Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì đang bị thương nên Thái Nghiên di chuyển khá chậm, nàng đạp lên những chiếc lá cây khô tạo nên những âm thanh xào xạc.

Mỹ Anh nghe tiếng có người đến gần nên nàng xoay người nhìn lại. Chỉ thấy một lão y nhân đeo mặt nạ, râu bạc trắng đang rưng rưng nhìn nàng. Lúc này ánh mặt trời đang dần buông, ngược sáng làm nàng không nhìn rõ bộ dáng của người trước mặt, khiến nàng phải nhíu mi.

Nàng nhớ có nghe qua nha hoàn nói, chủ tử Thái Anh là người đeo mặt nạ rất bí ẩn nên nàng đoán đây là vị chủ tử mà mọi người nói đến.

"Chào ngài, ta là bằng hữu của Lý Ân cô nương, ta ở đây không làm phiền ngài chứ?" Mỹ Anh lên tiếng, dù sao nàng cũng là khách nhân, nên lên tiếng chào hỏi trước chủ nhân nơi đây.

"Mỹ Anh." Giọng Thái Nghiên nghẹn ngào không nghe rõ nhưng Mỹ Anh sửng sốt mở to mắt, cả kinh nhìn người trước mặt. Giọng nói này nàng đời này không bao giờ quên được.

Thái Nghiên đưa tay cởi mặt nạ xuống, trên mặt nàng lúc này đã toàn nước mắt. Nàng nức nở tiếp tục gọi hai tiếng thân thương: "Mỹ Anh."

"Thái Nghiên." Mỹ Anh vội bước lại gần và ôm chầm lấy eo Thái Nghiên của nàng. Người mà nàng ngày nhớ đêm mong. Người mà nàng chỉ có thể thấy được trong những giấc mơ ngắn ngủi để rồi khi thức dậy, gối đã ướt đẫm nước mắt.

"Ta nhớ nàng, rất rất nhớ nàng." Thái Nghiên vòng tay siết chặt lấy cái ôm đầy thương nhớ này. Mặc kệ vết thương trên người nàng đã bị vỡ ra.

"Thiếp tưởng đã mất nàng mãi mãi." Mỹ Anh cũng đã lệ rơi đầy mặt.

"Ngày hôm qua, ta gặp Thái Huân, hắn nói rằng mẫu tử nàng đã bị hắn ném ra bãi tha ma, chết không toàn thây. Lúc đó ta gần như phát điên." Thái Nghiên vùi mặt vào hõm cổ của Mỹ Anh khóc lóc như một hài tử.

"Thiếp ở đây, mẫu tử thiếp vẫn còn sống, nữ nhi của chúng ta cũng đã trưởng thành." Mỹ Anh vỗ nhẹ lưng Thái Nghiên an ủi. Ít ra nàng còn có Ái Mỹ bên cạnh suốt mười mấy năm qua, còn Thái Nghiên của nàng chỉ lẻ loi một thân một mình.

Thái Nghiên của nàng đã phải chịu đựng rất nhiều, để rồi bây giờ gặp lại nàng, nàng ấy như trút hết gánh nặng trên vai, khóc như chưa bao giờ được khóc.

Trên đường đến đây, nàng có nghe Lý Ân nhắc qua Nghĩa quân Thái Anh, nàng cũng rất mong chờ Nghĩa quân có thể lật đổ được Kim Quốc thối nát kia, nếu cần nàng cũng sẽ ra sức hỗ trợ. Nhưng không ngờ Thái Anh chính là Thái Nghiên phu quân của nàng và chữ Thái Anh kia nếu nàng đoán không lầm là Thái Nghiên ghép lại giữa tên nàng ấy và tên nàng.

Khi thấy Thái Nghiên đã phát tiết hết những uất ức trong lòng xong, Mỹ Anh rời khỏi cái ôm lấy khăn tay ra lau gương mặt ướt đẫm nước mắt của phu quân nàng. Gương mặt nàng ấy vẫn còn rất trẻ tuổi và tuấn tú, nào có phải lão nhân gia mà thiên hạ đồn đoán.

Mỹ Anh thuận thế cởi luôn bộ râu giả mà Thái Nghiên đang đeo xuống để có thể ngắm nhìn trọn vẹn gương mặt mà nàng luôn mong nhớ này.

"Tại sao nàng lại cải trang thành bộ dáng này chứ?" Mỹ Anh sờ mặt Thái Nghiên.

