Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nàng muốn thiếp sinh thêm một hài nhi nữa à?" Mỹ Anh mở to mắt ngạc nhiên khi nghe Thái Nghiên thuật lại những việc xảy ra sáng nay trên chính điện.

"Ta xin lỗi chưa kịp thảo luận hội ý với nàng trước mà đã ra quyết định." Thái Nghiên nắm lấy tay Mỹ Anh vỗ về.

"Không sao. Nàng muốn sinh bao nhiêu cũng được." Mỹ Anh mỉm cười.

"Ta thấy nàng cũng rất thích hài tử, mấy tháng nay, nàng thường xuyên triệu kiến phu nhân của Lâm Thái Úy để nàng ta bế thêm nữ nhi của họ vào cung." Thái Nghiên nhớ lại.

"Nữ hài đó có đôi mắt nai to tròn, rất đáng yêu. Tương lai cũng sẽ là một mỹ nhân. Nàng ấy làm thiếp nhớ lại Ái Mỹ lúc nhỏ. Thiếp cũng rất thích hài tử ấy." Ánh mắt Mỹ Anh cong lại thành hình bán nguyệt.

"Vậy chúng ta sẽ sinh thêm một tiểu khả ái nữa." Thái Nghiên nhìn sâu vào mắt Mỹ Anh đầy yêu thương.

"Thiếp sẽ chuẩn bị dược liệu điều chế thuốc." Mỹ Anh hiện tại đã không còn giữ viên nào.

"Vất vả nàng." Thái Nghiên ôm lấy Mỹ Anh vào lòng.

"Nhưng thiếp đoán nếu thiếp tiếp tục sinh hạ nữ hài, bá quan văn võ sẽ tiếp tục chờ đợi những hài tử sau. Bọn họ sẽ chờ đến khi nào sinh được nam hài mới thôi." Mỹ Anh nhíu mi. Các nàng không có gen Y thì làm sao sinh nam hài?

"Ta sẽ báo bọn họ ta bị thương chỗ đó, không thể có hài tử được nữa." Thái Nghiên đỏ mặt.

"Thái Nghiên, nàng... có cần thiết phải ra quyết định quyết liệt vậy không?" Mỹ Anh sửng sốt. Hiện tại Thái Nghiên đang nữ cải nam trang, nếu nàng ấy bố cáo thiên hạ việc đó, nhất định sẽ bị gièm pha là Hoàng đế không được, sẽ rất mất mặt.

"Ta là nữ nhi nên vấn đề đó đối với ta mà nói cũng không mất thể diện là bao. Và nhờ vậy, cũng tránh được việc bọn họ ép ta nạp phi tần hay tặng nữ nhân vào trong cung làm ấm giường cho ta." Thái Nghiên phân tích lợi và hại cho Mỹ Anh.

Mỹ Anh là Hoàng hậu, nếu không cho Hoàng đế nạp phi tần, đồng nghĩa với việc phạm vào Thất xuất. Nữ nhân có tính ghen tuông, phu quân có quyền hưu thê. Do đó Thái Nghiên thà mất thể diện cũng không muốn Mỹ Anh có bất kỳ danh tiếng xấu nào khi làm thê tử của nàng.

"Nếu công bố nàng cũng là nữ tử thì có phải đơn giản hơn không?" Mỹ Anh thắc mắc.

"Nếu ta công bố ta là nữ tử, bọn họ nhất định sẽ cho rằng Hoàng đế Thái Quốc là kẻ lừa đảo." Thái Nghiên lo lắng, nghĩ đến viễn cảnh bọn họ sẽ lập binh tạo phản.

"Nàng thật dụng tâm lương khổ." Mỹ Anh đưa tay xoa mặt Thái Nghiên.

Mỹ Anh nhìn sâu vào mắt Thái Nghiên, nàng đã nhận ra việc Thái Nghiên đang làm lúc này là gì. Đó chính là đang giữ gìn ngôi vị Hoàng hậu của nàng trước mặt mọi người, không để bọn họ đặt điều nói xấu sau lưng nàng. Nàng đúng là tu mấy kiếp mới gặp được Thái Nghiên ở kiếp này.

"Ta sẽ lấy thân phận nam tử để truyền ngôi cho nữ nhi, nó sẽ có ngôn quyền hơn nhiều so với nữ tử." Thái Nghiên hôn lên lòng bàn tay Mỹ Anh.

--------
Nửa năm sau.

