Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi mau buông nàng ra!" Ái Mỹ đạp cửa sổ nhảy vào bên trong và đánh một chưởng về phía Hàn Tố Hi làm ả té xuống đất lăn một vòng và phun ra búng máu.

Sáng này khi tiễn Lý Ân về núi Thiên Bạch, Ái Mỹ cảm thấy nơi đó không còn an toàn nữa, Song Vĩnh Chí vẫn luôn dòm ngó Lý Ân của nàng.

Ái Mỹ tự nhận bản thân công tư không phân minh. Lý Ân vẫn là ưu tiên hàng đầu của nàng nên nàng đã dịch dung thuật cho cận vệ của nàng, thế nàng xử lý công việc ở đây. Còn nàng nhanh chóng lên ngựa đuổi theo Lý Ân ngay trong buổi sáng đó.

Khi đến núi Thiên Bạch, nàng thấy bọn họ đang gấp rút chôn cất Song Vĩnh Quân nên nàng nán lại theo dõi mà không để bọn chúng phát hiện.

Nàng nhìn xung quanh không thấy Lý Ân, chỉ thấy Song Vĩnh Chí ra lệnh hạ huyệt, lấp đất nhanh chóng. Xung quanh lại không còn những tộc nhân nào khác.

Hiện tại, Ái Mỹ cảm thấy mình thật may mắn khi quyết định đuổi theo Lý Ân. Nếu không Lý Ân của nàng đã bị ả nữ nhân mặt hoa da phấn này khinh bạc.

"Ái Mỹ." Ánh mắt Lý Ân từ ngạc nhiên chuyển sang mừng rỡ.

"Ta đến trễ." Ái Mỹ cố gắng tháo dây xích cho Lý Ân nhưng không được.

"Không trễ. Nàng đến rất đúng lúc." Lý Ân thở phào nhẹ nhõm.

"Nha đầu, ngươi to gan lắm, dám xông vô phòng ta." Hàn Tố Hi chật vật đứng dậy. Ả không ngờ võ công Ái Mỹ lại cao hơn ả.

"Nàng không mở được đâu." Lý Ân lắc đầu.

Ái Mỹ tức giận đập nát ghế đang trói Lý Ân và đỡ nàng đứng dậy tựa vào mình.

"Nàng đi được không?" Ái Mỹ nhẹ giọng hỏi.

Lý Ân gật đầu: "Được."

"Người đâu. Có kẻ đột nhập." Hàn Tố Hi hét lớn.

"Ngươi câm miệng." Ái Mỹ lập tức đá những mảnh gỗ từ chiếc ghế gãy vào Hàn Tố Hi.

Nơi đây là thủ phủ của Song Vĩnh Quân, xung quanh toàn là người nghe theo lệnh của Song Vĩnh Chí nên các nàng cần bảo mệnh mới là quan trọng.

"Nàng mau ôm ta." Lý Ân cố gắng tung đôi cánh bạch sắc của mình. Tay nàng tuy bị trói phía sau nhưng đôi cánh của nàng không ảnh hưởng.

Ái Mỹ hiểu ý nên lập tức ôm chặt lấy eo Lý Ân. Lý Ân tung cánh bay thẳng lên trời với tốc độ rất nhanh. Bọn người của Song Vĩnh Chí không thể đuổi theo kịp.

Lý Ân đưa Ái Mỹ trốn về hang động khi xưa lúc nàng thường luyện công. Nơi đây đồ dùng sinh hoạt vẫn rất đầy đủ.

Vừa đáp xuống mặt đất, Lý Ân choáng váng lùi vài bước. Ái Mỹ vội tiến tới đưa tay choàng qua sau lưng đỡ lấy cơ thể nàng.

"Nàng không sao chứ?" Ái Mỹ ân cần hỏi.

"Ta chỉ hơi choáng một chút do dùng cố sức." Lý Ân cũng thả lỏng tựa vào Ái Mỹ.

"Ta đỡ nàng." Ái Mỹ dìu Lý Ân ngồi xuống chiếc giường đá đã được lót đệm mềm mại.

Lý Ân chỉnh tư thế làm hai tay bị trói sau lưng chuyển thành trói phía trước nàng. Dây xích chặt không đứt nhưng ổ khóa có thể phá.

Ái Mỹ rút thanh chủy thủ luôn mang theo bên người, cúi đầu cẩn thận mài cắt ổ khóa. Thời gian khoảng một chung trà, cuối cùng ổ khóa cũng đứt.

