Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đệ Thập Lục Chương (+)

Chương Thứ Mười Sáu.

Tôn Thừa Hoan trong đầu bây giờ rỗng tuếch, chẳng còn bất cứ thứ gì xót lại, chỉ còn duy nhất một bóng hình trước mắt. Rời ra khỏi nụ hôn, ánh mắt mơ màng nhìn vào Bùi Châu Hiền đang tựa vào trán nàng điều hòa lại nhịp thở.

Chiếc mũi cao hoàn hảo, đôi mắt mộng mị chan chứa tình cảm nay như ẩn như hiện một làn sương mù câu hồn người, đôi môi đỏ lên vì vừa trải qua dày vò một hồi, làn da trắng sứ càng tôn lên đôi môi mê người, mỹ nhân khuynh thành thì cũng chỉ như vậy. Tôn Thừa Hoan nghĩ tham lam muốn thêm nhưng bị một bàn tay chặn lại. Nhẹ nhàng đứng lên như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Nếu ai đó thích ngươi, thì sẽ cùng ngươi làm việc vừa rồi".

Tôn Thừa Hoan vẫn lẳng lặng nhìn theo nàng không nói nổi câu nào. Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan nhếch khóe miệng. Nàng ta nở nụ cười xấu xa khiến Tôn Thừa Hoan trong lòng phát lạnh. Chẳng nhẽ nàng bị Bùi Châu Hiền chơi đùa?

Bùi Châu Hiền lại cúi xuống nhẹ nhàng mổ một cái vào môi Tôn Thừa Hoan: "Biết chưa hả?"

Tôn Thừa Hoan giật mình, khó tin nhìn Bùi Châu Hiền, xoa xoa môi mình ngây ngốc. Vậy có nghĩa là Bùi Châu Hiền nàng ấy cũng thích nàng hay sao? Nàng ấy mới nói mà.

Bùi Châu Hiền nhìn gương mặt ngu muội của Tôn Thừa Hoan mà không nhịn nổi cười, bước đi ra ngoài mặc kệ Tôn Thừa Hoan còn chưa hoàn hồn, cũng chưa suy nghĩ xong thì nàng đã đi mất rồi. Không sai, đây chính là "mỹ nhân kế" trong truyền thuyết. Tôn Thừa Hoan đừng hòng chạy thoát khỏi bàn tay nàng.

Đi được một bước ra khỏi cửa phòng, Bùi Châu Hiền bị một lực mạnh mẽ kéo nàng lại, đồng thời cánh cửa cũng bị đóng sập theo sau. Tôn Thừa Hoan ép Bùi Châu Hiền vào cánh cửa, môi lại lần nữa tìm đến môi nàng. Dư vị nụ hôn kia quanh quẩn khiến Tôn Thừa Hoan không nghĩ dừng lại tại đây, mạnh mẽ áp xuống nhưng lại ôn nhu mà vuốt ve khuôn miệng xinh đẹp của Bùi Châu Hiền. Mũi ngập tràn hương khí chỉ một mình Bùi Châu Hiền có. Nụ hôn mày mang đầy tình nồng ý đượm, ôn nhu lưu luyến. Không có ta tính kế nàng, nàng nắm lấy ta, chỉ có nàng và ta, hai nàng như hòa lại với nhau bằng nụ hôn ấy.

"Châu Hiền..."

"Ừm?"

"Nếu ta hôn nàng như vậy có nghĩ là gì?"

Bùi Châu Hiền cười ngọt lịm, một tay ôm eo Tôn Thừa Hoan, tay còn lại đưa lên vuốt lấy vành tai tinh tế rồi trượt theo má xuống vẽ theo làn môi ấm nóng theo hơi thở vị cỏ ngọt thanh thanh thiển thiển chạm vào ngón tay nàng: "Trẻ nhỏ dễ dạy".

"Ta mới không còn là đứa trẻ" - Tôn Thừa Hoan cúi xuống cắn nhẹ vào môi Bùi Châu Hiền, sau đó chui vào hõm cổ nàng tham lam hít thở. Đặt vài nụ hôn vụn vặt lên cần cổ trắng mịn thon dài của Bùi Châu Hiền.

"Ưm, Thừa Hoan... Đủ rồi" - Bùi Châu Hiền vô lực đẩy đầu Thừa Hoan ra nhưng không được.

"Hoan nhi..."

"Nàng vừa nói gì? Nói lại ba lần" - Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Bùi Châu Hiền.

"Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi" - Bùi Châu Hiền buồn cười nhìn nàng nói.

"Nàng biết ta không phải nói cái này mà. Nàng vừa gọi ta là gì?" - Tôn Thừa Hoan cắn răng, Bùi Châu Hiền từ lúc nào trở nên phúc hắc thế này.

"Hoan nhi" - Bùi Châu Hiền lại gọi tên Thừa Hoan rồi như con mèo nhỏ chui vào lòng Tôn Thừa Hoan làm tổ. Trái tim của tiểu vương gia cũng như có con mèo nào cào cào vào trong tim cảm thấy ngứa ngáy không thôi. Ôm chặt lấy Bùi Châu Hiền, vuốt theo làn tóc mây mượt mà của nàng mỉm cười.

