Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Chị dâu đại tỷ đại náo sáng sớm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

**Kỷ niệm ngày đầu tiên đi off :))) vợ chồng già mặt đối mặt :))))

=========================

Sáng, thiếu niên Lưu Chí Hoành bất kể nắng chói vùi mình dưới ba lớp gối, một mực dán chặt trên giường của Thiên Tỉ lại bị mãnh liệt lay dậy. Trong vô thức thiếu niên nhíu mày, theo phản xạ gạt phăng bàn tay đang quấy rối trên, miệng cũng mở ra lèo nhèo:

_ Aiiiyooo.. Lão già kỳ quái nhà anh đang nằm đất mà, đừng nháo... Để yên cho lão tử, lão tử còn muốn ngủ....

Lại bị lay.

_ TMD!!! Đã bảo là đừng nháo a...!!

Bất quá người kia giống như không có chút bận tâm lời nói thô bạo của Lưu thiếu, càng gia tăng tốc lực trực tiếp lay dậy. Con heo lười ban đầu dĩ nhiên nhăn nhó, vớ đại một chiếc gối gần đó tùy tiện quăng vào không trung. Nhưng ngoài dự đoán lần này mùi nước hoa phụ nữ nồng nàn xông thẳng tới khứu giác nhạy bén của Lưu Chí Hoành, cậu chính là vô cùng nhanh nhạy với mùi của nữ nhân nha!!! Có điều cậu vẫn một mực gắt ngủ, đạp chăn, chống tay mở mắt. Trước mắt lập tức truyền đến thân ảnh của nữ nhân tóc nâu dài nhìn vô cùng quý phái, trên thân thể quyến rũ mặc bộ váy bó sát màu đỏ rượu, khí thái toát ra vạn phần sắc sảo quyền lực. Lưu Chí Hoành một khắc bị dọa sợ, trực tiếp thu mình, mắt tròn sợ hãi, miệng hồng mấp máy:

_ Đại tỷ a...

Nhưng mà sau đó đại não lập tức hoạt động trở lại. Nữ nhân, đây chính là nữ nhân SM-type trong truyền thuyết đó!!! Lưu Chí Hoành trên đời ngoài ăn ngủ, nữ nhân xinh đẹp chính là lẽ sống, là vương đạo. Cho nên lập tức muốn chỉnh trang vẻ ngoài, muốn bày ra loại bộ dáng quyến rũ vạn người mê đến làm thân với nữ nhân xuất kiệt trước mắt. Có điều một giây sau liền nhận ra bộ dạng của mình đang mặc quần đùi, chân dài chân ngắn phô hết ra. Có điều tệ nhất chính là cái áo sơmi vì thói ngủ xấu mà bung quá nửa số cúc ở trên. Còn có khi nãy vội vàng bật dậy nên vai áo trễ xuống tay. Hình như trông còn thụ hơn nữ nhân kia.. Lưu Chí Hoành hãy còn đang trì đột không biết giải quyết ấn tượng đầu tiên như thế nào cho thực tốt thì người phụ nữ kia đã ôm miệng cảm thán:

_Câu dẫn!!!!

_ A.. Đại tỷ em... không phải như tỷ nghĩ đâu.... em...

Vị đại tỷ vừa nghe thấy, mai má hồng hồng trực tiếp xộc đến lật chăn, Lưu Chí Hoành bị một trận thất kinh :

_ A!!? Đại tỷ làm gì vậy??

Vị đại tỷ tuy tay giằng co chăn với tiểu tử, mắt vẫn dán chặt vào thân ảnh câu dẫn. "Ôi em dâu thần thánh khiến cho em chồng cương thi cũng phải trở nên tùy hứng đây ư?? Lúc nghe qua còn tưởng là một tiểu thư quyền quý nào đó, ai ngờ lại là bé con vô cùng khả ái lại câu dẫn thế này!!? Mặt thanh tú, check! Mắt anh đào to tròn ướt át, check! Môi hồng nhuận căng mọng, tràn đầy sức sống,check! Ôi ôi nhìn xem, nhìn đôi chân vừa trắng nõn lại thon thon như nữ nhân kia xem, có nam nhân nào lại không mê mẩn chứ, check check! Còn có vùng xương quai xanh như ẩn như hiện sau lớp sơmi mỏng quyến rũ, thân ảnh thực mảnh mai kiêu gợi, check check check check!! Em rể, coi như lần này phục em kiếm được nương tử là cực phẩm khả ái như vậy!!"

