Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[LONGFIC][Trans] Love Me, Love My Dog [Chap 4,5] Taeny

Chap 4: Bulgolgi

"Fany-ah! Cậu mới cắt tóc!"

"Ừh, tớ mới vừa cắt đó. Trông thế nào?"

"Rất là ... ..cute."

"Yah! Cậu đang nghĩ nó rất xấu có đúng không?”

"Huh? Không, không, không phải vậy! Sao cậu lại nghĩ vậy? Tớ đâu có chê bai gì đâu!”

"Cậu không nói điều gì, lại còn ngưng 1 lúc trước khi nói tớ dễ thương.”

"Tạm dừng không có ý gì xấu đâu.”

"Cậu dám xạo tớ àh, Kim Taeyeon.”

"Tớ thề! Tớ ... ngập ngừng là vì cậu quá dễ thương, nó làm tớ không thốt lên được.”

"Ewww chiêu đó xưa rồi TaeTae."

"Nhưng nó vẫn hiệu quả, đúng không?”

"Tớ không hẳn thừa nhận....”

"Aww, nhưng sự thật là như vậy! Tớ thích, rất nhiều. Thành thật mà nói, cậu xinh đẹp trong mọi kiểu tóc.”

"Bây giờ cậu nói chuyện ngọt ngào với tớ àh!”

"Aish! Tớ phải nói gì cậu mới chịu tin tớ đây?”

"Được rồi, được rồi, tớ tin mà... Tớ đang lo.”

"Hmm? Vì ngày mai? "

"Uh. Cậu thế nào?”

"... Tớ thấy rất tuyệt.”

"Cậu nói dối."

"Huh? Làm sao cậu biết?”

"Bởi vì mỗi khi cậu nói dối, cậu nghịch ngón tay út bàn tay trái của cậu.”

"Tớ thực sự làm thế sao?"

"Yep."

"Oh wow, tớ không nên như vậy nữa... nhưng yeah, tớ đang lo đấy. Làm sao không lo cho được.”

"Có lẽ Sooyoung và Yoona sẽ không."

"Tại sao cậu nghĩ thế?”

"Không biết nữa, nhìn 2 nhóc đó rất vô tư, chỉ cắm cúi vào thức ăn trên bàn.”

"Điều đó cũng không nói lên được cái gì. Lúc nào mà 2 nhóc đó chẳng úp mặt vào thức ăn. Thậm chí 2 nhóc đó còn ăn nhiều hơn mỗi khi họ lo lắng.”

"Ah Sooyoung nên ngừng việc đó lại. Cậu ta sẽ sưng lên như cái bong bóng vào sáng mai.”

"Cậu nói đúng."

"Có lẽ leader tài năng của chúng ta nên ngăn cậu ấy.”

"Hey! Nếu tớ không muốn làm thì sao. Mặt cậu ta sẽ sưng tròn và làm hỏng hình tượng của bản thân!”

"Ouch."

"Tớ chỉ đùa thôi mà. Được rồi, tớ sẽ nói với Sooyoung. YAH CHOI SOOYOUNG. ĐỪNG CÓ ĐI THEO MỌI NGƯỜI NẾU NGÀY MAI MẶT CẬU NHƯ MỘT TRÁI BONG BÓNG!”

"Uh oh, tớ nghĩ cậu ta đang mắc nghẹn."

"Ahahaha cậu ta sẽ ổn thôi. Nhìn kìa! Tớ phải ngừng Yoona lại luôn!”

"Yay! Leader Tae đến cứu nguy đây! ... Huh, có gì không ổn àh?”

"Không có gì ..."

"Ngón úttttttt."

"****."

"Đó là nhiệm vụ của leader không phải sao.”

"Tại sao tớ lớn tuổi nhất cơ chứ?”

"Hehe, chúng tớ đâu làm gì được.”

"Yeah, nếu tớ có thể quay ngược thời gian, tớ sẽ bùng nổ trong phòng 1 mình rồi chấm dứt! NHỮNG GÌ MỌI NGƯỜI MUỐN LÀM, HÃY LÀM NÓ VÀO 3 THÁNG SAU ĐI!”

"Ewww TaeTae, đừng có trắng trợn áp đặt suy nghĩ trong đầu tớ! Thức ăn cũng như cha mẹ tớ mà!”

"Đã lâu rồi tớ không về nhà. Chúng ta nên trở về sau khi debut.”

"Sẽ rất tuyệt."

"... Cậu cảm thấy đỡ hơn chưa?"

"Ừh. Cảm ơn. "

"Có gì đâu. Bất cứ khi nào tớ cũng sẵn sàng, Miyoung àh. "

"Yah! Tớ đã nói với cậu thế nào về tên tiếng Hàn của tớ? Và không được vò đầu tớ như vậy!”

"N-nhưng tên của cậu rất dễ thương và mái tóc mới của cậu thì rất...bù xù.”

"TaeTae ...."

"Được rồi, được rồi, tớ không đùa nữa. Cậu biết tớ lúc nào cũng sẽ bên cạnh cậu mà?”

"Mm, luôn luôn?"

"Luôn luôn."

- - - - -

"... Có lẽ cô ấy không coi mình hơn một người chị em gái.”

Tiếng nói của Taeyeon trong sự thinh lặng của buổi đêm đã mang Tiffany rời khỏi giấc ngủ của cô ấy. Tai của cô bây giờ rất nhạy cảm với âm thanh, cô có thể nghe được tiếng nói ngay cả khi người ta thều thào như hơi thở. Cô nhìn lên Taeyeon, cố gắng hỏi cô ấy với đôi mắt ngáy ngủ.

"Oh, chị xin lỗi. Chị đánh thức nhóc huh?”

Thấy Taeyeon cười với cô, cô cho rằng cũng chẳng có gì quan trọng nên tiếp tục cúi đầu nằm xuống. Thở dài hài lòng khi Taeyeon tiếp tục gãi nơi đó. Sao cô có thể không nhận biết vị trí điểm yếu của cô trước đây ta?

Quá mệt mỏi để chú ý đến xung quanh, cô tiếp tục gà gật cho đến khi cô cảm giác chiếc xe ngừng lại. Nhìn ra ngoài, cô thấy tòa nhà quen thuộc, dorm của họ, và vẫy đuôi phấn khởi, nhảy xổ ra ngoài ngay khi cửa xe mở.

Thẳng đến thang máy, cô nhận ra điều gì đó không ổn khi phải ngước lên nhìn các nút bấm. ’Oh đúng rồi. Mình là 1 con chó...’

"H-hey chờ đã! Nhóc con chạy đi đâu đó- "

Thấy Taeyeon cau mày nhìn cô, Tiffany quyết định tốt nhất là cô nên làm ra vẻ ngây thơ.

