Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, ở tại trung tâm Nghĩa quân Thái Anh, có một khoảng sân vô cùng rộng lớn, nơi dùng để binh sĩ tổng duyệt và rèn luyện thể lực. Nơi đó cũng có một võ đài nhỏ được Thái Nghiên cho người dựng lên nhằm mục đích tuyển chọn người có võ công giỏi nhất để trở thành Phó giám quân rồi Trưởng giám quân và cao nhất là Thượng giám quân. Lâm thống lĩnh là người quản lý trực tiếp ba chức hàm này và bẩm báo tình hình quân ngũ cho Thái Nghiên.

Thái Nghiên có thể chỉ triệu kiến những người đứng đầu để thông báo thân phận thực sự của bản thân rồi để bọn họ truyền lời xuống bên dưới, nhưng nàng không làm vậy. Nàng muốn tất cả những người đã đầu quân Nghĩa quân Thái Anh đều có quyền được biết, được nghe từ chính nàng công bố.

Cho nên hôm nay, nàng đứng trên võ đài, nhìn xuống toàn bộ binh sĩ có mặt bên dưới, dùng hết nội lực của mình để nói chuyện, để chắc chắn rằng ai ai cũng đều nghe rõ lời nàng nói.

"Các vị huynh đệ, hôm nay gọi mọi người đến đây ta có việc muốn công bố. Việc này chính là về thân phận thực sự của ta. Khi ta tiết lộ ra rồi thì các ngươi có quyền tiếp tục ở lại cùng ta chinh chiến hoặc rời khỏi quân ngũ nếu không thể chấp nhận được sự thật này." Thái Nghiên dừng lại một chút nhìn tất cả người bên dưới, bọn họ bắt đầu bàn tán rì rầm, ánh mắt hoang mang.

"Các ngươi yên tâm, nếu các ngươi chọn rời đi, ta sẽ chu cấp cho mỗi người mười lượng bạc để có thể tiếp tục sinh sống sau khi xuất ngũ. Ta sẽ không truy cứu bất kỳ một huynh đệ nào nếu chọn rời đi cả."

Mười lượng bạc vào bấy giờ có thể nuôi sống năm miệng ăn trong vòng ba tháng.

"Bẩm chủ tử, ngài có việc gì cứ nói, chúng huynh đệ bọn ta được ngài cưu mang giúp đỡ nên tuyệt đối sẽ không rời bỏ ngài, tuyệt đối sẽ trung thành với ngài." Một trong số Thượng giám quân lên tiếng.

"Thuộc hạ đều sẽ tuyệt đối trung thành." Tất cả mọi người đều đồng thanh hô.

Thái Nghiên đưa tay ra hiệu mọi người giữ im lặng: "Các ngươi cứ nghe hết lời ta rồi hãy quyết định vẫn không muộn."

"Thuộc hạ rõ."

"Ta danh tính thật sự là Kim Thái Nghiên. Là Hoành huynh của Hoàng đế Kim Thái Huân của Kim Quốc hiện tại." Nói xong Thái Nghiên gỡ mặt nạ và bộ râu ngụy trang trên mặt mình xuống.

Tất cả mọi người đều sửng sốt khi chứng kiến vị thủ lĩnh trước mặt. Vị thủ lĩnh này đúng là tài không đợi tuổi, khí chất bất phàm, vô cùng anh tuấn.

"Không phải tên Cẩu Hoàng đế đó công bố vị An Định Vương kia đã tử trận nơi sa trường rồi sao?" Một Phó giám quân lên tiếng. Chuyện đó đã rất lâu năm nhưng vị chủ tử trước mặt, nhìn trước nhìn sau vẫn còn rất trẻ.

"Hắn ta cho người bí mật sát hại ta rồi mạo danh ta, giết hại toàn bộ binh lính tinh nhuệ của ta. Nhưng đáng tiếc hắn đã để ta sống sót. Ta sống được đến bây giờ là nhờ Phất cô nương cứu mạng." Thái Nghiên chỉ tay về phía Lý Ân đang đứng phía sau nàng.

Lý Ân cũng tháo khăn che mặt, nàng cũng không cần thiết giấu mặt nữa.

Lập tức bên dưới đồng loạt tiếng hít thở sâu, bọn họ kinh diễm trước khí chất tiên tử bất phàm của Lý Ân.

