Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 18: Tôi không bao giờ muốn làm điều tồi tệ với em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 18: Tôi không bao giờ muốn làm điều tồi tệ với em

Taeyeon POV

Nhận ra không có ai bên cạnh mình khi thức dậy thực sự làm lung lay sự tự tin của tôi. Một thứ cảm xúc kì lạ gặm nhấm tâm hồn tôi bởi tôi biết cô ấy là người duy nhất và là người đầu tiên tôi muốn đón chào mỗi buổi sáng.

Tôi thích được thức dậy với cô ấy ở bên cạnh; ngắm cô ấy ngủ, mê mẩn dáng hình ấy, dù tôi biết là mình đã được thấy nó mỗi ngày nhưng tôi không bao giờ cảm thấy chán, và chờ cô ấy thức giấc trong khi nhẹ nhàng vuốt ve cô ấy; hoặc nếu tôi không thể kiềm chế, đôi khi tôi sẽ hôn trộm cô ấy một cái lên má hoặc trán.

Mặt khác, trong trường hợp cô ấy tỉnh dậy sớm hơn, tôi biết cô ấy vẫn sẽ ở lại trên giường, nghiêng người lại gần và cưỡi lên người tôi, nghịch tóc tôi. Cô ấy thấy mất thời gian trong việc đánh thức tôi; vậy nên cô sẽ giữ im lặng, nhưng nếu cô ấy bắt đầu mất kiên nhẫn, cô ấy sẽ đánh thức tôi bằng một cách ngọt ngào.

Thường thì cô ấy sẽ lướt môi trên má tôi và tiến dần về phía môi của tôi. Nó thực sự hiệu quả. Tất nhiên là tôi sẽ rên rỉ vì bị làm phiền, nhưng chỉ giây thứ hai thôi tôi sẽ rên rỉ thỏa mãn và chầm chậm mở mắt để rồi thấy cô ấy cười khúc khích với mình.

Tôi sẽ ôm má cô ấy trong khi nhắm mắt lại một lần nữa vì vẫn còn ngái ngủ, đặt đầu cô ấy lên ngực mình, và quàng một tay quanh eo cô ấy. Sau đó tôi sẽ một lần nữa chìm vào giấc ngủ trong một lúc. Những lúc như vậy, dù trời có lạnh đến thế nào, tôi vẫn cảm thấy cơ thể mình ngập trong thứ hơi ấm tự nhiên vô cùng dễ chịu; giống như được vây quanh bởi những ngọn lửa nóng rực.

Nhưng lúc này đây, tôi tỉnh dậy với một cảm giác không mấy dễ dàng, tồi tệ nhận thấy rằng mình đã đánh mất gì đó. Tôi thức dậy và quyết định tiếp cận cô ấy một lần nữa để xin lỗi. Tôi nghĩ cơn giận của cô ấy ít ra có thể đã giảm một chút vì tôi đã cho cô ấy có khoảng thời gian ở một mình. Tôi đứng dậy và đi lên tầng, tiến tới phòng của cô ấy. Trong nhà khá yên tĩnh. Ý tôi là, nó quá yên tĩnh.

Tôi ló đầu vào trong phòng và phát hiện không có cô ấy ở đó.

"Fany~aaa? Fany~aaa?"

Tôi gọi cô ấy nhưng không nhận được bất cứ phản hồi nào. Tôi tìm kiếm xung quanh và nhận ra rằng không có ai ở đây. Tôi thở dài một tiếng và rời khỏi phòng; đi về phía phòng ăn.

Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy có vài món ăn ở trên bàn; được chuẩn bị chu đáo. Tôi thấy có bánh mỳ Pháp trên đĩa. Một cách vô thức, môi tôi kéo thành một nụ cười.

Cô ấy giận mình, nhưng vẫn quan tâm đến mình. Tae yêu em nhiều, Fany~aaa.

Tôi lấy bánh, nhanh chóng ăn nó và quyết định sẽ đuổi theo và làm lành với cô ấy. Tôi biết lịch làm việc của cô ấy hôm nay. Well, đó thực sự là một dấu hiệu tốt. Tôi không quá tự tin nhưng tôi biết là cô ấy cũng nhớ tôi. Đó chỉ là sự thấu hiểu giữa chúng tôi. Chúng tôi không thể sống xa nhau dù chỉ một lúc. Nó là một sự tra tấn.

---*---

Tiffany nhướng mày, cố gắng đoán xem tôi đang làm gì ở đây. Cô ấy tiến về phía tôi; tiếng bước chân của cô ấy- tiếng đế giày của cô ấy va chạm với sàn nhà- ngày một rõ hơn khi cô ấy bước lại gần tôi. Tôi mỉm cười với cô ấy và thấy cô khẽ khịt mũi. Nó hoàn toàn không thành vấn đề đối với tôi. Tôi mừng vì lại được trông thấy cô ấy dù biết rằng cô ấy vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho mình.

