Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Epilogue

Epilogue

"Tại một nơi khác; tại một thời khắc khác."

Ngày 05 tháng tám, năm 2011.

Bíp

(Jessica, khi nào thì cậu mới hoàn thành bản thảo đó hả? Nhà xuất bản gần như muốn ăn tươi nuốt sống mình vì sự chậm trễ của cuốn sách mới cậu đấy!)

Bíp

(Jessica, mình không nói đùa đâu, chúng ta đang chạy đua với thời gian đấy! Cậu làm ơn hoàn thành bản thảo đó đi mà!)

Bíp

(Jessicaaa)

Woops. Cô gái tóc vàng mỉm cười, áp mặt vào gối của mình sau khi cô đã thong thả (và cố tình) giựt dây điện ra, làm im đi cái máy nhắn tin mà đã làm phiền cô không ngừng kể từ sáng tới giờ. Cô nhắm mắt lại và vừa định rơi vào một giấc ngủ trưa khi cô lại một lần nữa bị đánh thức.

Ding Dong

Khỉ thật, cô rủa thầm và cố gắng áp đi tiếng chuông cửa dai dẳng đó bằng cái gối, nhưng vô ích. Cô đảo mắt và cuối cùng, một cách thật miễn cưỡng, cô nhấc mình dậy khỏi giường và lê đôi chân ra ngoài để mở cửa.

Ngay khi cánh cửa vừa hé mở, một cô gái cao lêu nghêu liền đột nhập vào.

"Khỉ thật, Jessica! Mình biết chắc rằng cậu có nhà mà! Tại sao cậu lại không thèm trả lời điện thoại của mình và nói thật nhá cậu bị mắc chứng gì thế? Cậu có biết khó khăn lắm mình mới tìm được công việc này cho cậu không? "Cô gái nói một hơi, nhưng vẻ mặc của cô chủ nhà vẫn vô cảm. "Này! Cậu lên tiếng đi chứ!"

"Cậu có nhận thấy cậu đang hành động như con gà bị cắt tiết hay không?" cô gái tóc vàng nói mà không chớp mắt, và bỏ mặc biểu hiện sửng sốt của người đối diện, cô thong thả bước trở lại ghế sofa và trườn lên nó.

Cô gái cao hơn ném hai tay lên trời một cách bực tức. Nhưng tuy nhiên cô không có thời gian để cảm thấy bị xúc phạm, vì có một chuyện quan trọng hơn cần được giải quyết, và bên cạnh đó, vào lúc này cô cũng thực cảm thấy mình như con gà bị cắt tiết .

Cô bước đến và ngồi xuống chiếc ghế tròn kế bên cô gái đang nằm kia trước khi đáp lại, "Làm thế nào mình có thể không như vậy khi cậu lúc nào cũng giống như một viên pháo ướt chứ?"

"Mình có thể làm gì khác hơn nào? Mình là một nhà văn mà. Mình cần phải có ‘nàng thơ’ chứ. "

Ngay cả khi cô không mở mắt, Jessica vẫn có thể hình dung phản ứng trên gương mặt của bạn mình nhìn ra sao trong lúc này. Cô thở dài và cố mở đôi mắt lười biếng của cô ra.

"Thư giản nào, Sooyoung. Mọi thứ rồi cũng sẽ ổn thôi."

Sooyoung gần như muốn nhảy hẳn lên từ ghế ngồi sau khi nghe câu nói ấy. "Tất nhiên là cậu được thư giản! Mìnnh là quản lý của cậu và chính mình là người mà phải đối diện với nhà xuất bản và lắng nghe tất cả những lời mắng nhiếc của ông ta, đâu phải cậu!"

"Mình có bao giờ nói mình sẽ không hoàn thành bản thảo đó đâu. Thật thì mình đã viết xong từ lâu rồi, "cô gái tóc vàng nói rồi ngồi dậy. Sau đó cô với tay lấy một chồng giấy được ghim lại đang nằm trên bàn cà phê, và ném nó về phía cô gái kia. "Xem đi này."

"Cậu đã sửa lại những chỗ mà mình chỉ ra lần trước chưa?"

"Đã sửa một ít.”

Sooyoung của mắt sáng lên khi cô lướt qua các trang, cô đọc sơ nội dung. "Nó có vẻ tốt đấy! Mình đã từng e ngại khi cậu quyết định bắt đầu viết một tiểu thuyết lịch sử vì dù sao nó khác với thể loại và phong cách mà cậu thường dùng, nhưng điều này hóa ra thậm chí còn tốt hơn so với những gì mình dự kiến!"

