Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đệ Thập Thất Chương

Chương Thứ Mười Bảy.

Tôn Thừa Hoan đột ngột ngồi ngay ngắn, một tay ôm lấy bên hông trái nhăn mặt rên rỉ: "Ahhh, đau quá đau quá..."

Vân Linh thấy vậy hốt hoảng buông bát cháo xuống cạnh giường mà đỡ lấy Tôn Thừa Hoan: "Thừa Hoan, huynh làm sao vậy? Đừng làm muội sợ mà" - đôi mắt lo lắng cho người trước mặt mà không để ý đến một có người đang tiến vào bên trong.

Nàng nghiêng người, khóe mắt thấy một nữ nhân bạch sắc trường bào thướt tha, trong mắt ánh lên tia lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tôn Thừa Hoan đang nhăn mặt trên giường. Khóe mắt như có như không đánh giá trên người nàng.

"Ngươi là ai? To gan dám tự tiện xông vào tẩm viện của Cảnh vương? Còn không mau quỳ xuống".

Vân Linh thị uy nhưng trong lòng không hiểu sao khẽ run nhẹ, ánh mắt người này quá lạnh lẽo, một thân tản mát ra khí tức áp bách khiến nàng khó chịu, trước mặt Thừa Hoan càng không thể yếu thế.

"Vân Linh, muội trước lui đi, vị này là cơ mật đại thần. Ta còn có chuyện quan trọng cần giải quyết. Nếu muội không đi thì để ta đi vậy" - Tôn Thừa Hoan xốc chăn lên định bước xuống giường thì Vân Linh ngăn lại.

"Nếu là việc chính sự Vân Linh xin trước cáo lui. Thừa Hoan huynh nhớ hảo hảo nghỉ ngơi" - sau đó Vân Linh lùi ra ngoài, ánh mắt tóe lên sự nghi ngờ cùng với một chút không cam lòng nhìn nữ nhân đứng trước mặt.

Nàng cũng không phải mù mà không nhìn ra Tôn Thừa Hoan biến đổi ngay từ lúc nữ nhân này bước vào. Đang yên lành, một vương gia uy phong cứng miệng lại vật xuống giường vờ vịt đau đớn, nhìn qua một bộ dạng nhu nhược mềm yếu khiến người đau lòng đâu.

Bùi Châu Hiền sau khi Vân Linh đi ra khỏi phòng thì nhíu lại đôi mày đẹp, trong mắt bừng bừng lửa giận. Đến khi nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đang vờ vịt ôm bên hông phải băng vải trắng có thấm ra một vài chấm đỏ nhỏ thì nàng thở dài, thu hồi lại sát khí ban nãy khi có Vân Linh tại, ngồi xuống bên cạnh mép giường thay vì chiếc ghế đặt bên cạnh mà ban nãy Vân Linh ngồi. Nàng đưa tay nhẹ ôm Tôn Thừa Hoan vào lòng.

Hơn một tuần xa cách đủ để nàng nhớ người này đến phát điên. Khi ấy, Mỹ Anh đang ở Bùi phủ thì Phác Bảo Kiếm vội vã xuất hiện truyền lời đến Mỹ Anh rằng Tôn Thừa Hoan bị thương nặng, nguy kịch lúc săn một con bạch hổ, theo lời Kim Thái Nghiên mời Mỹ Anh tỷ mau tới xem xét vết thương cho nàng.

Bùi Châu Hiền nghe thấy Tôn Thừa Hoan thụ thương khiến tâm tình nàng như bị ai giày vò đau đớn xen lấy lo lắng. Gạt hết những chuyện xung quanh nhất quyết đi cùng tới hành cung Ngự Uyển. Dọc đường một xe đi nhanh hơn là một đoàn binh nên các nàng chỉ mất có hơn một ngày là tới nơi. Thời gian di chuyển cũng không khiến Bùi Châu Hiền an tâm hơn bao nhiêu. Đôi mắt nàng cả dọc đường nhuốm lệ buồn luôn long lanh một tầng sương, chỉ hận không thể bay ngay tới bên cạnh tên ngốc kia. Không biết nàng phải nín nhịn bao nhiêu lần mới giữ cho nước mắt không trượt khỏi hốc mắt.