Thái Nghiên nhắm mắt, nghiêng mặt, nương theo bàn tay Mỹ Anh đang vuốt ve, nàng đang tận hưởng khoảnh khắc ấm áp này.

"Vì ta sợ nhiều người nhận ra ta, truyền đến tai Thái Huân thì sẽ gặp nhiều rắc rối không đáng có." Thái Nghiên đưa tay trái không bị thương ôm lấy eo Mỹ Anh: "Nàng gầy."

"Nàng cũng vậy." Sau đó Mỹ Anh phát hiện tay phải của Thái Nghiên không linh hoạt, nàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy cánh tay phải đã rướm máu.

"Vết thương nhỏ bị vỡ ra thôi, không đáng ngại." Thái Nghiên vội nói khi thấy gương mặt đau lòng của Mỹ Anh.

"Ta giúp nàng băng lại." Mỹ Anh không biết Thái Nghiên còn bị thương những nơi nào nên nàng vô cùng cẩn thận dìu nàng ấy vào phòng.

"Được." Thái Nghiên ngoan ngoãn gật đầu đi theo.

Cả hai xoay người đi được vài bước thì bắt gặp Lý Ân cùng Ái Mỹ từ hậu viện bước tới.

Lý Ân nhìn Ái Mỹ khi thấy nàng đang đứng sững người lại: "Nàng sao vậy?"

"Mẫu thân, phụ...thân?" Ái Mỹ không nói nên lời khi thấy hai thân ảnh trước mặt.

Lý Ân nghe vậy nên vội nhìn theo hướng Ái Mỹ. Chỉ thấy Thái Nghiên lúc này đã tháo hết ngụy trạng, lộ ra bộ dáng tuấn mỹ.

"Phụ thân nàng tên Kim Thái Nghiên?" Lý Ân sửng sốt khi thấy Ái Mỹ gật đầu. Nàng chỉ biết tên Hoàng Ái Mỹ và Hoàng Mỹ Anh nhưng cả hai kiếp nàng chưa bao giờ hỏi qua tên phụ thân của Ái Mỹ. Nếu biết sớm hơn thì nàng đã không để cho Ái Mỹ chờ tái ngộ phụ thân lâu như vậy.

"Phụ thân." Ái Mỹ vội chạy lại trước mặt Thái Nghiên.

"Ái Mỹ? Nữ nhi của ta đã lớn như vậy rồi sao?" Thái Nghiên rưng rưng đưa tay vuốt ve gương mặt Ái Mỹ. Nàng ấy cũng rất xinh đẹp như mẫu thân của nàng ấy vậy.

"Phụ thân vẫn còn sống." Ái Mỹ rơi nước mắt, ôm lấy Thái Nghiên: "Hài nhi thật vui mừng."

Mỹ Anh đứng bên cạnh cũng rơi nước mắt mỉm cười, rồi choàng tay ôm lấy cả hai. Gia đình của nàng cuối cùng cũng đã đoàn tụ.

Lý Ân đứng gần đó cũng cảm động đỏ mắt, nàng lén đưa tay lau đi. Lâm thống lĩnh không biết từ lúc nào cũng đã đứng bên cạnh nàng. Hắn ngạc nhiên với cảnh vừa thấy trước mặt.

"Hắn là chủ tử?" Lúc này Lâm thống lĩnh mới thấy rõ bộ dáng của Thái Nghiên. Mười huynh đệ kia cũng đã an toàn trở về doanh trại. Bọn hắn đều nhất quyết không kể tình huống lúc đó mà muốn hắn đích thân đi hỏi chủ tử vì bọn hắn biết chủ tử chắc hẳn có nguyên do riêng nên mới ngụy trang. Với lại hắn cũng vừa mới nghe nha hoàn báo lại ngày mai chủ tử muốn gặp mọi người, hắn cũng lờ mờ đoán được có thể là sự việc kia.

"Phải. Có lẽ từ giờ chủ tử của ngươi sẽ không cần đeo mặt nạ nữa." Lý Ân cũng cảm thấy vui vẻ cho Ái Mỹ.

"Ngài ấy còn rất trẻ!" Lâm thống lĩnh ngạc nhiên. Tuổi còn trẻ nhưng kinh nghiệm sa trường và tổng duyệt binh lính rất tài giỏi.

"Chúng ta đi thôi. Để cho gia đình họ không gian riêng." Lý Ân xoay người, Lâm thống lĩnh thấy vậy cũng vội bước đi theo.

