Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7: Jeti

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7: Jeti

Jessica thả Sooyoung xuống trước đài truyền hình vì cô ấy có lịch làm việc ngay sau buổi điều trị của Tiffany.

Họ vẫy tay tạm biệt cô ấy.

Sự im lặng bao trùm trong xe. Jessica chốc chốc lại lén liếc nhìn cô gái ngồi ở ghế bên. Cô lặng lẽ thở dài. Cô ghét sự ngượng nghịu giữa họ. Cô và Tiffany luôn luôn trò chuyện và chia sẻ với nhau mọi bí mật. Nếu như Taeyon là tri kỉ của Tiffany, thì cô là bạn thân nhất của cô ấy cho đến chết. Jessica phần nào thấy nhớ sự thân thiết từng có giữa họ.

Tiffany cuối cùng phá vỡ bầu không khí yên lặng.

“Jessi-ah, tớ có thể erm. Mà thôi.” Tiffany muốn được giải đáp một số chuyện. Cô thầm cảm thấy nhẹ nhõm khi Taeyeon không phải là người đưa cô tới buổi điều trị. Không phải là cô không thấy biết ơn nhưng sẽ tốt hơn cho cả cô và Taeyeon nếu hai người xa nhau một lúc.

“Fany-ah, là chuyện gì vậy?” Jessica nhẹ nhàng hỏi.

“Chúng ta có thể đi đâu đó trước khi về nhà không? Ý tớ là dạo quanh sông Hàn chẳng hạn? Tớ cần hít thở chút không khí trong lành.”

“Được thôi, chắc chắn rồi. Chúng ta từng làm thế rất nhiều lần trước đây. Mỗi lần cậu giận Taeyeon, chúng ta đều tới đó cùng nhau và đó cũng là địa điểm yêu thích mà cậu và Taeyeon thường xuyên lui tới.” Jessica mỉm cười khi nhớ lại những kỉ niệm trước đây.

“Thật sao?”

“Đúng vậy, chúng ta đã chia sẻ những bí mật với nhau. Cậu biết những bí mật của tớ và tớ biết của cậu.”

*Thở dài* “Tớ không biết nữa. Xin lỗi vì tớ không thể nhớ được những chuyện đó.” Tiffan cắn môi và thở dài trong thất vọng.

“Hey đó không phải lỗi của cậu. Đừng quá căng thẳng. Chúng tớ sẽ giúp cậu mà.”

“Điều này thật sự đáng thất vọng. Tớ rất muốn nhớ lại nhưng tất cả những gì tớ có thể thấy là một vài hình ảnh mờ nhòe và một cái hôn nhẹ lên trán.”

Jessica nhướng mày khi nghe đến từ ‘hôn nhẹ’.

*Flashback

“Taengoo-ah, đợi  tớ với.” Jessica chạy phía sau Taeyeon.

“Sica-ah, palli. Fany đang đợi tớ. Tớ không muốn cậu ấy lại ngủ ngoài phòng khách nữa.”

Jessica thở dài trước trưởng nhóm lùn. Cô biết hai người họ thân thiết với nhau đến thế nào, đến mức các thành viên đã phải ngừng buộc tội nhóc trưởng nhóm vì sự quan tâm quá mức của cậu ấy với nàng nấm.

“Yah, nhưng ít nhất cậu cũng phải chờ xe tới đã chứ. Thậm chí manager oppa còn chưa đến mà.”

“Sorry Sica, chỉ là vì-“

Jessica ngắt lời cô.

“Tớ biết, cậu không muốn Fany đợi cậu và lại ngủ quên ngoài phòng khách nữa chứ gì.”

Taeyeon đỏ mặt và vừa lúc cô định lên tiếng cự lại, xe của họ đã tới.

“Vào trong đi mấy nhóc. Về nhà thôi.” Anh quản lý mở cửa xe cho họ.

Taeyeon bồn chồn trong suốt quãng đường về nhà. Jessica luôn cảm thấy thích thú trước biểu hiện của nhóc trưởng nhóm. Cô từng thấy cậu ấy như vậy cứ mỗi lần họ có lịch làm việc muộn mà không có nấm của cậu ấy đi cùng.

“Geez, cậu có thể thư giãn một chút không?”

“Well cậu biết Miyoung rồi đấy. Cậu ấy rất cứng đầu. Lần nào tớ cũng bảo cậu ấy đừng có đợi tớ. Kết quả là cậu ấy luôn bị ốm sau đó.”

Jessica cười nhăn nhở trước ‘bà già’ Taeyeon.

“Man, you are so whipped.”(Cậu đúng là đồ dại gái =.=) Jessica nói bằng tiếng Anh.

“Gì cơ? Làm ơn hãy nói tiếng Hàn, Geez Sica, tớ không phải là Tiffany.”

