Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[LONGFIC][TỈ HOÀNH] VÒNG XOÁY

Author:  NẤm

CHƯƠNG 2

Lặng lẽ nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đang dần biến mất phía cuối con đường. Thiên Tỷ khẽ thở dài một hơi. Có những chuyện tựa như mới vừa xảy ra, dù thực tế nó đã là những thứ nên chìm sâu trong lớp bụi thời gian. Không phải cậu là người cố chấp, càng không phải là kẻ bi lụy vì tình. Thế nhưng lắm khi cậu tự hỏi, nếu không phải là ngươi con trai ấy, liệu cậu có đau đớn như thế hay không?!

Lưu Chí Hoành, cái tên đã từng là điều ấm áp nhất đời cậu. Là người từng khiến cậu cảm thấy thật bình yên. Là người mà vì cậu ấy, cậu có thể từ bỏ sản nghiệp đồ sộ mà bất kì ai cũng thèm khát, từ bỏ mái nhà chỉ chứa toàn những điều dối trá lọc lừa, chỉ để sống một cuộc đời bình lặng.

Thế nhưng con người từng hứa rằng sẽ yêu cậu suốt đời, từng vẽ lên trong cậu những mơ ước về một mái nhà chân thật lại nói rằng tất cả chỉ là trò chơi. Chán thì bỏ.

Cậu ngày đó, ngạo mạn hơn người. Bố là chủ tập đoàn xuyên quốc gia, sản nghiệp dư thừa. Mẹ là người mẫu nổi tiếng. Cậu là đứa trẻ sinh ra trong nhung lụa ấm êm,muốn bao nhiêu phú quý là có bấy nhiêu phú quý, muốn có vinh hoa là có vinh hoa, là một kẻ sinh ra đã định sẵn rằng mọi con đường cậu đi đều được lát bằng cho đến cuối đời.

Thế nhưng đâu có ai biết rằng, đằng sau vẻ hào nhoáng giàu sang đó, bố cậu thực chất là một trùm xã hội đen khuynh đảo thế giới ngầm. Và cậu cũng chỉ là một sản phẩm sau một tối mua vui. Người ta nói về cậu như một đứa trẻ sinh ra với chìa khóa vàng nắm chặt trong tay, trong tình yêu của cặp cha mẹ hoàn hảo nhất trên đời. Nhưng từ bé đến lớn, cậu sống trong niềm hạnh phúc giả tạo từ ngôi nhà dường như không có kẽ nứt ấy, luôn phải chịu đựng từng trận cãi vã đến tận đêm khuya và kết thúc bằng tiếng sập cửa thật mạnh của bố hay tiếng otô ngày một xa dần của mẹ. Họ bỏ lại cậu một mình trong căn nhà rộng rãi hào hoa, cho cậu môi trường đào tạo của những thiên tài, đơn giản vì cậu sẽ là người kế thừa sản nghiệp của người cha, danh tiếng của người mẹ mà bản thân họ chưa bao giờ quan tâm, bởi vì họ luôn có rất nhiều công việc quan trọng hơn con trai của mình.

Ngày một trưởng thành, cậu càng căm ghét chính gia đình của mình. Nhưng chính lúc ấy, bố cậu bắt đầu giao dần việc quản lý thế giới ngầm cho cậu. Dù muốn hay không, cậu đều phải làm. Khi ấy cậu chỉ mới 16 tuổi, cái độ tuổi mà những người bình thường sẽ bàn về trận bóng rổ nảy lửa vừa phát sóng hôm qua, hay những mối tình đầu ngọt ngọt đắng đắng cùng những cô nàng có thể không xinh xắn nhưng hiền lành. Trong lúc đó cậu đang khoác trên mình bộ đồ đen lạnh lẽo, dùng ánh mắt lạnh lùng giải quyết từng chuyện nhỏ to trong thế giới ngầm