Lý Ân trở thành thủ lĩnh của Bạch Thiên Tộc, Song Vĩnh Chí đã biến mất khỏi núi Thiên Bạch. Nhưng Lý Ân đoán có thể hắn đã đến núi Địa Hắc của Hắc Dực Tộc.

Cách đây ba tháng, Lý Ân và Ái Mỹ đã nghiệm thi Song Vĩnh Quân, thi thể hắn không còn quả tim, kinh mạch và tứ chi đứt đoạn, Thiên Linh Đan cũng biến mất.

Ngoài ra không còn dấu vết nào khác thể hiện hắn đã bị thương trong lúc giao chiến. Việc thi thể Song Vĩnh Quân bị thối rửa mau chóng là do có kẻ đã đổ thêm muối nở vào cơ thể hắn, hòng phi tan chứng cứ.

Và việc này chứng minh, cái chết của Song Vĩnh Quân chỉ có thể gây ra bởi người thân cận nhất chính là Song Vĩnh Chí hoặc Hàn Tố Hi mà thôi.

Hiện tại Lý Ân không thể thăm dò được võ công của Song Vĩnh Chí, chứng tỏ nội công của hắn đã bằng hoặc cao hơn nàng. Do đó các nàng quyết định đột nhập bắt cóc Hàn Tố Hi để tra khảo trước khi ả ta bỏ trốn cùng Song Vĩnh Chí.

"Thật là đầy đủ." Hàn Tố Hi sau khi được tháo bịt mắt, quan sát một lượt những người có mặt trong phòng.

"Ngươi đừng để bọn ta phải dùng cực hình." Lý Ân lên tiếng.

"Hay ngươi muốn ta lấy dao vẽ vài đường trên mặt ngươi?" Ái Mỹ rút chủy thủ trong ống tay áo ra, vờn qua vờt lại trước mặt Hàn Tố Hi.

"Ái Mỹ." Lý Ân kéo nhẹ y phục Ái Mỹ. Nàng sợ nàng ấy lấy công trả thù tư.

"Nếu ngươi dám phá dung nhan của ta, các người đừng hòng ta khai cái gì, ta sẽ cắn lưỡi tự vẫn." Hàn Tố Hi trợn mắt cảnh cáo. Nàng là nhờ khuôn mặt xinh đẹp này mới có địa vị ngày hôm nay.

"Được. Vậy ngươi chết đi." Ái Mỹ nắm lấy cằm Hàn Tố Hi rồi nhét vải vào miệng ả để ả không thể cắn lưỡi, sau đó nàng rạch một đường trên mặt ả ta.

"Ưmmm." Hàn Tố Hi hét lên vì đau đớn, mắt ả rưng rưng như sắp khóc. Mỹ nhân rơi lệ là cảnh tượng không ai muốn thấy nhưng đáng tiếc lúc này không có ai thèm thương xót.

Lý Ân nhìn Ái Mỹ động tác mau lẹ dứt khoát mà lắc đầu, nàng không trách gì Ái Mỹ mà chỉ sủng nịnh nhìn ái nhân đang diễu võ dương oai. Hàn Tố Hi có lẽ sẽ không qua được đêm nay.

"Nếu ngươi chịu nói hết ra sự thật, chúng ta sẽ tha mạng cho ngươi." Lý Ân vừa nói với Hàn Tố Hi vừa vuốt nhẹ lưng dỗ dành Ái Mỹ.

"Lớp da này, ngươi có thể tạo mới, ngươi còn khóc lóc cái gì?" Ái Mỹ đưa tay tháo mặt nạ da người trên mặt Hàn Tố Hi xuống, lộ ra một gương mặt xấu xí trắng bệch vì dịch dung lâu năm.

"Thì ra Vĩnh Chí không giống Cửu cửu mà là giống ngươi." Lý Ân kinh ngạc khi thấy dung nhan thật sự của Hàn Tố Hi.

Hàn Tố Hi biết mình đã bị bại lộ, ả căm ghét liếc nhìn Ái Mỹ rồi lại yếu đuối nhìn Lý Ân.

Thấy ả ta có điều muốn nói nên Lý Ân đưa tay tháo vải bịt trên miệng ả ta xuống rồi ngồi trở lại ghế đối diện. Ái Mỹ thấy vậy cũng quay lại ngồi cạnh Lý Ân.

"Các ngươi muốn biết điều gì?"

"Tất cả." Lý Ân mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Hàn Tố Hi.

"Ta sẽ được lợi gì chứ?" Hàn Tố Hi thử ra điều kiện.

"Ngươi muốn gì đều được." Lý Ân lạnh lùng nói.

