Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Có thật là em muốn đi sang Mỹ?- Hyo Joon không khỏi lo lắng trước quyết định đột ngột của Ji Yeon

Sau gần một tháng trời sống trong đau thương, Ji Yeon quyết định đến một nơi thật xa, thật xa. Nó không muốn mỗi ngày đi đến đâu cũng thấy toàn kỷ niệm giữa nó và Jessica, cụ Paul, và ba nó. Nó không đủ can đảm để quay về Hàn Quốc, hỏi Hyomin cho ra lẽ như lời Jessica khuyên nó trước lúc theo thượng đế về trời.

- Nea- nó gật đầu- Em phải đạt được giấc mơ diễn viên điện ảnh nổi tiếng như em từng mơ ước. Đó là tâm nguyện cuối cùng em có thể làm cho ba.

- Sao em biết đó là tâm nguyện của ba?- Hyo Joon không khỏi tò mò

- Diễn viên là mơ ước của em. Appa biết em khát khao với ước mơ ấy- Ji Yeon lắc lư mái tóc, khẽ nhíu mày

- Thực sự em cũng không hiểu nữa. Lúc nào appa cũng nói là muốn em giúp appa cai quản khách sạn. Mà sao trong quyển sổ tay, quyển sổ người ta gởi đến nhà mình sau vụ tai nạn giao thông đó, appa có ghi là mong em sớm đạt được ước mơ diễn viên. Khó hiểu! Khó hiểu!

Hyo Joon ngã người ra sau ghế, châm chọc cái con nhóc vốn chẳng còn là con nhóc nữa, năm nay nó hai mươi mốt tuổi rồi.

- Vậy em định đùn đẩy hết công việc cho oppa sao?

Ji Yeon rụt cổ giữa đôi vai gầy, nó thấy mình thật vô trách nhiệm khi dồn hết công việc của nó sang cho anh nó. Nhưng nó chả còn cách nào hay hơn.

Hyo Joon cười bảo

- Tốt thôi! Vậy oppa sẽ lấy bớt tài sản của em để bù vào công sức oppa làm thay em.

- Tuỳ oppa- Ji Yeon đáp gọn. Hai anh em đang rầu, không biết làm gì nên đành lấy vụ gia tài ra bông đùa cho đỡ chán, dù gì thì cảm giác trống trải vẫn phảng phất xung quanh hai con người tội nghiệp đó.

Ji Yeon ra đi là vì mong muốn của ba nó, và cũng là của nó. Nó hy vọng khi nó đạt được giấc mơ diễn viên nổi tiếng, ba nó sẽ ngậm cười nơi chín suối. Điều cuối cùng nó làm vì ba nó. Hyo Joon thì hy vọng công việc sẽ giúp anh tạm quên đi nỗi đau mất mát được phần nào.

Hai anh em cùng đến thăm mộ ba con người xấu số kia rồi mới đến sân bay.

- Đi đường bảo trọng nghen, Ji Yeonie!- Hyo Joon vỗ vai em mình thật mạnh, anh muốn để lại chút kỉ niệm trước khi em mình sang nước ngoài lập nghiệp một thời gian- Nhớ thường xuyên gọi về hỏi thăm sức khoẻ oppa nghen!

Ji Yeon đánh trả, miệng cười toe toét.

- Em biết rồi!

Đùa giỡn một lúc nữa Hyo Joon mới chịu để em mình tiến vào phi trường. Bây giờ thì họ sắp cô độc giữa thế giới bao la rộng lớn thật rồi. Cách nhau nửa vòng trái đất lận đấy, các bạn ạ.

Đi được mươi bước thì Hyo Joon lại réo gọi, chạy về phía Ji Yeon, tay cầm điện thoại.

- Quản gia Lee gọi cho em.

Ji Yeon nhìn anh trai, mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay ấn phím tắt máy, rồi ôn tồn nói

- Tạm thời em không muốn chạm đến quá khứ nữa. Mà quản gia Lee là một phần của quá khứ.

Nói rồi Ji Yeon ôm anh trai lần cuối, xong quay lưng cất bước.

________................________

- Hyomin!- bà Park nhìn cô con gái út, lo lắng hỏi khi con mình đổ mồ hôi lạnh toát cả người- Con sao vậy?

Cả người run rẩy mà không rõ vì sao, Hyomin đâu có bệnh gì đâu, nhưng cô lại thấy bất an sao ấy. Hyomin mấp máy đôi môi trong trạng thái hoang mang

- Ji Yeon! Ji Yeonie!

-------------Năm năm sau------------

- Ryan! Ryan! Ryan- tiếng hô hào của quần chúng chào đón đứa con của Hollywood, Ryan cùng đoàn làm phim.

Cảnh sát, bảo vệ sân bay và cả quản lí riêng của "sao" nữa ra sức ngăn cản đám đông đầy phấn khích .

Ryan là một trong những diễn viên chuyên đóng phim hành động được yêu thích nhất tại vùng đất của những anh tài Hollywood.

- Ryan! I LOVE YOU!- một fan nữ của ngôi sao Ryan la to khi thần tượng của mình đi ngang qua. Ryan toét miệng cười, khoe hàm răng sáng bóng chào với fan hâm mộ, khiến đám đông cuồng nhiệt đó reo hò dữ dội hơn nữa.

