Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong Bắc Thành, dịch bệnh càng ngày càng lan rộng, Bắc Thành từng phồn hoa một thời giờ trở nên giống bãi tha ma, người chết vô số.

Chiếm thành thì dễ, giữ thành mới khó. Quân lính của Kim Thái Nghiên chỉ mất một buổi sáng là chiếm đóng được Bắc Thành.

Tình hình trong thành tệ hơn nhiều so với mọi người nghĩ. Binh lính của Kim Quốc nhiễm bệnh cũng quá nửa, có một số đào ngũ chạy thoát khỏi Bắc Thành, hướng về Kinh Thành nhưng đã bị Kim Quân Vệ thủ bên ngoài giết chết. Hoàng đế sợ bọn chúng đem dịch bệnh lây nhiễm vào Kinh Thành. Bọn chúng đã không còn tinh thần chiến đấu nên dễ dàng buông vũ khí đầu hàng.

Lúc Kim Thái Huân nghe tin Kim Thái Nghiên chiếm thành nhưng không đồ sát bất kỳ ai mà ngược lại lập y quán, tìm cách cứu người thì vô cùng xem thường.

"Hắn ta không sợ chết?" Kim Thái Huân bật cười: "Trẫm chờ xem khi nào đám phản tặc đó bị nhiễm bệnh."

"Bệ hạ nên cẩn thận. Bắc Thành giáp Kinh Thành rất gần." Quân sư lên tiếng nhắc nhở.

"Trẫm biết. Nếu không phải Bắc Thành đang dịch bệnh, Trẫm đã điều quân đến đó đánh cho bọn Kim Thái Nghiên không chỗ trốn."

"Việc Bệ hạ không cứu viện Bắc Thành đã làm mất lòng dân chúng."

"Đây cũng không phải là lần đầu. Chỉ cần ta vẫn ngồi trên ngai vàng, tất cả bọn họ đều phải cúi đầu." Kim Thái Huân không quan tâm, đối với hắn chỉ cần binh mạnh là được.

"Nếu vậy Bệ hạ và thần cùng chờ xem diễn biến Bắc Thành như thế nào. Nếu bọn chúng có thể cải tử hoàn sinh, trị hết dịch bệnh, chúng ta sẽ nhân lúc bọn chúng vừa khôi phục, lập tức đánh vào Bắc Thành."

"Còn nếu bọn chúng nhiễm bệnh chết, là lão thiên gia cũng giúp Trẫm." Kim Thái Huân cười lớn.

---------

Đã một tháng trôi qua, Mỹ Anh cùng Thiện Khuê sáng tối bên nhau để tìm cách trị dứt điểm dịch bệnh nhưng đều không thành công sau vô số lần thử nghiệm thuốc giải.

Mọi người chỉ khỏe lại được ba ngày rồi vẫn tiếp tục tái nhiễm với bệnh tình nặng hơn. Và điều mọi người lo sợ nhất cũng đã xảy ra, quân lính Thái Nghiên lần lượt bị nhiễm bệnh.

"Mỹ Anh, ta nghĩ các nàng nên rời khỏi đây." Giọng Thái Nghiên khô thốc.

"Thiếp sẽ không bỏ cuộc." Mỹ Anh kiên quyết lắc đầu.

"Nàng..." Sau đó Thái Nghiên dùng tay che miệng, xoay người ho một trận.

"Thái Nghiên!" Mỹ Anh trợn mắt khi thấy bàn tay của Thái Nghiên nhiễm máu.

"Phụ thân, người đã bị nhiễm bệnh." Ái Mỹ sửng sốt.

"Mọi người mau tránh xa ta, cẩn thận nhiễm bệnh." Thái Nghiên lùi lại, dựa người vào góc tường thở hổn hển.

"Thiếp không sợ." Mỹ Anh mặc kệ lao về phía Thái Nghiên và ôm chầm lấy nàng, khóc nức nở: "Thiếp nhất định sẽ tìm cách cứu nàng."

"Ái Mỹ, mau đưa mẫu thân con rời khỏi đây." Thái Nghiên đưa mắt cầu xin nhìn Ái Mỹ.

"Phụ thân, hài nhi sẽ bên cạnh người." Ái Mỹ rơi lệ lắc đầu.

"Các nàng giúp ta không được để lộ tin tức ta nhiễm bệnh ra ngoài, nếu không lòng quân hoang mang và Kim Thái Huân sẽ nhân lúc này tấn công." Thái Nghiên thở dài nói.

