Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 19 : TÔI KHÔNG PHẢI GYURI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xe dừng ngay trước một làng chài nhỏ,không khí trong lành ở đây khiến tâm thái cả hai dễ chịu.Từ khi đặt chân đến đây,tim Eunjung bỗng dưng đập mạnh,bước chân chậm lại.Giây phút mà cô chờ đợi suốt bao lâu nay,cuối cùng cũng đã chờ được,nhưng sao cô vẫn không muốn đối mặt,dự cảm làm Eunjung cảm thấy bất an.

-Cậu không muốn vào sao Eunjung?

-Tớ....Alan,tớ sợ....-Eunjung khẽ nắm chặt bàn tay,bấu mạnh khiến móng tay muốn bám chặt vào da thịt.Alan nhận ra điều đó,anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Eunjung,gỡ những ngón tay ấy ra.

-Có mình ở đây.Chúng ta vào thôi...

Người con gái có khuôn mặt thanh tú,nụ cười tỏa sáng ấy đang tươi cười trò chuyện với mọi người trong khu chợ cá nhỏ ,mái tóc dài lung linh dưới nắng.Quả thật là cô ấy,Park Gyuri...nụ cười ấy,ánh mắt ấy,mái tóc ấy,đêm nào Eunjung cũng mơ thấy,chưa bao giờ Jung quên được cô,dù chỉ trong khoảnh khắc.Gyuri còn sống,người cô yêu thương còn sống,khỏi phải nói Eunjung cảm thấy vui sướng,hạnh phúc đến nhường nào.Cô muốn chạy ngay đến trước mặt Gyuri,ôm cô thật chặt cho thỏa nỗi nhớ dai dẳng suốt mấy năm nay.Nhưng bước chân Jung bỗng nặng lại....cô muốn lặng lẽ theo sau Gyuri,Jung muốn biết xem,suốt mấy năm qua,cuộc sống của Gyuri thế nào?

Đi theo sau Gyuri suốt mấy con phố,bước chân ấy vẫn nhẹ nhàng,không gấp gáp,không vội vã....vẫn là bước chân từ tốn tiến về phía Gyuri khi ngày đầu gặp gỡ.Jung còn nhớ,ngày trước,cô đã từng rất thích lặng lẽ đi theo sau Gyuri,cảm giác như mình đang là vị thần hộ mạng cho Gyuri,lúc nào cũng lẳng lặng theo sau quan sát,nhìn cô vui tươi,cười đùa rồi rảo bước một cách yêu đời,tâm Eunjung chỉ mong có thế,cứ để khoảnh khắc ấy ngừng trôi thì hạnh phúc biết mấy.

Gyuri đi đến một quán ăn nhỏ ven biển thì rẽ vào,giọng cô hớn hở cười nói với những người đang ngồi ăn trước quán.Có lẽ đây là nơi Gyuri đang sống...một lần nữa,khoảng cách của Eunjung và Gyuri chỉ còn là vài bước chân,nhưng cô vẫn chưa dám đối diện.Lòng cô chợt rối...

-Eunjung,đi thôi...Cậu chờ ngày này lâu lắm rồi,đừng nhút nhát nữa.Có tớ ở cạnh cậu,can đảm lên.-Alan đẩy Eunjung về phía trước.Cả hai người dừng lại ngay trước cửa quán...

...

4m

3m

2m

Chỉ còn cách Gyuri 2 mét nữa,là Eunjung có thể có được cô.Dường như chưa phát hiện ra sự có mặt của Jung,Gyuri vẫn thoải mái cười nói.Ngắm nhìn Gyuri giờ phút này,Jung vẫn chưa thể tin được đây là sự thật.Bao đau khổ cô từng chịu đựng,bao đêm nổi nhớ dày xé trái tim cô,những tổn thương Jung từng gánh chịu,giờ đây đã bị nụ cười ngây thơ của Gyuri xóa sạch.Khoảnh khắc khi Gyuri quay người sang,nhìn thấy Eunjung.....cảm giác như trái đất đang ngừng quay,mọi sự tồn tại,mọi sự vật đều trở nên vô hình.Chỉ còn lại Eunjung và Gyuri....một ánh mắt đau thương chứ đựng những nhớ nhung,đau đớn đằng đẵng một thời gian dài khẽ nhìn Gyuri không chớp mắt.Nhưng sao ánh mắt Gyuri không hề đáp trả,chỉ vô hồn nhìn Eunjung cứ như nhìn một người xa lạ.

-Quý khách muốn dùng gì,mới ngồi —Gyuri nở một nụ cười niềm nở.

-Sao....sao lại như vậy?Gyuri,em không nhớ bọn anh sao?Anh là Alan đây?Gyuri,chuyện gì xảy ra với em vậy.-Alan hoảng hốt khi thấy Gyuri hoàn toàn coi anh và Eunjung như người xa lạ.

-Xin...xin lỗi.Hình như tôi không quen anh.Chắc anh nhận nhầm người rồi.

-Không thể nào,Gyuri.Anh nhận ra em,ngay cả giọng nói cũng giống.Khổng thể nào là lầm lẫn được.Gyuri,em không muốn nhìn nhận lại bọn anh sao.Nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra đi — Alan kinh người nắm chặt lấy cánh tay Gyuri.Eunjung đã phải chờ đợi rất lâu mới có ngày trùng phùng này,anh không muốn tạo hóa trêu đùa Eunjung thêm một lần nào nữa.Eunjung đã phải đau khổ quá nhiều suốt một thời gian dài rồi.Làm ơn đừng hành hạ cô ấy nữa.