Trước khi vào xe, Ryan trao nụ hôn gió với tất cả mọi người.

Khi xe đã cho đóng kín cửa sổ, ông đạo diễn Harry liền huýt vai Ryan, cười nói

- Không ngờ sang Hàn Quốc, người ta cũng phát điên vì cô dữ hen!

Ryan cười khoái chí

- Tất cả là nhờ có ông cả đấy, ông Harry- Ryan và đạo diễn đã thân đến mức Ryan có thể gọi đạo diễn bằng tên chứ không phải bằng họ như những người khác- Nếu không có ông thì làm sao tôi có được ánh hào quang như ngày hôm nay.

Ông Harry khoái chí không kém gì Ryan khi nghe cô nàng nịnh nọt.

- Dẻo mồm đấy, nhóc ạ!

Ông Harry gần bước sang tuổi sáu mươi rồi nên việc ông kêu Ryan bằng nhóc, Ryan chẳng thấy khó chịu tý nào, thậm chí là nàng còn thích thú nữa, bởi từ "nhóc" gợi cho Ryan rất nhiều kỉ niệm, vui có, buồn cũng có.

Cứ thế, hai cười đùa suốt dọc đường đến một khách sạn cao cấp gần bờ biển Busan. Những người đi chung xe Ryan và ông Harry, suốt dọc đường cứ cười khùng khục bởi những câu nói hài hước của hai người, người tung kẻ hứng mà không biết mệt là gì. Chỉ khi cười đến mức không thể cười được nữa, họ mới chịu để yên cho cái mồm mình được nghỉ ngơi.

Ryan được xếp vào một căn phòng rộng rãi và tiện nghi cực kì. Ti vi màn ảnh rộng, máy lạnh, giường êm nệm ấm,...pla...pla...pla....những thứ mà một minh tinh như Ryan thừa sức mua cả trăm cái phòng như vậy. Nhưng Ryan không quan tâm đến sự sang trọng của căn phòng, Ryan thích được tự do nên dù lớn hay nhỏ, hiện đại hay lỗi thời, miễn được yên tĩnh ngẫm nghĩ về cuộc đời mình thì ok tuốt.

Nằm một mình trên chiếc giường lót nệm rộng thênh thang, Ryan mỉm cười mãn nguyện.

- Appa có thể yên lòng nơi chín suối rồi đó

_________................._________

- Ấy chết- Hyun Soo hốt hoảng lục lọi hành lí khi máy bay vừa đáp xuống mặt đất- Hình của Ryan đâu rồi? Chết thật! Mình để quên hình thần tượng yêu quý nhất ở nhà rồi!

- Lại Ryan- Hyomin khẽ lắc đầu, kéo vali xuống máy bay- Chả biết người này mặt mũi trông ra sao, có tài gì mà suốt ngày cứ Ryan này Ryan nọ!

Rồi hai cô cháu đến một khách sạn năm sao do Lee Joon đặt phòng trước, anh muốn an tâm hơn khi đã lo chu đáo cho chuyến du lịch của con anh và em gái anh.

_________................._________

- Ryan! Dậy mau!- ông Harry gõ cửa ầm ầm- Sắp tới giờ quay phim rồi! Dậy mau! Tôi còn phải đi xem mấy người kia làm ăn ra sao rồi nữa, chứ không phải chỉ lo mỗi mình cô đâu nhá! Dậy mau!

Ryan bịt hai lỗ tai lại, lăn long lóc trên giường. Vờ như chẳng nghe thấy gì.

- Ryan! Có dậy không thì bảo?- ông đạo diễn đập mạnh cửa hơn nữa- Ryan! Tôi gia hạn cho cô......

"Ịch"- tiếng động lạ khiến từ trong phòng Ryan khiến ông im bặt. Ông áp tai lên cửa, lát sau thì nghe tiếng làu bàu bên kia cánh cửa.

- Lọt giường rồi chứ gì!- ông Harry cười khì- Thôi! Làm gì thì làm! Nửa tiếng nửa là phải có mặt ngoài bãi biển cho tôi đó! Ái chà! Hôm nay đẹp trời. Rất thích hợp cho việc quay phim đây!

Xong, ông xoay gót bỏ đi.

- Bực mình cái ông đạo diễn này ghê! Tại ổng mà mình lọt xuống đất- Ryan càu nhàu trong lúc đánh răng

Chưa đầy năm phút sau, Ryan thay đổi thái độ 180 độ khi trông hình phản chiếu của mình trông gương.

- Trời ơi! Ai mà đẹp quá vậy trời? Da trắng, môi hồng, mày thanh tú. Ái chà chà! Mái tóc và đôi mắc thì tiệp màu khỏi chê. Chưa bao giờ mình ghét đôi mắt nâu của mình cả. Mình ngưỡng mộ mình thật! Ha ha!

Tự sướng một hồi, Ryan nhìn đồng hồ đeo tay, giật mình.

- Ấy chết! Muộn năm phút rồi! Thế nào xuống dưới cũng bị ổng rủa cho một trận nên thân.

Nói rồi, ba chân bốn cẳng Ryan chạy biến khỏi phòng cùng sự hộ tống của quản lí đang đợi bên ngoài cánh cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top