Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đệ Nhị Thập Chương

Chương Thứ Hai Mươi.


Bùi Châu Hiền để lại một vạt váy nhàn nhạt trước mặt Tôn Thừa Hoan trước khi biến mất khỏi đại môn Cảnh vương phủ. Bốn lính gác đêm tại cổng vương phủ chỉ dám trộm cười vương gia của họ ngốc nghếch đứng giữa đường nhìn theo chủ nhân tương lai của Cảnh vương phủ bước vào trong mà vẫn chưa kịp đi theo. Cho đến khi Bùi đại tiểu thư đã khuất mất thì mới có người dám lên tiếng nhắc nhở Thừa Hoan nhanh chóng hồi phủ, chớ để mỹ nhân chờ.


Một lúc sau Tú Anh cũng Sáp Kỳ cũng từ đằng sau theo về phủ. Khuôn mặt Tú Anh luôn hiện lên những vầng hồng trên hai bên má. Hai người này vậy cũng coi nhưng cùng nhau trải qua thất tịch trên lý thuyết thì không phải đi riêng nhưng trên thực tế thì lại khác.


Đêm hè có điểm nóng bức, Bùi Châu Hiền tắm xong trên người chỉ có trung y lụa mỏng màu hồng nhạt. Chỉ một tấm bình phong ngăn cách với tẩm phòng thôi mà tự nhiên trái tim đập không kiểm soát, mặt nàng đỏ lên. Đây chẳng phải là nàng tự nguyện hay sao, tự mình dâng lên mình khiến cho nàng tự nhiên ý thức được nó giống như là "thị tẩm" vậy. Hơn nữa nàng lại lựa chọn quẹo vào động cọp chứ Tôn Thừa Hoan cũng chẳng bắt ép nàng.


Không có lễ tiết gì cả, nàng tự nhủ. Xoắn xuýt nửa ngày, nhưng rồi nàng cũng phải đẩy tấm bình phong đi vào phòng. Nàng có thể chọn ở phòng khác nhưng mà nhìn thấy kẻ kia nằm ngủ há mồm trên giường lại khiến nàng bật cười. Cũng có chút hụt hẫng, Châu Hiền nàng chuẩn bị tinh thần đến nửa ngày cuối cùng đổi lại là một kẻ ngủ lăn quay trên giường. Thôi, cũng tốt, nàng cởi giày ngồi bên giường, tự động chui vào lòng ngực Tôn Thừa Hoan.


Bùi Châu Hiền thích nhất là vị trí này, mùi thơm khiến nàng an tâm, thêm thân thể đông ấm hè mát chuyên dụng bên cạnh khiến các nàng đều nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. Trộm hôn lên cần cổ trăng trắng của Tôn Thừa Hoan, không nhịn được cắn nhẹ nhẹ lên đó rồi an phận đi ngủ với nụ cười nho nhỏ trên môi. Tôn Thừa Hoan trong giấc ngủ, vô thức vòng tay ra kéo lấy Bùi Châu Hiền vào lòng chặt chẽ.

Sáng hôm sau, giờ thìn (7 - 9h sáng) Bùi Châu Hiền y mệnh vào vấn an Hoàng hậu. Nàng trước khi rời khỏi kinh thành cần có lời với Hoàng hậu. Nàng mặc một bộ triều phục nhật bình màu thiên thanh và trắng, ngồi trước đại điện cung Hưng Hòa của Hoàng hậu. Các phi tần đã sớm đến vấn an xong, nàng lặng lẽ chờ một bên chờ được triệu vào. Vài khắc sau, ma ma thiếp thân bên cạnh hoàng hậu cũng truyền nàng vào nội điện mà không ở đại điện như trước.


