Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 9

Slacrimoso

Recommended Song:

 Totally Eclipse of the heart - Bonnie Tyler

In the morning I'll be with you

But it will be a different "kind"

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Tôi tin rằng mình thuộc kiểu người dễ an lòng với hạnh phúc. 

Ví như chỉ cần đọc được một cuốn sách hay, chụp vài kiểu ảnh vừa ý, hay đơn giản bày ra một vài trò vặt vãnh hòng tìm lấy vài nụ cười từ người khác, thì đã cảm giác như là có cả thế giới trong lòng bàn tay

Nhưng bao nhiêu năm qua, từ khi cố tình đánh rơi 12 chữ cái đặc biệt rồi bước qua khỏi dãy phân cách dài và rộng nơi con đường ấy, tôi bắt đầu hoang mang lạ

Cả thế giới trong mắt tôi…

Đã từng là một người con gái mỗi sớm trời đông cùng co ro ngồi đón ánh bình minh bên tách cà phê nghi ngút khói

Đã từng là một người con gái mỗi đêm cùng nắm tay nguyện cầu mối tình bền vững như cây và đất dưới ánh trăng

Đã từng là một người con gái không ngừng làm đảo điên tâm trí tôi mỗi phút mỗi giây, mỗi một biến đổi của cuộc sống

Đã từng là một người con gái yêu thương tôi bằng hơi thở của sự sống, bằng từng nhịp đập của trái tim

Đã từng là cô ấy…

Thứ duy nhất phun màu hạnh phúc vào trong đáy mắt tôi

Là cô ấy…

T-I-F-F-A-N-Y H-W-A-N-G

Đã từng…

Là hạnh phúc

**

Có lẽ em không biết được

Tự rời bỏ em, hạnh phúc trong tôi bắt đầu phân mảng dần

Từng sợi thần kinh, tế bào sơ cứng lại bào chết mòn những trạng thái xúc cảm

XUÂN

 qua

Tiết trời se lạnh, nhói thắt lòng

Vắng nụ cười của em, nắng cũng thôi không vàng ươm trong mắt tôi nữa

Rồi 

HẠ

 sang

Khí hậu nóng như đổ lửa, người người háo hức cùng nhau chuẩn bị cho kì nghỉ dài

Nhớ giọng nói em, tôi khóc ròng như một đứa trẻ lạc mẹ giữa đám đông

Đến 

THU

Hàng cây lá phong bắt đầu đổ một màu đỏ rực khắp dãy phố

Mơ về em, tôi không tìm đâu ra một đêm ngon giấc khi cứ chập chờn chút hương quen từ em

Lập 

ĐÔNG

Cây xơ xác, tiu đìu…

Cuộc sống một mình không hẳn là vô vị khi đâu đó vẫn hiện hữu hình dung em qua từng bông tuyết đầu mùa lất phất bay

4 mùa đến rồi đi, vòng tuần hoàn cuộc sống hoài lập lại như thế không thay đổi

Có lẽ em không biết, phải sống như một người mất hết phần ký ức khó khăn ra đến nhường nào

Có lẽ em không biết, phải sống vô tri vô giác như một người đã chết nó dày xéo tâm can như thế nào

Em không biết

Những thứ em không biết về tôi còn nhiều lắm và tôi cũng thế

Tôi không biết một mình em sẽ xoay sở làm sao với những tổn thương tôi ích kỷ để lại

Tôi không biết một mình em rồi liệu có đối đãi với bản thân mình đủ tốt không

Tôi không biết

Những thứ tôi muốn biết về em thật sự tôi không đủ dũng khí để tìm hiểu

Tôi sợ trái tim yếu đuối này một lần nữa làm khổ em, làm khổ tôi, làm khổ chúng ta…

Và…chúng ta sẽ…làm khổ tất cả !!!

Vậy nên,

Tôi chọn quen với lỗ thủng lớn trong tim và làm thân với nó ngày nối tiếp ngày

Tôi chọn cách hoài niệm về quá khứ để bước tiếp trên quãng đường dài phía trước thiếu vắng em

Em sẽ chẳng hình dung ra đâu phải không?

Hình dung ra một kẻ rong ruổi hoài, kiếm tìm một thế giới trong một thế giới.

HÌnh dung ra một kẻ rong ruổi hoài, kiếm tìm lại một tình yêu giữa một đại dương trắc trở

7 năm qua của tôi… 

…nó đã diễn ra như vậy đấy

7 năm qua của tôi tuy ngập tràn tiếng cười xung quanh nhưng cô đơn như vậy đấy

Nhưng…em à

Nó thật ra vẫn còn êm đềm lắm so với những gì tôi đang đối diện

Nhìn thấy em – gặp lại em – chạm vào em – trò chuyện cùng em

Ước nguyện nhỏ nhoi bám riết lấy tôi những tháng ngày qua cuối cùng cũng vượt ra khỏi giấc mơ 

Ấy vậy mà sao từ khoảng cách mơ với thật…nó lại có thể đối lập đến ngần này?