Ái Mỹ đau lòng nhìn cổ tay trắng nõn của Lý Ân bị hằn những vết đỏ đầy chói mắt do dây xích mang lại. Nàng nhẹ nhàng xoa bóp và thổi nhẹ vào chúng.

"Nàng đừng lo, chúng sẽ mau tan thôi." Lý Ân nắm lấy tay đang run rẩy của Ái Mỹ và hôn nhẹ.

"Vừa rồi ta vừa lo vừa sợ." Ánh mắt Ái Mỹ đẫm lệ.

"Nàng bình tĩnh, ta ở đây." Lý Ân ôm Ái Mỹ vào lòng: "Mọi chuyện qua rồi."

Lý Ân vuốt lưng Ái Mỹ dỗ dành.

"Ta tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng nàng. Sau đó ta vô tình nghe được bọn nha hoàn nói nàng bị đưa vô phòng Hàn Tố Hi." Ái Mỹ gục mặt vào hõm cổ Lý Ân: "Suýt nữa thì ả ta..."

"Ta yêu nàng." Lý Ân nghiêng mặt khẽ hôn lên trán Ái Mỹ: "Ta là người của nàng nên tuyệt đối sẽ không để bản thân thất tiết."

"Ả ta là Thẩm thẩm của nàng mà lại dám mơ tưởng nàng. Lần sau ta nhất định giết chết ả." Ái Mỹ vẫn rất tức giận. Nàng không ngờ ngoài Song Vĩnh Chí lại có thêm một Hàn Tố Hi. Mẫu tử nhà bọn họ thật là có chấp niệm với Lý Ân của nàng.

"Ta sẽ nghe nàng làm chủ." Lý Ân ra sức dỗ dành vuốt ve con mèo đang xù lông của nàng.

"Nàng thấy ta muốn giết người như vậy, có đáng sợ không?" Ái Mỹ ngẩng đầu nhìn Lý Ân với đôi mắt long lanh.

"Nàng đáng yêu." Lý Ân hôn lên môi Ái Mỹ một cái.

"Nàng dẻo miệng." Ái Mỹ choàng tay qua cổ Lý Ân hôn nàng. Nàng hôn nhẹ nhàng đầy trân trọng: "Ta cũng yêu nàng."

Các nàng ôn tồn quấn quýt một hồi Ái Mỹ mới quay trở lại chuyện vừa rồi: "Đã xảy ra chuyện gì khi Song Vĩnh Quân đại nhân mất sao?"

"Ta không dám suy luận điều này nhưng trực giác mách bảo cái chết của Cửu cửu có liên quan đến hai mẫu tử kia." Lý Ân nhíu chặt mi.

"Song Vĩnh Chí là nhi tử của hắn. Không lẽ hắn dám giết phụ thân mình?" Ái Mỹ trợn mắt. Nếu vậy Song Vĩnh Quân là nuôi ong tay áo sao? Nàng thấy Song Vĩnh Quân rất thương yêu hai mẫu tử đó.

Chuyện gì đã xảy ra trong lúc các nàng không ở đây sao?

"Kiếp này Cửu cửu chết thảm hơn kiếp trước. Kiếp trước chúng ta đã bỏ qua cái chết đáng ngờ của Cửu cửu mà không truy tìm hung thủ."

"Chúng ta có cần quật mộ để nghiệm thi không?" Ái Mỹ nghĩ cách này có thể mau chóng tìm ra nguyên nhân cái chết của Song Vĩnh Quân.

"Nhưng Cửu cửu đã yên nghỉ." Lý Ân lưỡng lự vì nàng rất kính trọng Song Vĩnh Quân.

"Nếu Cửu cửu chết oan, người cũng sẽ không nhắm mắt. Ta nghĩ người cũng sẽ không trách nàng." Ái Mỹ an ủi.

"Vậy ta sẽ điều tra xem Song Vĩnh Chí chôn Cửu cửu ở đâu." Lý Ân cũng cảm thấy khó chịu khi các nàng ở trong thế ta ngoài sáng, địch trong tối.

"Vừa rồi lúc đột nhập Song phủ ta đã thấy nơi chôn cất. Ta còn ngạc nhiên vì bọn chúng chôn xong lại ngụy trang như thể nơi đó không hề có huyệt mộ." Ái Mỹ nghĩ có lẽ mục đích của Song Vĩnh Chí là không để ai biết nơi chôn cất của Song Vĩnh Quân.

