Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[LONGFIC][Trans] Kismet [Chap 3], Yoonsic, Soofany, Jeti

Chapter Three

“You're so unpredictable. I don't know if you're hot or cold; a curse or a blessing.”
“Cô thật khó đoán. Tôi không hiểu rõ cô là người nóng hay lạnh; là một lời nguyền hay một ơn phước.”


Ngày 5 tháng ba, 1669.


“Tiểu thư Jung, thật là hân hạnh khi được cô trở lại nơi này!” người đàn ông thấp và mập reo lên khi Jessica chỉ vừa đặt chân vào nhà chứa.

Bỏ ngoài tai những lời cảnh cáo của Sooyoung, cô vẫn không thể kiềm chế được và lại đến gặp Saebyuk. Như lần trước, nhiều người ngừng những việc họ đang làm lại và chăm chú nhìn cô tiểu thư kế tự khi cô vừa đặt bước vào nơi này. Nhưng cũng có những người không thấy ngạc nhiên và tỏ vẻ như Jessica là vị khách thường lệ của nhà chứa này.

“Quý cô có muốn uống gì không?” lão quản lý hỏi.

“Không, cảm ơn. Tôi chỉ muốn gặp Im Saebyuk,” Jessica đáp trong khi nhìn xung quanh để tìm người con gái với đôi mắt nai, “Cô ta có ở đây không?”

“Uhm…về phần I-im Saebyuk,” lão quản lý nói lắp bắp, “cô ta hiện đang tiếp một vị khách khác.”

Dù lão không nói thì cô gái tóc vàng này cũng có thể đoán được. Lẽ ra cô nên nghe lời của em họ mình, Sooyoung, vì cô thật đã không chuẩn bị tinh thần để chứng kiến cảnh tượng ở trước mắt trong lúc này. Ở phía trái của nhà chứa là người con gái mà cô đang tìm, cô ta đang cười đùa và đụng chạm với một người đàng ông đang ngồi ở chiếc ghế gần góc tường.

“Em nghĩ là anh đã uống hơi nhiều rồi đấy.” Jessica nghe Saebyuk nói một cách đùa cợt với người đàn ông đó.

“Anh chưa có say đâu,” một giọng thật quá quen thuộc đáp, “Anh thường đến đây mà em lại không biết lúc nào anh say và lúc nào anh không à?”

“Anh đến đây gần như mỗi ngày, và em biết rằng anh đang nói láo.”

“Hahaha,” Taecyeon cười trước khi nói trong giọng say xỉn, “Đúng, đúng …vì thế mà em là người mà anh ưa thích nhất …em…hiểu anh quá rõ. Em biết anh thích cái gì …lúc nào anh thích nó …và anh thích nó kiểu nào.”

Jessica ngoảnh mắt khỏi cảnh tượng đánh khinh miệt đó, nhưng vẫn kịp để nhìn thấy đôi tay của người anh họ mình đang mò mẫm khắp người của cô gái kia. Rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu cô. Tại sao cô lại phải đến đây? Những giấc mơ của cô thật quan trọng vậy sao? Cô đang muốn gì nào?

Cô muốn gặp người con gái này để tìm hiểu tại sao cô lại cứ mơ về cô ta, và không, những giấc mơ đó đã không còn quan trọng nữa. Cô tự nhủ nếu lần sau lỡ mà những giấc mơ ma quái đó có quấy nhiễu cô nữa thì cô sẽ phớt lờ chúng, vì thật ra cô không biết mình đang muốn gì nữa, nhưng cô biết chắc chắn không phải là cảnh tượng mà đang diễn ra trước mặt cô.

