Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi sáng vừa bước vào tới văn phòng Eunha đã thấy mấy nhân viên nữ phòng marketing tụ tập bàn tán xôn xao, được một lúc thì đến mấy nhân viên nam trong phòng cũng tham gia, bọn họ dường như đang rất vui vẻ và háo hức.
" Chào buổi sáng, phó phòng Jung "
" Er ... chào buổi sáng chị Han "
Eunha ngẩn người ra mất một lúc, không biết là có chuyện gì mà chị Han – một trong những người hay gây khó dễ cô trong công việc hôm nay lại hào phóng mỉm cười và lên tiếng chào hỏi cô ? Mặt trời hôm nay mọc ở hướng Tây ? Dù sao vẫn còn rất nhiều việc phải làm nên cô không muốn mất thêm thời gian suy nghĩ về thái độ kì quặc của những người xung quanh.
Buổi chiều tan ca, Eunha định về sớm phụ Thím Lee nấu gì đó ngon ngon để Sowon tẩm bổ nhưng Thím Lee lại gọi điện nói với cô rằng Sowon vừa gọi về nói hôm nay có một cuộc họp quan trọng, bảo Thím ấy không cần chờ cơm mình. Rõ ràng hai người làm chung công ty, nếu nói gần Eunha cũng gần hơn Thím Lee sao Sowon lại không trực tiếp nói với cô mà lại gọi điện về cho Thím Lee. Mà cuộc họp gì quan trọng đến nổi ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có. Bệnh còn chưa hết, bao tử lại không được tốt rồi mà còn không biết tự chăm sóc. Càng nghĩ Eunha càng thấy tức nên quyết định không về nữa mà phải lên thẳng văn phòng để tìm và lôi Sowon về nhà.
Eunha vừa bước ra khỏi thang máy thì Sowon cũng vừa bước ra từ phòng làm việc. Đám vệ sĩ nhìn thấy Eunha liền cúi chào nhưng Sowon đứng đối diện, rõ ràng nhìn thấy lại vờ như không thấy Eunha.
" Sowon "
Có vẻ Sowon đang vội nên xem đồng hồ xong liền bước ngang qua chỗ Eunha, không nhìn cũng đáp lại lời chào của cô.
" Kim Sowon, đứng lại cho em " Bị quăng nguyên cục lơ, Eunha tức tối chạy theo nắm áo kéo ngược Sowon trở lại. Con người này đúng là quá đáng thật mà, sao có thể ở trước mặt nhiều người như vậy xem như cô không tồn tại, dù có bận thì cũng phải đáp lại lời chào của người khác chứ.
Đám vệ sĩ nhìn thấy Eunha lôi kéo, vạc áo của Sowon cũng bị cô ấy nắm đến nhăn nheo, người nào người nấy đều mắt chữ A miệng chữ O. Từ khi bọn họ theo bảo vệ Chủ tịch thì đây là lần đầu tiên có người dám cả gan hành hung cô ấy.
" Bỏ ra " Sowon tuy rằng có hơi bị sock với hành động của Eunha nhưng cũng rất nhanh lấy độ phong độ trừng mắt quát cô ấy. Sowon không phải tức giận, chỉ là đang muốn giữ thể diện trước mặt đám vệ sĩ.
" Không bỏ, em muốn nói chuyện " Eunha hai tay nắm áo Sowon nhất quyết không chịu buông.
" Yah, có chuyện gì ... có chuyện gì về nhà nói " Ban ngày ban mặt ngay tại công ty trước mặt nhân viên cấp dưới của mình lại bị Eunha nắm quần nắm áo khiến Sowon một phen xấu hổ vô cùng. Người khác nhìn vào không biết còn nghĩ Sowon lừa tình phụ nữ nên mới bị cô ấy tìm đến ăn vạ.
" Sowon, nói em biết sáng giờ đã ăn gì chưa ? "
" Liên quan gì cô "
" Vậy là chưa ăn đúng không ? "
Nếu không phải Sowon nhanh tay giữ lại có khi Eunha đã nắm rách luôn áo vest ngoài của Sowon.
" Bỏ ra đi, tôi có việc quan trọng cần phải đi gấp " Vừa nãy còn trừng mắt, dọa nạt mà chưa gì Sowon đã muốn xuống nước.
