Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọn núi này lúc trước có nhiều động vật khá nguy hiểm nhưng Ái Mỹ đều đã âm thầm xử lý sạch sẽ. Nàng sợ mẫu thân không may gặp phải bọn chúng khi đang hái thuốc thì nàng sẽ tự trách mình không che chở tốt cho mẫu thân.

"Ngọn núi này khá yên ắng." Lý Ân quan sát xung quanh rồi lên tiếng.

"Nơi đây rất an toàn. Nàng yên tâm." Ái Mỹ muốn Lý Ân không cần phải cảnh giác như vậy.

"Bất kỳ ngọn núi nào đều có hổ, báo hoặc chó sói nhưng ở đây ta chỉ thấy thỏ, hươu, nai... những con thú hiền lành." Lý Ân nhớ kiếp trước núi này cũng không an toàn đến mức này. Vì sao sau khi nàng trùng sinh, quá nhiều thứ thay đổi như vậy?

"Ta cũng không biết. Lúc mẫu tử ta định cư nơi đây, nó đã bình yên như vậy rồi." Ái Mỹ nghĩ mình không nên giải thích việc nàng có võ công cao cường với Lý Ân. Vì nếu như vậy nàng rất khó để dùng mỹ nhân kế và khi đó sẽ làm Lý Ân dè chừng nàng.

"Hai mẫu tử nàng ở đây bao lâu rồi." Lý Ân tò mò.

"Từ lúc ta 6 tuổi." Ái Mỹ nhớ lại.

Lý Ân nghĩ thầm: "Như vậy giống với kiếp trước."

"Phụ thân của nàng thì sao?" Lý Ân dò hỏi vì bá mẫu còn sống nên bá phụ biết đâu vẫn còn tại thế luôn thì sao?

"Phụ thân ta mất khi ta 6 tuổi." Ái Mỹ buồn bã đáp.

"Ta xin lỗi." Lý Ân cảm thấy lòng hiếu kỳ của mình đã chạm đến nỗi đau của Ái Mỹ.

"Không sao. Chuyện cũng đã qua lâu rồi." Ái Mỹ mỉm cười để làm giảm bầu không khí chùng xuống vừa rồi.

Lý Ân nhận ra ngoài việc mẫu thân của Ái Mỹ còn sống thì những mốc thời gian khác đều hợp lý và trùng khớp kiếp trước.

Sự xuất hiện của Mỹ Anh ban đầu làm Lý Ân lo lắng nàng ấy sẽ cản trở tình yêu giữa nàng và Ái Mỹ, nhưng sau sự việc hiểu lầm hôm qua làm nàng cảm thấy hết sức bất ngờ về việc Mỹ Anh có thể chấp nhận hai nữ tử yêu nhau dễ dàng như thế.

Còn ba ngày nữa là đến sinh thần mười tám của Ái Mỹ. Nàng phát hiện núi này có đủ nguyên liệu để nàng tự tay làm quà cho nàng ấy. Nàng âm thầm nhớ những vị trí các nguyên liệu đó, tối đến nàng sẽ lẻn ra hái chúng.

Khi lên đến đỉnh núi, khí hậu rất mát mẻ dễ chịu. Ái Mỹ bắt đầu tập trung hái những thảo dược mà Mỹ Anh căn dặn. Còn Lý Ân vừa hái phụ nhưng ánh mắt nàng đều tập trung lên người Ái Mỹ. Nhìn hai má phúng phính của Ái Mỹ làm nàng muốn cắn một cái.

Đến khi hái xong, Ái Mỹ kiểm tra lại và nhìn Lý Ân với ánh mắt bất lực: "Nàng xem nàng hái chúng thành bộ dáng gì?"

Thảo dược hái được thì ít mà cỏ dại gom chung thì nhiều, làm Ái Mỹ phải tốn thời gian ngồi sàng lọc lại.

"Tại chúng quá giống nhau nên ta hái nhầm một chút thôi." Giọng Lý Ân giải thích càng ngày càng nhỏ.

"Được rồi, nàng nhìn nè, thảo dược có lá gân, còn cỏ dại nó không có đường gân này." Ái Mỹ ngồi nghiêng người sát lại gần, mặt kề mặt với Lý Ân để cho nàng ấy quan sát sự khác biệt giữa hai loại.

