Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Krystal’s POV

Tôi ngồi đó, nhìn người tài xế.

“Cái… Oh!”

Ông ta nhanh chóng rời khỏi xe và mở cửa cho tôi. Tôi bước ra mà chẳng bận tâm nói lời cảm ơn. Mặc dù là người mới, ông ấy biết cần phải mở cửa mỗi khi tôi lên hay xuống xe.

 “Chờ tại đây. Sau lễ khai giảng, tôi sẽ biết căn phòng mà mình được chỉ định. Khi đó, tôi muốn ông đem hành lý lên số phòng mà tôi yêu cầu.”

Rõ ràng là người tài xế không vui khi phải đem theo hành lý của tôi vào trường, nơi có kí túc xá, nhưng ông ấy chẳng nói gì. Tôi mỉm cười. Ít nhất ông ấy đủ khôn ngoan để không bắt đầu tranh cãi với tôi. Tôi đưa iPhone, ra lệnh cho ông lưu số vào với cái tên ‘Tài xế’ để tôi có thể nhắn cho ông số phòng. Người tài xế trả lại điện thoại khi đã làm xong và bắt đầu đi dạo ra xa. Tôi bước đến cổng chính SM High, và cảm thấy thật thất vọng, tôi nhìn thấy Amber cùng bạn bè cô ta đang đứng đấy. Tôi thở dài, không nói gì cả. Tôi phải chờ hai người bạn thân tại đây. Chúng tôi đã lên kế hoạch sẽ gặp nhau trước khi vào trường.

Tốt hơn hết, họ nên có mặt ở đây sớm, vì lễ khai giảng sẽ bắt đầu trong vòng ba phút nữa, tôi nghĩ.

Tôi đứng chờ bạn mình, cảm thấy thật vụng về. Trong khi đó, tôi không thể không nghe thấy tiếng Amber cùng bạn cô ta nói chuyện khi họ đi ngang qua tôi.

“Chết tiệt. Cái gì ở trong vali thế Yuri! Nó còn lớn hơn cả cái ***** trong trí tưởng tượng của Taeyeon! (Bạn có thể đoán được Amber đang nói về cái gì.)

“Chuẩn, Amber. Tớ ngạc nhiên rằng nó thật sự to hơn cái ***** của tớ.  Cậu có thể cho cái gì lớn hơn thế vào trong đó chứ?”

“Oh, cậu biết mà, ‘áo mưa’. Vì tớ là Yuri, tớ sẽ cần chúng nhiều lắm. Thật ra, cái đó chưa phải là tất cả đâu. Tớ sẽ gọi tài xế của mình đem đến cả một xe tải cơ. Đừng ngạc nhiên nếu cậu thấy, cỡ mười cái xe, đậu trước cổng trường vào ngày mai.”

Tôi nghe họ cười và chế thêm mấy câu chuyện hài biến thái khác. Khi mấy đứa đó đã đi xa hoàn toàn khỏi phạm vi có thể nghe được, tôi gọi điện cho Tiffany.

“Alô ~”

“Tiffany! Khi nào cậu và Jessica đến?”

“Xin lỗi nha! Jessica mất cả đống thời gian để chuẩn bị.”

“Cái gì? Cậu đón cậu ấy chưa? Không phải cậu ấy có tài xế riêng hay sao?”

“Ừm, không. Bả đuổi rồi và giờ chẳng có ai trông mong trở thành tài xế cho Jessica hết.”

“Aish, con nhỏ đó! Thế bây giờ các cậu đang ở đâu?”

“Bọn tớ đang đến đây! Đừng lo! Ah! Tớ thấy cậu rồi!”

*Beep*

Sau khi nó cúp máy, tôi nhìn thấy một chiếc limousine chậm rãi rẽ ở góc đường. Mọi người ngừng những việc họ đang làm và nhìn chiếc xe chăm chú. Nó dừng ngay trước mặt tôi và tài xế nhanh chóng bước ra. Ông ta mở cửa xe, cúi chào 90 độ. Tiffany cùng Jessica bước ra. Tiffany rạng rỡ nhìn tôi rồi quay sang nói với tài xế.

“Cám ơn đã chở chúng tôi, Albert!”

“Không có chi, cô Hwang. Tôi chỉ làm nhiệm vụ của mình mà thôi.”

“Được rồi, vậy thì, ông có thể chờ ở đây và đem hành lý của tôi cùng Jessica lên kí túc xá sau đó chứ?”

Tôi thấy người tài xế nuốt nước bọt, mặc dù vậy, ông gật đầu. Jessica vỗ đầu ông ta, bước về phía tôi. Bối rối, ổng nhìn nó chằm chằm. Tôi cười khúc khích, nói “Không ngạc nhiên tại sao chẳng ai muốn làm lái xe cho cậu. Cậu đối xử với họ như thú cưng vậy.” Nó nhếch miệng cười, nói đùa. “Ồ phải, họ đi cả rồi.” Ngay lúc đó, chúng tôi nghe tiếng chuông báo hiệu lễ khai giảng.

“Khốn nạn! Vì các cậu, tớ trễ mất rồi!” Tôi chạy về phía hội trường, Jessica và Tiffany theo sau.

“Xin lỗi, Krystal! Tất cả là lỗi của Jessica, không phải tớ! Thề đấy!”

“Gì chứ?! Không phải tớ, do người giúp việc quên để lại khăn trong phòng tắm! Cậu nên trách người đó, Krystal!”

Tôi chẳng nói gì, tiếp tục bước đi.

“Ah! Krystal không thèm trả lời! Thấy chưa Tiffany! Cậu làm nó nổi điên rồi!”

Thật ra, tôi im lặng chỉ vì tôi đang mệt. Tôi không muốn phí sức để nói chuyện. May mắn thay, khi đến hội trường, chúng tôi thấy cả một đám đông vẫn đang nỗ lực chen vào trong. Chúng tôi theo họ và chiến đấu giành lối vào. Một khi tất cả đã ổn định chỗ ngồi, thầy hiệu trưởng xuất hiện trên sân khấu. Ông ấy có mái tóc ngắn, đen với vài sợi tóc hoa râm.

“Chào mừng các nữ sinh đến với SM High! Thật vinh dự khi có được các em tại ngôi trường này, một nơi chỉ dành cho những người giàu và có tài!...”

Tôi nhìn xung quanh và thấy Amber đang nói chuyện với bạn cô ta. Họ cười rất to, không ngừng nhấp nhổm trên ghế. Tôi cảm thấy tiếc cho những người ngồi quanh họ. Tôi liếc sang các cô gái đang ngồi xung quanh chỗ đó và lập tức nghĩ lại. Họ có vẻ thích thú nhìn cả ba nói chuyện. Nhiều đứa thậm chí còn đang rỏ dãi và đỏ mặt nữa cơ. Tôi thở dài, cảm thấy thương thay các cô gái si mê mấy đứa biến thái như vậy. Trong lúc tụi nó đang giỡn, một giáo viên cuối cùng cũng xuất hiện và mắng cả ba.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top