" Muốn em bỏ ra cũng được nhưng Sowon phải hứa với em là xong việc phải ăn uống đàng hoàng "
" Được rồi " Sowon mặt mày nhăn nhó nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm vì Eunha rốt cuộc cũng chịu buông mình ra.
" Nhớ đó, không là ... "
Nhìn thấy Eunha nhe răng, giơ nấm đấm lên với Sowon, biểu cảm đáng yêu của cô ấy làm đám vệ sĩ phì cười trong khi Sowon lại thêm một phen đỏ mặt xấu hổ. Hôm nay là ngày gì mà Eunha lại dám tạo phản. Để đó, đến khi về nhà Sowon sẽ từ từ tính sổ với cô.
Sowon có hẹn với một đối tác nên không có thời gian ở lại tiếp tục đôi co với Eunha, một bước quay lưng đi thẳng vào thang máy, Sowon vừa đi thì Eunha cũng đưa tay lên vuốt vuốt lồng ngực, hôm nay cô đúng là ăn gan cọp rồi nên mới dám "giỡn" kiểu đó với Sowon, cũng may là không bị gì hết.
" Yah " Đang đứng cười tủm tỉm một mình, Eunha suýt nữa đã bị dọa cho giật mình khi thấy Sowon đứng trước cửa thang máy đang gọi mình.
" Gọi em sao ??? " Eunha vẫn đứng lơ ngơ mặc dù biết rõ Sowon đang nhìn mình, lẽ nào Sowon quay lại là muốn trả thù cô ?
Bước từng bước thật chậm lại gần chỗ Sowon đang đứng. Jung cọp mấy phút trước đã chính thức trở lại kiếp mèo.
" Tối nay cô ... "
" Chủ tịch "
Sowon còn chưa nói hết câu đã thấy thư ký Kang lù lù xuất hiện, cô ta cười thật tươi cúi chào Sowon nhưng vừa nhìn thấy Eunha thì sắc mặt đã đen như ống khói.
" Sowon vừa nói gì em chưa nghe ? "
" Oh, không có gì đâu "
Đang có chuyện riêng cần nói với Eunha mà thư ký Han cứ đứng thù lù ra đó làm sao Sowon mở miệng nói được. Đúng là sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện lại xuất hiện đúng lúc quan trọng nhất. Sowon trong lòng quả thật có chút khó chịu với cô ta.
" Chủ tịch ... không biết party tối nay Chủ tịch có đến tham dự ? " Nara nói chuyện với Sowon cố tình đưa đẩy, người không bình thường nhìn cũng biết cô ta có tình ý với Sowon đừng nói là Eunha hoàn toàn bình thường đang đứng bên cạnh.
" Có "
Hàng năm công ty đều có những buổi tiệc dành cho tất cả nhân viên trong công ty, Sowon thật ra cũng không thích mấy bữa tiệc ồn ào này nhưng vì thân phận là Chủ tịch nên không thể không có mặt.
" Vậy tôi có thể ... "
" Tôi phải đi trước " Sowon có đủ thông minh và tỉnh táo để biết Nara tiếp theo sẽ nói những gì, đương nhiên là không thể cho cô ta cơ hội mơ mộng.
Sowon cùng đám vệ sĩ bước vào thang máy để lại một Nara mặt mày tức tối cùng một Eunha lơ ngơ không biết nãy giờ hai người kia đang nói gì. Trước khi cánh cửa thang máy hoàn toàn khép lại, Eunha nhìn qua ánh mắt, cảm giác hình như Sowon như có gì đó muốn nói nhưng chưa kịp nói với mình.

" Phó phòng Jung, không biết tối nay cô sẽ tham dự party với ai ? " Bên trong câu hỏi của Nara thủ đầy dao nhọn, vẻ mặt chờ đợi câu trả lời của cộ ta đúng là dọa người. Cảm tưởng như Eunha chỉ cần nói sẽ đi với Sowon thì cô ta sẵn sàng nhào vô ăn tươi nuốt sống cô ấy.
" Party nào ? " Eunha không phải giả vờ mà cô thật sự không có đọc thông báo nên không biết công ty tối nay có party chiêu đãi nhân viên.
" Có phải cô đang âm mưu gì không ? "
" Âm mưu ? Thư ký Han nói gì tôi nghe không hiểu ? "
Vẻ lơ ngơ của Eunha càng khiến Nara tức sôi máu, cô ta hận không thể cho Eunha một tát để cô ấy sau này trước mặt cô ta không dám bày ra vẻ mặt ngu ngơ vô số tội đó nữa.
