Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 12

Suho đem cuốc xẻng cất ra sau cốp xe rồi ngồi vào ghế lái. Anh nhìn Jieun bên cạnh, không nói gì. Hai người họ đang trao đổi một cái gì đó, bằng sự tương thông trong ánh mắt để không quấy rầy người phía sau là tôi. Jieun gật nhẹ một cái, rồi Suho khởi động xe. Chúng tôi đi nhanh ra khỏi con hẻm vắng, không hề ngoảnh đầu lại. Trong thâm tâm ai cũng muốn mang kí ức chết chóc kinh hoàng này bỏ lại phía sau.

Mãi đến khi xe hòa vào đường lớn, tôi mới mở miệng hỏi:

-Suho, chúng ta đi đâu vậy?

-Bệnh viện không nằm trong thành phố, đường hơi xa và khó đi. Em chịu được chứ?

Tôi "dạ" một tiếng, để Chanyeol tựa đầu vào vai mình. Mãi đến khi mặt trời ló dạng, chúng tôi mới rẽ vào một con đường nhỏ ở ngoại ô. Cảm giác xóc nảy liên tục khiến tôi muốn nôn. Quả thực hành trình này khó đi hơn tôi đã nghĩ.

Chúng tôi dừng xe trước một căn biệt thự màu trắng. Căn nhà đẹp đẽ nhưng chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ một cây thập giá gỗ trên nóc khiến tôi rùng mình. Suho quay đầu lại nói "Tới nơi rồi!" và mở cửa bước ra. Tôi để Chnayeol nằm trên băng ghế sau rồi cũng ra ngoài. Không khí ngột ngạt trong xe cộng thêm việc di chuyển hàng giờ liền khiến tôi mệt mỏi rã rời. Xoa bóp cánh tay dã sớm tê liệt, tôi đưa mắt nhìn quang cảnh xung quanh.

Chỗ này là một khu phố giàu có không kém gì trung tâm thành phố, nhưng không vội vã, ồn ào như ở đó. Không khí trong lành và tươi mát, thật thích hợp để nghỉ ngơi dưỡng bệnh.

Suho nhấn chuông cửa đến lần thứ ba mới có người ra mở. Đó là một thanh niên trẻ, khuôn mặt khả ái, Người đó không kịp chào một tiếng, vội vã cùng Suho dìu Chanyeol vào nhà.

Tôi cũng đi theo, đến một căn phòng khá hiện đại và rộng lớn. Chanyeol được đặt nằm ngay ngắn trên giường trắng. Người đó đột nhiên quay lại hỏi:

-Là người của tòa án ra tay phải không?

Suho nhìn một cái rồi gật đầu:

-Anh xem có hi vọng gì không? Có thể dùng cách cũ chứ?

Chàng trai lắc đầu nhẹ, cùng lúc lấy đi toàn bộ niềm hi vọng của tôi.

-Chúng ta không có máu dự trữ. 9 ngày nữa mà không tìm được cách, e thần thánh cũng không cứu nổi cậu ta đâu.

Hai người ra ngoài hành lang nói với nhau chuyện gì đó, lát sau Suho trở vào, khuôn mặt không giấu nổi vẻ mệt mỏi âu lo.

-Người vừa rồi là Luhan, một bác sĩ, cũng là thi quỷ. Sau này anh ấy sẽ trực tiếp chữa trị cho Chanyeol. Anh ấy rất giỏi, nhất định sẽ tìm được cách.

Tôi gật đầu, mắt vẫn không rời Chanyeol lấy nửa giây. Tất cả những gì tôi có thể làm lúc này chỉ là chờ đợi và cầu nguyện.

Luhan có trở vào xem xét tình hình của Chanyeol vài lần, rồi lại đi ra. Suho nói tòa án sẽ không bao giờ can thiệp vào công việc của bệnh viện, cho nên sẽ không gặp phải trở ngại nào từ bên ấy, Những bác sĩ ở đây đều là người giỏi nhất, nên nếu vẫn không cứu được Chanyeol thì trên thế giới này cũng chẳng có chỗ nào cứu được.

Suho mang cho tôi một viên thuốc an thần, nhưng tôi không muốn uống, sợ mình sẽ ngủ quên mất. Mãi đến giữa trưa, một chiếc BMW màu trắng đi vào cổng trước. Suho nói, bác sĩ chính tới rồi, sau đó liền đi ra ngoài.

