Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. getting closer to you (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngủ với nhau thì cũng ngủ rồi, thậm chí còn ôm lại mình, sao giờ lại làm như không quen biết mình vậy nhỉ?

Trương Nguyên Anh cảm thấy khó hiểu, từ lúc cả hai đến lớp Kim Chí Viên luôn tránh mặt cô, dù học chung lớp nhưng vẫn chẳng khác gì người lạ, giống hệt trước kia vẫn luôn lướt qua nhau như vậy.

Mỗi lần Trương Nguyên Anh định bắt chuyện với nàng là một lần nàng tìm cách làm việc gì đó nhằm phớt lờ sự có mặt của cô.

Trước giờ chưa có một ai làm như vậy với Trương Nguyên Anh hết cho nên Kim Chí Viên đối xử với cô như thế làm cô cảm thấy thực sự mất mặt.

Đến giờ ăn trưa, Trương Nguyên Anh quyết định không ngồi cùng với mấy đồng bạn hay cùng cô phá phách như mọi lần mà chạy đến chỗ Kim Chí Viên, thản nhiên ngồi cạnh nàng.

Kim Chí Viên mặt mũi đỏ tía tai khi nhìn thấy Trương Nguyên Anh. Mà việc Trương Nguyên Anh ngồi ăn chung với nàng cũng khiến không ít người xung quanh chú ý.

Người trong mộng của nàng cũng liếc nhìn khiến nàng càng thêm lúng túng. Còn Trương Nguyên Anh cứ thản nhiên như không, chắc cậu ta cũng đã quá quen với việc luôn là tâm điểm của sự chú ý rồi, nàng thì không có nhu cầu đó nhưng đâu thể làm gì hơn, không nhẽ lại bỏ đi sao? Như thế khác gì chọc quê cậu ta, mà hơn nữa nếu nàng thực sự làm như vậy, e rằng sẽ gặp hoạ mất.

"Tan học ở lại gặp tôi, tôi có chuyện cần nói với cậu"

Trương Nguyên Anh chỉ nói vỏn vẹn như vậy rồi cầm khay đựng thức ăn rời đi, bỏ lại Kim Chí Viên ngồi đó, nàng thở hắt, lẩm bẩm không biết có chuyện gì nữa đây, cậu ta lại nghĩ ra chuyện gì, lại kéo mình vào cái gì nữa không biết...

...

Chờ mãi mới đến lúc tan học vậy mà lại gặp kỳ đà cản mũi. Có người tìm gặp Kim Chí Viên, lớp học giờ còn 3 người, tự nhận thấy sự có mặt của mình tại đây có vẻ hơi thừa nên Trương Nguyên Anh liền đi ra phía hành lang, chắp hai tay sau lưng đi đi lại lại ra vẻ sốt ruột. Mà đúng là cô sốt ruột thật còn gì.

Trực Tỉnh Liên đến tìm Kim Chí Viên, Trương Nguyên Anh nhìn hai người họ nói chuyện mà thấy có chút ngứa mắt rồi. Nói cái gì mà nhiều thế, không thể để khi khác lại nói sao, chuyện họ nói với nhau có quan trọng bằng chuyện của cô không? Chắc chắn là không rồi, cô hận không thể lao vào lớp mà cướp Kim Chí Viên đi, chịu hết nổi nên cô liền đứng ở phía cửa sau lớp học, hướng ánh mắt tới chỗ nàng.

Nhận thấy ánh mắt của Trương Nguyên Anh hằn lên vẻ bực dọc, Kim Chí Viên dù vẫn muốn nói chuyện tiếp cùng Trực Tỉnh Liên nhưng cũng đành thôi, nàng nói gì đó với Trực Tỉnh Liên rồi cả hai vẫy tay chào tạm biệt. Trương Nguyên Anh chỉ chờ có thế, không nhịn được mà bước thật nhanh vào trong lớp.

"Cậu có thể dạy kèm tôi được không?"

Trương Nguyên Anh vào thẳng vấn đề khiến nàng ngạc nhiên hết sức.

"Tôi chỉ cần đỗ tốt nghiệp thôi, mặc dù chẳng có chút kiến thức nào trong đầu nhưng tôi vẫn muốn tìm đến cậu, hi vọng cậu có thể giúp tôi chuyện này"

"Tôi tưởng cậu không thích học?"

"Đúng là vậy, nhưng cũng không thể trượt tốt nghiệp được, đúng chứ?"