Jessica lại không tỏ ra phấn khởi tí nào. "Không đủ tốt. Mình cảm thấy giống như nó thiếu một cái gì đó."

"Chẵng hạng như cái gì?"

"Đoạn kết..." Cô ngập ngừng một lúc rồi sau đó kết luận, "Nó cho mình cảm giác không ổn."

"Trời ạ, vậy thì cậu chỉ việc thêm vào phần kết đi!"

"Mình không thể làm điều đó."

"Và tại sao không?"

"Mình chỉ đơn giản là không thể. Cậu sẽ không hiểu được đâu."

Sooyoung đảo mắt. Cô đã chịu đựng hết nổi cái thái độ ung dung của cô nhà văn kia. "Được rồi! Hai chúng ta sẽ cùng chết đói nếu cậu cứ kén chọn như thế, "cô nói cách bực bội.

Jessica biết cô đã kích thích ngay cả người bạn có tính kiên nhẫn nhất của mình. Nhưng thực sự cô không phải cố tình. Cô không phải khó tính, cô chỉ có yêu cầu cao. Nhưng vấn đề chính ở đây không nằm ở việc cô có khó tính hay không.

Đó là một điều khác.

"Này, Sooyoung. Mình thực sự không phải là kén chọn đâu,” cô nói.

"Tất nhiên rồi. Và Jessica này, mình rất ghét thức ăn," cô gái đang phát cáu kia đối khẩu lại.

Jessica thở dài. Làm thế nào cô có thể giải thích cho bạn mình hiểu rằng cô thực sự thành thật khi nói "Mình không thể làm được''? Làm thế nào cô ấy có thể giải thích cho Sooyoung hay bất cứ ai khác tin là tất cả những ý mà cô đã phác thảo hoàn toàn dựa trên những giấc mơ của mình chứ?

Đúng vậy, sự thật là như thế đó.

Kể từ tai nạn xe hơi một tháng trước, Jessica đã bị quấy rầy bởi một loạt những giấc mơ bất thường. Thực tế, điều khác thường hơn cả là việc cô có một động lực để viết chúng lên và cô đã làm thế; chỉ sau đó cô mới nhận ra sự tuần tự và liên quan mật thiết đến nhau của những giấc mơ ấy. Cứ như hợp chúng lại thì có thể tạo thành một câu chuyện vậy.

“Sẽ thế nào nếu như mình nói với cậu rằng tất cả những gì cậu đọc đều đến từ những giấc mơ của mình?" Cô đột nhiên hỏi.

"Cái gì ?"

"Cậu nhớ tai nạn ô tô tháng trước của mình chứ ?" Khi Sooyoung gật đầu, cô tiếp tục, "Sau tai nạn đó, mình bắt đầu có một chuỗi những giấc mơ liên quan chặt chẽ. Mặc dù mình không thể nhìn thấy khuôn mặt của những người trong mơ nhưng mình có thể nhớ rõ từng chi tiết mà mình thấy. "

Cô gái cao lêu nghêu khoanh tay lại và nhíu mày trong sự hoài nghi. "Vậy à..."

"Mình biết nó nghe như khó có thể tin được, nhưng đó là sự thật."

Sự nghiêm túc trong giọng nói của cô gái tóc vàng đột nhiên làm Sooyoung thực sự chú tâm đến cô ấy. Mặc dù cô không quá tin câu chuyện ấy, nó không hoàn toàn giống được bịa đặt ra.

"Ý của cậu là,'' Sooyoung nói, cô cố gắng sắp xếp lại những điều vừa nghe được, “Tất cả những gì ở đây không thực sự được viết bởi cậu à?”

"Không. Ý mình là mình đã viết chúng dựa trên những giấc mơ của mình."

"Thế thì sao cậu không tiếp tục phần còn lại của câu chuyện dựa trên những giấc mơ ấy nữa?"

"Như mình đã nói, mình không thể." Jessica nhún vai và bắt đầu nằm xuống chiếc ghế dài. "Những giấc mơ đã không còn đến với mình trong một thời gian rồi. Chính xác là một tuần. "

"Có lẽ như vậy là đã hết," Sooyoung đưa ra ý kiến sau khi đã nghiền ngẫm những khả năng khác nhau. "Cậu biết đấy, có lẽ câu chuyện đã kết thúc ở đó."