"Tae đang làm gì ở đây?" cô ấy khoanh tay lại và nhìn tôi.

"Đón bạn gái của mình," tôi hồn nhiên nói.

"Em sẽ bắt taxi," cô ấy lắc đầu và định bỏ đi.

Tôi thở hắt ra và nhanh chóng túm lấy tay cô ấy. Cô ấy xoay người nhìn tôi.

"Tae đến để xin lỗi và cảm ơn em," tôi nói một cách chân thành trong khi nhìn cô ấy.

Tiffany dừng lại và không cố gắng giằng tay ra khỏi tôi, giống như cho tôi một cơ hội để giải thích.

"Tae đã làm một chuyện tồi tệ vào tối qua. Tae không cố ý không thành thực với em," Tôi nói. "Và cảm ơn em," Tôi hít một hơi. "Vì vẫn quan tâm đến Tae; dù Tae biết là em vẫn còn giận."

Tôi có thể thấy được không còn sự tức giận trong mắt cô ấy. Tôi biết cô ấy sẽ chỉ đòi hỏi một lí do và lời giải thích.

"Em vẫn chưa thấy được lí do," cô ấy đáp lại ngắn gọn.

Tôi gật đầu. "Em nói đúng. Tae không thể nói cho em." Tôi thận trọng nói và bắt gặp vẻ tăm tối một lần nữa hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy. Thề là tôi không thích điều đó chút nào.

"Nghe này, Fany~aaa," tôi ngập ngừng nói. "Làm ơn cho Tae một cơ hội, được không em? Tất cả những gì Tae cần lúc này là hãy tin tưởng Tae," tôi cầu xin. Cô ấy giằng tay ra khỏi tôi và bắt đầu bỏ đi một lần nữa.

Cô ấy giẫm mạnh giày xuống sàn và bỏ ngoài tai tiếng gọi của tôi.

Cô ấy bước ra ngoài; đi trên vỉa hè, hướng về phía hàng taxi đang đậu. Tôi đuổi theo phía sau; chen lấn đi về phía cô ấy.

Cô ấy có chút chật vật. Tôi có thể hình dung ra sự khó khăn khi di chuyển trong khu vực đi bộ trên đôi giày cao gót. Cô ấy chắc hẳn là bị đau nhưng tôi biết cô ấy chỉ cố chịu đựng. Cô ấy không muốn cho tôi bất cứ cơ hội nào để thể hiện sự quan tâm của mình. Không khi mà cô ấy đang giận.

"Fany~aaa. Xin em hãy nghe Tae," Tôi gần như hét lên với cô ấy. Cô ấy ở phía trước cách tôi khoảng hai bước chân. Cô ấy chỉ vờ như không nghe thấy tôi.

Lúc này tôi trông thấy cái hố nhỏ và dường như cô ấy chỉ nhìn thẳng mà không hề nhận ra nó. Tôi thở gấp khi thấy cô ấy vấp vào đó và ngã người về phía tôi. Tôi ôm chặt lấy cô ấy và cả hai cùng trượt chân ngả về phía sau và rồi kết thúc bằng việc tôi ngã xuống đất. Tôi không thấy rõ chuyện xảy ra, nhưng ngay sau đó tôi cảm thấy choáng váng.

Tôi chớp mắt vài lần để khỏi hoa mắt. Tôi xoa xoa đầu; nó có cảm giác hơi nặng nề. Sau đó khuỷu tay tôi đau buốt.

"Trời ơi!!! Taeyeon~aaaa," tôi nghe thấy chất giọng khàn khàn của cô ấy gọi tên mình. Tôi không còn thấy đau nữa. Nó đã được thay thể bởi một sự thích thú to lớn. Tôi mỉm cười và trong giây lát tầm nhìn của tôi rõ ràng trở lại.

Cô ấy quỳ xuống và nhìn tôi đầy lo lắng. Cô ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

"Tae có sao không?" Chúa ơi...," cô ấy lầm bầm.

Tôi gật đầu. "Không sao," tôi đáp và cố gắng đứng lên.

"Tay của Tae đang chảy máu. Sao Tae còn cười được chứ?" cô ấy hỏi tôi với ánh mắt khó hiểu.

"Tae vui vì em đã quan tâm," tôi thẳng thắn nói. Cô ấy nhanh chóng rút ra vài tờ giấy và lau đi những bụi bẩn trên vết thương của tôi. Tôi he hé mắt nhìn trong khi mắt vẫn nhắm; chống chọi với sự đau đớn, sau đó lần nữa mỉm cười khi trông thấy cô ấy. Cô ấy lắc đầu không tin nổi nhưng vẫn choàng tay quanh người tôi, giúp tôi đứng dậy, nhưng sau đó tôi nhận thấy cô ấy túm chặt lấy mình.