" Aaaa, Eunha, em ở đây mà anh tìm em nãy giờ "
Park Kyung không biết từ đâu xuất hiện, giờ này sao anh ta còn chưa tan ca ? mà sao lại biết Eunha ở văn phòng Chủ tịch mà đến đây tìm ? không lẽ anh ta có gắn hệ thống theo dõi Eunha ? Sỡ dĩ nói như vậy vì đây không phải lần đầu tiên Eunha muốn trốn anh ta lại trốn không thoát.
" Chào. Thư ký Han "
" Chào. Trưởng phòng Park "
Sau lời chào hỏi thì Nara hoàn toàn bị Park Kyung ném ra ngoài tầm mắt, anh ta chỉ còn biết đến Eunha, chỉ cần nhìn thấy cô thôi là anh ta đã không thể nào ngừng mỉm cười.
" Eunha, tối nay công ty có party, không biết anh có vinh dự được làm bạn nhảy của em không ? " Park Kyung ánh mắt háo hức chờ đợi biểu hiện của Eunha.
Thì ra đây là lý do mà cả ngày hôm nay mọi người cứ bàn tán xôn xao, tại sao chuyện như vậy cả công ty ai cũng biết lại có mình cô không biết. Tự dưng Eunha cảm thấy mình thật ngốc khi chuyện gì cũng không biết rồi lại rơi vào tình huống bị động, khó xử ở trước mặt Park Kyung. Trăm ngàn lần cô đều không muốn làm bạn nhảy của anh ta nhưng nói thì dễ, làm sao để từ chối bây giờ ?
" Trưởng phòng Park, Tôi ... "
" Càng nhìn càng thấy Trưởng phòng Park và phó phòng Jung đẹp đôi nha, hai người mà là bạn nhảy của nhau đảm bảo sẽ đẹp nhất đêm nay " Han Nara đúng là rất biết tận dụng cơ hội để "đâm" Eunha một nhát.
" Eunha, em thấy thế nào ? "
Eunha đau khổ không nói thành lời chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu với anh ta. Tự dưng cô không biết gì về cái party này lại bị ép phải tham gia. Không biết số cô sao lại xui xẻo như vậy.
" Chúc mừng trưởng phòng Park đã tìm được bạn nhảy thật xinh đẹp "
Đối với mấy lời châm chọc thâm độc, ác ý của Nara trước nay Eunha không hề bận tâm nhưng cô ta quả thật quá đáng, sao cứ đứng đó mà chúc mừng cười cợt người khác như thế. Thật đúng là ...
" Em đi trước, chào anh " Eunha nở nụ cười gượng gạo chào Park Kyung rồi bỏ đi trước, đứng đây đối diện với gương mặt đáng ghét của Nara mắc công tổn thọ.
" Hẹn gặp em tối nay nhé Eunha "
Cánh cửa thang máy đã đóng lại từ lúc nào rồi mà Park Kyung còn đứng đó vẫy tay chào Eunha, không biết anh ta có vui mừng quá hóa điên hay không mà lại đi nói chuyện với cánh cửa.

=========
Lỡ hứa với Parrk Kyung sẽ làm bạn nhảy của anh ta nên Eunha không muốn cũng phải giữ lời. Cô trở về nhà chọn cho mình một bộ đầm thật đẹp, dù sao cũng đã đến đó nên phải trang điểm cho đẹp một chút. Là một người học thiết kế thời trang, Eunha đối với chuyện ăn mặc rất cầu kỳ và chú trọng.
Đúng 8h tối, Eunha xuất hiện tại buổi party vô cùng xinh đẹp và nổi bật. Tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Eunha từ lúc cô mới bước vào, Nara hôm nay cũng rất đẹp, rất lấp lánh nhưng thật buồn là cô ta không có cơ hội để tỏa sáng. Đơn giản là tính tới thời điểm hiện tại Eunha chính là người xinh đẹp nhất ở đây.
" Em có muốn dùng một chút rượu không ? "
" Cảm ơn anh " Eunha đón lấy ly rượu Park Kyung đưa cho mình.
Được làm bạn nhảy của Eunha thật sự là vinh hạnh rất lớn của Park Kyung, ngoài kia không có biết bao nhiêu người đang ganh tỵ với anh ta, mà càng nhiều người ganh tỵ thì anh ta càng cảm thấy tự hào. Ai lại có thể không vui mừng khi lát nữa đây được nắm tay một thiên thần rồi cùng hòa vào những điệu nhảy lãng mạn chứ ? Nghĩ tới đó thôi cũng làm Park Kyung thấy sung sướng trong lòng.