-Anh gì ơi,anh nhầm rồi.Tôi không phải người anh cần tìm.Tôi cũng không phải tên Gyuri,tên tôi là Sora.Làm ơn buông tay tôi ra,đau...-Cô gái với khuôn mặt giống hệt Gyuri  đang nhắn nhó vì lực siết Alan quá mạnh.

-Alan...buông tay ra,cậu làm cô ấy đau.Gyuri,em thật sự không nhớ Jung là ai sao?? — Eunjung nghẹn ngào hỏi.

-Tôi nói rồi,tên tôi là Kang Sora.Tôi không phải người mấy người cần tìm.Nếu mấy người muốn đến đây ăn,tôi hoan nghênh,nhưng nếu còn làm phiền tôi,thì làm ơn về cho,bằng không tôi sẽ báo cảnh sát đó.-Gyuri lớn tiếng.

-Không....không thể nào....không thể như vậy được.....-Eunjung hoảng loạn ôm đầu,lùi người về vài bước.Giờ đây đầu cô nhức lắm,cô không muốn suy nghĩ nữa.

Nghe tiếng ồn ào,một chàng trai từ trong chạy ra.Nét mặt chàng trai này khá hiền từ,dáng người to cao,làn da rám nắng...vội vã chạy về hướng Gyuri

-Sora,chuyện gì vậy em??

-Mấy người này nhận nhầm người,em đã nói em không phải người họ cần tìm,nhưng họ cứ nhất quyết nói em là Kyuri gì đó.Anh mời họ đi đi....-Gyuri vội vã quay người bỏ vào trong.

-Gyuri....làm ơn....đừng đi....Jung đã chờ đợi em suốt mấy năm nay.Jung biết những gì xảy ra với em,khiến em không còn muốn nhìn thấy Jung nữa.Nhưng xin em hãy nghe Jung nói một lần.Gyuri ah....ngày biết tin em gặp tai nạn,Jung không còn muốn sống nữa,Jung đã phải chống chọi với nỗi đau mất em hết lần này đến lần khác,chưa phút giây nào Jung chấp nhận em đã chết.Trái tim Jung đã chết theo cái ngày ấy.....Để rồi một ngày Jung hay tin em là người duy nhất đổi chuyến bay,em có biết Jung vui sướng cỡ nào không.Vì niềm tin em còn sống,suốt mấy năm nay,Jung đã tìm em khắp mọi nơi.Jung gắng gượng tồn tại đến ngày hôm nay là vì em.Gyuri,đừng đi nữa....về bên Jung được không? —Ánh mắt Eunjung bỗng chốc nhòe đi.Cô cảm thấy đầu mình bỗng nhiên đau buốt lạ thường.

-Tôi không biết cô đang nói gì.Làm ơn đừng làm phiền tôi — Cô gái bước vội vào bên trong.Cô muốn tránh mặt con người kì lạ này càng nhanh càng tốt.

-Xin 2 người đừng làm phiền bạn gái tôi có được không?Cô ấy đã nói cô ấy không quen 2 người.Làm ơn về cho.Nếu không tôi báo cảnh sát đấy.-Chàng thanh niên vẫn giữ thái độ điềm tĩnh,khuôn mặt anh hiện lên nét hiền lành của trai miền biển.

-Eunjung...chúng ta đi thôi.Có lẽ cô ấy không phải Gyuri.Cậu chờ mình điều tra rõ rồi chúng ta quay lại sau được không.-Alan bất giác cảm thấy Eunjung có cái gì đó không ổn từ trong giọng nói.Anh chợt thấy sợ.Sợ rằng Eunjung không vượt qua được nỗi đau nào nữa.Cơ thể Eunjung đang phản ánh rõ rệt những gì cô đang phải chịu đựng,nó bất giác run lên.Những lúc thế này,anh thấy Eunjung thật mong manh.

-Chúng ta đi thôi Alan...-Eunjung quay người,bước đi siêu vẹo.Tay cô bất giác đưa lên đầu,tại sao hôm nay đầu cô lại đau đến vậy,tại sao những lúc quan trọng,cơ thể không bao giờ cho cô làm chủ.Sự lạnh lẽo rợn người chạy dọc sống lưng khiến Eunjung nhận ra cơ thể mình có gì đó bất ổn.Dường như nó muốn báo hiệu cho cô biết,cơ thể cô đang ở mức báo động.Cô không muốn Gyuri nhìn thấy cô như vậy.Eunjung rảo bước thật nhanh,để không thể đổ gục trước mặt Gyuri.

Dù cho có muốn chống lại cơ thể,Eunjung cũng không thể kiểm soát nó.Vừa đi ra khỏi ấy chừng 15m,đầu Eunjung bỗng buốt lên.Trước mắt cô mọi thứ bỗng tối sầm,đôi chân không tài nào đứng vững nữa.Sức chịu đựng đã vượt quá giới hạn,trong phút chốc....Eunjung đổ gục.

Theo phản xạ tự nhiên,Alan nhanh chóng chạy lại đỡ lấy Eunjung.Cô đã rơi vào trạng thái hôn mê.Alan hoảng hốt thét lên.Tại sao anh không nhận ra từ lúc bước chân tới đây,khuôn mặt Eunjung xanh xao rất nhiều,mồ hôi cô đổ ra nhiều hơn,bước chân có phần xiêu vẹo.Tại sao đến giờ phút này anh mới nhận ra cơ thể Eunjung đang cố gắng chịu đựng.Anh thật quá vô ý.....