Hiện tại khí trời đã bớt lạnh vài phần, Bùi Châu Hiền hôm nay mặc một thân váy chẽn (váy bó) giao lĩnh, áo choàng màu trắng bọc lấy thân thể mảnh mai tinh tế của nàng, tóc nửa búi lên nửa đổ xuống xõa tung hai bên như thác nước, gương mặt không trang điểm ửng hồng nửa dựa vào ngực Tôn Thừa Hoan nửa dựa vào cửa phía sau. Đôi mi nhợt nhạt mang ý cười, một nụ cười ẩn hiện khiến người khác động lòng. Tôn Thừa Hoan ngắm nhìn người trước mặt cũng là người trong lòng thích đến không muốn buông tay.

"Châu Hiền, nàng tốt nhất chỉ nên như vậy trước mặt ta thôi".

Bùi Châu Hiền ngẩng mặt lên khỏi hõm cổ thơm mùi thảo mộc chỉ thuộc về Tôn Thừa Hoan, nhíu mày nhìn nàng: "Tại sao chứ?"

"Bùi Châu Hiền, nàng không biết dáng vẻ lúc này của nàng có bao nhiêu câu người đâu" - Tôn Thừa Hoan lại nghiến răng nói. Nữ nhân này có bao nhiêu mị hoặc chính nàng ta cũng không biết, thường thường gieo họa đào hoa khắp nơi. Từ tứ hoàng huynh, đến công tử Việt Quốc rồi là ong vàng ong mật, bướm xanh bướm trắng xung quanh không có thiếu suất của ai hết.

Bùi Châu Hiền nhìn xuống đất một chút, sau đó ngước mắt lên nhìn Tôn Thừa Hoan. Trong một khoảnh khắc này, toàn bộ ánh mặt của Bùi Châu Hiền thay đổi, từ ẩn ẩn ý cười đổi thành lạnh lùng quyến rũ, trườn lên cắn nhẹ vào vành tai Tôn Thừa Hoan thổi khí: "Vậy vương gia của ta, ngài có hay không bị ta câu dẫn?"

Tôn Thừa Hoan một thân nổi gai, sau gáy tê rần, Bùi Châu Hiền xấu bụng thật dám trêu trọc nàng. Trong lòng Tôn Thừa Hoan như muốn khóc.

"Nàng đừng có thách thức sự chịu đựng của ta".

"Ta không thách thức ngài, ta đâu có bắt ngài phải chịu đựng gì chứ".

Bùi Châu Hiền tiếp tục thì thầm vào tai Tôn Thừa Hoan, tay phải ôm eo dựa sát vào người Thừa Hoan, tay trái đặt lên ngực vân vê theo đường xương quai xanh. Nói xong nàng đẩy mạnh Tôn Thừa Hoan ra, xoay người đi ra ngoài.

"Mấy người nghe đủ chưa?"

Một đám người Mỹ Anh, Thái Nghiên, Nghệ Lâm, Tú Anh, Sáp Kỳ đổ nghiêng ngả trước cửa phòng.

"Ha, Châu Hiền tỷ, bọn ta là tình cờ đi ngang qua. Tình cờ tình cờ, không phải nghe trộm gì đâu" - Kim Nghệ Lâm nói, xua tay, một lũ xung quanh gật đầu như gà mổ thóc phụ họa.

"Ta đi tìm ngươi cũng có chuyện nha, không phải cố tình tới nghe lén. Ta vì các người đi sắp xếp công việc giờ mới quay trở lại. Không được bắt nạt người già bọn ta nha" - Kim Thái Nghiên kéo tay Mỹ Anh lại dựa đầu vào vai nàng ta nói. Mỹ Anh cũng không chấp nhặt vị điện hạ, thở dài mặc nàng ta tác oai tác quái. Kim Thái Nghiên thấy không bị từ chối thì quấn tay quanh eo Mỹ Anh kéo nàng vào sát hơn.

"Này này, một bữa ăn hai bát cơm chó, cẩu độc thân chúng ta cũng nuốt không trôi, bọn ta đi ăn hàng. Ở đây nữa ta không chịu được" - Kim Nghệ Lâm kéo Tú Anh và Sáp Kỳ đi.

Tôn Thừa Hoan đỏ mặt, kéo Bùi Châu Hiền lại ôm ngang lưng nàng rồi phất tay nói: "Thôi được rồi. Tối rồi cơm chắc cũng đã làm xong. Mọi người ngồi lại cùng ăn đi. Dặn thiện phòng làm thêm mấy món trời mát uống vài ly rượu mơ là tuyệt nhất đó".

Một bàn lớn đầy các món ăn, bảy người vui vẻ ăn một bữa cơm ấm áp trong ngày xuân mát mẻ. Mỗi người một suy nghĩ riêng nhưng cũng là tràn đầy hạnh phúc. Kiếp này có những người bạn như vậy là sự ưu ái rất lớn rồi, những người đáng trân trọng.