"Bá mẫu, người lấy máu của vãn bối giúp bá phụ đi ạ. Máu của vãn bối có tính kháng độc." Lý Ân rút dao đâm vào đầu ngón tay mình nhỏ vào chén vài giọt máu tươi.

"Thật sự?" Mỹ Anh sửng sốt, nàng cũng quên mất trước kia Thái Nghiên cũng là do Lý Ân cứu. Việc cứu Thái Nghiên quan trọng nên nàng lập tức pha thêm nước rồi uy Thái Nghiên uống. Còn việc máu của Lý Ân có thành phần gì, Mỹ Anh nghĩ nếu được nàng sẽ nghiên cứu sau.

"Đa tạ nàng." Ái Mỹ âm thầm nắm lấy tay Lý Ân định băng bó cho nàng.

Nhưng Lý Ân cản lại: "Vết thương nhỏ thôi, không sao đâu."

Lý Ân dùng tay không bị thương còn lại lau những giọt nước mắt còn sót lại của Ái Mỹ.

"Toàn gia của ta nợ nàng quá nhiều." Ái Mỹ cúi đầu sụt sịt nói.

"Nàng có xem ta là người thân không?"

Ái Mỹ ngẩng mặt, đưa mắt nhìn Lý Ân rồi nhẹ gật đầu.

Lý Ân tiếp tục: "Nếu là thân thuộc thì nàng không cần câu nệ như vậy."

Lý Ân choàng tay ôm lấy vai Ái Mỹ, để nàng tự vào mình rồi nhìn Thái Nghiên đang được Mỹ Anh dìu lên giường nằm nghỉ.

Mỹ Anh túc trực bên cạnh, nàng thường xuyên bắt mạch Thái Nghiên. Khi thấy mạch tượng đã khỏe trở lại, không còn nhiễm bệnh nên Mỹ Anh rưng rưng mừng rỡ.

"Bá mẫu đa tạ con, Lý Ân."

"Việc vãn bối nên làm ạ." Lý Ân khiêm tốn trả lời.

"Đợi Thái Nghiên lấy được giang sơn từ Kim Thái Huân, ta sẽ nói nàng tổ chức đại hôn cho hai con." Mỹ Anh nghiêm túc nói.

"Nhưng chúng con đều là nữ tử thì làm sao có thể làm hôn lễ trước mặt mọi người được ạ?" Ái Mỹ sửng sốt.

"Ta và phụ thân con đã trao đổi về việc này. Phụ thân con muốn nâng cao vị trí của nữ tử. Chúng ta sẽ cải cách lại đất nước này."

"Mẫu thân, người biết việc này sẽ không dễ dàng mà đúng không?" Ái Mỹ nắm lấy tay Mỹ Anh.

"Phải, đây là kế hoạch lâu dài, nếu chúng ta không đủ thời gian gầy dựng thì đến lượt các con tiếp tục." Mỹ Anh vỗ nhẹ tay Ái Mỹ.

"Đa tạ bá mẫu đồng ý tác hợp." Lý Ân cúi đầu cảm tạ Mỹ Anh.

"Có mẫu thân và phụ thân hậu thuẫn, các con cứ yên tâm." Mỹ Anh mỉm cười, nàng và Thái Nghiên sẽ không để hài tử mình chịu thiệt thòi.

Ba ngày sau, bệnh tình Thái Nghiên không có tái phát như những lần điều trị trước của các nàng, Mỹ Anh vô cùng mừng rỡ.

Vì thời gian gấp rút, các bệnh nhân không thể chờ thêm nên Mỹ Anh quyết định xin Lý Ân vài giọt máu để làm nghiên cứu.

Do khoa học thời này kém phát triển nên Mỹ Anh không tài nào phân tích được trong máu Lý Ân có thành phần gì và nàng cũng không thể trực tiếp nhân bản nó ra vì thiếu máy móc hiện đại.

Mỹ Anh cùng Ái Mỹ là người đã từng trải qua tư duy hiện đại nên cả hai cùng nhau phối hợp để tìm cách phát tán được máu của Lý Ân nhiều nhất có thể vì người bị nhiễm bệnh rất nhiều, có lấy sạch máu Lý Ân cũng không cứu được bao nhiêu.

Thứ các nàng cần là tìm cách đưa máu Lý Ân vào một vật dẫn khác và vật đó có thể phát triển với số lượng nhiều trong thời gian ngắn cũng như giữ được tính kháng độc trong máu của Lý Ân.