Đứng trong thang máy chẳng làm cho tình hình tốt hơn được vì Tiffany quá vui mừng đi, cô lại nhào ra ngoài ngay khi cửa thang máy mở. Vừa hát vừa chạy thẳng đến dorm của họ, Tiffany sủa lớn, “Mình đã về nhà, ngôi nhà thân yêu. Không còn lang thang, không còn người đàn ông kỳ lạ~! Ý là mình vẫn còn mớ lông thú trên người nhưng mọi việc cũng không tệ như lúc đầu. Yes, lạc quan lên Tiffany! Oh, mình phải chờ Taeyeon.”

Cô dừng lại trước cửa, vui vẻ ngồi trên tấm thảm phía trước, tặng Taeyeon nụ cười ngây thơ và sủa một hai tiếng, cô cười thầm khi thấy Taeyeon hoài nghi thở dài... “Nhóc con biết không? Chị thậm chí chẳng thể nghĩ đến nó. Okay, đừng vội vàng có được không? Chị muốn tạo bất ngờ mấy nhóc kia...mặc dù tiếng sủa ồn ào của nhóc có lẽ đã báo động cả khu vực này mất rồi...”

Tiffany mơ hồ nhìn Taeyeon, và tròn mắt trước khi thấy Taeyeon lẻn vào nhà. ’Thật đúng là Taeyeon trẻ con’

Taeyeon đi vào trong dorm nhưng vẫn hé một chút cửa. Trong hoàn cảnh bây giờ thì cô chẳng thể làm được gì khác ngoại trừ hòa vào trò đùa của Taeyeon, Tiffany kiên nhẫn ở bên ngoài chờ cho đến khi cô được phép vào trong. Cô hy vọng sẽ không phải chờ quá lâu khi mà lưỡi của cô đang ngập trong nước bọt vì thứ mùi hương quyến rũ của bulgolgi đang ra từ căn bếp. Miệng Tiffany còn tiết ra nhiều nước bọt hơn nữa khi biết Hyoyeon đang nấu ăn. Cô ấy luôn luôn là người làm thức ăn ngon nhất. ’Bây giờ, ngay cả Jessica có nấu mình cũng chẳng phản đối. Dù có như thế nào tớ cũng sẽ nuốt nó. Man, sao tự nhiên mình thèm gặm cục xương right now...khoan đã...’

"Tớ nghĩ người duy nhất lăn đùng ra giường ngủ trước khi tắm là Fany!”

"Chuẩn man! Tớ quên mất điều này! Dirty Tiffany! Đó đã là chân lý.”

'Lại nữa? Có thật sự cần thiết khi nhắc tới nhắc lui ‘trò đùa’ cũ rích này không?” Tiffany gầm gừ. Cô bệnh và mệt mỏi thì bị la ở dơ. Cô có tắm và, khỉ thật, Yuri còn tệ hơn cô nữa kìa! Tiffany đánh hơi, Và hình như Yoona cũng vậy. Mình có thể ngửi mùi của em nó từ đây...’

Tự lầm bầm, Tiffany liếc Taeyeon một cái khi cô ấy nhìn ra cửa kiểm tra cô. Cô bực mình quay đầu đi. Cô nghe Taeyeon rời khỏi đó và đi gọi mấy nhóc kia.

Nằm xuống sàn, Tiffany quan sát xung quanh. Khá kỳ lạ, làm thế nào môi trường quen thuộc hàng ngày bây giờ trông khác thế nhỉ. Mặc dù mọi thứ đều chỉ là 2 màu đen trắng, nhưng dường như với những giác quan khác nhau của cô chúng trở nên đầy màu sắc. Thị giác và khứu giác của cô đã lên 1 tầm cao mới, Tiffany có thể đánh hơi và nghe những thứ cô chưa từng được nghe trước đây.

Nhắm mắt lại Tiffany nghe tiếng xèo xèo của chiếc chảo Hyoyeon đang nấu bữa tối; tiếng chạm loảng xoảng từ những chiếc bát Sooyoung lấy trên kệ tủ và xếp chúng lên bàn. Cô nghe tiếng ngáy nhè nhẹ của Jessica đang ngủ trên sofa, và tiếng cười đùa phát ra từ phòng Yoona và Yuri. Tiffany cười theo.

Cô đã về nhà.

Nụ cười của cô nhanh chóng được co rúm lại trước tiếng hét vang vọng khắp cả tòa nhà. Cô phải nói Jessica giảm âm lượng tiếng hát của cô ấy, một khi cô trở lại thành người. Không thì tất cả các con chó ở Đại Hàn Dân Quốc trước sau gì cũng điếc hết cho coi.

"Agh! Nhắm mắt lại hết, các cậu không được hí hí!”

Nghe tiếng bước chân nhè nhẹ, Tiffany ngồi thẳng dậy khi Taeyeon đến trước cửa. “Vào nhà thôi, nhóc con.”

Cô đi theo hướng dẫn của Taeyeon, từ từ bước vào nhà, hạn chế tối đa những âm thanh 4 bàn chân cô gây ra trên mặt sàn gỗ.

Ngồi xuống nơi Taeyeon chỉ, cô đã chuẩn bị tinh thần cho các thứ ngôn ngữ hú hét bùng nổ ngay khi Taeyeon nói: “ Okay, mấy nhóc có thể mở mắt. Tada!”

Đúng như Tiffany dự đoán, hàng loạt tiếng the thé rú lên, cô nuốt ực khi thấy mấy nhóc đó chạy tán loạn về phía cô. Trong tương lai, cô sẽ ghi chú thêm vào sổ tay điều này: ’không la hét và chạy ào về phía một chú chó dễ thương...để tránh làm tâm hồn nhạy cảm của nó tổn thương!’

Trước khi cô kịp nhận biết, rất nhiều bàn tay nắm lấy cô, vỗ vỗ đầu, tai, mình cô, và sự quan tâm ồn ào quá mức của mấy cô gái làm cô choáng váng. Tuy nhiên, mùi hương thân quen của các cô gái xung quanh, và những cái vuốt ve giúp cô bình tĩnh trở lại. Còn nữa, cô phải nhắc Yoona đừng quá phấn khích, con nhóc nắm đuôi cô hơi mạnh tay quá rồi đó.

Cô vẫn chưa hoàn toàn biết cách phản ứng, nên đành ngồi đó mỉm cười. Để mặc họ nựng, cô chỉ vui vẻ ngoe ngoẩy đuôi. Nhìn sang Jessica và Hyoyeon người đang trừng mắt nhìn cô sợ hãi, Tiffany ngạc nhiên khi họ cuống cuồng nhảy lên sofa khi cô đi về phía họ. Tiffany chợt nhớ việc họ không thích chó. Tiffany không thể hình dung được Hyo và Jessie sẽ thế nào nếu 1 con chó lớn trưởng thành lông vàng - cô bây giờ - sẽ lẩn quẩn bên cạnh, khi mà những con chó nhỏ xíu họ chơi đùa lúc quay Miero Beauty N đã có thể là 2 nhóc đó sợ.