Hiện tại bọn họ chưa kịp hết xuýt xoa trước gương mặt tuấn mỹ của Thái Nghiên thì tiếp tục cả kinh trước nhan sắc tuyệt mỹ của Lý Ân. Cảnh trước mắt cũng thật là đẹp quá rồi. Nhưng bọn họ nào biết còn hai vị sắp xuất hiện, dung mạo cũng bất phàm không kém.

Thê tử của Lâm thống lĩnh cũng đang mang thai, hắn nhìn Lý Ân, hắn cũng muốn hài tử của hắn cũng sẽ là một nữ hài và xinh đẹp giống như nàng.

"Sau đó ta quy ẩn nên lấy danh là Thái Anh, chữ Thái trong tên của ta và chữ Anh trong tên của thê tử ta. Vì khi đó ta nghe tin nàng đã bị hắn sát hại nên ta mới lập nên Nghĩa quân này, phục thù cho thê tử, phục thù cho các binh sĩ dưới trướng của ta năm xưa, đòi lại cho bọn họ một đạo công bằng."

Dừng một chút, Thái Nghiên bước xuống võ đài, mỉm cười đỡ Mỹ Anh cùng Ái Mỹ bước lên trên với nàng.

Lên võ đài, nàng thu hồi nụ cười ấm áp với Mỹ Anh và Ái Mỹ, rồi xoay người nghiêm nghị nhìn xuống chúng binh sĩ bên dưới: "Ngày hôm qua ta vô tình biết được thê nhi của ta vẫn còn sống, sau đó biết được tên Hoàng đế đó đã ác độc như thế nào với các nàng nên ta càng căm hận hắn hơn nữa."

Cả đám người bên dưới đều ngơ ngác nhìn Mỹ Anh và Ái Mỹ. Một người xinh đẹp ngây thơ kiều mị, một người xinh đẹp khuynh nước khuynh thành. Cả đời bọn họ chưa bao giờ thấy mỹ nhân nào xinh đẹp như vậy, nhưng hôm nay thấy tận bốn à không ba người. Bọn họ cảm thấy chết không hối tiếc. Kim Thái Nghiên thủ lĩnh cũng quá mỹ rồi, làm bọn họ suýt chút nói nhầm.

Thái Nghiên quyết định công khai luôn cả Mỹ Anh và Ái Mỹ trong hôm nay vì nàng và Lý Ân đã thỏa thuận sẽ cùng nhau giải quyết việc hai nàng giả vờ lập hôn ước với Song Vĩnh Quân.

Ban đầu, Thái Nghiên cũng không muốn cả ba nàng ấy xuất đầu lộ diện cho nam nhân nhìn đánh giá như vậy. Nhưng sau đó nàng nghĩ, nếu muốn thuận tiện chính sự sau này thì sự xuất đầu lộ diện hôm nay là vô cùng cần thiết.

Thấy bên dưới mất tập trung nên Thái Nghiên hắng giọng tiếp tục: "Bây giờ Nghĩa quân Thái Anh chúng ta sẽ không phải mang danh Nghĩa quân nữa mà chính là Phản quân trong mắt mọi người. Các ngươi nghĩ mình có thể chịu được danh xưng này không?"

Ngay lập tức mọi người đều im lặng và nghiêm chỉnh lại khi nghe Thái Nghiên lên tiếng.

"Chúng thuộc hạ đều muốn lật đổ Kim Quốc thối nát này, Nghĩa quân hay Phản quân thì có ý nghĩa gì?" Lâm thống lĩnh lên tiếng.

"Các ngươi không sợ ta sẽ là Kim Thái Huân thứ hai sao?" Thái Nghiên sợ bọn họ nghĩ, đã là huynh đệ máu mủ thì bản tính sẽ giống nhau.

"Hơn mười năm qua, thuộc hạ hiểu rõ ngài là người như thế nào." Một Trưởng giám quân khác lên tiếng.

"Chúng thuộc hạ không sợ, quyết tâm vì ngài định ra giang sơn mới, tạo phúc cho bá tánh." Lâm thống lĩnh quỳ xuống nói. Tất cả mọi người cũng đồng lòng quỳ theo và đồng thanh lập lại.

"Được. Ta hứa sẽ không làm các ngươi thất vọng, sẽ không phụ lòng mọi người." Thái Nghiên cảm động trước tấm lòng của binh sĩ bên dưới.