-Eunjung....xin em....tỉnh lại đi Eunjung....đừng làm anh sợ...Eunjung —Alan thét lớn tên Eunjung,anh bế thốc Eunjung lên,chạy thật nhanh ra xe....Hoảng loạn lo cho an nguy của Eunjung,Alan không hề biết rằng,bóng dáng sau lưng anh cũng đang rất muốn chạy về phía Eunjung....Hình bóng ấy nhìn Alan hoảng hốt đưa Eunjung lên xe,cơ hồ rất muốn đuổi theo,nhưng cuối cùng lại không thể,đành ngồi rạp xuống nền đất.

Phải....cô gái ấy là Gyuri.....Ngay từ giây phút nhìn thấy Eunjung xuất hiện trước mặt,Gyuri đã rất muốn gục ngã,trái tim cô như muốn ngừng đập.Nó nhói lên từng hồi,quá khứ chưa bao giờ có thể ngủ yên,con tim cô đau,đau rất nhiều.Nhưng Gyuri đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh,cô không cho phép mình nhận lại Eunjung.Khó khăn lắm cô mới có thể giữ nét mặt bình tĩnh khi đối diện với Eunjung,khó khăn lắm cô mới có thể tỏ ra như không quen biết Eunjung,và cũng khó khăn lắm cô mới có thể bước vững vàng vào trong khi Eunjung nói mình đã khổ sở thế nào khi hay tin cô  gặp tai nạn.Đằng đẳng suốt mấy năm nay,cô đã cố gắng chôn sâu quá khứ đau thương ấy,Gyuri muốn cái tin cô gặp nạn sẽ khiến Eunjung quên mình,bắt đầu một cuộc đời mới không có cô.Vậy mà ngày hôm nay Eunjung lại đột ngột xuất hiện trước mặt cô....nhìn dáng vẻ tiều tụy của Eunjung,tim cô như thắt lại.Và cô bắt đầu khóc...cô khóc thật to....tại sao thượng đế lại thích trêu đùa cô như vậy.Khi cô nghĩ mình đã có thể chôn sâu quá khứ,thì Ngài lại để người ấy tìm đến cô....

-Là người ấy đúng không??Tại sao em không cho người ấy cơ hội Gyuri?Anh thấy cô ấy vẫn còn yêu em nhiều lắm — Chàng trai nhẹ nhàng ôm lấy Gyuri.

-Em không thể Junsu ah.Em không thể.Quá khứ ấy đã khiến em đau đớn biết chừng nào.Em không đủ can đảm đón nhận nó thêm một lần nào nữa.Nhưng em sợ lắm Junsu ah,Eunjung ngày càng tiều tụy,từ trước đến nay chưa bao giờ em thấy Jung như vậy.Lúc nãy Eunjung đã ngã gục,nếu như Jung có mệnh hệ gì,em biết phải làm sao đây Junsu. Là tại em đúng không,Jung thành ra như ngày hôm nay là tại em đúng không anh?Em không muốn Jungie phải như vậy....em phải làm sao đây anh ơi ??? — Gyuri khóc ngất,cô không muốn quá khứ quay trở lại,cô lại càng không muốn người cô yêu thương thành ra như thế.Bao năm qua cô trốn tránh chính mình,cố dối gạt bản thân rằng mình không còn nghĩ đến Eunjung nữa.Nhưng ngày hôm nay,nhìn thấy Eunjung hốc hác,bước đi liêu xiêu rồi ngất lịm,cô mới biết mình còn yêu Eunjung nhiều đến nhường nào.

...

...

...

-Bệnh viện-

-Cậu tỉnh rồi Eunjung?Cậu làm mình lo quá.-Alan khẽ đỡ người Eunjung dậy.

-Sao mình lại ở đây???

-Cậu bị ngất.Bác sĩ nói do cậu trầm uất lâu ngày nên cơ thể suy nhược.Cậu ở đây nghỉ ngơi đi.

-Mình không muốn ở đây,đưa mình đi gặp Gyuri đi.-Eunjung lấy tay tháo cây kim đang cắm vào khuỷa tay mình,mùi thuốc trong này khiến cô khó chịu.

-Nhưng cậu còn yếu lắm Eunjung ah,để mai khỏe hơn một tí rồi đi có được không???

-Mình muốn gặp Gyuri....mình nhớ cô ấy.-Eunjung kiên quyết bước xuống giường.

-Vậy mình dìu cậu đi

...

...

...

———————-

Alan dìu Eunjung đi về phía căn nhà của Gyuri.Từ xa anh có thể thấy được Gyuri đang cười nói vui vẻ với chàng thanh niên ban nãy.Họ trông có vẻ rất hạnh phúc,cùng nhau nấu cơm,cùng nhau cười đùa,lại còn giỡn rất vui vẻ.Quay sang nhìn Eunjung,anh thấy Eunjung như chết lặng.Ông trời thật biết cách trêu người,đã có thể gặp được nhau nhưng không thể nào nhận lại nhau.Nhìn nước mắt Eunjung vô tri rơi xuống,lòng Alan quặn thắt,anh không biết phải chứng kiến những cảnh như vậy bao nhiêu lần nữa.Đến khi nào hạnh phúc mới mỉm cười với Eunjung.