Hoàng hậu Lê Huyên, mẫu nghi thiên hạ hiền từ thục mẫu, thân sinh mẫu thân của nhị công chúa Tôn Thừa Hi, và bát hoàng tử Tôn Thừa Hoan. Dùng lòng nhân từ để đối đãi hậu cung, tiếc rằng vì xuất thân thấp kém nên vẫn luôn bị lục cung cùng các phe cánh gièm pha. Người cũng không để ý, nhưng tuyệt nhiên cũng không phải khối bông mềm. Bùi Châu Hiền nàng đối mặt với vị hoàng hậu này, ngoài là thân sinh mẫu thân của Tôn Thừa Hoan thì từ người này luôn toát ra một cỗ khí tao nhã nhưng không thiếu sự thâm trầm cùng ngạo khí mẫu nghi. Khí chất Tôn Thừa Hoan phần nào giống với mẫu thân, nhưng thay vì sự thâm trầm nguy hiểm thì ở Tôn Thừa Hoan có một sự dịu dàng thanh khiết, ở trong đôi mắt nàng say mê luôn sáng ngời lanh lợi như một vầng minh nguyệt, khiến nàng không nhịn được muốn ôm vào lòng, muốn yêu thương nàng ấy. Nghĩ tới Bùi Châu Hiền lại đỏ mặt.


"Hiền nhi, con tới rồi, mau đến đây cùng ta đánh ván cờ đi" - Hoàng hậu đặt từng con cờ lên mặt bàn, hai bên có vài món điểm tâm cùng ấm trà nhàn nhạt hương thơm.


"Dạ" - nàng ngồi đối diện hoàng hậu, nhanh chóng đặt vào vài kì khí.


Ngón tay Bùi Châu Hiền thập phần xinh đẹp, nhỏ nhắn mượt mà, cầm kì đen tương phản giao thoa càng lộ ra nét kiều diễm, nhất cử nhất động lọt vào mắt hoàng hậu đều là cảnh đẹp ý vui. Hoàng hậu vừa hài lòng vừa phiền lòng.


"Hiền nhi, ta thực thích con. Làm cách nào đây" - kì khí hạ xuống đã lập thành kì thế. Nhìn bàn cờ thì thế hoàng hậu cầm cờ trắng đang ở khóa gông cờ đen.


"Con thấy bàn cờ này, như chơi đùa lòng người. Ta ước gì có thể cứ thế mà xuôi đi thì tốt biết mấy. Nhưng số mệnh không cho phép. Nếu như con biết rằng điều đó là không thể được".


Bùi Châu Hiền cứng người. Nàng hiểu hoàng hậu đang nói gì. Nàng cười nhẹ: "Một bàn cờ, có gì mà chúng ta không thể kiểm soát. Tiểu nữ cũng nhìn thấu được thế cờ xoay chuyển. Tình thế nguy cấp, trọng kích ở đây, nước đi buộc đỡ còn chưa biết ai thắng ai thua. Đấu bằng trí nhưng đến lúc lý trí lu mờ thì cái gì cũng không quan trọng".


"Con quyết định? Đi ngược luân thường đạo lý vạn kiếp bất phục?"


"Tiểu... Con quyết định".


"Vậy được. Ta chỉ mong các con có thể bình an một đời".


Hoàng hậu lấy một con cờ, đặt bên mép bàn, người chấp nhận đầu hàng trận kỳ này. Hy vọng người đúng vì quyết định này. Bùi Châu Hiền cảm động quỳ xuống tạ ơn Hoàng hậu nhưng cũng không nói gì. Dù sao tai vách mạch rừng trong cung cũng khó có thể đảm bảo.


Sau đó Bùi Châu Hiền cáo lui về phủ. Hoàng hậu phiền lòng thở dài. Nếu Bùi Châu Hiền đã biết thân phận thật của Tôn Thừa Hoan cớ gì lại tiếp tục đâm đầu như vậy chứ. Tình thế đi đến nước này cũng là do đế hậu hai người tạo ra. Hậu quả lại bắt mấy đứa nhỏ gánh vác. Thân làm hoàng hậu nhưng lại không có quyền trách cứ.


Đêm qua khi biết các nàng lưỡng tình tương duyệt, không ngại giữa thiên hạ bày tỏ tình cảm, Hoàng hậu không khỏi sợ hãi, lo lắng có bàng hoàng cũng có. Trong cung việc đối thực cũng khô g phải người chưa thấy qua, thậm chí còn có chút dung túng những này tiểu cung nữ, thái giám. Nhưng đến khi chính con mình cũng như vậy khiến người không tránh khỏi đau lòng. Người mất cả đêm suy nghĩ làm đối mặt với sự thật, với Bùi Châu Hiền đứa trẻ kia. Một đứa trẻ thanh nhã, tài hoa mà người hết mực yêu thích. Người nghĩ mãi, nghĩ mãi cuối cùng tình cảm của người mẹ đã chiến thắng mọi thứ.


