Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C2: Giải quyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đường Cửu Châu vội vã chân bước đến gõ cửa phòng chủ tịch. Sau 5 giây không thấy Lưu Quan Hữu trả lời đồng nghĩa với việc nhận được sự cho phép. Anh mở cửa bước vào.

Lưu Quan Hữu đang khá bận rộn với tập hồ sơ trên bàn. Chúng chất dày cả đống nhưng tiến độ xử lí của cậu cũng rất nhanh. Gần như chỉ cần một giờ đồng hồ là đã xong hết tất cả.

Đường Cửu Châu một tay cầm máy tính bảng, một tay cầm cây bút, lướt xem lịch trình hôm nay rồi thông báo: "Lịch trình hôm nay của ngài: Trước 18h, ngài có thể nghỉ ngơi. Sau đó tham gia buổi đấu giá tổ chức tại tòa cao ốc số 234 ở trung tâm thành phố."

Lưu Quan Hữu mệt mỏi, dựa lưng lên ghế xoay, nhắm mắt lại suy nghĩ một điều gì đó.

"Mấy lão già đó, anh giải quyết ổn thỏa hết rồi chứ?" Cậu đột nhiên hỏi đến việc này làm Đường Cửu Châu giật mình.

"À, chuyện này vẫn còn một người. Lý Hùng Viện nhất quyết không chịu đàm phán với chúng ta."

Lưu Quan Hữu chống tay lên cằm, nở một nụ cười bí ẩn: "Thế sao!? Vậy thì đi một chuyến thôi."

Đường Cửu Châu biết Lưu Quan Hữu đang có ý định gì. Những kẻ rượu mời không uống thì chỉ có thể uống rượu phạt. Muốn tồn tại lâu, phải biết người biết ta. Huống chi hiện tại, đồng bọn của lão đều đã bỏ cuộc. Một thân một mình thì có thể làm gì được.

Đường Cửu Châu xuống tầng hầm, lái con xe Bugatti Divo đen trị giá gần 6 triệu USD ra trước cổng công ty chờ đợi Lưu Quan Hữu. Cậu cũng không làm mất quá nhiều thời gian. Hai phút sau đã bước xuống cùng với một bộ vest đỏ và chiếc kính râm vừa cướp được từ trưởng phòng Lương.

"Sao lại lấy con này?" Lưu Quan Hữu lộ rõ vẻ mặt ghét bỏ.

Đường Cửu Châu thở dài giải thích: "Thưa Lưu Tổng! Làm sao tôi biết ngài thích cái nào! Với cả mua nhiều xe như thế để làm gì trong khi ngài không thể lái chúng."

"Vì tôi thích thế! Nếu sau này anh có cần để đưa bạn gái đi chơi thì cứ gọi. Tôi chắc chắn sẽ sẵn sàng cho mượn." Lưu Quan Hữu bông đùa nói với Đường Cửu Châu.

"Cảm ơn nhưng tôi thích đi xe máy hơn."









Tại phim trường số 102, Đài Bắc.

"Trở về đi được không? Đừng làm công việc này nữa. Cậu đã không còn là chính bản thân mình nữa rồi. Tớ thật sự xin cậu đừng đi." Một chàng trai với vẻ ngoài xinh đẹp đang cố gắng níu giữ lấy cô gái, đau lòng rơi nước mắt khiến người xung quanh đều không hỏi sót xa.

Cô gái nét mặt gượng gạo như đang cố gắng suy nghĩ gì đó: "Tôi... Tôi..."

"Cắt!" Trần Phú tức giận thét lên: "Cô bị cái gì vậy hả? Chỉ có mỗi một cảnh quay tí tẹo như này mà gần hết một ngày trời chưa xong!"

Người đàn ông đấy là một tay đạo diễn rất nổi tiếng. Hầu hết các tác phẩm của ông khi tung ra đều được đánh giá cao và có độ phổ biến nhất định trên toàn thế giới. Chẳng hạn như Lời hẹn ước; Mãi mãi 1998; Thanh xuân tươi đẹp của chúng ta,...v.v... Bởi vì càng nổi tiếng nên tính khí Trần Phú lại càng không được tốt. Chọn diễn viên tất nhiên phải do ông ta lựa. Nhưng điều đáng nói ở đây là ông không bao giờ chịu nhận những người mới vào nghề hay những diễn viên gạo cội trong làng, lại càng ghét bỏ những ai vứt tiền vào mặt ông ta mà mua vai diễn. Trần Phú chỉ chọn các viên ngọc thô nhưng có chiều sâu và phù hợp với nhân vật.

Bộ phim mới của Trần Phú có tên là <Ánh hào quang>. Nội dung kể về những góc khuất tăm tối của làng giải trí showbiz. Với hai nhân vật chính là Dương Chí Diễn và Hoàng Hân. Cả hai là bạn thanh mai trúc mã, cùng nhau trải qua thời thanh xuân tươi đẹp và hẹn ước rất nhiều điều về tương lai sau này. Nhưng vì hào quang sân khấu, Hoàng Hân liền quên hết mọi thứ, sa đọa vào nơi tối tăm nhất của giới giải trí. Trở thành tình nhân cho các đại gia giàu có. Chẳng còn nhớ đến cậu trai năm nào vẫn luôn chờ đợi cô. Mà hai diễn viên đảm nhận vai diễn này là Tôn Oánh Hạo và Hứa Giai Kỳ của công ty giải trí Q&B.