Vào đến trong phòng, Mỹ Anh giúp Thái Nghiên thoát áo ngoài để kiểm tra vết thương. Thái Nghiên bối rối vịnh tay Mỹ Anh lại, ám chỉ Ái Mỹ vẫn còn ngồi đây.

"Nữ nhi đã biết nàng là nữ cải nam trang." Mỹ Anh giải thích và tiếp tục thoát thêm lớp áo trong, lộ ra lớp vải quấn ngực còn khá bẩn và dính máu do Lý Ân ngại thay cho Thái Nghiên, nàng chỉ xử lý mỗi vết thương và thay y phục bên ngoài.

"À." Thái Nghiên đỏ mặt.

"Để nữ nhi giúp mẫu thân chiếu cố phụ thân một tay." Ái Mỹ lấy thêm vải trắng mới để băng lại vết thương trên cánh tay và bả vai đã bị vỡ ra của Thái Nghiên.

Nhìn thấy vết thương bị lòi cả thịt bên trong ra ngoài, Mỹ Anh và Ái Mỹ nhíu mi, vô cùng đau lòng. Thái Nghiên thấy vậy nên bật cười: "Mẫu tử nàng biểu cảm thật giống nhau."

"Thái Nghiên, vết thương rất nghiêm trọng. Sao nàng có thể chịu được mà không cau mày một chút nào vậy?" Mỹ Anh đang giúp Thái Nghiên bôi Kim sang dược.

"Đối với ta không có nỗi đau nào có thể sánh bằng nỗi đau mất mẫu tử nàng. Cho nên từ lâu ta đã không biết đau là gì." Thái Nghiên đưa tay vuốt nhẹ chân mày của Mỹ Anh.

"Giờ Thái Nghiên đã có thiếp, thiếp cho phép nàng đau." Mỹ Anh bá đạo nói.

"Được. Ta đau." Thái Nghiên nhìn Mỹ Anh đầy sủng nịnh.

Ái Mỹ cảm thấy phụ mẫu nàng vẫn "tình chàng ý thiếp" như xưa, không gì thay đổi. Nàng cảm thấy mình chưa ăn gì nhưng mà đã no.

Sau khi băng bó lại vết thương xong, Ái Mỹ đem một chậu nước sạch mới vào để Mỹ Anh giúp Thái Nghiên lau người và thay vải quấn ngực khác.

"Nữ nhi xin phép ra ngoài ạ." Ái Mỹ tinh tế nhường không gian cho đôi phu thê.

"Đa tạ con." Mỹ Anh mỉm cười lên tiếng.

----------
Hoàng cung.

Kim Thái Huân tức giận đập nát chén trà. Hắn nhìn Kim Tuấn Tú đang quỳ trước mặt, trán hắn ta đã rướm máu do chén trà của mình ném trúng.

"Thỉnh Bệ hạ bớt giận." Kim Tuấn Tú lên tiếng.

"Ngươi bảo Trẫm làm sao bớt giận? Kim Thái Nghiên hắn còn sống, đã thế trong tay hắn ta còn có đại quân." Kim Thái Huân tức giận đi qua đi lại.

"Thuốc độc năm xưa bôi trên kiếm của thần là do đích thân Quân sư đưa, Quân sư đảm bảo độc này không có thuốc giải, làm sao Kim Thái Nghiên có thể còn sống sót chứ." Kim Tuấn Tú cũng khó hiểu, khi đó hắn đã đâm một nhát khá sâu vào bụng Thái Nghiên.

"Trần Công công." Kim Thái Huân liếc nhìn tên Tổng quản thái giám đang đứng cạnh mình.

"Có nô tài." Trần Công công run sợ.

"Vẫn chưa tìm được Quân sư?"

"Bẩm Bệ hạ, thiên hạ của Bệ hạ bao la rộng lớn, nên việc tìm một người nhỏ bé rất khó. Xin Bệ hạ cho nô tài thêm thời gian ạ." Trần Công công lên tiếng nịnh nọt trước rồi mới cầu cạnh sau.

"Vừa rồi Quân sư gửi Trẫm mật thư về việc Thái Nghiên đột nhập Hoàng lăng, các ngươi không điều tra được bức mật thư đó xuất phát từ đâu sao? Có khi nào Quân sư có nội gián trong phản quân Thái Anh?" Kim Thái Huân vuốt râu suy nghĩ, nếu thật như vậy, hắn sẽ nhờ Quân sư hỗ trợ tiêu diệt phản quân.