Lập tức xung quanh Lý Ân tràn ngập khí tức của Ái Mỹ làm nàng chịu không nổi mà nghiêng nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn vào Ái Mỹ vì nàng sợ mình sẽ làm Ái Mỹ hoảng sợ trước sự thân mật đường đột của mình.

"Uhm. Ta thấy rồi." Lý Ân liếc cái lá một cái rồi vội trả lời.

"Nàng rõ chưa?" Ái Mỹ nghiêng mặt nhìn sang Lý Ân.

"Rõ." Lý Ân nghe vậy nên cũng nghiêng đầu trả lời.

Kết quả hai nàng mũi đối mũi. Hai đôi môi chỉ cách nhau một lóng tay. Thời gian như ngừng trôi, hai nàng như lạc vào trong tầm mắt của đối phương mà không thể nào dứt ra được.

Trong một khoảnh khắc Lý Ân nghĩ mình sẽ tiến tới, mặc kệ sau đó sẽ xảy ra chuyện gì nhưng Ái Mỹ đã kịp đứng dậy trước khi nàng hôn lên.

Ái Mỹ đã chờ đợi một ngàn năm nên nàng dễ lấy lại tỉnh táo hơn so với Lý Ân. Nàng không muốn kiếm củi ba năm mà thiêu trong một giờ. Nàng không muốn mình sẽ làm ái nhân hoảng loạn khi mình chạm vào môi nàng.

"Chúng ta tiếp tục hái thảo dược khác thôi." Ái Mỹ đi thẳng phía trước mà không ngoảnh đầu nhìn Lý Ân vì nàng sợ Lý Ân nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của mình.

Lý Ân cũng giật mình đứng dậy, nàng thầm nghĩ cũng may Ái Mỹ không quay đầu lại, nếu không sẽ phát hiện mặt nàng cũng đang hồng thấu.

Đi được một đoạn Ái Mỹ đột nhiên dừng lại làm Lý Ân suýt chút nữa đâm vào người phía trước.

"Có chuyện gì vậy?" Lý Ân bước lên đứng song song với Ái Mỹ. Lúc này gương mặt cả hai đã trở về như thường.

"Ta đi nhầm hướng." Ái Mỹ xoay người lại đi về hướng khác.

"À." Lý Ân nhìn theo bóng dáng đi vội của Ái Mỹ mà mỉm cười lắc đầu" Thật khả ái."

"Nàng nhanh lên nếu không mặt trời xuống núi mất." Ái Mỹ xoay người lại gọi.

"Ta đến đây." Lý Ân nhấc váy bước theo.

Khi đi đến một cây mận rừng nở hoa trắng rực rỡ, Ái Mỹ nhanh tay lẹ chân leo lên hái vài quả mận chín đỏ.

"Cẩn thận." Lý Ân không dám rời mắt khỏi Ái Mỹ khi thấy nàng leo trèo lên cây. Đến khi nàng ấy xuống đất an toàn, Lý Ân mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cho nàng." Ái Mỹ chùi quả mận sạch sẽ rồi mới đưa cho Lý Ân.

"Đa tạ." Lý Ân nhận lấy cắn một ngụm. Chua chua ngọt ngọt rất là giải khát.

"Ngon không?" Ái Mỹ cũng cắn một ngụm, rồi cố không nhăn mặt vì trái này của nàng không chín bằng trái nàng đưa Lý Ân.

"Ngon lắm." Lý Ân đưa tay lấy cái lá đang dính trên tóc Ái Mỹ xuống.

"Đa tạ." Ái Mỹ mỉm cười.

Ăn xong Ái Mỹ định lấy khăn lau tay phải đang dính nước mận của mình. Vì tay trái nàng đang cầm những trái còn lại nên nàng tính đổi tay để dễ lấy khăn tay trong người nhưng Lý Ân nhanh hơn giữ tay nàng lại rồi rút khăn tay trong áo mình ra giúp Ái Mỹ lau sạch tay.

Nhìn Lý Ân tỉ mỉ lau tay mình, Ái Mỹ thả hồn trôi về kiếp trước, khi ở trên giường, tối đó Lý Ân cũng giúp nàng lau chùi nước trên tay cẩn thận như vậy.

