Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả thật như Thái Nghiên dự đoán, Thái tử cung biến thất bại, hắn chết dưới kiếm Hoàng đế với ánh mắt không thể tin được và đầy không cam lòng. Đêm đó Hoàng cung chìm trong biển lửa, Ly Hoa Cung của Mỹ Anh cũng bị hắn thiêu rụi hoàn toàn trước đó.

Việc nàng đến Thiên Ân Tự chỉ có Hoàng đế biết nên Thái tử vẫn nghĩ nàng còn ở trong Ly Hoa Cung. Mỹ Anh cảm thấy nàng cũng may mắn khi không phải thân sinh với hắn, nếu không nàng sẽ rất thất vọng trước vị Thái tử ca ca lúc nào cũng cười ấm áp này với nàng.

Đêm đó Hoàng đế triệu tập đội quân ám vệ tinh nhuệ của mình ẩn nấp sẵn trong tẩm điện, chờ Thái tử chui đầu vào lưới là bắt gọn. Đã là ám vệ nên Thái tử không hề biết đến sự tồn tại của những kẻ này. Chính vì vậy Hoàng đế dễ dàng khống chế Thái tử và đám nghịch thần của hắn.

Trong Kim điện tràn đầy mùi máu tươi và đao kiếm. Hoàng đế khàn giọng gọi: "Biện Công công."

"Có nô tài." Biện Công công vẫn còn rất sợ hãi trước cảnh tượng Hoàng đế giết chết Thái tử. Hổ dữ còn không ăn thịt con nhưng trong hoàng thất thì không.

"Ngươi đến Thiên Ân Tự đón Công chúa và tiểu Công chúa hồi cung cho Trẫm."

"Tuân chỉ." Biện Công công vừa chuẩn bị lui ra thì một tên thị vệ khác khẩn cấp chạy vào bẩm báo.

"Nô tài tham kiến Bệ hạ."

"Ngươi là...?" Hoàng đế nhíu mi.

"Bẩm bệ hạ, thần là thị vệ hộ giá Công chúa đến Thiên Ân Tự. Lúc đầu hạ thần đứng bên ngoài canh gác, nhưng sau đó không thấy Công chúa xuất nhập hay ra lệnh gì nên thần mạo muội vào trong, thì không thấy Công chúa và tiểu Công chúa đâu cả. Chỉ thấy các cung nữ bị đánh ngất xỉu. Sau đó thần đã lục tung Thiên Ân Tự cũng không hề thấy bóng dáng Công chúa đâu. Thần cũng tra hỏi đám cung nữ kia khi tỉnh dậy nhưng cũng không tra được gì vì thích khách ra tay quá nhanh."

"Kẻ nào to gan dám bắt cóc hoàng nhi, hoàng tôn của Trẫm." Hoàng đế tức giận, đập tay mạnh xuống bàn làm bàn gỗ nứt một đường dài.

"Bệ hạ thỉnh bớt giận, thần sẽ phái người điều tra." Một ám vệ đứng gần đó trầm thấp lên tiếng.

"Mau tìm. Việc này không được để lộ ra ngoài cũng như đừng để Phò mã biết. Hắn ta còn đang ở sa trường." Hoàng đế dặn dò.

"Thần lãnh chỉ." Ám vệ đáp lời rồi cúi người và dẫn thêm vài tên ám vệ khác lui ra ngoài.

"Trẫm nghi ngờ là tàn dư của Thái tử, biết việc trong cung bất thành nên ra tay với Công chúa." Hoàng đế vuốt râu. "Biện Công công."

"Có nô tài."

"Ngươi đi đến Ngự sử Viện, truyền lệnh của Trẫm, điều tra và tru di tam tộc hết tất cả đám nghịch thần dám theo phe Thái tử cho Trẫm."

"Nô tài tuân chỉ." Khi Biện Công công vội vã chuẩn bị lui ra ngoài thì bị Hoàng đế ngoắc tay lại thì thầm nói nhỏ. Khi nghe thấy những lời thì thầm đó, ánh mắt Biện công công từ lo lắng chuyển sang tràn đầy khiếp sợ và không thể tin được.