Nhìn em rạng ngời với gia đình nhỏ đầm ấm

Gặp em vui đùa theo đứa con thơ đầy hạnh phúc

Chạm vào em trong giây phút nguy hiểm bủa vây

Trò chuyện cùng em để nghe những lời lạnh lẽo thốt ra từ bờ môi thân quen

Tôi bất chợt nhận ra

Thứ thương tổn tôi để lại cho em là quá nhiều so với khả năng em chống chọi được

Tôi giận mình vì tôi hiểu tường tận con người em

Tôi giận em vì không cho tôi cơ hội quên đi em

Tôi muốn xin sự tha thứ, nhưng chút lý trí còn sót lại mách bảo tôi… tốt hơn nên câm lặng

Em sợ sệt, tôi thắt cả ruột gan

Em giận dữ, tôi nhói cả tâm can

Tôi cứ loay hoay mãi trong vị trí đứng của mình và em sẽ không bao giờ biết…đến tận khi này cơ thể tôi vẫn còn run lên từng chập bởi nỗi sợ hãi nếu lỡ không kịp thời giữ chặt em.

Có lẽ em nhớ, cũng có lẽ em quên mất rồi…

Và dù em còn nhớ, hoặc em không nhớ…

Tôi vẫn luôn là tôi như thế…yếu điểm lớn nhất vẫn là em…

**

“Cô…Cô ơi…”

Đứa bé vội vã rời khỏi vòng tay ôm của dì, chạy nhanh đến chỗ người vừa lao đến bên tôi. 

Cảm giác nửa ngập ngừng, nửa vui sướng lan tỏa khắp thân thể

“Con…gọị cô?”

Chớp đôi mắt thật nhanh, thật nhiều hòng cản dòng nước mắt chực chờ rơi, tôi nhìn bé mỉm cười, rất tươi. 

Shiloh…Kim? – Có lẽ thế

Một đứa con ngoan giống hệt trong mơ ước của em ngày trước. Chỉ là…người hiện thực nó cùng em…không còn cơ hội nào là tôi.

Tôi biết chứ, dù bất kể việc làm nào từ em, tôi cũng sẵn sàng gửi trao hết những lời cầu chúc. 

Shiloh khi đó đang gật đầu lia lịa trước tôi 

Rồi khác hẳn với vẻ tự tin ban đầu ấy, nó rụt rè nắm nhẹ lấy ngón tay út của tôi và kéo đi đến góc cầu thang bộ. Ánh mắt tôi lướt sơ qua đám người đứng trước cửa phòng cô ấy. Là Chaz, HyoYeon, MinYoung unnie và cả quản gia Han. Họ có lẽ đang khó hiểu với hành động của Shiloh giống như tôi nên rất chăm chú đứng nhìn

.

.

.

“Cô SooYeon ngồi ở đây nè”

Đôi mắt thiên thần khẽ lay động, Shiloh vỗ vỗ tay lên khoảng trống gần cạnh mình. 

Đợi cho đến khi đạt được điều mong muốn, cô bé mới từ từ chà sát đôi lòng bàn tay vào nhau sau đó trìu mến áp lên phần má sưng đỏ của tôi

Trái tim tôi co thắt lại dữ dội nhưng kì diệu thay…đó không phải là một cơn đau thường trực tôi luôn phải chống chọi

Đó là hạnh phúc, là sự xoa dịu, là yên bình, là sự xúc động mạnh mẽ nhất, là thứ cảm giác chỉ một người có thể mang đến cho tôi

“Cô SooYeon ơi…Shiloh có chuyện nhỏ này…cô SooYeon có muốn nghe Shiloh nói không?”

“Con nói đi”

Con bé thì thầm thật khẽ vào tai tôi trước khi tôi đặt nó ngay ngắn trở về vị trí ngồi ban đầu.

Chúng tôi đều trưng lên 2 vẻ mặt rất nghiêm trọng

“Cô SooYeon đừng nghĩ xấu cho Mommy của Shiloh nha, Shiloh hứa sẽ ngoan luôn cả phần của Mommy”

Khóe mắt tôi cay cay

Đứa trẻ này…tôi đã nói em được ban tặng một thiên thần chưa nhỉ?

“Con… kéo cô ra đây chỉ để nói tốt cho Mommy con thôi à?”

“Không nói tốt, Mommy của con tốt xịn thật mà”

Shiloh lúc lắc đầu không đồng ý

“Tốt xịn á? Vậy có ai tốt dỏm không con?”