Mùa xuân là mùa đi săn, hoàng đế cùng các vị hoàng tử cũng không ngoại lệ. Lần này đi Ngự Uyển săn bắn thú vật chắc chắn không thiếu suất của Tôn Thừa Hoan. Vừa mới ân ái cùng tiểu tình nhân không lâu liền xa nửa tháng. Mà lần này không chỉ có các vị hoàng thân còn có nhiều vị công tử cùng đại thần đi cùng. Còn có Vân Linh quận chúa đi theo vì hoàng đế mới hạ chiếu ban hôn cho nàng cùng nhi tử của Thái Úy Phạm Hàn Thuyên - Phạm Hàn Minh. Vân Linh lòng không cam nhưng tâm tình nguyện đi, đơn giản vì Thừa Hoan cũng đi.

Sau ngày hôm ấy, hình thức ở chung của Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền cũng không thay đổi gì mấy. Tôn Thừa Hoan vẫn luôn lấy cớ sang tìm Bùi Châu Hiền, nhưng rồi lại ngại ngùng uống trà nói và ba câu trên trời dưới đất rồi thôi. Mặc dù ánh mắt Bùi Châu Hiền nồng nhiệt tình ý nhưng mà đầu gỗ Tôn Thừa Hoan cũng chỉ bận ngại ngùng vì không biết yêu đương ra sao, làm thế nào để tiếp tục câu chuyện mà không để ý rằng trong lòng Bùi Châu Hiền nàng buồn bực không thôi, đã phóng tín hiệu đến thế rồi.

Trước khi Tôn Thừa Hoan lên đường đi săn một hôm, tối hôm ấy ngồi ở trong thư phòng của Bùi Châu Hiền, nàng đang phiền não tập viết thư pháp. Thủ bút nhẹ nhàng bay bổng, không cao ngạo cũng không thua kém ai chỉ là nhìn ra lực cổ tay có chút mạnh chứng tỏ người viết đang kìm nén thứ gì đó.

Tôn Thừa Hoan đến bên cạnh, ôm lấy thắt lưng nho nhỏ của nàng, kéo vào lòng: "Nàng giận gì chứ. Ta cũng chỉ là đi bắn vài còn thỏ săn vài con gà thôi mà".

Tôn Thừa Hoan dụi mặt vào sau gáy Bùi Châu Hiền, hương khí từ tóc nàng tỏa ra tràn ngập buồng phổi khiến Thừa Hoan thở ra một tiếng thoải mái.

"Ta không có nói ta giận ngài. Dựa vào đâu chứ?"

"Ta dựa vào nàng" - Tôn Thừa Hoan nhẹ thổi vào tai Bùi Châu Hiền khiến nàng rùng mình. Tiểu vương gia hôm nay như được ăn gan hùm, to gan mạnh dạn kì lạ.

Thật ra nàng được Kim Thái Nghiên công tác tư tưởng, chửi mắng thậm tệ vài hôm trước vì ngu si đần độn. Rồi nhét vào tay nàng một quyển tình lữ thư. Rồi để lại một câu: "Đọc đi rồi để xem ngươi ngu ngốc đến độ nào". Sau đó cắn răng đi mất.

Sau khi đọc nghiền ngẫm một đêm quyển sách của Kim Thái Nghiên, Tôn Thừa Hoan nhận ra những lo lắng ngại ngùng trước kia của mình hoàn toàn là đồ thừa. Nàng thích Bùi Châu Hiền và cũng được đáp lại vậy nên mạnh dạn thể hiện tình cảm thôi. Trước giờ thế nào ở chung thì bây giờ vẫn là như thế.

"TÔN THỪA HOAN!"

"Nàng gọi cả họ cả tên ta như vậy không sợ phạm húy sao?" - Tôn Thừa Hoan cười cười trêu nàng. Sau đó tiếp lời: "Vân Linh bây giờ đã là người của Phạm gia, sớm muộn cũng sẽ được gả đi. Nàng lo lắng cái gì chứ. Hơn nữa ta cũng không thích nàng ta. Ta chỉ thích nàng. Bùi Châu Hiền ta thích nàng, chỉ thích một mình nàng". Tôn Thừa Hoan ôm chặt lấy thắt lưng Bùi Châu Hiền, kéo nàng sát vào người mình, đặt những nụ hôn vụn vặt lên vành tai nữ nhân nàng yêu. 

Thở dài, Bùi Châu Hiền đưa tay lên vuốt lấy má Tôn Thừa Hoan, người này mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng luôn biết trong lòng nàng lo lắng điều gì, có khi còn chững chạc trưởng thành hơn bản thân mình. Trao trái tim cho nàng ấy, nàng không sợ mình bị thiệt thòi.