Lúc đến nơi, lo lo lắng lắng ba bước thành hai chạy vào nội viện của Tôn Thừa Hoan thế nhưng lại thấy cảnh tên tiểu bạch kiểm khốn khiếp đang an lành bình yên thụ hưởng sự chăm sóc từ nữ nhân khác, còn cười cười nói nói. Nhìn qua thấy nàng xinh xắn ôn nhu hẳn cũng đoán ra là Vân Linh, đến khi chính mồm Tôn Thừa Hoan thừa nhận là nàng ta thì càng khiến Bùi Châu Hiền cảm thấy nộ khí bừng bừng. Uổng cho nàng một đường lo lắng, đến thấy còn sống như vậy tốt chắc là chẳng còn gì đáng lo ngại nữa.

Đang là nộ khí, đến lúc nhìn vết thương băng kín vải trắng bên hông thì không nhịn được ngồi xuống ôm lấy nàng. Hương gỗ cùng thảo mộc quen thuộc hòa vào buồng phổi khiến tâm tình đang treo lơ lửng của nàng được hạ xuống, cả ngày mệt nhọc cũng như tan đi. Trước tiên phải ôm lấy nàng đã, còn giận dỗi gì thì tính sổ sau.

Tôn Thừa Hoan tham lam rúc vào nơi hõm vai Bùi Châu Hiền đặt vài nụ hôn vụn vặt lên cần cổ và xương hàm nàng nhẹ giọng hỏi: "Nàng sao lại tới đây rồi?"

"Làm sao? Ta không nên tới? Đụng ngài nghẹo ong trêu bướm?"

Tôn Thừa Hoan biết mình đuối lý, đành dùng mỹ nhân kế, nàng tháo tung tóc buộc gọn gàng, trên thân chỉ có một kiện trung y lụa trắng mềm mại. Tôn Thừa Hoan rúc càng sâu vào lòng Bùi Châu Hiền, như không xương mồm rên rỉ đau đớn.

Bùi Châu Hiền tâm mềm thành một đoàn, cũng không nỡ trách cứ nữa mà vén bên trong áo ra nơi bị băng bó kín mít, định bụng thay băng cho Tôn Thừa Hoan. Bị người thương tự nhiên vén áo lên khiến Tôn Thừa Hoan mặt đỏ như quả gấc, ngại ngùng. Còn Bùi Châu Hiền thì lòng vô tạp niệm thoát đi vòng vải băng lộ ra một đạo vết thương dài khoảng 4 tấc, dữ tợn trên làn da non mịn trắng hồng. Làn da Tôn Thừa Hoan là loại da trắng hồng mang lại cảm giác ấm áp, không phải làn da trắng sứ như nàng để người khác nhìn vào có chút lạnh lẽo. Vải băng buông xuống cũng làm lộ ra cơ bụng rắn chắc của Tôn Thừa Hoan, lúc này Bùi Châu Hiền mới thấy đỏ mặt. Nhanh chóng bôi dược đổi băng lại vết thương, Bùi Châu Hiền đứng lên dọn dẹp mọi thứ. Kệ cho Tôn Thừa Hoan mặt đỏ ngồi trên giường xoắn góc áo.

Mỹ Anh đúng lúc đi vào, nhìn thấy Tôn Thừa Hoan một bộ mặt tiểu nữ nhân không khỏi hít một ngụm trọc khí: "Bí mật quốc gia, nàng nhớ kín kín miệng đó" - Kim Thái Nghiên thì thầm vào tai Mỹ Anh sau đó trộm hôn một cái lên má nàng rồi ù té.

Đến bây giờ Mỹ Anh mới hiểu hết những chuyện sâu chuỗi lại từ đầu, tại sao rõ ràng Châu Hiền cùng Thừa Hoan hai đứa nhóc này lưỡng tình tương duyệt, nàng còn phí công một hồi giúp hai người thành đôi vậy mà Bùi Châu Hiền còn hỏi nàng nếu như nàng ta thích nữ nhân thì sao. Hóa ra vị vương gia này là nữ nhân, lại còn là một mỹ nhân không kém Châu Hiền.

Khám tổng thể cho Tôn Thừa Hoan thì chốt lại một câu là: vết thương ngoài da, bôi dược uống thuốc đúng giờ là được. Phí công nàng một trận chạy tới đây lo lo lắng lắng. Kim Thái Nghiên tên lửa đảo này.

"Nhớ là không được vận động mạnh. TUYỆT ĐỐI" - Nói rồi Mỹ Anh lôi cổ mấy tên còn lại ra khỏi phòng trả lại riêng tư cho Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan.