"Kim Taeyeon! Cậu nghĩ gì mà mang tên khổng lồ không nhà cửa về nhà thế này huh?!”

"Uh oh, nghe có mùi khó khăn nha.”

"Aww đến đây nào nhóc, tớ biết thằng nhóc này lớn, nhưng nó ngoan mà? Nhóc con sẽ ngoan đúng không?”

Tiffany trao Taeyeon cái nhìn kiểu như tóe lửa Ti-manager ‘Cậu nghiêm túc hả?', nhưng tất cả những ý định biểu-tình-vì-tội-sử-dụng-aegyo-không-đúng-chỗ của Taeyeon đã được Tiffany ném ra cửa sổ ngay khi nhóc lùn da trắng sữa đó gãy gãy phía sau tai cho cô.

"Um, Unnie? Em nghĩ nó là con gái...”

'Ít ra thì ở đây còn có một ai đó còn có não...’

"Hả?! Không đời nào. "

Tiffany thở dài. Đương nhiên, Taeyeon vẫn không biết gì. Cô cảm giác được một ai đó đang tiến đến gần. Cô thấy Yuri nhìn cô tò mò. ’Khoan, Yuri! Tớ không thích thứ đang hiện trong mắt cậu....’

"Đúng, nó là một con chó cái."

Tiffany rít lên khi thấy Yuri đảo mắt nhìn xuống và cô còn ngạc nhiên hơn khi thấy Taeyeon cũng bắt chước nhìn xuống .... cô. Nếu chó biết đỏ mặt, cô chắc một điều rằng mặt cô khi này chẳng khác gì 1 trái cà chua chín rục. Đương nhiên là trước đây họ đã thấy nhau khỏa thân, nhưng nó chỉ là .... erm một chút thôi, được rồi, không phải một chút mà là RẤT NGƯỢNG khi họ cố tình NHÌN NHƯ THẾ.

Đánh hơi thấy nguy hiểm (ngượng ngùng) sắp sửa gia tăng khi Sooyoung, Sunny và Yoona đang đến gần, Tiffany nhanh chóng ngồi phịch xuống sàn, chấm dứt mọi ý định nhìn trộm. Tránh eye contact với mấy nhóc, cô vùi đầu dưới hai bàn chân. ’Chúa ơi, tại sao người lại đối xử với con thế này? Con có thể cuộn tròn trong quả bóng và chết ngay bây giờ?’

"Aw cô bé, chị xin lỗi. Đáng lẽ chị nên kiểm tra ngay từ đầu mới phải.”

'Oh NO! Thật mừng vì cậu không làm thế.”

Tiffany bình thản trở lại và tiếp tục để các cô gái chơi đùa với mình. Tiffany để ý thấy Taeyeon đang cố thuyết phục Hyoyeon và Jessica cho phép giữ con chó (cô) ở lại. Cô thấy Taeyeon chỉ cô, và cô cố gắng đáp trả bằng một nụ cười. Tuy nhiên, thành thật mà nói, Tiffany không biết phải cố gắng cười thêm bao lâu nữa. Mắt của cô đã bắt đầu rát. “Cho tớ ở đây đi! Tớ hứa sẽ trả cậu cái áo tớ mượn cậu 2 tháng trước, Jessica~ah~!” Cô ngọt ngào sủa.

Cô vẫy đuôi khi nhận thấy sự phản đối của họ đã gia giảm nhiều. Cô cũng nhận thấy Taeyeon nhìn cô tự hào và vì một lý do nào đó sự chấp thuận của họ làm tim cô đập có chút nhanh hơn.

"Wow, eye smile của nó cũng có tác dụng với oppa hả? Cậu có chắc rằng nó không phải Tiffany chứ?”

Tai Tiffany vễnh lên khi cô nghe nó. Cô quá vui mừng khi nghĩ họ cuối cùng cũng nhận ra tình trạng của cô hiện nay. Những gì tồn tại trong đầu cô lúc này là chạy đến ôm Jessica và Hyoyeon. “Trời đất ơi, 2 nhóc! I love you so much. Tớ đây! Tiffany đây! Chờ đã, đừng bỏ chạy như thế! 2 nhóc ah!”

Hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh, cô vẫn tiếp tục đuổi theo họ, nước mắt chảy trên mặt, cô thất vọng vì họ không chịu nghe cô.

"O-oh um, dừng lại! Dừng lại! Ngồi xuống, cô nhóc! Ngồi! NGỒI! ĐẾN ĐÂY!” Taeyeon gầm lên, lời nói như một đòn giáng xuống làm Tiffany thức tỉnh, không sủa um sùm nữa. Tiffany nhìn quanh và nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc. Hướng mắt về phía trước, khuôn mặt sợ hãi của Jessica và Hyoyeon. Quay đầu sang phải, 2 gương mặt lạnh tanh bất động Yuri, Sooyoung, còn bên trái, 3 gương mặt sửng sốt mang tên Sunny, Yoona và Seohyun. Nhưng tất cả không đáng sợ bằng tiếng bước chân giận dữ vang lên từ phía sau. Cô thận trọng nhìn lên khuôn mặt thất vọng của Taeyeon, gương-mặt-tổn-thương. Từng từ trách mắng của Taeyeon làm cô run rẩy như thể đang bị tát vào mặt, và một cách nào đó cô cảm giác như thế.

Cô thấy Taeyeon quay lại xin lỗi Hyoyeon và Jessica. Rụp tai xuống, cô cũng muốn nói với họ, cô rất lấy làm ân hận.

Một khoảnh khắc im lặng khó xử trôi qua, phải cảm ơn Yoona đã nói đùa vì sự biến mất của 1 cô gái. Có cần phải lấy cô ra đùa khi cô rời khỏi đây không? ‘Hỏi tội’ - Tiffany lại bổ sung 1 ghi chú vào To-do-list của cô khi trở lại thành người. Cô ấy luồng ngón tay vào tóc, như 1 thói quen mỗi khi Taeyeon thất vọng, nhưng nhẹ nhàng tha thứ cho Tiffany, khi gãi gãi cằm cho cô.

Nếu Tiffany có thể khóc, cô sẽ, vì sự tử tế của Taeyeon chạm đến trái tim cô. Tiffany không muốn làm gì hết, chỉ là nhảy cỡn lên Taeyeon, trao cô ấy một cái ôm và một lần nữa xin lỗi cô ấy, nhưng trông có vẻ khó thực hiện được, cô đành liếm bàn tay Taeyeon biết ơn vậy.

