Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4. protect you at all costs

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Nguyên Anh đưa Kim Chí Viên về nhà mình, nàng thấy vậy cũng không có ý kiến gì vì nàng biết cô sẽ không làm gì quá giới hạn, về nhà cô suy cho cùng cũng chỉ là thay đổi chỗ ngủ mà thôi. Nàng không biết là vì tò mò hay có ý gì khác lại bất chợt hỏi cô

"Cậu từng đưa bao nhiêu cô về nhà rồi?"

Cô không nói gì, chỉ đưa nàng vào phòng rồi chốt cửa lại, kéo Kim Chí Viên ngồi vào lòng mình. Trong căn phòng chỉ có chút ánh sáng từ đèn đường hắt vào cùng nhịp thở của cả hai có phần gấp gáp, Trương Nguyên Anh nắm lấy eo nhỏ của nàng khiến nàng giật mình, nếu theo phản xạ bình thường nàng sẽ đẩy cô ra, nhưng với tình thế này cộng thêm việc sợ bị ngã ngửa ra sau nên nàng vô tình, chỉ là vô tình thôi, nàng vòng tay qua cổ Trương Nguyên Anh, giờ thì cả hai không còn chút khoảng cách nào nữa.

"Cậu có vẻ để tâm đến mấy chuyện cũ của tôi nhỉ? Ghen à?"

"Không..."

"Tôi không biết bản thân trong mắt cậu đã méo mó tới cỡ nào rồi, nhưng tôi vẫn muốn cậu biết tôi không phải kẻ tuỳ tiện, không phải ai tôi cũng đưa về nhà thế này đâu"

"Thế dẫn tôi về đây không sợ bố mẹ mắng à?"

"Bố mẹ biết tôi đưa bạn gái về họ mừng còn không hết ấy chứ"

Kim Chí Viên nghe vậy lập tức đỏ mặt.

Trương Nguyên Anh đổi giọng ra chiều nhõng nhẽo với nàng, nói rằng hôm nay là lần đầu tiên cô chú tâm học đến như thế không lẽ nàng không có lời khích lệ nào sao, không hôn cô đã đành nhưng đến một câu nói cũng không chịu nói ra thì cô sẽ buồn lắm, làm gì có động lực để lần sau lại học nữa đây?

Kim Chí Viên lúng túng vì trước giờ nàng rất ít nói, cũng không biết cách nói chuyện, thực sự không biết làm sao để khéo miệng như nhiều người. Giờ bảo nàng nói một câu khích lệ cũng thật khó vì không biết nên nói thế nào để người nghe cảm thấy êm tai. Nàng xoa đầu Trương Nguyên Anh, dùng hành động thay cho lời nói vậy.

"Cám ơn lớp trưởng, hôm nay lớp trưởng cũng vất vả rồi"

Cô chủ động nói ra lời cảm ơn vì cô không nghĩ nàng lại nghiêm túc với việc dạy mình học đến thế. Càng ngắm nhìn Kim Chí Viên - một người từ nhỏ đến lớn phải chịu không ít thiệt thòi, lúc nào cũng đơn độc, tự gánh vác mọi thứ khiến Trương Nguyên Anh càng củng cố thêm suy nghĩ trong đầu rằng hoá ra bản thân mình cũng có ngày này, ngày mà cô cảm thấy không nỡ bỡn cợt, chơi đùa với người khác, không nỡ bôi đen một người con gái mà thay vào đó lại muốn đem đến cho người ấy những điều tốt đẹp nhất, bù đắp cho những năm tháng bất công, buồn tủi mà người ấy từng phải chịu đựng suốt mười mấy năm.

Trương Nguyên Anh cũng không phải là không biết Kim Chí Viên đối với cô có phần e dè, đó là phản ứng đương nhiên của một đứa trẻ khép kín, nhút nhát khi lần đầu tiếp xúc với một đứa trẻ cá biệt. Nhưng cô cũng không lấy đó làm buồn phiền, cô chọn cách sánh bước bên nàng một cách vô tư, rồi biến cái vô tư đó dần trở thành điều hiển nhiên. Trương Nguyên Anh kề cận bên nàng mỗi ngày, chậm rãi, từ tốn bước vào thế giới của nàng để nàng quen dần với sự có mặt của cô.

