Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại Truyện

Vương Tuấn Khải em yêu anh như vậy tại sao anh không một lần quay lại nhìn em, không đoái hoài gì đến tình cảm của em? Rõ ràng người anh yêu đã lập gia đình lại đang sống rất hạnh phúc. Anh yêu cậu ta, ở đằng sau lặng lẽ giúp đỡ cậu ta chẳng lẽ không thấy vô ích sao? Mặc Vũ thầm nghĩ.

Đó chỉ là một suy nghĩ của bản thân Mặc Vũ, một người đơn phương dành tình cảm cho anh. Và biết bao những lời ra tiếng vào từ mọi người trong công ty, từ những người xung quanh cảm nhận đựơc tình yêu của Vương Tuấn Khải.

Nếu có ai hỏi anh có từng hối hận không? Anh vẫn sẽ nói không, bởi lựa chọn của anh cũng là xuất phát từ những cảm xúc chân thật, từ những rung động nơi trái tim anh. Anh chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ càng rõ hơn hết mình không có khả năng từ bỏ.

Còn nhớ có đồng học đã từng hỏi anh, tại sao lại thích Lưu Chí Hoành?. Anh không cho người kia một câu trả lời đúng nghiã, chỉ cười nói:

- Thích chính là thích thôi.

Kỳ thật không phải Tuấn Khải không biết nguyên do mà là anh không muốn nói. Từ lần đầu gặp mặt Chí Hoành anh không để ý tới, càng không ngờ là một ngày mình sẽ thích cậu ta. Nhưng là khi anh tình cờ phát hiện ra cảm tình của cậu ấy dành cho Dịch Dương Thiên Tỉ, tiếp xúc với cậu lâu ngày. Anh càng ngày càng bị cậu thu hút. Anh thích nhìn cậu cười, nhìn cậu vùi đầu ăn hoành thánh, nhìn cậu thích thú với kẹo Lolipop trên tay,... Lưu Chí Hoành là con người đơn giản lại có chút bình phàm. Người không chú tâm sẽ cho rằng cậu mờ nhạt, hiện hữu như không. Nhưng Tuấn Khải không nằm trong số đó. Anh tìm thấy nét riêng trong con người bình phàm ấy. Cậu ấy rất dễ thương, lại đơn thuần, tuy có chút nhút nhát lại hay tự ti nhưng vẫn là một người tốt. Một cậu bé đang được người khác nâng niu và yêu thương. Cho nên Hoành Hoành cậu ấy có bình phàm cũng không sao anh thích cậu ấy, vẫn luôn thích cậu ấy.

Vương Tuấn Khải là như vậy anh cố chấp, ngang ngược, bướng bỉnh. Tiếc thay anh còn là người kiên định dù cho người khác nói gì cũng không nghe. Đặc biệt trong chuyện tình cảm với Chí Hoành anh càng cố chấp hơn bao gìơ hết. Vương Tuấn Khải từng nói, thích ai là việc của anh.

Người khác cho rằng anh không nói lý lẽ, giữ mãi không buông một tình cảm mãi không thể đơm hoa, kết quả. Nhưng sự thực là Tuấn Khải càng rõ hơn ai hết. Anh hiểu tình yêu là chuyện của cả hai người anh có cố chấp cũng không làm được gì. Nếu là khi mới bắt đầu anh cho rằng chỉ cần mình yêu em ấy thật nhiều, thật chân thành em ấy sẽ bị mình làm cho cảm động. Không may thay tình cảm còn phụ thuộc vào duyên số. Lưu Chí Hoành gặp anh quá mụôn lại vào khi tình cảm của cậu đã sâu đậm. Vấy nên dù cho Tuấn Khải cố gắng cũng không thể thay đổi cục diện.

Anh nhớ khi tỏ tình với em ấy. Chí Hoành khuyên anh đừng nên theo đuổi cậu ấy, sẽ không có kết quả gì. Anh vẫn cười nhưng lòng anh đang lạnh toát và trái tim anh đang run lên từng đợt. Đến cơ hội cũng không cho anh, em quá nhẫn tâm rồi Chí Hoành! Và một lần nữa khi Hoành Hoành say xỉn anh bị cậu ấy coi như Thiên Tỉ mà đối đãi, lại nghe cậu ấy nói ra hết tâm tư của mình. Tất cả đều là Thiên Tỉ. Mọi thứ đã khiến anh tỉnh ngộ. Vốn dĩ anh đã không là gì trong lòng cậu ấy...