"Sắp tới ta phải xa nàng mười mấy ngày. Không có nàng nghĩ đến ta đã thấy khổ sở. Chưa xa nàng ta đã cảm thấy nhớ rồi. Làm sao đây, Bùi Châu Hiền? Xung quanh toàn mấy tên lính cùng quan binh và mấy lão quan già thối. Phụ hoàng không nói còn có mấy vị hoàng huynh hoàng đệ xấu xa nữa".

Tôn Thừa Hoan nhỏ giọng nói, thủ thỉ vào tai Bùi Châu Hiền khiến tai nàng đỏ lên nửa vì ngại nửa vì nhột: "Được rồi ngoan. Thế Hoan nhi của ta muốn thế nào đây?"

"Đêm nay ta muốn ở lại Bùi phủ".

"Không được!" - Bùi Châu Hiền nghe vậy chau mày nghiêm mặt từ chối. Nàng vẫn là cô nương gia, Tôn Thừa Hoan mặc dù là nữ nhi vẫn là thân phận vương gia không thể tùy tiện được. Nàng thì không sao nhưng liên lụy đến cha mẹ nàng thì không được.

Tôn Thừa Hoan vừa lúc nãy tươi cười, khuôn mặt lưu manh giờ đây ánh mắt mê mang ngấn nước vẻ mặt đáng thương nhìn Bùi Châu Hiền.

"Ngươi đọc ba cái thứ linh tinh của Kim Thái Nghiên đưa cho, có cái học được có cái không, không phải cái gì cũng nhét hết vào đầu đâu".

Bùi Châu Hiền thật ra cũng luyến tiếc Tôn Thừa Hoan, kéo nàng lại rồi chậm chạm hôn lên đôi môi người trước mặt. Trong lòng nàng không phải không tin Tôn Thừa Hoan mà là nàng không yên lòng vị quận chúa nọ. Nàng ta cũng nổi tiếng nhã nhặn ôn nhu lại một lòng ngưỡng mộ Tôn Thừa Hoan khiến bản thân nàng không tự chủ sinh ra bài xích kể cả không có gì xảy ra, tâm lý ích kỷ khi yêu khiến nàng tự nhiên không muốn cho người mình yêu tiếp xúc với bất kì ong vàng ong mật gì.

Người trước mặt ôn nhu tài giỏi, oai phong uy vũ nàng vẫn chưa tin rằng Tôn Thừa Hoan chỉ có thể thuộc về một mình nàng. Rời ra nụ hôn, Bùi Châu Hiền đưa tay vẽ lên ngũ quan xinh xắn lộ ra vẻ thông minh thu hút, là người trong lòng nàng. Đưa tay lên kéo xuống trâm cài đầu cùng mũ quan, một suối tóc đen mượt mà đổ xuống chạm vào tay Bùi Châu Hiền.

"Hoan nhi của ta, là nam nhân cũng tốt là nữ nhân cũng tốt, đều như vậy xinh đẹp".

Ánh mắt Bùi Châu Hiền mờ đi mê man chìm vào hương khí người trước mặt. Thân người nàng như nước dựa hẳn vào người Tôn Thừa Hoan, cắn nhè nhẹ vào cổ nàng ấy.

Không lâu sau không biết ai bắt đầu trước, một nụ hôn khác được dẫn dắt, Bùi Châu Hiền từ ôm cổ Tôn Thừa Hoan tay chạy dọc qua xương quai xanh, đi qua ngực vòng qua eo rồi đặt lên mông Tôn Thừa Hoan. Không khiết bằng cách nào Tôn Thừa Hoan ngồi trên ghế, Bùi Châu Hiền còn tại ngồi trên đùi nàng, say mê trầm luân vào nụ hôn ngọt ngào không dứt.

Đến khi rời ra, môi Bùi Châu Hiền có chút sưng đỏ vì bị cắn hơi mím lại, đôi mắt phủ một tầng sương hơi nũng nịu nhìn Tôn Thừa Hoan. Dáng vẻ động tình vừa quyến rũ vừa dễ thương khiến Tôn Thừa Hoan như bị dìm trong biển tình. Nàng cũng hiểu được cố nhân xưa tại sao lại bỏ cả giang sơn chỉ để đổi nụ cười của mỹ nhân.

Đến khi hai người nằm lên giường Bùi Châu Hiền mới hoàn hồn: "Hoan nhi".

"Ngoan, ta chỉ muốn ôm nàng ngủ".

Nói rồi Tôn Thừa Hoan cũng nghiêm túc ôm lấy Bùi Châu Hiền, phủ chăn lên và nhắm mắt. Bùi Châu Hiền thấy vậy cũng dung túng mà xuôi theo nàng ta, lúc này có cơn gió lạnh lùa vào phòng, Bùi Châu Hiền không tự giác khẽ run, uốn sâu hơn vào trong lòng Tôn Thừa Hoan. Tôn Thừa Hoan vui vẻ mỉm cười, cọ cằm vào trán nàng, hôn lên đó một cái, tay siết chặt hơn vòng eo mảnh mai. Trong đêm một mảng bình yên an tĩnh, Bùi Châu Hiền lần đầu ngủ trong vòng tay Tôn Thừa Hoan mà Tôn Thừa Hoan lần đầu có mỹ nhân bên cạnh, cứ vậy mà đến nghiện.