‐-------------

Ban đêm, trong phủ của Kim Thái Huân, hắn đang ngồi đàm mật với Quân sư của mình. Vị quân sư này mày kiếm, mắt híp, mặt trắng bệch như sắp tắt thở, gương mặt không có một chút cảm xúc.

"Tiểu sinh cho rằng Hoàng đế của Hoàng Quốc để nữ nhi của Công chúa theo họ Hoàng, khả năng là hắn ta muốn phong làm Hoàng thái nữ."

"Ngươi cảm thấy việc này phải làm sao?" Kim Thái Huân lo lắng.

"Nếu thật sự như vậy, Kim Thái Nghiên hắn ta sẽ là Hoàng phu, thậm chí có thể nắm toàn bộ hoàng quyền."

Kim Thái Huân im lặng suy nghĩ lời quân sư nói. Hắn hiểu được Thái Nghiên không thể làm Hoàng đế Kim Quốc vì hắn mới là Thái tử chân truyền. Giết đệ cướp ngôi sẽ mất lòng dân. Còn ở Hoàng Quốc làm Hoàng phu thì đơn giản hơn nhiều, danh chính ngôn thuận cùng Mỹ Anh Công chúa tiếp quản triều chính.

"Ý ngươi là Kim Thái Nghiên không thể giữ?" Thái Huân nhíu mi. Một quân cờ tốt như vậy mà phải chết sớm, hắn cũng tiếc.

"Toàn gia của Kim Thái Nghiên đều không thể giữ." Quân sư cười nhếch môi.

"Việc này hệ trọng, để tránh bức dây động rừng. Trước mắt để Thái Nghiên thu thập xong Nam Quốc đã." Ánh mắt Thái Huân trở nên sắc bén. Vị quân sư này như có thuật đọc tâm, biết hắn muốn gì và cần gì.

"Đợi hắn xong việc, chúng ta sẽ trừ khử hắn trước, sau đó tới thê tử và nữ nhi của hắn." Quân sư gõ gõ chiết phiến lên bàn.

"Ta muốn binh lính của hắn, chỉ cần có đám binh sĩ đó trong tay, ta sẽ tấn công kinh thành. Nếu hắn chết rồi, ta sợ binh sĩ đó sẽ quy phục lại Cẩu Hoàng đế."

"Công tử có nghe qua dịch dung thuật?" Quân sư mở chiết phiến phe phẩy.

"Ý ngươi là..." Ánh mắt Kim Thái Huân sáng rực và nở cười âm hiểm với Quân sư.

‐‐------------
12 năm sau.

Trong một vùng núi hoang vu, ít dấu chân người, chỉ có tiếng chim hót líu lo cùng với tiếng thác đổ rì rào, tạo nên những âm thanh du dương, thoải mái.

Hoàng Ái Mỹ sau khi kiểm tra kỹ lưỡng bát quái trận dùng để tránh người ngoài xâm nhập của mình xong thì trở về gian nhà tranh bên cạnh suối. Gian nhà này là mẫu thân của nàng cùng nàng đích thân dựng nên, chặt từng khúc tre nối lại, rợp mái dày dặn, thậm chí còn dùng bùn đất xây dựng cả lò sưởi bên trong nên dù trời nắng hay mưa, dù đông hay hạ đều rất dễ chịu, thoải mái.

Trong phòng trang trí rất đơn giản nhưng không hề thiếu bất cứ món gì, những vật dụng nấu bếp hay những đồ dùng cần thiết không thể thiếu thì có Tú Anh a di cùng Thiện Khuê a di giúp đem vào mỗi tháng.

"Mẫu thân, hài nhi về rồi." Ái Mỹ đung đưa con gà rừng mà mình mới vừa bắt được.

"Nay con muốn ăn gà nướng à?" Mỹ Anh mỉm cười, dừng lại việc đan khăn choàng mới cho nữ nhi của mình. Mùa đông sắp đến, nữ nhi của nàng cũng sắp tròn mười tám tuổi rồi.

"Nay con muốn ăn gà hấp mía. Con mới chặt được vài cây mía bên trong rừng." Ái Mỹ bắt tay vô làm sạch gà. Mỹ Anh thấy vậy nên hỗ trợ rửa mía và lột mía giúp Ái Mỹ.