Tôi bật cười với lý lẽ ngô nghê từ con bé. 

“Ohmmm…chỉ có 1 người. Cô Sooyeon yên tâm…” tôi nhướng mắt nhìn đôi bàn tay nhỏ vỗ vỗ trên bả vai mình lòng dấy lên biết bao nhiêu cảm xúc “…hổng phải cô SooYeon đâu” 

Shiloh chép miệng kết luận

“1 người thôi sao? Chắc người đó đối xử không tốt với con nhỉ?”

“Dạ không phải, Shiloh không biết người đó nhưng Mommy thì biết. Ai cũng nói tốt cho người đó hết, chỉ là Shiloh không thấy tốt gì cả. Nhưng mà dì Krystal nói, người lớn sẽ biết được ai tốt ai xấu giỏi hơn trẻ con. Shiloh là trẻ con, còn Mommy, dì Krystal cả dì HyoYeon và chú Chavez là người lớn. Mọi người nói người ta tốt thì đúng là tốt thật rồi. Shiloh cho người đó vào tốt dỏm là bởi vì Shiloh ghét người ta thôi”

Tôi ngẩn ra, lời lẽ của Shiloh…lời lẽ của một đứa con nít… nhưng sao lại có thể người lớn đến vậy?

Em biết không, con gái thật sự rất giống mẹ như lời em nói. Ở một khía cạnh nào đó của thái độ giao tiếp, cách suy nghĩ và đôi mắt cười như 2 vầng trăng khuyết đối xứng nhau.

Ở một khía cạnh nào đó…người…rất ít khi gần gũi với trẻ nhỏ như tôi lại muốn được ở gần con bé

“Tại sao con lại ghét người ta, con chưa gặp người đó cơ mà” 

Tôi thân mật bẹo má Shiloh

“Con chưa gặp nhưng con lớn rồi. Con biết hết” Nó bĩu môi

“Con biết gì nào?”

“Con biết người ta lúc nào cũng làm Mommy buồn, làm Mommy khóc…Người ta…”

“Shiloh ah…mình về nhà nào con” 

“Ơ…dạ Mommy”

Ngước nhìn lên, những khoắc khoải trong tôi lại tìm về.

Ánh mắt em vẫn lạnh lùng chiếu thẳng vào tôi không cảm xúc 

Riêng tôi, thẫn thờ nhìn em bế bỏng Shiloh quay đi trái tim vỡ vụn ra theo từng mảnh, đổ nát

“Jung…người ta đáng ghét đó là Jung…đây là bí mật…cô SooYeon phải hứa không được nói với ai nghe”

“Tại sao con lại nói với cô?”

“Vì…cô SooYeon đã nói với Shiloh bí mật của cô”

**

I just wanna be with you …forever and a day

whether it's real or just pretend, stay with me ‘til the end

A foolish make believe 'cause I can't live without your love…

“Oh…Kwon àh!”

Jess thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô gạt nhanh những giọt nước mắt đổ dài trên má trước khi bấm nút trả lời. 

“Yah Jung Jessica, cậu chết ở chỗ quái quỷ nào rồi hả?”

Bên phía đầu dây bên kia, giọng Yul vang lên ồn ào

“Gosh, tớ xin lỗi Yul, tớ sẽ đến đón mọi người bây giờ”

Jess đưa tay vỗ trán, cuộc gặp gỡ Tiff lúc nãy làm xáo trộn mọi thứ trong đầu cô

“Ơ…là sao?” Yul ngơ ngác

“Sao là sao?” Jess cũng không khá khẩm gì mấy

“Bọn tớ đang đi cùng bạn cậu. Cô JooHyun gì đấy” 

“JooHyun? Bạn tớ?” Jess hơi lớn tiếng

“Oh…um…wait…có chuyện gì không ổn ? Cô ấy còn biết cả số hiệu chuyến bay, tên, tuổi và mọi thứ liên quan đến chúng ta. Và chẳng phải cậu nhờ cô ấy đến đón bọn tớ sao?” Yul khó hiểu 

“Hello…Jung ah…hey…cậu còn đó không…Jung…Jung ah…Jessica”

Giật mình

“Tớ đây! Yul, tớ có thể nói chuyện với JooHyun một lát không?” 

“OK baby…nhưng cậu thật sự ổn đó chứ?” Yul có phần lo lắng

“Tớ ổn mà…”

“Hi Jess, em hiểu chị đang muốn đề cập đến chuyện gì nhưng thật sự xin lỗi, em không phải là người có thể giải đáp những điều đó”

“Chị hiểu, chị chỉ muốn biết em đang đưa bọn họ đi đâu”

Jess đáp lời JooHyun, cô thật sự không biết phải nói gì thêm nữa

Cô ghét cảm giác này, cái cảm giác bị một người nhìn thấu cả tâm tưởng.