Nhưng một đêm này cũng là để ngày mai Tôn Thừa Hoan đi xa. Hai tuần không ngắn cũng không dài nhưng là dằng dặc nỗi nhớ của hai kẻ mới lần đần nếm thử trái ngọt tình yêu. Lần này đi Kim Thái Nghiên cũng không thiếu phần, cùng với Sáp Kỳ ba người cùng nhau đi. Hừng đông, trời chưa sáng, Tôn Thừa Hoan đã đi mất, trước khi đi nàng lưu luyến người trong ngực, nhẹ hôn lên trán rồi lại hôn môi người đang ngủ say trên giường rồi mới nhẹ nhàng tách ra, không nỡ rời đi.

Thật ra Bùi Châu Hiền đã sớm thức dậy từ lúc thấy Tôn Thừa Hoan trở mình nhưng là nàng sợ bản thân không thể ngoan ngoãn thoải mái mà tiễn nàng ấy nên đành tiếp tục giả vờ ngủ. Cửa vừa đóng, nàng đã thấy nhớ người không nhịn được.

Nàng vốn dĩ nhìn không ít cặp đôi yêu nhau, ở đời trước cũng từng qua vài đoạn tình thời sinh viên nhưng chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt, đầy nhớ nhung và dính người thế này. Nàng còn nhớ mình từng không thích yêu đương quá dính người, suốt ngày ngọt ngào mùi mẫn khiến nàng cảm thấy nổi da gà. Thế nhưng Tôn Thừa Hoan lại khác, nàng ấy tốt tính hiền lành, có tôn nghiêm nhưng lại mềm mại không cao ngạo, với ai cũng nói chuyện vui vẻ, nhiệt tình với mọi người xung quanh. Chính vì vậy nàng tự nhiên trở nên dễ dàng nổi máu ghen, lại thích dính lấy Thừa Hoan của nàng. Càng nhìn lại càng thấy bản thân ấu trĩ, lo được lo mất.

Giờ Thìn tại cổng thành phía Nam, đoàn quân người ngựa tấp nập, cờ lọng tung bay ngập trời. Hoàng thượng dẫn đầu cưỡi ngựa cùng đại hoàng tử lam bào, lục hoàng tử cẩm bào màu nâu, Tôn Thừa Hoan mãng bào trắng đi theo đằng sau là Kim Thái Nghiên cùng Sáp Kỳ song song cùng với vài vị tướng lĩnh công tử khác, một đoàn xe ngựa đằng sau uy vũ ngợp trời.

Đi phải ba ngày đường mới tới Ngự Lâm, nghỉ ngơi mất một ngày, nên có bảy ngày để vui chơi săn bắn. Tôn Thừa Hoan tính tình không phải quá hiếu thắng, ngược lại Kim Thái Nghiên lại hừng hực ý chí vui chơi, tài bắn tên không giỏi nhưng được cái ăn may, bắn lung tung cũng trúng con gì đó.

Tôn Thừa Hoan rong ruổi trên lưng ngựa, cưỡi ngựa xem hoa hít thở không khí, cũng không muốn sát sinh đám thú vật nhỏ, vì vậy hai ngày đầu nàng cũng không thu về chiến lợi phẩm gì mấy. Được dịp các vị hoàng tử cười thầm Tôn Thừa Hoan vô dụng, không chỉ vậy còn có không ít công tử săn được nhiều những con gà rừng hay chồn nọ kia cũng trong lòng hất mặt lên.

Đến ngày thứ ba, hoàng đế hạ chỉ có ban thưởng cho người nào săn được nhiều nhất. Vẫn như mọi khi, Tôn Thừa Hoan rong ruổi trên lưng ngựa với Sáp Kỳ đằng sau đi cùng.

"Vương gia, ngài không định săn cái gì à? Ít nhất cũng phải đem cái gì về cho hoàng thượng thẩm xét chứ tay không về nhục ghê".

"Ngươi vội cái gì, không phải ta càng vô dụng thì càng nhiều người vui hay sao?"

Tôn Thừa Hoan vẫn bình chân vui vẻ mà đi dạo. Khương Sáp Kỳ không nhịn được: "Ta đi bắt đại mấy con gà về cho ngài. Chớ có đi đâu đó, chờ ta một chút".

Nói rồi Khương Sáp Kỳ quay ngựa đi vào sâu trong rừng. Tôn Thừa Hoan cũng không làm gì khác, tiếp tục đi dọc con đường mòn, bỗng có một con hồng hồ ly chạy ngang qua, Tôn Thừa Hoan trợn mắt nhìn tiểu hồ ly vội vã chạy đi. Chưa kịp định thần thì một con bạch hổ nhảy từ sâu trong rừng ra, gầm lên trước mũi ngựa của Tôn Thừa Hoan.