Taeyeon quay lại mấy nhóc kia, sau khi xác nhận cô được phép ở lại dorm với họ, cá nhân cô đi đến nói chuyện với Jessica và Hyoyeon. Năm nhóc kia tiếp tục vây quanh cô, hết nắm bàn chân lại đến vò tai cô. Tiffany thở dài vì quá nhiều sự chú ý. Cô cũng quá mệt mỏi để trốn tránh những đôi bàn tay thích sờ mó đó. Có đùa với họ lâu hơn là cô nghĩ, nhưng thật sự thì cũng khá khó chịu. Maknae làm aegyo thì còn đáng nhìn chứ Yoona, Sooyoung và nhất là Sunny aegyo chỉ làm cô muốn cắn tay họ một cái.

Đương nhiên, cô sẽ phản ứng lại.

Tò mò, cô muốn biết cuộc đối thoại của Taeyeon với Hyoyeon và Jessica nhưng Yuri cứ mãi làm cô phân tâm khi cứ giỡn với miệng cô với mục đính nhìn ... răng con chó. “Wow...răng con chó này khá trắng. Cá là chủ của nó chăm sóc nó rất kỹ.”

"Yah Yuri, cậu không nên giỡn như thế. Nó cắn cậu thì sao?”

"Cắn tớ? Chân thành mà nói, Sooyoung, cậu có cơ hội bị cắn cao đó, vì cậu lúc nào cũng có mùi thức ăn.”

"Hey, nếu tớ bị cắn vì mùi thức ăn, đồng nghĩa với việc Yoona cũng bị bệnh dại!"

"Sao lại kéo em vào!?!”

Tiffany tròn mắt nhìn họ cãi nhau, âm thanh của từ “thức ăn” làm dạ dày lên tiếng, cô thút thít. Seohyun nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, “Awww, em đói huh?”

Ve vẩy cái đuôi, Tiffany mừng rỡ được chút vì cuối cùng cũng có người hiểu được nỗi khổ của cô.

"Unnies em nghĩ nó đói. Làm thế nào bây giờ?”

"Có lẽ chúng ta nên hỏi Taeyeon trước vì chị ấy là người tìm thấy nó. Có lẽ chị ấy có mua gì cho nó trên đường về,” Sunny trả lời. “Taeyeon!”

"H-huh!?"

Tiffany hiếu kỳ nhìn và thấy thoáng đỏ mặt, còn Jessica và Hyoyeon đứng bên cạnh cười. ‘Taeeyeon nhìn có chút bối rối. Chuyện gì đang xảy ra nhỉ. ****, Yuri làm mình chẳng tập trung được!”

"Cún con đói. Làm sao đây?”

Taeyeon nhìn lên trần nhà, suy nghĩ. “Uhm, tớ chẳng thể ghé cửa hàng mua thức ăn cho nó được, chắc phải cho nó ăn chung với chúng ta? Tớ biết như vậy thì không tốt cho sức khỏe nó, nhưng có lẽ Hyoyeon có thể làm cho nó chút thịt không cần gia vị. Như thế thì sẽ không có nhìu muối làm hại cơ thể nó. Tớ chẳng biết chủ nhân nó thường cho nó ăn gì, nhưng ăn cơm với thịt một ngày chắc nó cũng không sao?”

Mấy nhóc còn lại gật đầu đồng ý và bắt đầu chuẩn bị. Hyoyeon cũng đi làm thêm một ít thịt cho nó, nhưng với 1 điều kiện cô không phải là người cho nó ăn.

Nuốt nước mắt khi Tiffany nhìn thấy dĩa thức ăn của mình được đặt trên sàn. Cô khao khát nhìn mấy nhóc cười đùa và thưởng thức bulgolgi. Lẽ ra cô không nên khóc mà phải cảm ơn vì được cho ăn sau một ngày dài bỏ đói và ít nhất cô cũng chưa phải ăn thức ăn của chó. Tiffany run sợ trước suy nghĩ đó, nhưng dù gì thì bây giờ chuyện đó chưa cần phải lo. Cô nhìn chằm chằm vào dĩa thức ăn một lúc đến khi cô nghe tiếng thì thầm nhỏ nhỏ của Taeyeon, người đang ngồi cạnh cô.

"Ở đây nè cô bé."

Và như thế một miếng bulgolgi được thả vào dĩa của cô. Tiffany thích thú nhìn Taeyeon ngay cả khi mắt cô ấy không nhìn về Tiffany mà tập trung vào câu chuyện đang nói sôi nổi trên bàn ăn.

Cô cười và hứa sẽ trao Taeyeon một cái ôm thắm thiết sau bữa tối. Mặc dù không có thêm miếng thịt nào nữa, mà có lẽ như vậy sẽ tốt hơn khi bản thân cô cũng không biết cái cơ thể không-phải-người của cô sẽ phản ứng như thế nào trước hương vị thịt như thế đó. Tiffany nghĩ đây là miếng bulgolgi ngon nhất mà cô từng được ăn.

- - - - -

Ăn tối xong, các cô gái, trừ Hyoyeon ra, chơi kéo-búa-bao để quyết định xem ai sẽ là người rửa chén. Với tiếng thở dài thất vọng, Sooyoung và Seohyun bắt đầu đi dọn chén và tiến thẳng đến bồn rửa.

"Tại sao chúng ta không để con chó liếm sạch chúng?" Sooyoung phàn nàn.

Seohyun tròn mắt há mồm nhìn Sooyoung, ‘Unnie! Gớm quá đi!”

"Làm đi, nhưng một mình cậu ăn bằng mấy cái dĩa đó,” Sunny nói, cô đang lau bàn ăn.

Tiffany theo dõi, lầu đầu tiên cô hài lòng trong bộ dạng này vì cô biết họ sẽ luôn giữ cô sạch sẽ. Không may, vì các cô gái biết Tiffany sẽ bắt tay vào dọn dẹp mà chẳng quan tâm đến ai là người bày bừa, mấy nhóc tranh thủ lấy đó là lý do và để mọi thứ lộn xộn. Chắc chắn cô sẽ không phiền và dọn dẹp hầu như mọi lúc, nhưng trở về dorm và dọn dẹp mọi thứ sau một ngày dài tập luyện và dày đặt công việc chẳng phải là điều tuyệt vời.

"Này cô bé. Ăn được không?"

Tiffany quay đầu sang nơi phát ra tiếng nói và thấy Taeyeon vỗ vỗ đầu cô. Nằm xuống sàn, Tiffany vẫy đuôi và thở dài, cô gần như bị bất tỉnh vì thức ăn.