"Em... em không đứng lên được," cô ấy khẽ nói. "Em đoán là mình bị trật chân rồi."

Cô ấy cắn môi dưới, chịu đựng sự đau đớn. Tôi nhanh chóng đứng dậy và vòng tay quanh eo cô ấy; trong khi một tay của cô ấy vòng qua cổ tôi. Cô ấy chật vật bước đi và sau đó tôi đỡ cô ấy ngồi xuống một băng ghế gần đó.

"Em đợi ở đây nhé. Tae sẽ đi lấy xe," tôi nói với cô ấy và hôn nhanh lên trán cô ấy trước khi rời khỏi.

---*---

"Em vẫn giận Tae sao?" Tôi hỏi trong lúc lái xe, dù tôi chắc rằng cô ấy đã không còn giận. Tôi đã lén nhìn vài lần và phát hiện cô ấy mỉm cười. Tôi chỉ trêu cô ấy thôi.

"Hừmmmm..." cô ấy hừm thay vì trả lời câu hỏi của tôi và tôi không nhịn được mà bẹo má cô ấy một cái.

Sau đó đèn giao thông cho tôi cơ hội để dừng lại và tập trung vào cô ấy.

"Tae rất nhớ em," tôi thốt ra. "Em có tát Tae không nếu Tae hôn em?" tôi lại trêu cô ấy.

Tôi biết là cô ấy đang rất vất vả để nín cười. Cô ấy đã làm được. Cô ấy khoác lên một bộ mặt cau có khác.

"Tae đã làm thế lúc em ngồi ở ghế rồi còn gì," cô ấy cãi.

Tôi lắc đầu. "Đó chỉ là hôn phớt. Tae nhớ môi của em," tôi thẳng thắn thú nhận và nghiêng đầu, bắt đầu ghé lại gần.

"Đừng trừng phạt Tae thế này," tôi nói. "Em không biết Tae có thể chịu đựng được bao lâu đâu."

Cuối cùng cô ấy cũng quay đầu và nhìn tôi.

"Tae là người bạn gái xấu xa," cô ấy kêu lên, nhưng tôi nhận thấy không còn sự tức giận trong giọng nói của cô ấy nữa. Tôi cười khúc khích.

"Nhưng Tae yêu em rất nhiều," tôi biện hộ và bắt đầu thấy được môi cô ấy cong lên; trở thành một nụ cười ngọt ngào.

"Tae cũng không biết là em ghét việc ngủ mà không có Tae bên cạnh thế nào đâu," cô ấy lầm bầm. Tôi lại ghé lại gần.

"Tha thứ cho Tae đi mà, Fany~aaa. Tae hứa sẽ không làm em thất vọng," tôi cầu xin một cách chân thành và chạm vào cằm cô ấy.

"Em có thể tin Tae sao?" cuối cùng cô ấy hỏi. Tôi nhanh chóng gật đầu như một tên ngố. Cô ấy không khỏi cười khúc khích.

"Giờ Tae có thể hôn em không? Còn 10 giây nữa," tôi nói sau khi liếc nhìn bảng đèn.

Cô ấy không trả lời nhưng nhìn tôi chăm chú. Tôi lấy đó là sự đồng ý và đặt nụ hôn lên môi cô ấy. Cô ấy cũng toại nguyện tôi và nghịch ngợm mút lấy môi tôi. Chúng tôi tận hưởng nó cho đến khi tiếng còi xe thiếu kiên nhẫn đột ngột cắt ngang. Cả hai cùng cười khúc khích và tôi khởi động xe.

"Em cũng yêu Tae," cô ấy thì thầm sau khi chúng tôi tách ra khỏi nụ hôn. Tôi mỉm cười vui sướng.

Tôi cõng cô ấy khi chúng tôi về đến nhà. Tôi đi lên cầu thang; cô ấy ôm tôi thật chặt và tựa đầu vào vai tôi. Tôi nhẹ nhàng đặt cô ấy lên giường. Tôi vui vì đã làm lành được với cô ấy. Tôi hôn phớt lên má cô ấy trước khi đi vào phòng tắm và xả nước ấm vào chậu để xoa bóp chân cho cô ấy. Tôi cũng chuẩn bị một tuýp kem xoa bóp.

Tôi xắn ống quần của cô ấy lên và bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp. Sau khi xoa một lúc, tôi nhìn cô ấy.

"Có đau không?" tôi hỏi. Cô ấy chỉ mỉm cười.

"Với Tae thì không," cô ấy trả lời một cách dễ thương. Tôi khịt mũi.