Nhưng giờ thì cô cũng đã lỡ tới nơi đây. Dù sao cũng không muốn lãng phí chuyến đi này, cô quay sang lão quản lý. “Nói Im Saebyuk ra ngoài gặp tôi ởi xe ngựa ...sau khi cô ta tiếp xong người kia,” cô nói trong khi đưa vài đồng tiền cho lão ta rồi tiến ra khỏi cửa.

~~~

Saebyuk không hiểu là vì lý do gì nhưng cô thật sự rất vui khi gặp Jessica.Thậm chí mỗi ngày cô đã mong đợi gặp lại cô gái tóc vàng đó từ lần trước họ tạm biệt nhau. Cô biết Jessica chỉ là một vị khách mà cô phải phục vụ—là một vị khách trả tiền cho cô; nhưng cô không thể khỏi cảm giác ấm áp trong lòng khi nhớ về cuộc gặp mặt giữa họ lần trước.

Tuy nhiên lúc này thì cô lại hơi bị phiền bởi cái sự im lặng đang bao phủ họ; một sự im lặng mà đã không hề hiện hữu vào lúc họ cùng nhau nằm trên đồng cỏ để ngắm những vì sao lung linh trên bầu trời đêm.

“Tôi không biết tôi đã có nói điều này chưa, nhưng nhà của cô thật rộng lớn. Không biết cô có thường gặp mặt người trong gia đình không nữa,” Saebyuk nhận xét trong một nỗ lực muốn bắt chuyện gần như là lần thứ một trăm vào buổi chiều hôm đó, tuy nhiên đôi môi của cô gái tóc vàng dường như khóa chặt.

Ngoài lời ra lệnh “đi theo tôi” của Jessica ra thì cô gái lớn tuổi hơn đã không nói thêm một chữ nào nữa. Cô ta thật khác với Jessica mà cô đã cùng ngắm mưa sao băng chung. Không những Jessica đã không nói tiếng nào từ lúc Saebyuk bước lên cỗ xe của cô ấy, ánh mắt của cô ta cũng tỏ ra lạnh nhạt. Cô ấy trông thật …khó gần—đúng như phong cách của một nàng tiểu thư danh giá.

Họ cùng đi tiếp sâu vào căn dinh thự nhà họ Jung, cho đến khi họ đến cái nơi mà khá quen thuộc đối với Saebyuk. Đó là nơi mà cô đã gặp Jessica lần thứ hai, trong buổi sinh nhật của vị tiểu thư này.

Jessica mở cửa trong sự im lặng rồi bước vào trong phòng. Saebyuk đi theo, tuy không biết bên trong sẽ có gì. Ngạc nhiên thay, cô nhận ra Jessica đã dẫn cô vào phòng riêng của mình. Giờ thì cô mới hiểu ra thì Jessica cũng như những vị khách khác của cô. Tại sao cô lại cảm thấy ngạc nhiên khi được dẫn vào phòng kín này chứ? Có lẽ Saebyuk đã vô tình ngộ nhận và thậm chí còn đối xử với cô tiểu thư nhà họ Jung này bằng một cách thân tình hơn đối với những người khách khác.

Đã đến lúc phải vẽ một biên giới giữa họ.

Cô cố đưa sự chú ‎ý của mình lại vào những chi tiết của căn phòng này; chiếc giường có bốn cột trụ được đặt đối diện căn phòng, những chiếc màn đang rũ xuống theo chiều của những cơn gió lạnh và được chiếu sáng bỏi ánh trăng mờ mờ. Cô khẽ giựt mình khi Jessica đột nhiên lên tiếng, mặc dù, lạnh lùng và không nhìn vào cô, “Nói thật, tôi không có ‎ý định dẫn cô tới nơi này. Nhưng tôi có một việc quan trọng cần phải nói với cô, mà tôi lại không nghĩ ra nơi nào …kín đáo hơn nơi này.”