Mỹ Anh nhớ lại lúc ở hiện đại, may nhờ Giáo sư giúp nàng biết thêm nhiều kiến thức thực tiễn, nên lúc nàng với Ái Mỹ trốn thoát được khỏi Thái Huân, nàng mới có thể chiếu cố tốt nữ nhi của mình.

Nhắc đến Giáo sư, nàng cảm thấy ánh mắt của nữ nhi nàng đôi lúc rất giống Giáo sư. Đặc biệt những lúc nữ nhi của nàng nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề nan giải nào đó. Nhưng rất nhanh nàng đã bác bỏ ý nghĩ này bởi vì ánh mắt của Giáo sư là ánh mắt của người từng trải, ngài ấy là người mà đã đi qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, còn Ái Mỹ của nàng chỉ là một thiếu nữ vừa mới thành niên mà thôi.

Nữ nhi của nàng càng lớn càng phụ giúp nàng rất nhiều. Thậm chí đã giành luôn việc nấu ăn hàng ngày của nàng. Rảnh rỗi nên đôi lúc Mỹ Anh sẽ viết nhật ký, nàng viết về những chuyện lúc nàng còn ở hiện đại, những nghiên cứu khoa học vất vả của nàng và cơ duyên xảo ngộ đưa nàng về quá khứ vào 14 năm trước. Nàng viết tất cả đều bằng tiếng Anh nên không ai có thể đọc hiểu. Nàng cũng cân nhắc về việc có nên dạy Ái Mỹ biết thêm thứ ngôn ngữ này hay không.

"Mỹ nhi, con có muốn xuống núi, ra bên ngoài chơi không?" Mỹ Anh đặt một cái đùi gà vào chén Ái Mỹ. Nữ nhi này của nàng từ lúc sinh ra đã dính lấy nàng. Nàng sợ Ái Mỹ sẽ không bắt kịp tình hình thế thái ngoài kia nếu cứ ở nơi rừng núi hoang vu này với mình. Nữ nhi của nàng đã đến tuổi trưởng thành, mà nàng cũng đã chỉ dạy hết kiến thức mà nàng biết cho nàng ấy.

"Con không đi." Ái Mỹ vừa ăn vừa lắc đầu.

"Con không tò mò bên ngoài như thế nào à? Khi còn nhỏ con luôn đòi ta và phụ thân dẫn con ra ngoài đi chơi." Mỹ Anh nhớ lại ký ức lúc xưa. Thời gian đó là thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời nàng.

"Mẫu thân chỉ còn mình con, nên con sẽ không rời người nửa bước." Ái Mỹ buông đũa xuống và nắm lấy tay Mỹ Anh.

"Ta vẫn khỏe mạnh ở đây, con ra ngoài du ngoạn vài tháng rồi trở lại vẫn được mà." Mỹ Anh vỗ nhẹ tay Ái Mỹ.

"Để sau sinh thần của con, con sẽ cân nhắc ạ." Ái Mỹ mỉm cười. Thật ra nàng còn một lý do nữa mà chưa dám nói cho mẫu thân.

Mẫu thân của nàng tuy đã ba mươi bảy tuổi nhưng vẫn nhìn không khác gì mười hai năm trước. Chỉ có ánh mắt người không còn vui vẻ như xưa. Nàng nhớ rõ lúc nghe tin phụ thân tử chiến nơi sa trường, mẫu thân đã đau khổ gục ngã như thế nào. Nếu không phải còn có nàng, e là mẫu thân cũng đã đồng quy vu tận cùng phụ thân.

Nhưng rõ ràng lúc đó nàng đã đưa cho phụ thân bức thư đó. Không lẽ người không xem và không đề phòng ư? Hay là do nàng còn quá nhỏ nên phụ thân không đem những lời nàng nói đó để vào trong mắt? Không lẽ nàng không thể thay đổi lịch sử hay sao? Nhưng rõ ràng nàng đã cứu được mẫu thân sống sót ở kiếp này cơ mà.

Ái Mỹ vẫn nhớ rõ kiếp trước mẫu thân của nàng đã mất vì bị bệnh nặng do trúng độc kéo dài, độc dược đó đã hành hạ mẫu thân nàng vô cùng đau đớn. Khi ấy nàng chỉ mới mười một tuổi và sau đó, một mình nàng sống tự lập ở nơi vùng núi này. Đến năm mười tám tuổi nàng mới gặp được người kia.