"Thái Vương vạn tuế." Không biết là ai đã hô bốn chữ này và các binh lính đều phấn khích hô theo. Bọn họ đã là phản quân thì sẽ xưng vương cho đúng bản chất phản quân.

"Ta..." Thái Nghiên tính bảo mọi người đừng hô như vậy, nàng cảm thấy thời cơ chưa đến nhưng Lâm thống lĩnh đã cản nàng lại và lắc đầu nói: "Ngài xứng đáng."

Thái Nghiên biết trọng trách trên vai mình ngày càng nặng hơn. Nàng sẽ trân trọng những gì mọi người kỳ vọng ở nàng.

"Vậy chúng ta bây giờ sẽ là Thái Vương quân, không còn là nghĩa quân nữa." Thái Nghiên tuyên bố. Đây cũng chính là lời tuyên chiến chính thức của nàng với Kim Thái Huân.

-----------

Việc diễn ra vào sáng nay ở Thái Anh quân nhanh chóng truyền đến tai Song Vĩnh Quân. Song Vĩnh Chí khi ấy cũng đang ngồi bên cạnh nên khi nghe cận thần hồi báo tình hình thì lập tức vui vẻ vô cùng. Như vậy hắn sẽ tiếp tục có cơ hội tái lập hôn ước lại với Lý Ân.

"Phụ thân, người mau mau gọi Lý Ân đến đây." Song Vĩnh Chí nôn nóng.

"Con vẫn là phi khanh không cưới?" Song Vĩnh Quân lắc đầu trước sự cố chấp của hài tử mình.

"Phu quân, chàng cũng biết tính tình của hài tử chúng ta mà." Hàn Tố Hi, phu nhân của Song Vĩnh Quân lên tiếng nói giúp.

"Là do nàng quá sủng hắn." Song Vĩnh Quân rất yêu thương vị phu nhân này của mình. Nàng ấy cũng là quốc sắc thiên hương một thời. Đến bây giờ nàng ấy vẫn còn rất kiều mị. Hắn rất tự hào khi có thể lấy nàng làm thê tử.

"Chàng không muốn sớm ngày có tôn nhi sao?" Hàn Tố Hi mềm mại ôm lấy cánh tay Song Vĩnh Quân.

"Được rồi, ta sẽ hỏi thử ý nha đầu đó. Dù sao phụ mẫu nàng mất sớm, ta cũng có trách nhiệm quan tâm nàng ấy thành gia lập thất, nối dõi tông đường." Song Vĩnh Quân cũng tự trách khi đó hắn không thể bảo vệ tốt huynh đệ và tỷ tỷ của mình.

Song Vĩnh Quân hắn cũng rõ ràng, khi phụ mẫu Phất Lý Ân qua đời, hắn là người hưởng lợi nhiều nhất cho nên hắn luôn cố gắng hoàn thành hết chức trách tộc trưởng của mình.

Nhìn gương mặt không được anh tuấn cũng như võ công kém cỏi của nhi tử mình, hắn cũng tự thấy nhi tử mình không xứng đáng với Lý Ân, người thông minh, xinh đẹp và tài giỏi.

Tuy nhiên lúc Lý Ân nói chọn Thái Nghiên thì lúc ấy hắn nghĩ thì ra Lý Ân không quan tâm ngoại hình, chỉ cần có năng lực là được. Nên hắn cũng hy vọng khi Thái Nghiên mất đi thì nhi tử hắn cũng sẽ có cơ hội. Hắn sẽ trau dồi thêm công lực cho nhi tử cũng không muộn.

Nhưng đến lúc này, khi hắn tận mắt chứng kiến Thái Nghiên, hắn nghĩ mình sẽ rút lại lời nói Lý Ân không quan tâm ngoại hình.

"Bái kiến Song đại nhân." Thái Nghiên và Lý Ân dẫn theo cả Mỹ Anh lẫn Ái Mỹ ra mắt Song Vĩnh Quân.

"Ngươi là...?" Song Vĩnh Quân nhìn vào nam tử vừa xa lạ vừa quen thuộc nhưng vô cùng tuấn mỹ ở trước mặt: "Thái Anh? À không là Kim Thái Nghiên?"

"Chính là tại hạ." Thái Nghiên giới thiệu: "Đây là thê tử và nữ nhi của ta." Thái Nghiên chỉ tay vào Mỹ Anh và Ái Mỹ đang đứng cạnh nàng.