"Tốt." Hàn Tố Hi mắt sáng rỡ.

Ái Mỹ âm thầm siết chặt nắm tay, những lúc hứa hẹn như vậy thì để nàng làm người xấu cho. Lý Ân hứa nhưng nàng không có hứa gì. Hàn Tố Hi và Song Vĩnh Chí, hai mẫu tử nhà này, nàng không ưa một ai. Kiếp trước nàng không nhận ra nhưng kiếp này nàng sẽ đòi lại tất cả.

"Cửu cửu Song Vĩnh Quân vì sao chết?" Lý Ân tám chín phần mười đã biết người giết là ai nhưng nàng vẫn muốn nghe từ chính miệng Hàn Tố Hi xác nhận một lần nữa.

"Vĩnh Chí giết." Hàn Tố Hi trả lời ngắn gọn.

"Tại sao? Cửu cửu là phụ thân của hắn cơ mà?" Lý Ân cố giữ bình tĩnh.

"Phụ thân hắn là Chu Tuấn Bình." Hàn Tố Hi cúi mặt, không dám ngẩng đầu nhìn Lý Ân.

"Ngươi nói cái gì?" Lý Ân sửng sốt đứng dậy, làm ngã cả ghế ra phía sau. Ái Mỹ cũng kinh ngạc không thôi. Các nàng chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp này.

Vậy là tất cả đã giải thích rõ ràng vì sao Song Vĩnh Chí, không, là Chu Vĩnh Chí lại có một cánh trắng và một cánh đen.

"Năm đó ta vì sơ ý đã có thai với Chu Tuấn Bình, ta cũng không muốn điều này xảy ra." Hàn Tố Hi khóc lóc.

"Cửu cửu dùng mọi cách để Vĩnh Chí mọc thêm một cánh còn lại nhưng không được, là do các ngươi đã phong ấn lại cánh đen?" Lý Ân suy đoán.

"Đúng vậy, là Chu Tuấn Bình làm. Hắn ta muốn lợi dụng Song Vĩnh Quân nuôi lớn hài tử do việc hỗn huyết làm Vĩnh Chí thần trí không ổn định, hắn ta cần y thuật của Vĩnh Quân chữa trị cho Vĩnh Chí."

"Các ngươi thật đê tiện." Lý Ân nghiến răng.

Ái Mỹ biết Lý Ân đang vô cùng tức giận vì Song Vĩnh Quân cũng có công nuôi dưỡng nàng ấy nên Ái Mỹ đưa tay nắm lấy bàn tay đang bóp chặt của Lý Ân, ngón cái xoa nhẹ mu bàn tay nàng, giúp nàng thả lỏng.

"Ta không sao?" Lý Ân nhẹ giọng, nghiêng đầu nhìn Ái Mỹ đang đứng cạnh mình.

"Phụ mẫu ta, cũng là các ngươi sát hại?" Lý Ân cảm thấy Hàn Tố Hi cũng liên quan.

"Ta...". Hàn Tố Hi ấp úng. Năm xưa chính là ả và Chu Tuấn Bình hợp lực tiêu diệt Phất Thiều Long và Song Huệ Kiều.

"Ta biết Chu Tuấn Bình sát hại phụ mẫu ta nhưng không ngờ ngươi cũng nhúng tay." Lý Ân lướt nhanh tới, bóp lấy cổ Hàn Tố Hi.

"Ngươi nói ... sẽ... không ... giết ta." Hàn Tố Hi khó khăn nói.

"Lý Ân, chúng ta còn nhiều việc cần phải giải đáp. Nàng bình tĩnh." Ái Mỹ nhẹ giọng, nắm lấy tay Lý Ân kéo về.

"Khụ khụ." Hàn Tố Hi ho khan khi lấy lại được hơi thở.

"Tại sao các ngươi lại giết họ? Bạch Thiên Tộc và Hắc Dực Tộc năm xưa là nước sông không phạm nước giếng." Lý Ân hít sâu, thở mạnh để giữ bình tĩnh. Mắt nàng lúc này cũng đã đỏ ngầu vì tức giận.

"Là Thiều Long ca phát hiện ra thân phận Vĩnh Chí, chúng ta cũng là bất đắc dĩ vì bí mật này không thể bị tiết lộ. Nhân lúc phu thê bọn họ không để ý nên Chu Tuấn Bình đã đánh lén, ra tay trước một bước nhằm chiếm tiên cơ." Hàn Tố Hi sợ hãi trước ánh mắt của Lý Ân. Ả chưa bao giờ thấy Lý Ân đáng sợ như vậy.