Khuôn mặt Alan bỗng tái nhợt đi,trước mắt anh hiện ra cảnh tượng anh không bao giờ muốn thấy.Đúng hơn là anh không muốn Eunjung phải thấy.Gyuri đang hôn chàng trai ấy say đắm,cả hai người họ dán lấy nhau,nồng cháy,cuồng nhiệt....làm lòng anh đau đớn.Người ngoài như anh đã cảm thấy cảnh tượng này đau đớn đến mức nào,thì người trong cuộc như Eunjung,phải chịu đựng nỗi đau ấy bao nhiêu.

-Eunjung,gió lớn lắm.Chúng ta về thôi.

Eunjung vẫn đứng đó,không động đậy.

-Eunjung....mình cùng nhau về được không???-Mắt Alan bỗng cay.

-Mình xin cậu Eunjung...cậu nói gì đi.Đừng làm mình sợ.Chúng ta về.....được không???

-Cho mình 5 phút nữa.Cậu ra xe trước đi,mình ổn.Mình sẽ ra ngay...

-Nhưng mà....

-Alan...cho mình 5 phút.-Mắt Eunjung nhắm lại.

-Mình chờ cậu ngoài xe....ra nhanh nhé,ngoài này gió lớn lắm

Eunjung vẫn im lặng.Trước nay dù cho Eunjung có lạnh lùng,có điên cuồng hay mất bình tĩnh,anh vẫn không thấy sợ bằng lúc Eunjung im lặng.Sự im lặng ấy còn đáng sợ gấp ngàn lần so với ánh mắt chết người mà năm ấy Eunjung dành cho anh.

Đèn của căn nhà phụt tắt.Eunjung cứ thế,đứng đó suốt 30 phút.Người ta nói Trái tim một khi đã thống khổ quá nhiều lần,nó sẽ tự biết phòng vệ.Nỗi đau nó hứng chịu đã quá nhiều,nhiều đến mức giờ đây nó không còn cảm giác đau nữa.Mọi thứ trong nó giờ đây,chỉ là một mảng trời đen u ám.Eunjung lặng lẽ quay lưng bước đi,lần này cô cố gắng không khiến mình gục ngã nữa.Alan chạy lại dìu Eunjung về xe.

Từ lúc ánh đèn chiếc xe chiếu rọi về hướng căn nhà,Gyuri đã biết ai đang đến.Ở cái làng chài bé nhỏ này,không có chiếc xe nào tiếng pô hú lại lớn và to như Ferrari,dòng xe mà Eunjung ưa thích.Là Eunjung đã quay trở lại...Cô bắt đầu hoảng sợ...lỡ như Eunjung nhất quyết muốn gặp cô,cô không biết khi đối diện với Eunjung,cô còn bao nhiêu can đảm để chối bỏ.Nhìn thấy Alan dìu Eunjung bước đi khó nhọc tiến về phía cô,cô biết mình cần phải làm cái gì đó.

-Junsu.Họ quay trở lại.Giúp em một việc....

Khi chắc chắn rằng Eunjung đang hướng mắt về phía cánh cửa,Gyuri cố tình kéo sát người Junsu lại,rồi hôn anh một cách say đắm.Như cố tình cho ai kia thấy,cô đang yêu chàng trai này rất nhiều.Khẽ mở mắt thấy Eunjung đang nhìn chăm chăm về hướng này,Gyuri biết mình đã làm được.Với tay tắt ngọn đèn,cô muốn Eunjung bỏ cuộc.Ánh đèn vừa tắt,cô vội đẩy người Junsu ra.Nhìn qua khe cửa,nước mắt Gyuri lại rơi,cô khóc ,khóc rất nhiều.Chưa bao giờ cô thấy mình lại khốn nạn như bây giờ.Nhìn Eunjung ốm yếu đứng lặng suốt nửa tiếng trước nhà,tim cô đau nhói.Tự hỏi giờ lúc này đây,trái tim Eunjung phải chịu bao nhiêu thương tổn do chính cô gây ra??

-Em xin Jung....về đi,đừng đứng đó nữa.Tha lỗi cho em....Đừng vì em nữa,về đi Jung ah....-Bên trong căn nhà,một người gục mặt xuống khóc nức nở....còn bên ngoài,một con người,khóc không thành tiếng.Khi nỗi đau vượt quá giới hạn cho phép,nước mắt cũng khô cạn,thì nỗi đau đó chẳng khác nào thứ chất độc hủy hoại tâm can con người...từng giây,từng phút,hủy hoại con người ấy,như nỗi đau vô hình.Khi đau thương không thể nào theo dòng lệ hay cảm xúc tuôn ra ngoài,người ấy chẳng khác gì đã chết.

————

Từ lúc lên xe,Eunjung không nói một lời nào.Mặc cho Alan gặng hỏi,cô cũng chỉ im lặng,đôi mắt vô hồn nhìn ra xa xăm.Giờ đây cô không còn biết mình muốn gì.

.

.

.

-KTX của Tiara-

-Sao Eunjung đi giờ này vẫn chưa thấy về?Có chuyện gì với chị ấy vậy?-Hyomin cứ phút chốc lại nhìn đồng hồ.Cô thật sự lo lắng cho Eunjung.

-Mặc kệ chị ta đi,giờ phút này mà chị ấy còn không quan tâm đến nhóm,vậy mà còn đòi làm leader.-Jiyeon bắt đầu cảm thấy chán nản khi phải sống chung với con người này.Vô trách nhiệm.