Cô không thích sự cô đơn, cô luôn muốn khoả lấp nỗi cô đơn đó bằng những cuộc chơi cùng những cuộc tình chóng vánh. Lúc đầu có thể rất vui nhưng sau cùng, tất cả những gì cô cảm nhận được vẫn là sự trống rỗng. Chính những điều này cùng dấu hiệu báo động trong việc học đã khiến Trương Nguyên Anh bừng tỉnh. Gia cảnh nhà cô vốn dĩ giàu có, chưa bao giờ phải lo nghĩ tới cơm áo gạo tiền lại sớm tiếp xúc với đủ thú vui, đủ kiểu ăn chơi trên đời làm Trương Nguyên Anh nghĩ rằng bản thân đã đủ trảilọc lõi, nhưng khi gặp Kim Chí Viên, cô nhận ra bản thân chẳng là gì cả, thậm chí còn cảm thấy hổ thẹn...

"Cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Nghĩ đến cậu"

"Tôi đang ở đây với cậu rồi mà"

"Cậu thích Trực Tỉnh Liên đúng không?"

Cô lại tiếp tục hỏi nàng

"Khi ở cạnh tôi cậu có nghĩ đến cậu ta không?"

Nàng không trả lời vì không biết nói thế nào, không lẽ bây giờ nàng thừa nhận người trong lòng nàng vốn dĩ là Trực Tỉnh Liên sao? Không lẽ nàng nhất định phải nói với Trương Nguyên Anh rằng có những hành động mà cậu ta dành cho nàng, nàng lại mong ước có ngày Trực Tỉnh Liên cũng sẽ đối với nàng như thế?

Trương Nguyên Anh nói với giọng bình thản rằng cô đã sớm nhận ra điều này, cô hỏi vậy không có ý chất vấn nàng, nàng không thừa nhận cũng được, nhưng ánh mắt thì không biết nói dối đâu...

"Cậu ta có đáp lại tình cảm của cậu không?"

"Tôi không nghĩ là mình xứng với cậu ấy..."

"Xứng? Thế nào là xứng? Cậu nói xem phải thế nào cậu mới được cho là xứng với Trực Tỉnh Liên vậy?"

Nàng né tránh ánh nhìn của cô, sợ rằng bản thân sẽ chọc giận cô mất.

"Nhìn tôi này"

"..."

"Một người có năng lực học tập rất tốt và có lẽ là người kiên cường nhất mà tôi từng biết. Thậm chí còn vô cùng nhẫn nại khi giảng bài cho tôi, hơn nữa..."

Nói đến đây Trương Nguyên Anh ngập ngừng, không biết sao có cảm giác hơi ngượng miệng. Kim Chí Viên chờ một lúc vẫn không thấy cô nói gì liền quay mặt lại nhìn cô

"Hơn nữa làm sao cơ?"

"À thì... hơn nữa cậu cũng rất, ừm... xinh"

Giọng cô cứ thế nhỏ dần, nói đến từ xinh thì mất cả tiếng nhưng khẩu hình miệng vẫn rất rõ ràng. May là trong phòng tối om nên nàng không nhận ra được mặt cô đang đỏ tía tai cỡ nào.

"Cậu mới nói gì tôi nghe không rõ"

"Tôi...tôi nói cậu rất xinh..."

Kim Chí Viên nhoẻn miệng cười lộ ra má lúm nhỏ xinh khiến trái tim Trương Nguyên Anh hẫng mất một nhịp. Khoảnh khắc này cô biết mình không ổn rồi, Trương Nguyên Anh đang ở cái tuổi bẻ gãy sừng trâu, hiếu chiến hiếu thắng. Một đứa trẻ to xác tập tành làm người lớn, luôn tự mãn bản thân cái gì cũng từng chơi qua cuối cùng lại xao xuyến trước nụ cười của một thiên sứ, một cô gái nhỏ trong sáng không vướng bụi trần dù cuộc đời nàng vốn dĩ chẳng hề êm ả.

