Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1: Công việc còn trống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1: Công việc còn trống

Taeyeon lưỡng lự dừng lại trước cánh cổng sắt màu đen của căn biệt thự đồ sộ đẹp đẽ, như thể cô không dám chắc đây đúng là nơi mình cần phải đến. Cô liếc nhìn dòng chữ viết tay nguệch ngoạc trong mảnh giấy nhàu nát đang cầm, hi vọng có được một chút manh mối từ nó. Không sai, chính là nơi này; dù vậy cô vẫn rất ngạc nhiên vì cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được nhận vào làm việc ở một nơi như thế này. Cô không quá nhạy cảm với các tỉ phú; nhưng không hiểu sao cô vẫn luôn có suy nghĩ rằng những người giàu có thường độc đoán, và bất chấp hoàn cảnh nghèo khó của mình, cô tuyệt đối là một người có lòng tự trọng.

Nhưng hiện giờ, cô thực sự không có lựa chọn nào khác. Cô đã mất nhiều thời gian để tới được nơi này, từ quê nhà của cô, mất khoảng ba giờ đồng hồ để đến đây. Và sự thật quan trọng nhất là cô không thể trở về nhà với hai bàn tay trắng; vì cô thực sự phải kiếm được một khoản tiền về cho gia đình. Yeah, cha cô qua đời từ khi cô còn nhỏ, và kể từ đó, cuộc sống của cô thay đổi một cách đáng kể. Mẹ cô phải làm việc vất vả, để nuôi nấng ba đứa con, và họ sống một cách chật vật, mặc dù những đứa trẻ vẫn được đến trường và ăn ba bữa một ngày.

Khi mẹ cô trở nên già đi, đồng thời cô cũng dần trưởng thành, cô nghĩ đã đến lúc mình thay mẹ gánh vác gia đình. Cô đã xin mẹ nghỉ hưu, và hứa với bà rằng cô sẽ trở thành người khiến bà tự hào. Cô sẽ làm việc thật chăm chỉ và đưa gia đình thoát khỏi cảnh nghèo túng. Mẹ cô đã khóc, cảm động khi nghe được nguyện vọng của con gái mình; nhưng biết rõ con gái mình cứng đầu đến thế nào, bà không thể đồng ý hơn bằng việc cầu phước cho đứa trẻ xinh đẹp của mình.

“Chào buổi sáng.” Taeyeon chào người gác cổng. “Tôi muốn ứng tuyển cho vị trí còn trống.”

Người đàn ông gật đầu và mở cánh cổng cho Taeyeon. “Đi theo tôi,” ông ta nói với giọng nhàn nhạt.

Taeyeon gần như không thể khép miệng lại trong khi đi theo người đàn ông kia, xuyên qua một lối mòn dài bao quanh là một khu vườn xanh rất rất lớn, vì cô chưa bao giờ được chiêm ngưỡng một khung cảnh như thế này, ít nhất là trong đời thực.

Có bao nhiêu người sống ở đây vậy trời?Có vẻ như tôi phải chuẩn bị sẵn sàng để phục vụ rất nhiều người trong ngôi nhà này… Không thành vấn đề. Tôi đã sẵn sàng cho chuyện này… (Taeyeon POV).

Họ dừng lại ở cuối con đường, và Taeyeon chỉ thấy một cánh cửa khác ở trước mặt cô. Hell… chỉ là một cánh cửa nữa? Mình thật tò mò đâu là điểm kết thúc?

Người đàn ông một lần nữa làm nhiệm vụ mở cửa. Taeyeon liếc nhìn tay cầm cửa bằng vàng, và vô thức nuốt nước bọt, tự hỏi, đó là vàng thật sao?

Cuối cùng họ đi đến một căn phòng lớn, mà Taeyeon tin rằng đó là phòng khách, và cô cũng tin rằng nó lớn hơn ít nhất gấp ba lần ngôi nhà của cô. Bên trong đều là những đồ nội thất sang trọng. Trong lúc nhìn quanh căn phòng, cô nhận thấy mình đã nuốt nước bọt rất nhiều lần.

“Tôi phải đi rồi, cô cứ ở yên đây!” Người đàn ông nói, vẫn với chất giọng đều đều vô cảm. Taeyeon không có hứng thú hỏi ông ta bất cứ điều gì, nên cô chỉ gật đầu và tiếp tục rửa mắt với khung cảnh xinh đẹp này.

Không lâu sau, có ai đó hét lên với cô từ phía trên.

“Yaaa… Cậu!”

Một cô gái tóc vàng xuất hiện.

Theo phản xạ, Taeyeon nghệch mặt chỉ vào chính mình, “Tôi?”