Trương Nguyên Anh ngồi lên bàn học, nhìn xuống Kim Chí Viên, dường như cô đang nghĩ đến một điều gì đó khá điên rồ, cúi người xuống một chút để rút ngắn khoảng cách giữa cô và nàng. Hai khuôn mặt lại gần nhau làm nàng bối rối

"Từ giờ đến lúc thi tốt nghiệp hẵng còn 3-4 tháng nữa, cậu nghĩ sao với việc làm bạn gái tôi và dạy kèm tôi trong suốt khoảng thời gian đó?"

"Tìm người khác chơi đùa đi Trương Nguyên Anh. Tôi không phù hợp với mấy chuyện kiểu vậy"

Đương nhiên là Kim Chí Viên từ chối, nàng đứng dậy định bỏ đi thì bị cô giữ lại.

"Trông tôi giống như là đang đùa lắm à? Không hề. Tôi hoàn toàn nghiêm túc đấy"

"Đừng kéo tôi vào mớ hỗn độn của cậu. Chuyện ngày hôm qua đã là quá đủ rồi"

"Nếu mớ hỗn độn này đem đến cho cậu rất nhiều tiền thì sao? Dạy tôi học và làm bạn gái tôi, hết 4 tháng cậu sẽ nhận được 40 triệu won. Số tiền này có thể giúp cậu trải qua ít nhất 3 năm đại học một cách nhẹ nhàng, cậu chỉ cần học hành chăm chỉ mà không cần bận tâm đến sinh hoạt phí và cả tiền học nữa"

"Cậu điên thật rồi? Cậu bị thừa tiền à?"

Tại sao lại chi tiền cho Kim Chí Viên ư? Trương Nguyên Anh có thực sự thừa tiền đến thế?

Trương Nguyên Anh biết rõ khao khát học đại học của nàng. Đồng ý rằng nàng có học lực tốt lại rất chăm chỉ, nhưng để đỗ vào trường top đầu tại cái xứ Đại Hàn Dân Quốc này tuyệt nhiên không hề đơn giản, hơn nữa tiền học phí ở trường đại học cũng là cả một vấn đề đối với một đứa trẻ như Kim Chí Viên.

Chính sách học bổng của những trường top đầu ngày càng thắt chặt, tiền trợ cấp xã hội sẽ không còn nữa khi Kim Chí Viên đủ 18 tuổi. Thủ tục vay vốn cho sinh viên cũng rất phức tạp, số tiền được vay cũng không đáng bao nhiêu.

Vậy Kim Chí Viên làm sao đi học đại học đây?

Hơn nữa Trương Nguyên Anh tin rằng tiền bạc thực sự có thể thay đổi vận mệnh của một con người. Tương lai của Kim Chí Viên lẽ ra sẽ rất rộng mở nếu như cậu ấy được sinh ra trong một gia đình có điều kiện. Nhưng quay về thực tại, nếu bố mẹ nàng đã không thể cho nàng có cuộc sống tốt hơn....

Chi bằng để Trương Nguyên Anh làm điều đó đi?

"Cậu không muốn học đại học sao?"

Chỉ bằng một câu hỏi như thế đã khiến Kim Chí Viên thực sự phải chấp nhận một điều rằng bản thân mình thật thảm hại, quả thật nàng không xu dính túi, dù đã nỗ lực bao nhiêu năm như vậy cũng không thể đảm bảo rằng bản thân có thể được đi học tiếp. Học phí ở bất cứ trường đại học nào cũng vậy, đều không hề rẻ chút nào, nàng cũng không biết phải đào đâu ra một khoản tiền lớn để có thể trang trải đây.

"Nếu tôi là cậu, chắc chắn tôi sẽ đồng ý ngay tắp lự. Chỉ trong 4 tháng có thể kiếm được 40 triệu won, công việc lại chẳng hề vất vả nhưng lại hoàn toàn chân chính khi cậu dùng chính năng lực, kiến thức của bản thân để mang về số tiền này. Đây không phải đề nghị rất hay ho sao? Cậu cứ suy nghĩ kĩ đi, đôi lúc cơ hội chỉ đến một lần thôi nên hãy biết nắm bắt nó, tôi chân thành khuyên cậu đấy"

Trước khi rời đi Trương Nguyên Anh đưa cho Kim Chí Viên một mẩu giấy trong đó là số của cô, nói với nàng rằng nếu đổi ý thì hãy liên lạc với cô qua số điện thoại này rồi ung dung bước ra khỏi lớp.

Nhưng việc muốn nàng làm bạn gái là sao chứ?

Nàng không thích Trương Nguyên Anh, chỉ là có chút cảm động trước những gì cô làm cho nàng vào ngày hôm qua. Coi như nàng hơi yếu lòng chút chút đi, dẫu sao nàng cũng đã có đối tượng rồi mà.