"Châu Hiền, ta đau đau" - Thừa Hoan mắt cún nhìn Bùi Châu Hiền mếu mếu. Bùi Châu Hiền lại mềm lòng, giọng ngọt ngào như nước thay bằng chất giọng lạnh băng như lúc đầu: "Vây xoa xoa một chút, không đau nữa".

Tay phải nàng đặt lên vết thương nhẹ xoa, trong lòng mặc dù lửa giận nhưng ánh mắt vẫn là đầy ắp tình cảm chan chứa tràn hết cả ra ngoài chỉ dành cho Tôn Thừa Hoan. 

"Châu Hiền, ta nhớ nàng đến sắp điên rồi" - Thừa Hoan nhịn không được kéo tay nàng lại ôm lấy. Đầu dụi dụi tại ngực Bùi Châu Hiền, môi bĩu ra biểu hiện bất mãn vì xa cách lâu ngày.

"Hoan nhi đáng yêu quá" - Bùi Châu Hiền tay trái vuốt nhẹ lên mái tóc mượt mà của Thừa Hoan, tay phải thì véo lấy cái má bánh bao phúng phính của người trong lòng, nàng cố gắng dùng hành động để có thể phát tán bớt đi tình cảm trong lòng mình tới Thừa Hoan nhưng mà cứ càng ngày càng nhiều lên. Tôn Thừa Hoan thỏa mãn rúc tại ngực Bùi Châu Hiền, một bộ dạng con chó nhỏ, làm gì còn oai phong vương gia nữa.

Bùi Châu Hiền nàng nhận ra rằng Tôn Thừa Hoan có thế nào thì nàng vẫn yêu thích nhưng là càng yêu chết tiểu Thừa Hoan nhu thuận, nũng nịu với nàng. Nâng khuôn mặt đang làm loạn ở hõm cổ nàng lên hôn xuống đôi môi nàng ngày đêm nhung nhớ. Tiểu cẩu khả ái chỉ một mình nàng mới có thể nhìn thấy, ai cũng đừng có nghĩ. Tâm tình vô cùng hưởng thụ mà cắn mút đôi môi ngọt. Tôn Thừa Hoan lại càng là hài lòng đến nổ tung. Dần hết thảy nghênh tiếp cái hôn này. Nồng nàn tình ý, nỉ non bên tai ngập tràn trong phòng.

"Đi đường nàng mệt không?" - Rời ra khỏi nụ hôn, sau khi nhuận khí thì Tôn Thừa Hoan lại đưa tay ra kéo vòng eo mảnh của Bùi Châu Hiền lại, đầu lại về làm tổ chỗ cũ.

"Có chút mệt, nhưng cả ngày chưa ăn gì có chút đói. Ngươi còn chưa ăn hết bát cháo. Cũng nguội rồi, ta cho người dặn nhà bếp làm ít đồ. Cùng ăn với ta" - Bùi Châu Hiền dung túng Tôn Thừa Hoan làm loạn ở cổ mình, nhát gừng nói.

Tôn Thừa Hoan thanh thanh thiển thiển thở vào cổ Bùi Châu Hiền nhu thuận đáp lại: "Được". Chỉ cần là Bùi Châu Hiền thì bất kì việc gì Tôn Thừa Hoan cũng có thể bồi nàng.

"Có nhớ ta hay không?" - Tôn Thừa Hoan hưởng thụ ăn đụng chạm da thịt, làm vơi bớt đi tưởng niệm trong lòng hỏi.

"Nhớ" - một chữ này như là chất dẫn khiến bao nhiêu nhớ nhung, yêu thương bộc phát trong nháy mắt. Không biết là ai bắt đầu, lại là một nụ hôn mới cuốn hai người lại với nhau.

"Thế còn ngươi? Nhớ hay không nhớ ta?"

"Tất nhiên là nhớ nàng. Ta ngày ngày đêm đêm chỉ để nhớ nàng. Tám vạn sáu ngàn bốn trăm lần không thiếu một lần tưởng niệm".

Bùi Châu Hiền không đáp nhếch miệng cười lạnh. Tôn Thừa Hoan thấy có chút lạnh: "Sao vậy? Không tin?"

"Cảnh vương oanh oanh yến yến xung quanh nào có thể nhớ tới ta nhiều như vậy chứ" - Tôn Thừa Hoan trên trán chảy mồ hôi, tưởng thoát được một kiếp, hóa ra nữ nhân này để dành rồi thẩm tội nàng sau. Im lặng không dám hó hé câu nào.