Tiểu hồ ly chạy đến vách đá thì chui xuống, bạch hổ nhao đến định cắn cái đuôi còn lộ ra của hồ ly thì bị Tôn Thừa Hoan nhảy xuống, rút từ bên hông ngựa ra một mũi tên chặn lại hàm răng nanh của con hổ. Con vật bị chặn liền hung ác gầm lên, đổi mục tiêu sang Tôn Thừa Hoan, gầm một cái nhảy lên móng vuốt cào rách một bên vạt áo, làm gãy luôn chiếc cung tên đeo trên vai, thật may nếu không thì sẽ trúng vào da thịt nàng. Một tay nhấc tiểu hồ ly ôm vào lòng, một tay chống đất nhảy lui lại ba bước cách con hổ một đoạn, lúc này từ bên hông nàng rút ra thanh nhuyễn kiếm tùy thân, lách tới đâm về phía con hổ. Tất nhiên nó cũng không yếu thế, há miệng trực tiếp cắn lấy thanh kiếm đang phi tới. Kiếm trượt khỏi tay văng ra cách đó vài thước, bạch hổ gầm lên vươn móng về phía trước. Tôn Thừa Hoan trong ngực ôm tiểu hồ ly, lăn một vòng để tránh đi móng vuốt nhưng chậm hơn tốc độ của bạch hổ, một đường móng vuốt bén nhọn xé rách y phục cùng da thịt nàng. Làn da trắng hồng đau đớn hiện lên một bức tranh máu thịt rợn người.

Chưa kịp hoàn hồn vì đau đớn con hổ nhảy tới. Tôn Thừa Hoan lúc này nắm được chuôi kiếm đâm thẳng lên xuyên từ cằm qua cổ họng con hổ. Khương Sáp Kỳ đúng lúc đi về, thấy tình hình không ổn phi thân khỏi lưng ngựa, nhanh chóng rút kiếm đâm vào ngang phía vai vào, bạch hổ cũng bất động.

"Vương gia, ngài có sao không? Thụ thương rồi?"

"Không sao, vết thương nhỏ thôi".

Tôn Thừa Hoan ôm tiểu hồ ly trong tay, nhẹ thả nó xuống, tay trái ôm phần vết thương đang chảy máu. Hồng hồ ly mắt như phủ tầng sương nhìn Tôn Thừa Hoan, chạy lại rúc rúc vào tay nàng không đi.

"Tiểu hồ ly này thế mà không có biết sợ người. Ngoan mau chạy đi, có người tới thì ngươi sớm bị tên cắm đầy người đó".

Tôn Thừa Hoan vuốt vuốt đầu nó, lấy một con gà rừng nhỏ đưa nó. Tiểu hồ ly như vui vẻ cắn con gà chạy đi. Tôn Thừa Hoan lúc này mới ngồi bệt xuống đất tay bịt lấy vết thương, Khương Sáp Kỳ luống cuống tay chân vì không mang theo dược trị thương. Một lúc sau tiểu hồ ly quay lại với vài nhánh lá cây, rên lên một tiếng rồi lấy mũi hất về phía Tôn Thừa Hoan.

"Ngươi cho ta à?" - Hồ ly vẫn tiếp tục đẩy vài lá thuốc về phía nàng.

"Vương gia, ngài còn nói chuyện với nó. Sảng rồi có phải không?" - Khương Sáp Kỳ mặt ngu ngốc nhìn Tôn Thừa Hoan có chút lo lắng.

"Đồ ngốc này, đây là lá nhọ nồi có tác dụng cầm máu. Tiểu hồ ly này thật có linh tính. Còn biết trả ơn" - Tôn Thừa Hoan cầm lấy nắm lá rửa qua bằng nước rồi cho vào miệng nhai nát đắp tạm vào vết thương. Tiểu hồ ly lại chạy đi mất.

Ngồi một lát thấy vết thương không còn chảy quá nhiều máu nữa Tôn Thừa Hoan mới loạng choạng đứng dậy: "Có con hổ này ngươi đoán xem ta có phải lại bị các vị hoàng huynh đề phòng hay không đây".

"Thì kệ họ là được rồi. Ngài đừng có quan tâm quá mấy chuyện đó đi, ta nhìn cũng đau lòng thay ngài".

Để con hổ lên một con ngựa, hai người cười một con, nhưng mà có vẻ hơi kì, cũng ngại ngùng nên Khương Sáp Kỳ quyết định xuống dắt con ngựa kia còn để Tôn Thừa Hoan cưỡi ngựa. Lúc này tiểu hồ ly lại quay lại, nó dụi vào chân Tôn Thừa Hoan rồi ngước lên nhìn nàng. Tôn Thừa Hoan thấy nó ánh mắt to tròn dễ thương hơi nheo nheo lại ý đang cười thì không nhịn nổi đưa tay vuốt nó một chút. Nhận ra trong miệng nó đang ngậm một viên đá màu đỏ, không biết là chất liệu gì.

"Cho ta?" - nó kêu lên rồi gật nhẹ đầu. Tôn Thừa Hoan xòe tay ra, nó nhả viên đá vào rồi chạy mất.

