Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[LONGFIC] Vệ sĩ và tiểu thư - Cặp đôi oan gia - JeTi (Chap 28)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Tung chap nhân dịp đưa ông Táo về trời. Qua Tết Zen sẽ up chap mới. ^^

===

Chap 28

- Jessie.

Bỗng có một bàn tay vỗ lên vai Tiffany làm cô giật mình thức giấc.

Do đêm qua ngồi trông chừng Jessica mà Tiffany mà không biết tại sao lại nửa nằm nửa ngồi gục đầu lên tay của Jessica.

Dụi dụi mắt, mới phát hiện ra ngồi gọi mình dậy không phải là Jessica mà là quản gia Kim.

- Ơ.

Thấy bộ mặt còn chưa tỉnh ngủ ngơ ngơ ngác ngác của Tiffany, quản gia Kim bật cười:

- Là ta đây. Không phải Jessie của ai đó đâu.

Tiffany ngượng chín mặt, cười cười gãi đầu mà không biết nói gì.

Nhìn Tiffany vì chăm sóc cho Jessica mà tiều tụy đi rất nhiều, lòng quản gia Kim không khỏi xót xa.

Nhẹ nhàng kéo ghế ngồi bên cạnh Tiffany, quản gia Kim nói:

- Chắc con mệt lắm rồi, về nhà ngủ một lát đi. Ở đây đã có ta chăm sóc cho Jessica rồi, con yên tâm đi về đi.

Tiffany lắc đầu ngoày ngoạy, ánh mắt âu yếm hướng về phía Jessica đang nằm ngủ thở đều đặn:

- Con muốn ở bên cạnh Jessie. Lỡ Jessie tỉnh dậy mà không thấy con chắc Jessie sẽ buồn lắm.

Quản gia Kim nắm lấy tay của Tiffany vỗ nhè nhẹ lên đó khuyên nhủ:

- Nếu Jessica tỉnh dậy mà nhìn thấy con như thế này sẽ đau lòng lắm đó. Con cũng không muốn Jessie chưa tỉnh lại mà con đã ngã bệnh rồi chứ.

- Nhưng…

Nhìn Tiffany có vẻ còn chần chừ, do dự, quản gia Kim đẩy nhẹ Tiffany ra cửa:

- Ngoan. Nghe lời ta đi.

- Dạ, có chuyện gì thì gọi điện cho con ngay lập tức nha. Con sẽ nhanh chóng trở lại.

Tuy quản gia Kim gật đầu đảm bảo nhưng Tiffany vẫn cảm thấy không yên tâm.

Nhìn lại Jessica một lần nữa rồi mới cầm túi xách vội vã rời khỏi bệnh viện.

Nhìn bóng dáng dần khuất xa của Tiffany, quản gia Kim thở dài thườn thượt.

- Không biết chuyện này sẽ đi đến đâu đây?

===

- Chết tiệt.

Tiffany lầm bầm trong miệng, hối hả kêu tài xế lái xe vào bệnh viện.

Chẳng hiểu sao vừa mới đặt lưng xuống giường là Tiffany lại ngủ một giấc mấy tiếng đồng hồ, không biết có xảy ra chuyện gì không nữa.

Linh cảm của Tiffany cho cô biết có điều gì không ổn.

Trên đường đi Tiffany không ngừng gọi điện cho quản gia Kim nhưng không có ai trả lời cả.

Lòng Tiffany càng thêm lo lắng, thầm cầu mong Jessica không xảy ra chuyện gì.

===

Cộp cộp.

Tiếng giày cao gót nện từng tiếng khô khốc vang lên trên hành lang vắng.

Dừng trước cửa phòng 238, Tiffany cúi người thở dốc.

Sau khi hơi thở dần trở lại bình thường, Tiffany xoay tay cầm mở cửa bước vào.

Cạch.

Giọt nước mắt rơi xuống má Tiffany mà cô chẳng hề bận tâm lau đi chúng.

Đây rồi.

Rốt cuộc Jessica cũng đã tỉnh dậy.

Giây phút nhìn thấy Jessica đang ngồi trên giường nhìn mình, trái tim Tiffany dường như vỡ òa trong vui sướng.

Vội vàng chạy đến ôm chầm lấy Jessica, Tiffany nức nở:

- Jessie tỉnh lại thì tốt quá. Em đã rất lo lắng, giờ thì không sao nữa rồi. Em cứ tưởng…

Đỡ Tiffany ngồi thẳng dậy, Jessica với tay lấy khăn giấy đầu giường đưa cho Tiffany.

Tiffany bĩu môi không lấy, nói với Jessica bằng giọng nũng nịu:

- Không. Jessie lau giúp em đi.

Trong đôi mắt của Jessica thoáng mở to ngạc nhiên rồi cũng nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Tiffany.

Nhìn vẻ mặt hiện giờ của Jessica trông rất là tức cười, Tiffany nhịn không được cười phì một tiếng rồi lại ôm lấy Jessica, dụi mặt vào đó cọ cọ.

Thật sự là trong thời gian qua, Tiffany đã nhớ gương mặt này, vòng tay này, mùi hương này biết bao nhiêu.

Nhìn thấy thân thể bất động của Jessica, tuy gần trong gang tấc lại ngỡ như xa vạn dặm.

Nỗi khổ sinh li tử biệt ấy, Tiffany không muốn bản thân phải trải qua một lần nào nữa.

Và một lần nữa, Jessica gỡ đôi bàn tay đang ôm chặt lấy mình, đẩy Tiffany ra.