Từ nhỏ Tôn Thừa Hoan đã chịu không ít uất ức, khổ sở, cớ gì bản thân lại muốn ép đứa con mình dứt ruột đẻ ra chịu thêm tổn thương nữa? Ngoài kia bao nhiêu người, có mấy người là thật lòng vì hài tử của mình, thiên hạ dông bão hoàng quyền vô tình vậy thì Hoan nhi của người chỉ còn mỗi mẫu thân này là điểm tự mà thôi. Thiên hạ nghĩ sao thì nghĩ, còn Hoan nhi là con của người, nhất định người sẽ vì Hoan nhi mà thiên vị hết thảy.


Nghĩ đi nghĩ lại người còn lãi thêm một tiểu tức nhi mà mình vô cùng ưng ý nữa. Trái phải đều thấy lời lãi còn gì nữa mà phải xoắn xuýt đây. Hoàng hậu mỉm cười, nhấc chén trà lên uống một ngụm, mùi trà thoang thoảng thanh mát khiến người vui vẻ cười hài lòng.


Thoát ra ngoài cung, Bùi Châu Hiền không khỏi rối bời, theo kiệu quay về Bùi phủ, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng lên đường tìm lấy vật mà Dương Tạc nhắn để lại.


Ba ngày đường gập ghềnh vất vả, trừ Kim Nghệ Lâm ở lại kinh thành nghe ngóng tình hình thì Châu Hiền, Thừa Hoan, Tú Anh và Sáp Kỳ cùng với Mỹ Anh Thái Nghiên đều có mặt ở cánh rừng ranh giới giữa đất liền và biển, cách về phía Nam kinh thành. Cánh rừng này dài rộng mấy chục dặm, là nơi trú ẩn hoàn hảo của một đám thổ phỉ, quan binh triều đình nhiều lần truy quét nhưng thất bại.

Lần này đến cũng không có gì phải giấu diếm thân phận, hơn nữa còn phải có sự trợ giúp của quan binh. Tổng binh Vũ Cẩn cùng với quan phủ Hạ Dĩ Tự đều tới nghênh tiếp Cảnh vương cùng với tiểu điện hạ Kim Thái Nghiên, cũng cùng một lượt báo cáo về căn cứ thổ phỉ.


Bùi Châu Hiền im lặng ngồi bên cạnh lắng nghe, nàng lờ mờ hiểu được tại sao đám thổ phỉ này lợi hại đến vậy, chắc chắn không chỉ đơn giản là cách phòng thủ của chúng hay võ nghệ cao cường. Dù sao triều đình cũng nhiều lần phái trọng binh trấn áp nhưng vẫn bó tay. Khả năng cao là món đồ mà Dương Tạc để lại nằm trong căn cứ của đám thổ phỉ này.


Bọn chúng có căn cứ nằm trong khu rừng rậm nhưng vẫn chưa một lần quan binh tiếp cận đến. Chúng cũng không hà hiếp bá tánh hay cướp bóc trấn lột dã man thậm chí còn tiếp tế giúp dân chúng. Nhưng vì thế cũng là một lực lượng nguy cơ tiềm ẩn đối với thiên triều, nếu lực lượng này trở thành "nghĩa quân" tạo phản thì chưa chắc dân chúng đã đứng về phía Tôn triều. Điều này nhiều lần đã làm cho triều đình lo lắng. Tôn Thừa Hoan nghĩ rằng nếu nàng không vướng phải vụ án này, nếu không phải Bùi Châu Hiền dần dần tiến vào cuộc sống vốn nhàn tản của nàng thì còn bao nhiêu góc khuất của thiên hạ Tôn triều mà nàng không được nhìn thấy nữa?


Dư quang của Tôn Thừa Hoan liếc về phía bên trái, nơi Bùi Châu Hiền đang ngồi đăm chiêu suy nghĩ. Đến suy tư mà cũng thu hút đến vậy, bất tri bất giác ngẩn người ngắm nàng.


"Vương gia... Vương gia?" - Hạ Dĩ Tự gọi Tôn Thừa Hoan vài lần vội vã theo ánh mắt thì thấy vị tiểu vương gia đang ngẩn người nhìn vị Bùi tiểu thư bên cạnh, hắn cũng nhẹ nhàng cười cười, tuổi trẻ còn có sức lực yêu đương đúng là tốt.


