Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Ngọc Liệt ôm một thân trọng thương về phủ. Sau khi phụ thân hắn mất, hắn đã đưa mẫu thân của mình lên phủ ở chung, bán hết gia sản dưới quê nhà.

Hắn xác nhận lại với mẫu thân một lần nữa về nước giải hình vẽ kia, đó là gia truyền, hiện tại chỉ có Dương gia hắn biết. Các dòng nhánh Dương gia khác cũng không ai biết cách điều chế nước xóa hình vẽ đó. Hiện tại chỉ có hắn và mẫu thân hắn có nước giải.

Hắn nghĩ hắn sẽ cần một chút thủ đoạn để điều tra lai lịch vị công chúa kia. Hắn biết nàng ta là do Thái Nghiên mang về, thậm chí Thái Nghiên còn chủ động vội xin tứ hôn với nàng ta. Hai người đó nhất định có âm mưu. Công chúa không thể nào mất trí nhớ đúng lúc đến như vậy.

"Người đâu?" Ngọc Liệt lớn giọng gọi.

"Bẩm đại nhân, có nô tài." Thư đồng của hắn cung kính đáp.

"Ngươi giúp ta làm việc này." Ngọc Liệt thì thầm vào tai hắn, sau đó nở nụ cười nhếch môi.

Một tuần trôi qua, bên ngoài cung lan truyền tin đồn về việc tìm thấy thi thể của một nữ nhân đã bị phân hủy gần hết, chỉ còn xương trắng và bộ y phục đẫm máu của nàng. Y phục đó đúng là y phục lúc di hành vào hôm Công chúa bị mất tích một ngày một đêm kia.

Tin đồn nhanh chóng lan vào trong cung, truyền đến tai Hoàng đế nên trong buổi thượng triều hôm nay, bầu không khí vô cùng nặng nề.

"Dương Ngự sử, việc này Trẫm giao cho khanh đi điều tra. Nhất định phải tìm ra kẻ nào tung tin đồn đó." Hoàng đế siết chặt đầu rồng trên tay ghế.

"Hạ thần tuân chỉ." Dương Ngọc Liệt bước ra khỏi hàng ngũ văn võ bá quan, quỳ xuống cung kính nói: "Bẩm Bệ hạ, thần còn có một chuyện muốn khởi tấu, cũng liên quan đến thân thế của Công chúa. Xin Bệ hạ nghe xong, hãy tha cho thần một mạng vì tội bất kính."

"Chuẩn tấu. Mau nói." Hoàng đế nhíu mi.

Thái Nghiên cố gắng giữ thái độ bình tĩnh nhất có thể. Lúc đó nàng đã phái người bí mật tìm kiếm thi thể Công chúa nhưng không tìm thấy và đã bỏ cuộc sau nửa tháng tìm kiếm. Lúc nghe tin đồn kia, nàng thật sự lo lắng thi thể đó chính là vị Công chúa điện hạ kia.

Ngọc Liệt liếc nhìn Thái Nghiên, thấy Thái Nghiên cũng đang nhìn mình nên hắn cười nửa miệng một cái rồi mới ngẩng đầu đáp Hoàng đế: "Trước khi Công chúa mất trí nhớ, đã định chung thân với thần."

"Ngươi nói cái gì?" Hoàng đế sửng sốt.

"Lúc đó thần phải về quê chịu tang phụ thân nên không thể bẩm báo việc này với Bệ hạ." Hắn ngừng một chút, liếc nhìn Thái Nghiên, hắn muốn xem thử thái độ của Thái Nghiên lúc này như thế nào. Đáng tiếc gương mặt Thái Nghiên bất biến, như thể cuộc nói chuyện này không liên quan đến nàng.

"Lần đó thần có vẽ một ký hiệu vầng trăng khuyết lên tay Công chúa bằng mực gia truyền của Dương gia thần. Không có nước giải sẽ không thể xóa. Bệ hạ có thể kiểm chứng với Công chúa." Hắn không dám nói là mình đã không nhìn thấy ký hiệu đó trên tay Công chúa nữa. Nếu không hắn chính là phạm tội khinh nhờn Công chúa.

"Phò mã, khanh có biết việc này?" Hoàng đế nhìn sang Thái Nghiên đang đứng im lặng.