Jessica nhìn chằm chằm vào cô bạn của mình với đôi mắt mở to khi cô nghe thấy giả định ấy. Tại sao cô lại không nghĩ đến điều đó? Có thể cô ấy đã từng nghĩ nhưng cô không muốn tin rằng đó là sự thực.

Cô nói thầm một mình, "Nếu là như vậy thì nó thực sự không công bằng."

"Oh, cậu đừng quá ủy mị thế," Sooyoung khẩn cầu khi cô đi qua nơi mà cô gái tóc vàng đang nằm và kéo cô dậy. "Đó chỉ là những giấc mơ. Thật tuyệt vời vì chúng đã truyền cảm hứng cho cậu. Bây giờ cậu làm ơn hãy hoàn thành bản thảo đi!"

Khi lời năn nỉ của cô được đáp trả bằng một đôi mắt bình thản, cô bắt đầu lắc cô gái tóc vàng. "Thôi nào! Mình biết cậu xuất thân từ một gia đình khá giả và không bao giờ phải lo lắng về tiền bạc nhưng mình thì có đấy!"

"Hãy nói cho đúng. Mình chưa bao giờ phụ thuộc vào gia đình," Jessica vặn lại, cảm thấy hơi bị xúc phạm.

"Đúng vậy, cậu chưa từng. Nhưng nếu lỡ cậu vướng phải khó khăn về tài chính, cậu sẽ luôn được họ giúp đỡ. Tuy nhiên, công chúa của mình ", Sooyoung cố làm khuôn mặt đau khổ nhất có thể trước khi vùi khuôn mặt của mình vào vai cô gái tóc vàng và rên rỉ," Mình không như cậu. Mình vẫn còn có các hóa đơn cần thanh toán, một dạ dày cần được lấp đầy thức ăn, và một cô bạn gái cần phải thờ phụng-oh, đặc biệt là điều đó. Cậu cũng biết cô ấy là một tín đồ mua sắm mà phải không?"

Jessica đảo mắt trước cô gái với bộ dạng bi thảm đầy kịch tính đang rúc vào vai mình. Cô đã quá quen với cái cảnh diễn ra như cơm bữa này. Nhưng là một người ‎yếu lòng, cô gái tóc vàng thở dài trong sự chịu thua.

''Thôi được.''

Sooyoung ngay lập tức dỡ bỏ khuôn mặt ủ dột sau khi nghe được những gì mình muốn, nhưng trước khi cô có thể ăn mừng chiến thắng thì còn có một câu nữa.

"Hãy cho mình thêm một ngày."

''Cái gì chứ?"

"Mình sẽ đến bãi biển vào ngày mai để tìm nguồn cảm hứng. Nếu mình vẫn không thể nghĩ ra một cái kết thích hợp hơn," Jessica dừng lại trong giây lát, cô ấy thực sự không muốn nghĩ đến cái khả năng bi quan như vậy. "Nếu mình thực sự không thể, thì chúng ta sẽ làm theo cái kết hiện tại. Vui rồi chứ?”

Sooyoung ngoác miệng cười đến tận mang tai. “Cực kì.”

~ ~ ~

Jessica nhìn chằm chằm vào hai người mặc áo thun, quần soóc đang đứng trước cửa, trông họ như sẵn sàng làm “nóng” bãi biển.

"Tại sao hai người lại ở đây?" cô hỏi thẳng thừng.

Sooyoung ngay lập tức quàng một cánh tay qua vai cô gái tóc vàng. "Cậu sẽ đi tìm nguồn cảm hứng".

"Vậy thì sao?"

"Mình là quản lý của cậu mà. Mình cần phải hỗ trợ cậu."

Dù cái cớ ấy có hơi thiếu thuyết phục, nhưng Jessica cũng tạm cho qua. Cô hất cằm về phía cô gái bên cạnh Sooyoung và hỏi một cách cau có: "Còn cậu thì lại làm gì ở đây? Cậu không thể đi cùng với bọn mình."

"Tại sao cậu ấy lại không thể?" Sooyoung gần như gầm lên. Sự kiên trì của bạn gái cô là lý do duy nhất cô muốn đi cùng cô gái tóc vàng kia.