-Nó càng ngày càng quá đáng.Không coi ai ra gì,muốn làm gì thì làm,chẳng bao giờ chịu để ý đến cảm nhận của người khác.Việc gì chúng ta phải quan tâm đến nó —Soyeon tức tối buông một câu lạnh lùng.

-Dù sao chúng ta cũng nên chờ cho Eunjung giải thích chứ nào Soyeon,Jiyeon.Bình tĩnh đi — Qri khẽ an ủi mọi người.Giờ phút này chỉ có Qri với Hyomin thật sự đứng về phía Eunjung.

-Chúng ta phải chờ nó đến bao giờ,không lẽ cứ chờ mãi — Đến Boram cũng cảm thấy ngày càng khó chịu.

CẠCH.

Tiếng mở cửa lạnh lùng vang lên.Eunjung lảo đảo bước vào nhà.Đôi mắt cô không còn tí thần sắc nào.Khuôn mặt nhợt đi trông thấy,từ khi bước vào nhà,cô cũng không muốn mở miệng nói chuyện với ai,chỉ theo phản xạ tự nhiên đi về phòng.

-Eunjung đứng lại.Chị có chuyện muốn nói với em. — Soyeon gắt gỏng la lớn.Cô không thể nào chấp nhận thái độ đó của Eunjung.Đã làm sai,đã gây ra chuyện,bây giờ về còn không nói không rằng,cứ thế mà về phòng.Cô chỉ muốn dạy dỗ cho đứa em vô phép vô tắc này một trận ra trò,dù cho nó có là leader đi chăng nữa,cô cũng không sợ.

Nhưng Soyeon chưa kịp làm,đã có người thay cô làm điều đó.Jiyeon bước đến trước mặt Eunjung,giáng một bạt tai thiệt mạnh vào mặt Eunjung,nó khiến tay con bé tê rần,hẳn là cái tát ấy rất mạnh.Bình sinh cơ thể Jiyeon vốn rất khỏe mạnh,lại thêm có học võ từ nhỏ,nên khi giơ tay đánh người,Jiyeon đã khiến khóe miệng Eunjung ứa máu.Nhưng Eunjung vẫn mang một tần băng lãnh,ánh mắt ngây dại vô hồn,dù bị đánh rất mạnh nhưng cô vẫn đứng đó,không phản ứng

-Tại sao chị lại lừa dối chúng tôi?Chị đã làm gì chị có biết không.Sao chị lại làm vậy?Chị có biết chúng tôi phải cực khổ thế nào mới chờ được ngày ra mắt hay không?Ham Eun Jung,trả lời tôi đi.

-Này Eunjung,em quá đáng lắm.Mọi người thì lo cho em,còn em thì lại đi dối lừa hết lần này đến lần khác.Rốt cuộc em muốn gì???

-Eunjung,em nói gì đi.Em có gì khó nói đúng không,em nói ra đi,chúng ta là người một nhà,chúng ta cùng nhau giải quyết được không?

-Chị Eunjung,chị nói gì đi.

Nhìn mọi người vây quanh Eunjung mà con bé vẫn im lặng không nói một lời,Soyeon cảm thấy tức sôi máu.Nó không hề coi trọng lời nói của mọi người.Khinh thường đến độ không thèm mở miệng nói một câu.

-Này Ham Eun Jung...Cuối cùng em có chịu mở miệng không hả??

Thế giới này hôm nay sao ồn ào quá.Eunjung không muốn nghe nữa.Cô muốn được yên tĩnh,cô đã quá mệt mỏi lắm rồi.Đừng nói nữa,cô không muốn nghe nữa.Làm ơn hãy để cô yên.Đầu Eunjung lại bắt đầu cảm thấy đau,cơ thể lại tiếp tục thấy lạnh.Mọi vật trước mắt bỗng chốc tối đen như mực......Thế giới này phức tạp quá,ồn ào quá....tôi không muốn thức dậy nữa.Hãy để tôi được yên!

Jiyeon chỉ vừa kịp nắm lấy áo của Eunjung,cơ thể Eunjung bỗng chốc ngã gục.Máu từ mũi Eunjung bắt đầu chảy.

-Eunjung...chị làm sao thế này.Eunjung...nghe em nói gì không....Ham Eun Jung???-Jiyeon hoảng hốt đỡ lấy cơ thể Eunjung.Sự sợ hãi làm tim Jiyeon khẽ nhói lên.Eunjung,chị làm sao vậy?Đừng làm tôi sợ...Eunjung.Jiyeon cảm nhận được cơ thể Eunjung đang rất lạnh,nó truyền hẳn sang người Jiyeon,chưa bao giờ con bé thấy Eunjung như vậy.Sao nó lại có thể không nhận ra sự khác thường từ khi Eunjung bước chân vào nhà chứ.Sao nó không nhận ra khuôn mặt Eunjung tái nhợt không một chút máu.Sao nó lại có thể đánh Eunjung mạnh tay như vậy.Bất giác Jiyeon cảm thấy,sự quan tâm cô dành cho Eunjung....có chút gì đó khác thường.

-Ai đó...làm ơn....gọi cấp cứu đi.Mau lên —Jiyeon ôm chặt lấy cơ thể lạnh ngắt của Eunjung,mắt con bé nhòe đi.

...

.

.

.