"Đừng sến súa vậy," tôi nói.

Cô ấy khúc khích. "Tae nghĩ em là người suy nhất có thể sến súa sao?"

"Tae không như vậy," tôi nói. "Tae ngọt ngào," tôi cãi và cười nhếch miệng. Tôi biết bình thường khi tôi hành động như vậy cô ấy sẽ nghịch ngợm đánh tôi một cái. Và lúc này chỉ là cô ấy không thể làm vậy. Tôi thích trêu chọc cô ấy kiểu này.

"Tae nghiêm túc hỏi em," tôi chuyển ánh nhìn về phía cô ấy một lần nữa. "Đau hay không?"

Cô ấy lắc đầu. "Tốt hơn nhiều rồi. Chỉ đau chút ít. Không thành vấn đề," cô ấy đáp.

Tôi kết thúc việc mátxa chân cho cô ấy với kem và đặt chậu nước sang một bên. Cô ấy có vẻ bối rối khi tôi không nói lời nào và đi về phía tủ; nơi tôi xếp gọn các thứ.

"Tae khuyên em không nên mang giày cao gót quá thường xuyên," tôi nói.

"Em thích giày cao gót," cô ấy nhăn nhó và phản đối.

"Trong một vài dịp thì được. Trong những ngày bình thường, không," tôi cứng rắn nói. Cô ấy lại nhăn mặt nhưng điều đó chẳng hề gì đối với tôi. Đôi khi tôi cần phải kiên quyết.

"Em không có đôi giày bệt nào cả," cô ấy biện hộ. Tôi cười gian.

"Em có đấy," tôi nâng lên chiếc hộp giày mà tôi đã mua vài ngày trước cho cô ấy. Mắt cô ấy trợn tròn; gần như rớt ra.

Tôi thản nhiên cười. "Mở ra đi," tôi đề nghị..

Cô ấy cẩn thận mở nó và tôi có thể thấy được nụ cười ngạc nhiên hiện trên gương mặt cô ấy khi cô ấy trông thấy đôi giày bệt bên trong. Cô ấy dời ánh nhìn về phía tôi và tôi gật đầu; tỏ ý rằng tôi đã mua nó cho cô ấy. Tôi thấy nước mắt cô ấy long lanh trong mắt và cô ấy cố gắng kìm nó lại.

"Làm thế nào, khi nào, tại sao..." cô ấy không thể hoàn thành câu nói. Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, tựa lưng vào thành giường. Cô ấy dựa đầu vào vai tôi.

"Tae đã nghĩ về nó suốt một thời gian dài. Tae biết là em sẽ không nghe. Vậy nên Tae đã quyết định mua thứ gì đó cho em. Tae muốn em cảm thấy áy náy và sẽ mang nó," tôi nhếch miệng cười. Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi.

"Không," cô ấy lắc đầu. "Em thích nó, Taetae," cô ấy hào hứng nói. "Em sẽ không mang nó vì áy náy. Em thực sự thích nó," cô ấy rất hài lòng.

"Cảm ơn, Taetae," cô ấy thể hiện sự biết ơn với tôi và tôi cảm nhận được đôi môi ngọt ngào của cô ấy đặt trên má của mình; dán chặt ở đó một vài giây. Tôi không khỏi mỉm cười. "Em yêu Tae," cô ấy thì thầm bên tai tôi. "Em không biết là mình sẽ nói yêu Tae bao nhiêu lần một ngày; nhưng chỉ cần Tae không phiền, em sẽ tiếp tục nói điều đó bởi vì em thật lòng yêu Tae," cô ấy nói thêm và tôi hôn lại cô ấy. Cô ấy thật ngọt ngào. Tôi thầm nghĩ. Tôi là cô gái hạnh phúc nhất trên thế gian.

Và tôi hi vọng...tôi có thể tin tưởng cô ấy. Bởi tôi biết, khi đã nói dối một lần, rất khó để tạo ra một lời nói dối khác.

Tôi gõ vài chữ và đọc lại nó trước khi nhấn nút GỬI.

Sica, cậu đang làm gì thế? Tiffany đã phát hiện tớ nói dối. Cô ấy giận tớ nhưng đừng lo, tớ đã làm lành với cô ấy. Xong việc rồi. Cô ấy không biết gì cả. Cậu biết đấy, thực sự tớ không thích hoàn cảnh này chút nào nhưng vấn đề chỉ là thời gian. Sau này cô ấy sẽ biết mọi thứ và tớ hi vọng cô ấy sẽ không quá sốc. Chúc ngủ ngon Sicachu...

XXX

.

.

.

to be continued...

---------*---------

Thanks for reading^^

Mình sẽ cố gắng up chap đều hơn :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top