" Eunha ~ Đêm nay em thật sự rất đẹp "
" C-Cảm ơn anh " Eunha thấy không thoải mái lắm khi đối diện với ánh mắt si mê, ngưỡng mộ của Parrk Kyung. Mặc dù biết rõ anh ta có tình cảm và muốn theo đuổi mình nhưng Eunha thật sự không thể chấp nhận tình cảm đó, trong lòng cô sớm đã có người khác. Hai người cùng lắm chỉ là quan hệ đồng nghiệp, Eunha cũng muốn sau buổi party này sẽ tìm cơ hội để nói thẳng với Park Kyung.
Buổi party diễn ra trong không khí rất vui vẻ, náo nhiệt, mọi người ai cũng trò chuyện và nâng ly chúc mừng nhau. Đến gần 9h thì MC đề nghị mọi người xếp hàng trật tự để chào đón Chủ tịch lên phát biểu.
Kể từ lúc Sowon xuất hiện và bước lên sân khấu để phát biểu thì Eunha đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Park Kyung. Ánh mắt cô ấy chưa một giây nào rời khỏi Sowon. Vẫn giữ phong cách sang trọng, quý phái và tao nhã, Sowon không cần ăn mặc quá cầu kỳ, chỉ là một bộ váy đen ôm sát cơ thể thôi cũng đủ khiến nhiều người điên đảo, trong đó hình như phải tính luôn phần Eunha.
Sau bài phát biểu những tràng pháo tay vang lên không ngớt, Sowon nở một nụ cười lịch sự cúi chào mọi người trước khi bước xuống sân khấu. Tuy rằng đây là party chiêu đãi nhân viên nhưng Queen là một tập đoàn lớn nên không thể thiếu khách mời là đối tác đến từ các công ty lớn. Sowon cả buổi lo tiếp các vị khách quý, thật sự rất bận rộn nên không có quan sát xung quanh và cũng không biết Eunha có đến tham dự buổi tiệc.
Tiếng nhạc vang lên, từng đôi bắt đầu tiến ra sàn nhảy.
" Anh có thể mời em một bản chứ ? " Park Kyung lịch sự nghiêng người.
Eunha cố gắng vui vẻ chìa tay ra với Park Kyung, anh ta hạnh phúc nắm lấy đôi tay mịn màng của cô ấy. Hai người tiến ra sàn nhảy nhưng Eunha từ đầu đến cuối đều nhìn về phía Sowon. Từ lúc bắt đầu đến khi nhảy đến giữa bài cũng chỉ có mình Parrk Kyung là thấy vui sướng, Eunha hoàn toàn không tập trung vào bài nhảy, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc để vào trong kia nói chuyện với Sowon.


" Ms Kim, cho tôi vinh hạnh được mời cô một bản " Choi Jun Won – Tổng giám đốc của tập đoàn JW mỉm cười chìa tay ra trước mặt Sowon.
Đây cũng là một loại xã giao trong việc kinh doanh nên Sowon đương nhiên không thể từ chối. Jun Won ân cần nắm tay Sowon bước ra sàn nhảy, mọi người lập tức tản ra hai bên, hai nhân vật quyền lực của hai tập đoàn lớn đang khiêu vũ với nhau, nhìn họ thật sự rất đẹp đôi.
Bao nhiêu cặp mắt đều đổ dồn về phía Jun Won và Sowon. Eunha dù có mù thì cũng nhìn thấy. Không hiểu vì sao trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm ức, Sowon vì sao lại dễ dàng cười nói vui vẻ với Jun Won còn đối với cô lúc nào cũng lạnh lùng, xa cách ? Sowon vì sao lại để Jun Won nắm tay và ôm eo mình trong khi cô ngay cả sờ mặt Sowon cũng không được phép ? Càng nghĩ càng thấy bất công, hiện tại Eunha là rất ghét Sowon, ghét kinh khủng.
Ngay lúc vừa tiến ra sàn nhảy Sowon đã nhìn thấy Eunha đang khiêu vũ với Park Kyung. Bên ngoài không để lộ bất kỳ biểu hiện bất thường nào nhưng trong lòng Sowon thật sự đang rất muốn rất muốn giết người.