Nếu mọi chuyện chỉ dừng ở đó, Tuấn Khải dù khó khăn cũng đã buông bỏ được xiềng xích mang tên Lưu Chí Hoành. Nhưng dù không yêu, anh vẫn nhận được sự quan tâm, ánh mắt dịu dàng từ cậu ấy. Những hành động nhỏ nhặt ấy giống như chất keo gắn kết, khiến trái tim anh không thể hướng về ai khác đựơc. Duy chỉ có cậu ấy, Chí Hoành.

Chí Hoành yêu Thiên Tỉ rất nhiều nhưng tình yêu Tuấn Khải dành cho cậu cũng không hề kém cạnh. Dường như tình yêu của ấy đã biến thành một thứ tựa như máu thịt, như tâm can khiến anh không dứt ra được.

Dẫu có chịu biết bao đau thương Tuấn Khải vẫn yêu Chí Hoành.

Chính vì yêu Tuấn Khải đã tìm mọi cách xúc tác cho chuyện tình cảm của Chí Hoành và trúc mã. Anh động viên tỏ tình, giúp cậu thêm tự tin làm việc cậu muốn. Tuấn Khải nghĩ anh phải giúp Hoành Hoành cảm thấy hạnh phúc. Và nếu đó là chuyện giao cậu ấy cho người khác cũng vậy, Dù gì thì trái tim anh đã chịu biết bao vết thương cứa thêm một nhát cũng chẳng thành vấn đề. Chí Hoành vui anh sẽ nhìn nụ cười cậu ấy mà an ủi mình.

Vương Tuấn Khải có một thời gian bám theo Vương Nguyên. Cậu trai này là tình địch của Lưu Chí Hoành tính tình lại rất cố chấp. Không hiểu sao khi đó anh lại muốn đi theo cậu ta. Nhưng việc tốt là anh bất ngờ cứu cậu ta, tặng cậu ta một món ân tình. Vương Nguyên là người tự trọng cao, trọng tình nghiã, lại không muốn nợ ai thứ gì. Anh liền tận dụng điểm này mà ép cậu ta:

- Vương Nguyên cậu hãy rời xa Dịch Dương Thiên Tỉ!

- Anh nói gì?- Vương Nguyên trợn mắt, vô cùng ngạc nhiên.

- Tôi nói cậu từ bỏ hắn ta đi. Không phải cậu nói sẽ bù đắp cho tôi sao? Tôi không cần gì cả, chỉ yêu cầu cậu làm chuyện đó- Anh nói lại lăn nữa, đem món nợ ân tình ra khiến cậu ta không thể không đồng ý.

- Là vì Lưu Chí Hoành phải không?- Vương Nguyên hồi lây mới lên tiếng.

- Phải. Tôi biết tôi làm thế này là hơi quá đáng. Tôi biết cậu rất yêu Thiên Tỉ, ngàn vạn lần không muốn rời xa hắn ta. Nhưng cậu cũng hiểu rõ hắn không yêu cậu, cứ như vậy chẳng ai vui vẻ, tất cả chúng ta đều mệt mỏi, không phải sao. Từ bỏ đi cũng bắt đầu một cuộc sống mới , cho mình một cơ hội mới, cô được không?- Bộ dáng của Vương Tuấn Khải thật thành khẩn.

Vương Nguyên không đáp, lẳng lặng bước ra ngoài. Không phải Tuấn Khải không biết cả đêm hôm ấy cậu ta ngồi khóc ngoài hành lang, rồi lại thẫn thờ thật lâu. Anh biết đem nỗi đau của người khác đổi lấy hạnh phúc của Chí Hoành là không đúng nhưng anh cũng không thể làm khác. Vương Nguyên để cậu chịu khổ rồi.