"Sooyoung có thể đi. Tiffany, cậu thì không. Hãy về nhà đi. "

Cô gái bên cạnh Sooyoung mỉm cười, hoàn toàn không bối rối trước thái độ của cô gái tóc vàng. "Này Jessi...Đừng trẻ con thế. Mình là bạn gái của quản lý cậu mà. Mình phải hỗ trợ cho cậu ấy chứ," cô gái mắt cười trả lời ngọt ngào trong khi đưa tay qua khoác vai kia của Jessica, cô và Sooyoung cùng nhau hộ tống cô gái tóc vàng ra khỏi cửa.

"Thôi được. Hai người đều được đi. Nhưng bỏ tay ra khỏi người mình trước đã!"

Khi họ đã bước tới đến chiếc xe hơi Audi S5, cặp đôi kia ngay lập tức nhảy vào hàng ghế sau, còn Jessica ngồi ghế trước của chiếc xe.

"Này, tại sao cửa kiến chiếc xe nào của cậu cũng luôn phủ màu tối thế?" Sooyoung hỏi khi cô dòm ra ngoài qua những lăng cửa sổ tối màu. "Cậu không nghĩ rằng chúng sẽ cản trở tầm nhìn của bọn mình sao?''

Jessica bỏ ngoài tai các câu hỏi ấy và thay vào đó, bằng một tông giọng châm biếm, cô hỏi: "Xin vui lòng giải thích cho tớ tại sao tớ cảm thấy mình như một tài xế vậy?"

“Bọn mình chỉ không muốn quấy rầy cảm hứng của cậu thôi,” Tiffany đáp với giọng “ôi thật ngọt ngào”.

“Được rồi, coi như giao kèo vậy đi,” cô gái tóc vàng trả lời một cách bực trước khi nổ máy và vọt đi.

Nhưng chưa đến năm phút thì giao kèo đã bị vi phạm.

"Biết gì không? Mình bắt đầu yêu những chiếc cửa sổ tối màu này rồi đấy. "

''Mình— mmfh— cũng thế."

"Hai người đang làm gì—" Cô nhà văn trẻ liếc nhìn kính chiếu hậu để xem chuyện gì đang diễn ra rồi chợt đỏ mặt trước những gì mình thấy, nến rốt cuộc cô đành chọn tập trung vào việc lái xe.

Đây chắc chắn sẽ là một chuyến đi đáng yêu.

~~~

Jessica không biết mình đã thiếp đi bao lâu nhưng khi cô thức dậy, mặt trời đã mất dạn và nước biển thì đã dâng đến chỗ cô đang nằm. Bãi biển đã thưa hơn hẳn, không phải là không còn người, nó chỉ vắng hơn so với lúc ban sáng chật kìn người mà thôi.

Jessica nhìn quanh để kiếm hai người bạn của cô nhưng chẳng thấy đâu cả. Không lẽ họ bỏ cô đi như vậy sao? Theo bản năng, cô chụp lấy điện thoại của mình.

<Jessica, làm ơn hãy tự tìm tiết mục nha. Tiffany và tớ đã có kế hoạch riêng cho tối nay rồi ;p>

Vậy mà họ đã nói họ ở đây để hỗ trợ mình đấy, nàng tác gia thầm nghĩ trước khi buông tiếng thở dài. Cô nhớ lại sáng nay, ngay khi họ vừa đến được đây, hai người bạn của cô đã nhanh chóng biến vào thế giới của những đôi chim câu yêu nhau rồi. Tuy nhiên, Jessica thật lòng thấy cảm ơn họ vì đã bỏ rơi cô, bởi vì cô cũng không muốn lại phải chứng kiến những hành động sờ mó, đụng chạm mà họ dành cho nhau như sáng nay vậy khi mà cô cùng họ ở trên xe.

Vỗ hai tay vào nhau, cô gái tóc vàng bắt đầu đứng dậy và gom đồ của mình, chuẩn bị ra về.

Ngay khi cô vừa bước ra khỏi bãi cát và đứng đối diện với con đường dọc bờ biển, Jessica nhìn thấy thứ gì đó, ngay bên cạnh bờ biển, tại một góc khá vắng vẻ. Cô nheo mắt nhìn, và chợt nhớ về bản tin một con cá mập móm bị kiệt sức và mắc cạn trên bờ biển ở Long Island. Nhưng chỉ khi Jessica đeo kính vào cô mới nhận ra thực chất đó là một thứ khác.

Là một con người.