Chiếc xe cứu thương dừng ngay trước cửa bệnh viện,từ lúc lên xe Jiyeon  vẫn luôn nắm chặt tay Eunjung,cùng nhân viên y tế gấp rút đưa Eunjung vào trong.Nhìn Eunjung hôn mê trên xe,Jiyeon chợt phát hiện Eunjung trông xanh xao quá,trước giờ cô không nhận ra điều đó,cũng không tài nào nhận ra,tại sao mình lại quan tâm Eunjung nhiều đến vậy.Rõ ràng cô ghét cay ghét đắng thái độ vô trách nhiệm của Jung.Nhưng giờ phút nhìn Jung đổ gục trước mặt mình,Jiyeon không màng những thứ vô nghĩa ấy nữa.Chỉ cần Eunjung tỉnh lại,thứ gì cô cũng sẽ không quan tâm.

-Eunjung....chị nghe em nói không....tỉnh lại đi.

-Cô ơi,không vào được,làm ơn chờ bên ngoài — Nhân viên y tế cản không cho Jiyeon vào phòng cấp cứu.

Vừa lúc này Qri cùng mọi người cũng đã đến bệnh viện,vội vã chạy vào phòng cấp cứu.Thấy Jiyeon ngồi đó,cả nhóm hối hả chạy vào

-Eunjung sao rồi em???

-Em không biết,chị ấy vừa được đưa vào.-Đôi tay Jiyeon run rẩy,nước mắt lăn dài trên má

-Chị ấy không sao đâu,em đừng lo.-Hyomin tiến lại,ôm chặt Jiyeon vào lòng.

Chiếc điện thoại trên tay Qri reo lên.Là điện thoại của Eunjung,nhìn tên hiển thị trên điện thoại,Qri phân vân không biết có nên nghe hay không.

-Nghe đi chị,biết đâu là người thân của Eunjung —Soyeon tiến lại.

-Uhm....Alo....

-Eunjung?Cậu không sao chứ?Cậu về đến nhà chưa?Sao không gọi cho tớ - Giọng Alan lo lắng,anh vẫn chưa yên tâm dù Eunjung đã về đến nhà.Sắc mặt vô thần của Eunjung làm anh không thể nào chợp mắt,nên anh quyết định gọi cho Eunjung.

-Xin lỗi...tôi không phải là Eunjung.Eunjung hiện đang trong phòng cấp cứu...Anh có thể nào đến đây được không?

-Vâng,tôi đến ngay...

10 phút sau,Alan có mặt ngay phòng chờ cấp cứu của bệnh viện.

-Xin chào,tôi là Alan.Bạn thân của Eunjung.Cô ấy làm sao vậy??? —Alan thở hổn hển.

-Chào anh,em tên là Soyeon.Anh có phải là người gọi cho Jung lúc chiều không?Vừa nghe xong điện thoại của anh,sắc mặt của nó bỗng xấu đi,rồi đi biệt tăm đến khuya mới về đến nhà.Vừa vào nhà là ngất xỉu.Anh biết chuyện gì xảy ra với Eunjung chứ?

Nét mặt Alan chùn xuống,lộ dáng vẻ khổ sở.Anh cũng không biết phải bắt đầu từ đâu,bắt đầu thế nào để giải thích cho mọi người hiểu.Chỉ biết rằng Eunjung của anh thật đáng thương.

-Anh đừng như vậy,làm tụi em lo?Tụi em sống với nhau như chị em.Em không muốn Eunjung xảy ra chuyện?

-Tôi....tôi không biết phải nói sao.Đây là chuyện riêng của Eunjung.Tôi không thể nói nếu không được cô ấy cho phép.Chỉ mong các bạn chăm sóc cô ấy hộ tôi,hiện tại cả tâm trạng lẫn sức khỏe của cô ấy đều rất xấu.Đừng để Eunjung lại phải như trước kia....-Alan buông thỏng câu nói.

-Trước kia là sao?Anh nói rõ được không?

-Tôi...tôi không thể....xin lỗi....

-Anh là người đánh nhau cùng Eunjung trong quán bar đúng không? —Ánh mắt Jiyeon bỗng nhiên ánh lên tia giận dữ.Cô chạy lại nắm lấy áo Alan.Anh không biết bảo vệ cô ấy hay sao mà để Eunjung bị thương???

-Tôi...tôi xin lỗi...là lỗi của tôi....-Alan cuối gầm mặt.

-Jiyeon,em làm gì vậy?Không phải lỗi của anh ấy.Bình tĩnh nào? —Soyeon cùng Hyomin lập tức kéo Jiyeon ra...sao con bé lại kích động thế nhỉ?

-AI LÀ NGƯỜI NHÀ CỦA BỆNH NHÂN??? —Vị bác sỹ từ phòng cấp cứu bước ra phá tan bầu không khí căng thẳng.

-Là chúng tôi.Bác sỹ,bạn tôi sao rồi???

-Không sao hết.Là do vết thương cũ nhiễm trùng.Lại còn hoạt động quá sức cộng thêm u uất lâu ngày nên dẫn đến việc suy nhược cơ thể thôi.Bồi bổ một thời gian sẽ không sao nữa.Đừng để cô ấy uống rượu nhiều nữa,kết quả xét nghiệm không mấy tốt.Mọi người có thể vào thăm,nhưng đừng ồn ào để bệnh nhân còn nghĩ ngơi.

-Vâng.Cám ơn bác sỹ.