"Sạch rồi." Lý Ân hài lòng thu khăn tay cất lại vào trong ống tay áo.

"Ta làm bẩn rồi, nàng đưa ta, giặt sạch ta sẽ trả lại cho nàng." Ái Mỹ xòe tay.

"Ta tự giặt được rồi." Nói xong Lý Ân lấy luôn những trái mận còn lại trên tay Ái Mỹ: "Để ta cầm giúp nàng."

"Đa tạ." Ái Mỹ mỉm cười đáp.

Ái Mỹ nhìn Lý Ân cầm hết tất cả không cho nàng cầm bất cứ thứ gì, nàng cảm thấy trong lòng ngọt ngào. Lý Ân của nàng vẫn như xưa, lúc mới quen hay lúc đã là ái nhân của nhau, nàng ấy luôn quan tâm đến nhất cử nhất động của nàng.

Nàng nhớ kiếp trước, khi Lý Ân có thể bước xuống giường sau khi hồi phục vết thương, nàng ấy cũng một mực đòi đi theo nàng lên núi hái thuốc. Tuy còn trọng thương nhưng nàng ấy cũng luôn muốn che chở, bảo hộ nàng khỏi thú dữ.

Những hành động, cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt đó đã làm cho trái tim khô cằn vì thù hận của nàng bắt đầu có sức sống và bắt đầu trở nên rung động.

Lần này tuy tình cảnh có sự thay đổi nhưng chung quy cảm tình Lý Ân dành cho nàng vẫn không đổi.

Khi đang hái thuốc, Ái Mỹ nhìn thấy một con rắn hổ hành đang bò ven suối. Nàng biết rắn này không có độc và làm món ăn rất ngon. Nàng cuốn tay áo lên, xách váy chuẩn bị bắt nó để làm món rắn nấu cháo đậu xanh cho Lý Ân tẩm bổ.

Lý Ân cũng thấy rắn đó, nàng thì không rành các loại rắn, nghĩ nó sẽ làm hại Ái Mỹ nên nàng vội kéo Ái Mỹ về phía sau lưng mình. Sau đó nàng bẻ một nhánh cây khô, tính giết nó nhưng con rắn nó đã nhanh chóng chạy trốn mất.

"Ah chạy mất rồi." Ái Mỹ giậm chân.

"Nàng không sợ sao?" Lý Ân nhẹ giọng, khi nãy nàng thấy Ái Mỹ cầm váy lên tưởng nàng ấy tính bỏ chạy khi thấy rắn. Nhưng bây giờ thấy vẻ mặt tiếc nuối như bị giật mất đồ ăn ngon của nàng ấy, Lý Ân biết mình hiểu lầm.

"Ta tính bắt nó nấu cháo." Ái Mỹ bĩu môi.

"Hả?" Lý Ân không biết còn có cả món này. Rắn thường có độc nên người thường ít khi dám ăn nó. "Nàng không sợ độc sao?"

"Rắn này không có độc, nàng đợi ta bắt nó lại. Con này mập nhiều thịt". Ái Mỹ tiếp tục nhấc váy bước về hướng con rắn biến mất.

"Nàng muốn thì để ta." Lý Ân vội ngăn Ái Mỹ lại. Dù sao nàng cũng biết võ công, thể chất nàng đặc biệt dù có bị cắn cũng không sao. Tuy biết rắn không độc nhưng nàng cũng không muốn Ái Mỹ bị thương.

Không lâu sau, Lý Ân quay trở lại với con rắn đã chết trên tay. Rắn mập bị nhánh cây của nàng xiên ngang bụng, xụi lơ.

Ánh mắt Ái Mỹ sáng rỡ khi thấy Lý Ân quay về. Thật ra ban đầu khi thấy con rắn, nàng có ý nghĩ giả vờ sợ sệt rút vào người Lý Ân để tranh thủ ôm nàng ấy nhưng Ái Mỹ cảm thấy mặt nàng không đủ dày để làm điều đó.

"Nàng hài lòng không?" Lý Ân lắc lắc nhánh cây.

"Nàng thật giỏi." Ái Mỹ gật đầu. "Chúng ta mau về thôi."

Mỹ Anh đang ngồi viết nhật ký cảm thán về quyết tâm của Ái Mỹ thì thấy hai mỹ nữ kia trở về, nàng cất quyển sách đó lại vào hộc tủ rồi bước ra tươi cười chào đón.