Nàng đang chờ đợi, nếu không có gì thay đổi thì hôm sinh thần của nàng, nàng sẽ gặp được người đó. Người mà nàng tâm tâm niệm niệm một đời một kiếp. Cho nên tuyệt đối nàng sẽ không rời đi nơi đây. Nàng không muốn vụt mất cơ hội gặp lại người đó.

"Được được, mẫu thân nghe con. Ta trở về phòng trước, ta ăn no rồi." Mỹ Anh vỗ vai Ái Mỹ.

Nhìn bóng dáng Mỹ Anh trở về phòng, Ái Mỹ biết mẫu thân mình lại lén vào trong để khóc vì nhớ phụ thân nữa rồi. Trước mặt nàng, mẫu thân luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng khi không có nàng, mẫu thân đều lén ôm di vật của phụ thân mà khóc.

Ngày hôm sau, Ái Mỹ đang đứng bên dưới con suối để bắt cá, mẫu thân nàng rất sợ thấy mắt cá nên món này chỉ có mình nàng nấu được.

Vì để tránh ướt y phục nên nàng đã cuộn quần lên và để lộ một đôi chân trắng mịn và những ngón chân hồng hào. Nước suối này rất trong, đứng trên bờ vẫn có thể thấy cá bên dưới nhưng nàng vẫn thích dùng chân trần bước xuống nước. Cảm giác nước luồng qua chân rất dễ chịu và thư thái.

Trời đã chuyển sang mùa đông nhưng Ái Mỹ không cảm thấy lạnh chút nào. Từ nhỏ nàng đã luyện tập nội công tâm pháp mà kiếp trước tích lũy, để củng cố lại cho thân thể này. Nàng cần phải khỏe mạnh và luyện được võ công tuyệt thế mới có thể trả thù cho phụ thân cũng như giúp đỡ ái nhân của nàng sau này.

Lần gặp gỡ đầu tiên của nàng và người ấy chính là lúc người ấy bị kẻ thù đánh trọng thương và vô tình vượt qua được trận địa bát quái của nàng rơi xuống bên cạnh con suối này.

Nếu không phải sợ xảy ra bất trắc gì, nàng thật muốn chạy đi tìm người kia và không phải bị động chờ ở nơi đây.

Sau đi bắt được hai con cá to béo, nàng bỏ vào trong sọt rồi xoay người lên bờ lau khô chân và mang giày vào. Tuy nhiên nàng khựng người lại khi nhìn vào giày mình. Nàng nhớ hình như nàng để mũi giày hướng ra suối nhưng bây giờ nó đã được quay ngược lại, thuận tiện cho nàng xỏ vào.

Ái Mỹ nhíu mi ngẫm nghĩ, nàng cũng là cao thủ nếu có người theo dõi, nàng sẽ nhận ra. Trừ khi kẻ đó võ công cao hơn nàng nhưng nếu muốn vào đây phải bước qua bát quái trận của nàng, nàng sẽ phát hiện.

Nghĩ vậy nên Ái Mỹ cho rằng nàng nhớ nhầm việc đặt giày nên nàng không để tâm đến nữa.

Trở về nhà, từ xa nàng thấy Tú Anh a di và Thiện Khuê a di đang trò chuyện với mẫu thân rất vui vẻ.

Nàng nhìn lại hai con cá đang nằm trong sọt, cảm thấy lần này nàng thật may mắn khi bắt tận hai con mà còn là con lớn nữa, nếu không, sợ là không đủ bốn miệng ăn. Nàng luôn thắc mắc Tú Anh a di ăn rất nhiều nhưng mà không hề thấy nàng ấy tăng cân một chút nào. Thật đáng ngưỡng mộ.

"Thiện Khuê tỷ, đây là số thảo dược và nhân sâm muội thu hoạch được lần này, tỷ xem bán được bao nhiêu rồi mua giúp muội vài kiện y phục ấm, trời trở nên lạnh hơn rồi." Mỹ Anh mỉm cười nói.

"Lần này tỷ sẽ giữ lại, không bán kẻ khác, tỷ sẽ mua hết cho muội. Dạo này Y quán của tỷ rất đông bệnh nhân." Thiện Khuê nhìn số thảo dược chất lượng mà Mỹ Anh đưa mình.

