đan xen nhau. Cô cảm thấy mình như bị Tiffany của bảy năm trước hãm hại, dù nói gì, làm gì cũng là sai cả.

Trong một khoảnh khắc nào đó, cô nghĩ nếu là Tiffany kiêu căng tự mãn của bảy năm trước thì sẽ làm thế nào? Có lẽ không chờ ăn cơm xong cô đã cãi một trận thật lớn với mẹ con Han Jihyo, sau đó sẽ cãi một trận với ba rồi bị đánh cho một bạt tai, đuổi ra khỏi nhà. Nói không chừng ba còn bị tức đến phát bệnh, giống như mẹ cô bảy năm trước.

Cô đã sai một lần rồi, tuy cuộc sống như thế rất thoải mái nhưng không thể có lần thứ hai. Nhịn đi, ít nhất bây giờ cô có công việc của mình, một công việc mà cô yêu thích. Thế giới này rất rộng lớn, cuối cùng sẽ có một nơi để cô trốn tránh.

Về phần Taeyeon, bảy năm trước cô ước gì có thể nhào tới nuốt chửng cậu, thậm chí mê muội ước mơ được cậu ôm như vậy, vì nó mà làm không biết bao nhiêu là chuyện cuồng dại. Kết quả thì sao? Bị sỉ nhục, bị đuổi đi. Bây giờ cô không quan tâm cậu có mục đích gì, trả thù cũng được, chán không có gì làm nên trêu đùa cô cũng được, cô chỉ muốn trốn tránh cậu.

Người cô thích, tình cảm mà cô kỳ vọng đều là những thứ không thể cưỡng cầu. Đạo lý này cô phải mất bảy năm để thấu hiểu.

Nếu đã vô vọng thì hà tất phải gặp lại nữa.

Cứ thế đi. Cô nhẹ nhàng lên tiếng. "Kim tổng, không cần đến bệnh viện đâu, tìm một nhà thuốc nào đó là được. Tôi biết là phải mua loại thuốc trị dị ứng nào. Làm phiền cô vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top