"Còn Cửu cửu cũng vì phát hiện ra sự thật nên mới bị giết hay sao?"

Hàn Tố Hi lắc đầu: "Là Vĩnh Chí nhập ma, hắn hạ độc Vĩnh Quân và ra tay sát hại. Nếu không phải là mẫu thân, ta cũng suýt chút nữa bị hắn ta giết."

"Tim và Thiên Linh Đan của Cửu cửu, hắn ta đã nuốt?"

"Phải." Hàn Tố Hi gật đầu.

"Ngươi đi đi." Lý Ân bước lại cởi trói cho Hàn Tố Hi.

"Ta muốn ngươi hôn ta một cái có được không?" Hàn Tố Hi xoa cổ tay đỏ ửng vì bị trói quá lâu.

"Ngươi điên rồi." Ái Mỹ chắn trước người Lý Ân.

"Các ngươi đã nói ta muốn gì cũng được mà. Quân tử nhất ngôn." Hàn Tố Hi nở nụ cười gian xảo.

"Nhưng ta không phải là quân tử." Ái Mỹ rút chủy thủ cứa ngang cổ Hàn Tố Hi. Động tác nàng rất nhanh và dứt khoát làm ả ta không kịp đề phòng hay phản kháng.

Máu tươi lập tức phun ra ướt đẫm y phục ả, hai tay ả ôm chặt vết chém ở cổ và nhìn Ái Mỹ với ánh mắt không thể tin được. Cuối cùng Hàn Tố Hi chết không nhắm mắt.

"Tại sao nàng không để ta?" Lý Ân cũng bất ngờ vì Ái Mỹ đã nhanh hơn nàng một bước.

"Việc xấu, mất chữ tín như vậy không thích hợp với thủ lĩnh Bạch Thiên Tộc như nàng." Ái Mỹ lấy khăn tay lau sạch chủy thủ rồi tra lại vào vỏ.

"Nàng cũng sắp làm Thái nữ của Thái Quốc, để người khác biết cũng không hay." Lý Ân mỉm cười lắc đầu. Sau đó nàng cúi người vuốt mắt cho Hàn Tố Hi, đây cũng coi như việc nhân nhượng nhất nàng có thể làm.

"Nhưng trước mắt chúng ta cần phải xử lý Hắc Dực Tộc trước. Hiện nay nàng còn tới hai kẻ thù rất mạnh là Chu Tuấn Bình và Chu Vĩnh Chí." Ái Mỹ lo lắng. Nàng sợ mình và Lý Ân không phải là đối thủ của hai kẻ đó.

"Tạm thời chúng ta án binh bất động, ta với nàng cần phải trau dồi thêm võ công." Lý Ân nắm tay Ái Mỹ bước ra khỏi phòng rồi nàng châm lửa đốt cháy căn nhà hoang này.

"Kiếp trước nàng dùng hai viên Thiên Linh Đan mới đánh bại Chu Tuấn Bình, nhưng nàng cũng tan biến theo đó." Ái Mỹ ôm lấy eo Lý Ân khi thấy nàng ấy tung đôi cánh. Nếu như vậy thì khi đối phó với Chu Vĩnh Chí, ai sẽ là người diệt hắn nếu như các nàng đã tung hết sức vào Chu Tuấn Bình?

"Chúng ta trở về núi Thiên Bạch một chuyến, phụ thân ta cất giữ rất nhiều tâm pháp võ công, chúng ta sẽ luyện dần." Nói rồi Lý Ân vòng tay ôm chặt lấy Ái Mỹ và vỗ cánh bay vút lên trời cao.

--------
Kinh thành.

"Ái Mỹ gửi sao?" Thái Nghiên nhìn Mỹ Anh đang đọc lá thư từ bồ câu đưa thư.

"Hoàng nhi nói cần phải luyện công cùng với Lý Ân một thời gian, nói chúng ta không cần lo lắng." Mỹ Anh đưa bức thư cho Thái Nghiên cùng đọc.

"Ở đây đã có Phụ hoàng, con cứ yên tâm làm điều mình muốn, nhớ giữ gìn sức khỏe và bảo trọng." Thái Nghiên trả lời rồi nhét vào ống chân bồ câu và nhìn nó bay đi.

"Thái Nghiên, thiếp nghĩ nàng cần gọi Thiện Khuê đến đây một chuyến." Khi chỉ có hai người, Mỹ Anh vẫn thích gọi tên Thái Nghiên hơn là Bệ hạ.