Cô ấy thật xinh đẹp, duyên dáng, và tự tin… Có lẽ cô ấy là chủ của ngôi nhà này…(Taeyeon POV)

“Còn có ai khác ở đây sao?” Cô gái đã hét lên với cô đáp lại mỉa mai. Taeyeon nhìn cô ấy, lắc đầu.

“Tên cậu là gì?” Cô ấy hỏi Taeyeon, trong khi bước xuống cầu thang.

“Kim Taeyeon, thưa cô.”

“Yahh… Không cần gọi tôi là cô.” Jessica lắc đầu. Dần dần, giọng cô ấy hạ thấp hơn. Taeyeon cảm thấy thoải mái hơn đôi chút vì cô ấy không còn cao giọng nữa.

“Cậu bao nhiêu tuổi?” Jessica chất vấn Taeyeon, và tiếp tục nhìn chằm chằm cô ấy, giống như đang tìm tòi thứ gì đó.

“23 tuổi, thưa cô…,” Taeyeon trả lời.

“Yahhh…Tôi đã bảo cậu đừng có gọi…,” Cô xua tay.

Yeah, nhưng cô còn chưa cho tôi biết tên hay cách tôi nên gọi cô!

“Lỗi của tôi! Tôi quên chưa nói,” Jessica đột ngột cắt ngang câu nói ban đầu của mình vì nhận ra cô vẫn chưa tự giới thiệu bản thân. “Tên tôi là Jessica. Mặt khác, chúng ta bằng tuổi nhau.”

Miệng Taeyeon há hốc nhưng cô vẫn giữ im lặng.

Cô gái giàu có này không quá xấu xa như tôi nghĩ. Cô ấy trông có vẻ lạnh lùng, nhưng không phải vậy. Có lẽ đó chỉ là phong cách của cô ấy. Và thật tốt khi nghe cô ấy nói ”lỗi của tôi” . Tôi nghĩ mình sẽ rất vui mừng nếu được nhận vào làm việc ở đây. (Taeyeon POV)

“Cứ gọi tôi bằng tên được rồi!”

“GÌ CƠ?” Taeyeon ngạc nhiên. Jessica nhướng một bên lông mày.

“Sao?”

“Tôi- tôi không thể…”

“Wae?” Jessica hỏi với giọng chất vấn.

“Điều này không phù hợp cho lắm. Sao người hầu lại có thể được phép gọi…”

“Người hầu?” Jessica phì cười, cảm thấy chuyện này thật hài hước.

“Yahhh cậu thật sự rất khác biệt. Tôi nghĩ Tiffany sẽ thích cậu cho xem,” cô ấy vẫn tiếp tục cười.

“Đi nào, theo tôi! Cô ấy đang đợi ở trong phòng,” Jessica nói và kéo tay Taeyeon một cách thiếu kiên nhẫn.

Đột nhiên Taeyeon có cảm giác đầu mình nặng trịch bởi vô vàn những câu hỏi đang chờ chực nhảy ra. Nhưng cô không có thời gian để băn khoăn, vì Jessica đã mở cửa, nơi mà…trong một khoảnh khắc, Taeyeon đã nghĩ mình đang ở trên Thiên Đường. Và dù người trước mặt cô là ai thì đó cũng là một thiên thần.

Cô ấy thật sự rất tuyệt; rất may mắn khi nhận được tất cả những gen di truyền tốt. Nhìn cô ấy xem. Cô ấy có đôi mắt đẹp hút hồn, chiếc mũi hoàn hảo, đôi môi đỏ mọng, và…

Taeyeon đột ngột dừng việc nhìn chằm chằm người trước mặt vì cô không muốn bị bắt gặp và bị từ chối chỉ vì sự thất lễ của mình.

May mắn là lúc đó Jessica đang nói chuyện với Tiffany, vậy nên họ không nhận ra việc Taeyeon làm.

“Vậy cậu là người ngủ chung với tôi?” Tiffany cuối cùng cũng lên tiếng.

Mắt Taeyeon như muốn rớt ra.

“T-Tôi?”

“Yahhh…Cậu không còn từ nào khác để nói ngoài từ đó à?” Jessica la lên với Taeyeon, tiếp đó cười khúc khích.

“U-uh.. Xin chào. Tên tôi là Kim Taeyeon.” Taeyeon đột ngột thốt ra, vì cô không biết nên hỏi gì, nên nói gì, nên làm gì nữa. Hai thiên thần trước mặt thực sự khiến cô lúng túng.

“Ara…ara…Jessica đã nói với tôi. Bên cạnh đó, tôi là Tiffany.”