Lúc đầu, khi viết xong kịch bản. Trần Phú đã nghĩ rằng chắc chắn sẽ rất khó khăn để tìm được một người có hình tượng và cái hồn như Dương Chí Diễn hay sự đa dạng biến hóa phong cách mà không bị gượng gạo, trước và sau khi Hoàng Hân bước chân vào showbiz. Đặc biệt nhất là giữa cả hai phải có một chút gì đó vừa thân thiết lại vừa xa cách. Một phản ứng hóa học hoàn hảo. Vậy mà lại may mắn vì Trần Phú đã tìm ra Tôn Oánh Hạo và Hứa Giai Kỳ.

Nhưng có vẻ trạng thái gần đây của Hứa Giai Kỳ không được tốt. Cô thường xuyên quên lời và diễn một cách gượng gạo khiến cho cả trường quay phải NG nhiều lần.

Cô bị Trần Phú mắng thì liền cúi gập người luôn miệng xin lỗi. Ông ta mệt mỏi xua tay, cho mọi người nghỉ ngơi ít phút. Trợ lí thấy thế liền nhanh chóng đưa cô trở về phòng trang điểm.

Tôn Oánh Hạo có chút lo lắng nên cũng đi theo. Vừa vào trong đã bắt gặp cảnh Hứa Giai Kỳ đang ôm ấp với một trong những nhà đầu tư của bộ phim này. Cậu thở dài, quay bước bỏ đi.










Lý Hùng Viện sau khi nghe tin báo bọn đồng lõa lúc trước của mình đều đã bỏ cuộc hết thì liền trở nên tức giận, gạt đổ hết tất cả chén bát trên bàn ăn xuống đất. Ông ta chưa từng nghĩ bọn họ sẽ phản bội một cách trắng trợn như thế. Hiện tại chỉ còn một mình ông, sao có thể đấu lại Lưu Quan Hữu. Thằng nhóc đó còn nhỏ mà mưu kế chẳng ai bằng. Miệng mồm một khi đã mở ra thì chỉ có phun nọc độc. Không ai có thể tránh được.

"Má nó, cái bọn chó chết!" Lý Hùng Viện điên người hét lên.

"Sao lại nổi nóng như thế! Nào, chúng ta ngồi xuống uống miếng nước, ăn miếng bánh đi."

Lưu Quan Hữu chẳng biết chui từ đâu ra. Bất thình lình ngồi trước ghế sofa trên phòng khách, tao nhã rót hai chén trà. Còn tiện mồm hỏi Đường Cửu Châu: "Thư ký Đường uống không?"

"Cảm ơn ngài, tôi không thích trà."

Lý Hùng Viện trợn tròn mắt, chẳng hiểu sao họ lại ở đây: "Bọn bây... Bọn bây vào nhà tao bằng cách nào?"

"Ngu thế! Tất nhiên là tôi phá khóa đi vào rồi." Lưu Quan Hữu nhăn nhó, lộ rõ vẻ mặt khinh bỉ.

"Khụ khụ... Lưu Tổng, nói thế nghe giống như ăn trộm quá." Đường Cửu Châu ho nhẹ vài cái nhắc nhở cậu.

"Anh đã thấy tên trộm nào đẹp trai như tôi chưa?" Lưu Quan Hữu nhướng mày cười vui vẻ. Gì chứ tự luyến cậu đây có đầy.

"Thôi, vào chuyện chính. Nghe bảo ông vẫn nhất quyết phản đối tôi lên làm CEO của công ty Q&B."

Lưu Quan Hữu không đùa giỡn nữa mà quay trở về nét mặt nghiêm túc. Đường Cửu Châu cũng nhanh chóng lấy một tập hồ sơ từ trong cặp ra đưa cho cậu. Đây là tư liệu mà mấy hôm trước Lưu Quan Hữu có nhờ anh điều tra.

Cậu cười nhếch mép khi thấy Lý Hiển Lân vừa đáp chuyến bay đến Hàn Quốc cách đây vài ngày trước: "Ông nghĩ để con trai mình đi du lịch thì sẽ thoát nạn sao?"

Lý Hùng Viện chợt trở nên căng thẳng. Khi quyết định sẽ làm phản, ông đã lường trước được sự việc này nên cho con trai mình- Lý Hiển Lân đi sang nước ngoài để tránh phải gặp nguy hiểm. Nhưng nào ngờ Lưu Quan Hữu đến như vậy cũng không tha. Ông ta biết một khi cậu nói gì thì chắc chắn đã có suy tính sẵn trong đầu nên mới cảm thấy căng thẳng.

"Nó không làm gì có lỗi hết. Cậu đừng có mà lôi nó vào."