Mỉm cười trước phản ứng đó của cô, Taeyeon ngồi xuống sàn, trước mặt Tiffany, và sau đó nhẹ nhàng đặt đầu Tiffany lên đùi, dịu dàng vuốt ve bộ lông của cô. Họ cứ ngồi yên như thế một lúc, Tiffany nhắm mắt lại, cô được những ngón tay bình lặng dỗ dành.

Tim Tiffany đau nhói. Cô đã không nhận ra cô nhớ cảm giác này biết bao.

Vị trí lúc này của họ giống như vô số lần ngày xưa khi họ còn là những học viên của SM. Sau một ngày dài ở trường và tập luyện, họ cùng ăn tối và ngồi dưới sàn tán gẫu. Tiffany gối đầu lên đùi Taeyeon còn những ngón tay của cậu ấy nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Những khoảng lặng bình yên, một cái gì đó rất khó tìm lại được sau này. Một vài phút yên lặng như thế đối với họ là quá đủ. Không có bất cứ lời nói nào được thốt lên, chỉ là sự thấu hiểu và tin tưởng đối phương luôn luôn bên cạnh bạn.

Sau khi debut, những phút giây đó dần trở nên hiếm hoi và cuối cùng biến mất theo thời gian. Quá bận rộn cùng với nhiều thứ chi phối, Tiffany đã quên mất những khoảnh khắc như thế này.

Cô đã quên lần cuối cùng cô và Taeyeon ở một mình với nhau là khi nào.

Cô đã quên cảm nhận của cô khi ở bên Taeyeon như thế nào.

Tiffany vùi đầu cô lên đùi Taeyeon sâu thêm chút nữa và chậm rãi chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ êm dịu với những ngón tay nhẹ nhàng và mùi hương ngọt ngào của Taeyeon hiện diện xung quanh.

To Be Continued...

---------

Chapter 5 - Dignity

Tiếng đóng cửa tủ lạnh đánh thức Tiffany. Căn hộ tối đen ngoại trừ một chút ánh sáng hắt vào từ những ngọn đèn đường bên ngoài cửa sổ phòng khách, và một chút ánh sáng từ nhà bếp.

Dịch chuyển môt chút từ vị trí đang nằm, Tiffany nhận ra có ai đó đã quấn một tấm chăn lên người cô. Cô chưa bao giờ thấy tấm chăn này trước đây, nhưng cô dư biết ai vì cô đánh hơi được mùi Taeyeon trên đó. Không phải Tiffany than phiền hay gì, chỉ là cô thấy mùi hương đó rất hay. Mặc dù thành thật mà nói, Tiffany đã từng nói “Oh my God Taetae, cậu làm ơn đi tắm dùm tớ” sau những ngày dài mệt mỏi luyện tập và biểu diễn dưới ánh nắng oi bức của những ngày hè, nhưng dù gì thì cậu ấy không phải là người tệ nhất trong tám thành viên còn lại mà-cô-không-tiện-kể-tên.

Mắt sụp xuống lần nữa, Tiffany ngáp dài và cuộn mình chặt hơn trong tấm chăn. Tai cô ghi nhận tiếng bước chân đang đến gần, và nhìn lên Taeyeon.

"Aw cô bé chị xin lỗi. Chị đánh thức cưng huh? "

Tiffany thở mạnh một tiếng và ngước đầu lên. Cô lo lắng nhìn Taeyeon. Lý do duy nhất giờ này Taeyeon vẫn còn thức là vì cô ấy chẳng ngủ được. Cô luôn luôn bị chứng khó ngủ, vậy mà Tiffany cứ nghĩ gần đây Taeyeon không còn chứng bệnh đó nữa.

Taeyeon đi qua, ngồi bên cạnh, và lặng lẽ vỗ đầu Tiffany. Tiffany đặt đầu cô lên đùi Taeyeon và không một tiếng phàn nàn, cô để yên cho Taeyeon vuốt ve. “Yaeh, chị không thể ngủ, nên chị muốn đi ra kiếm gì đó ăn hay uống. Chị nghĩ 1 ly sữa nóng có thể giúp được chút nào nhưng hóa ra nhà chúng ta đã hết sữa! Chị chắc chắn hôm qua chúng ta còn nguyên một bình sữa… Có lẽ Soonkyu đã uống hết nó rồi. Chị nghĩ nhóc đó vẫn tin rằng bản thân còn cao nữa.”

Tiffany lắng nghe với đôi mắt nửa nhắm nửa mở. Taeyeon nói chuyện với con thú như thể nó có thể hiểu được và điều đó làm Tiffany cười. Cô thấy điều đó thật dễ thương. Tiffany vẫn im lặng và để Taeyeon nói.

Tiffany nghĩ, biết đâu Taeyeon sẽ có thể ngủ giống như cô đã từng năm năm trước.

- - - - -

Taeyeon nhướng mày, “Bé con biết không, có lẽ chị nên cảm ơn Soonkyu bởi vì nghĩ lại, nếu chị uống sữa, chị có thể bị Tào Tháo rượt. Dù gì đi nữa, chị phải ghi “sữa” vào danh mục những thứ cần mua.”

Taeyeon nhìn khuôn mặt đang ngủ trên đùi cô, mỉm cười và tiếp tục hành động vuốt ve của mình.

Taeyeon ngáp. Ah, nhân viên trang điểm ngày mai một lần nữa sẽ phải make up che quầng đen dưới mắt cô. Cô dụi mắt mệt mỏi và thở dài thất vọng. Cô luôn bị mất ngủ, nhưng đêm nay còn thảm hại hơn. Cô không biết lý do tại sao... Được rồi, cô biết lý do tại sao đó, chỉ là cô không muốn thừa nhận nó thôi. Nó làm cô thấy bản thân thật lâm ly bi đát. Thật thống thiết khi dường như cô không thể chào tạm biệt một ngày của cô bằng việc chúc Tiffany ngủ ngon.

Cô nổi cáu, huơ tay múa chân, bối rối ngăn tiếng rên rỉ của mình bằng cách dụi người vào cơ thể lông mềm mại đó. Cơ thể cô thư giãn được đôi chút vì chuyển động êm ái của đám lông mềm. Taeyeon nhắm mắt lại, cảm nhận sự mềm mại của bộ lông áp trên mặt cô, và mơ hồ nhận ra rằng mùi hương của con chó rất quen thuộc và ngọt ngào.

"Giống như cô gái có giọng nói lớn…Mình điên mất rồi.”

Taeyeon thở dài, cô cảm nhận mí mắt của cô sụp xuống. Cơ thể cô cuối cùng cũng chịu đầu hàng sự mệt mỏi.

Cô ôm chặt con chó và thì thầm, "Ngủ ngon Miyoung-ah," trước khi rơi vào một giấc ngủ yên bình.

