Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47+48

Joohyun ôm bụng cầm túi xách đi ra ngoài. Vừa mở cửa, cô đã đứng sững lại. Cách mấy bước chân, Taehyung đang đứng đối diện cô. Anh nhếch mép nhìn cô cười:

- Việc bận mà em nói là đây sao?

Joohyun đứng thẳng lưng, cô cố tỏ ra bình tĩnh:

- Bây giờ tôi muốn đi ra ngoài.

Joohyun hy vọng có thể đuổi được anh, tình trạng bây giờ của cô không hề tốt chút nào, người cô không muốn biết nhất chính là Taehyung. Nhưng sự giả vờ của cô không thoát khỏi ánh mắt sắc lạnh của Taehyung, anh bước đến chỗ cô nhìn kỹ:

- Em đau ở đâu sao?

Joohyun cảm thấy mệt mỏi vô cùng, sao lần nào cô gặp chuyện cũng bị anh thấy được thế này, cô lạnh giọng:

- Không sao, chỉ là hơi nhức đầu thôi.

Như để phản bác lại lời cô, trong dạ dày bỗng quặn lên khiến Joohyun bất giác nhíu mày, trán cô lấm tấm mồ hôi. Joohyun nhìn vẻ đau đớn của cô, giọng âm trầm:

- Ôm bụng mà lại kêu đau đầu. Nếu em muốn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt tôi thì thôi đi. Bộ dáng yếu đuối mệt mỏi nhất của em tôi đều thấy hết cả rồi. Đừng giả vờ nữa.

Joohyun trừng mắt với anh. Taehyung thản nhiên cầm lấy túi xách của cô:

- Muốn tôi bế hay em tự đi?

Joohyun biết bây giờ phản kháng không có tác dụng gì, đứng đây đôi co với anh chỉ khiến bản thân cô thêm đau đớn mà thôi. Cô tự mình đi trước, Taehyung bước theo phía sau.

Joohyun nằm dài trên ghế sau, thật sự cô không chịu nổi nữa, bàn tay ôm chặt bụng, cả người cô ướt đẫm mồ hôi, nước mắt không tự chủ được cũng nhỏ giọt chảy xuống. Suốt cả quãng đường đi, Taehyung cố lái xe nhanh hết sức có thể. Mỗi lần đèn đỏ, anh đều nhìn cô qua gương chiếu hậu. Nhìn vẻ đau đớn của cô, Taehyung càng nóng ruột hơn, anh nhẹ giọng an ủi:

- Gắng chịu thêm một chút, sắp tới rồi!

Joohyun không biết có nghe được hay không? Cô gật gật.

Đến nơi, Taehyung đổ xịch xe trước đại sảnh bệnh viện, anh quên cả rút chìa khóa vội ôm cô chạy như bay vào bên trong.

Đợi bác sĩ cấp cứu cho Joohyun rồi kiểm tra mọi thứ cũng mất mấy tiếng đồng hồ. Taehyung vẫn ngồi bên ngoài, anh nắm chặt tay. Nhớ lại lần trước đến nhà cô, anh thấy bát mỳ vẫn còn hơn phân nửa. Taehyung cười nhạt, anh tưởng cô sống tốt lắm chứ. Vốn dĩ định hỏi rõ cô một số thứ nhưng bây giờ lại thành ra thế này.

Taehyung bước đến giường Joohyun, cô tuy đã đỡ hơn lúc chiều nhưng gương mặt vẫn trắng bệch. Anh nhìn kỹ, hóa ra cô ốm đến mức này. Khi anh ôm cô, cả người nhẹ tênh như không có chút sức sống. Taehyung chợt thấy nhói lòng, anh vội quay đi chỗ khác.

Bác sĩ nói tình hình cho Taehyung biết, giọng bà ấy nghiêm khắc:

- Cậu không biết rõ tình trạng của cô ấy sao? Dạ dày đã như thế lại còn ăn uống thất thường, việc cô ấy thường xuyên thế này đừng nói là cậu không biết?