Viên đá tròn trịa ánh lên màu đỏ tươi như máu, có ánh sáng nhè nhẹ phát ra, chắc là một loại dạ minh châu nào đó. Tôn Thừa Hoan coi như là kì ngộ cất kĩ viên đá vào trong ngực rồi trở về hành cung.

Vừa về đến nơi mọi người cũng đã đứng sẵn đầy đủ, người săn được hươu người săn nai, đầy đủ các loại thú vật.

"Cảnh nhi, về rồi? Lại đây trẫm xem thu hoạch của con hôm nay nào" - Hoàng đế vui vẻ nhìn Tôn Thừa Hoan.

"Bẩm phụ hoàng, ta cũng là tình cờ bị một con bạch hổ tấn công nên là..."

Vài tên lính đem xác một con bạch hổ và một ít thú rừng linh tinh đem tới khiến mọi người có một phen choáng váng. Bạch hổ vốn là một loài vật thiêng, ít khi xuất hiện chốn rừng núi ngoài rìa này. Hơn nữa trong Ngự Uyển trước giờ chưa từng nhìn thấy bạch hổ. Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

"Bát đệ, ngươi giết bạch hổ e rằng là tai họa quốc gia rồi. Bạch hổ vốn là nằm trong tứ linh của nước ta. Nay nó xuất hiện hẳn là điềm lành, ấy vậy mà ngươi đem nó giết" - Đại hoàng tử lắc đầu nhìn Tôn Thừa Hoan.

"Ta không giết nó còn chờ nó giết ta. Hoàng huynh ý ngươi là nói vậy hay sao?" - Tôn Thừa Hoan không cho là đúng nhếch mép cười. Nàng cũng không thể nói chỉ vì cứu một tiểu hồ ly mà nàng vật vã đánh nhau với con hổ suýt chết được.

"Bạch hổ là mãnh thú, bát đệ săn được mãnh thú chứng tỏ chính là mãnh tướng của Tôn triều ta. Đại hoàng huynh nói vậy là không phải rồi" - Lục hoàng tử im lặng tới giờ cũng lên tiếng, sau đó hắn hướng hoàng thượng tiếp lời.

"Phụ hoàng hôm nay không nghi ngờ gì nữa làm gì có thứ gì sánh bằng bạch hổ. Bát đệ chiến thắng lần này không thể nghi ngờ. Phụ hoàng minh xét".

"Tường nhi nói phải, trước Cảnh nhi đang bị thương về trị thương đi. Hôm nay ta tuyên bố người thắng cuộc là Bát Cảnh Vương. Còn phần thưởng vẫn là bí mật, hồi cung ta sẽ nói rõ ha ha ha. Bãi đi".

Nói xong hoàng thượng cũng trở về trong cung nghỉ ngơi và phê duyệt tấu chương. Đúng vậy, hoàng thượng đi săn thì tấu chương sẽ được chuyển về đây để phê duyệt. Tôn Thừa Hoan lê thân trở về viện của mình, Vân Linh đã chờ nàng từ khi nào. Đôi mắt nhìn Tôn Thừa Hoan nhuốm lệ.

"Sao huynh lại để bản thân bị thương như vậy chứ?" - Vân Linh vội vã chạy đến bên cạnh, mỹ nhân như ngọc ôn nhuận hiền lành bây giờ hai mắt đỏ hoe tay chậm chạp chạm vào vết thương bên hông Thừa Hoan. Binh lính canh gác xung quanh cũng trộm cảm thán.

"Vân Linh muội đừng như vậy, không tốt lắm đi. Muội đã sắp xuất giá nên giữ lễ tiết một chút" - Tôn Thừa Hoan tránh đi cái chạm của Vân Linh. Nàng đau lòng nhìn Tôn Thừa Hoan nhưng trong đáy mắt ẩn tia vui sướng.

"Thừa Hoan, huynh không muốn ta xuất giá đúng không? Huynh ghen đúng không? Chỉ cần huynh nói một câu thánh chỉ hạ ta cũng không gả" - Vân Linh nửa đau thương nửa vui vẻ nhìn Tôn Thừa Hoan.

"Vân Linh, muội xuất giá là chuyện vui, ta vui thay cho muội. Thân làm ca ca, ta nhất định chúc phúc cho muội" - Tôn Thừa Hoan vuốt đầu Vân Linh cười.

Lần nữa để nàng không có lối thoát nhưng vẫn sa vào đôi mắt ôn nhu sáng bừng của người trước mặt, đôi mắt ấy khiến nàng say mê đến chết cũng không thể quên.

"Trước ta giúp huynh bôi dược đã" - Vân Linh tránh đi ánh mắt định tiến vào trong viện.

"Không cần, có Sáp Kỳ giúp ta. Muội trước nghỉ ngơi đi".

Nói xong Tôn Thừa Hoan cũng đi vào trong phòng trước. Sáp Kỳ lúc này quay trở lại với một đống cao dược trên tay. Vân Linh không nói gì, đưa tay định đỡ lấy khay thuốc nhưng bị Sáp Kỳ né đi.