"Mẫu thân, người cảm thấy giá đỗ thế nào?" Ái Mỹ đưa ra ý tưởng. Vì giá đỗ có tính kháng độc cũng như trị ho rất tốt.

"Chúng ta có thể thử, ngâm hạt đậu xanh vào dung dịch máu pha loãng của Lý Ân rồi chúng ta gieo mầm chúng." Mắt Mỹ Anh sáng rỡ với sáng kiến này của Ái Mỹ.

"Khoảng năm ngày là chúng ta có thể thu hoạch giá đỗ." Ái Mỹ bổ sung.

"Chúng ta bắt đầu thôi." Mỹ Anh lập tức thí nghiệm thử phương án này.

Đậu xanh sau khi ngâm qua máu Lý Ân xong, chúng từ từ nảy mầm thành những cây giá đỗ nhưng khác biệt duy nhất chính là chúng không phải màu trắng nữa mà có chút hồng nhạt.

Mỹ Anh và Ái Mỹ lấy giá đỗ đó đem đi luộc lấy nước. Vì chưa biết công dụng nó là thế nào, hiệu quả ra sao nên các nàng cần người tiên phong thử thuốc.

"Nếu không ai chịu thử, mẫu thân sẽ tự nhiễm bệnh rồi con cứ việc thử lên người mẫu thân." Mỹ Anh dặn dò Ái Mỹ vì nàng sợ mọi người không dám uống.

Thái Nghiên vừa mới khỏi bệnh, Ái Mỹ và Lý Ân thể chất đặc biệt nên chỉ có mình nàng thử thuốc là hợp lý.

Bệnh này không có lây sang động vật mà chỉ có người nhiễm bệnh lây cho nhau nên cách duy nhất chỉ có thể thử trên con người mới biết hiệu quả.

"Mỹ Anh, nàng chớ vội, ta sẽ nhờ binh lính tìm bá tánh mà họ chấp nhận thử thuốc." Thái Nghiên lo sợ.

"Đúng vậy mẫu thân." Ái Mỹ cũng bất an.

"Chúng ta là y giả mà còn không tin tưởng tay nghề của chúng ta thì bọn họ làm sao dám tin?" Mỹ Anh thở dài.

"Bá mẫu, con nhất định sẽ không để người xảy ra chuyện." Gương mặt Lý Ân đầy chắc chắn, nàng muốn chứng minh mình là chỗ dựa vững chắc để làm giảm sự lo lắng của Thái Nghiên và Ái Mỹ.

"Tốt. Ta là y giả, ta bệnh thì ta sẽ biết điều chỉnh thuốc như thế nào cho thích hợp." Mỹ Anh cũng muốn hiểu rõ trong máu Lý Ân có chất gì mà có thể tiêu hết chất độc.

Ái Mỹ lén lúc kéo ống tay áo Lý Ân dưới bàn, ánh mắt nàng như muốn nói: "Tại sao nàng lại đồng ý với ý kiến của mẫu thân?"

Lý Ân cũng xoay lại nhìn Ái Mỹ như trả lời: "Mẫu thân nàng đang ôm quyết tâm như vậy, chúng ta cứ nhường một chút."

Các nàng cứ thế nhìn mắt nhau đến khi Thái Nghiên tức giận mở cửa bỏ ra ngoài mới giật mình.

"Thái Nghiên." Mỹ Anh đuổi theo.

Chạy được một đoạn, Thái Nghiên dừng lại vì nàng biết nếu nàng vận công đi nhanh một chút là Mỹ Anh không thể đuổi kịp, nhưng nàng không muốn Mỹ Anh mệt mỏi quá sức.

"Nàng có biết nàng là người quan trọng nhất của ta không? Tại sao nàng nỡ để ta nhìn thấy ái nhân mình tự mang bệnh trong khi ta lại không thể bảo vệ?" Thái Nghiên đỏ mắt.

"Thiếp xin lỗi khi không nghĩ đến cảm nhận của nàng." Mỹ Anh ôm lấy Thái Nghiên, nàng chợt nhận ra nàng quá ích kỷ khi không nghĩ đến cảm thụ của Thái Nghiên.

"Ta không cần giang sơn, ngoài kia ai chết ta mặc kệ. Ta chỉ cần nàng." Thái Nghiên siết chặt cái ôm.

"Thiếp yêu nàng." Mỹ Anh hôn vội lên môi Thái Nghiên để không cho nàng lên tiếng trách móc, nói ra những từ đau lòng nhau.