Sáp Kỳ đứng sau lưng Tôn Thừa Hoan đẩy nhẹ kéo nàng về thực tế. Giật nhẹ mình, hắng giọng che đi bối rối mới quyết định hạ lệnh:


"Ta cần khoảng ba trăm bộ binh theo ta tiến vào doanh trại thổ phỉ, lần này ta không đánh, mà tới để cầu hòa".


"Được vậy thần xin phép đi chuẩn bị" - Tổng binh Vũ Cẩn nói xong cũng lui xuống. Bùi Châu Hiền lúc này mới ngẩng mặt lên, ánh mắt mờ mịt.


Đêm ấy Bùi Châu Hiền sớm tắm xong lên giường nằm ngủ, Tôn Thừa Hoan lén lút lên giường của nàng, áo lụa trơn mềm phủ lên thân thể trắng nõn mềm mịn, Tôn Thừa Hoan không kìm được nuốt khan một cái. Cái gáy cổ cao cao thon dài khơi lên trong lòng Tôn Thừa Hoan một dự cảm khôn ổn. Hạ xuống gáy Bùi Châu Hiền một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi từ hôn nhẹ chuyển sang ngậm lấy mút nhẹ. Bùi Châu Hiền trong cơn mê man nửa tỉnh nửa mê với hơi ấm quen thuộc rên lên một tiếng. Còn chưa tỉnh táo hẳn môi đã bị ngậm lấy. Triền miên một lúc lâu đã đánh tan cơn buồn ngủ của Bùi Châu Hiền.


"Hoan nhi.... " - trong hơi thở gấp gáp nàng gọi tên người trong lòng.


Tôn Thừa Hoan tách hàm răng trắng đều ra liều lĩnh tiến công, xâm nhập khoảng không gian trong miệng nhỏ thơm tho, dây dưa đến khi Bùi Châu Hiền chịu không nổi nhẹ đẩy vai nàng ra. Tựa vào trán nhau thở dốc một hồi mới lấy lại được nhịp thở, Tôn Thừa Hoan lại mổ nhẹ vài cái lên môi Bùi Châu Hiền.


"Còn không ngủ mai xuất phát sớm nữa. Đi đường cả ngày cũng mệt rồi mà, mai ta còn phải cùng Mỹ Anh chuẩn bị một ít dược nữa" - Bùi Châu Hiền đỏ mặt nói trong sự ngượng ngùng.


"Không, mai ta đi, nàng cùng Tú Anh và Mỹ Anh tỷ sẽ ở lại đây" - Tôn Thừa Hoan ánh mắt sáng lên nói với Bùi Châu Hiền.


Bùi Châu Hiền nghe xong ngạc nhiên vài giây rồi mặt nàng đỏ lên, không phải vì ngượng ngùng mà là vì tức giận: "Tôn Thừa Hoan, bây giờ ngươi lại chê ta vướng chân vướng tay có phải không hả? Tiểu cẩu chết tiệt này" - Bùi Châu Hiền tức giận cắn cắn lên xương quai xanh của Tôn Thừa Hoan nhưng cũng không dùng sức gì mấy.


"Không phải, nàng nghe ta nói. Thật ra lần này là đi thăm dò, ta không chắc bên trong kia có gì đó tuy nhiên cũng không quá nguy hiểm. Theo ta thấy thì đám thổ phỉ ấy cũng không phải là không nói lý. Ta lấy 300 bộ binh chỉ đem vào 20 người, còn lại ở bìa rừng chờ. Các nàng ở ngoài cùng Tổng binh chờ tín hiệu tiếp ứng. Nếu có nguy hiểm ta sẽ bắn tín hiệu cho nàng biết. Được không?" - Tôn Thừa Hoan thật ra là lo lắng an nguy cho Bùi Châu Hiền, nàng không muốn nàng ấy lại lần nữa vì nàng mà đối mặt với nguy hiểm. Chỉ có thể lựa lời mà lừa Bùi Châu Hiền ở lại.