~~~

Mắt của mình chắc sẽ phải lọt khỏi tròng nếu mình nhìn vào đây thêm một giây phút nào nữa, Jessica nghĩ với một tiếng thở dài trong khi buông rơi đống giấy lên chiếc bàn bên cạnh giường của cô. Đúng là một ngày không có lợi ích gì. Đáng lẽ ra cô nên tin vào những gì mà giấc mơ của cô mách bảo cho cô thay vì phí phạm thời gian cho một chuyến đi đến đây.

Có lẽ Sooyoung đã đúng. Có lẽ mọi thứ nên kết thúc ở đây.

Jessica tháo kính ra và bắt đầu mát xa điểm giữa hai mắt mình. Cô không biết điều gì đang bám lấy cô nữa. Cô đang ở đây để tìm kiếm nguồn cảm hứng vậy mà giờ đây cô đã kết thúc nó bằng việc phải chăm sóc một người hoàn toàn xa lạ. Nhưng vào lúc đó, thì bất cứ một người nào nếu còn chút lòng thương thì cũng sẽ hành động như vậy.

Vả lại, người lạ này trông hoàn toàn vô hại. Và xinh đẹp nữa, nếu như việc đó có ích, cô nghĩ trong khi liếc nhìn để quan sát cô gái đang bất tỉnh nằm trên chiếc giường đối diện cô. Cô không thể kềm chế và cứ cho phép đôi mắt mình nán lại trên làn da trắng như sứ của cô gái kia, mái tóc dày ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mài dài và dày trông thật rạng rỡ ngay cả khi chủ nhân của chúng vẫn đang bất động—wow, thật vậy mà. Chỉ cần thay thế mái tóc nâu của cô ấy bằng màu vàng thì và cô gái này sẽ trở thành một trong những nàng tiên trong các câu chuyện cổ tích. Có thể là…Công chúa Aurora, nàng công chúa ngủ trong rừng, giống y như tình trạng hiện giờ của cô ấy còn gì?

Thế còn cô là gì? Hiệp sĩ trong bộ giáp sáng bóng à? Jessica nhăn mặt trong sự ngượng ngùng bởi ý nghĩ vớ vẩn của cô. Sooyoung nói đúng. Từ khi nào mà cô lại trở nên ủy mỵ như thế? Dù vậy, cô cũng không thể không tự hỏi rằng: vậy, nếu bây giờ mình hôn cô ấy, thì liệu công chúa ngủ trong rừng này có thức dậy chăng?

Trước khi cô kịp thử nghiệm giả thuyết của mình, đôi mắt của công chúa ngủ trong rừng đã hé mở. Jessica thấy mình đang nhìn chằm chằm và một cặp mắt to, hệt như mắt nai màu nâu-không phải xanh biển (cô sẽ chọn màu nâu qua màu xanh bất cứ lúc nào).

“H-hey,” cô lắp bắp, “cô đã t-tỉnh rồi!”

Sau khi thoát khỏi trạng thái ngạc nhiên, Jessica nhanh chóng di chuyển tới chiếc giường bên cạnh để giúp cô gái kia ngồi dậy. Người đẹp ngủ trong rừng kia vừa thức giấc vẫn chưa nói tiếng nào. Cô ấy chỉ lùi lại để tránh xa cô gái tóc vàng trước khi nhìn xung quanh với vẻ đề phòng.

Jessica gật đầu một cách am hiểu, và quyết định giữ một khoảng cách lịch sự với cô gái kia. “Tên tôi là Jessica. Đây là khách sạn ở bãi biển. Tôi thấy cô nằm bất tỉnh gần bờ biển, nên tôi mang cô về đây,” cô giải thích. “Tôi không kiếm được giấy tờ tùy thân của cô, nên vì vậy tôi không thể liên lạc với gia đình cô.

Aurora (Jessica đặt biệt danh đó cho cô ấy vì đó là từ duy nhất cô có thể nghĩ đến lúc này) dành vài phút để quan sát người đã cứu mình một cách cẩn thận, như thể là cô đang quyết định là nên hay không nên tin những gì cô gái kia đã nói.

Hiểu được hành động đầy ngụ ý của cô gái kia, Jessica quả quyết, “Bây giờ cũng khá trễ rồi. Nhưng tôi sẽ đưa cô tới đồn cảnh sát vào sáng sớm mai.”