Chỉ là người đó chưa chắc đã thích nàng...

Kim Chí Viên lững thững đi bộ về nhà, vừa đi vừa suy nghĩ, trong đầu nàng lại hiện ra khung cảnh Trương Nguyên Anh hôn nàng trên xe oto. Chết tiệt, nụ hôn đầu của nàng vậy mà bị cậu ta cướp mất một cách lãng xẹt. Sau đó thản nhiên nói ra những lời đề nghị kia, cậu ta nhìn trúng điều gì ở nàng vậy? Chơi chán với những người con gái giàu có rồi bây giờ lại có hứng thú với một kẻ nghèo rớt như nàng sao?

Trước cửa căn hộ bỗng dưng xuất hiện 2 kiện hàng để tên người nhận là Kim Chí Viên cùng tờ giấy nhắn

"Đừng nghĩ đến chuyện trả lại đống đồ này, thời tiết lạnh như vậy nên những thứ này sẽ rất có ích, cậu không phải co ro giống ngày hôm qua nữa đâu"

Mở chúng ra thì toàn những món đồ đắt tiền, nào là đệm sưởi, bộ chăn ga mới. Nàng đã từng thấy qua những thứ này ở trung tâm thương mại, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng chỉ có thể ước ao không biết 10 hay 20 năm sau nàng có thể tự tin mà mua những loại đồ này mà không cần nhìn giá chưa nhỉ? Vậy mà giờ đây chúng đã ở trong nhà của nàng, nhưng lại là do Trương Nguyên Anh mang tới.

Đồ trong nhà của nàng, thức ăn mà nàng ăn đều khiến nàng nhớ về Trương Nguyên Anh. Cậu ta đột nhiên cho nàng rất nhiều thứ thế này, không lẽ là muốn nàng vì cảm thấy mắc nợ cậu ta nên sẽ đồng ý với lời đề nghị kia sao?

Bên ngoài căn hộ có tiếng đập cửa, không rõ là ai nhưng âm thanh vọng vào rất khó chịu. Trong lúc nàng còn do dự không biết có nên mở hay không thì bên ngoài có tiếng nói khiến nàng chết lặng

"Đm lũ chúng mày, từ con mẹ đến con nhãi con này nữa. Chúng mày định quỵt nợ ông đây hả, mau mở cửa cho tao, nếu không đến cái mạng rách của chúng mày cũng đừng hòng giữ được. Mở cửa ra!"

Kẻ lạ mặt bên ngoài không ngừng chửi bới, thậm chí còn đọc vanh vách thông tin cá nhân của Kim Chí Viên lẫn mẹ của nàng khiến nàng vô cùng hoảng sợ. Trong lúc rối trí nhất, không biết phải làm sao, nàng run rẩy cầm lấy điện thoại rồi lục tìm trong túi quần mẩu giấy có ghi số điện thoại của Trương Nguyên Anh rồi gọi điện cho cô, vừa gọi vừa khóc nức nở.

Trương Nguyên Anh ở đầu dây bên kia nghe giọng Kim Chí Viên khóc nấc không nói thành lời liền cảm giác có chuyện không ổn, cô không nghĩ ngợi nhiều chỉ lập tức lấy xe chạy tới nhà nàng.

Đám lạ mặt vẫn không ngừng phun ra những lời tục tĩu, những người ở căn hộ khác vì quá khiếp sợ nên đều ở yên trong nhà không dám ra ngoài hóng chuyện. Bọn chúng không biết từ đâu lấy ra rất nhiều bức ảnh của mẹ nàng rồi rạch lên chính giữa khuôn mặt, không những vậy còn chuẩn bị không ít tờ rơi nói mẹ con nàng quỵt nợ, không ngừng doạ dẫm, nói vọng vào bên trong rằng sẽ rải đống tờ rơi và ảnh này xung quanh trường học và tất cả những nơi mà nàng đi qua, cần thiết thì cả cái thành phố này sẽ trông thấy mặt mũi của "2 con nợ" này sớm thôi.

Trương Nguyên Anh chạy đến tầng 6 nhìn thấy đám đàn ông xăm trổ bặm trợn làm loạn trước cửa nhà Kim Chí Viên, cô liền nhận ra đây vốn là tay chân của công ty "ma" núp dưới cái vỏ công ty tài chính, chuyên cho vay tiền với lãi suất cắt cổ. Chúng nhìn thấy Trương Nguyên Anh thì lập tức im bặt.