Taehyung cảm thấy mơ hồ, anh vội hỏi lại:

- Cô ấy bị như vậy là thường xuyên ạ?

Vị bác sĩ kia nghiêm mặt:

- Cậu có phải chồng bệnh nhân không vậy? Đến cả việc cô ấy hay dùng thuốc giảm đau cũng không biết!

Taehyung cảm thấy tai mình lùng bùng, JiYeon thường xuyên bị như vậy, rốt cuộc là từ khi nào? Vị bác sĩ thấy gương mặt thất thần của anh thì nhẹ giọng:

- Sau này chăm sóc cô ấy tốt một chút, tình trạng của bệnh nhân nghiêm trọng rồi đấy!

Taehyung rời khỏi căn phòng đó, anh không có can đảm để đối diện với Joohyun lúc này. Dưới chân chiếc ghế đá bên ngoài bệnh viện, một đống mẩu thuốc đã chất đầy.

Hơn mười giờ Taehyung quay lại phòng bệnh. Anh đã dặn dì Ham mua cháo mang đến nhưng hình như Joohyun định đi ngủ luôn, cô không hề thức dậy lần nào. Tối đó Taehyung cũng không về nhà, anh trằn trọc cả đêm trên chiếc sô pha trong phòng.

Nửa đêm JiYeon chợt hét lên ú ớ: "Đừng đi... Đừng đi..."

Taehyung vội đi qua đó, bàn tay cô giơ lên trơ trọi giữa không trung, đôi mày đã nhíu chặt lại. Anh nắm lấy tay cô, bàn tay còn lại vỗ vỗ. Joohyun đã yên hơn, bất chợt trên khóe mắt cô một giọt nước mắt trào ra. Taehyung sững người, rốt cuộc cô đã mơ thấy gì mà đau đớn đến thế!

Sáng hôm sau khi Joohyun tỉnh lại đã thấy Taehyung ngồi trên sô pha đối diện xử lý công việc. Cô lặng nhìn anh, dường như Taehyung cũng phát hiện ra, anh ngước mắt nhìn lại, Joohyun bối rối quay đi chỗ khác. Taehyung bỏ tập tài liệu xuống, anh đi đến cạnh giường cô, giọng có chút đùa cợt:

- Có cần tôi đưa em vào nhà vệ sinh không?

Joohyun đỏ mặt, cô vội xua tay:

- Không cần!

Nói xong cô bước xuống giường, có lẽ nằm đã lâu lại thêm không có chút sức lực nào, Joohyun bước đi loạng choạng. Taehyung nhanh chân đỡ lấy cô. Cuối cùng cô đành bất lực dựa vào anh.

Khi đi ra khỏi phòng vệ sinh, Joohyun nhìn thấy bát cháo nóng hổi đặt bên bàn còn Taehyung vẫn ngồi yên trên sô pha. Tần ngần một hồi cô mới lên tiếng:

- Tôi không sao rồi, lát nữa còn có y tá chăm sóc, nếu không được thì tôi gọi cho Seulgi, anh không cần ở đây nữa. Cảm ơn vì hôm qua đã giúp tôi đến bệnh viện.

Taehyung đặt tài liệu xuống bàn, ánh mắt nhìn cô như tìm tòi điều gì:

- Em khẳng định là Seulgi có thể đến?

JiYeon chợt nhớ ra hôm qua Seulgi vừa kết hôn. Vợ chồng bọn họ chắc đang du lịch ở tận Hawaii rồi. Cô cười gượng:

- Không có cô ấy thì còn có y tá, anh không cần bận tâm.

Ánh mắt Taehyung thoáng qua nét thất vọng, giọng anh trầm xuống:

- Sau khi em ăn hết tôi sẽ đi!

Joohyun biết không thể nói nổi anh, cô đành ngồi xuống giường cầm bát cháo lên. Quả thực từ tối qua đến giờ chưa ăn gì khiến cô rất đói. Cô cầm muỗng xúc từng thìa nhỏ cho lên miệng. Ngay từ miếng đầu tiên, Joohyun đã biết đây là cháo do dì Ham làm, lòng cô nổi lên chút ấm áp.