Và rồi Chí Hoành xuất hiện trong cuộc sống của cậu, như một thứ ánh sáng trong trẻo tinh khôi những ngày đầu thu. Cậu ấy không hề sợ hãi cậu như những người khác, cũng không né tránh ánh mắt lạnh lẽo như muốn đóng băng đối phương của bản thân. Cậu ở đó, dịu dàng quan tâm, lặng lẽ và khẽ khàng nâng niu như sợ cậu sẽ biến mất. Mỗi khi cậu lạc lối và mất phương hướng, đôi mắt của Chí Hoành tựa như một tấm gương, trong suốt vô ngần, và cậu nhận ra bản thân càng thêm mạnh mẽ. Để rồi khi cậu chậm rãi hồi tưởng đến bóng dáng nhỏ nhắn, làn da trắng hồng, hàng mày đen huyền, nhất là đôi mắt trong suốt lấp lánh, cậu mới ngạc nhiên rằng người con trai nhỏ bé ấy đã nhẹ nhàng bước chân vào trái tim cậu, còn bước vào nơi quan trọng nhất.

Những tháng ngày đó tựa như bức tranh hạnh phúc nhất. Đến nỗi nó dường như không thật trong cậu. Có lẽ ngay từ lúc đó, trực giác của cậu đã lờ mờ cảnh báo cậu rằng đừng bao giờ tin tưởng quá nhiều vào hiện tại, bởi vì thời gian luôn thay đổi, và lòng người cũng luôn đổi thay. Hôm nay thân thiết như anh em trong gia đình, hôm sau lại có thể lạnh lùng đuổi cùng giết tận. Đạo lý ấy cậu hiểu hơn ai hết, chỉ là cậu đã đem chân tâm của mình giao cho một người, chỉ là cậu đã tìm thấy một người khiến cậu tin tưởng tuyệt đối. Cho nên cái giá phải trả khi cậu hiểu đến rõ ràng tường tận đạo lý ấy, là một đòn trí mạng giáng vào bản thân, chính từ người con trai mà cậu yêu hơn hết thảy mọi thứ trên đời.

Trở về biệt thự, tòa nhà màu trắng nổi bật trên nền lá đỏ thẫm những ngày đầu thu. Chính tại tòa nhà này cậu đã từng mơ ước có một gia đình nho nhỏ, một niềm hạnh phúc bình dị của một con người bình thường chứ không phải là cái xã hội đầy dối trá lọc lừa. Nhưng cũng chính tại nơi đây đã chứng kiến cậu từng bước đi lên trong chính cái xã hội mà cậu căm ghét, thấy cậu ngày một thành công, ngày một lạnh lẽo tàn nhẫn. Chỉ có tại nơi này, nơi mà cậu đã chôn vùi mơ ước của mình, mới có thể khiến cậu thoát khỏi những âm mưu tính toán, những oán hận chất chồng trong cái thế giới dơ bẩn ấy, để lộ ra một Thiên Tỷ yếu đuối đau thương với vết thương ngày đó còn đang rỉ máu.

Năm năm trôi qua. Nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Bất quá chuyện đời dưa đẩy, cảnh cũ còn đây mà người xưa đâu mất. Năm năm, cũng là một khoảng thời gian đủ dài để những chuyện cũ phủ mờ lớp bụi thời gian, để những đau thương trở thành hồi ức. Lắm khi cậu nghĩ rằng vết thương đã liền sẹo, hóa ra nó chỉ đang ở đó, để cậu quay cuồng mỗi khi thời gian trôi qua. Chí Hoành, người con trai ấy chắc sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác đau đớn như thế, tựa như lồng ngực bị khoét mất trái tim, không ngừng trào máu. Thế nhưng năm năm trôi qua rồi, cậu lại chưa bao giờ quên hình ảnh người con trai với nụ cười trong trẻo như nắng sớm ấy, không phải là cậu không muốn quên, chỉ là trái tim cậu chưa từng muốn quên...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top