“The house”

“Bác à, cho xe đến địa chỉ này giúp cháu”

**

~ Vinga Bar~

“Nè, uống đi…” Tiff lè nhè đẩy ly rượu đến trước mặt Hyo

“Cậu đã hứa với Shiloh rồi, đừng uống quá nhiều” Hyo nhẹ nhàng nhắc nhở

Tiff dật dờ vuốt những giọt rượu đang chảy dài xuống cổ. Khi nghe nhắc đến Shiloh, cô có chút khựng lại sau đó đưa tay lên ra vẻ đầu hàng và ngoan ngoãn trả ly rượu về chỗ để trước mắt

“Fany, em đang nghĩ gì mà từ lúc vào tới giờ chỉ im lặng” 

“Em…đang…chẳng nghĩ gì cả” Tiff hươ tay vô định

“Liar” Chaz lắc nhẹ mái tóc bồng lãng tử của mình, tay dí dí lên trán Tiff

“Có phải cậu sợ tớ lại nổi nóng đi tìm đánh Sica không?” Hyo nhếch môi “Fany ah, nếu đánh cậu ấy có thể làm cậu bớt đau lòng, nếu đánh cậu ấy có thể giải quyết được mọi việc thì tớ đã đánh cậu ta đến chết rồi”

“Chết hả? Hức…chết đi…có phải sẽ không… đau lòng…như thế…này nữa…không?”

“Não cậu bây giờ đang chứa cái gì trong đó vậy?” Hyo lắc mạnh vai Tiff

“Hyo ah…ummm…mình đã bảo Hyun đưa những người bạn của cô ấy về nhà” Tiff cười khùng khục trong cổ họng “về nhà…rồi…ha..haha…”

“Những người bạn? Về nhà? TIFFANY…em nói vậy là có ý gì?” Chaz gần như nhảy dựng lên

“Gia đình của Sunny và con gái nuôi của SooYeon” Tiff dửng dưng trút cạn thứ chất lỏng màu vàng sóng sánh trong ly vào miệng

“Đừng đùa chứ…em say rồi đó Fany” Chaz bật cười

“Chaz, rượu đắng…mới say…rượu bây giờ…nó ngọt quá…Nó không đủ đắng…để làm em say…đâu…”

“Vậy em có biết mình đang chứ?” Chaz nghiêm túc

“Biết! 2 người nghĩ …tại sao có sự… trở về đường… đột này? 7 năm…quỷ không hay, thần… không biết. Nếu như…không tự xuất hiện…có thể tìm được ư?” Tiff hít thật sâu “Coi đi”

Tiff quẳng nhẹ chiếc túi xách lên bàn rồi tiếp tục nhấm nháp từng ngụm rượu. 

.

.

“Fany, cậu có chắc mọi thứ sẽ tốt đẹp không? Còn Shiloh nữa…phải giải thích làm sao với con bé đây?” Hyo thở dài thườn thượt, cô cảm thấy thương bạn mình quá đỗi “Fany ah, cậu làm vậy có khác nào tự đào mồ chôn mình chứ? Làm sao có thể tối ngày ra vào chạm mặt nhau mà vẫn sống thanh thản được…” 

“Tớ không biết, tớ thật sự không nghĩ được nhiều như vậy đâu. Tất cả những gì trong đầu tớ bây giờ chỉ là…trói buộc thật chặt cô ấy lại, trói thật chặt…thật chặt. Tớ không muốn vậy…nhưng…tớ hết cách rồi.” 

Tiff khổ sở ôm lấy đầu gục xuống bàn, nước mắt lại rơi lã chã. Từng giọt tự pha lê rơi thẳng xuống mặt đất, tan tành. Chính như vỏ bọc ngụy tạo bao lâu nay, giờ nó cũng đang dần bắt đầu nứt dài từng vệt chồng chéo nhau và chực chờ vỡ nát ra từng mảnh vụn

“Đừng khóc Fany…cậu ta…thật sự…thật sự thì…cậu ta…”

XOẢNG…

“CẬU CHẲNG HIỂU GÌ CẢ…người chưa bao giờ bị trắc trở tình cảm như cậu thì hiểu thế nào được”

Tiff lồng lên giận dữ, ánh mắt đỏ ngầu chất đầy những tổn thương. 