Sau khi ăn hết, Joohyun đưa mắt về phía Taehyung. Không cần nói anh cũng biết cô có ý đuổi người. Taehyung xếp tài liệu vào cặp. Lúc Joohyun tưởng anh chuẩn bị đi thì anh đột ngột quay lại, giọng anh hơi khàn:

- Bác sĩ bảo tình trạng này của em là thường xuyên xảy ra. Tại sao không đi khám mà lại uống thuốc giảm đau?

Joohyun ngẩn người, là anh đang quan tâm cô sao? Anh bây giờ sao lại muốn quan tâm cô, chẳng phải anh còn có Sujeong bên cạnh hay sao? Trong lòng cô nổi lên vị đắng chát. Giọng cô lạnh đi:

- Cảm ơn anh đã quan tâm nhưng sức khỏe của tôi, tôi tự biết, không dám làm phiền đến một người bận rộn như anh!

Taehyung cau mày, khóe miệng giật giật. Anh cố kiềm chế cơn tức giận, cười lạnh với cô:

- Tôi chỉ là muốn nhắc em lần sau có đau ốm gì cũng đừng để tôi nhìn thấy. Em chắc cũng không muốn tôi thương hại em?

Joohyun lặng người, cô quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ. Taehyung cầm cặp cất bước bỏ đi.

...

Tối, đã hơn 10h nhưng Taehyung vẫn còn ở phòng làm việc. Anh cố hoàn thành những hạng mục còn lại. Thực ra chúng không cần gấp nhưng anh là muốn bận rộn một chút để khỏi nghĩ đến Joohyun. Cuối cùng cũng xong, Taehyung đứng lặng trước cửa kính, bên dưới thành phố ngập tràn ánh đèn rực rỡ. Nơi đó ồn ào tới mức nào, vui vẻ đến mức nào có biết anh nơi đây tâm hồn trống trải vô cùng không?

Taehyung đã cho Hoseok về trước. Anh lái xe vòng vòng quanh thành phố, không hiểu sao lại dừng trước cổng bệnh viện. Anh khẽ thở dài, tại sao trong tim không thể thoát khỏi hình bóng cô. Thấy cô đau đớn như vậy, trong lòng anh như có muôn ngàn nhát dao đâm vào. Lúc trước anh không muốn cô sống hạnh phúc nhưng bây giờ khi thấy cô chật vật như thế, anh thà mong cô sống vui vẻ còn hơn.

Taehyung dựa người vào xe, cánh cửa đã được hạ xuống nhưng ngọn gió lùa vào chẳng thể làm mát trái tim nguội lạnh của anh.

Cuối cùng Taehyung vẫn quyết định đi lên. Cả bệnh viện im ắng, mùi thuốc sát khuẩn nhè nhẹ hòa tan vào không khí. Taehyung mở cửa, Joohyun đã ngủ yên, gương mặt cô thanh tịnh không chút vướng bận. Anh cúi xuống, không nhịn được đặt lên trán cô một nụ hôn. Mùi hương nhàn nhạt nơi cô khiến anh an lòng. Joohyun như cảm nhận được điều gì, khóe miệng cô nhếch lên, nụ cười ẩn hiện trên gương mặt nhỏ bé. Taehyung bất giác sững người, anh cười lên vui vẻ rồi cúi xuống lại hôn lên môi cô. Lần này lông mày Joohyun nhíu lại, cô khẽ cựa quậy. Taehyung phì cười với hành vi mờ ám của mình. Anh lấy ghế ngồi xuống bên cạnh cô. Gió đêm rất lạnh nhưng chỉ cần ngồi bên ngắm cô ngủ thế này, anh đã cảm thấy ấm áp lắm rồi!
----------------------------

AHHHHHHH!!😆😆😆😆😆
Bae Tỷ muốn em sống sao!!Người gì đâu sẹc xi dữ dẹ😱Mất cả lít máu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top