"Hai con về sớm vậy? Có đói bụng không? Để mẫu thân nấu..." Mỹ Anh chưa kịp nói đã bị Ái Mỹ kích động cắt ngang.

"Chiều nay để hài nhi nấu cháo cho mọi người." Ái Mỹ đung đưa khoe con rắn trên tay Lý Ân.

Mỹ Anh thấy rắn hoảng hồn né cách hai nàng một trượng.

"Cháo này mẫu thân không giúp con được rồi." Mỹ Anh lấy tay che mắt. Dù nàng sợ rắn nhưng cháo rắn thì nàng cũng rất thích ăn.

"Mẫu thân cứ để con lo liệu ạ." Ái Mỹ cười khúc khích. Nàng cảm thấy bây giờ thật hạnh phúc khi có mẫu thân lẫn ái nhân bên cạnh. Chỉ tiếc thiếu mỗi phụ thân nàng.

"Nàng đưa con rắn cho ta." Ái Mỹ xuống giọng nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện với Lý Ân.

"Để ta giúp nàng." Lý Ân cũng mềm mỏng đáp lại.

"Nàng giúp ta nhiều rồi, với lại nàng cũng còn trọng thương, nàng vào phòng ta nghỉ ngơi đi."  Ái Mỹ nói với chất giọng ngọt ngào làm Lý Ân không thể từ chối.

Mỹ Anh cảm thấy chua nhức răng nên nàng âm thầm quay người rời khỏi. Nàng về phòng ôm di vật của Thái Nghiên, lên án hành vi có sắc quên mẫu của Ái Mỹ. Nếu Thái Nghiên còn sống, nàng cũng muốn trình diễn một màng ân ân ái ái như vậy để đáp lại hai thiếu nữ kia.

"Thiếp nhớ nàng, Thái Nghiên." Mỹ Anh thì thầm.

Kiếp trước theo lời Ái Mỹ kể lại, nàng mất sớm. Nếu vậy kiếp trước nàng có thể đoàn tụ sớm với Thái Nghiên bên dưới suối vàng. Nhưng kiếp này, nàng sẽ không thể gặp Thái Nghiên sớm được vì mạng nàng là Ái Mỹ đánh đổi một ngàn năm để thay đổi số phận, nàng sẽ cố gắng sống thật vui vẻ và ngắm nhìn nữ nhi của nàng thành gia lập thất, kiếp này nàng sẽ sống thay cho cả phần của Thái Nghiên.

Ái Mỹ sau khi nấu xong, nàng trở về phòng của mình để gọi Lý Ân. Do là phòng nàng nên nàng quen tay đẩy cửa vào mà không hề gõ. Chính vì vậy nàng vô tình thấy một nữ nhân phong tình vạn chủng, dáng người yểu điệu, làn da trắng như tuyết, vô cùng mềm mại, vòng eo nhỏ nhắn làm người ta muốn ôm lấy siết trong vòng tay. Ái Mỹ lén lúc liếc xuống bên dưới vòng eo đã bị váy sam che khuất, nàng tiếc nuối vì không thể ngắm nhìn hai chân thon dài của nàng ấy.

Lý Ân lúc này đang thay y phục sau khi thanh tẩy sạch sẽ cơ thể, nàng đã nghe tiếng bước chân của Ái Mỹ từ xa nhưng nàng cố tình không vội thắt dây đai, nên ngoại sam rộng mở, thấy rõ yếm trắng bên trong.

Ái Mỹ cố giữ nét mặt bình tĩnh nhưng hai lỗ tai đỏ ửng đã bán đứng nàng. Lý Ân cũng thấy rõ, ánh mắt nàng ẩn chứa ý cười.

"Mạo phạm." Ái Mỹ vội xoay lưng lại.

"Không việc gì. Chúng ta đều là nữ nhân mà." Lý Ân bước lại gần Ái Mỹ.

"Nàng tháo... thắt... dây lưng xong chưa?" Ái Mỹ lắp bắp. Nàng cảm nhận được mùi hương thơm mát do vừa mới tắm xong của Lý Ân tràn ngập xung quanh.