Dây dưa một khoảng thời gian thì đồ ăn được dọn tới, hai người cũng chỉnh xong quần áo tóc tai ngồi vào bàn. Trên bàn là đủ thứ thịt và các loại rau dưa chế biến tinh xảo.

Bùi Châu Hiền không nhanh không chậm ngồi xuống múc một chén canh xương hầm đặt sang đối diện nàng: "Tới đây ăn canh. Ta không có được ôn nhu thể thiếp như Vân Linh Quận chúa đâu".

Tôn Thừa Hoan trộm co rúm người di chuyển đến bàn ăn, ngồi xuống bên cạnh Bùi Châu Hiền, một chân gác lên chân nàng, với lấy cái bát canh kéo về phía mình: "Vân Linh cũng không tệ, nhưng mà ta thích nàng đối ta càng là dịu dàng".

"Ồ, thế vị quận chúa này cũng một bộ dạng dịu dàng hiểu chuyện. Người lớn lên lại cao ráo, lại xinh xắn. Tuổi lại như vậy trẻ hợp với Cảnh vương ngài như vậy hình mẫu lý tưởng".

"Không không không, ta thích kiểu lạnh lùng, xa cách, không thích ôn nhu thể thiếp" - Tôn Thừa Hoan trong lòng rên lên sợ hãi, nhanh chóng sửa miệng.

"Lúc đi ra ánh mắt Vân Linh cũng như vậy lạnh lùng xa cách, kia lại càng đúng khẩu vị của ngài?" - Bùi Châu Hiền tiếu lý tàng đao nhìn Tôn Thừa Hoan. Tay vẫn ân cần gắp đồ ăn uy Tôn Thừa Hoan. Tôn Thừa Hoan vừa ăn vừa khấn chú bình an.

Tôn Thừa Hoan biết mình đuối lý nên ngậm miệng ngoan ngoãn ăn hết hơn phân nửa bàn đồ ăn, no đến tức cái bụng mới ngừng. Rên rỉ trên giường vì trướng bụng. Bùi Châu Hiền lại thở dài: "Ngu ngốc, ăn no không biết dừng lại hay sao? Cố ăn cho đến quay tròn cái bụng?" - Bùi Châu Hiền lại tức giận mắng người trên giường, phân phó Tú Anh đi đun một bát thuốc tiêu hóa.

"Nàng giận, ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe thôi" - Tôn Thừa Hoan ngồi trên giường, muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất.

Bùi Châu Hiền chịu không nổi Tôn Thừa Hoan bán manh, đi đến bên giường, đè Tôn Thừa Hoan nằm xuống nàng bên trên. Tư thế có chút xấu hổ khiến Tôn Thừa Hoan ấp úng :"Nàng nàng...."

Bùi Châu Hiền không nói, vạch ra vạt áo kí lên một dấu ô mai đỏ tươi trên xương quai xanh của Tôn Thừa Hoan: "Cho ngươi chừa tội về sau trêu ong nghẹo bướm".

Định đứng dậy đi ra ngoài, Tôn Thừa Hoan mau chóng ôm lại eo nhỏ của nàng: " Thôi đừng giận nữa mà, trăm đường là ta sai, ta nhớ nàng sắp chết đi thôi. Nàng vất vả một đường rồi nghỉ ngơi một chút đi".

Tôn Thừa Hoan đánh bậy đánh bạ nhưng lại đánh trúng lòng Bùi Châu Hiền, nàng vốn đã chẳng còn giận dỗi, chỉ là muốn so đo một chút với Tôn Thừa Hoan, nghe xong những lời này thì cũng tiêu tán không còn. Quay lại để Thừa Hoan nằm ngay ngắn trên giường.

"Vậy ta đi nghỉ ngơi. Ngươi trước ngủ đi".

Đắp chăn cho Tôn Thừa Hoan xong Bùi Châu Hiền xoay người đi ra ngoài. Tôn Thừa Hoan nắm lại tay áo nàng: "Nàng đi đâu a?"

"Thì đi nghỉ ngơi" - Bùi Châu Hiền mặt không hiểu nhìn Tôn Thừa Hoan.

"Không phải, nàng đi đâu nghỉ ngơi?"

"Kim điện hạ có xếp phòng cho ta, cùng tiểu viện với Mỹ Anh các nàng".