Kết thúc bài nhảy, Eunha không nói một câu giận dỗi bỏ vào bên trong để mặc Park Kyung còn đứng lơ ngơ không hiểu chuyện gì. Phía bên kia Sowon và Jun Won vẫn tiếp tục vui vẻ với nhau. Eunha đếm cũng đếm không hết bao nhiêu lần Sowon phung phí nụ cười dành cho Jun Won. Suốt cả đêm Jun Won cũng không có rời khỏi Sowon nửa bước, hai người trò chuyện có vẻ rất hợp ý. Cùng chung tâm trạng với Eunha là thư ký Han, cô ta mấy lần cũng đến gần bắt chuyện nhưng điều bị Sowon phớt lờ.
" Có chuyện gì sao ? Em thấy không khỏe chỗ nào hả Eunha ? " Park Kyung hơi lo lắng khi thấy gương mặt Eunha đang đỏ ửng.
" Em không sao " Eunha vừa trả lời Park Kyung vừa đưa tay bưng ly rượu trên khay của người phục vụ mới đi qua.
Bình thường Eunha không uống nhiều rượu nhưng buổi tối hôm nay cô đã uống rất nhiều, Park Kyung ở bên cạnh mấy lần cũng lên tiếng ngăn cản cô nhưng không được, mỗi lần nhìn thấy Sowon cười nói vui vẻ với Jun Won là Eunha lại nuốt cả rượu và nước mắt vào trong. Cứ uống liên tục và uống một cách không kiểm soát nên chẳng mấy chốc Eunha đã choáng váng, đầu óc quay cuồng, muốn nhìn cũng không còn nhìn rõ nữa, trước mắt cô lúc này có đến 6 Sowon và 6 Jun Won. Thật đáng ghét.
" Em say rồi, hay để anh đưa em về nhà ? " Park Kyung giữ lấy tay Eunha vì cô ấy không thể tự đứng được nữa.
" Em ... hức ...không say ... hức "
Eunha đẩy Park Kyung ra để tự bước đi nhưng vừa đi được 2 bước đã chân trái vướng chân phải, rất may Park Kyung vươn người tới đỡ kịp và ôm gọn cô vào lòng. Dù khoảng cách không quá gần nhưng tất cả cảnh tượng vừa mới diễn ra đã lọt hết vào trong tầm mắt Sowon.
Vất vã lắm Park Kyung mới dìu được Eunha ra đến bên ngoài, lúc này cô ấy đã gục hẳn lên người anh ta. Đang loay hoay mở cửa xe thì Park Kyung giật mình khi thấy Sowon đang đứng đối diện mình, bên cạnh còn có 4 người vệ sĩ.
" Xin chào Chủ tịch " Park Kyung chào Sowon nhưng cánh tay anh ta vẫn đang ôm ngang eo Eunha.
Sowon gương mặt lạnh băng, một bước đi tới không cho Park Kyung đến nửa giây phản ứng đã từ trên tay anh ta giành lại Eunha. Nhìn thấy Eunha say rượu tất cả trọng lượng trên người đều dồn vào cơ thể nhỏ bé của Sowon, hai người vệ sĩ rất muốn ra tay giúp đỡ nhưng họ không dám đụng vào Eunha.


" Er ... nhưng mà ... " Park Kyung trong lòng không phục, tự dưng người đã ở trong tay lại bị Sowon không nói câu nào ngang nhiên giành lấy, cho dù cô ấy có là Chủ tịch thì cũng không thể không nói lý lẽ.
Sowon một tiếng cũng không nói ôm lấy Eunha đang say rượu tiến thẳng về chiếc xe của mình. Park Kyung tức tối nhưng cũng chỉ biết đứng đó nhìn theo. Anh ta vốn không có khả năng từ trên tay Sowon đoạt lại người.
Ở trên xe, Sowon một giây cũng không có buông Eunha ra, tuy rằng không dám nhìn qua gương mặt Sowon nhưng người hai vệ sĩ đoán chắc Sowon đang rất tức giận.
" Khó ... hức ... thở " Bởi vì Sowon ôm Eunha quá chặt khiến cô hít thở không thông, cánh tay đang quấn quanh eo dường như có lửa, nếu Eunha không phải đang say cô còn nghĩ có người muốn bóp chết mình.