Saebyuk gật đầu một cách thông hiểu. Cô đã gặp không biết bao nhiêu tình huống như hiện giờ. Có hai l‎ý do vì sao mà Saebyuk lại là gái hầu được tìm đến nhiều nhất. Dĩ nhiên cô rất giỏi trong việc ‘chăn gối‘—cô gái hầu nào làm việc được khoảng một tuần đều như thế. Dù sao đi nữa thì họ chỉ việc buông xuôi ra và để khách hàng muốn làm gì thì làm. Tuy nhiên, điều đầu tiên mà khiến Saebyuk trở nên đặc biệt là khả năng đọc được tính cách của khách hàng. Chỉ cần ở với họ vài phút thì cô sẽ hiểu được những bất an, ham muốn, và dục vọng của họ. Điều thứ hai mà phân biệt cô với những gái hầu khác là khả năng có thể diễn được những vai khác nhau tùy thuộc vào loại khách hàng mà cô phục vụ.

Đối với vài người, thì cô là một cô gái từ tốn và ngây thơ; đối với vài người khác, thì cô lại như một con sư tử cái trong rừng xanh—tự tin, mạnh mẽ, và chủ động. Cũng có những trường hợp, cô sẽ đóng vai trò một người mẹ tỏ vẻ như thông hiểu được nỗi sợ và sự bất an của khách hàng.

Jessica Jung, dựa theo ấn tượng đầu tiên của cô về cô gái tóc vàng này, là một người nghiêm khắc nhưng lại dễ mắc cỡ và muốn che đậy sự khát khao của mình. Với những loại khách hàng như thế này, Saebyuk sẽ giữ vai trò chủ động. Cô biết rõ cách nào có thể quyến rũ được cô gái nhà giàu này y như cô đã từng làm được trong lần đầu tiên họ gặp mặt.

“Saebyuk, những ngày qua, thậm chí cả những đêm qua …cô chưa bao giờ lìa khỏi tâm trí của tôi,” Jessica nói tiếp một cách ngập ngừng, trong khi nhìn xuống sàn nhà của phòng mình, làm như có điều gì đó rất hứng thú ở dưới đó. “Lúc nào cô cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi, và tôi …tôi không hiểu vì sao.”

Cô gái mắt nai cười thầm. Cô đã không nghĩ mình có thể chiếm được sự chú ‎ý của cô gái này dễ dàng như thế. Cô tiến lại gần cô gái lớn tuổi hơn và thì thầm, “Jessica, tôi biết, những ao ước thầm kín của một người thường được biểu thị qua giấc mơ của họ.”

“Không, cô không hiểu đâu. Những giấc mơ của tôi không giống thường.”

“Hãy tin tôi, tôi hiểu mà,” Saebyuk nói trong khi cô chạm vào má của cô gái tóc vàng bằng tay mình và nói tiếp, “Tôi hiểu là cô muốn tôi. Hay là chúng ta hãy cởi bỏ vài thứ ra và làm những gì mà cô muốn đi?”

Jessica giật mình và thụt lùi lại một bước.

“Cô muốn làm như thế nào? Những sự phục vụ thường lệ nhé?” Saebyuk vẫn tiếp tục với trò chơi quyến rũ, mà không hề để ‎‎‎y’ nét mặt đang dần thay đổi của người con gái kia.

Jessica chau mày. Cô đã tưởng cô gái trẻ tuổi hơn thật sự hiểu và nhận thức được sự liên hệ đặc biệt giữa họ, nhưng rõ ràng là cô đã lầm. “Có phải cô đối với khách hàng nào cũng như vậy không?”

“Xin lỗi ‎y’ cô là sao?” Saebyuk bỏ đi giọng điệu quyến rũ của mình và ngạc nhiên.

“Có phải trong mắt cô tôi chỉ là một trong những người họ? Cùng xâm lấn cơ thể nhau, chia sẽ một đêm tình, và đưa cho cô một số thù lao vì sự phục vụ này? Rồi sau đó cả hai chúng ta mạnh ai trở về với cuộc sống của mình và làm như không có gì đã xãy ra?” Sự phẫn nộ trong ánh mắt của Jessica thật hiển nhiên khi cô nói những lời đó, và cô thật không thể hiểu tại sao.