Aurora (cái tên nghe hợp đến đáng sợ, và Jessica đang thắc mắc không biết tên thật của cô ấy là gì) nhẹ gật đầu trước lời đề nghị đó.

“Tên cô là gì?” cô gái tóc vàng hỏi, cố gặng tạo ra một cuộc trò chuyện; nhưng thay vào đó thì bụng cô gái kia reo lên cho câu trả lời.

“Cô đói à? Tôi vừa gọi pizza cô cứ tự nhiên,” Jessica nói, và một lần nữa thì cái gật đầu đơn giản là tất cả những gì cô nhận được.

Cô bắt đầu nghi rằng Aurora bị câm. Có lẽ cô nên gọi cô ấy là Ariel—chỉ có điều nếu Jessica nhớ không lầm thì theo như chuyện kể Ariel đâu ăn nhiều như thế.

Jessica nhìn với sự thích thú khi thấy cô gái mảnh khảnh kia ăn hết miếng này đến miếng khác.

“Cô cứ việc gọi thêm một cái nữa nếu cô vẫn còn thấy đói,” cô đề nghị, nửa đùa; khuôn mặt của cô gái lập tức ẩn lên màu hồng nhạt ở hai gò má và Jessica thì nghĩ là nó thật đáng yêu. “Dù sao thì, vì bạn của tôi sẽ không ở đây tối này, nên cô có thể ngủ trên giường của họ,” cô nói trước khi đứng dậy và trở về giường của mình.

Trước khi cô tới được giường, Jessica chắc rằng mình rất buồn ngủ; nhưng giờ thì cô hoàn toàn tỉnh táo. Cái câu “quá mệt để ngủ” giờ bắt đầu có ý nghĩa với cô rồi đấy.

Cô lục trong túi mình tìm một cuốn sách để đọc. Nhưng sau khi đọc xong nó thì cô vẫn chả thấy buồn ngủ tí nào. Có lẽ đếm cừu có lý hơn.

Mãi đến khi con cứu thứ 722 được đếm thì cơn buồn ngủ mới bắt đầu đến với Jessica, làm mi mắt cô bắt đầu nặng dần. Cô đã sẵn sàng để ngủ thì có một tiếng thì thầm lo lắng.

“Tên tôi là Yoona.”

Jessica bị giựt mình bởi giọng nói quen thuộc đến khó tin. Cô chớp mắt vài cái, như thể để chắc chắn rằng cô không bị ảo giác. Phải tốn một lúc sau cô mới nhận ra là giọng nói đến từ cô gái mà cô nghĩ là bị câm. Cô từ từ ngồi dậy nhìn vào cô ấy trong sự im lặng.

“Tôi không đến từ Mỹ. Tôi và những người bạn tôi được một người phụ nữ ở nước tôi bảo rằng chúng tôi sẽ tới Mỹ để có một tương lại tươi sáng hơn.”

Thảo nào giọng cô ấy lại có âm điệu khác, Jessica nghĩ, nhưng cô vẫn không nói gì. Cô chỉ đơn thuần gật đầu để xác nhận là cô vẫn lắng nghe.

“Chúng tôi được đưa lên tàu và trên đó còn có chừng vài chục cô gái khác cũng cỡ tuổi chúng tôi.”

Cô gái hiện giờ ngồi trong tư thế ôm lấy hai đầu gối của mình như thể tự vệ và gác cằm mình lên đó.

“Hóa ra là làm gái chính là “tương lai tươi sáng” mà người đàn bà đó định đưa chúng tôi tới.”

“Wow.” Jessica biết chuyện đó không có gì đáng để mà nói “wow”, nhưng cô không còn biết nói gì khác, vì những điều mà cô vừa nghe thấy thất sự (rất) không thể tin được. Lần đầu tiên kể từ cuộc nói chuyện, cô thật sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra tiếp theo. “Làm sao cô trốn được?”

“Tôi nhảy khỏi tàu và bơi.”

“Cô không sợ sao?”

“Không,” Yoona trả lời ngay lập tức, không để lỡ một nhịp nào. “Bởi vì tôi biết là tôi đang bơi về phía của tự do.”

“Làm sao cô biết là cô đang bơi về hướng bờ?”

“Tôi không biết. Cô có biết câu “Mặc kệ là bạn đi chậm thế nào đi chăng nữa chỉ cần là bạn không dừng lại” không? Tôi luôn nghĩ tới nó và tiếp tục bơi.”