Eunha uống quá nhiều rượu, cơ thể cảm thấy khó chịu lại thêm cánh tay Sowon siết chặt quanh người khiến cô không ngừng cựa quậy, muốn thoát ra.
" Thả ra ~ " Giọng nói lè nhè, Eunha không nhận ra người đang ôm mình là Sowon, cô cũng không thèm suy nghĩ đã há miệng cắn thật mạnh vào tay Sowon. Sowon rít lên vì đau, cánh tay rời khỏi người Eunha cũng là lúc Sowon phát hiện những dấu răng sâu hoắc vô cùng nổi bật trên cánh tay mình.
" Yah ... Kim ... Sowon " Eunha dường như đã nhận ra Sowon, đôi mắt lờ đờ phương hướng chưa xác định rõ cô vẫn hất mặt lên như muốn gây sự với con người đáng ghét đang ngồi bên cạnh mình.
Sowon không muốn nói chuyện với người say rượu nên chỉ nhướng mày nhìn cô ấy rồi quay mặt đi chỗ khác.
" Dừng xe " Eunha vẫy đạp rồi bất ngờ hét lên.
Chưa có lệnh của Sowon, hai người vệ sĩ đương nhiên không thể chìu theo ý Eunha.
" Dừng xe, tôi muốn xuống xe "
Lần này Eunha còn manh động đến nổi chồm lên ghế trước cào cấu hai người vệ sĩ.
" Cô quậy đủ chưa ? "
Sowon đang cố kiềm chế nhưng Eunha cứ liên tục làm loạn khiến Sowon không thể nổi cáu với cô ấy.
" Dừng xe, nếu các người không dừng xe tôi sẽ phóng xuống " Eunha quẹt nước mắt nói, dồn hết sức đẩy cửa, cô hiện tại không muốn ở chung một chỗ, không muốn nhìn thấy gương mặt đáng ghét của Sowon. Lớn tiếng cái gì chứ ? chỉ mình Sowon biết tức giận thôi sao ?
Nhận được cái gật đầu của Sowon, người vệ sĩ lập tức tấp xe vào lề.
" Ra ngoài, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy "
" Không cần " Eunha mở hoài cũng không mở được cánh cửa trong khi hai người vệ sĩ đã bước xuống xe.
" Cô tức giận cái gì chứ ? " Sowon nắm lấy cánh tay Eunha để ngăn cô ấy phá cửa xe.
" Mặc kệ tôi "
" Tôi ? " Sowon tức giận siết chặt cổ tay Eunha, ánh mắt dữ dội nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nếu là bình thường Eunha sẽ sợ nhưng hiện tại cô ấy có sự hỗ trợ của rượu và cũng đang rất ghét Sowon nên không hề quan tâm là trong lòng Sowon đang có bao nhiêu tức giận.


Vài phút trôi qua, Eunha dùng hết mọi cách cũng không thể nào thoát ra được sự kiềm kẹp của Sowon.
" Đau ~ " Cổ tay Eunha bị Sowon siết chặt đến đau nhức, cô ấy bật khóc nức nở nhưng không phải vì đau mà vì Sowon cứ hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô ấy.
Sowon nhìn thấy Eunha khóc lập tức buông tay nhưng chưa được 1 giây cô ấy lại lần nữa muốn phá cửa xe.
" Yên nào "
Không rõ đó là mệnh lệnh hay một lời dỗ dành nhưng hiện tại Sowon đang ôm Eunha còn cô ấy mặt mũi tèm lem cố đẩy Sowon ra.
" Tôi phải làm gì với cô đây ? "
" Không cần "
" Xin lỗi " Sowon không biết mình đã làm gì nên lỗi và càng không hiểu tại sao mình lại xin lỗi Eunha. Thật lạ, đây không phải tác phong thường ngày của Sowon.
" Không cần " Eunha quẹt nước mắt, ngang bướng quay mặt đi, không muốn nghe Sowon nói.
" Thật sự không cần ? " Bàn tay Sowon ôm lấy gương mặt Eunha kéo cô ấy quay lại đối diện với mình.
" Kh- ... "
Lời nói còn chưa kịp thốt ra, Eunha đã cảm nhận được bờ môi Sowon đang đặt trên môi mình. Nụ hôn mang tính chiếm hữu, không hề dịu dàng và cũng không cho Eunha một chút cơ hội phản kháng.