"Nàng..... "

"Ta đi a, ngủ ngon".

Nói xong Bùi Châu Hiền xoay người đi mất để Tôn Thừa Hoan còn hụt hẫng rối thành một đoàn. Không phải nàng ấy ngủ với nàng sao? Ơ kìa? Sao lại thế??????

Bùi Châu Hiền đi ra ngoài không nhịn nổi cười ra tiếng, nhớ lại cái mặt của Tôn Thừa Hoan mà ánh mắt vừa chứa tiếu ý vừa nồng nàn tình ý. Đến mức Tú Anh với Mỹ Ann còn diễn một màn khinh bỉ bát cơm chó này. Thật ra nàng cũng nghĩ ngủ lại nhưng Thừa Hoan vẫn là đang bị thương. Với lại cũng không hợp lẽ nên trước cứ tách ra đã.

Đi trong khuôn viên hành lang gấp khúc, Bùi Châu Hiền không khỏi nặng nề thở dài. Nàng không biết rằng đoạn tình cảm này nên hay là không nên nhưng mà dường như nàng càng ngày hãm càng sâu, hơn nữa cũng không có ý định bước ra. Nào có ai không luyến tiếc cảm giác hạnh phúc khi được ở cạnh người yêu đâu. Nàng may mắn hơn rất nhiều người có một Thừa Hoan như thế tâm tâm niệm niệm mà yêu nàng. Nàng không hề nghi ngờ về điều này. Chỉ có điều phía trước hai người nhìn qua như là an ổn nhưng kì thực sóng ngầm gió lớn,
phía trước chờ đợi các nàng tuyệt không phải là nhẹ nhàng. Nàng không muốn rơi vào thế bị động nhưng thực sự mọi thứ quá mơ hồ. Nàng cảm giác được nhưng đoán không được.

Đêm ấy, một ngày đi mệt mỏi khiến Bùi Châu Hiền nhanh chóng nhập mộng, Tôn Thừa Hoan bên kia thì cũng do bị thương nên chỉ hằn học một lúc rồi cũng ngủ mất. Bùi Châu Hiền sáng sớm đã thức dậy, hiện tại đang ở trong phòng thoát đi y phục, ngâm mình vào bồn nước nóng giải tỏa đi sự khó chịu cùng bụi bẩn bên người từ đêm hôm qua. Đêm qua nàng cùng Tú Anh cãi nhau một trận nảy lửa vì muội ấy không cho nàng đi tắm, nói là đêm khuya gió lạnh dễ nhiễm phong hàn. Nàng một thân bụi bặm khó chịu cãi lý đến nửa canh giờ cuối cùng chọn thua, chỉ rửa qua mặt mũi tay chân rồi chịu mệnh lên giường đi ngủ.

Sáng sớm nay đã thấy Tú Anh chuẩn bị xong nước tắm cho nàng khiến nàng nhịn không được chua chua sống mũi. Nha đầu này cứng miệng nhưng mà như thế quan tâm người, cảm động chết nàng, không biết tiểu tử nào có phúc lọt được vào mắt xanh nha đầu này. Thoát ra y phục, nàng nhẹ nhàng bước vào bồn gỗ. Chìm người xuống để làn nước ấm áp xua tan đi mệt mỏi cũng như sự căng cứng cơ thể khi mới ngủ dậy.

Bên trong bồn thả một ít tinh dầu bạc hà và cây sả khiến đầu óc thư thái dễ chịu. Trong khoảng thời gian này nàng vẫn âm thầm theo đuổi vụ án Trương gia năm xưa. Trong kho tài liệu của Hình bộ cũng không còn lưu quá nhiều ghi chép về chuyện xảy ra năm ấy. Rối rắm cùng bế tắc khiến nàng cảm thấy thất bại ê chề.

Trốn nửa gương mặt xuống nước ấm, nhắm mắt lại tận hưởng sự thoải mái. Vài cánh hoa trên mặt nước che lấp cảnh xuân bên dưới. Thở ra khiến vài bọt khí nổi lên trên mặt nước, vỡ tan ra bắn lên đôi mắt khiến cho nó trở nên đau nhức. Trong bồn nước dần dần lạnh, nàng với lấy cục xà phòng nhanh chóng tắm xong.