Tất nhiên Bùi Châu Hiền làm sao không hiểu nỗi lòng của Tôn Thừa Hoan, nhưng chính trong lòng nàng cũng có suy nghĩ khác. Đơn giản đồng ý khiến Tôn Thừa Hoan có hơi ngạc nhiên. Người này lại không cứng đầu đòi theo bằng được như mọi khi khiến Tôn Thừa Hoan cản thấy bứt rứt.


Loay hoay một hồi Bùi Châu Hiền cũng làm tổ trong lòng Tôn Thừa Hoan mà chìm vào giấc ngủ. Tôn Thừa Hoan ngửi ngửi hương thơm quen thuộc trong lòng, hôn nhẹ lên trán tránh làm động đến mỹ nhân trong ngực, mùi hương quen thuộc quẩn quanh chóp mũi như mê dược khiến Tôn Thừa Hoan an tâm chìm vào giấc mộng.


Sáng hôm sau như kế hoạch thì Tôn Thừa Hoan cùng Sáp Kỳ và Thái Nghiên chỉ dẫn theo hai mươi bộ binh kéo theo lương thực và một ít đồ tiến vào trong rừng. Bùi Châu Hiền, Mỹ Anh và Tú Anh đều ở lại trong lều trại bên cạnh khu rừng. Nháy mắt một cái đoàn người đi vào ba ngày đêm không có tin tức cũng không có tín hiệu nguy hiểm khiến lòng Bùi Châu Hiền bối rối. Không chờ đến lúc có tín hiệu, Bùi Châu Hiền lập tức dắt ngựa đi vào trong rừng.


Gặp một cái ngã ba đầu tiên, bên đường trước mặt có xếp một chồng đá, nàng rẽ phải, đi qua chồng đá ở bên tay trái nàng. Đi nửa ngày nàng lại gặp lại chồng đá ấy ở bên tay phải nàng, tức là nàng đã đi một vòng. Nếu rẽ phải thì sẽ quay lại chỗ cũ hay sao? Có lẽ đường bên trái có con đường nào đó mà nàng đã bỏ qua, dù sao cũng đi lâu như vậy, không lý nào lại vòng lại chỗ cũ. Đi theo đường mòn với hi vọng đuổi kịp đoàn người của Tôn Thừa Hoan. Đi cả ngày, vẫn là chồng đá ấy khiến nàng nhận ra một điều rằng - nàng đã bị lạc. Kể cả có rẽ về hướng nàng cho là lối ra thì cũng không còn là lối ra nữa, nàng đang quanh quẩn trong một vòng tròn không có lối ra. Đi đến tối ngày thứ hai Bùi Châu Hiền lờ mờ thấy có lửa trại, trong lòng vui sướng mà tiến đến. Thế nhưng thật sự gặp được Tôn Thừa Hoan.


"Thừa Hoan..."


Tôn Thừa Hoan uể oải nghe thấy tiếng gọi quen thuộc còn tưởng mình mê sảng. Cho đến khi Bùi Châu Hiền xuống ngựa ôm lấy nàng thì mới sững sờ. Ôm lại người trong lòng, mắt không tự chủ lóng lánh lên. Sáp Kỳ với Thái Nghiên tự giác quay mặt đi coi như mình mù, còn đâm binh lính vào hai mươi người chỉ còn lại năm sáu người.


Họ đi đã năm ngày hơn rồi, tuy nhiên mãi không thoát ra được khỏi mê cung khiến lòng người rệu rã. Hơn nữa còn bị phục kích vài lần khiến quân số hao tổn, rừng quá rậm không thể bắn tín hiệu khiến họ trở nên tuyệt vọng, ý chí chiến đấu cũng không còn.


"Nàng tới đây làm cái gì, nguy hiểm lắm có biết không hả?"


"Ta không đến thì ngươi làm sao bây giờ?..." - Bùi Châu Hiền vuốt gương mặt lem luốc đau lòng một trận.


Sau hai ngày đi đường Bùi Châu Hiền đã đánh dấu những chỗ nàng đi qua, thật may mà gặp được Tôn Thừa Hoan.


"Chúng ta đang bị khóa trong trận đồ. Thật ra ta cũng đã đi trong trận đồ này hai ngày nay rồi" - Bùi Châu Hiền thở dài nố về tình hình trước mắt.