"Cửu cửu là Trưởng lão của Bạch Thiên Tộc, tộc nhân sẽ thăm viếng người, nếu vậy khả năng hắn cũng sẽ dựng một huyệt mộ giả để đánh lừa mọi người." Lý Ân suy luận.

"Chúng ta thế lực mỏng manh, e rằng cướp mộ sẽ gặp nhiều cản trở."

"Ta sẽ kêu gọi thêm tộc nhân của Phất gia hỗ trợ. Nàng yên tâm." Khi Phất Thiệu Long mất, hắn đã để lại cho nàng rất nhiều tử sĩ trung thành, rất đáng tin cậy. Dù Song Vĩnh Quân kế nhiệm chức vị Trưởng lão nhưng bọn họ đều không quy theo Song Vĩnh Quân mà vẫn ở dưới trướng Phất gia của nàng.

Hiện giờ Song Vĩnh Quân qua đời, người kế nhiệm tiếp theo sẽ do tộc nhân trong tộc lựa chọn dựa trên người tài giỏi nhất của Bạch Thiên Tộc. Nếu không có gì thay đổi, vị trí đó kiếp này tiếp tục sẽ là của Lý Ân nàng.

"Hôm nay mẫu tử bọn họ dám ra tay với nàng, ta chắc chắn bọn họ đã có cách đối phó với tộc nhân của Phất gia nàng."

"Nàng còn nhớ hôm ở Kim điện, Chu Tuấn Bình cứu vị Quân sư kia không?"

"Ý nàng là Song Vĩnh Chí?" Ái Mỹ cũng không dám chắc.

"Ánh mắt đó không thể sai được. Chính là hắn ta. Ta nghĩ hắn đã bị hắc hóa, có thể Cửu cửu vì muốn cứu hắn nhưng lại bị phản vệ và vô tình bị trúng độc?" Lý Ân trầm tư.

"Chu Tuấn Bình không biết Quân sư là Song Vĩnh Chí đang dùng dịch dung thuật cải trang nên chỉ cứu người, còn muốn trị khỏi bệnh phải nhờ y thuật của Song đại nhân?" Ái Mỹ cũng thấy lập luận như vậy là hợp lý.

"Chúng ta trước mắt chỉ có thể lý giải như vậy." Lý Ân cũng không dám nghĩ đến trường hợp Song Vĩnh Chí dám giết thân phụ mình.

"Nhưng hắn đã mọc đủ hai cánh rồi." Ái Mỹ lo sợ Song Vĩnh Chí sẽ cướp Lý Ân của nàng vì hôn ước khi xưa.

"Nhưng một bên cánh đó màu đen, không biết hắn dùng cấm chú gì để có thể mọc ra cánh còn lại đó." Lý Ân nhớ lại.

"Kiếp trước sau khi Song đại nhân mất, ta với nàng cũng không có gặp lại hắn. Lần cuối chúng ta gặp hắn cũng chỉ có một cánh."

"Có khi nào hắn cũng trùng sinh?" Lý Ân lo lắng.

"Cũng có thể." Ái Mỹ cảm thấy lý do này cũng rất hợp lý. Thế giới này thật đặc biệt.

"Chính vì vậy tính cách hắn kiếp này trầm hơn rất nhiều so với kiếp trước." Lý Ân kết luận.

-------

Hàn Tố Hi nhìn lên trần nhà đã thủng một lỗ lớn do lúc Lý Ân bay thoát ra để lại, nàng thở dài.

"Chuyện tốt mà ngươi làm là đây sao?" Song Vĩnh Chí chạy vào đã quá trễ.

"Gọi mẫu thân." Hàn Tố Hi ngẩng đầu nhìn Song Vĩnh Chí.

"Nếu không phải ngươi là mẫu thân của ta thì ngươi bây giờ đã phải chết khi dám để Phất Lý Ân trốn thoát." Song Vĩnh Chí bóp cổ Hàn Tố Hi treo lên khiến nàng phải nhăn mặt vì đau đớn và khó thở.

"Ngươi thay đổi quá lớn." Hàn Tố Hi sợ hãi. Khi Song Vĩnh Chí dám hạ độc Vô Lực Tán vào Song Vĩnh Quân nàng cũng có mặt. Chính mắt nàng nhìn thấy Song Vĩnh Chí moi tim Song Vĩnh Quân nhai sống. Đồng thời hắn nuốt luôn Thiên Linh Đan của Song Vĩnh Quân làm công lực gia tăng gấp bội.