"Không phải lời này cậu đã từng nói với rất nhiều cô rồi sao, cậu đang ngượng đấy à?"

"Vậy là cậu không tin tôi?"

"Không phải thế, nhưng mà..."

"Sao cũng được, không tin tôi cũng không sao. Nhưng cậu nhất định không được hoài nghi chính mình hay có những suy nghĩ tự hạ thấp bản thân hiểu chứ?"

Âm thanh từ điện thoại của Trương Nguyên Anh vang lên khiến cả hai giật mình, một loạt tin nhắn được gửi tới kakaotalk của cô khiến cô không thể bỏ qua. Việc cô nhờ người điều tra về bà Kim YY bước đầu đã có kết quả. Cô nghiêm túc xem từng thông tin một, hoá ra bà ta đã từng có thời gian lăn lộn tại Ba Lan, Hungary và bằng cách nào đó đã sang Đức nhưng chưa được cấp quốc tịch. Cộng đồng Hàn kiều tại Đức không quá đông nên việc dò la về người phụ nữ này khá thuận lợi. Bà ta tái hôn nhưng vẫn chưa (hoặc không có) con chung với người chồng sau, đời sống hôn nhân có vẻ không suôn sẻ cho lắm. Người phụ nữ này không quá thông thạo tiếng Đức nên chỉ có thể làm một số công việc vặt, điều kiện kinh tế của bà và người chồng mới thuộc dạng thiếu trước hụt sau, có lẽ đó chính là nguyên nhân dẫn đến mâu thuẫn giữa hai người cũng như việc bà ta đi vay mượn tiền ở rất nhiều nơi.

Tệ hơn nữa, người này còn báo với cô rằng có khả năng app XX không phải là app duy nhất mà bà ta dùng để vay tiền. Điều này đồng nghĩa với việc những thông tin cá nhân của Kim Chí Viên vẫn có nguy cơ bị bà ta sử dụng và rất có thể nàng sẽ phải tiếp tục gánh nợ thay cho người đàn bà đốn mạt này.

Trương Nguyên Anh không thể kìm nén mà bật ra câu chửi "Đm" khiến Kim Chí Viên tròn mắt ngạc nhiên, nàng bắt đầu lo lắng hay là cô giận nàng thật rồi? Nàng bấu lấy áo cô lí nhí hỏi có phải nàng chọc giận cô không, nàng sai rồi, lần sau sẽ không nói linh tinh khiến cô tức giận nữa...

Nhưng cô nào có thể giận nàng đây, cô không thể nói ra với nàng những chuyện kia vào lúc này được. Sẽ không hề dễ để có thể tìm ra người mẹ tồi của nàng còn có thể đi vay tiền ở những đâu, nói trắng ra chẳng khác gì mò kim đáy bể nhưng cô không thể cứ ở đó mà chờ mụ già báo nợ nàng rồi lại lật đật đi giải quyết, hay là dăm bữa nửa tháng lại có đám bặm trợn tìm đến hăm doạ gây ảnh hưởng đến tinh thần của nàng. Chi bằng tìm mọi cách giải quyết dứt điểm cho xong, nếu có thể thì tống khứ luôn người đàn bà đó ra khỏi cuộc đời của nàng cũng được.

"Các loại tờ tuỳ thân của cậu và những giấy tờ quan trọng khác cậu để ở đâu? Kiểu như là giấy khai sinh, giấy tờ nhà đất hoặc di chúc của bố cậu chẳng hạn. Cậu có nhớ để ở chỗ nào không? Giấy tờ gốc ấy"

"Trong nhà có một chiếc két sắt nhỏ, toàn bộ giấy tờ của tôi đều được bố cất ở đó, nhưng mà có chuyện gì vậy?"