"Cữu cữu, chuyện lúc sáng nay, điệt nhi nghĩ người cũng đã nghe rồi?" Lý Ân nghĩ mình cần phải giành ưu thế nói trước.

"Đúng vậy. Điệt nhi định giải thích thế nào đây? Thái Nghiên đã có thê tử lẫn nữ nhi. Điệt nhi vẫn muốn làm thiếp?" Song Vĩnh Quân cảm thấy hai nữ nhân này cũng rất xinh đẹp, không kém gì Lý Ân. Sống lâu mới biết thế gian này có rất nhiều nữ tử khuynh quốc khuynh thành.

"Thật ra điệt nhi và Thái Nghiên cũng chỉ làm một cuộc giao dịch. Cữu cữu cũng biết điệt nhi không thích Vĩnh Chí cho nên đây là kế hoãn binh của điệt nhi." Dừng một chút Lý Ân quyết định ngã bài: "Người điệt nhi thật sự thích chính là nàng." Lý Ân chỉ tay vào Ái Mỹ.

"Điệt nhi, con có biết mình đang nói gì không? Nàng ta là nữ nhân, con cũng là nữ nhân." Song Vĩnh Quân trợn mắt không thể tin được. Hắn cũng cảm thụ được khí tức của cả hai nàng hòa quyện, trộn lẫn vào nhau.

"Lý Ân nàng..." Song Vĩnh Chí đứng bật dậy làm ngã cả ghế hắn đang ngồi. Hắn nhíu mi, híp mắt quan sát Ái Mỹ từ đầu đến chân.

Ái Mỹ cũng xoay người nhìn hắn. Từ lúc bước vào phòng, nàng đã thấy hắn nhìn chăm chăm Lý Ân của nàng với ánh mắt đầy chiếm hữu, làm nàng chỉ muốn chọc mù mắt hắn. Hắn ta không xứng vấy bẩn thiên thần của nàng.

Nhìn vào ánh mắt của hắn, đột nhiên Ái Mỹ nghĩ ở kiếp này nàng đã từng thấy ánh mắt giống như vậy. Kiếp trước quá xa xôi nàng đã không còn nhớ nhưng kiếp này nàng lưu tâm để ý từng chi tiết nhỏ, để tránh phạm phải sai lầm của kiếp trước.

"Các ngươi đã da thịt chi thân?" Hàn Tố Hi lờ mờ thấy dấu vết trên cổ Lý Ân và Ái Mỹ.

"Phải." Lý Ân đem Ái Mỹ giấu sau người mình. Nàng không thích hai mẫu tử này nhìn ái nhân của nàng với ánh mắt đầy ghen ghét và đố kỵ kia.

"Kim Thái Nghiên, phu thê ngươi để mặc các nàng tự tung tự tác như vậy sao?" Song Vĩnh Quân nổi giận.

Thái Nghiên cùng Mỹ Anh cũng bất ngờ việc các nàng đã da thịt chi thân vào đêm qua. Nhưng hai nàng đêm qua cũng như vậy thì có thể nói được gì?

Mỹ Anh lén lúc điều chỉnh lại cổ áo của nàng, nhằm che đậy dấu hôn. Cũng may mắn Thái Nghiên để lại dấu khó thấy nhưng Lý Ân và Ái Mỹ cũng quá chói mắt rồi. Sợ người ta không biết đêm qua cả hai có một đêm mãnh liệt hay sao?

Mỹ Anh nhận ra lúc sáng, cả hai nàng đều mặc y phục kéo kín cổ áo nhưng lúc này lại chọn y phục khác, cổ áo thấp và lỏng hơn. Nàng còn tưởng là do lúc đó ở sân duyệt binh bên dưới có nhiều nam tử nên các nàng giữ kẽ. Hóa ra không phải vậy. Mục đích của các nàng là trận địa công khai này. Tiền trảm hậu tấu.

"Song đại nhân, phu thê bọn ta đã biết trước chuyện các nàng. Lý Ân cũng đã xin phép được lấy Ái Mỹ và bọn ta đã đồng ý. Ngài là trưởng bối nên Lý Ân mới đến đây giải thích một chuyến." Thái Nghiên nghĩ mình hiện tại là trụ cột, phải đứng ra bảo vệ tình cảm các nàng. Nếu nàng không cải nam trang, nàng sợ thật khó để giải quyết việc này với Song Vĩnh Quân. Nơi đây nam tôn nữ ti, nữ tử không có quyền gì cả.