“Tớ xin lỗi…có lẽ tớ say thật rồi” 

Tiff loạng choạng đứng dậy, cô từ chối sự giúp đỡ từ 2 người bạn thân của mình khi đôi chân cơ hồ đứng không còn vững

Bất lực, HyoYeon chỉ biết ngồi nhìn Tiff rồi quay sang bên cạnh ngả đầu lên vai Chaz thở dài

“Đón Shiloh giúp tớ…”

Tiff vung vẫy tay trong không khí

“Cậu không định về nhà hôm nay hay sao mà nói vậy?” Hyo nhăn mặt

“Ừ, tớ đặt phòng khách sạn rồi, tớ muốn yên tĩnh một mình”

“Fany…yah…Tiffany”

Chaz níu tay HyoYeon lại, anh lắc đầu ra hiệu cho cô ấy giữ bình tĩnh. 

Phía bên ngoài, chiếc bóng cô độc của Tiff khuất dần trên con phố đông người

“Fany biết nên làm gì, em đừng lo lắng quá. Ít nhất vẫn còn thể hiện được nỗi đau ra bên ngoài, còn Sica…em nghĩ chúng ta nên trách móc không?”

**

(Cùng lúc)

~Jeti’s house~

“OMG, cái gì thế này…c-chẳng…c-chẳng phải…nó là…” 

Quai hàm Yul như muốn rớt xuống đất ngay vừa khi đặt chân ra khỏi xe.

“Min Min…mắt…mắt em tốt. Nhìn giúp Yul xem c-có phải mình…đang…ở Hàn Quốc không?”

Yul lắc mạnh cánh tay HyoMin, có nằm mơ họ cũng không thể nghĩ trên thế giới này lại có 2 ngôi nhà giống nhau một cách kì lạ như thế

“Yul à, em cũng đang tưởng mình nằm mơ đây” mặt HyoMin méo xệch “…nhưng…căn nhà này rộng lớn hơn rất nhiều”

“Ờ…nói cũng phải” Yul chép miệng quan sát thật kỹ toàn bộ kiến trúc ngôi nhà

“Dì Min ơi, chúng ta sẽ ở đây ạ?”

HyoMin quay nhìn lại, cô dang tay đón đứa nhóc trạc chừng 11 tuổi vào lòng

“Cô không biết nữa Taengoo, đợi Sica omma…”

“Không cần đợi đâu, mọi người cứ vào nhà sắp xếp đồ đạc trước. Jess sẽ đến ngay thôi ấy mà” 

JooHyun bất ngờ ngắt ngang lời HyoMin, cô ấy vừa trở lại sau khi hướng dẫn người tài xế mang cất hành lý vào nhà

“Mình vào đi”

JooHyun nghiêng người nhường bước cho HyoMin, Yul và cuối cùng là TaeYeon bước vào rồi cẩn thận khép cánh cổng sắt lại.

“Dường như…mọi người có chút gì đó…bất ngờ thì phải?”

JooHyun cố tình gợi ý

“Không phải là một chút mà là một đống bất ngờ” Yul thở hắt ra trong khi mắt vẫn ngó nhìn quanh

“Sao?”

“À, thật ra…căn nhà bên Mỹ chúng tôi ở cùng Jessica unnie…rất giống ngôi nhà này” HyoMin hiền lành

Đôi hàng chân mày của JooHyun nhíu lại trong tíc tắc rồi giãn ra. Rất khó để nắm bắt được biểu hiện ngạc nhiên trên khuôn mặt cô gái trẻ. Họ vẫn tiếp tục rảo bước trên con đường đầy sỏi trắng để đến cánh cửa chính.

Cả Yul và HyoMin đều không mấy để ý đến sự im lặng bất chợt từ JooHyun. Với bản tính cà rỡn ăn sâu vào máu, Yul chỉ vừa đi vừa huýt sáo vang vọng khắp nơi. Thật ra…sự giống nhau giữa 2 căn nhà đối với cô chẳng có gì quan trọng, điều cô muốn biết thì chủ nhân của căn nhà này là ai. Yul không nghĩ nó thuộc quyền sở hữu của Jess, vì Jess trông chẳng giống một người giàu có đến mức độ này

Còn HyoMin, cô nắm chặt tay TaeYeon để bảo đảm rằng cô bé vẫn ổn. Ngôi nhà này thật sự rất rộng lớn, một khu vườn với thảm cỏ xanh rì và đủ thứ sắc màu của các loại hoa. Một chiếc xích đu, một căn nhà gỗ xinh xắn nằm khuất sâu trên cây Tùng. Trên bờ tường rào, mớ dây leo bám rễ xanh rì cùng những luống hoa cải vàng chạy dọc theo chiều dài bức tường, tạo nên một kết hợp tuyệt vời