Muốn vuốt mặt cũng phải nể mũi, đánh chó phải ngó mặt chủ, muốn kiếm ăn ở thành phố này cũng nên liệu cơm gắp mắm, trông thấy người nhà họ Trương cũng phải kính nể tám, chín phần mới có thể tồn tại nên bọn chúng dù có là ma cô, làm ăn phi pháp đi nữa nhưng đứng trước nhà họ Trương cũng chỉ là đám ruồi nhặng, hoàn toàn có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào.

"Các người đang làm cái trò gì đây?"

"Trương tiểu thư, chúng tôi chỉ đang làm công việc của mình, nào có đáng để tiểu thư bận tâm?

Tên đứng đầu giả lả trước mặt cô rồi tiếp tục dán chi chít những tấm ảnh một người phụ nữ bị rạch mặt cùng tờ rơi in thông tin Kim Chí Viên và người phụ nữ kia.

Trương Nguyên Anh đấm vào mặt tên đầu sỏ khiến hắn ngã ra, giọng cô rít lên bắt đám chân tay của hắn phải gỡ sạch đống rác trên cửa căn hộ của nàng. Đấm chưa đã tay, cô liên tục giáng cho tên đầu sỏ những cú đạp đau điếng vào bụng, vào chân hắn.

Lũ đàn em nhìn đại ca của mình bị đánh suýt chút nữa không còn hình người thì đứa nào đứa nấy mặt cắt không còn một giọt máu. Có đứa nào ngu đâu mà không biết rằng người đang đánh đại ca của chúng có cái mạng lớn cỡ nào, nhà cô ta quyền lực ra sao cơ chứ. Chúng bảo nhau tự giác gỡ hết ảnh, tờ rơi xuống, một đứa lên tiếng xin Trương Nguyên Anh ngừng đánh tên đầu sỏ.

"Trương tiểu thư, chúng tôi cũng chỉ là những kẻ làm thuê, phía trên sai bảo sao thì chúng tôi làm y như vậy. Vì con nợ quá lươn lẹo, cực chẳng đã chúng tôi mới phải làm đến cách này, xin tiểu thư dừng tay, đừng đánh đại ca của chúng tôi nữa"

Trương Nguyên Anh liếc nhìn bọn chúng nhưng lập tức đổi giọng, nói vọng vào trong để Kim Chí Viên có thể nghe được.

"Tôi đến rồi, mở cửa cho tôi. Tôi sẽ giải quyết chuyện này"

Nàng nghe giọng cô mới dám ra mở cửa, trông thấy tên đầu trọc lốc mặt mũi sưng vù cùng mấy tên đàn em khúm núm, tiếp theo là Trương Nguyên Anh nhìn cô cùng nụ cười trấn an, cô bảo nàng để cho đám này vào rồi cùng nói chuyện phải quấy.

Kim Chí Viên dù do dự nhưng dẫu sao nàng cũng muốn biết mọi chuyện rốt cuộc là thế nào nên liền đồng ý để tất cả vào nhà.

Sau khi tất cả đều ngồi xuống thì tên đầu sỏ lấy ra một tập hồ sơ, hắn nhìn Trương Nguyên Anh rồi bắt đầu trình bày mọi chuyện.

Hoá ra mẹ của nàng đã vay tiền của bọn chúng, nhưng táng tận lương tâm hơn nữa chính là việc bà ta để tên Kim Chí Viên đứng ra trả nợ, nói chính xác hơn là bà ấy đã gán khoản nợ này cho đứa con mà bà dứt ruột đẻ ra. Số tiền bà vay bọn chúng theo thời gian lãi mẹ đẻ lãi con đã lên đến con số hàng nghìn đô, giờ bà không có khả năng trả nợ nên đã tìm cách gán số nợ ấy cho Kim Chí Viên.

Đám người kia đưa cho Trương Nguyên Anh đầy đủ hồ sơ minh chứng cho việc mẹ của Kim Chí Viên vay tiền bọn chúng thông qua app XX, ngạc nhiên hơn nữa, bà ta còn cung cấp một loạt thông tin cá nhân, giấy tờ có liên quan đến Kim Chí Viên.

Trương Nguyên Anh ngồi xem thật kĩ để không bỏ sót bất cứ điều gì, cô vừa xem vừa cảm giác đau xót. Kim Chí Viên chưa đủ bất hạnh sao, mỗi ngày mở mắt ra liền phải lo lắng xem hôm nay có đủ tiền để chi tiêu cho những thứ tưởng chừng là nhỏ nhặt, vặt vãnh nhất hay không, ngay cả phương tiện đi lại cũng không có, ăn uống phải dè sẻn, chắt chiu từng chút một. Sống trong khu chung cư đã xuống cấp, hàng đêm phải chịu rét, một chiếc chăn ấm, một cái nệm êm cũng không có, vậy mà bây giờ còn phải gánh khoản nợ cho chính đấng sinh thành của mình "thải" ra.