" Ưm ... " Eunha bị Sowon hôn đến hít thở không được, con người đáng ghét đó còn thừa lúc cô vừa hé miệng để thở đã ngay lập tức đẩy lưỡi vào triền miên chiếm lấy lưỡi cô.
Nụ hôn rất mãnh liệt, cảm tưởng Sowon như muốn nuốt chửng Eunha cho hả cơn giận. Vài phút qua đi, cảm nhận Eunha thật sự không còn oxy để thở, Sowon mới chịu rời ra.
" Sau này không cho phép tiếp xúc thân thể với người đàn ông khác "
Bị Sowon ngang ngược cướp mất nụ hôn đầu, Eunha vì quá tức giận cả người cũng tỉnh táo hẳn. Lý lẽ gì đây ? Tại sao Sowon có thể còn cô không thể ?
" Không có lý do "
" Thân thể là của em, muốn tiếp xúc với ai là quyền của em " Eunha không hiểu Sowon đang lấy quyền gì để cấm cản mình. Hai người trước nay chẳng phải không có quan hệ gì sao ?
" Cô dám ? " Sowon ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa tức giận, đây là lần đầu tiên Eunha dám cãi lại cô.
" Em dám, không có việc gì Sowon có thể làm mà em lại không làm được "
" ... "
Eunha nói xong đẩy cửa xe loạng choạng bước ra ngoài, cô hiện tại không phải muốn nổi loạn mà chỉ không muốn hít chung một bầu không khí với Sowon nên mới qua chiếc xe còn lại để ngồi.
Buổi tối hôm đó Thím Lee đã rất ngạc nhiên khi Sowon trở về nhà với gương mặt vô cùng tức giận. Mọi ngày Sowon có thể lạnh lùng, ít nói, ít cười nhưng cử chỉ, hành vi đều rất đúng mực, ở bên cạnh Sowon lâu như vậy đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy Sowon mất bình tĩnh.
Cũng là lần đầu tiên Thím Lee nhìn thấy Eunha say rượu.
=======
Sau buổi tối hôm đó, mấy ngày tiếp theo Eunha hoàn toàn không quan tâm đến Sowon, cô thậm chí còn triệt để tránh mặt Sowon. Dù ở công ty hay ở nhà chỉ cần nhìn thấy bóng dáng Sowon là cô lập tức tránh đi.
Quan hệ của hai người dần giống như mong muốn của Sowon trước đây, đó là không-có-quan-hệ.
Buổi sáng Eunha đang ăn điểm tâm, nhìn thấy Sowon bước xuống liền kéo ghế đứng lên.
" Đứng lại đó "
Mặc kệ Sowon đang nổi điên, nổi khùng. Eunha chỉ im lặng thu dọn chén dĩa mình vừa ăn xong rồi quay lưng đi.
" Thái độ đó là sao hả ? "
Không hề nhìn tới Sowon cũng không trả lời, Eunha dọn dẹp xong bước lên cầu thang về phòng thay quần áo đi làm, lúc đi ngang qua cũng coi như không nhìn thấy Sowon.
" Trả lời tôi " Sowon giằng lấy tay Eunha để giữ cô lại.
" Không có gì để nói " Eunha lạnh lùng gỡ tay Sowon ra.
" Rốt cuộc cô tức giận cái gì chứ ? "
Eunha để mặc Sowon tự độc thoại, cô tiếp tục bước lên cầu thang để về phòng.
" Yah "
*Tiếp tục bước*
" Yah, có phải vì ... "
*Bước nhanh hơn*
Nói thế nào Eunha cũng không chịu quay lại nên Sowon phải chạy theo nắm lấy tay cô ấy lần nữa. Gương mặt không chút cảm xúc, Eunha nhích người ra từ chối đụng chạm của Sowon.
" Tôi vốn dĩ không có cảm giác với đàn ông " Sowon nghiến răng, từng chữ từng chữ, một lần nói rõ với Eunha xong liền tức giận quay lưng bỏ về phòng.
Eunha hai mắt mở to nhìn theo dáng lưng của Sowon, rõ ràng là cô giận dỗi, là cô muốn nghe Sowon giải thích, đến khi Sowon giải thích xong lại không biết nên phản ứng thế nào.
" Đàn ông ? Không có cảm giác ? " Eunha đột nhiên mặt đỏ bừng bừng, tim đập nhanh, trong lòng cảm thấy bất ổn khi nhớ đến buổi tối hôm đó Sowon đã hôn mình.
================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top