Mọi thứ từ nơi đây, chỉ thoáng nhìn đã mang đến cho con người ta một sự yên bình, ấm áp lạ thường ở trong tâm. Cô cũng từng được sống trong nhung lụa, cũng từng bước ra vào không biết bao nhiêu căn nhà sang trọng mỗi khi dự tiệc cùng gia đình, nhưng…trong suy nghĩ nhỏ hẹp của cô, tất cả những sự xa hoa đó đều có một điểm duy nhất là…đẹp nhưng trống rỗng

Đối với căn nhà này, phải, nó giống ngôi nhà của Jess đến khó hiểu, nhưng nó không tạo cho người ta cảm giác buồn phiền, lạnh lẽo như thế. HyoMin đủ nhạy cảm để nhận ra sự khác biệt nằm ở đâu

Một được dựng nên bằng hạnh phúc

Một được xây cất bởi sự nhung nhớ và cô độc

Trực giác nhạy bén của một cô cựu sinh viên khoa tâm lý học phần nào giúp đỡ được HyoMin trong phần suy đoán này

Nếu không phải là Jess, thì chủ nhân căn nhà…chắc chắn là một ai đó…vô cùng gần gũi với Jess

**

“OK, bây giờ em sẽ dẫn mọi người đi thăm quan căn nhà và chỉ phòng cho từng người luôn” 

Sau khi thay đổi giày dép và bỏ chúng vào trong chiếc tủ âm trong tường cạnh đó thì JooHyun bắt đầu phần nói sơ lược về căn nhà

JooHyun thật ra là cố vấn luật pháp cho Tiff. Không ngờ sau bao nhiêu năm mài mòn ghế Yale Law School – 1 trong 10 trường đại học luật nổi tiếng nhất nước Mỹ - thì JooHyun lại chọn làm việc cho Tiff.

JooHyun là bạn thân nhất của Krystal, tuy cả 2 chênh lệch tuổi tác và mỗi người phải sống một nơi để theo đuổi mơ ước của riêng mình. Chính vì lẽ đó nên JooHyun cũng biết được câu chuyện trắc trở của Jeti qua những lần tâm sự của Krys. 

Mọi thứ trong căn nhà này, JooHyun thuộc nằm lòng nên chẳng khó khăn gì khi thay mặt Tiff chào đón họ.

.

.

.

“HyoMin à, phòng của chị ở cuối dãy hành lang gần cánh cửa hông để ra ngoài, xe lúc nào cũng đậu gần đó nên tiện việc chạy đến bệnh viện với IU hơn… Chị thấy thế nào?” JooHyun mỉm cười thân thiện

Họ đang đứng ở căn phòng rộng rãi nằm cuối dãy

“Mọi sắp xếp ở đều chu đáo quá…tôi…không biết phải nói sao nữa…” HyoMin cảm động

“Có gì đâu, đừng ngại” JooHyun cười xòa “TaeYeon ah, con đến đây! Phòng của con là ở….”

“Kwon…, Min…, Taeng ah!!!”

“Omma”

Cả 3 người lớn trong nhà khi nghe thấy tiếng TaeYeon reo lên thì vội vàng quay nhìn lại trong khi TaeYeon phóng nhanh đến ôm siết cổ Jess

“Chuyến bay dài như vậy, mệt không?” Jess vuốt tóc TaeYeon đầy yêu thương

“Cũng một chút, nhưng em IU mệt hơn con, em ấy không kêu mệt…con nghĩ, nếu mình than mệt thì không còn là chị gương mẫu cho em nữa nên… con không sao” TaeYeon lắc đầu chầm chậm, tay vẫn không buông Jess ra

“Taengoo là nhất!” Jess béo má TaeYeon

“Sica omma, cô JooHyun nói mình sẽ ở đây, có thật không ạ?” 

“Chuyện này…” Jess đứng lên khó nghĩ

“Hi Jess!” JooHyun bước đến tặng cho Jess một cái ôm siết “Cuối cùng cũng chờ được, em muốn gặp lại unnie quá chừng”

“Con bé này…cuộc sống thế nào?” Jess bật cười 

“Một mặt rất tệ và một mặt không tệ lắm” JooHyun chậc lưỡi “Mà thôi, dù sao unnie cũng ở đây rồi, em xin phép đi trước để làm một số giấy tờ” 

JooHyun cúi nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của mình rồi vội vàng cáo lui

“Mọi thứ vẫn nằm vị trí cũ nha unnie” Hyun thì thầm vào tai Jess “Bye mọi người”

“Ơ…mà…”

Jess buông thõng tay, quá trễ để có thể giữ chân một người mau lẹ như JooHyun

.

.

.

“Sica baby”

“Jessica unnie”

“Taeng à, sao con không tranh thủ sắp xếp quần áo vào tủ nhỉ? Phòng của con ở kế bên phòng cô Min ấy” Jess nhanh chóng kéo chiếc vali đựng đồ của TaeYeon đi lướt qua khỏi 2 con người lòng đầy rẫy thắc mắc kia “Ah Yul, cậu cũng ở đây luôn chứ?”