Mặc y phục đi vào tẩm phòng thì tại bàn trà chễm chệ một vị vương gia đầu đội kim quan, buộc dải lụa màu xanh ngọc dài đến gần thắt lưng, thân mặc trường bào ngọc lam, thắt lưng vải đính một mặt mã não đằng trước, đánh cái kết bên hông, bên ngoài khoác đối khâm cùng màu, cổ áo trắng. Thấy người đang ngồi ở bàn trà nhoài người nửa ngồi nửa bò lên trên mặt bàn chờ nàng mà Bùi Châu Hiền mỉm cười. Nhẹ nhàng tiến đến ôm lấy Tôn Thừa Hoan từ phía sau, Bùi Châu Hiền mới tắm xong làn da có chút lạnh lạnh, mùi thơm càng đậm, thấm đượm cả khoang phổi Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan cứng người, sau lưng như bị ai cù lấy, tim đập không kiểm soát, mặt tự dưng nóng lên, dán lấy một bên má lạnh lẽo của Bùi Châu Hiền khiến xúc cảm có chút dịu đi. Xoay người lại, ôm lấy eo nàng kéo vào trong lòng: "Nàng làm gì câu dẫn ta?"

Bùi Châu Hiền mặt giả ngây giả ngô ngước lên nhìn Tôn Thừa Hoan, trên người ngoại trừ trung y bên ngoài ra thì bên trong lộ ra một khoảng yếm đào, màu đỏ lọt qua vải trắng che che đậy đậy. Tôn Thừa Hoan nhắm chặt mắt, ôm chặt Bùi Châu Hiền vào lòng để đỡ phải nhìn cái cảnh câu người ấy nữa. Bùi Châu Hiền biết trêu được Tôn Thừa Hoan thì buồn cười, cười rộ lên không dứt.

Từ trong lòng Tôn Thừa Hoan đứng lên: "Ta cần thay đồ một chút, ngươi trước ra ngòai cho ra" - sau đó chậm rãi đi đến sau bình phong thay đồ.

"Nàng thay hành phục, hôm nay cùng ta tới Bắc Uyển thưởng lãm, khí trời hôm nay rất đẹp. Chọn bộ nào ít câu người thôi đó".

Nói xong Tôn Thừa Hoan đi ra ngoài, đóng cửa lại, để cho Bùi Châu Hiền môi nhẩm nhẩm câu lên một bên khóe miệng. Nàng lại chọn một kiện trường sam trắng, bên ngoài giao lĩnh vải lụa trong màu tím mận nhạt, hai ống tay lại khác màu, đánh cái kết bên hông rồi thắt lên một cái thắt lưng vải, vừa vặn ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Bùi Châu Hiền ngồi trước bàn trang điểm, Tú Anh từ ngoài vào cầm theo một ít đồ ăn đặt lên bàn.

"Tiểu thư, ăn một chút đồ đã. Vương gia nói còn cách giờ xuất hành nửa canh giờ nữa".

"Được rồi, Tú Anh, muội tới cùng ta ăn".

Sau đó hai người câu được câu không nói chuyện nhanh chóng ăn xong bữa sáng. Vốn là Bùi Châu Hiền định để tóc xõa, đánh cái kết nhỏ sau tóc bằng vải là được rồi. Nhưng mà Tú Anh nhất quyết bắt nàng ngồi xuống, bảo là mới học được ở mấy người bên ngoài kiểu vấn tóc mới nên muốn vấn cho nàng. Sau một hồi hì hục, Tú Anh hài lòng câu lên đôi mắt cười.

"Tiểu thư, đẹp lắm, đẹp lắm luôn á ha ha ha" - sau đó là tự ca ngợi mình một hồi

Bùi Châu Hiền cùng không so đo, nhìn nàng ấy vui vẻ như vậy nàng cũng vui lây. Tú Anh vấn nửa tóc của nàng lên thành chữ đinh (丁) đằng sau đỉnh đầu, cắm bên trong một bộ trâm kẹp, cũng là không tồi.