Mà ở trên giường, thiếu niên khả ái miệng vẫn không ngừng gào ầm:

_ Tôi, tôi có võ!! Tôi chẳng qua không muốn hạ thủ với nữ nhân!! Mau buông a!!

Bất quá cậu càng chống chế, áo càng trễ nải. Vị đại tỷ thấy vậy còn sôi máu hơn, hừng hực khí thế kéo chăn ra, thuần thục đè thân ảnh gầy gò xuống. Lưu Chí Hoành không thể đụng chân tay liền lấy võ mồm ra chống chế, gào thét ư a không thiếu loại nào. Vậy mà đại tỷ biến thái này giống như càng hưng phấn, một mực mạnh bạo muốn khám người. "Ôi, lại còn là tiểu thụ nhạy cảm tạc mao!! Kỳ này bà chị dâu tương lai gần này phải khám cho bằng được, còn có cái gì khiến cậu trai này mỹ miều đến vậy!!"

Bingo! Đại tỷ này là hủ nữ.

-

Thiên Tỉ mang trọng trách gọi cậu xuống, trên đường lên vẩn vơ nghĩ miên man. Nam tử tùy tiện kia thế nào lại là nương tử của mình!? Còn có, sao ngay cả quyền phản đối anh cũng không còn nữa rồi? Chỉ là có chút chậm trễ tìm đối tượng kết giao, cũng không đến mức phải lập tức thi hành bộ luật hôn nhân Dịch gia chứ??? Có điều trong lòng vẫn là không nhịn được có chút tò mò về hỷ sự của mình. Mọi người thường nói mặc váy cưới ai cũng sẽ rất đẹp, đến cả chị dâu bình thường là phi thường biến thái còn trở thành thiếu phụ nết na hiền thục. Nói mới nhớ, chị dâu đến cùng anh trai tới giờ vẫn không thấy đâu? Nghe nói chị dâu nổi máu hào kiệt lúc trước, chính là đem một thân hủ nữ đi tăm tia bé trai xinh đẹp nào đó. Có điều bé trai xinh đẹp đâu có ai quanh đây? Gần đây chỉ toàn người trên 28 tuổi rồi, còn lại là nữ nô gia, gồm các trung niên, có là nam nô gia cũng trung niên nốt. Quản gia lão đại vốn không ưa người trẻ tuổi thiếu chín chắn. Này đừng nói là..

_ AAAAAAAAAA Đừng động mà, đừng, buông!! Mau buông a!!

_ Một chút thôi không đau đâu!!

_ Ư aaaa.. Đừng động!! Làm ơn, aaaa... Khóc mất!

_ Ngoan nào ngoan nào, chỉ một chút thôi mà.

_ Ư.. Đời trai của tôi a.. Ưm, đừng nháo, nào!! Đại tỷ, đừng.. Ư a!! Chị..

Thiên Tỉ vừa vặn nghe thấy loại âm thanh quái dị phát ra từ phòng mình, lập tức rùng mình một lượt. Chị dâu nổi hứng hạ thủ với Lưu Chí Hoành?? Đừng đùa chứ!! Mà cái tiếng này.. Dịch Dương Thiên Tỉ mặt mày xanh lét nhào vào phòng, đập vào mắt chính là hình anh cậu đang phải giằng co với nữ nhân, thất kinh gào ầm:

_ A!! Đừng, đừng v-

Cậu còn chưa kịp nói hết câu, anh đã thấy toàn bộ cảnh sắc phơi bày trước mắt. Thiếu niên một tay kéo quần một tay giữ áo, hai chân thon thon đang mãnh liệt giãy giụa khỏi thân người tách ở giữa trong phút chốc khựng lại như hết pin sập nguồn. Cái gì mà cổ bút chì, cái gì mà xương quai xanh ẩn hiện, cái gì mà nhũ hoa hồng hồng, cái gì mà eo thon gầy, cái gì mà làn da trắng sữa, cái gì mà áo sơmi bung cúc nửa kín nửa hở, CÁI GÌ CÁI GÌ CŨNG ĐẬP VÀO MẮT DỊCH DƯƠNG THIÊN TỶ HẾT RỒI A!!!!

_ Oà, em dâu em thật câu dẫn nha! - Vị tỷ tỷ tay che miệng vẻ thỏa mãn, tay còn lại đặt trền đùi Chí Hoành trượt một đường dài dọc đùi và cẳng chân theo làn da mịn mịn kéo xuống.

Lưu Chí Hoành rùng mình một hồi, thẹn quá hoá giận to tiếng, tức đến phát khóc.