"Là bồ câu đưa thư đến, sau khi nô tài lấy được mật thư thì con bồ câu đó cũng trợn mắt chết đi." Làm bọn họ không thể gửi thư ngược lại để lần theo dấu vết của Quân sư.

"Truyền Ngự sử Dương Ngọc Liệt vào đây, Trẫm muốn ghi Thánh chỉ." Kim Thái Huân một mặt vẫn giữ vài cựu thần của triều đại cũ, một mặt tuyển mới nhân tài.

Dương Ngọc Liệt này có chung kẻ thù với hắn là Kim Thái Nghiên, kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu nên hắn tạm giữ người lại. Nhưng Dương Ngọc Liệt cũng làm khá tốt chức trách của hắn nên vẫn được giữ chức vị cũ là Ngự sử.

"Hạ thần tham kiến Bệ hạ." Dương Ngọc Liệt hắn vẫn mặc quan phục đỏ như lúc trước.

"Khanh mau viết cho Trẫm Thánh chỉ với nội dung như sau: An Định Vương Kim Thái Nghiên, Hoàng huynh của Trẫm, vẫn còn tại thế, Trẫm rất vui mừng nên đích thân mời Hoàng huynh trở về Hoàng cung, cùng Trẫm hưởng thụ vinh hoa phú quý. Trẫm sẽ không trách phạt việc Hoàng huynh là thủ lĩnh Thái Anh, Trẫm sẽ cho Nghĩa quân Thái Anh gia nhập Kim Quân Vệ, tha chết hết tất cả mọi người. Khâm thử." Kim Thái Huân muốn lấy danh nghĩa là bậc Minh quân, rộng lượng nhân từ với Thái Nghiên. Còn Thái Nghiên nếu kháng chỉ thì Nghĩa quân của Thái Nghiên sẽ mang danh Phản quân. Vì bây giờ Thái Nghiên đã không còn là thường dân khởi nghĩa, mà đã trở thành Vương gia phản quốc.

--------
Thái Anh biệt viện.

Trên bàn ăn hình tròn lúc này ngồi đủ bốn người, theo thứ tự lần lượt là Thái Nghiên, Mỹ Anh, Ái Mỹ và Lý Ân.

Thái Nghiên nhìn ba nữ nhân trước mặt nàng hiện giờ đều không phải nữ nhân tầm thường. Một người từ tương lai trở về quá khứ, một người được tái sinh lần nữa và một người thì được trùng sinh sống lại.

Vừa rồi trong phòng Mỹ Anh đã kể qua tình huống quen biết với Lý Ân cho nàng. Thái Nghiên cũng phải mất một canh giờ mới kịp tiêu hóa thông tin Lý Ân và Ái Mỹ đều có ký ức kiếp trước.

Nhìn Lý Ân đang ngồi bên cạnh, bỗng nhiên Thái Nghiên không biết nên xưng hô với nàng như thế nào nữa!

Bằng hữu? Hiền tế? 

Thái Nghiên quyết định vẫn gọi như xưa nên hắng giọng nói: "Lý Ân, đa tạ ngươi. Ngươi thực sự là ân nhân cứu mạng của gia đình ta." Thái Nghiên đã hiểu khí tức Thiên Bạch Tộc trên người mình mười ba năm trước ở đâu mà ra, là vì viên thuốc nữ nữ sinh tử có khí tức của Lý Ân trên đó. Tuy nhiên khí tức đó chỉ tồn tại được mười năm trên cơ thể nàng, sau đó nó đã phai nhạt và mất đi.

"Là Ái Mỹ kiên trì một ngàn năm chờ đợi mới đi đến được đây. Ta không có công gì cả." Lý Ân khách sáo từ chối.

"Nhờ ngươi hy sinh bản thân để cứu Ái Mỹ ở kiếp trước, nàng mới có cơ hội quay trở về, viết thư nhắc nhở ta cảnh giác với Kim Thái Huân và Hoàng đế Hoàng triều, ta mới còn sống đến ngày hôm nay và Mỹ Anh cũng vậy."

"Sự việc lúc đó ra làm sao thưa phụ thân? Nữ nhi nghe Lý Ân kể, khi cứu người, người cũng đã bị thương."

Thái Nghiên nhớ lại mười ba năm trước. Khi đó, nàng vừa chiến thắng Nam Quốc, trong lúc soạn y phục, nàng phát hiện túi gấm của nữ nhi mà nàng đã bỏ quên bấy lâu nay. Tò mò mở ra, Thái Nghiên phát hiện bên trong lại là một bức thư đầy chữ.