Sáng hôm sau, Vương Nguyên đứng trước giường bệnh của Tuấn Khải. Khuôn mặt nhợt nhạt, hiện rõ vẻ mệt mỏi. Hồi lâu sau mới miễn cưỡng nói:

- Tôi đồng ý.

- Cảm ơn cậu.- Tuấn Khải đáp. Anh biết cậu ta sẽ đồng ú nhưng sao trong lòng không thấy vui vẻ, phấn khởi chút nào. Thay vào đó là vẻ ảm đảm hiện lên khuôn mặt anh tuấn.

- Đừng nói mấy lời này.

- Anh rất cao thượng đấy, biết không? Anh chắc chắn là tôi chấp nhận lời đề nghị này sẽ không hối hận chứ? Anh tình nguyện ở bên cạnh cậu ta cả đời mặc cho có Thiên Tỉ yêu thương cậu ta.- Vương Nguyên nhíu mày hỏi.

- Tôi quen rồi. Vương Tuấn Khải tôi cả đời này không thể không ở bên cậu ấy. Có một Dịch Dương Thiên Tỉ thì sao dù là 10 Dịch Dương Thiên Tỉ thì sao tôi vẫn sẽ như vậy..- Vương Tuấn Khải hướng Vương Nguyễn nở nụ cười. Không phải nụ cười nhàn nhạt hay ngang ngạnh như trước kia. Mà đây là nụ cười phát ra từ trong tâm. Tuấn Khải cười đến rạng rỡ, hai chiếc răng khểnh đều lộ ra, hai mắt híp cả lại.

Nụ cười ấy giống như Chí Hoành thấy năm nào, đẹp đến mức khíên người ta khó lòng quên lãng. Chính Vương Nguyên nhiều năm sau nhớ lại Vương Tuấn Khải làm cậu không quên được nhất là hình ảnh ấy.

Tuấn Khải ngồi trên giường bệnh cười đến sáng lạn, ngũ quan tuấn mỹ lại đang nói về thứ tình cảm mình cả đời theo đuổi. Giây phút ấy cậu cảm thấy dường như Vương Tuấn Khải tỏa ra vầng hào quang nhè nhẹ, tựa như một vị thần. Vương Nguyên cảm thấy cậu phải nể phục anh ta mất rồi.

Thời gian qua đi, họ rời xa ngôi trường cao trung ngày nào và những năm tháng trên giảng đường đại học cũng lùi dần về kí ức. Vương Tuấn Khải cùng mọi người đều phải lăn lộn ngoài xã hội tìm cho mình một vị thế xứng đáng. Tuấn Khải vẫn ở bên người anh yêu cho tới khi cậu ấy kết hôn.

Cậu ấy đã đề nghị anh làm phù rể lại bỏ ra cả một ngày trời cùng anh ra ngoài. Thế nên cho tới khi bước vào lễ đường mặc trái tim như đang vỡ ra từng mảnh và trong lòng dâng lên một xúc cảm khó nói. Anh vẫn nhận lời và chúc phúc cho cậu ấy.

Chí Hoành không biết ngay sau đó anh đã lao thật nhanh ra khỏi lễ đường với khuôn mặt đẫm nước mắt. Đêm tân hôn của Hoành Hoành cũng là lúc anh yếu đuối nhất. Anh uống thật nhiều rượu, uống tới nỗi quần áo xộc xệch, đôi mắt mờ đi vì men say nhưng tại sao khi ấy. Anh vẫn không thôi nhớ về Chí Hoành, người con trai mà anh yêu say đắm, người mà anh khao khát yêu thương cả đời này.

Vương Tuấn Khải anh có phải kiếp trước đã tạo nên nghiệp chướng gì không? Tới nỗi cả kiếp này đều phải thương nhớ một người không thuộc về mình?!
-------.Hoàn ngoại truyện --------
P/s: Đến đây Bình Phàm đã khép lại rồi. Cảm ơn m.n đã ủng hộ và chờ đợi trong suốt thời gian qua. Mong m.n sẽ ủng hộ những fic tiếp theo của mình.

Và nếu muốn đặt câu hỏi gì cho mình hãy cmt bên dưới nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top