"Vậy là ông chưa biết câu: <đời cha làm đời con chịu> rồi. Nên nhớ một điều, thế giới này, tiền là tất cả. Nếu bây giờ tôi phái người giết ông thì cũng chẳng ai thèm tra cứu. Mà nếu có tôi cũng có thể ém nhẹm lại được. Huống hồ gì là một thằng nhóc con." Lưu Quan Hữu vui vẻ, hứng thú nhìn mặt Lý Hùng Viện hết từ trắng sang xanh rồi lại về đen. Như một con tắc kè vậy đó.

"Tôi bỏ cuộc, tôi thật sự đầu hàng. Làm ơn hãy bỏ qua cho con tôi." Ông ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi, quỳ hẳn xuống đất cầu xin Lưu Quan Hữu.

"Cũng được nhưng mà.." Cậu vắt hai chân lên nhau, tay chống cằm, nhướng mày lấp lửng không nói hết câu.

"..." Lý Hùng Viện run run chờ đợi Lưu Quan Hữu nói tiếp.

"Chắc gì ông sẽ không nuốt lời. Vậy nên tôi cần một cái gì đó thể hiện lòng thành... Một ngón tay chẳng hạn."

Lý Hùng Viện thật sự sợ hãi rồi. Lưu Quan Hữu không phải là một con người nữa. Đường Cửu Châu nghe cậu nói cũng giật mình trợn tròn mắt. Biết rằng sẽ bị trừng phạt nhưng không ngờ rằng cậu lại làm đến như thế.

Lưu Quan Hữu dường như nhận ra ánh mắt của anh liền giải thích: "Sống trong giới thượng lưu này, nhân từ là thứ kéo bản thân ta xuống vực. Anh dám cá với tôi không? Rằng ông ta sẽ không tạo phản một lần nữa."

Đường Cửu Châu không nhịn được mà căng thẳng. Đúng thật rằng không có gì có thể bảo đảm Lý Hùng Viện trung thành với lời nói của mình.

Lưu Quan Hữu thấy Đường Cửu Châu không nói gì cũng ngầm hiểu được anh không phản đối nữa liền vui vẻ quay sang nhìn ông ta: "Sao nào? Làm được chứ? Hay để con trai ông nhận giúp?"

"Không cần, tôi có thể."

Lý Hùng Viện run rẩy đi vào trong bếp lấy ra một con dao. Lại nhìn xuống bàn tay mình. Nếu không phải vì ông hám lợi thì chắc chắn bây giờ đã không có kết cục như thế này rồi.

Đường Cửu Châu thật sự không thể nhìn được nữa, quay người rời đi. Lưu Quan Hữu thấy thế liền giữ anh lại: "Sao không ở lại?"

"Tôi sợ máu."

Lý Hùng Viện căn bản không hề nghe họ nói gì vì vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Ngay lúc con dao chỉ còn cách ngón út vài cm nữa thì Lưu Quan Hữu đi đến quăng nó xuống đất. Lý Hùng Viện ngạc nhiên, không khỏi trợn tròn mắt nhìn cậu.

"Thư ký của tôi sợ máu nên ông không cần phải làm cái này." Nói xong liền cùng Đường Cửu Châu ra về.

Ông ngồi ngơ ngác một lúc lâu rồi bỗng nhiên cười lớn. Đúng thật vẫn chỉ là một thằng nhóc còn hôi miệng sữa. Không dám ra tay triệt để. Lý Hùng Viện âm thầm ghi hận hết những gì hôm nay ông ta đã phải nhận: "Tao chắc chắn sẽ khiến mày thân bại danh liệt Lưu Quan Hữu."

Trên đường về, Lưu Quan Hữu chỉ ngồi yên một chỗ làm Đường Cửu Châu lo lắng liệu có phải vì mình mà Lưu Tổng không vui hay không.

"Ngài sao lại không nói gì?"

"Tôi đang tưởng niệm cho Lý Hùng Viện." Lưu Quan Hữu đột nhiên quay sang cười khanh khách làm anh giật mình.

"Tại... Tại sao lại tưởng niệm?"

"Tôi chỉ bảo là ông ta không cần làm chứ đâu có bảo mình sẽ không phái người tới giúp đâu."

Năm ngón tay đứt lìa, rơi rớt be bét trên mặt đất, máu văng khắp nơi. Lý Hùng Viện đau đớn hét lên, vùng vẫy kịch liệt nhưng vẫn bị đám côn đồ giữ lại.

"Làm ơn tha cho tôi đi! Làm ơn... Á" Lại một ngón tay nữa bị chặt đứt.

"Chúng tôi cũng chỉ nhận lệnh rồi triển khai thôi. Nếu tha cho ông, em ấy sẽ nhai đầu tôi mất." Trần Dự Canh đứng ở một góc hút thuốc, không cảm xúc xem bọn họ hành hạ ông ta.

Đến tận khi chẳng còn một thứ gì trên bàn tay Lý Hùng Viện nữa. Bọn họ mới ngưng lại. Trần Dự Canh đi đến, tay phủ một tấm khăn ướt cầm một ngón của ông ta lên: "Đem về làm quà cho Quan Hữu. Chắc chắn em ấy sẽ rất thích."

___________________


 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top