"Bẩm Bệ hạ, thần không thấy ký hiệu đó trên tay Công chúa." Thái Nghiên biết mình không thể nói không biết vì nàng và Mỹ Anh trong mắt mọi người đã có da thịt chi thân. Nếu nàng nói có thì cũng không được vì Mỹ Anh đích xác không phải Công chúa, lỡ như Hoàng đế muốn tận mắt nhìn thấy thì không phải nàng cũng là đồng phạm sao?

"Không có?" Ngọc Liệt giả vờ sửng sốt.

"Việc này Trẫm sẽ hỏi lại Công chúa. Khanh trước tiên tìm Ngỗ tác điều tra thân thế của thi thể đó cho Trẫm." Hoàng đế cũng bắt đầu hoang mang nhưng hắn không thể làm mất thể diện hoàng gia trước mặt bá quan.

"Thần lãnh chỉ." Ngọc Liệt cung kính đáp.

"Nếu không có việc gì thì bãi triều." Hoàng đế vội nói. Hắn muốn gặp Mỹ Anh để kiểm chứng.

Thái Nghiên cũng rất muốn mau chóng đến Ly Hoa Cung để căn dặn Mỹ Anh vài điều. Mỹ Anh của nàng vụng về như vậy thì làm sao biết đối phó với Hoàng đế.

Sau khi bãi triều, Thái Nghiên gần như chạy về để gặp Mỹ Anh. Hoàng đế di giá sẽ tốn nhiều thời gian hơn nàng.

"Điện hạ." Thái Nghiên thở hổn hển thấp giọng gọi.

"Phò mã, ngươi làm sao mà vội như vậy? Triều đình đã xảy ra gì sao?" Mỹ Anh cũng bất an vì trước đó nàng đã nghe tin đồn kia.

"Mạo phạm." Nói rồi Thái Nghiên kéo ống tay áo ở cả hai tay của Mỹ Anh lên. Chỉ thấy hai cánh tay trắng nõn, mềm mại, không tỳ vết.

"Sao thế? Chuyện gì đã xảy ra?" Mỹ Anh bất ngờ trước hành động của Thái Nghiên.

"Tay nàng không có vẽ ký hiệu gì sao?" Thái Nghiên biết không thể có nhưng vẫn cố hỏi.

"Không có." Mỹ Anh thầm nghĩ nếu ở hiện đại nàng xăm hình thì chắc cũng sẽ có cho Thái Nghiên xem rồi.

"Dương Ngự sử nói trước kia hắn đã vẽ lên tay Điện hạ ký hiệu vầng trăng khuyết." Thái Nghiên giải thích. Nàng cần phải cho Mỹ Anh biết trước tình huống sắp tới sẽ khó khăn như thế nào.

Mỹ Anh nghe vậy mở to mắt. Quả nhiên khi đó hắn ta cứ muốn nắm tay phải của nàng, là để xác nhận ký hiệu đó.

"À. Thiếp đã xóa rồi." Mỹ Anh giả vờ bình tĩnh, nàng sợ Thái Nghiên nghi ngờ thân phận của mình.

"Xóa?" Thái Nghiên ngạc nhiên: "Nhưng Dương Ngự sử nói mực này gia truyền của hắn, không thể xóa cũng như không thể tự phai, trừ khi có nước giải của hắn."

"Thiếp lúc đó thấy trên cánh tay phải có hình vẽ xấu quá nên đã nghiên cứu nước giải để xóa nó rồi." Mỹ Anh nghĩ hình vẽ đó có tính chất đặc biệt như vậy chắc chắn sẽ giống mực xăm thời hiện đại của nàng. Xóa cũng không thể là việc khó.

"Bệ hạ giá lâm." Thái giám bên ngoài đi theo Hoàng đế hô lớn.

"Tham kiến Bệ hạ."

"Tham kiến Phụ hoàng."

"Miễn lễ." Hoàng đế nhìn Mỹ Anh trước mặt. Nhìn gương mặt quen thuộc thân ái đó, cảm giác hoang mang nghi ngờ tạm lắng xuống một nửa. Trên đời này không thể tìm được người giống Hoàng nhi của hắn đến như vậy được nên hắn lên tiếng: "Phò mã cũng ở đây, chắc là cũng nói rõ sự việc trên triều hôm nay với Công chúa?"

Hoàng đế liếc nhìn Thái Nghiên. Nàng lúc này rất lo lắng cho thân phận của Mỹ Anh.