Sau xuất phát, mọi người đi nửa canh giờ thì đến một vực núi không cao lắm, bên trên là một thảm cỏ xanh biếc trải khắp ngọn núi, xanh tươi mát mẻ ngày xuân. Tại đỉnh núi không cao nhưng có thể nhìn được phong cảnh non xanh nước biếc đẹp vô cùng ở bên dưới. Giữa thảm cỏ quang đãng là một chiếc chòi nghỉ, ở giữa đã bày  sẵn bàn rượu bánh. Bùi Châu Hiền rất thích không khí cùng với đất trời chỗ này, tầng trời xanh biếc hòa cùng dưới đất hoa cỏ, mùi mùa xuân lặng lẽ được nàng hít đầy buồng phổi nhắm mắt cảm nhận những cơn gió đi qua. Tôn Thừa Hoan đánh mắt qua thấy Bùi Châu Hiền thích nơi này thì cũng cười lên không giấu diếm, trong ánh mắt nhìn hoàn toàn là ôn nhu mềm mại, đủ biết nàng có bao nhiêu say mê người trước mặt mà không để ý xung quanh.

Vân Linh trong lòng vừa đau xót vừa buồn bã có phải vì vậy nên Tôn Thừa Hoan mới từ chối tình cảm của nàng? Là do nữ nhân tên Bùi Châu Hiền kia? Nhưng rõ ràng hai người này cùng nhau quen biết mới đây, còn nàng đã đi cùng Thừa Hoan từ khi lọt lòng tới nay. Nàng không cam tâm, thế nhưng còn có thể làm được gì đây? Một trận này không tránh khỏi đau xót ở tâm can Vân Linh.

Hoàng thượng ngồi ở bàn lớn nhất, bên cạnh ngồi hai vị cung phi, một người là Liễu Chiêu Nghi người còn lại là Kim Đức Phi. Thừa Hoan cùng Thái Nghiên ngồi bên phải hoàng thượng còn hai vị hoàng tử ngồi bên trái, các vị đại thần thì ngồi ngoài trời có che lọng. Bùi Châu Hiền cùng Mỹ Anh ngồi sau lưng Thái Nghiên với tư cách là gia quyến.

Trời nắng nhàn nhạt, gió mát thổi khiến lòng người thư thái. Một tốp mua hát vẫn biểu diễn ở giữa phục vụ, mọi người vẫn đang đắm chìm vui vẻ. Nhưng chỉ nửa giây sau hàng loạt mũi tên bay đến cắm trong chòi. Hoàng thượng hoảng hồn, Tôn Thừa Hoan hét lên: "MAU HỘ GIÁ".

Tứ phía xung quanh vô thanh vô ảnh xuất hiện hàng loạt hắc y nhân vây quanh, lúc này từ dưới nền chòi nhảy lên một đoàn Long Vệ Quân - nhóm cao thủ thị vệ của hoàng đế. Tôn Thừa Hoan phi thân tới bên cạnh hoàng thượng, nhấc dựng chiếc bàn lên, lập tức vài mũi tên cắm vào mặt bàn dừng trước da thịt của những người ngồi sau. Liếc mắc thấy Kim Thái Nghiên đang bảo hộ Bùi Châu Hiền cùng Mỹ Anh Tú Anh các nàng thì tâm tình cũng buông nhẹ xuống. Lúc này lục hoàng tử trúng một mũi tên nằm dưới đất, quan quân cùng thái giám tì nữ xung quanh bị chém chết đếm không xuể. Hắc y nhân một đoàn này nối tiếp đoàn khác phi thân tới. Hoàng thượng được mở đường máu trở ra, Liễu chiêu nghi đi đằng sau cũng trúng một tên mà bỏ mạng. Vài tên hắc y nhân đã phi vào trong nội đình trực tiếp giao thủ với Khương Sáp Kỳ.

"Mau hộ giá hoàng thượng ra khỏi đây" - Tôn Thừa Hoan rút kiếm chặn lại vài tên thích khách đang đi tới, lục hoàng tử cũng được người khiêng đi đến chỗ cấm quân bên ngoài. Hoàng thượng cùng đại hoàng tử cũng nhanh chóng rút đi từ lúc nào.

Bùi Châu Hiền nàng hiện tại không biết làm gì, đi thì nguy mà ở lại thì lại vướng chân vướng tay mọi người. Nàng cứ loay hoay cho đến khi có một người kéo lại nàng tới sau lưng.

"Vương gia, ngài mau chạy đi" - Khương Sáp Kỳ hét lên.

Kim Thái Nghiên cũng vật vã đấu lại vài tên thích khách khác. Tôn Thừa Hoan thấy tình hình không ổn: "Châu Hiền nàng cùng Tú Anh các nàng theo Kim Thái Nghiên chạy về chỗ cấm vệ quân, ta ở đây cản đường. Nghe không?"