"Châu Hiền, muội có phát hiện được gì không?" Kim Thái Nghiên tình hình cũng không khá hơn, khá chật vật đành phải trông chờ vào Bùi Châu Hiền chứ nàng là chịu thua. Chờ vị tài nữ này cứu họ ra ngoài.


"Cũng không phức tạp lắm, thật may là gặp được mọi người chứ mọi người tiếp tục di chuyển liên tục thì chúng ta cũng khó gặp được nhau" - Bùi Châu Hiền nàng cười cười ném một miếng gà rừng nhai nhai vài cái rồi nuốt xuống mới tiếp lời.


"Thực ra chúng ta không phải đi vòng tròn mà chúng ta chỉ là bị đánh lạc hướng mà thôi. Đây gọi là Yêu Bát Trận" - Bùi Châu Hiền lấy một cành cây vòng hai vòng xuống đất dưới sự chăm chú của mọi người, giải thích.


"Yêu Bát Trận này là hình số tám của ngôn ngữ Ả Rập tại Tây Thiên. Nó tạo nên rất nhiều ngã ba mà từ những ngã ba này lại tạo nên những dấu hiệu giả để chúng ta nghĩ rằng chúng ta đang đi vòng tròn. Trên thực tế là bọn chúng muốn dẫn ta đi theo cung đường mà chúng muốn. Nếu là mê cung đi mãi về phía trái hay phía bên phải thì cũng sẽ ra được, nhưng một cái Yêu Bát Trận đơn giản này thì chúng ta không thể áp dụng được cách đó. Chắc mọi người có thể nhìn được những chồng đá ở mỗi ngã ba. Thực tế sau khi chúng ta đi qua đó sẽ phải qua nhiều nhất là năm lần chồng đá đó mới khiến chúng ta trở về chỗ cũ, đến lúc này phương hướng sẽ loạn hết lên. Chưa kể bọn chúng có thể di chuyển chồng đá khiến chúng ta rồi trí nữa. Cuối cùng không có lối ra khiến tinh thần quân sĩ uể oải, không còn ý chí chiến đấu sau mấy ngày đi đường chúng sẽ bất ngờ phục kích, ở chỗ này hay trên cả đoạn đường chỉ cần lơ là huống hồ cái trận đồ này kéo dài đến mấy chục dặm trong khu rừng này" - nàng ngừng lại nuốt nước bọt cho thông họng, lập tức Tôn Thừa Hoan dâng nước tới bên khóe miệng nàng, cười cười uống nước Tôn Thừa Hoan đưa tới rồi mới nói tiếp: "Theo như ta đoán thì chúng ta đang ở vị trí này" - nàng khoanh vào một chỗ nhỏ trên hình số tám nàng vẽ ra - "nếu muốn vào doanh trại của bọn chúng có lẽ phải đi được đến đây" - nàng chỉ vào một đường cụt.


"Chỗ này chính là chỗ chúng ta bị phục kích, nhưng trước mặt cũng không còn đường đi" - Kim Thái Nghiên gãi gãi đầu.


"Không sai, không có lối chính là lối ra" - Bùi Châu Hiền thu lại cành cây ném vào đốm lửa rồi phủi phủi đi hai bàn tay dính một ít đất.


"Vậy được, mọi người nghỉ ngơi lấy sức mai tiếp tục" - Tôn Thừa Hoan trong lòng vừa lo lắng nhưng cũng thầm cảm thấy may mắn vì rốt cuộc Bùi Châu Hiền cũng tìm được nàng rồi.


Hết chương.

Theo lời hứa mình trở lại rồi đây 🐣🐒 lại tấu hài cho mọi người. Ngâm hơi lâu nên chưa có beta cái gì hết á. Vừa xem vừa check lỗi chính tả với đánh máy cho mình với.


Đừng quên vote và để lại comment nha các tiểu tiên nữ.


Mình vẽ cái Yêu Bát Trận cho mọi người hình dung:

Ghi chú:
X: nơi đặt các chồng đá làm nhiễu loạn.
∆: nơi phục kích.
O: căn cứ của thổ phỉ
→ : lối vào.

P/s: Tức là Bùi Châu Hiền đã đoán sai vị trí căn cứ. Nàng cho rằng căn cứ sẽ ở sau con đường cụt chỗ thổ phỉ ẩn nấp để phục kích nhưng thực chất không phải. Là một con đường khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top