Saebyuk cười một cách bực bội. “Vâng, đúng, tôi là một cô gái ‘nhơ nhuốc’. Cô đã tìm được tôi ở nhà chứa! Vậy thì cô lại đòi hỏi điều gì?”

Jessica giữ im lặng. Dù rằng cô đang rất giận dữ, nhưng cô lại không thể nói trả lại lời nào. Saebyuk nói có l‎ý. Cô lại đang mong đợi và đòi hỏi cái gì chứ?

Cô tiểu thư lấy một thứ gì đó ra từ túi của mình. Cô hít một hơi thật sâu trước khi nói tiếp. Lần này, cô bắt mình phải nhìn thẳng vào trong mắt của cô gái đeo bộ mặt nạ thiên thần này. “Tôi đã làm một sai lầm khi dẫn cô đến đây. Tôi hối hận vì đã không suy xét lại hành động của mình kỹ lưỡng hơn. Tôi tưởng …tôi tưởng cô không dơ bẩn như những người khác đã nói. Lẽ ra tôi nên phớt lờ đi những giấc mơ vô nghĩa đó.”

Cô ném túi tiền phía cô gái kia. “Hãy lấy nó và rời khỏi nơi đây!”

Đó đã đi quá sự chịu đựng của Saebyuk. Không phải cô chưa từng bị đối xử như thế; nhưng có lẽ vì đây là Jessica Jung nên điều đó mới làm nên sự khác biệt. Bao cơn thịnh nộ và đau đớn ngập tràn trong lòng cô liền bùng nổ ra.

“Vâng đúng, tôi rất dơ bẩn!” Với chiếc cằm ngẩng lên, cô đáp lại ánh nhìn sắt đá của cô gái tóc vàng kia và nói tiếp, "Vì khác với cô, tôi đã không được sự giáo dục tử tế. Khác với cô, tôi không có một ngôi nhà sang trọng để sống. Khác với cô tôi không có người hầu hạ trong mọi việc. Trong trường hợp mà cô đã không để ‎ý, thì khác với cô, tôi đã không sướng từ trong trứng nước.” Những giọt nước mắt mà cô cố nén lại đã từ từ ào ra từ đôi mắt to tròn của mình. “Tôi đã không có lựa chọn nào khác ngoài đi vào con đường này. Đừng có coi thường tôi!”

Saebyuk thảy lại bịch tiền xuống sàn, tiếng của những đồng tiền bạc rơi lóc cóc vang dội lên khắp phòng.

“Tôi chưa bao giờ bị nhục mạ như thế này.”

“Ngạc nhiên thật. Vì theo tôi nhớ, tôi đã chưa bao giờ đối xử với cô như một gái điế—“

“Tôi nghĩ cô có," Saebyuk chặn cô gái tóc vàng trước khi cô ta có thể nói dứt lời. “Rốt cuộc thì tôi đã nghĩ không sai. Cô cũng như những người khách hàng khác—không, nói đúng hơn thì, tiểu thư Jung, cô còn tệ hơn.” Cô lau đi những giọt nước mắt của mình. Cô không muốn tỏ ra dễ vỡ hoặc yếu đuối. “Đừng làm như cô hiểu tôi và những gì tôi đã phải trải qua …những gì tôi đang trải qua vì cô thật sự không bao giờ biết được đâu.”
Cô ùa ra khỏi phòng, bỏ lại một Jessica đang bị kinh ngạc. Cô thầm mừng vì cô gái lớn tuổi hơn đã không đi theo cô, nếu không thì cô ta đã thấy những giọt nước mắt không thể kiềm chế được của cô vào trong lúc này.

Những kẻ nhà giàu kêu ngạo, cô nghĩ, ai ai cũng như nhau

Trong khi bước ra khỏi cửa lớn, cô nghĩ lại những lời sắt đá của cuộc tranh cãi vừa rồi.

Những mong đợi và những thành kiến…đôi khi hai điều đó đều là một và như nhau.

Cô bước ra khỏi dinh thự nhà họ Jung và nhìn lên, cố gắng kiềm lại những giọt nước mắt của mình. Cô để ý thấy mặt trăng đã lặn và những ngôi sao trên bầu trời lúc này xuất hiện mờ ảo sau những đám mây. Bóng tối đã gần như lấn chiếm tất cả, dù chỉ là ánh sáng le lói nhất.

Cô lê bước trở lại nhà chứa.