Cơ thể Thái Nghiên lập tức mềm mại xuống, nàng không cưỡng lại được sự dụ hoặc của Mỹ Anh.

Đến khi Mỹ Anh dỗ ngọt được Thái Nghiên trở về thì Lý Ân và Ái Mỹ đã lo liệu xong mọi chuyện.

Các nàng dễ dàng tìm được bá tánh tự nguyện. Vì với bọn bọ trước sau gì cũng chết, nếu thuốc này là độc thì bọn họ chẳng qua là chết sớm hơn thôi. Còn nếu là thuốc giải thì coi như trời xanh có mắt.

"Đây là...?" Thái Nghiên kéo Mỹ Anh ra sau lưng mình, lấy khăn che miệng mũi nàng lại. Nàng sợ bọn họ lây bệnh cho Mỹ Anh.

"Phụ thân, Lý Ân đã tìm được năm người đồng ý thử thuốc ạ." Ái Mỹ giải thích.

"Nhanh vậy sao?" Thái Nghiên ngạc nhiên, các nàng chỉ mới rời khỏi một khắc thôi mà.

Ái Mỹ và Lý Ân lần lượt đưa năm người năm chén thuốc. Bệnh tình của bọn họ không giống nhau mà là theo thứ tự nặng dần đều. Các nàng bắt đầu theo dõi triệu chứng từng người một.

Ba ngày sau ba người đã khỏi bệnh, người thứ tư cũng gần khỏi hẳn. Chỉ có người thứ năm là người nặng nhất vẫn chưa tiến triển nhiều.

"Con nghĩ nên cho hắn ta thêm một chén thuốc." Ái Mỹ đề xuất.

"Có thể dược liệu chưa đủ, con đưa thêm một chén đầy cho hắn xem sao." Mỹ Anh cũng đồng ý.

Bốn ngày sau người nặng nhất cũng đã trở nên khỏe mạnh còn bốn người trước kia cũng không có bị tái phát. Các nàng đều mừng rỡ trước kết quả này.

Thái Nghiên lập tức ra lệnh cho binh lính hỗ trợ trồng nhiều giá đỗ đã qua xử lý, đưa cho các bá tánh nhiễm bệnh trong thành. Các binh sĩ của Kim Quốc bị nhiễm bệnh, nàng cũng cứu, không bỏ sót bất kỳ ai.

Nên khi toàn thành khôi phục lại trạng thái như trước, mọi người đều rất hân hoan, các binh sĩ Kim Quốc toàn bộ đều đầu quân dưới trướng Thái Nghiên.

Qua tiếp xúc bọn chúng phát hiện Thái Nghiên là một vị minh quân, không có như Hoàng đế Kim Thái Huân ban đầu nói rằng Thái Nghiên là một người bán nước cầu vinh, tham vinh hoa phú quý.

-------
Kinh thành.

Kim Thái Huân tức giận đập đổ hết tất cả mọi thứ trong Thư phòng của hắn. Mặt hắn đỏ bừng vì tức giận, ánh mắt nếu có thể giết người thì đã có vô số người chết dưới ánh mắt đầy sát khí đó của hắn.

"Trẫm muốn tấn công Bắc Thành."

"Bẩm bệ hạ không được, binh lính của chúng ta ở ngoại thành cũng bắt đầu nhiễm bệnh, bọn chúng đang muốn chạy qua Bắc Thành để được cứu mạng. Bệ hạ nếu ra lệnh, chẳng khác nào giúp Kim Thái Nghiên hổ mọc thêm cánh?" Quân sư lắc đầu từ chối.

"Hắn trị bằng cách nào. Khanh mau tìm cách cho Trẫm. Trước khi dịch bệnh lan vào kinh thành." Hoàng đế lo lắng.

"Số binh sĩ bị nhiễm bệnh, thần cho rằng bệ hạ chỉ cần ra lệnh giết chết hết là đã trừ khử được mầm bệnh. Thuốc giải của bọn kia, thần không chắc có thể trị hết bệnh cho đám thường dân đó hay không, lỡ có di chứng lại mắc công gây rắc rối cho Bệ hạ." Quân sư chỉ muốn nhiều người chết càng tốt.

"Chuẩn tấu." Kim Thái Huân xua tay.

"Tuân lệnh." Quân sư gật đầu ra hiệu cho nô tài bên dưới.

"Mau giúp Trẫm chiêu binh mãi mã. Trẫm sẽ khởi giá thân chinh, làm một trận quyết chiến với Kim Thái Nghiên." Kim Thái Huân nghiến răng, bóp nát cái ly trong tay hắn.