"Các ngươi hồ đồ. Nữ tử làm sao có thể gả cho nữ tử?" Song Vĩnh Quân cảm thấy Lý Ân đã làm cho hắn quá thất vọng.

"Cữu cữu, trước kia phụ thân của điệt nhi cũng đã nói, chỉ cần tìm được ý trung nhân thì hôn ước giữa hai nhà sẽ hủy bỏ. Bây giờ điệt nhi đã tìm được và điệt nhi cũng đã là người của nàng. Chính vì vậy mong cữu cữu và Vĩnh Chí biểu đệ tìm cô nương khác thích hợp hơn."

"Ta chỉ thích nàng. Ta sẽ đợi đến khi nàng ta già yếu chết đi rồi nàng cũng sẽ phải gả cho ta." Song Vĩnh Chí gào lên cố chấp nói. Mặt hắn đỏ bừng lên vì tức giận.

"Chí nhi. Con đừng xúc động. Cẩn thận bệnh cũ tái phát." Hàn Tố Hi vuốt nhẹ lưng hắn làm cho hắn bình tĩnh lại. Nhi tử của nàng, luôn không khống chế được bản thân khi đứng trước Lý Ân. Nàng cũng không biết phải làm sao.

"Nàng đưa Vĩnh Chí về phòng đi. Nơi đây để ta xử lý." Song Vĩnh Quân phất tay ra hiệu cho Hàn Tố Hi dẫn Song Vĩnh Chí ra ngoài.

Lúc Song Vĩnh Chí đi ngang Ái Mỹ, nàng có thể cảm nhận một luồng sát khí mãnh liệt từ hắn ta. Nếu ánh mắt hắn có thể giết người, nàng đoán mình đã bị vạn tiễn xuyên tâm.

Ái Mỹ lờ mờ suy đoán Song Vĩnh Chí không hề đơn giản và ngốc nghếch như vẻ bề ngoài của hắn. Kiếp trước lúc nàng và Lý Ân công khai, hắn cũng nổi giận như vậy nhưng khi ấy nàng không chú tâm quá nhiều đến kẻ ngốc như hắn.

Còn Hàn Tố Hi, vị phu nhân kia cũng rất kỳ lạ. Ái Mỹ nhận ra nàng ta cũng có ánh mắt thù địch với nàng. Nhưng không giống ánh mắt của mẫu thân ganh ghét kẻ đã cướp mất thê tử của nhi tử mà giống ánh mắt đố kỵ vì nàng có được Lý Ân hơn.

Nàng ta cũng thích Lý Ân sao?

Ái Mỹ kinh hãi nhận ra nàng đã bỏ lỡ rất nhiều thứ ở kiếp trước.

Ái Mỹ thu hồi lại ánh mắt nhìn hai mẫu tử đã đi xa kia, nàng xoay người nhìn lại vị Song đại nhân trước mặt. Nàng thấy hắn ta kiếp trước và kiếp này cũng không có nhiều khác biệt lắm.

"Lý Ân, con cũng biết cữu cữu đã kỳ vọng ở con rất nhiều, con làm ta quá thất vọng rồi. Ta làm sao có thể ăn nói với phụ mẫu con ở suối vàng đây?" Song Vĩnh Quân thở dài.

"Cữu cữu, con gọi người là cữu phụ vì ngoài là bào đệ của mẫu thân, người còn là huynh đệ tốt của phụ thân con. Con xem người như phụ thân thứ hai của con vậy, vì người đã dưỡng dục con khôn lớn đến ngày nay. Nhưng mà tình cảm không thể cưỡng cầu. Cữu cữu cũng biết điều đó mà." Lý Ân quỳ xuống khấu đầu Song Vĩnh Ân: "Mong cữu cữu chấp nhận."

Ái Mỹ thấy vậy cũng quỳ gối theo Lý Ân.

"Ta muốn gả con cho nam tử để khai chi tán diệp cho Phất gia. Nếu con lấy nàng ấy thì làm sao có thể có tương lai? Vừa rồi Vĩnh Chí nói bừa có thể đợi nàng kia chết đi nhưng ta nhận ra nàng ấy cũng giống chúng ta. Có phải không?" Song Vĩnh Quân chuyển mắt, nhìn thẳng vào Ái Mỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top