- - - - -

Tai Tiffany vểnh lên khi nghe bản “Wake Up” vang khắp phòng khách. Từ từ mở mắt, những tia sáng chiếu qua từ tấm màn gây khó khăn cho mắt Tiffany, phải mất một vài giây để làm quen.

Bản nhạc vẫn tiếp tục vài giây nữa đến khi có tiếng rên thất thanh vang lên, "Jessicaaaa," một cú đấm và “Off! Cái quái gì thế này!” tiếng chuông báo thức đã được tắt. Đủ thứ âm thanh vang lên, Tiffany biết một ngày dài nữa của các cô gái bắt đầu.

"Chúa ơi, Sooyoung, cậu có cần phải ném cái gối vào tớ như thế không?”

"Đương nhiên, tớ phải làm thế nếu không cái chuông báo thức của cậu sẽ phải reo tiếp 5 lần nữa, và tớ thì cần ngủ nướng thêm vài giờ nữa. Cảm ơn cậu rất nhiều."

"Thông minh!"

"'Ngủ ngon Jessica."

6 giờ sáng, Jessica cằn nhằn trước khi ngáp một cái rõ dài.

Cánh cửa mở ra và đóng lại. Tiếng bước chân lê lết trên sàn biến mất theo hướng phòng tắm.

Lắc lắc đầu, Tiffany cuối cùng cũng cảm nhận được sức nặng trên lưng cô. Cái gì ấm áp đè trên lưng. Cô quay đầu và ngạc nhiên khi thấy một người mắt nửa nhắm nửa mở nhìn cô.

"Xin chào! Tôi là SNSD Kim Taeyeon! Mấy nhóc ngủ có ngon không?"

Đầu tiên là shocked toàn tập, Tiffany cố gắng ngăn không cho bản thân cười lăn cười bò trước thói quen nói mớ của Taeyeon. Đã lâu rồi, kể từ khi cô nghe.

"Aish, Taeyeon mộng du hay một cái gì đó đại loại thế?”

Tiffany quay đầu về phía cô gái tóc vàng và nhìn thấy cô ấy đang nhìn xuống cô và Taeyeon với nụ cười thích thú trên khuôn mặt. “Thật đáng yêu! Cười lên nào doggie!” Jessica tươi tắn cười và nói khi cô lấy điện thoại ra và chụp hình. Cô cười khúc khích và đưa điện thoại cho Tiffany xem. “Cute huh? Jeez, cậu ta đôi khi cứ như một đứa trẻ vậy.”

Tiffany cười, lưỡi thè ra ngoài.

Tiffany nhìn Jessica bước đi, và trở lại với 1 cái mền màu đỏ, nhẹ nhàng đắp lên người Taeyeon. “Tớ thề, cậu như một đứa nhóc vậy. Doggie, ở yên đây okay? Mấy chị không muốn leader đáng yêu của mình bị đập đầu trên sàn khi em di chuyển đâu.”

Jessica do dự một chút rồi vỗ đầu Tiffany, rồi rời khỏi đó khi cô nhận được cuộc gọi từ manager của cô.

Tiffany ve vẩy cái đuôi khi nghĩ Jessica đã ấm áp hơn với cô, rồi tập trung sự chú ý của cô vào cô gái đang nằm ngủ, chính xác hơn là cô gái đang chảy-nước-miếng trên lông cô.

Tiffany nhăn nhó. "Taeyeon tốt hơn là ngày mai cậu nên tắm cho tớ.”

Cô vẫn nằm yên đó như Jessica dặn, lắng nghe những bài hát mà mấy chú chim đang líu lo hót và tiếng lầm bầm rời rạc của cô gái đang gối đầu trên người cô.

- - - - -

"Yah! Taeyeon! Không nằm ngủ với con chó nữa. Dậy nào!”

Taeyeon bật dậy, hét lên và đập đầu vào cạnh ghế.

"Owww," Taeyeon khóc và nắm chặt phía sau đầu.

"Đó là hậu quả cho việc cậu ngủ nướng! Chúng ta có buổi phỏng vấn trong 45 phút nữa! Manager oppa đã gọi chúng ta 15 phút rồi! Nhấc mông vào nhà tắm và chúng ta khởi hành!” Hyoyeon mắng Taeyeon khi cô bận rộn lấy một mớ snacks trong ngăn tủ và bỏ chúng vào giỏ sách.

"Được rồi, tớ biết rồi...” Taeyeon ngáp và chùi nước miếng trên má cô. Cô nhìn xuống con chó, cô nhóc vẫn ngoan ngoãn nằm đó và quan sát cô. Taeyeon nhận ra chỗ ướt trên người con chó, “Chị xin lỗi. Chị sẽ tắm cho cưng khi chị về nhà hoặc đại loại thế.”

Con chó nhìn cô với một biểu hiện như thể hãy thề sẽ làm điều đó đi, nhưng nhanh sau đó Tiffany đã ném những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Cô biết đó chỉ là do thói quen ngủ.

Đứng thẳng dậy, cô lết vào phòng tắm. “Taeyeon, nhanh lên!”

"Yeah yeah."

Tạt nước lêm mặt, cô nhìn vào gương.

Huh, không có quần thâm.

- - - - -

Không được.

Tiffany rên rỉ.

Không, không ổn tí nào.

Tiffany cuối cùng cũng ngồi dậy từ vị trí nằm và duỗi người. Cô biết đã có cái gì không ổn. Không cần biết nó đã lẩn quẩn trong đầu cô bao nhiêu lần, không có cái gì hiện ra tốt đẹp cả. Một lần nữa, cô muốn khóc. Niềm tự hào của cô mắc kẹt, chạy thẳng đến Taeyeon, người đang vội vàng mặc chiếc áo khoác. Nhìn lên, cô lớn tiếng rên.

"Có chuyện gì vậy?"

Cố gắng làm như mình là một con chó, Tiffany bước về phía cửa và gãi sột soạt, cố ý cho Taeyeon biết cô muốn được ra ngoài. ‘Coi nào Taeyeon, không khó để hiểu tớ muốn gì.’

Taeyeon nhăn mày chiêm nghiệm, và mở to mắt khi hiểu ra vấn đề. “Ohh! Cưng muốn đi tè huh? Đúng rồi, nhóc con đã không đi kể từ khi chúng ta về nhà từ đêm hôm qua…”

Nếu Tiffany có thể, cô đã đào lỗ chui xuống đất chơi với dế. Taeyeon không biết cô đã xấu hổ như thế nào khi cậu ấy nói chuyện-tế-nhị-một-cách-thẳng-thừng như thế. “Uh, chị cần đi vào phòng tắm, vì vậy chờ chị xong đã!”. Tiffany sủa.