Lúc đó, Hàn Tố Hi nhìn Song Vĩnh Chí với ánh mắt không thể tin được. Song Vĩnh Quân tuy không phải thân sinh Song Vĩnh Chí nhưng hắn cũng đã dưỡng dục Song Vĩnh Chí một ngàn năm qua, nhưng Song Vĩnh Chí dường như không để vào mắt.

Nàng cảm thấy Song Vĩnh Quân thật tội nghiệp. Đến khi chết hắn vẫn không biết Song Vĩnh Chí không phải hài tử của mình.

Song Vĩnh Chí bây giờ trong mắt đầy sát khí và tà khí. Nàng lo ngại hắn đã nhập ma giống phụ thân hắn là Chu Tuấn Bình. Nhưng Song Vĩnh Chí lúc này có vẻ không kiểm soát được bản thân, hắn rất kích động, thậm chí còn đáng sợ hơn cả Chu Tuấn Bình.

Song Vĩnh Chí thấy Hàn Tố Hi bị hắn bóp cổ hằn vết đỏ ửng, hai chân vùng vẫy vì không thể chạm mặt đất, mặt trướng đỏ tím tái vì không thể hô hấp thì hắn mới chịu buông tay, thiếu chút nữa hắn đã không kiềm chế được mà bẻ gãy cổ nàng ta.

Hắn cũng nhận ra bản thân không ổn nhưng hiện tại nội lực của hắn đang rất mạnh, hắn rất thích cảm giác tất cả mọi thứ đều có thể khống chế trong tầm tay hắn. Hiện giờ chỉ còn mỗi Phất Lý Ân là hắn chưa thể khống chế.

"Khụ khụ." Hàn Tố Hi ho khan, cố gắng hít lấy hít để không khí.

Song Vĩnh Chí liếc mắt xem thường rồi phất tay áo bỏ đi. Ở đây không ai là đối thủ của hắn nhưng hắn không thể trở thành người kế nhiệm của Bạch Thiên Tộc vì trong mắt tộc nhân, hắn chỉ có một cánh trắng duy nhất.

Hắn thầm nghĩ với hai cánh, một trắng một đen như hắn thì tương lai hắn sẽ thống nhất cả Bạch Thiên Tộc và Hắn Dực Tộc làm một.

"Chí nhi." Chu Tuấn Bình lúc này đang luyện công ở khe núi thuộc Hắc Dực Tộc.

"Ta có việc muốn cùng ngươi thương lượng." Song Vĩnh Chí vô cùng quen thuộc ngồi xuống tự rót cho bản thân một chén trà. Chu Tuấn Bình đã hạ lệnh cho tộc nhân của mình phải tiếp đón Song Vĩnh Chí thật tốt. Không được cản đường hắn khi hắn muốn đến và có thể tùy ý đi bất cứ nơi đâu trong Hắc Dực Tộc.

Hắc Dực Tộc không giống Bạch Thiên Tộc là cử người giỏi nhất làm thủ lĩnh mà là theo chế độ truyền lại cho hậu vệ đời sau của mình. Chu Tuấn Bình đã mặc định Song Vĩnh Chí sẽ là người kế nghiệp của hắn.

"Song Vĩnh Quân đã chết. Chí nhi, con hãy gọi ta phụ thân." Chu Tuấn Bình mong đợi.

Song Vĩnh Chí híp mắt lại nhìn Chu Tuấn Bình cười nhếch mép: "Phụ thân."

"Hài tử ngoan, con cần phụ thân hỗ trợ gì?" Chu Tuấn Bình cười lớn hài lòng. Hắn đã chờ xưng hô này từ lâu lắm rồi.

"Giúp ta trở thành thủ lĩnh Bạch Thiên Tộc." Song Vĩnh Chí nói ra ý đồ.

"Con bây giờ đã mạnh ngang bằng ta, vị trí đó con xứng đáng có được." Chu Tuấn Bình vuốt râu gật gù đồng ý.

"Nhưng bọn họ đều nghĩ ta bất tài vô dụng và chỉ có một cánh. Ta muốn bọn họ thấy ta có thể đánh bại phụ thân, đánh bại thủ lĩnh của Hắc Dực Tộc."