"Xong rồi." Lý Ân nhỏ giọng. Nàng đang rất muốn ôm lấy Ái Mỹ từ phía sau.

"Ta nấu cháo xong rồi. Nàng ra ăn nhé." Ái Mỹ quay người lại thì thấy y phục Lý Ân đã chỉnh tề nên nàng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi Lý Ân như muốn chiết sát nàng. Nhưng bộ dáng nàng ấy bây giờ rất mỹ, làm nàng rất muốn phá lệ mà "ngã mặn".

"Được, nàng để ta dọn bàn ăn cho. Nàng tranh thủ còn sớm đi tắm trước đi." Lý Ân rút khăn tính lau mồ hôi trên trán Ái Mỹ nhưng nàng ấy đã kịp thời né tránh. Dù trời đang se lạnh nhưng ở trong phòng bếp ấm nóng Ái Mỹ của nàng vẫn rướm mồ hôi.

"Sẽ lại bẩn khăn nàng. Ta đi thanh tẩy đây." Ái Mỹ vội lấy đại một bộ y phục trong rương rồi chạy về phía phòng tắm.

Lý Ân nhìn bộ dạng chạy trối chết của Ái Mỹ mà bật cười, nàng ấy kiếp này có vẻ khả ái và vui vẻ hơn kiếp trước. Nhưng mà lại đầu gỗ, không hiểu phong tình hơn rất nhiều. Xem ra nàng phải sắc dụ nhiều hơn.

Bên trong phòng tắm, Lý Ân cũng đã chuẩn bị đầy đủ sẵn nước nóng cho nàng, độ ấm vừa phải, rất thoải mái làm nàng cảm thấy mình đang được nuông chiều vô độ.

Tối đó, Ái Mỹ và Lý Ân chung phòng với nhau. Lý Ân thấy Ái Mỹ chuẩn bị dọn trải chăn dưới đất nên vội ngăn cản.

Lý Ân giữ chặt chăn trên tay Ái Mỹ: "Ta là khách nhân, nên là ta nằm bên dưới mới phải."

"Không được nàng là bệnh nhân nên nằm trên giường." Ái Mỹ lắc đầu.

"Nếu vậy chúng ta ngủ cùng nhau đi. Hai ta đều là nữ nhân mà. Giường đủ rộng cho hai ta." Lý Ân đặt chăn trở lại trên giường và nằm vào bên trong sát tường. Chừa một khoảng trống lớn ở phần bên ngoài.

"Ta... đọc sách một chút rồi ngủ sau. Nàng ngủ trước đi." Ái Mỹ rút một quyển sách trên tủ rồi ngồi xuống bàn giả vờ chăm chú đọc. Nàng không có lý do phản bác. Không lẽ nói hai nữ nhân cũng sẽ phát sinh ái muội sao?

Thấy Ái Mỹ cũng không từ chối đồng sàn cộng chẩm với mình nên Lý Ân đắc ý, cũng không vội cản trở việc nàng ấy đọc sách bây giờ vì trước sau gì cũng sẽ ngủ chung.

"Được vậy ta ngủ trước." Lý Ân ngáp một cái rồi nhắm mắt.

Khoảng nửa canh giờ sau, Ái Mỹ nghe tiếng hít thở đều đặn của Lý Ân thì mới gấp sách lại, thở dài một hơi rồi thổi tắt nến và chuẩn bị nằm lên giường.

Kiếp trước đa số là nàng nằm bên trong, Lý Ân nằm bên ngoài nhưng hôm nay nàng định bụng sẽ ngủ bên ngoài một lần.

Khi nàng ngồi cởi bỏ hài chuẩn bị nằm xuống thì Lý Ân đột nhiên lăn ra mép ngoài.

Ái Mỹ ngạc nhiên: "Nàng chưa ngủ sao?"

Lý Ân nhỏ giọng: "Nàng nằm bên trong được không? Ta không quen ngủ bên trong."

"Dạ được." Ái Mỹ lướt ngang qua người Lý Ân rồi nằm xuống. Bên dưới chăn nệm rất ấm áp mà không phải lạnh giá như nàng nằm mọi hôm.

Trời đang vào đông nên buổi tối khá lạnh. Lý Ân đây là cố tính làm ấm giường cho nàng sao?

Ái Mỹ hạnh phúc rơi nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top