Một đứa trẻ như Kim Chí Viên thân cô thế cô như vậy, biết phải làm thế nào?

Mắt nàng nhoè đi, những giọt nước mắt rơi lã chã, nàng không thể tin được những điều tưởng chừng như vô lý này lại giáng xuống đầu nàng. Hơn nữa, kẻ đẩy nàng vào tình huống này lại chính là người mẹ vốn dĩ đã không còn liên lạc, đến một đồng sinh hoạt phí bà ta cũng không đưa được cho nàng nữa.

Nàng đau đớn tự hỏi vì sao bà ta có thể moi được các giấy tờ liên quan đến nàng, mọi thông tin cá nhân của nàng đều bị bà ta nắm rõ rồi dùng chúng để đi vay một khoản tiền lớn như thế này?

"Trương tiểu thư thấy đấy, giấy trắng mực đen đã rõ rồi. Người quen của cô nợ tiền của công ty tôi, khoản nợ này nếu chúng tôi không đòi được thì chính chúng tôi cũng sẽ gặp chuyện mất"

"Mọi hồ sơ, giấy tờ có liên quan đến khoản nợ này, hãy chuyển hết sang cho tôi vào ngày mai. Nhớ là chuyển giấy tờ, hồ sơ gốc. Các bản sao lập tức tiêu huỷ hết đi, xoá cái tên Kim Chí Viên ra khỏi danh sách nợ xấu nếu có. Tôi sẽ trực tiếp gặp lãnh đạo của các ông để giải quyết chuyện này."

Sau đó Trương Nguyên Anh hỏi về số nợ hiện tại, đám bặm trợn tiếp tục đưa giấy tờ liên quan cho cô. Thật ra chỗ tiền này so với cô đương nhiên không quá nhiều, nhưng với Kim Chí Viên thì khác.

"Các người cần tiền mặt hay chuyển khoản?"

"Trương tiểu thư có thể chuyển tiền thẳng vào số tài khoản của công ty chúng tôi là được ạ"

"Chờ một chút"

"Chúng tôi đã nhận được tiền. Những gì cô yêu cầu, chúng tôi sẽ gửi đầy đủ cho cô vào ngày mai. Giờ chúng tôi xin phép, cám ơn Trương tiểu thư đã hợp tác"

Đám ma cô rời đi, giờ chỉ còn cô và nàng, cô nắm tay nàng nói không sao, mọi chuyện đã được giải quyết rồi, từ bây giờ nàng không cần phải lo lắng gì nữa. Nàng chỉ biết lí nhí nói lời cám ơn nhưng vẫn không ngừng khóc, cô không biết nên làm gì lúc này ngoài ôm lấy nàng và tiếp tục trấn an. Quả nhiên là khi có tiền, à không, có rất nhiều tiền mới đúng thì vấn đề to sẽ hoá nhỏ, mà vấn đề nhỏ sẽ như chẳng có gì xảy ra. Kết hợp với việc có nhiều mối quan hệ trong tay thì mọi thứ sẽ được giải quyết vô cùng nhanh chóng. Nhưng điều đó chỉ xảy đến với những người lắm tiền nhiều của, nắm giữ quyền lực thôi. Trương Nguyên Anh là thế hệ F2 của một gia tộc như vậy, nhưng cô dùng những lợi thế này để cứu lấy một đứa trẻ sắp bị dồn vào bước đường cùng và cố gắng đưa đứa trẻ ấy bước đi trên con đường đỡ chông gai, gập ghềnh hơn.

"Số tiền mẹ tôi nợ bọn chúng là bao nhiêu?"

"Cậu không cần bận tâm đến chuyện đó vì tôi đã giải quyết xong rồi. Giờ nó không còn liên quan đến cậu nữa, nghĩ làm gì cho nặng đầu"

"Nhưng bây giờ là tôi đang nợ cậu đó, cậu bỏ ra nhiều tiền, cho tôi nhiều thứ như vậy, rốt cuộc là cậu muốn gì ở tôi, Trương Nguyên Anh?"

"Cậu đâu cần phải suy nghĩ sâu xa như vậy, chỉ đơn giản là tôi không thể bỏ mặc cậu được, thế thôi. Cậu còn nói nữa có tin là tôi sẽ hôn cậu tiếp không?"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top