"Bẩm vâng." Thái Nghiên cung kính đáp. Trước kia, theo kế hoạch nếu Mỹ Anh bị lộ nàng nhất định sẽ phủi sạch mọi quan hệ với nàng ta, nàng sẽ giả vờ mình cũng là người bị lừa gạt. Nhưng hiện tại nàng không muốn Mỹ Anh gặp bất cứ nguy hiểm nào.

"Mỹ Anh, con đưa tay cho Trẫm xem." Hoàng đế nhìn lại Mỹ Anh.

"Bẩm Phụ hoàng, nhi thần đã xóa nó rồi ạ." Mỹ Anh vừa nói vừa giơ tay lên cho Hoàng đế xem.

"Con tự xóa?" Hoàng đế biết sự việc này không phải đơn giản.

"Bẩm vâng, nhi thần đọc y thư của Lý thái y và kết hợp với sự hiểu biết của nhi thần nên đã xóa thành công hình vẽ đó rồi ạ." Cũng may lúc trước khi nàng còn mất trí nhớ, nàng thật sự mượn y thư của Lý thái y để giải sầu, nàng cảm giác rất thích thú khi đọc đề tài như vậy nhưng lúc đó không hiểu vì sao.

"Vậy thuốc giải đâu, con đưa Trẫm xem thử để đối chiếu với Ngự sử." Hoàng đế bán tính bán nghi.

"Đã hết rồi ạ. Nếu Phụ hoàng muốn con sẽ điều chế lại. Nhưng sẽ hơi tốn một chút thời gian." Nguyên liệu để điều chế cũng không phải khó tìm nên Mỹ Anh tự tin có thể làm được nước giải.

"Được. Trẫm chờ con." Hoàng đế vuốt râu gật gù. Việc này xem như đã giải quyết được một nửa. Còn chờ phía bên Ngỗ tác kia nữa thôi.

Hoàng đế hỏi thăm vài câu về tình hình sức khỏe của Mỹ Anh xong rồi ngự giá về Ngự thư phòng để phê duyệt tấu chương.

"Điện hạ thật sự có thể xóa?" Thái Nghiên lo lắng Mỹ Anh lúc đó nói bừa.

"Thật sự. Phò mã phải tin thiếp." Mỹ Anh mỉm cười trấn an. Nhìn thái độ lúc này của Thái Nghiên, Mỹ Anh cảm thấy tám phần mười Thái Nghiên đã biết nàng không phải là Công chúa thật.

"Thiếp cần chuẩn bị một số nguyên liệu, Phò mã giúp thiếp nhé." Mỹ Anh mềm giọng nói. Trong cung này hiện tại người đáng sợ nhất là người trước mặt nàng, mà cũng là người đáng tin nhất lúc này.

"Điện hạ cần gì?" Thái Nghiên cảm thấy Mỹ Anh giống như có sự thay đổi gì đó mà nàng không nhận ra.

"Phò mã tìm giúp thiếp rượu mạnh, chanh, muối, tảo biển và cây lưỡi hổ." Nàng nhớ lại các thành phần có tính chất xóa vết bẩn mạnh. Trộn vào nhau. Nàng không tin không xóa được với các loại mực thời cổ đại như bây giờ.

Trong thời gian Thái Nghiên và Mỹ Anh tìm kiếm và điều chế nguyên liệu thì bên phía Ngỗ tác của Dương Ngọc Liệt cũng thu được một số chứng cứ.

Chất vải của y phục đó đúng là tơ tằm của Hoàng triều, đích thị là y phục của Công chúa. Thi thể bị đâm ở vị trí yếu hiểm, một nhát đã lấy được mạng. Còn về thân phận của nữ tử đó có phải là Công chúa điện hạ không thì cần phải làm phương pháp "tích cốt" mới biết được.

Do thân thể đã phân hủy chỉ còn xương cốt, ngoại trừ xác định được là nữ nhân thì rất khó để biết hình dáng trước kia, chứ đừng nói chi là dung nhan thật sự.

Việc này Dương Ngọc Liệt hắn vẫn còn đang cân nhắc vì đây là âm mưu do hắn tạo nên. Thi thể này là thư đồng hắn tìm được và y phục là hắn trộm được của Công chúa lúc xưa để lại, ngụy trang một chút là ra. Còn việc có giống y phục lúc mất tích không thì hắn cũng không quan tâm. Dù sao tin đồn thì cũng chỉ là tin đồn. Không chắc chắn tất cả toàn bộ đều là sự thật được.