Nói là bệnh viện nhưng căn biệt thự này giống một phòng nghiên cứu bí mật hơn, chỉ có hai người sống và làm việc ở đây. Một là Luhan, hai là người đi chiếc BMW kia, Suho gọi anh ta là Kris, là người nước ngoài, nhưng nói tiếng Hàn rất thạo. Từ trước đến nay, tôi chưa gặp qua người nào có thần thái thi quỷ sâu sắc như vậy. Kris tuy khuôn mặt có nét gì đó giống Luhan, nhưng lúc nào cũng mang một phong thái lãnh cảm khó tả. Khuôn mặt từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, tuyệt nhiên không lộ chút sắc thái biểu cảm nào. Nhưng chuyện người nọ lãnh đạm như thế nào đối với tôi không quan trọng. Chỉ cần cứu được Chanyeol, kể cả kẻ nguy hiểm thế nào thì tôi cũng sẽ mang ơn cả đời.

Tôi gọi điện thoại, xin phép bố mẹ cho đi du lịch hai tuần tới Jeju cho thư thả đầu óc. Bố mẹ tôi làm việc ở một công ty lữ hành, chuyện đi lại rất thoáng, cho nên bình thường tôi muốn đi đâu đều rất thoải mái. Chỉ là dù có thu xếp ổn thỏa cũng không biết mình có thể cố gắng đến bao lâu. Bản thân chẳng hiểu gì về thi quỷ, thế nhưng trong lòng vẫn không khỏi suy nghĩ, hình như khả năng nào có thể cứu Chanyeol, tất cả đều đã từng nghĩ qua.

Jieun đến một cửa hàng, mua cho tôi ít quần áo vật dụng. Trong khi đó tôi chỉ đi lòng vòng trong nhà, nhìn ngắm một chút rồi lại trở vào ngồi cạnh Chanyeol. Cả căn nhà lớn như vậy, chỉ có một mình Chanyeol là bệnh nhân.

Thỉnh thoảng, tôi nghe tiếng Kris và Luhan nói chuyện với nhau vọng vào từ phòng khách. Những điều họ nói, tôi nghe chỉ hiểu một chút, nhưng tất cả những gì có thể biết chỉ là Chanyeol còn rất ít thời gian, và hiện giờ cơ hội cứu anh ấy ấp xỉ bằng 0.

...

Mùa hè năm nay đến sớm. tiết trời oi bức, tâm tình tôi cũng nóng hơn bao giờ hết. Luhan nói với tôi trời càng nóng, sự phân hủy càng diễn ra nhanh hơn. Tôi lo lắng muốn chết, nhưng gọi điện về cho bố mẹ luôn phải dùng cái giọng thật vui vẻ để nói chuyện, trong lòng thật sự muốn nổ tung.

-Luhan, có kết quả từ ABH chưa? - Kris đặt tập tài liệu lên bàn, khuôn mặt có chút biến sắc hiếm thấy.

Luhan thở dài, không nói gì, chỉ lắc nhẹ. Tôi cảm thấy lòng mình như chùng xuống.

Suho kể với tôi, ABH có vai trò như một ngân hàng máu của thi quỷ. Ở đây, một số lượng nhóm máu đặc biệt được lưu trữ trong thời gian dài, đề phòng những trường hợp cần thiết, Nhưng những người có nhóm máu đặc biệt này trên thế giới có rất ít, và hầu hết gen đã bị biến đổi. Những năm qua, thi quỷ trả thù nhau bằng cách hút máu đối phương không ít. Dù đã được đưa tới bệnh viện thì không nhiều người có thể trở về từ Quỷ Môn Quan. Cho nên kết quả nhận được chỉ khiến chúng tôi càng thêm suy sụp.

...

Tôi nhìn tờ lịch treo trên tường, đã 6 dấu chéo đỏ chói. 6 ngày rồi...

Luhan nói thời gian của Chanyeol đã bị rút ngắn lại bởi thời tiết nóng. Tôi nhẩm tính, còn nhiều nhất chỉ là hai ngày. Tuyệt vọng xâm lấn toàn bộ suy nghĩ, còn khổ sở hơn cả ngày ấy, khi thấy Chanyeol trong phòng khách sạn.

-Không còn cách nào nữa sao? Suho nói hai người là bác sĩ giỏi nhất mà...

Đáp lại tôi chỉ là một cái lắc đầu nhẹ.

Tôi không trách họ, chỉ hận sao ông trời thật bất công. Rõ ràng cho chúng tôi cơ hội, nhưng cuối cùng lại tàn nhẫn cướp đi.

Chanyeol từng nói: "Kẻ đáng ra phải chết lại cố ý chống đối số phận, quay trở lại sống thì cả đời cũng sẽ bị nguyền rủa." Tôi vốn không tin, nhưng bây giờ điều đó lại linh ứng ngay trước mắt, khuôn muốn tin cũng không được.

Số phận, thật sự tàn nhẫn vậy sao?

Tôi ngơ ngác nhìn đồng hồ, ước gì có thể làm thời gian ngừng trôi. Thế nhưng cuộc sống là vậy, cái vòng luẩn quẩn của ngày và đêm , mãi không dứt ra được. Mỗi phút mỗi giây đều như nhắc nhở: Tôi sắp mất Chanyeol rồi!