~~~

“Jessica…chỉ cần cậu nói cậu không hề yêu mình một chút nào thì mình sẽ biến khỏi mắt cậu ngay và không bao giờ cản đường cậu nữa …” Nỗi đau trong giọng nói của người con gái hiện rõ khi cô ấy van nài, “Nói đi. Làm ơn…”

“Xin người đừng làm khó tôi. Tôi không thể có cảm giác gì đối với Công Chúa, và tôi chỉ có trách nhiệm bảo vệ người. Hai chúng ta đều hiểu rõ tôi không thể để người rời khỏi tầm mắt của tôi. Tôi đã hứa bằng danh dự của mình là tôi sẽ giữ cho người không bị thương hại gì.”


Jessica lăn lộn trên giường, cố gắng để tỉnh dậy, nhưng nổ lực cấp mấy cô vẫn bị thu hút vào một giấc mơ mà cô không cưỡng lại được.

“Nhìn mình này. Hãy nhìn và nói với mình là cậu không hề có cảm giác gì với mình. Cậu nói cậu không thể có cảm giác với mình, điều đó thì cả hai chúng ta đều ý thức được.” Cô công chúa âu yếm rờ má của cô và nhìn thẳng vào mắt cô trước khi nói tiếp, “Nhưng cậu lại không thể nói với mình rằng cậu không yêu mình.”

“Tôi—” Trước khi cô có thể nói được những gì mà mình muốn thì cô gái kia đã nghiêng mình tới và hôn lên đôi môi cô, để cô không thể nói ra lời nói dối mà cô đang ấp ủ trong đầu.


Mắt của Jessica mở bật ra. Cô nhìn xung quanh và nhận ra trời vẫn còn đang tối. Nằm trên giường, vừa đổ mồ hôi vừa thở một cách dữ dội, cô hồi tưởng lại những hình ảnh cô vừa thấy.

Lại một lần nữa, mọi thứ thật thân thuộc một cách lạ lùng. Cái cảm giác mà cô nhận được khi cô công chúa ôm má của cô với đôi tay của cô ấy …cô đã có cảm giác tương tự như thế khi Saebyuk đụng vào cô. Hơn nữa, khi cô công chúa nhìn vào mắt cô …Jessica cũng đã nhìn thấy đúng đôi mắt nai đó. Cô thật không biết nghĩ sao cho thông .

Quả là một giấc mơ đáng hổ thẹn! Tại sao cô lại có thể hôn Saebyuk? Tuy đó chỉ là một sự ảo tưởng của tâm trí, và cộng thêm cảm giác tội lỗi vì hành động của mình, nhưng nó cũng khiến cô thấy kinh hãi vì đã hôn một người con gái …phóng đãng thế này! Điều mà càng làm cô kinh hãi hơn nữa là vì một phần trong cô lại muốn hồi sinh cái khoảnh khắc đó.

Chỉ là một giấc mơ thôi, cô tự nhủ trong khi dùng những ngón tay sờ vào môi mình.