"Đa tạ tỷ." Mỹ Anh rảnh rỗi nên đã tìm hiểu thêm đông y nên nàng đã nhân giống và trồng ra được rất nhiều thảo dược quý hiếm.

"À Ái Mỹ về rồi hả con." Tú Anh nhìn thấy Ái Mỹ đang đeo giỏ tre nên vội lại đỡ phụ nàng.

"Dạ Ái Mỹ chào Tú Anh a di và Thiện Khuê a di." Ái Mỹ ngọt ngào kêu một tiếng.

"Hài tử ngoan." Thiện Khuê lên tiếng.

"Tỷ với Tú Anh có muốn sinh một đứa không?" Mỹ Anh dò hỏi.

Tú Anh: "Hả? Ta không muốn gả cho nam nhân."

Thiện Khuê: "Ta không muốn tìm nam nhân sinh hài tử."

Thiện Khuê và Tú Anh đồng loạt lên tiếng làm Mỹ Anh nghe vậy bật cười.

Ái Mỹ thấy mẫu thân như có điều muốn nói riêng với hai a di nên nàng vội nói: "Nay nữ nhi làm món cá chiên xù, mẫu thân cứ nói chuyện với hai a di đi ạ, không cần hỗ trợ con đâu." Nói xong nàng lập tức đi vào nhà bếp chuẩn bị làm đồ ăn.

"Ái Mỹ trưởng thành, thật hiểu chuyện." Tú Anh than nhẹ.

Việc Mỹ Anh không phải là công chúa Hoàng Quốc, cả Tú Anh và Thiện Khuê đều biết rõ. Lúc đó Thái Huân đã công bố thiên hạ việc này. Nên khi cứu Mỹ Anh và Ái Mỹ từ bãi tha ma lên, trốn về nơi này, Mỹ Anh đã giải thích tất cả cho hai nàng.

Ái Mỹ nói với nàng rằng Kim Thái Huân nhất định sẽ không tha cho mẫu tử nàng, lúc đầu nàng không tin nhưng Ái Mỹ đã quỳ gối khóc lóc van xin nàng tin một lần, cho nên hai nàng đã uống một loại thuốc để giả chết mà Thiện Khuê đưa, trước khi Kim Thái Huân ban thuốc độc.

Hiện tại Kim Thái Huân đã làm Hoàng đế, đổi tên nước lại thành Kim Quốc. Truy phong Kim Thái Nghiên làm An Định Vương. Bố cáo với thiên hạ mẫu tử nàng bị tàn quân Hoàng Quốc giết chết vì tội mạo danh Công chúa của hoàng thất. Và thi thể đã được hắn an táng chung di vật của Thái Nghiên ở Hoàng lăng.

Thái Nghiên của nàng đã chết không toàn thây. Theo như lời Thái Huân kể lại khi đó Thái Nghiên bị trúng kịch độc và bị đâm nhiều nhát, vô phương cứu chữa. Sau đó nàng ấy bị đánh rơi xuống vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt.

Nhờ có Tú Anh và Thiện Khuê giúp đỡ nên mẫu tử nàng mới bình an đến tận bây giờ. Nên nàng rất cảm kích bọn họ.

"Ta có biện pháp làm hai nữ nhân có thể có hài tử với nhau." Mỹ Anh trực tiếp nói. Việc Thái Nghiên cải nam trang, nàng nghĩ cũng không cần thiết giấu bọn họ nữa. Vì người cũng đã mất rồi.

"Muội nói thật?" Thiện Khuê trợn mắt. Nàng nghiên cứu y thuật bấy lâu vẫn chưa nghe qua việc này nên rất bất ngờ.

"Mỹ Anh tỷ đã biết chuyện ta với Thiện Khuê sao?" Tú Anh thì tập trung vào vấn đề khác. Mỹ Anh không cảm thấy sợ khi nàng và Thiện Khuê là hai nử tử yêu nhau sao?

"Thái Nghiên là nữ cải nam trang. Ái Mỹ là kết tinh tình yêu của chúng ta." Mỹ Anh bật cười trước phản ứng của hai người trước mặt.

"Cái gì?" Tú Anh và Thiện Khuê đồng thanh hô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top