"Nghe tôi nói này, tôi thực sự nghiêm túc đấy. Những chuyện xảy ra trước đó khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, tôi rất lo cho cậu. Vậy thế này đi, mọi giấy tờ quan trọng của cậu có thể mang đến đây được chứ? Cậu ở cùng tôi, được không? Cậu ở bên tôi, ở trong tầm mắt tôi mới khiến tôi yên tâm. Tôi không thể để cậu một mình được"

Trương Nguyên Anh nắm lấy bàn tay nàng, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay rồi giữ thật lâu. Giờ thì người ngại ngùng lại là Kim Chí Viên khi làn môi mềm mại của Trương Nguyên Anh chạm vào da thịt nàng, ánh mắt cô nhìn nàng như đang chờ đợi nàng đồng ý. Trong vô thức nàng chạm vào khuôn mặt cô rồi vội vàng rụt tay lại, Nguyên Anh nhanh hơn Chí Viên một bước liền giữ lấy tay nàng. Cả hai cứ như vậy nhìn nhau dù trong phòng chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ đèn đường hắt vào, không gian xung quanh tĩnh mịch nên từng hơi thở, từng nhịp đập trái tim của cả hai lại càng rõ ràng hơn.

Trương Nguyên Anh vẫn là không nhịn được mà hôn Kim Chí Viên. Cô không dám làm gì quá phận, chỉ chậm rãi ôm lấy nàng để cơ thể cả hai gần nhau hơn, cô mút nhẹ môi dưới của nàng, kiên nhẫn chờ nàng hé môi để cô có thể tiến vào. Điều này đối với Kim Chí Viên thực sự mới mẻ khiến cơ thể nàng bắt đầu có những cảm giác lạ, nàng cảm thấy nôn nao, khuôn mặt nàng nóng bừng lên. Nàng rụt rè ôm lại cô, miệng nhỏ dần mở ra như một phản xạ rất tự nhiên, cũng là tín hiệu đồng ý dành cho Trương Nguyên Anh.

Cô xoa đầu, vuốt ve làn tóc nàng, từng động tác của cô dành cho nàng đều chậm rãi và cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể. Chỉ mong nàng cảm nhận được cô trân trọng nàng đến mức nào, cả trong lúc này cũng vậy...

Thưởng thức bao nhiêu của ngon vật lạ trên đời cũng không thể sánh bằng đôi môi nàng. Nếu có thể, nếu được nàng cho phép, cô vẫn sẽ muốn hôn nàng mãi thôi. Phát sinh thứ ham muốn này với nàng, một lòng muốn bảo vệ, muốn ở bên nàng, ngoài mặt tỏ ra bình thản nhưng trong thâm tâm như vụn vỡ khi biết nàng đã có người trong lòng.... tất cả những điều này không phải là thích thì còn có thể là gì nữa đây?

Thật may cô không phải là người hay lảng tránh hoặc có xu hướng phủ nhận, không dám nhìn vào thực tế. Chuyện đã thành ra thế này thì cứ để nó tiếp diễn vậy đi, cô không nóng vội mà thổ lộ cũng không mong nàng phải đáp trả tình cảm của mình ngay. Hay là cứ hết mình đi, thử một lần đối đãi chân thành với người mà mình thích, thử một lần nghiêm túc với chính tình cảm của bản thân xem thế nào?

Kim Chí Viên chìm đắm trong nụ hôn với Trương Nguyên Anh, lưỡi cả hai chạm nhau khiến ruột gan nàng cồn cào mà bật ra tiếng rên khe khẽ. Từ đầu đến cuối đều là cô dẫn dắt nàng, nàng cũng giống như cô, cũng cảm thấy nụ hôn này rất đỗi ngọt ngào. Mùi nước hoa dễ chịu từ cơ thể cô gần như chiếm trọn hô hấp của nàng, càng khiến nàng chìm sâu trong nụ hôn cùng sự bao bọc của cô mà không hề muốn buông ra. Trương Nguyên Anh dùng hai tay nâng niu khuôn mặt nàng, còn nàng cũng siết lấy eo cô, hai cơ thể chạm nhau dù vẫn còn lớp quần áo bên ngoài càng khiến cả hai nảy sinh vô vàn xúc cảm lạ kì.