_ Câu dẫn cái quỷ, ông nội ngươi!! Đồ dâm phụ biến thái, thực không còn gì để nói mà!!

_ Ôi em dâu, em đúng là khiến đại tỷ đây không thể kiềm lòng!! - Vị đại tỷ làm dạng ôm tim, trên miệng còn loan loan ý cười vô sỉ - Còn ngại cái gì nữa nga, đằng nào cũng động phòng mà! Đúng không Dịch thiếu gia?

Anh thì đang đứng chết trân một chỗ, nghe tiếng gọi liền giật mình theo phản xạ gật đầu, ngoan ngoãn "vâng" liền mấy tiếng. Lúc sau thấy ánh mắt Lưu Chí Hoành phừng phừng lửa giận liền nhận ra mình vừa nói tầm bậy, lại khẩn trương chối bay chối biến. Cậu tức đến xì khói, hai tai đỏ lựng vùng dậy toan phi ra khỏi giường.

Chỉ là vừa oanh liệt nhảy xuống giường lại lập tức oanh liệt nhăn nhó ngã xuống thảm, ôi cái chân bị trật hôm qua vừa đỡ được một chút.. May mắn đây chính là thảm lông cừu mềm mại, bằng không sẽ phải đi thay răng giả mất.. Vị đại tỷ thấy thế bật cười khen đáng yêu rồi lặn xuống nhà. Để lại anh đứng chôn chân với đống chăn chiếu lộn xộn và cái xác vật ra giữa nhà.

-

Lưu Chí Hoành nhớ mình trước giờ đều được khen dễ nuôi, da thịt tự nhiên sẽ săn. Vậy mà lúc này lại bị anh bế lên dễ dàng giống như nhấc con gà đặt vào nồi. Cảm giác nhục nhã dâng đầy trong lòng, hậm hực đi bước cao bước thấp vào phòng tắm, cũng không quên đóng cửa phong tắm một cái thật mạnh.

Anh ngồi chờ cậu, tiện thể gọi gia nhân lên thu lại chăn chiếu. Cô giúp việc vừa lên đến nơi đã len lén thở dài vì đống náo loạn. Mà Thiên Tỉ lại giống như không hề hay biết, thảnh thơi chống tay tựa lưng vào tường quan sát nữ nhân làm việc. Tựa hồ tới 15 phút đồng hồ sau mới mở miệng hỏi:

_ Phòng còn trống nhiều không, phải dọn Lưu Chí Hoành ra ở riêng.

_ Ấy, không được đâu thiếu gia. phu nhân đã dặn dò thiếu phu nhân và thiếu gia bất luận thế nào cũng phải ở riêng một phòng, sinh hoạt chung sẽ dễ dàng vun đắp tình cảm. Gia nhân trong nhà có bao nhiêu, phu nhân sắp xếp cho ở kín phòng, thừa phòng nào cũng đều để giai nhân dắt gia đình tới ở cả rồi. Còn dặn tuyệt đối không cho một trong hai người dọn đồ ra ngoài, ai bắt được sẽ thưởng hậu hĩnh.

_ Kỳ quặc. - Thiên Tỉ nghe xong liền nhíu mày bất mãn.

Nữ gia nhân cười vui vẻ hà hà mấy tiếng rồi tiếp tục công việc, chỉ là vẫn vui miệng nói tiếp chuyện.

_ Thiếu phu nhân xinh đẹp như vậy, phu nhân thật có mắt nhìn người. Cậu cũng nên thấy mình có phúc đi thiếu gia.

_ Ha, có phúc lắm rồi, không cần thêm nữa. - Anh nhếch mép nhìn vết bầm sau vụ đánh nhau với tiểu tử thối hôm qua, nghĩ lại xem mình rốt cuộc đã làm nên nghiệp chướng gì mà phải chịu đựng cảnh khổ sở như vậy.

_ Thiếu phu nhân ăn học rất tốt, lấy bằng tốt nghiệp cấp 3 hạng Xuất sắc hiện tại đang chuẩn bị lấy tín chỉ nhập học ĐH Quốc gia, hai người thật môn đăng hộ đối. Sau này việc công ở toà án hay việc của tập đoàn, thiếu gia mở lời nhờ chắc chắn thiếu phu nhân xử lý ngon ơ!