Nhìn Eunjung được đưa ra ngoài,ai cũng khẽ thở dài.Đêm nay ai cũng muốn ở lại bên cạnh chăm sóc Eunjung,nhưng Qri khuyên mọi người nên về nghỉ,để còn thay phiên nhau chăm sóc .Soyeon muốn về nấu một ít đồ ăn ngon mang vào để lúc Jung tỉnh lại có thể ăn.Boram cũng về chuẩn bị một ít đồ dùng cá nhân cho Eunjung.Ngày mai Hyomin có talkshow,nên không thể nào ở lại,chỉ có Jiyeon là vẫn muốn ở lại đêm nay, Jiyeon muốn khi Eunjung tỉnh lại,người đầu tiên Jung thấy là cô.Vậy nên đêm nay Jiyeon sẽ ở lại bệnh viện cùng Alan.

Nhìn Eunjung nằm đó,khuôn mặt khắc khoải nét đau đớn khổ sở,dù cho có hôn mê,cô vẫn không thể nào có được bình yên sao?Alan tự trách lòng mình,làm thế nào anh mới có thể mang đến hạnh phúc cho cô.Làm thế nào Eunjung mới có thể có lại được nụ cười.Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Jung,Alan lặng lẽ rơi nước mắt.Chỉ những lúc thế này,anh mới có thể nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.Eunjung.....phải làm sao mới có thể khiến em vui trở lại?

-Anh yêu cô ấy đúng không??? —Jiyeon đã thấy hết những hành động của Alan.Tình cảm anh dành cho Eunjung,chắc hẳn không phải là tình bạn bình thường.

Vội vã lau nước mắt,đặt tay Eunjung vào chăn,Alan quay mặt đi,anh không muốn người khác thấy mình yếu đuối.

-Không,tôi với Jung chơi với nhau từ bé.Nên tôi coi cô ấy như em gái mình thôi.

-Nói dối không được thì đừng có cố. —Jiyeon ngã người lên ghế sô pha.Thật ra người lúc này muốn nắm lấy bàn tay ấy,không chỉ có anh ta.Nhìn Jung nằm đó,ý thức Jiyeon bất giác muốn nắm lấy đôi tay ấy.

-Tôi ra ngoài mua café.Cô có muốn uống không?

-Uhm.

Đợi khi Alan đi rồi,Ji mới tiến gần lại bên giường.Nhìn đôi mắt Eunjung nhắm nghiền,chân mày chau lại,hơi thở khó nhọc,Jiyeon khẽ lấy tay chạm vào giữa trán.Quả nhiên Eunjung không còn chau mày nữa,nhưng hễ Jiyeon rút tay ra,là Eunjung lại chau mày.

-Đến lúc hôn mê mà chị còn suy nghĩ sao?Chuyện gì xảy ra với chị vậy? —Nắm lấy bàn tay bất động của Jung,Ji cảm thấy xót xa.Sao cô lại quan tâm Eunjung nhiều đến vậy??

Eunjung nằm trên giường bệnh,thật không giống Eunjung của ngày thường,luôn lạnh lùng,u uất,cô độc.Giờ đây Eunjung chẳng khác gì một đứa trẻ,ngoan ngoãn nằm ngủ.Jiyeon cảm nhận được,dù là hôn mê,nhưng tay Jung vẫn nắm chặt lấy tay cô.

Alan từ ngoài đi vào,Jiyeon loáng thoáng nghe anh nói trong điện thoại

-Điều tra kĩ cho tôi xem cô ta có phải Gyuri hay không.Âm thầm đừng để cô ta biết. —Alan bước vào.

-Café đây.Mà từ nãy giờ vẫn chưa biết tên cô?

-Em là Jiyeon.Xin lỗi vì lúc nãy nặng lời với anh.

-Ồh,không sao.Tôi biết cô lo cho Eunjung mà.

-Alan.Có thể nào cho em biết,chuyện gì  đã xảy ra với Eunjung không?

Alan lại tiếp tục thở dài.Anh nghĩ nên cho Jiyeon và mọi người biết,để tránh mọi người không hiểu,lại gây áp lực cho Eunjung.Rít một hơi thuốc,Alan bắt đầu hồi tưởng...

-3 năm trước,Eunjung sang Anh dự đám cưới anh trai,rồi tình cờ quen biết với Gyuri,khi ấy đang là du học sinh.Rồi họ dần nảy sinh tình cảm.Thời gian đầu họ rất hạnh phúc,đi đâu cũng như hình với bóng.Nhưng chuyện bắt đầu rắc rối,khi cái tên theo đuổi Gyuri mò sang Anh tìm cô ấy,hắn biết được Gyuri đang quen với một người con gái thì tức điên lên.Nhiều lần hắn bày mưu hãm hại Eunjung,có lần còn suýt mất mạng.Nhưng vì Eunjung luôn có vệ sỹ theo sau,nên hắn biết hắn không thể địch lại.Vậy nên hắn tìm cách báo cho ba Jung biết.Ông là một người đàn ông quyền lực và gia trưởng,ông không muốn con gái mình yêu đương "bệnh hoạn" như vậy,nên tìm cách bắt Eunjung về.