Jessica bật cười ‘Là tớ cố ý không muốn cho cậu hiểu đấy. Đồ ngốc.’

“Không có gì, tớ chỉ nói. Fany là Fany. Cậu ấy chỉ bướng bỉnh với mỗi mình cậu thôi.”

Trước khi Taeyeon kịp nói thêm điều gì, xe của họ đã về tới dorm. Taeyeon và Jessica chào anh quản lý rồi chạy vào dorm của họ.

Đúng như dự đoán khi họ về tới nơi, cảnh tượng họ trông thấy trước tiên là Tiffany nằm dài trước TV, ngủ quên.

Taeyeon thở dài và bế cô gái đang say ngủ vào phòng cô ấy với sự giúp đỡ của Jessica. Cô đặt Tiffany xuống giường.

Tiffany khẽ hé mắt khi Taeyeon đặt cô xuống giường.

“TaeTae, cậu về rồi.” Tiffany lầm bầm với giọng ngái ngủ.

“Ừ, tớ về rồi. Giờ cậu hãy ngủ đi.” Taeyeon cúi xuống và hôn lên trán Tiffany.

“Tớ yêu cậu.” Taeyeon thì thầm.

Jessica chứng kiến và mỉm cười trước hành động của trưởng nhóm. Taeyeon quay lại và sửng sốt khi thấy Jessica vẫn còn trong phòng.

“Cậu vẫn ở đây sao?”

“Ừ.”

“Cậu đã thấy tất cả?”

“Đúng thế?”

“Không phải như cậu nghĩ đâu.”

“Tớ biết. Bình tĩnh nào. Đi ăn chút gì đó đi. Tớ đang đói muốn chết rồi nè.”

“Được rồi. Tớ sẽ nấu ramen cho chúng ta. Như thế sẽ không phải mạo hiểm để cậu thiêu rụi căn bếp.”

“Yah.”

Taeyeon nhăn nhở.

Họ đi vào bếp. Taeyon nấu ăn còn Jessica chỉ ngồi trên kệ bếp quan sát nhóc trưởng nhóm.

“Taengoo-ah, tớ có thể hỏi cậu chuyện này được không?”

“Cứ tự nhiên.”

“Cậu thích Tiffany phải không?”

“Huh? Y-ý cậu là gì?”

“Ý tớ là cậu yêu cô ấy đúng không?”

“Tất nhiên rồi. Bọn tớ đã ở bên nhau từ hồi còn là thực tập sinh.”

“Cậu biết ý tớ không phải vậy mà. Trả lời câu hỏi của tớ.” Jessica nhíu mày.

“Tớ không muốn cậu nghĩ tớ là g*y hay gì đó. Chỉ với cô ấy tớ mới có cảm giác này.”

“Tớ biết. Bọn tớ đã nghi ngờ chuyện này.”

“Ý cậu ‘bọn tớ’ nghĩa là sao?”

“Bọn tớ? Là những thành viên khác, đặc biệt là maknae. Bọn tớ chỉ muốn nói là bọn tớ không bận tâm. Các cậu cũng là gia đình của chúng tớ.”

“Tớ-tớ-“

“Bình tĩnh nào Tae. Chúng ta không phải ở xã hội xưa nữa. Giờ là thế giới hiện đại rồi. Hãy nắm lấy cơ hội của mình. Cậu có thể sẽ không bao giờ biết được.”

“Lỡ như cậu ấy không muốn thế?”

“Sao cậu lại nghĩ là cậu ấy không muốn?”

“Vì cậu ấy là một người sùng đạo.”

“Tình yêu là tình yêu. Với mỗi người mỗi khác. Đến cuối cùng thì đó là người cậu yêu chứ không phải là giới tính hay tiền bạc hay ngoại hình. Đã là tình yêu thì không có đúng hay sai.”

“Tớ rất sợ sẽ bị từ chối và tình bạn của bọn tớ có thể đổ vỡ.”

“Cậu sẽ không bao giờ biết nếu như cậu không thử. Fany sẽ không ghét cậu ngay cả nếu cô ấy không có cùng cảm giác với cậu.”

“Để tớ suy nghĩ về điều này trước đã.”

“Tùy cậu thôi. Theo những gì tớ thấy, có lẽ đây là cảm giác qua lại từ hai phía. Cậu ấy chưa bao giờ đợi bọn tớ giống như đợi cậu cả.”

Taeyeon không nói gì. Họ ăn nốt phần ramen trong yên lặng.

*End flashback

“Thả lỏng Fany-ah. Đừng quá gượng ép bản thân.”