Tất nhiên là vậy rồi (Taeyeon POV)

“Cậu đã được nhận vào làm. Từ giờ trở đi, cậu sẽ chuyển tới đây. Sống ở đây. Với tôi.” Tiffany ra lệnh.

Owh, mặc dù cô ấy đang  ra lệnh, nhưng chất giọng husky của cô ấy vẫn thật quyến rũ.

Ch ch Chờ…chờ đã… Cái gì cơ? Tôi thậm chí còn chưa đưa lý lịch của mình cho cô ấy..

Tiffany và Jessica nhìn nhau khi họ thấy Taeyeon không có phản ứng gì. Cô ấy trông như một tên ngốc, đờ người tại chỗ.

“Cậu-có-câu-hỏi-gì-không?” Tiffany hỏi, giống như cô giáo đang hỏi một học sinh chậm phát triển.

Ah, rốt cuộc!!!! Tôi đang chờ cơ hội này đây!”

“Tôi có RẤT NHIỀU CÂU MUỐN HỎI, thưa cô!” Taeyeon bật ra.

Tiffany khúc khích. “Gọi tôi bằng tên được rồi!” Yêu cầu hệt như của Jessica lúc trước.

“Tôi không muốn tạo khoảng cách, vì chúng ta sẽ sống cùng nhau, trong một thời gian dài!” Tiffany lại bật cười.

Taeyeon bối rối, cô không biết nên hỏi câu gì trước.

“Uhm..Vậy.. C-công việc của tôi là như thế nào? Và ý của cô khi nói người ngủ chung là sao? T-tại sao tôi được nhận vào làm ngay cả khi cô còn chưa xem qua lý lịch của tôi. T-tôi xin lỗi, tôi rất biết ơn, n-nhưng tôi chưa hiểu lắm…,” Taeyeon có chút lắp bắp khi kết thúc, vì cô đã đưa ra rất nhiều câu hỏi.

Tiffany lườm Jessica, người đang đứng cạnh mình.

“Yaaaahhh… Vậy là cậu chưa nói gì với cậu ấy???”

Jessica khúc khích. “Cậu thật hiểu tớ, baby.” Tiffany đảo mắt, không thể tin nổi chuyện này.

“OK…Vậy, trước tiên, chào mừng cậu đến nhà của tôi. Jessica là bạn thân của tôi. Chúng tôi đến từ Mỹ.” Tiffany bắt đầu giải thích.

“Vì tôi mới đến nơi này nên cần có một người như là trợ lí để giúp tôi mọi việc cần thiết.”

Taeyeon gật đầu, cô đã dần hiểu được hoàn cảnh của Tiffany.

“V-về chuyện ngủ chung?”

“Đó là công việc chính của cậu!” Tiffany nói. Nhưng sau đó mặt cô dần đỏ ửng. Hai gò má nóng bừng.

“Cậu ấy sợ bóng tối,” Jessica giải thích trong khi vuốt tóc Tiffany.

“Tôi đã ở chung với cậu ấy trong thời gian qua; nhưng vài ngày trước, gia đình tôi mới chuyển về đây theo tôi, cho nên chúng tôi không thể ở chung với nhau nữa.” Jessica tiếp tục giải thích.

“Hiểu rồi chứ?” Cả hai người cùng hỏi Taeyeon.

Thực ra, vẫn còn rất nhiều câu hỏi trong đầu Taeyeon, nhưng cô nghĩ hiện tại cô đã đủ hài lòng. Hơn nữa, cô thật sự rất vui và biết ơn khi được nhận vào làm ở một môi trường thật sự tuyệt vời, và quý cô giàu có này hoàn toàn khác hẳn với phỏng đoán lúc trước của cô.

“Vậy… Bây giờ tôi nên làm gì, Ppani?” Taeyeon hỏi.

“Wow.. đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người gọi mình như vậy! Ở Mỹ mọi người gọi tôi là Fany,” Tiffany bật cười. “Dù sao thì nó cũng thật là dễ thương.”

“Cậu không cần làm gì cả. Tôi vẫn chưa có nhu cầu gì. Cậu có thể tham quan xung quanh hay làm gì cũng được,” Tiffany nói.

“Trở lại với tôi vào bữa trưa. Rõ rồi chứ?” Tiffany yêu cầu.

Taeyeon gật đầu rồi cúi chào, sau đó xoay người rời khỏi căn phòng. Vẫn chưa tin được là mình lại may mắn đến vậy!

.

.

.

To be continued…

---------

*Thanks for reading^^

*Tặng ss Natin để ss ko phải ngồi hóng r chịu cảnh nhét bánh của ss Bò nữa =)))

Năm mới vui vẻ nha mọi người :D

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top