Rồi họ bỏ trốn cùng nhau,khoảng thời gian cơ cực ấy tuy rất vất vả,nhưng nó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Eunjung.Sau cùng thì Gyuri vẫn không thể chịu nổi việc suốt ngày phải trốn chạy,nên đã chia tay Eunjung,vì đã quá mệt mỏi khi suốt ngày phải rong ruổi trốn tránh người cha quyền lực của Jung.Ngày Gyuri ra đi,Eunjung suy sụp hoàn toàn.Tự nhốt mình trong nhà,không muốn gặp bất kì ai.Ngày hôm sau,anh nhận được tin,chiếc máy bay từ London do gặp bão nên đã mất liên lạc.Người ta nói cả phi hành đoàn có lẽ đã chết hết.Trong số hành khách trên chuyến bay,có tên Gyuri.Anh lập tức chạy đến báo tin cho Jung.Từ sau khi biết tin Gyuri mất,Eunjung không còn là chính mình nữa.Anh không còn được thấy nụ cười vô tư trước đây của Jung.Cô ấy lao vào rượu,như muốn tự giết chết mình.Dù anh có can ngăn thế nào cũng vô ích.Còn cho người đánh anh phải nằm viện cả tuần liền vì cái tội nói quá nhiều.Eunjung của lúc đó,thiệt,giờ nghĩ lại anh vẫn còn thấy sợ.....lạnh lùng,tàn nhẫn.

Rồi không hiểu sao Eunjung lại dính vào cả ma túy.Nằm viện cả tuần nên anh không có được tin tức gì về Eunjung,sau đó thì mất hẳn liên lạc suốt cả tháng.Anh có đi tìm khắp nơi nhưng vô vọng,Eunjung cứ như biến mất khỏi thế gian.Anh sợ cô ta làm gì dại dột,nên lùng sục hết hang cùng ngỏ hẻm.Chỉ đến khi nghe cuộc điện thoại của cô ấy,muốn anh đến giải cứu cô ấy khỏi căn nhà của cha mình,anh mới biết suốt mấy tháng qua,Eunjung đã đắm chìm trong cái thứ bột trắng ấy.Khó khăn lắm anh mới có thể giải cứu được Eunjung,nhưng cô ấy đã nghiện quá sâu.Em biết không,nhìn Eunjung quằn quại vì thiếu thuốc,tim anh đau thắt lại.Anh hận là sao lúc đó không cật lực ngăn cản,thì Eunjung đâu thành ra nông nỗi đó.Đằng đẵng một thời gian dài,anh mới có thể giúp Eunjung cai nghiện.Có những khi anh quá mệt mỏi,nên lơ là....Eunjung đã tìm đến cái chết vì không muốn thể xác lẫn tinh thần bị hành hạ.Khó khăn lắm,bọn anh mới vượt qua được khoảng thời gian đen tối đó.Cai nghiện thành công,nhưng tâm hồn Eunjung gần như đã chết.Cho đến một hôm,anh vô tình điều tra được,thì ra Gyuri đã đổi chuyến bay vào phút chót,nên người trên máy bay không phải là cô ấy,tức là cô ấy vẫn còn sống.Lí do Eunjung quay về Hàn chính là vì muốn tìm Gyuri,và muốn thực hiện ước mơ của cả hai người.Nhìn Eunjung không ai nghĩ cô ấy là một tài năng nhưng luôn sống trong sự đau đớn,dằn vặt...còn nhiều thứ về Eunjung,mà sau này anh nghĩ,em sẽ nhận ra được sau thời gian gắn bó.

-Vậy tại sao khi hay tin tìm được Gyuri trở về chị ấy lại như vậy hả anh???

-Là vì Gyuri không nhận ra tụi anh.Khuôn mặt,giọng nói,tất cả đều rất giống,nhưng cô ấy lại nói mình tên Kang SoRa,và không quen bọn anh.Cô ấy còn đang quen và sống cùng một chàng trai,họ thân thiết như vợ chồng.Anh nghĩ nó đã trở thành đả kích lớn đối với Eunjung.Lúc bị Gyuri từ chối gặp mặt,Eunjung đã ngất xỉu một lần,nhưng khi tỉnh lại vẫn nằng nặc đòi gặp Gyuri,vậy nên khi về đến nhà,em ấy đã ngất xỉu.May mà còn có bọn em,chứ nếu không....

-Thì ra là vậy...-Jiyeon nói lí nhí.Hóa ra Eunjung đã phải chịu quá nhiều đau khổ trong ngần ấy năm sao?So với việc Jiyeon bị Min từ chối,điều ấy còn đau đớn hơn rất nhiều phần.Thì ra bên trong con người lạnh lùng này,là một trái tim bị tổn thương sâu sắc.Vậy mà bấy lâu nay Jiyeon cứ tưởng Eunjung quen sống trong nhung lụa nên quen thói kiêu ngạnh của con nhà giàu,không hề quan tâm đến cảm nghĩ của người khác.Thì ra Jiyeon đã sai....Lúc này đây cô cảm thấy Eunjung thật đáng thương...chắc là hiện giờ trái tim Jung đang đau lắm.

Lặng lẽ bước đến bên giường,nhìn Eunjung ngủ say,đột nhiên Jiyeon muốn được bên cạnh,xoa dịu đi những nỗi đau mà Jung đã từng phải gánh chịu.Eunjung,ngủ ngoan đi,em sẽ canh gấc ngủ cho chị.Sẽ không ai làm phiền đến chị nữa.Lấy ngón tay đặt lên giữa trán cho nếp nhăn của Jung giãn ra,Jiyeon ngồi ngay bên giường.....vô thức ngắm nhìn Eunjung say ngủ,tay luồn vào trong chăn,nắm lấy bàn tay Eunjung.Từ lúc cảm nhận được có ai đó nắm lấy tay mình thật chặt,tĩnh mạch trên trán Eunjung dần giãn ra,giấc ngủ cứ thế yên bình hơn.Bàn tay này mang cho Eunjung cảm giác bình yên mà lâu rồi cô không có được....trong vô thức,tay Eunjung khẽ nắm thật chặt.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top