...

Suho đưa Jieun trở về, nói một ngày sau sẽ quay lại. Tôi ở lại cùng Chanyeol, lúc này rời anh ấy nữa bước, chỉ sợ mất anh lúc nào không hay.

Luhan và Kris cả ngày bận bịu trong phòng thí nghiệm, nghiên cứu phương án cuối cùng: Hồng cầu nhân tạo. Đây là công trình nghiên cứu chỉ có ở trong thế giới của thi quỷ, nơi tiến bộ về khoa học vượt xa thế giới loài người, chỉ tiếc chưa thành công lần nào.

Mảnh gốm vỡ của tôi vẫn nằm trong tay Chanyeol, tôi cố gỡ nhưng qua mấy ngày, dường như anh ấy nắm càng thêm chặt, giống như đem cả sinh mệnh của mình ủy thác vào nó.

Mảnh vỡ sắc nhọn, cuối cùng lại đen ngón tay tôi rạch một đường dài. Máu tươi nhỏ xuống từng giọt, thấm đỏ một chút trên tấm ga giường màu trắng tinh. Tôi nhìn thấy máu, tâm lại càng thêm rối bời.

Luhan vừa trở vào, nhìn thất vệt máu trên giường, mặt liền trắng bợt đi.

-Kris! - Tôi nghe tiếng anh vội vã gọi - Vào đây nhanh lên!

Nhìn điệu bộ vội vàng của anh, tôi bỗng nhiên thấy sốt ruột, như ý thức được điều gì đó mơ hồ. Kris bước vào phòng, nhìn tôi không chớp mắt. Khuôn mặt ít biểu cảm của anh sáng bừng lên, một chút gì đó, như là hi vọng.

Kris dẫn tôi đến một căn phòng có máy chiếu trên tầng hai. Tôi lẳng lặng ngồi xuống ghế. Kris bật laptop, trên màn hình đối diện hiện lên mình ảnh mô phỏng vô cùng sống động.

-Đây lag hình ảnh mô phỏng sự tương đồng của thi quỷ và loài người. Min Ah, nhưng lời tôi nói có thể sẽ rất phiền phức, nhưng hi vọng cô sẽ nghe thật kĩ. Quyết định của cô ảnh hưởng rất lớn tới mạng sống của Chanyeol.

Tôi hơi rùng mình, bất giác nắm chặc tay vịn ghế, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

-Như cô đã biết, máu người và động vật đối với thi quỷ có vai trò như thực phẩm với con người. Khi cơ thể hấp thụ, chúng sẽ được xúc tác trong quá trình tiêu hóa, tạo ra các hợp chất cao phân tử thích hợp cấu thành các tế bào trong cơ thể. Nói cách khác, máu người là thức ăn của thi quỷ, không có khả năng sản sinh hồng cầu hay thay thế máu của thi quỷ được.

Kris dừng một chút, như để tôi có thể tiếp thu hết những gì anh nói.

-Tuy nhiên, có một nhóm máu rất hiếm có tên là AB-RH119, là nhóm máu tương thích với cơ thể thi quỷ, có khả năng sản sinh hồng cầu cực mạnh. Cơ bản là ở thế giới con người, khả năng kì diệu này là không cần thiết, nên AB-RH119 chỉ là một nhóm máu hiếm bình thường. Min Ah, cô chính là người mang dòng máu hiếm đó.

Tôi kinh ngạc, không thể tin nổi rằng những gì chúng tôi tìm kiếm suốt mấy ngày qua dường như đều vô ích, người có thể cứu sống được Chanyeol lại là tôi.

Ngày hôm nay, tôi thực sự có thể mang điều kì diệu đến cho Chanyeol sao?

Tôi nôn nóng muốn đứng dậy, nhưng Kris nhanh chóng ngăn tôi lại.

-Khoan đã, Min Ah. Tôi biết cô rất nôn nóng, nhưng việc cứu sống Chaneyol không đơn giản như vậy.

-Còn chuyện gì nữa sao?

-Suho.. câu ấy đã 92 tuổi rồi!

Tôi khó hiểu nhìn Kris, không biết tại sao đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện này. Tuổi tác của Suho có liên quan gì đến Chanyeol chứ?

-Điếu đó có nghĩa là quá trình sống của Suho chỉ mới nhanh lên trong khoảng thời gian gần đây. 15 năm trước, Suho là ca truyền máu thứ 7 của tôi. Mẹ Suho, vì cứu con trai mà bỏ mạng. Đó là chuyện mà suốt cuộc đời làm bác sĩ của mình, tôi sẽ phải ân hận.