Nhưng lý trí của cả hai đều hiểu rằng không nên để cảm xúc dẫn lối khiến cả hai mất kiểm soát nên nàng và cô chỉ dừng lại ở nụ hôn này thôi. Kim Chí Viên chưa sẵn sàng, Trương Nguyên Anh hiểu và tôn trọng điều đó.

Mười lăm phút đắm chìm trong nụ hôn cùng những cái ôm siết chặt lấy nhau, cả hai đành phải dứt ra để thở nhưng trong lòng vẫn vô cùng luyến tiếc, trán cả hai tựa nhau, cảm nhận được hơi thở của đối phương vô cùng rõ ràng. Đôi mắt nàng long lanh nhìn cô, có lẽ vì mệt nên nàng nằm xuống giường nhưng vẫn không hề buông cô ra. Một tay nàng ôm cô, tay kia chạm vào khuôn mặt cô rồi vuốt ve giống cái cách mà cô vừa làm với nàng.

Sợ Kim Chí Viên lạnh nên Trương Nguyên Anh kéo chăn trùm lên cả hai và tiếp tục dùng cơ thể mình ủ ấm nàng. Cả hai nhìn nhau, dường như đều muốn nói gì đó với đối phương nhưng lại không thể biểu đạt được hết. Nếu đã không thể nói, chi bằng thể hiện qua hành động đi.

Kim Chí Viên tự hỏi tại sao Trương Nguyên Anh lại thay đổi, trở nên dịu dàng với nàng như vậy. Hôn cô khiến nàng có cảm giác được xoa dịu, được vỗ về. Nàng không phải là không biết một nụ hôn sâu đến thế sẽ là khởi đầu của chuyện gì, nhưng Trương Nguyên Anh không hề làm vậy. Từ đầu đến cuối đều tôn trọng nàng, kiên nhẫn chờ đợi nàng chấp nhận, thích nghi với nụ hôn này. Nhẹ nhàng dẫn dắt một Kim Chí Viên vụng về, lúng túng, khiến nàng cảm thấy bản thân được trân trọng.

"Mình tiếp tục được không?"

Trương Nguyên Anh ngập ngừng

"Tiếp tục chuyện gì?"

Nàng muốn cô trực tiếp nói ra chứ không phải mấp mé như vậy

"Mình muốn hôn cậu..."

Cô thay đổi cách xưng hô với nàng, nhìn nàng bằng ánh nhìn tràn ngập khát khao nhưng cũng đong đầy tình ý.

Rõ ràng có người từng nói chừng nào Trương Nguyên Anh đỗ đại học mới chịu hôn, có người từng ngượng nghịu vì cùng Trương Nguyên Anh hôn ở nơi đông người. Nhưng vẫn là người ấy, tại thời khắc này liền gật đầu không hề do dự trước câu nói của cô.

"Muốn hôn mình thì cứ làm, không cần phải hỏi đâu vì..."

Cô hôn vào hai bên má nàng, sau đó đặt nụ hôn lên trán cùng đôi mắt nàng, rồi lại tìm tới nơi ẩn náu của chiếc má lúm khiến cô rơi vào lưới tình để  hôn cho bõ ghét.

"Mình vẫn nghe cậu nói đó"

"Vì-vì khi Nguyên Anh hôn mình, mình thấy thích lắm.."

Nàng vừa nói vừa lấy hai tay che mặt vì quá xấu hổ, không ngờ bản thân cũng có thể nói ra được những lời thế này. Nhìn nàng như vậy thật khiến cô muốn nói với nàng rằng cô chính là thích nàng đó, thay vì hướng về Trực Tỉnh Liên thì quay ra nhìn cô một chút đi. Thế nhưng chút tự tôn trong Trương Nguyên Anh vẫn còn sót lại để kìm nén chính cô nên thay vì nói ra, cô chỉ từ từ gỡ tay nàng ra khỏi khuôn mặt đang nóng ran để kéo nàng vào một nụ hôn khác.

Nói không chừng hai người này còn có thể hôn nhau cả đêm cũng được nữa đó (๑˃ᴗ˂)ﻭ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top