“Chắc là không, dì sẽ giết tớ nếu bà biết tớ ở Hàn mà không về nhà” Yul méo xệch

“Uhm…Min, IU đâu em?” Jess chợt hỏi

“Ơ…s-sao…s-sao ạ?” HyoMin tròn mắt nhìn Jess “JooHyun…cô ấy nói…unnie sắp xếp ổn thỏa hết thủ tục nhập viện cho con bé rồi…nên…” 

HyoMin hơi ngưng lại, cô liếc nhanh về phía Yul 

“Oh vậy hả…chắc unnie nhiều việc quá nên không nhớ rồi” 

Jess lúng túng thấy rõ, từ lúc đặt chân bước vào nhà đến giờ, biểu hiện của cô khá kì quặc. 

HyoMin nén tiếng thở dài, vẻ như có thứ gì đó khiến Jess bị dao động mạnh. Đối với một người tinh ý như HyoMin thì không quá khó để nhận việc Jess đang cố giấu mớ cảm xúc hỗn loạn của mình bằng cách bẻ hoài những đốt ngón tay 

“Taeng, sao con không nhờ cô Yul giúp con sửa soạn phòng nhỉ? Nếu không…cô Min sẽ giành mất cô Yul của con đó nha”

HyoMin khéo léo đổi chủ đề sau đó đẩy người Yul và TaeYeon đi. Còn lại một mình, Jess lảo đảo đứng dựa vào tường tay ép chặt lấy ngực

“Không thể nào…cảm giác này thật sự rất nguyên vẹn…”

Từ từ nhắm nghiền đôi mắt lại, Jess mò mẫm bước đi trong bóng tối bủa vây

Cạch

**

11 P.M

“Cô SooYeon, Cheer!”

Âm thanh của 2 cốc nước juice chạm khẽ vào nhau khiến dòng suy nghĩ trong đầu Jess bị đứt đoạn. Cô nheo mắt nhìn, bộ dạng đơn độc của Jess đột ngột thay đổi, khuôn mặt điểm nhanh nụ cười

“Bé con…”

“Mình nhậu nước juice cho sức khỏe đi cô SooYeon” Shiloh chìa hết 2 cốc nước juice ra trước mặt Jess

Jess vội vàng đặt lon bia sang một bên rồi bế bổng Shiloh ngồi lên đùi mình

“Cô SooYeon cho Shiloh ngồi bên góc này đi ạ…”

Shiloh hơi né người ra xa khỏi Jess

“Sao vậy con?” 

Jess vô tình chồm gần đến Shiloh hơn

“Mùi nước đắng…con ghét” 

“Nước đắng?”

Shiloh gật nhanh, con bé mím môi rồi chỉ thẳng về hướng đống lon bia ngổn ngang nằm gần đó

“Oh…ra vậy. Xin lỗi Shiloh, cô SooYeon không biết” Jess mau chóng nhích người ra xa một chút “Well, bây giờ cho cô nhậu nước juice với con đi” Jess làm mặt cún

“ Dạ đây, cô SooYeon uống từ từ thôi nha, coi chừng mắc nghẹn đó” 

Phụt…

“Thấy chưa…con nói mà…cô SooYeon phải uống từng ngụm cơ” Shiloh chắt lưỡi như bà cụ non, đã vậy con bé còn nhích lại gần vỗ vỗ lưng cho Jess. Hành động đó càng khiến Jess buồn cười hơn nên cô bị sặc rất nhiều.

“Are you ok now?” 

“Um yeah…nhưng sao lại ở đây giờ này? Con phải ngủ sớm chứ. Mommy biết sẽ la con đó” Jess mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc con bé

“Mommy còn chưa về nhà…” Con bé cúi đầu buồn bã “Dì HyoYeon đã dỗ con ngủ rồi nhưng Shiloh không ngủ được…”

“Con chờ mommy?” Jess cởi áo khoác ra đắp hờ lên người Shiloh

“Dạ…không phải” 

“Hay vì nhà có nhiều người lạ nên con không thoải mái?” Jess quan tâm

“Dạ…cũng không phải luôn” Shiloh lắc lia lịa

“Vậy có chuyện gì bí mật hơn sao? Nói cô nghe được không?”

“Cô SooYeon ơi…cô SooYeon đun sữa được không? Mỗi tối trước khi ngủ Mommy đều đun sữa cho Shiloh uống, sữa của dì Han đun uống không có giống của Mommy nên con đổ đi rồi…”

Jess thở nhẹ ra, cô không hiểu tại sao Shiloh lại có thể khiến nỗi buồn trong cô được xoa dịu đi gần như ngay tức khắc. 