“Tớ muốn nhớ lại. Tớ cần phải nhớ lại. Tớ có cảm giác không trọn vẹn. Giống như đã đánh mất một thứ gì đó. Một ai đó. Tớ cần thấy mặt cô ấy. Tớ có thể cảm nhận cô ấy nhưng không thể thấy cô ấy. Điều này thật khó chịu .”

“Chính xác là cậu đã nhớ được những gì?”

“Một vài hình ảnh rời rạc. Một cô gái, tớ nghĩ vậy. Cô ấy ôm tớ từ phía sau. Hôn lên trán tớ mỗi đêm. Tớ nhớ đã tranh cãi với daddy về việc tới đây và trở thành ca sĩ.”

“Chỉ thế thôi sao?”

“Không. Còn nữa. Tớ nghĩ đó là những chuyện xảy ra từ những ngày còn training? Tớ nhớ đã đến Seoul. Ngồi ở dorm. Những hình ảnh lờ mờ về nhóm của chúng ta.”

“Thật tốt. Cậu đã nhớ lại một chút.”

“Vậy cậu có biết cô gái đó là ai không?”

“Tớ không chắc lắm nhưng tớ nghĩ đến một người.”

“Có thể nói cho tớ biết không?”

“Tớ nghĩ tớ không ở vị trí thích hợp để có thể nói với cậu điều đó.”

“Được thôi.” Tiffany bĩu môi.

“Geez. Cậu vẫn không thay đổi gì cả Miyoung-ah.”

“Yah, đừng có gọi tớ bằng cái tên đó nữa.”

Jessica cười lớn.

“Ít nhất thì điều đó không bao giờ thay đổi. Cậu vẫn ghét tên tiếng Hàn của mình.”

---------*---------

Hai người bạn thân dần dần thắp lại tình bạn khi xưa của họ cho dù có một người không nhớ ra người kia.

Họ tới sông Hàn. Jessica đẩy xe của Tiffany dọc theo bờ sông. Chốc lát họ lại dừng bước để đáp lại lời chào từ những fan hâm mộ của mình.

“Wow Jessi, cậu nổi tiếng thật đó.”

“Không phải tớ mà là chúng ta.”

“Thật sao, vì thế nên họ mới biết tên của tớ?”

“Đúng vậy. Chẳng phải bọn tớ đã nói với cậu chúng ta từng là ca sĩ rồi sao?”

“Yeah cậu đã nói nhưng tớ không ngờ họ lại có thể nhận ra chúng ta.”

“Cậu là một trong số những thành viên nổi tiếng nhất.”

“Thật sao? Wow, tớ không thể tin nổi.”

“Cậu nên tin đi là vừa.”

Tiffany mỉm cười.

“Jessi, tớ có thể hỏi cậu chuyện này được không?”

“Được?”

“Sao Taeyeon lại ở cùng tớ? Ý tớ là suốt 5 năm cho tới tận bây giờ?”

Jessica nhíu mày.

“Tớ không ở vị trí thích hợp để có thể nói với cậu việc đó. Yên tâm. Cậu và Taeyeon luôn luôn bên cạnh nhau. Cậu đã ở cùng cậu ấy kể từ khi cả hai cậu còn là thực tập sinh. Thực tế Taeyeon là người bạn Hàn Quốc đầu tiên của cậu.”

“Đúng vậy, nhưng tớ thấy thật  tệ vì cậu ấy đã lãng phí thời gian để chăm sóc tớ.”

“Đừng như vậy.”

“Tớ xin lỗi.”

“Tớ xin lỗi vì không thể trả lời câu hỏi của cậu.”

“Không sao.”

“Hãy nhìn vào mặt tích cực. Cậu gọi tớ là Jessi trong khi những người khác gọi tớ là Sica. Và thực tế là chỉ có mình cậu gọi tớ là Jessi. Tớ rất nhớ điều đó.”

“Thật sao? Tớ không. Ý tớ, chỉ là tớ cảm thấy nhất định phải gọi cậu là Jessi.”

“Tớ nghĩ cậu bắt đầu lấy lại được trí nhớ rồi.”

Tiffany cố gợi lại những kí ức về Jessica. Cô có cảm giác đầu mình như muốn nổ tung. Những hình ảnh lóe lên trong chốc lát tràn ngập tâm trí cô. Cô ôm lấy đầu mình và nói ngừng lại. Jessica vỗ nhẹ lên lưng cô.

“Đừng cố ép bản thân.”

“Nhưng-“

“Nhìn cậu kìa. Tái nhợt hết cả rồi. Đi nào, về nhà thôi. Taeyeon có thể sẽ lo lắng.”

Trên đường về nhà, Jessica giải thích về những chuyện giữa họ và nói một chút với Tiffany về khoảng thời gian họ đã ở bên cạnh nhau.

---------.---------

Chap sau sẽ là Taeny nhé :)

Thanks for reading^^

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top