"Ngươi làm gì vậy? Mau đưa thuốc cho ta".

"Quận chúa bớt giận, ta tự mình bôi thuốc cho Vương gia là được rồi. Mời quận chúa hồi viện nghỉ ngơi" - Khương Sáp Kỳ hơi khom lưng nói.

"To gan, ngươi dám lệnh cho bổn quận chúa?".

"Thần không dám".

"Aiyooo, Vân Linh tiểu muội muội đây mà" - Đúng lúc này Kim Thái Nghiên đi tới, lên tiếng mà gọi vị quận chúa: "Ngươi tới đây làm gì vậy? Tiểu tức phụ Phạm gia lại đến cung Cảnh vương e rằng lời truyền đi cũng không hay đâu".

Kim Thái Nghiên nói đúng lòng dạ những người xung quanh, trộm bịt miệng cười. Ngay cả Lâm Duẫn Nhi đằng sau cũng không nhịn được nhìn vị quận chúa kia cười.

Vân Linh nàng tức giận nhưng trong lòng vẫn một bộ dạng nhu thuận hiền lành không nộ: "Kiến qua Kính Linh điện hạ. Ta chỉ lo lắng cho thân thể Cảnh ca ca mà thôi. Điện hạ xin ngài chớ có để ý mà lời lẽ không hay".

"Ohh, là ta lỡ lời rồi. Vân Linh muội bỏ qua ha. Trước để Sáp Kỳ bôi dược cho Cảnh vương trước, sau đó muội ở lại chăm sóc cho hắn được không hả? Dù sao tại đây cũng không có nữ nhân, đám đàn ông thô kệch này tay chân vụng về. Muội thấy sao?" - Kim Thái Nghiên trộm nhếch mép, hai khóe môi hạ xuống mím lại nhìn cười. Lâm Duẫn Nhi bên cạnh sớm đã nhịn cười đến nội thương. Vân Linh không nhận ra việc đó, chỉ cần biết có thể bồi bên cạnh Thừa Hoan thì những cái khác không quan trọng.

Khương Sáp Kỳ thì đơ mặt thầm mắng Kim Thái Nghiên hồ đồ. Tôn Thừa Hoan cũng nghe thấy từ bên trong cũng âm thầm mắng Kim Thái Nghiên, cảm thấy có gì đó không lành sắp xảy ra. Nàng không lạ tính khí của vị điện hạ này.

Đêm đó Tôn Thừa Hoan lên cơn sốt vì vết thương khá sâu. Vân Linh vẫn túc trực bên cạnh từ chiều sau khi Sáp Kỳ bôi dược cho Tôn Thừa Hoan xong, sau đó lui đi để một mình nàng ở lại ngồi bên cạnh Tôn Thừa Hoan đang nằm ngủ trên giường. Vân Linh nhìn người trên giường gương mặt trắng bệch, mồ hôi đổ ra như tắm khiến tâm nàng đau đớn.

Một đêm này Vân Linh không ngủ lấy một chút, ngồi bên cạnh chăm sóc Thừa Hoan. Đến tờ mờ sáng thì mệt mỏi gục bên cạnh giường. Đến giữa trưa nàng tỉnh lại nhưng Tôn Thừa Hoan vẫn chưa tỉnh. Thái y được điều đến thì chỉ nói do Tôn Thừa Hoan quá mệt mỏi với lại thêm vết thương có chút nhiễm trùng cùng thiếu máu nên phát sốt, không có gì quá nghiên trọng cả. Hoàng thượng cũng qua một lần xem tình hình.

Đến chiều tối Tôn Thừa Hoan mới dần trong hôn mê tỉnh lại. Mở mắt ra là Vân Linh luôn luôn lo lắng bên cạnh. Người mà trong mơ nàng thấy không phải nàng ta, mà nhìn khuôn mặt tiều tụy của Vân Linh đoán rằng nàng ta cũng lao lực một khoảng thời gian vì hai mắt trũng sâu xuống mệt mỏi khiến Tôn Thừa Hoan cũng không thể không áy náy.

Vân Linh bưng lên một bát cháo, nhẹ thổi từng thìa rồi uy bên miệng Thừa Hoan.

"Vân Linh, muội để ta tự ăn là được rồi" - Tôn Thừa Hoan đưa tay định lấy bát cháo nhưng Vân Linh đôi mắt một mảnh ướt át khiến nàng không tự nhiên mà há miệng ăn từng thìa cháo được nàng ta uy đến.

Vân Linh thấy Thừa Hoan ngoan ngoãn thì cũng cười vui vẻ. Tôn Thừa Hoan cũng thôi không tính toán, hưởng thụ chăm sóc của Vân Linh. Đang vui vẻ thì cửa phòng bật mở, một mùi hương quen thuộc tràn vào buồng phổi khiến Tôn Thừa Hoan cứng người. Nàng biết ngay mà, Kim Thái Nghiên lão yêu nhân tuyệt nhiên không có ý gì tốt đẹp mà.


Hết Chương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top