"Thần sẽ viết thánh chỉ." Dương Ngọc Liệt run rẩy cầm bút viết. Hắn nghĩ ngày tàn của Kim Quốc sắp đến rồi.

Hắn nhớ lại lúc xưa hắn và Kim Thái Nghiên không ưa nhau, hiện tại hắn nghĩ mạng người quan trọng, hắn sẽ tìm cách gom hết của cải châu báu rồi dẫn thê thiếp và hài tử cùng bỏ trốn trước khi Kim Thái Nghiên xông vào đây.

Thánh chỉ tuyển binh của Kim Thái Huân đã ban bố nhưng không có một bá tánh nào tình nguyện đầu quân vào hắn, ngược lại bọn họ quyết định tạo phản mở cửa thành, tiếp đón Thái Vương Quân.

Chính vì vậy mấy tháng sau lần lượt Đông Thành, Tây Thành và Nam Thành đều bị Thái Vương Quân chiếm đóng.

Kinh thành của Kim Thái Huân ở trung tâm, bị bao vây tứ phía. Bọn chúng chọn cách đóng cửa thành tử thủ.

Vì thiếu hụt binh lính nên Kim Thái Huân sai người bắt giữ gia quyến của các nam nhân, bắt buộc bọn chúng phải tòng quân cho triều đình. Nhà nào có nam đinh đều bị áp giải đi hết, không một ai trốn thoát.

Lòng dân phẫn nộ, bọn họ chỉ chờ mong Thái Vương Quân sớm đánh vào Kinh thành, cứu vớt bọn họ.

Sau sự kiện giải cứu Bắc Thành, tiêu diệt dịch bệnh, mọi người đều đã xem Thái Nghiên như Hoàng đế ở trong lòng bọn họ. Nàng bây giờ chỉ thiếu một nghi lễ đăng quang chính thức nữa mà thôi.

Kim Thái Huân lúc này đã gần như hóa điên, hắn liên tục uống cái gọi là tiên đơn mà Quân sư dâng lên. Ban đầu đan dược này giúp hắn cảm thấy sung mãn đến nỗi hắn một đêm có thể sủng ái cùng lúc mười mỹ nhân. Nhưng dần dần cơ thể hắn ngày một suy nhược nếu không uống tiên đơn kia để duy trì.

Ngoài ra đan dược còn giúp hắn kéo dài thể lực. Các tướng quân dưới trướng không ai là đối thủ của hắn, nên hắn rất tự hào về điều đó.

Kinh thành có thể tử thủ cầm cự được đến thời khắc này cũng một phần nhờ có Hắc Dực Tộc của Chu Tuấn Bình trợ giúp.

Chu Tuấn Bình cũng rất khôn ngoan, hắn chỉ cử một số ít tộc nhân võ nghệ thấp kém ra mặt. Còn những tộc nhân tài giỏi, hắn giữ lại ở bên người. Mục tiêu của hắn vẫn là thâu tóm Bạch Thiên Tộc.

Binh lính của Thái Nghiên rất khó khăn trong việc tấn công Kinh thành vì đám Hắc Dực Tộc cũng không ngại mọi người biết bọn chúng có đôi cánh có thể bay lượn trên bầu trời. Nên khi Thái Vương Quân tấn công, bọn chúng đều thông báo cho Kim Vệ Quân của Kim Thái Huân phòng bị.

"Bá phụ, ta sẽ giúp người điều động thêm Bạch Thiên Tộc hỗ trợ tiêu diệt Hắc Dực Tộc." Lý Ân cũng rất bất bình khi Chu Tuấn Bình để Hắc Dực Tộc xen vào chuyện của phàm nhân, vi phạm tộc quy của Thiên Thần Bộ Tộc.

"Chuyện này Song đại nhân sẽ đồng ý sao?" Thái Nghiên lo lắng vì nàng biết Song Vĩnh Quân rất cố chấp.

"Bạch Thiên Tộc chỉ tiêu diệt Hắc Dực Tộc, không sát hại hay xen vào chuyện của thường dân, Cửu cửu nhất định sẽ đồng ý." Lý Ân gật đầu chắc chắn.

Bạch Thiên Tộc và Hắc Dực Tộc có mối thù không đội trời chung. Lý Ân nàng cũng chưa trừ được Chu Tuấn Bình nên đây cũng là cơ hội hiếm có để đối đầu với Chu Tuấn Bình, trả thù cho phụ mẫu của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top