_ Ừ. - Anh trả lời nghe thế nào cũng một mực khinh khỉnh, vậy mà nữ gia nhần mồm mép không thể khép lại, vẫn thao thao bất tuyệt, anh cũng bình bình lắng nghe. Vô thức lại cảm giác như mình đang làm thẩm phán toà nghe luật sư bào chữa cho bị cáo tiểu tử thối với tội danh làm tổn hại đến cán bộ nhà nước ngày hôm qua.

_ Thiếu phu nhân cũng thật đẹp người đẹp nết. Chút nữa đi thử váy cưới nô gia cũng muốn đi theo, cậu xem có được không? Thiếu phu nhân kiều diễm như vậy, mặc chắc chắn lộng lẫy. Thiếu phu nhân cũng thực là nhân cách hơn người đi, ngoan ngoãn tĩnh lặng lại biết ý, phu nhân của cậu Thiên Đại nháo như vậy, nếu không có thiếu gia lên thì bị ăn hiếp mất thôi.

"Chắc chị ta chưa nghe vụ đánh nhau tay đôi ngay trong phòng ăn nhỉ?" Thiên Tỉ chưa kịp phản bác, cửa phòng tắm 'xoạch' một cái, Chí Hoành mặc mỗi cái quần đùi in một hàng hình con vịt vàng, tay cầm quần jean khệnh khạng chống cửa, mặc kệ nữ gia nhân đang chình ình gấp chăn, mặt tỉnh bơ.

_ Dịch Mặt Liệt, tôi không mặc được quần.

_ Thái độ gì nữa đây?

Dịch Dương Thiên Tỷ cau mày quay lại nữ gia nhân ý nói 'cậu ta đẹp nết như thế đấy' để cho nữ nô gia kia nhận ra sự thật. Ai dè cô ả má ửng ửng, che miệng cười chúm chím, liếc mắt cười hí hí.

_ Ôi, thiếu phu nhân thật dễ thương, nhanh như vậy đã đặt biệt danh thân mật rồi. Nô gia xin phép đi thay grap, hai người tự nhiên, chút nữa xuống dùng bữa cùng nhị vị lão gia và Dịch Dương Thiên Đại thiếu gia.

Dịch Dương Thiên Tỉ còn đang mặt nhăn mày nhó, Lưu Chí Hoành lập tức chặn ngang mặt, rướn tay vẫy vẫy cái quần trước mặt anh. Bộ dạng chính là thô thiển vô cùng! Căng mắt lên nhìn xem, tiểu tử thối này có gì là đẹp người đẹp nết đây?

_ Êu, Dịch Mặt Liệt, mặc quần a mặc quần~~

Thiên Tỉ bất mãn đưa tay giật mạnh cái quần, ánh mắt vẫn tràn đầy nộ khí lườm nguýt. Mà bên kia Lưu Mặt Dày chính là đem tức giận trên mặt ai kia ném thẳng vào thúng rác, căn bản không để tâm kẻ mặt liệt này chính là, từ khi có Lưu Loi Nhoi xuất hiện, khuôn mặt phi thường biến đổi. Này ngớ ra, tức giận, khinh bỉ, chán nản, thất kinh, đều có tất thảy. Bệnh liệt cơ mặt mãn tính căn bản đã không thuốc mà khỏi thật rồi! Còn có bệnh lười mở miệng cũng có biến chuyển thực rõ ràng đi, không chỉ một câu ừ mà còn là cả n chữ có thanh có sắc. Có điều, bất luận chuyển biến thế nào, này cũng đều là những cảm xúc đối với tinh thần con người có chút không tốt.

Lưu Chí Hoành bĩu môi, nhăn trán.

_ Sao? Luật sư thì không mặc quần hộ được à??

_ Ít nhất không phải quần in hình vịt vàng nền sọc xanh!!

_ Thì sao?? Anh tưởng anh là luật sư muốn làm gì thì làm, kỳ thị cả người mặc quần vịt vàng?? Tôi nói anh biết, bây giờ tôi khởi kiện anh vi phạm nhân quyền đều được!!

_ Cậu còn nói? Chẳng lẽ cậu không biết mặc thứ đồ hạ đẳng như vậy là gián tiếp huỷ hoại danh phẩm gia đình à??

Lưu Chí Hoành có chút đuối lý, liền dở chiêu mặt dày tám thước, lý sự cùn:

_ Ai thèm để ý cái quần đùi mặc trong chứ??

_ Nếu có người nhìn thấy thì sao??

_ Sao có thể a!!!!

Và cãi nhau to. Thiên a, làm sao hai kẻ này sống chúng dưới một mái nhà được đây? Tương lai phía trước, đều là mây đen kết lại mà thành rồi!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top