Jessica bỗng dưng nhìn vào cô gái trước mắt mình với một ánh nhìn khác hẳn. Cái cô gái mắt nai này chắc chắn không phải là nhân vật bước ra từ câu chuyện cổ tích, nhưng rõ ràng có một thứ tinh hoa toát ra từ cô ấy làm cô ấy trong như là từ bước ra từ một câu chuyện cổ tích vậy.

“Cô là nhà văn à?” Yoona đột nhiên hỏi.

Câu hỏi làm Jessica ngạc nhiên, nhưng cô chắc rằng cô gái kia chỉ muốn chuyển chủ đề.

Cô chuyển sự chú ý của mình tới xấp giấy mà Yoona đang cầm trên tay và gật đầu. “Đúng.”

“Cô viết những cái này à?”

“Đúng một lần nữa.” Một cái “đúng” khá phức tạp hơn; nhưng nếu thêm vào vài sự gải thích nào nữa thì nó sẽ trở nên kì dị mà thôi. “Cô nghĩ sao về nó?”

“Tôi không thích nó—ý tôi là cái kết thúc này. Nó thật không công bằng.”

Không công bằng ư? Hơi thở của Jessica như nghẹn lại. Câu trả lời của cô ấy khiến cô cảm thấy có một sự liên kết kì quặc với cô gái mắt nai này.

Như thể đọc được suy nghĩ của cô, Yoona nói, “Cô không nghĩ họ đáng được ở bên nhau sau những gì họ trải qua sao?” Không chờ câu trả lời, cô đứng dậy và bước nhanh đến cửa sổ, như thể là có gì đó thu hút sự chú ý của cô. “Nhìn kìa, đó là Tam giác mùa hè,” cô chỉ ra ngoài với sự thích thú.

Ngồi dậy khỏi giường của mình, Jessica theo cô ấy ra ngoài ban công. “Oh đúng rồi. Nó thật đẹp.”

Yoona gật gù đồng ý. “Cô đã từng nghe câu chuyện “Công chúa và kẻ chăn trâu” chưa?”

“Chưa.”

“Đó là một câu chuyện cổ tích của Trung Quốc kể về tình yêu bất diệt của chàng trai chăn bò và một nàng tiên nữ, Niulang và Zhinu,” cô giải thích. “Truyện kể rằng khi biết chuyện đó, Dương Mẫu nương nương đã rất tức giận nên bà đã tạo nên một con sông giữa hai người để chia cắt họ. Và rồi—“

“---họ chỉ được phép gặp nhau mỗi năm một lần vào ngày 7 tháng 7 âm lịch,” Jessica kết thúc câu chuyện. Khi Yoona nhìn cô hết sức ngạc nhiên, cô chỉ mỉnh cười. “Tôi nghĩ nó giống như “Câu chuyện của Altair và Vega” vậy.”

“Uh huh.”

“Tôi thấy cô rất thích ngắm sao?” cô hỏi khi thấy Yoona như chìm trong thế giới riếng của mình, khi cô ấy nhìn lên bầu trời.

Yoona lắc đầu. “Tôi chỉ đơng giản là thích ngằm bầu trời thôi.” Rồi cô nghiêng đầu nhìn vào cô gái tóc vàng. “Jessica.”

Bỗng dưng cái bụng phản chủ của Jessica như thắt lại. Cô chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên kể từ khi họ gặp mặt thì cô gái kia mới gọi tên cô, nhưng không hiểu sao nó nghe rất quen thuộc khi cô ấy làm vậy.

“Yeah?”

“Cô có biết vì sao người ta thích nhìn lên trời đến vậy không?”

“Không. Tại sao?”

“Bởi vì cách đây rất lâu, một vài người từng thường hay ngẩn đầu lên để cố gắng kiềm chế nước mắt và trả chúng về nơi chúng đến. Và rồi một số người thấy vậy và nghĩ, những người đang buồn thì phải nhìn lên bầu trời bởi vì họ muốn làm như vậy. Nên khi người ta buồn, họ tự động ngước nhìn lên một cách gập khuôn theo những người cố gắng kiềm chế nước mắt của mình. Và rồi hành động đó trở thành chuỗi xích kéo dài đến bây giờ.”

“Wow. Thú vị thật. Tôi đã không biết chuyện đó.”

Yoona đột nhiên buông ra một tràng cười lớn. “Cô thật sự tin chuyện đó à?”