Hiện tại, hắn phải làm cho Công chúa kia bại lộ thân phận trước khi thực hiện phương pháp "tích cốt" này. Kế duy nhất đó chính là phải "tích huyết" trước khi "tích cốt" đồng thời đối chất cả vấn đề ký hiệu trên tay của Công chúa.

Vì vậy thượng triều hôm đó hắn đã xin phép Hoàng đế chuẩn tấu. Làm một cuộc chứng thực trước mặt mọi người để không còn ai nghi ngờ thân phận của Công chúa điện hạ. Hoàng đế nghe vậy cũng chuẩn tấu nên mọi người đều chuẩn bị chu đáo cho buổi chứng thực đó.

Thái Nghiên hồi Ly Hoa Cung sau khi nghe quyết định của Hoàng đế. Nàng không ngờ tên Ngọc Liệt này xuất hiện phá hết mọi kế hoạch của nàng.

Nếu biết trước vị Công chúa kia có tư tình với hắn thì nàng đã xử lý hắn trước khi hắn kịp hồi kinh. Hiện giờ hắn là nhân vật chủ chốt, nàng không thể động tay.

Nhiệm vụ Kim Thái Huân giao cho nàng, nàng cũng còn đang triển khai, chưa kịp thu lưới thì đã đến việc của Mỹ Anh.

Những ngày vừa qua tiếp xúc với Mỹ Anh, nàng nhận ra Mỹ Anh biết rất nhiều thứ mà nàng không biết. Thái Nghiên ngẫm lại nhận ra rằng sự thay đổi của Mỹ Anh bắt đầu từ lúc nàng ấy bị rơi xuống hồ.

"Không lẽ nàng ấy đã nhớ lại?" Trong đầu Thái Nghiên lập tức nảy ra ý nghĩ này. Chỉ có lý do như vậy mới giải thích hợp lý những sự việc xảy ra gần đây.

Thái Nghiên cảm thấy mình đã suy nghĩ đúng hướng. "Mỹ Anh nhớ lại nhưng giấu nàng sao?" Lúc mới nhớ tỉnh lại nàng ấy trông có vẻ rất sợ nàng, tìm cách tránh né nàng. Tại sao chứ? Nàng không hề để lộ sơ hở nào.

Hồi phủ, nàng thấy Mỹ Anh lắc lắc lọ nước, vẻ mặt rất là hài lòng.

"Thành công rồi sao?" Thái Nghiên nhìn bộ dáng tự tin của Mỹ Anh trông rất thu hút làm nàng không dời mắt được.

"Đúng rồi. Phò mã yên tâm." Mỹ Anh cười nói nhưng thấy vẻ mặt của Thái Nghiên không đúng lắm nên vội hỏi: "Trên triều lại có chuyện gì sao?"

"Ngày mai Bệ hạ muốn cùng mọi người sẽ chứng thực thân phận bằng cách "tích huyết" với Điện hạ và "tích cốt" với thi thể." Thái Nghiên thở dài nói. Hiện tại nàng dẫn Mỹ Anh cùng nhau bỏ trốn còn kịp không?

Nàng đã phóng lao nhưng không thể theo kịp lao này. Phía trước là vực sâu muôn trượng, chỉ có đường chết. Nàng chưa nghĩ ra cách nào vẹn toàn để giải quyết vấn đề này ngoài cách bỏ trốn cả.

"Đó là nhỏ máu vào nhau nghiệm thân và nhỏ máu vào xương nghiệm thân?" Mỹ Anh ngạc nhiên.

"Đúng vậy." Thái Nghiên thấy xung quanh còn nhiều cung nữ nên ra hiệu cho bọn họ lui xuống toàn bộ. "Nàng nói thật với ta. Có phải nàng đã nhớ lại?"

Thái Nghiên trực tiếp mở lời. Bây giờ thời gian gấp rút nàng không vòng vo nữa. Nếu muốn giữ mạng Mỹ Anh chỉ còn cách trốn thoát khỏi hoàng cung này.