Tôi ngỡ ngàng. Vậy cái quá khứ đau buồn mà Chanyeol từng kể cho tôi nghe về Suho là đây sao? Tôi bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, thầm nghĩ có lẽ Suho cũng đã phát hiện ra nhóm máu đặc biệt của tôi. Nếu như bây giờ Suho có mặt ở đây, chắc chắn sẽ dùng mọi cách thức ngăn tôi lại.

-Tuy tỉ lệ thành công là cao, nhưng lại không có cách nào thử được mức độ tương thích giữa người cho và nhận. Nếu thực sự không thích hợp. AB-RH119 sẽ trở thành độc dược đối với thi quỷ. Lúc đó e có trời cũng không cứu nổi Chanyeol.

Kris làm tôi nhớ đến ngày hôm đó, tên thi quỷ sau khi hút máu tôi đã suy yếu nhanh chóng như thế nào. Nếu như thực sự không tương thích, Chanyeol sẽ phải chết sao?

Kris đi tới, đặt tay lên vai tôi, hơi siết chặt.

-Cô có khoảng hai tiếng đồng hồ để suy nghĩ, trước khi Suho trở về và ngăn chúng ta lại. Là một bác sĩ, cứu người là trách nhiệm, nhưng lương tâm chúng tôi không cho phép việc cứu đồng loại lại đe dọa tính mạng của người khác. Tôi hứa sẽ giảm thiểu tất cả mọi nguy hiểm đến với cô, đảm bảo việc sai sót do vội vàng như trường hợp của mẹ Suho sẽ không xảy ra. Nhưng vẫn không thể chắc chắn được 100%. Điều quan trọng là cô có muốn đánh liều hay không?

Tôi trở về phòng, ngồi xuống suy nghĩ. Hình như từ trước đến nay, ngoài gây chuyện, hiểu lầm và giận dỗi, tôi vẫn chưa làm được điều gì cho Chanyeol, ngược lại còn hết lần này đến lần khác làm anh lo lắng. Chanyeol lại vì tôi mà khổ sở suy nghĩ, vì tôi mà gây nên tội lỗi, vì tôi mới phải ra đi. Anh ấy hi sinh tất cả, chẳng bao giờ chịu nghĩ cho bản thân mình.

Không có anh, cuộc đời tôi có lẽ đã phải kết thúc vào ngày hôm ấy, khi tôi bị mắc kẹt ở phòng hiệu trưởng. Tôi cũng đã trải qua đau khổ khi anh ra đi, tất cả dều hiểu hết. Anh ấy vì tôi quá nhiều, nếu có thể, tôi muốn được trả ơn. Nếu như tôi có thể làm gì đó, thì chính là cứu anh ấy một mạng.

Cho nên tôi quyết định sẽ đánh cược.

Tôi bước xuống giường, tìm một tờ giấy và cây bút rồi im lặng ngồi viết.

"Chanyeol, em làm tất cả những điều này, đều là vì sự ích kỉ và tham lam của bản thân. Em muốn được ở bên anh, muốn cùng anh làm nhiều việc, muốn được anh yêu thương. Tất cả đều là vì em, cho nên xin anh đừng có lỗi hay biết ơn."

Tôi cũng viết thêm một lá thư dài cho bố mẹ. Bởi vì trong thâm tâm vẫn lo sợ chuyện xấu có thể xảy ra. Nếu như thực sự là vậy, những gì tôi có thể nói cũng chỉ là lời cảm ơn, và xin lỗi.

Tôi quay lại phòng thí nghiệm. Kris đang loay hoay với mấy ống nghiệm thủy tinh. Nhìn thấy máu trong ống làm tôi nhộn nhạo và lo lắng.

-Cô suy nghĩ xong rồi sao, Min Ah? Chúng ta còn một tiếng nữa...

-Tôi sẽ truyền máu, càng sớm càng tốt.

-Không cần vội, còn...

Chưa kịp để Kris nói hết câu, Luhan từ đâu tông cửa xông vào, vẻ mặt đầy hốt hoảng:

-Kris, có chuyện rồi. Tóc của Chanyeol đang tiêu biến.

Tôi khẩn khoản níu chặt lấy tay Kris. Anh nhìn tôi một lúc, rồi cũng cương quyết gật đầu.

-Luhan, cậu chuẩn bị dụng cụ đi.

Tôi vội vàng xoay người trở về phòng, leo lên chiếc giường bên cạnh, toàn thân căng cứng. Dù dã có sự chuẩn bị trước về tinh thần, tôi vẫn không có cách nào bình tĩnh nổi.

Nhìn qua bên Chanyeol, bỗng nhiên tôi cảm thấy cùng anh trải qua giờ phút này, như cả thế giới chỉ có hai chúng tôi, thật là tốt. Tôi vươn tay ra nắm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của Chanyeol, thầm thì:

-Chúng ta đều phải sống, nhất định phải sống!

End chap 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top