"Taeyeon! Cậu đang làm gì đó? Chúng ta không còn thời gian! "

"Bình tĩnh Hyoyeon. Doggie cần phải đi tè, nên tớ phải cho nó đi. Nhanh thôi. Ý tớ là nếu bây giờ chúng ta cứ thế mà bỏ đi, thì cậu sẽ là người dọn ‘cái đống lộn xộn’ khi chúng ta về nhà đó!”

Hyoyeon lèm bèm, "Được rồi, nhưng nhanh đó. Tớ chờ cậu trong xe.”

"Taeyeon!" Tiffany tiếp tục sủa. Cô không nghĩ bàng quang của cô có thể giữ thêm được giây nào nữa.

Taeyeon mở cánh cửa và Tiffany chạy thẳng ra hành lang, không thèm chờ thang máy, cô nhảy thẳng xuống cầu thang. Phớt lờ tiếng gọi của Taeyeon, cô khẩn trương phóng ra ngoài với hy vọng sẽ giải quyết vấn đề cá nhân trước khi Taeyeon có thể thấy cô.

Tiếc thay, cô quên rằng còn một cánh cửa cản con đường đến hạnh phúc của cô, dù cho cô đã cố gắng đứng bằng 2 chân, 2 chân sau của cô cũng không đủ lực để có thể đẩy cánh cửa.

Khi nghe tiếng bước chân vội vã của Taeyeon từ phía sau, trong đầu cô lúc này chỉ muốn kiếm một góc nào đó trốn vào và chết đi.

"Man! Cưng nhanh dzữ vậy àh. Mà sao cưng biết cầu thang?” Taeyeon thở hổn hển và mở cửa cho Tiffany.

Tiffany nhìn xung quanh và đi về phía sau tòa nhà nơi cô biết sẽ không có nhiều người dòm ngó. Cô hy vọng Taeyeon sẽ không đi theo cô, nhưng đương nhiên là, cô ấy sẽ không như cô mong muốn.

Tìm một mảng cỏ lớn, Tiffany đi vào và nhìn xung quanh, tìm kiếm một không gian kín đáo hơn. Lúc này, Tiffany cảm giác niềm kiêu hãnh của cô đã bị chà đạp cả nghìn lần, vì vậy cô đành chọn đại một chỗ nào đó.

Cảm giác Taeyeon đang nhìn, Tiffany thở dài trước khi quay qua Taeyeon với một cái nhìn khó chịu. Mắt họ chạm nhau vài giây cho đến khi Taeyeon im lặng và đỏ mặt. “Oh, xin lỗi!” nói rồi Taeyeon quay mặt đi.

- - - - -

"Này Hyo?"

"Yeah?"

"Cậu có nghĩ con chó sẽ mắc cỡ khi sử dụng phòng tắm?”

"Không? Nó là động vật mà. Chúng nó sẽ giải quyết nhu cầu ở bất cứ chỗ nào nó thích.”

Taeyeon nhìn những chiếc xe đang qua mặt họ trên xa lộ và nghĩ về những chuyện lúc sáng. Cô thề là …

"Hyo?"

"Gì nữa đây?"

"Cậu có nghĩ sẽ ngượng ngùng khi nhìn một con chó đi tè?”

Hyoyeon sặc nước. “Câu hỏi gì đây?”

- - - - -

"Cám ơn vì đã mời chúng tôi!” Taeyeon và Hyoyeon cúi chào các staff của đài phát thanh và theo manager đi vào xe, vẫy chào một số fans đứng bên ngoài.

Thả người lên ghế, họ thở dài mệt mỏi. Hyoyeon cười khúc khích và Taeyeon nhìn cô thắc mắc, “Cậu cười gì vậy?”

"Cậu có cần phải nhắc tới Tiffany trong bài phỏng vấn này không?”

"Có gì sai àh? Tớ cũng nhắc đến mấy nhóc kia mà!”

"Nhưng cậu không nở nụ cười sởn gai óc khi cậu nhắc tên mấy nhóc kia.”

"N-nụ cười sởn gai óc?" Taeyeon lắp bắp. "Tớ không có cười như thế!”

Hyoyeon phớt lờ lời biện minh của Taeyeon và đổi chủ đề. “Vậy giờ cậu có muốn đi shopping không?”

"Yeah, tớ đã hoàn tất lịch trình ngày hôm nay, tớ nghĩ đã đến lúc đi mua một số thứ cần thiết trong nhà. Sunny uống hết sữa rồi.”

"Tớ biết mà!"

"Tớ lên danh sách mua một số thứ cho con chó nữa.”

"Xin lỗi, tớ không thể đi với cậu. Ủa, mà sao tớ phải xin lỗi? Hôm nay cậu là người duy nhất rãnh rỗi mà!”

"Mai tớ chẳng được thảnh thơi như thế này đâu."

"Tức cười thật, ngay cả khi không quảng bá gì và Tiffany không ở đây thì chúng ta vẫn bận rộn. Dù sau thì gặp cậu ở nhà sau vậy. Hôm nay tới phiên cậu nấu ăn đó Taeyeon!” Hyoeyon nói theo khi cô bước ra khỏi xe.

"Tớ biết. Gặp lại cậu sau!”

Cánh cửa đóng lại, cô nói với manager bỏ cô ở một cửa hàng gần đó.

Vào cửa hàng bách hóa, cô đi thẳng vào khu bán đồ cho thú nuôi và nhanh chóng lướt nhìn các loại thức ăn cho chó.

"Hmm, gà hay cá. Nếu mình là một con chó, mình sẽ chọn…”

Cô nhìn cả hai lon và ghê sợ hít hít. Cô không chọn cái nào hết.

Nhún vai, Taeyeon lấy mười lon đủ thứ mùi vị và bỏ vào giỏ. Chúng không phải là thứ cô ăn.

Cô đẩy xe về quầy tính tiền sau khi lấy một giỏ thức ăn khô cho chó, nhưng một dãy dây đeo cổ cho chó thu hút sự chú ý của Taeyeon,

Cô có nên? Cô chỉ tạm thời sở hữu con chó cho đến khi chủ của nó đến và nhận lại. Oh, nhắc mới nhớ, cô nên đến nơi cô tìm thấy nó phát tờ rơi thông báo... Khỉ thật!

Cô lấy một vòng cổ màu hồng và một sợi dây xích thích hợp rồi quăng vào xe đẩy.

- - - - -

Tiffany chán nản.

Các cô gái đều có lịch làm việc riêng, không một ai ở nhà chơi với cô. Mới đầu cô vẫy đuôi vui vẻ vì cuối cùng cô cũng có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng khi nhớ ra cô đang trong cơ thể 1 con chó và cô đang có một kỳ nghỉ…và nó chỉ hạnh phúc khi cô ở nhà, nơi cách nơi này một Thái Bình Dương.