"Thân gửi phụ thân, lúc người đọc được bức thư này, nữ nhi chỉ muốn nhắc nhở người hai việc.

Thứ nhất, chiến tranh với Nam Quốc, người chắc chắn sẽ thắng. Nhưng xin phụ thân hãy ghi nhớ, khi chiến thắng khải hoàn, mở tiệc khao binh, người tuyệt đối không được uống rượu mà Biện Phó tướng đưa cho người. Đó là rượu độc mà Hoàng đế ban cho, nhằm bí mật hạ sát người.

Thứ hai, Kim Thái Huân cũng sẽ phái ám vệ sát hại người, kiếm khí có độc, mong phụ thân hãy tránh né cẩn thận.

Mong phụ thân bình an trở về với mẫu thân và nữ nhi. Khi trở lại, nữ nhi sẽ giải thích tất cả.

Nữ nhi của phụ thân - Hoàng Ái Mỹ."

Nhìn dòng chữ trong bức thư, đôi mày anh khí được họa cẩn thận của Thái Nghiên nhíu càng chặt. Nàng cắn chặt môi đến bật máu lúc nào mà không hay. Nàng không ngờ xung quanh nàng toàn kẻ muốn ám hại nàng.

Ái Mỹ đã đoán đúng việc nàng chiến thắng Nam Quốc. Nữ nhi của nàng tuyệt đối sẽ không hại nàng. Chính vì vậy hai việc mà Ái Mỹ nhắc nhở, nàng sẽ cảnh giác đề phòng.

Tuy nữ nhi chỉ mới năm tuổi nhưng Thái Nghiên biết, nàng chỉ cần sống sót sẽ có câu trả lời thỏa đáng từ nữ nhi. Vì nàng cũng thấy rõ nữ nhi mình không tầm thường như bao hài tử đồng trang lứa khác.

Đúng lúc đó, có tiếng Biện Bạch Hiền vang lên bên ngoài lều trại, hắn xin được cầu kiến Thái Nghiên.

Thái Nghiên sửng sốt, nàng lập tức thiêu đốt bức thư mà Ái Mỹ gửi cho nàng, sau khi thu thập thỏa đáng, nàng mới mời Biện Bạch Hiền vào trong.

"Tướng quân, mạt tướng kính mời người một ly. Chúc mừng tướng quân đại thắng khải hoàn." Bạch Hiền rót đầy ly rượu đưa cho Thái Nghiên.

"Được." Thái Nghiên nhận rượu nhưng không uống mà rót lại một ly khác đưa cho Biện Bạch Hiền.

"Chúng ta cùng uống." Thái Nghiên cụng ly với hắn, sau đó nàng đưa ống tay áo lên che lại giả vờ uống nhưng thực tế nàng đã hất đổ xuống đất trong lúc Biện Bạch Hiện nhắm mắt uống ly của hắn.

Thái Nghiên quan sát sắc mặt của Biện Bạch Hiền. Nàng thấy hắn khá sợ sệt, gương mặt trắng bệch khi uống ly rượu đó.

Sau khi uống xong, chỉ trong một cái chớp mắt Biện Bạch Hiền nhanh chóng vô lực té ngã xuống mặt đất. Hắn cảm giác có một luồng hỏa cực nóng đốt cháy lục phủ ngũ tạng của hắn. Cổ họng hắn dâng lên một mùi máu tươi tanh nồng làm hắn nhịn không được mà phun ra một búng máu.

"Biện phó tướng, ngươi là làm sao?" Thái Nghiên giả vờ cả kinh nói: "Rượu này có độc sao?"

"Rượu này là Bệ hạ ban cho tướng quân, mạt tướng chỉ phụng chỉ hành sự." Biện Bạch Hiền vội lấy thuốc giải trong người ra uống. Nhưng uống xong hắn càng phun ra nhiều máu hơn.

"Ngươi là đang uống thuốc độc tiếp hay là thuốc giải?" Thái Nghiên nhìn bộ dáng sắp không xong của kẻ trước mặt.

"Tại sao tướng quân lại không trúng độc?" Biện Bạch Hiền trợn mắt.

"Vừa rồi ta không có uống, nếu không kẻ đang nằm dưới đất chính là ta." Thái Nghiên cảm thấy may mắn khi nàng kịp đọc bức thư của Ái Mỹ.

Biện Bạch Hiền đưa tay, cố gắng nắm lấy giày của Thái Nghiên nhưng không thành, sau đó hắn buông xuôi hai tay rồi tử vong, chết không nhắm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top