Tôn Thừa Hoan chưa nghe Bùi Châu Hiền đáp lời đưa tay lên đỡ một đường kiếm bổ xuống: "Kim lão đầu, mau đưa Châu Hiền các nàng rời khỏi đây".

Thừa Hoan, đến giờ phút này cũng không nhìn nàng đến một cái, trong mắt huynh chỉ có một người kia thôi sao?

Lúc này Kim Thái Nghiên nhận ra điều không ổn. Hoàng thượng cùng hai vị hoàng tử đều thoát thân nhưng thích khách không ngừng kéo đến, người đáng giá để hành thích còn lại chỉ còn một người mà thôi. Trong ngực Kim Thái Nghiên bí mật xuất ra một thanh bạc nhỏ, dùng lực thổi một cái rồi nhanh chóng lại cất vào.

Bốn đạo ánh sáng trắng, vàng, xanh, tím bay đến vây quanh đình. Là bốn vị thiếu niên Anh Tuấn, Tiêu Sái, Ngọc Thụ, Lâm Phong. Bùi Châu Hiền âm thầm nhăn mày, thu hết mọi chuyện vào mắt. Lúc này nàng được gắt gao bảo hộ sau lưng Thừa Hoan, mặc dù trong cảnh hiểm nguy nhưng trong thâm tâm nàng một chút cũng không run sợ, điều nàng sợ duy nhất là người trước mặt sẽ thụ thương, vết thương nơi bụng trái vẫn còn chưa khép miệng. Tôn Thừa Hoan mặt trắng như tờ giấy, tay ôm vết thương cũ bắt đầu rách ra, thấm máu qua y phục. Khụy xuống nôn khan.

"Thừa Hoan, Thừa Hoan" - Bùi Châu Hiền hoảng hồn ôm lấy Tôn Thừa Hoan đột nhiên ngã xuống. Một đạo kiếm phi vào định đâm xuống, Khương Sáp Kỳ từ bên kia trượt qua chém đi thanh đao đang hạ xuống, sau đó quay ngược lưỡi đao chém ngược lên, lạnh buốt qua cánh tay thích khách, chém hạ một cánh tay của hắn.

Sau đó lại thêm vài tên khác nhảy vào, mặc dù có thêm một tầng bảo hộ bởi bốn vị thiếu niên nhưng thích khách quá đông. Quân lính xung quanh hầu như cũng không còn mấy người. Tôn Thừa Hoan biết rằng đây là dấu hiệu của sự cạn kiệt thể lực vì bị mất máu, đầu hoa mày chóng mặt không cách nào ngồi dậy được. Nhưng mắt thấy có một tên khác nhảy đến gần đang phi vài đoản đao về phía Bùi Châu Hiền, chống lên thanh kiếm chém bay một thanh, sau đó ôm nàng lại lấy lưng làm lá chắn nhận một đao còn lại vào vai phải. Lúc này Bùi Châu Hiền như bị dày xéo dưới địa ngục ôm lấy Tôn Thừa Hoan: "Ngươi bị điên rồi. Sao lại đỡ cho ta chứ?" - nước mắt nàng rơi xuống vai áo thẫm máu của Tôn Thừa Hoan làm nhòe đi một góc đỏ tươi.

"Vương gia" - Sáp Kỳ hét lên. Vì nàng bận hộ Tú Anh nên chạy lại không kịp. 

Kim Thái Nghiên lần này cắn răng, đỡ thêm vài đường kiếm hộ Mỹ Anh trong lòng, sau đó trong ống tay áo ném ra một đạo bột phấn màu hồng và đen, bay dưới ánh sáng thì lấp lóe lấp lóe. Chẳng mấy sau bốn đạo thân ảnh thoắt hiện nhảy đến.

Lúc này lại một đạo đoản đao phi tới Bùi Châu Hiền, nàng ôm chặt Thừa Hoan trong lòng, có chết cũng phải bảo hộ nàng, rất nhiều lần Tôn Thừa Hoan vì nàng mà bị thương, nó trở thành sự sợ hãi trong lòng Bùi Châu Hiền, giờ phút này nỗi sợ ấy trở thành hiện thực đến tê tâm liệt phế. Nàng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy xuống chạm vào gương mặt trắng bệch của Tôn Thừa Hoan chờ lấy đón nhận thứ kim loại sắc bén cứa vào da thịt mình. Buông bỏ, chịu đựng và đối mặt.


Hết Chương.

Ngầu không quá 3 giây, ngược không quá 3 chương 😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top