“Được rồi con gái, trời lạnh lắm, mình vào nhà thôi, cô SooYeon sẽ đun sữa cho con”

“Thật ạ?” Shiloh phấn khích

“Uhm, nhưng nếu không giống của Mommy thì con cũng không được đổ đi. Hứa không?”

Jess sửa chiếc áo khoác của cô trên người Shiloh cho ngay ngắn lại

“Dạ hứa”

Jess ngập ngừng chìa bàn tay ra trước gương mặt rạng rỡ của cô nhóc 6 tuổi. 

Nắm lấy bàn tay ấm của Jess, Shiloh tung tăng nhảy chân sáo đi vào nhà

**

~Kitchen~

“Shiloh này, con không thắc mắc tại sao cô SooYeon ở nhà con sao?” Jess hỏi trong khi bật bếp nấu

“Dạ không” Con bé lắc đầu, nó đang nằm lên *chiếc gối* tay tự tạo của mình nhìn Jess loay hoay

“Vậy daddy của con thì thế nào?” Jess ngước lên

“No Daddy, cô SooYeon” Shiloh mỉm cười

“Ow…”

“…nhưng con không buồn, có Mommy, có dì Krystal, dì HyoYeon và chú Chaz thương Shiloh, Shiloh hạnh phúc lắm…con---”

Ring ring ring…

“Hello”

“A…MOMMY…Khi nào Mommy về với Shiloh?” 

Jess trìu mến nhìn cô nhóc mè nheo với Tiff

“Sao Mommy biết Shiloh chưa ngủ hay vậy ạ?”

“Con đang chờ…ommm…dạ không có”

Shiloh rùn vai, Jess gật đầu hài lòng

“Dạ Mommy, Mommy cũng ngủ ngon. Kiss you, Mom Moahhhh”

.

.

.

“Sữa của con đây”

Jess đặt cốc sữa lên bàn sau đó đón lấy chiếc điện thoại trên tay Shiloh

“Cảm ơn cô SooYeon”

“Sao ỉu xìu vậy?” Jess nghiêng đầu 

“Hôm nay Mommy sẽ không về. Shiloh muốn Mommy ru con ngủ…” Mắt cô bé rươm rướm đỏ

“Nếu con…không ghét cô SooYeon vì cô SooYeon hôi mùi nước đắng…thì cô sẽ ru con ngủ chịu không?” Jess có vẻ đấu tranh với tư tưởng rất nhiều mới có thể đưa ra quyết định đó

“Dạ…cũng được”

“Vậy con uống hết sữa ngoan nào”

“Whoaa, giống hệt như mùi vị của Mommy nấu” 

“Uhm…ok…đi ngủ nào”

Jess bế Shiloh đi về phòng kể chuyện cho nó nghe trong khi một tay bị con bé giữ chặt. 

.

.

.

“Cô xin lỗi…vì đã khiến Mommy không về nhà với con…”

Sửa soạn lại chiếc chăn đắp trên người Shiloh cho ngay ngắn, Jess đặt một nụ hôn dài lên trán con bé rồi nhẹ nhàng khép cánh cửa lại.

Bên ngoài trời chợt đổ mưa, nỗi cô đơn trống trải khi đối diện với bốn bức tường kỉ niệm càng khiến nỗi nhớ cồn cào trong lòng. 

Vớ vội chiếc áo khoát, Jess hấp tấp tìm vội chiếc chìa khóa xe ở vị trí cũ…

**

Knock Knock

...

Kịch

“Ahaha...Tốt…nhanh nhẹn lắm…để xem kỹ năng đến đâu nào…” 

“Sẽ hết mình…ư…u…”

“Hừ…không kiss, không rên, không qua đêm…nguyên tắc ok?”

“Thật không ngờ…Sếp lại khó chiều đến vậy đấy…”

.

.

.

Rầm…

TBC

----------------------------------------------

Sr vì đã ngâm fic...nhưng thật tình là...k có nhớ mình up chap chưa 

Thông cảm cho au...vì dạo này cũng lu bu đi làm quá 

Chap này...thật sự k muốn nói gì nhiều. Có lẽ khi đọc xong thì mọi người sẽ có cảm nhận riêng của mình

Thứ au muốn truyền đạt là một thứ gì đó vừa cay đắng nhưng cũng không mất đi sự ấm áp của tình thân, gia đình

Và còn một chút gì đó của cơ duyên, của số phận...

Bắt đầu từ chap sau thì mọi thứ sẽ diễn biến liên tục hơn...và hãy chuẩn bị sẵn tâm lý để chào đón...YULTI 

Now enjoy this chap and patiently waiting for the next chap

Chap 10: Close to you

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top