Lý Thiện Khuê hiện đang đứng đầu Thái Y Viện của Thái Quốc và giữ chức Chính Ngự Y.

Thê tử của nàng, Thôi Tú Anh không muốn vào cung mà chỉ ở tại Lý phủ nuôi dạy hài tử Lý Hiếu Nghiên của các nàng. Hiện tại nàng cũng đang mang thai được hai tháng và tên hài tử cũng đã nghĩ ra, Thôi Du Lợi.

Thái Nghiên cũng ân chuẩn ý muốn của đôi thê thê này, thay vì thăng quan tiến chức như các công thần khác thì nàng ban thưởng cho các nàng bổng lộc rất hậu hĩnh.

"Nàng muốn thảo luận y dược sao?" Thái Nghiên mỉm cười nắm tay Mỹ Anh.

"Thiếp nghĩ mình đã mang thai." Mỹ Anh cong mắt cười với Thái Nghiên.

"Thật sự?" Thái Nghiên mở to mắt, không giấu được sự mừng rỡ.

"Thiếp tự bắt mạch thấy hỉ mạch, nhưng vẫn cần Thiện Khuê bắt lại lần nữa."

"Tốt quá rồi, vất vả nàng." Thái Nghiên vui sướng ôm lấy Mỹ Anh. Quá trình trưởng thành của Ái Mỹ không có mặt của nàng, nàng rất nuối tiếc. Nhưng nữ nhi sắp chào đời này nàng sẽ cùng Mỹ Anh nuôi dạy thật tốt, nàng muốn bù đắp lại những vất vả trong suốt những năm qua của Mỹ Anh.

"Lần này nữ nhi lấy theo họ nàng nhé." Mỹ Anh nhẹ giọng nói. Dù Ái Mỹ đã được sắc phong làm Công chúa nhưng Thái Nghiên vẫn muốn giữ họ Hoàng của Mỹ Anh cho Ái Mỹ vì Mỹ Anh đã vất vả mang thai chín tháng mười ngày cho nàng.

Triều đình cũng không ai kiến nghị gì vì khi đó bọn họ đều nghĩ, đã là nữ nhi thì cũng sẽ phải gả ra ngoài nên họ Kim hay họ Hoàng đều không quan trọng. Cái bọn họ cần là nam hài và sắc phong Thái tử.

"Nghe theo nàng." Thái Nghiên đồng ý.

"Đại nữ nhi Hoàng Ái Mỹ là nàng đặt tên, còn Tiểu nữ nhi này nàng muốn tên gì?" Mỹ Anh lấy tay xoa bụng nhỏ của mình, bên trong đó là một sinh linh bé nhỏ đang sắp đến với thế giới này, đến với các nàng.

"Lần này ta sẽ để nàng đặt." Thái Nghiên cũng đưa tay chạm vào bụng Mỹ Anh đầy trân trọng.

"Vậy gọi là Kim Châu Huyền. Châu trong minh châu, nàng sẽ là viên ngọc quý luôn tỏa sáng. Huyền trong huyền ảo, nàng chính là sự kỳ diệu xuất hiện trong kiếp nhân sinh này của chúng ta." Mỹ Anh ngẩng đầu nhìn Thái Nghiên.

"Kim Châu Huyền, hoàng nhi có nghe mẫu hậu nói ý nghĩa tên của con không?" Thái Nghiên cúi đầu, áp tai nói chuyện với bụng của Mỹ Anh.

"Nàng ấy chỉ mới có tim thai, chưa thành hình nữa là." Mỹ Anh bật cười trước sự đáng yêu của Thái Nghiên.

"Đa tạ nàng." Thái Nghiên hôn nhẹ vào môi Mỹ Anh.

"Huh?" Mỹ Anh tròn mắt nhìn Thái Nghiên.

"Vì nàng đã mang thai hài tử của chúng ta. Ta biết nữ nhân mang thai như đi một vòng trước quỷ môn quan, lần sinh hạ Ái Mỹ nàng đã rất đau, nếu được ta thật muốn mang thai hộ nàng lần này." Thái Nghiên ôm lấy Mỹ Anh vào lòng, hôn lên tóc nàng.

"Vì nàng thiếp nguyện ý làm tất cả." Mỹ Anh vòng tay ôm lại Thái Nghiên.

"Ta yêu nàng." Thái Nghiên hôn lên trán Mỹ Anh.

"Thiếp cũng yêu nàng." Mỹ Anh ngẩng đầu hôn vào môi Thái Nghiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top