Cô đã từng hứa rằng cô sẽ phớt lờ đi nhừng giấc mơ tương tự như thế này …nhưng nếu đây chỉ là một giấc mơ thì tại sao cô lại vẫn cảm nhận được sự nóng bỏng của nụ hôn vừa rồi?

~~~

“Chị họ yêu dấu của em, nếu địa ngục đột nhiên phái những đại biểu lên thế giới này thì em nghĩ em sẽ lập tức nhận ra họ ngay,” Sooyoung nhận xét khi cô vừa thấy Jessica vào buổi sáng hôm đó.

“Tại sao cơ?” cô gái còn đang lảo đảo đáp một cách mệt mõi.

“Vì em đoán họ trông giống chị. Ồ, chị họ …xin thứ lỗi cho em nhưng em phải nói là chị trông rất tệ. Đêm qua chị có ngủ đủ giấc không?”

“Đừng chọc chị nữa mà. Vâng, chị có ngủ. Sự yên tĩnh đã ru chị ngủ khá tốt,” Jessica nói rồi ngồi xuống đối diện Sooyoung.

“Yên tĩnh ư? Chị họ, vài người làm việc đã nói họ có nghe những tiếng bước chân nặng nề! Chị tin em đi, nơi này có ma đấy. Em đâu có thấy yên tĩnh chút nào. Ah, cũng có lẽ là em nhầm lẫn.” Cô gái cao hơn nhún vai rồi đổ trà vào ly cho chị họ mình.

“Cảm ơn.” Jessica cười và nhắp một ít trà. “Nhưng chị tin rằng em đã nhầm. Chị đã nói với em bao nhiêu lần là nơi này không có ma mà.” cô nói trong khi nhớ lại cuộc cãi cọ giữa cô và Saebyuk.

“Thôi thì em sẽ không nói về vấn đề này nữa. Nhưng làm ơn hãy ráng ngủ thêm. Một giấc ngủ trưa ngắn cũng được.” Cô nhìn chị họ mình một cách lo lắng, nói đúng hơn, là nhìn vào những vầng thâm trên mắt người đối diện.

“Chị biết. Đừng có lo nữa,” Jessica trấn an người em họ mình.

Sooyoung chợt nhớ ra một việc quan trọng. “À, sẵn tiện đây…chị họ, cha của chị đã nói cho chị về một tin tốt này chưa?”

“Tin tốt ư? Nếu có thì thật chị chưa được thông báo. Hãy nói với chị đó là tin tốt nào đi.”

“Em gặp bác sáng nay và bác nói Tiffany unnie sẽ đến thăm chúng ta vào 1 vài tuần sau.”

“Tiffany unnie? Em đang nói là Hwang Tiffany unnie?” Jessica hỏi với cái nhíu mày.

“Độc nhất vô nhị chỉ một người đó thôi. Vậy ra chị còn nhớ chị ấy.” Sooyoung cười.

“Dĩ nhiên là chị nhớ. Làm sao mà chị quên chị ấy được? Ba chúng ta đã từng chơi chung lúc còn bé. Chị ấy thường rầy mỗi khi hai đứa mình có những trận chiến trẻ con. Krystal cũng rất thích chị ấy.”

“Vâng, em nghĩ em ấy còn thích Tiffany unnie hơn cả chị nữa,” Sooyoung trêu. “Mà em đang nghĩ tại sao chị ấy lại đột ngột trở về.”

Jessica thấy mí mắt mình trở nên nặng đi. Cô thả lỏng và nhắm đôi mắt mệt mỏi của mình lại một chốc trong khi tựa người vào sau ghế một cách thoãi mái.

Cô không bận tâm về lý do cuộc viếng thăm này của unnie của họ. Điều quan trọng hơn là cô và Sooyoung sẽ được đoàn tụ lại với người bạn thời thơ ấu này. Mặc dù đã sau nhiều năm, cô vẫn còn nhớ nụ cười ngọt ngào của Tiffany được tô điểm một cách hoàn hảo bởi đôi mắt hình mặt trăng của cô ấy. Cô nhớ phong thái dịu dàng của cô ấy. Cô nhớ đôi bàn tay mềm mại mà thường nắm lấy cô lúc cô còn nhỏ.
Những ‎suy nghĩ về cái đêm chua chát mà cô ở với Saebyuk đã được thay vào bởi những kỷ niệm đẹp, khi cô hồi tưởng lại cô gái lớn tuổi hơn—cô gái mà cô đã từng cho là mối tình đầu tiên của mình.

Một nụ cười hiện trên gương mặt cô trước khi cô chìm vào sự ru ngủ của cơn gió ban trưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top