Cơ thể đáng nguyền rủa. Cô sẽ rất vui khi có thể sử dụng khoảng thời gian thảnh thơi này để tìm kiếm cách trở lại thành người, nhưng cô không có ngón tay vì thế cô không thể mở bất cứ cái laptop nào, ngay cả laptop của Taeyeon, cái mà cô biết password. Taeyeon vẫn không biết cô biết password máy tính của cô ấy.

Vậy nên cô phải ở đây, chết dần chết mòn chờ đợi ai đó về dắt cô ra ngoài để cô có thể đánh hơi tìm ra manh mối nào đó không chừng.

TV, tối qua cô có thấy remote trên sofa. Bóng đèn bật sáng trong đầu. cô nhảy lên sofa, chịu người lên tấm nệm, cô cố gắp remote bằng 2 chân trước. Và rồi nhanh chóng bỏ cuộc, cô ngậm remote trong miệng. “Bàn chân vô dụng…” cô lầm bầm và cố gắng bấm nút mở, nhưng không thể vì cô toàn bấm 5 nút một lúc.

Cuối cùng thì TV cũng mở, Tiffany nhảy loăng quăng hạnh phúc. Đuôi cô đập lên đập xuống vào con Mickey Mouse nhồi bông fan tặng Yuri. Vỗ nhẹ lên lưng, trở ngại tiếp theo của cô là: làm sao đổi kênh.

Phải mất nửa giờ Tiffany mới có thể điều khiển được vì bàn chân dày cộm của cô. Tiffny chọn đại một bộ drama Hàn mà mọi người đang say mê.

Một vài giờ trôi qua, Tiffany khịt khịt, mũi ướt, nước mũi chảy dài. ‘Anh ta không thể chết! Cô ta vẫn chưa nói lời yêu anh mà! Cái gì!? Cô ta cũng ung thư là?! Không! Đừng nhảy!’

"Manager oppa, anh chắc sẽ không sao chứ?”

Tai Tiffany vểnh lên khi nghe tiếng Taeyeon và cô rơi vào trạng thái hoảng loạn. Cô vội vàng đạp mạnh vào nút tắt, nguyền rủa ngón chân ăn hại của cô. Đạp mạnh hơn, cô gần như là đấm vào cái remote. TV cuối cùng cũng tắt, cô nhảy ra khỏi sofa và nằm kế bàn ăn khi Taeyeon mở cửa.

"Hey, bé con! Chị về rồi nè! Tại sao cưng ướt nhẹp vậy?” Taeyeon hỏi, lấy tay lau nhúm lông ướt sẫm màu trên má Tiffany.

Tiffany nở nụ cười vô tội.

- - - - -

Trời dần tối hơn, các cô gái lần lượt về nhà trong tình trạng không còn chút năng lượng. Tiffany chào đón từng người một với nụ cười hạnh phúc. Cô rất hài lòng khi họ cười lại và nhẹ vỗ đầu cô trước khi cất giày. Vâng, trừ Hyoyeon ra, nhưng cô ấy trước sau cũng sẽ như những người còn lại khác thôi, chỉ là sớm hay muộn.

Taeyeon hoàn tất bữa tối, vẫn như thường ngày, Sooyoung và Yoona là người đầu tiên có mặt tại bàn ăn trong khi Jessica, mệt mỏi xuất hiện cuối cùng.

Taeyeon đổ thức ăn khô vào tô, trộn chung với thức ăn đóng hộp và đặt trên sàn, Tiffany cảm giác như cô muốn nôn. Chắc chắn là nó trông kinh dị. Cô ngước lên nhìn Taeyeon với đôi mắt cún con, cô cố gắng ra dấu Taeyeon biết: hãy chia sẻ cho cô thức ăn của mọi người.

Tiffany vẫy đuôi khi thấy Taeyeon từ từ lấy thức ăn, nhưng…tiếng nói của Seohyun vang lên, cắt ngang họ. “Unnie! Không! Như vậy không tốt cho con chó!”

Tiffany liếc Seohyun. "Chết thật, maknae."

“Ah, phải rồi! Xin lỗi "Taeyeon nhìn Tiffany hối lỗi.

Thở dài trong thất bại, cô ngửi thử nghiệm, mùi thức ăn bắt đầu xộc vào mũi. Tuy nhiên, bản năng loài chó bật dậy, cô chảy nước miếng. ’Khoan đã, ngừng lại! Mình không muốn ăn thức ăn cho chó. Mình-agh quên đi”

Cô để bản năng loài chó trong cô làm chủ, yên lặng ngồi ăn mà không một tiếng phản đối.

Còn chút nhân cách nào sót lại sao? Cô thậm chí đã tè trên cỏ.

- - - - -

"Doggie! Chị có quà cho cưng!”

Tiffany quay lại nhìn Taeyeon mong chờ.

"Tada!"

Tim cô đập chậm lại.

"Cưng mù màu, đúng không? Nó màu hồng đó, nếu bé con đang tự hỏi nó màu gì?”

Vâng, ít nhất đó là màu hồng.

"Wow dễ thương quá! Nhưng chẳng phải chúng ta cần phải tìm chủ của nó sao?” Yuri hỏi Taeyeon.

Tiffany miễn cưỡng ngồi để Taeyeon đeo vòng quanh cổ cô.

"Àh, tớ nghĩ tớ nên dắt nó ra ngoài đi bộ trong khi chờ đợi và tớ không muốn nó ra ngoài mà không có dây cột.”

Hả? Một sợi dây xích? Oh ****. Không!

"Uh, nhưng đừng quá gắn bó, ok?” Yuri lo lắng nhìn Taeyeon.

"Biết rồi! Được rồi doggie, đến lúc đi tè” Taeyeon nói và móc sợi dây xích vào cổ Tiffany.

Mặt Tiffany như phỏng vì ngượng. Taeyeon có cần phải nói trắng ra như vậy không?

"Oh tớ biết mình không nên quá gắn bó với nó, nhưng chúng ta có nên đặt cho nó một cái tên không? Tớ cảm giác có chút không hay khi cứ gọi nó ‘doggie’.”

"Hmm," Taeyeon mãnh liệt nhìn Tiffany và cô nuốt ực một cái, sợ rằng cái tên đó sẽ bất chợ thoát ra khỏi miệng Taeyeon. “Miyoung...”

Cả hai Tiffany và Yuri nhìn chằm chằm vào Taeyeon như thể cô vừa mọc thêm một cái đầu nữa.

'Chúa ơi, con có thể tát Taeyeon?”

- - - - -

To Be Continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top