Tiffany bất ngờ nhìn Jessica không chớp mắt.

Jessica cũng không né tránh ánh nhìn ấy, trực tiếp nhìn thẳng vào Tiffany.

Một lát sau, tiếng nói lạnh lùng của Jessica vang lên:

- Tiểu thư Hwang, xin cô tự trọng.

Ngỡ ngàng.

Bàng hoàng.

Chết lặng.

Đó là những cảm xúc của Tiffany sau khi nghe được lời nói ướp đầy băng ấy.

Tiffany như không tin vào tai mình, sợ mình nghe lầm nên hỏi lại:

- Jessie vừa nói gì?

- Tôi nói “Xin cô tự trọng”.

Đầu óc của Tiffany trở nên choáng váng, chẳng lẽ là do bị đập trúng đầu nên Jessica mất trí nhớ?

Nghĩ là thế, Tiffany chạy nhanh đến cạnh giường, nhấn cái nút màu đỏ kêu bác sĩ vào kiểm tra cho Jessica.

Sau khi kiểm tra sơ bộ, bác sĩ đưa ra kết luận rằng Jessica không hề nhớ gì về những chuyện sau khi làm vệ sĩ của Tiffany cả.

Ngồi thẩn thờ bên ngoài một lúc lâu Tiffany mới đẩy cửa bước vào phòng của Jessica.

Bốn mắt nhìn nhau nhưng không còn cảm giác như lúc ban đầu.

Những cái nhìn nhau yêu thưuơng, âu yếm giờ đây chẳng còn, thay vào đó là nhìn nhau như những người xa lạ.

Một đôi mắt tràn đầy đau xót, bi thương, một đôi mắt trống rỗng, lạnh lùng.

Nghiệt ngã làm sao.

Đau đớn làm sao.

Tiffany tiến đến gần giường Jessica đang ngồi, vươn tay ra định nắm lấy bàn tay cho cô sự ấm áp ấy thì Jessica lại rụt tay lại để bàn tay kia chơi vơi, hụt hẫng giữa không trung.

Cuộn chặt tay thành nắm đấm, Tiffany thu tay về, mỉm cười yếu ớt nhìn Jessica:

- Jessie thấy trong người như thế nào rồi?

- Tôi ổn.

Đôi mắt lạnh lùng ấy vẫn nhìn về phía cô chăm chú, nhưng giọng nói lại không có một chút cảm xúc nào.

Tiffany vẫn nhẹ giọng quan tâm Jessica:

- Vậy Jessie ăn chút gì nhé.

- Không cần. Tôi không đói.

Trái tim Tiffany chợt nhói lên đau đớn.

Chẳng lẽ tình cảm của hai người lại trở về điểm xuất phát ư?

Chẳng lẽ Jessica không còn nhớ gì về cô hết sao?

Ờ ha, ít nhất Jessica còn nhớ cái tên Tiffany Hwang, nhớ mình là vệ sĩ của cô.

Nhưng không sao.

Dù thế nào đi nữa Tiffany vẫn sẽ giúp Jessica nhớ lại tất cả.

Hoặc có thể là cùng nhau xây dựng lại tình cảm từ con số 0.

Đúng vậy, Tiffany sẽ làm mọi cách để tìm lại tình yêu của hai người. 

Cả hai lại chìm vào im lặng.

Tiffany lúng túng, không biết nên bắt đầu câu chuyện như thế nào.

Cô đã có rất nhiều chuyện muốn nói cùng với Jessica.

Nhưng cứ nhìn thấy ánh mắt xa lạ ấy, cổ họng Tiffany lại nghẹn đắng, không thốt nên lời.

Tiffany cứ ngồi thừ ở đấy mà không biết làm gì.

Tiffany rất muốn được ôm lấy con người đang ở trước mắt này nhưng đã có điều gì đó ngăn cản cô.

Hai người bây giờ chỉ có quan hệ là tiểu thư và vệ sĩ, không gì hơn.

Thế nào lại có những hành động thân mật ấy được.

Và Tiffany cũng không muốn nhìn thấy Jessica lạnh lùng đẩy cô ra nữa.

Tiffany nhìn chăm chú gương mặt xinh đẹp của Jessica mà không biết trong đầu cô ấy đang nghĩ gì.

Không gian im lặng, tĩnh mịch đến đáng sợ, chỉ nghe tiếng hai người thay phiên nhau hít thở đều đều đều.

- Cô về đi.

Jessica lên tiếng kéo Tiffany ra khỏi những suy nghĩ miên man nãy giờ.

- Em ở lại đây chăm sóc cho Jessie.

- Tôi có thể tự lo cho bản thân được. Cô về đi.

- Nhưng…

Jessica quay qua đối mặt với Tiffany, dùng ánh mắt khó chịu nhìn cô ấy khiến tiếng “nhưng” vừa thốt ra lại rớt vào im lặng.

Đôi mắt Tiffany long lanh, như một tấm gương trong đã phủ một tầng sương mỏng.

- Được. Jessie nhớ giữ gìn sức khỏe. Có gì gọi điện cho em nha. Em về.

- Ừ.

Jessica không nói gì nữa mà nằm xuống kéo chăn lên, xoay lưng lại với Tiffany.

Tiffany lặng lẽ bước ra khỏi phòng, cuối cùng nước mắt không kìm giữ được nữa tuông rơi.

Tiffany nhanh tay lau đi dòng nước mắt, lê bước về nhà.

Ở một nơi nào đó, có một người nào đó mỉm cười nhưng…

Tobe continue...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#jeti