"Ta..." Mỹ Anh chăm chú nhìn người trước mặt. Nàng ấy có thực sự lo lắng cho nàng không hay là đang giả vờ. Nàng cảm thấy bây giờ mà lộ ra thì có phải nàng ấy sẽ giết nàng trước khi Hoàng đế hạ chỉ chém đầu nàng?

"Vì sao Tướng quân lại hỏi vậy?" Mỹ Anh thay đổi xưng hô, nàng không phải Công chúa thì Thái Nghiên cũng không phải Phò mã của nàng.

"Bây giờ nàng không có đường lui. Ta với nàng hiện đang chung một chiếc thuyền. Nàng nói thật với ta, ta sẽ nghĩ cách cứu nàng." Thái Nghiên chân thành nói.

"Tướng quân đã biết ta không phải là Công chúa ngay từ đầu rồi đúng không? Tại sao ngươi lại làm như vậy?" Mỹ Anh nhìn thẳng vào mắt Thái Nghiên. 

"Ta... lúc đầu ta nghĩ nàng là Công chúa thật nhưng sau đó..." Thái Nghiên không nghĩ Mỹ Anh đã biết bí mật này.

"Ngươi đừng nói dối. Ngươi cố ý tiếp cận ta là để giám sát ta đúng không? Vậy bây giờ ta nhớ lại, ngươi sẽ làm gì ta? Giết ta giống như ngươi giết vị Công chúa xấu số kia?" Mỹ Anh cũng lười vòng vo nên nàng ngã bài với Thái Nghiên.

"Không có. Nàng vô tội. Sao ta phải giết nàng?" Thái Nghiên sửng sốt.

"Ngươi thật sự giết vị Công chúa kia?" Mỹ Anh lui cách xa Thái Nghiên.

"Không phải ta." Thái Nghiên vội phủ nhận.

"Vậy ngươi cũng là đồng phạm?" Mỹ Anh cảm thấy lúc này mà nàng còn có thể phân tích tội trạng của Thái Nghiên. Đáng lẽ nàng phải tìm cách thoát thân mới đúng.

"Nàng có chứng cứ sao?" Thái Nghiên ép sát Mỹ Anh vào tường.

"Ngươi... ngươi làm gì?" Mỹ Anh hoảng sợ.

"Nàng nghe ta nói. Việc Công chúa thật sống hay chết không quan trọng. Quan trọng nàng hiện tại là mạo danh Công chúa, nàng hiểu không? Ta xin lỗi vì đã kéo nàng vào âm mưu này. Ngày mai bị lộ thân phận nàng nhất định sẽ bị tội chém đầu. Ta không muốn nàng chết. Ta sẽ đưa nàng thoát ra khỏi đây." Thái Nghiên vừa dùng tay che miệng Mỹ Anh vừa nói. Nàng sợ Mỹ Anh sẽ hét lên.

Sau một hồi im lặng để Mỹ Anh bình tĩnh lại, Thái Nghiên vội buông tay khi thấy ánh mắt ngấn lệ của người trước mặt.

"Tại sao ngươi không muốn ta chết?" Mỹ Anh hít mũi.

"Ta..."

"Ta sống hay chết thì cũng đâu liên quan gì ngươi?" Mỹ Anh biết mạng của mình trước mặt người này rất nhỏ bé. Nàng ta không muốn nàng chết. Nhất định có lý do.

"Ta thích nàng." Thái Nghiên nhẹ giọng nói rất nhỏ nhưng Mỹ Anh nghe được rõ ràng.

Nghe vậy Mỹ Anh mới thở phào nhẹ nhõm, chứng tỏ những hành động quan tâm kia của Thái Nghiên là thực lòng. Nếu nàng không bắt ép như vậy, không biết khi nào Thái Nghiên mới chịu nói ra ba chữ này.

"Ta cũng thích ngươi" Mỹ Anh ngại ngùng đáp lại.

Lần này tới lượt Thái Nghiên bất ngờ nhưng nàng cũng còn một bí mật giấu Mỹ Anh. Nàng sợ nói ra thì Mỹ Anh không chấp nhận tình cảm của nàng.

"Việc ngày mai, ta đã có biện pháp. Tướng quân yên tâm." Mỹ Anh đưa tay lau nước mắt. "Nhưng ta cần ngươi giải thích hết tất cả chuyện này."

"Được. Nàng cũng phải giải thích với ta. Nàng là ai." Thái Nghiên bối rối lui người về sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top