“Uhm, không lẽ nó là một trò đùa à?” Jessica hỏi một cách thiếu chắc chắn.

“Vâng,” cô gái mắt nai nói, “Cô thật là cả tin.”

Vô cùng bối rồi, cô gái tóc vàng cố gắng giữ hình tượng, “Có lẽ vì thế mà tôi đưa cô về đây mà không hề đắn đo.”

“Đúng rồi, về chuyện đó. Tôi vẫn còn nợ cô một lời cảm ơn,” Yoona nói trước khi cầm lấy tay cô gái kia và lắc qua lắc lại một cách cuồng nhiệt. “Cám ơn cô!”

Jessica không biết làm gì ngoài việc cười thầm bởi cái điệu bộ trẻ con đó. “Không có chi. Nào, giờ thì kể tôi nghe lý do thực sự đi.”

“Không có lý do “thực sự” nào cả. Nhưng theo tôi,” Yoona nói trong khi chuyển ánh nhìn lại về bầu trời, “họ đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó mà không có trên thế gian này---như là hy vọng chẳng hạn.”

“Hi vọng,” Jessica lập lại từ đó. “Đó là lý do vì sao cô không thích cái kết của câu chuyện này?”

“Có lẽ vậy.”

“Thế sao cô không viết nó theo ý mình xem?”

Yoona không hề do dự. Cô lập tức tiến lại bàn và cầm bút lên.

“Thật chứ?” cô hỏi.

“Dĩ nhiên. Cô cứ tự nhiên.”

{Dù cho phải đi hàng vạn dặm để họ tìm được con đường trở về bên tình yêu của nhau, thì cũng không hề quan trọng. Dù có phải tốn hàng thế kỉ để họ có thể tìm được cơ hội thứ ba của mình, thì cũng không hề quan trọng. Bởi vì, chỉ cần họ không bỏ cuộc và tiếp tục chờ đợi nhau, ở một nơi khác, ở một thời khắc khác, họ chắc chắn sẽ lại tìm thấy nhau và cùng giữ lời hứa bên nhau trọn đời.}

Nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của Jessica. Vì sao cô lại không nghĩ đến chuyện đó? Cô không nhất thiết chỉ viết theo giấc mơ của mình, thay vào đó, cô có thể tự viết một cái kết của chính mình—một cái kết mà cặp đôi kia đáng được nhận.

“Cô thật là một người lạc quan,” cuối cùng cô cũng đưa ra nhận xét.

“Không hẳn,” Yoona nói và rồi cô khẽ cười một nụ cười thật sự đầu tiên. “Tôi chỉ tin là “to pepromenon phugein adunaton”.”

Jessica thấy mình lại mỉn cười một lần nữa, bởi vì do bị lây nụ cười của cô gái kia và cũng có lẽ là do những gì cô đã được học ở lớp tiếng Hy lạp: Không bao giờ có thể trốn thoát được khỏi định mệnh.

Cô vịn vào thành lan can và ngắn nhìn cô gái bên cạnh mình, người mà đã lại chuyển sự chú ý của mình lên bầu trời, ngay cả ánh mắt của cô ấy cũng ánh lên sự lạc quan.

“Vậy, Yoona, cô tính làm gì sau này?”

“Tôi cũng không biết nữa. DĨ nhiên là tôi phải tìm cách để có một cuộc sống hợp pháp ở đây.”

“Và sau đó?”

“Kiếm một việc làm bán thời gian để vừa học vừa làm.”

“Cô có dự tính sẽ học ngành nào chưa?”

“Tôi từng học ngành báo giới ở quê tôi.”

“Một nhà báo, ư?”

“Đưa sự thật đến với mọi người bằng ngòi bút của mình.”

“Tuyệt. Có lẽ tôi có thể giúp cô tìm được việc.”

“Cám ơn vì chuyện đó.”

“Tôi chỉ nói là “có lẽ” thôi.”

“Vậy cũng đã đủ rồi. Còn cô thì sao?”

“Tôi thì thế nào?”

“Cô sẽ đặt tên cuốn sách là gì nếu nó được phát hành?”

“Không phải “nếu”, mà là “khi”.”

“Vâng,” Yoona nói với một nụ cười. “cô sẽ gọi nó là gì khi nó được phát hành vậy?”

Jessica cười đáp lại. “Kismet.”

The End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #yoonsic