"Được. Vậy ta sẽ giúp con diễn vở kịch này." Chu Tuấn Bình vỗ vai Song Vĩnh Chí đáp ứng đầy sảng khoái.

"Đa tạ phụ thân." Song Vĩnh Chí siết chặt nắm tay. Giang sơn và mỹ nhân hắn đều muốn có tất cả.

---------
Nửa tháng sau.

Ái Mỹ cùng Lý Ân trở về Kinh thành phụng mệnh. Các nàng đã hoàn thành thánh chỉ mà Thái Nghiên giao phó, bá tánh Đông Thành đã trở lại sinh hoạt như trước kia.

Trong buổi thượng triều, Thái Nghiên hạ thêm một đạo thánh chỉ khiến bá quan văn võ vô cùng ngạc nhiên.

"Thái Quốc đã thái bình, Trẫm cũng chỉ có độc nhất một vị Công chúa, chính vì vậy Trẫm sắc phong Hoàng Ái Mỹ trở thành Thái nữ của Thái Quốc. Khâm thử." Lý công công đọc lớn.

"Bệ hạ, người còn trẻ, người có thể nạp thêm phi tần. Biết đâu sau này sẽ có Hoàng tử, xin Bệ hạ rút lại thánh chỉ." Thượng thư đại nhân lên tiếng. Hắn không muốn tương lai sẽ phụng sự nữ đế.

"Xin Bệ hạ rút lại thánh chỉ." Vài viên quan khác cũng đồng tình quỳ gối đồng thanh hô theo Thượng thư.

Thái Nghiên quan sát nhớ mặt hết từng người, những người này nàng không thể giữ được, suy nghĩ của bọn họ đã bị Nho giáo đè quá nặng. Nam nhân thì được tam thê tứ thiếp, nữ nhân thì phải tam tòng tứ đức. Nàng sẽ cho mọi người thấy nữ tử cũng có thể sánh ngang nam tử.

"Trẫm chỉ có duy nhất một thê tử, chính là Hoàng hậu. Từ giờ trở đi nếu Trẫm còn nghe ai nhắc đến ba chữ nạp phi tần, Trẫm sẽ trục xuất kẻ đó khỏi hoàng cung." Thái Nghiên vô cùng tức giận.

"Bệ hạ bớt giận." Lâm Thái Úy vội lên tiếng khi thấy long nhan phẫn nộ.

"Xin Bệ hạ bớt giận." Toàn bộ quần thần run rẩy quỳ gối.

"Ái Mỹ tài đức vẹn toàn, anh minh thần võ, rất thích hợp ngôi vị Thái nữ. Nếu sau này Hoàng hậu mang thai lần nữa và nàng hạ sinh vẫn là Công chúa thì lúc đó các khanh có đồng ý đạo thánh chỉ này hay không?"

Các bá quan văn võ bên dưới ghé đầu vào nhau hội ý. Bụng Hoàng hậu hiện giờ vẫn chưa có động tĩnh, biết đâu khi mang thai sinh hạ được Hoàng tử thì sao? Cơ hội đều được chia đều, bọn họ nhất trí đồng ý với thỏa thuận này của Thái Nghiên. Nếu sinh Công chúa thì bọn họ sẽ chờ tiếp hài tử tiếp theo, bọn họ không tin không thể sinh Hoàng tử vì Hoàng đế vẫn còn tráng niên, phong độ bất phàm.

"Chúng thần đồng ý." Bọn họ đồng thanh hô.

Lý Ân và Ái Mỹ nhìn nhau mỉm cười, trận cá cược này các thần tử đều bại trước Thái Nghiên rồi. Mẫu thân nàng chỉ có thể sinh hạ nữ nhi. Kiếp này nàng sẽ có thêm một vị Hoàng muội. Ái Mỹ rất phấn khích và trông chờ.

Bước đầu tiên theo kế hoạch đã xong, Thái Nghiên nhìn Ái Mỹ đầy yêu thương và thầm nghĩ: "Bước tiếp theo Phụ hoàng sẽ cho bàn dân thiên hạ thấy hai nữ tử cũng có thể thành thân."

Còn bước cuối cùng Thái Nghiên cũng đã nghĩ ra, nhưng để tiến hành thì phải đợi cơ nghiệp của Ái Mỹ vững chắc thêm một chút nếu không khó tránh khỏi loạn lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top